Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước
Chương 36
Tùy tùng không ngờ thằng bé dám đánh lại, hắn ta tức giận, không cần chủ tử phân phó đã duỗi tay muốn nắm lấy thanh gỗ trong tay Hạ Thiệu Đình, nhưng Hạ Thiệu Đình vốn có kinh nghiệm ‘ thực chiến’, làm thế nào để dễ dàng đắc thủ, thằng bé thoáng cái đã tránh thoát khỏi động tác của hắn ta, sau đó Hạ Thiệu Đình mạnh mẽ vung gậy về phía hai chân của tên tùy tùng.
Mặc dù hắn nhỏ tuổi, nhưng đã bắt đầu giúp người nhà làm việc từ sớm, thế nên sức lực cũng lớn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa; một gậy này đánh xuống tên tùy tùng kêu lên thảm thiết, hắn ta ôm lấy đôi chân bị đánh trúng lăn lộn trên mặt đất gào khóc dữ dội.
Phùng Duy Lượng tức giận, hắn cảm thấy bản thân mình đang bị khiêu khích, đột nhiên ra tay đánh về phía Hạ Thiệu Đình.
Từ nhỏ hắn đã đi theo phụ thân học võ công, còn lớn tuổi hơn Hạ Thiệu Đình; Hạ Thiệu Đình thì khác, thằng bé chỉ dựa vào sức lực thô bạo của mình để đấu với người khác, hiển nhiên không thể địch nổi với người học võ như Phùng Duy Lượng; sau một lúc giao đấu cơ thể Hạ Thiệu Đình đã trúng vài chưởng, cả người hắn bị đối phương làm cho không còn sức lực để đánh trả.
Hạ Thiệu Đình cảm thấy dường như mình đang quay trở lại cái thời ở quê bị đám trẻ con vây đánh, vành mắt hắn đỏ hoe, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhưng vẫn cố sống cố chết cắn chặt răng, không kêu lên tiếng nào.
Bả vai lại bị đối phương đánh trúng, hắn lảo đảo một cái, liên tục lùi về sau mấy bước, cuối cùng vẫn không lấy được thăng bằng mà ngã xuống đất.
Thấy thế, Phùng Duy Lượng mới thu tay lại, nhìn Hạ Thiệu Đinh hừ lạnh nói: “Không biết lượng sức mình, có thế mà cũng dám ở trước mặt ta ra vẻ ngang ngược.”
Nói xong, hắn ta còn khinh khỉnh nhổ nước bọt vào Hạ Thiệu Đình; lúc hắn ta quay người muốn rời đi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập. Phùng Duy Lượng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, eo hắn ta đã bị ai đó mạnh mẽ húc vào, cả người ngã dúi về phía trước; ngay sau đó có một vật nặng đè xuống lưng hắn, sau đó Phùng Duy Lượng ăn liên tiếp vài cú đấm.
Cú đấm nào hạ xuống cũng mạnh mẽ, hung hãn; hắn chuyên chọn chỗ nào đau thì đánh vào chỗ đó. Mặc dù hắn ta có võ nghệ, nhưng dù sao vẫn chỉ là một kẻ học đòi, kiến thức nông cạn; vả lại ngày thường sống an nhàn sung sướng quen rồi, chưa từng phải chịu thiệt như này bao giờ, bây giờ bị đánh đau liền kêu gào oai oái.
Tên tùy tùng ôm chân ngã xuống đất kêu thảm thiết kia nghe thấy tiếng kêu thất thanh của chủ tử nhà mình, hắn ta bất chấp đôi chân đau như bị gãy, giãy dụa bò về phía tiểu chủ tử muốn giúp hắn một tay.
Hạ Thiệu Đình đang đè trên lưng Phùng Duy Lượng thì bị tên tùy tùng dùng sức đẩy ra, sau khi lăn trên đất hai vòng hắn lại liều mạng xông về phía hai người kia, Phùng Duy Lượng đang được tùy tùng nâng dậy thấy thế thì vội vàng vung tay vung chân đấm đá loạn xạ.
Dù Phùng Duy Lượng vừa có võ nghệ vừa có trợ thủ, nhưng đi chân trần không sợ đi giày(*), hôm nay hắn ta lại chọc phải một người vừa không sợ chết vừa đi chân trần, ánh mắt hung ác của đối phương giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình; Phùng Duy Lượng bị bộ dạng hung hãn, không thiết sống của đối phương làm cho khiếp sợ.
(*)Chân trần không sợ đi giày: chân trần thì sợ gì người đeo giày. Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn. Chân trần chỉ những con người bất chấp, liều lĩnh, vì không có gì nên không sợ gì cả, không ngán ai.
Vừa nhận thức được nỗi sợ, khí thế của hắn ta giảm đi vài phần, ngay cả nắm đấm vung ra cũng trở nên yếu ớt hơn, hoàn toàn mất đi khi thế ban đầu.
Tùy tùng liều chết ôm chặt lấy Hạ Thiệu Đình, muốn kéo thằng bé cách xa tiểu chủ tử; nhưng sao Hạ Thiệu Đình có thể để cho hắn ta được toại nguyện, hắn cắn mạnh vào tay của hắn ta, một phát cắn này suýt chút nữa đã làm đứt lìa một miếng thịt trên cánh tay của tên tùy tùng.
Hắn ta mặt trắng bệnh vì đau đớn, đôi tay vô lực buông thõng, Hạ Thiệu Đình nhân cơ hội vùng ra, xoay người tung một cú đá quyết liệt vào đũng quần hắn ta.
Tiếng kêu thê lương lại lần nữa vang lên; ngay lập tức, tên tùy tùng ôm lấy đũng quần kêu gào quằn quại.
Hạ Thiệu Đình lập tức xoay người, lao về phía Phùng Duy Lượng đang đực mặt ra vì sợ hãi, vung nắm đấm và giáng xuống những chỗ khiến người ta cảm thấy đau nhất. Phùng Duy Lượng luống cuống tay chân chống đỡ vài cái, tuy cũng đấm lại được đối phương một cú, nhưng hắn ta vẫn bị ăn đấm nhiều hơn, cú nào cú nấy đều đau dữ dội.
Thấy Hạ Thiệu Đình cứ quấn lấy mình không buông, giống như muốn dồn mình vào đường chết, Phùng Duy Lượng cuối cùng cũng biết sợ, kêu lên the thé: “Phụ thân ơi, phụ thân ơi, phụ thân cứu con với!”
Hai mắt Hạ Thiệu Đình đỏ hoe, khuôn mặt sớm đã trồng chất vết thương nhưng hắn vẫn cắn chặt răn không kêu lên tiếng nào, tay vẫn liên tục giáng những cú đấm xuống người Phùng Duy Lượng.
“Đúng là một tên tiểu tử ác độc! Ngươi còn dám ra tay đánh người.” Bỗng nhiên, có một bàn tay to lớn chìa ra, vững vàng nắm lấy cổ tay của thằng bé, gắt gao chế trụ động tác của thằng bé.
Hạ Thiệu Đình dứt khoát vung tay còn lại ra, nhưng nhanh chóng bị đối phương chế trụ.
Người đến bỗng nhiên dùng sức bắt chéo hai tay của Hạ Thiệu Đình ra sau lưng, khiến cho thằng bé không thể cử động nữa.
Hạ Thiệu Đình đau đến nỗi rên lên một tiếng, sắc mặt tái mét, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán. Thằng bé ra sức cắn chặt môi, ngăn không để bản thân kêu ra tiếng.
Đỗ Thành Trung không ngờ thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà xương cốt đã cứng cáp như vậy, hắn ta không khỏi đánh giá cao thằng bé. Cũng rất tán thưởng thằng bé khi nhớ đến bộ dạng liều chết đuổi theo kế tử(*)của mình.
(*) Kế tử: Con riêng của vợ.
Nam nhi chân chính thì phải như thế!
Hắn liếc mắt nhìn kế tử bị đánh khắp người là toàn vết thương, tuy hơi xót xa nhưng vẫn cảm thấy thất vọng.
Dù hắn có hết lòng dạy dỗ thế nào thì thằng bé này vẫn chảy trong người dòng máu của phụ thân nó.
“Bỏ ta ra, bỏ ta ra!” Hạ Thiệu Đình giãy dụa loạn lên, nhưng hai tay của đối phương vẫn cứng như gọng kìm làm thằng bé không thể cử động dù chỉ là một chút.
Đỗ Thành Trung cười lạnh: “Ngươi là thằng ôn con nào? Ở giữa đường mà cũng dám đánh người, mới có tí tuổi đầu mà đã ác độc như vậy, cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi sao?”
“Phụ thân, là hắn, chính hắn đã đánh con ra nông nỗi này, người phải báo thù cho con!” Phùng Duy Lượng vừa nhìn thấy cứu tinh vì vội vàng chạy lại, nói với giọng vừa tức vừa oan ức.
Đỗ Thành Trung cau mày khi thấy trên mặt của kế tử chỗ đen chỗ đỏ, quần áo trên người bị rách lỗ chỗ, tay hắn ta dùng sức mạnh hơn làm cho Hạ Thiệu Đình không chịu được rên lên đau đớn.
“Hôm nay bản tướng quân sẽ thay mặt cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, cũng để cho ngươi biết kết cục của hành vi càn rỡ độc ác!” Hắn ta cười khẩy, tay dùng sức mạnh hơn, Hạ Thiệu Đình mặt mày tái mét, mồ hôi từ trán thằng bé chảy ròng ròng nhưng vẫn cố sống cố chết cắn chặt răng, không chịu rên nửa chữ.
Đỗ Thành Trung thấy thế càng thêm tức tối:” Giỏi lắm thằng nhóc cứng đầu cứng cổ. Nếu ngươi mở mồm xin tha, bản tướng quân sẽ tha cho ngươi một mạng; bằng không, bản tướng quân sẽ khiến cho máu của ngươi chảy mười dặm trên phố.”
Vừa dứt lời, hắn gia tăng sức lực trên tay.
Hạ Thiệu Đình cảm thấy đôi tay của mình sắp bị bẻ gãy rồi, đau đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, môi dưới bị hắn cắn đến nỗi rớm máu, nhưng hắn thủy chung không phát ra tiếng nào.
Đỗ Thành Trung càng thêm tức giận, cố tình muốn dạy cho thằng bé một bài học; đang định tiếp tục vận lực thì hộ vệ bên cạnh cầm lấy bọc đồ đi đến, thấp giọng nói:” Tướng quân hãy giơ cao đánh khẽ, có lẽ thằng bé này có thân phận.”
Động tác của Đỗ Thành Trung thoáng khựng lại, đưa ánh mắt thăm dò thằng bé.
Hộ vệ chỉ vào ký hiệu trên bọc đồ, nói: “Đây là đồ của phủ Lại bộ thượng thư, Kỷ Uyên.”
Đỗ Thành Trung cau mày, tay nới lỏng ra.
Phùng Duy Lượng thấy thế thì nóng nảy, lớn tiếng nói: “Phụ thân, hắn không phải người của phủ Kỷ đại nhân đâu, hắn là thằng nhóc nói năng lỗ mãng với người ở phủ Hà An năm đó.”
Đỗ Thành Trung sững ra, lại dùng sức xoay người ạ Thiệu Đình đối mặt với mình, tỉ mỉ quan sát một lượt, thấy thằng bé trước mắt quả thực có ngũ quan giống hệt với thằng bé năm đó đã chất vấn mình.
Chẳng qua bây giờ trên mặt thằng bé trồng chất vết thương, lại thêm cũng đã ngót nghét hai năm làm hắn không thể xác định được.
“Nếu là như vậy, thằng bé này hẳn là có quan hệ thân thiết với gia đình của Đường Tùng Niên, người mới vào Lại bộ nhậm chức Khảo công Viên ngoại lang; vì thế tướng quân cũng không nên….” Hộ vệ nhìn Đỗ Thành Trung lắc đầu.
Bất luận là Kỷ Uyên hay là Đường Tùng Niên đều không phải là người mà hiện nay Trấn Viễn tướng quân có thể động vào. Trong cuộc chiến giành ngai vàng, tương quân đã đứng nhầm đội của phế Thái tử, mặc dù hiện giờ tân Thái tử không truy cứu nhưng cũng không hề đề bạt, cứ nửa vời rồi để đấy. Với tình hình hiện tại như vậy ngài ấy không nên vì chút chuyện cỏn con này mà gây thù chuốc oán với người khác.
Đỗ Thành Trung cũng không phải kẻ ngu, hắn ta vừa nghĩ liền sáng tỏ.
Bản thân Tân Thái tử là một tướng lĩnh chiến công hiển hách, dười quyền lại đông đúc nhân tài, xuất sắc hơn hắn ta không biết bao nhiêu lần. Năm đó, vì khó có chỗ đứng dưới trướng của tân đế, hắn mới quay đầu gia nhập phe cánh của phế Thái tử, từ đó xông xáo ra trận giành lấy khoảng trời riêng cho mình.
Nhưng sau này phế Thái tử rớt đài, dù hắn không bị ảnh hưởng nhưng vẫn rơi vào tình cảnh quẫn bách. Luận về trị quốc an dân, hắn không thể sánh bằng đám người Kỷ Uyên hayVi Lương vẫn đi theo tân Thái tử, càng không nói đến Khâu Trọng, người từng là mưu sĩ của phế Thái tử; luận về chinh chiến sa trường, dưới trướng của tân Thái tử có vô số đại tướng tài ba xuất sắc, ai cũng giỏi hơn hắn.”
Cao thấp đều không phải chính là câu nói chân thực nhất để miêu tả Trấn Viễn tướng quân bây giờ.
Tuy Đường Tùng Niên chỉ là Viên ngoại lang cỏn con, nhưng sau lưng hắn là Kỷ Uyên; hơn nữa, hiện nay rõ ràng hắn ta đã lọt vào mắt xanh của tân Thái tử, vậy nên hắn không thể chống đối hắn ta được.
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn cùng chậm rãi nới lỏng tay ra.
“Phụ thân!” Phùng Duy Lượng không cam tâm. nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Đình đoạt lại bọc đồ của mình, nhìn bọn họ bằng ánh mắt tràn đầy thù hận, sau đó mới ôm bọc đồ tập tễnh rời đi.
Đỗ Thành Trung bị ánh mắt tràn đầy thù hận của thằng bé làm cho sững sờ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng gầy yếu nhưng quật cường dần dần biến mất trong tầm mắt.
Trên người Hạ Thiệu Đình toàn là vết thương, thằng bé không vè nhà ngay mà cũng không dám đến Kỷ phủ đưa đồ. Thằng bé kéo lê cơ thể bị thương đến một con suối nhỏ trong thành, sau khi đặt bọc đồ lên một tảng đá tròn sạch sẽ, Hạ Thiệu Đình mới gian nan ngồi xổm xuống bên cạnh con suối, sau đó xắn cao ống tay áo lên chậm chạp rửa sạch vết thương trên người.
Nước suối trong vắt phản chiếu gương mặt bầm tím của Hạ Thiệu Đình, thằng bé cúi đầu xuống, cố gắng từ từ nâng tay trái vốc nước suối lên nhưng chưa nâng được một nửa thì bả vai đã truyền đến một cơn đau dữ dội, tay thằng bé run lên bần bật, không thể tiếp tục nâng lên được nữa.
Thật là vô dụng, mấy vết thương này có đáng là gì! Hắn hít một hơi thật sâu, chịu đựng cơn đau dữ dội nhúng tay vào dòng suối, dùng bàn tay làm muôi chậm rãi múc từng ít nước rưới lên vết thương của tay phải.
Cánh tay gầy còm trắng nõn lúc này chỗ xanh chỗ đỏ, có một chỗ còn rách cả da, máu tươi tuôn rơi xuống mặt nước trong vắt; một cơn đau đớn đánh ập đến, Hạ Thiệu Đình ra sức cắn môi cố gắng nuốt những tiếng rên đau đớn xuống.
Thằng bé cứ như vậy, không thốt ra tiếng nào; từ từ rửa sạch miệng vết thương.
Bỗng nhiên vang lên tiếng ‘tách’ có một giọt nước mắt rơi xuống vết thương trên cánh tay phải của thằng bé. Nhưng Hạ Thiệu Đình không hề phát hiện ra, thằng bé vẫn đang tập trung múc nước rửa miệng vết thương.
‘Tách tách’ hai giọt nước mắt trào ra từ vành mắt, trong nháy mắt làm tầm nhìn của thằng bé bị nhòa đi. Nhưng Hạ Thiệu Đình dường như vẫn không phát hiện ra, chỉ sụt xịt, thẫn thờ tiếp tục động tác trong tay một cách cứng nhắc.
‘Tách tách tách tách’ nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều, như hạt ngọc không ngừng rơi xuống mu bàn tay, vỡ vụn ra và bắn vào miệng vết thương, nước mắt hòa lẫn vết máu rồi chảy xuống dọc theo mu bàn tay, cuối cùng nhỏ xuống dòng suối và nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng thằng bé cũng rửa xong miệng vết thương, gian nan nâng tay phải lên, chậm rãi chùi đi những giọt nước mắt, sau đó bắt đàu rửa sạch vết thương bên tay trái.
‘Tách tách’, lại là những giọt nước mắt to như hạt đâu rơi xuống; lần này, động tác của thằng bé không hề ngừng lại, mặc cho những giọt nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống, mãi cho đến khi miệng vết thương bên tay trái được rửa sạch.
Hắn chậm chạp móc từ trong ngực ra một chiếc khăn mà chị họ làm cho hắn, đầu tiên làm ướt khăn sau đó rửa sạch vết thương trên mặt, sau cùng mới lau đôi mắt.
Không quan trọng, không có gì quan trọng cả, hắn họ Hạ, cả đời này đều mang họ Hạ. Hắn có phụ thân, ông ấy tên là Hạ Bính Bằng, tuy rằng sau khi uống say ông ấy sẽ đánh người, nhưng ông ấy vẫn là phụ thân của hắn, là người đã nuôi hắn lớn.
Ngày trước hắn có bà nội, có mẹ, có dì; bây giờ cũng có cô, có chị họ, hắn không phải đứa trẻ không có ai thương yêu, cũng không phải đứa trẻ không có ai quan tâm.
Cuối cùng, hắn vắt khô chiếc khăn và cất nó đi, ôm lấy bọc đồ và cố gắng đứng dậy, lê đôi chân bị thương nghiêm trọng đến Kỷ phủ.
Hạ nương tử đứng ngồi không yên khi chờ mãi mà không thấy cháu trai đến đưa chiếc chăn đã làm xong cho mình.
Thằng bé sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng nàng lo lắng, sau đó dứt khoát xin nghỉ, vội vội vàng vàng trở về căn nhà thuê.
Nào biết mới đi qua ngõ nhỏ đã trông thấy Hạ Thiệu Đình đang bước đi tập tễnh. Nàng giật nẩy người, vội vàng bắt kịp: “Đình ca, vết thương trên người con là sao vậy? Ai đánh con?”
Hạ Thiệu Đình không trả lời mà áy náy nói: “Con xin lỗi cô vì đã đến muộn. Đồ của tỷ tỷ đều để ở bên trong ạ.”
” Đã là lúc nào rồi còn quan tâm cái này làm gì! Mau theo cô đi tìm đại phu khám.” Hạ nương tử vừa vội vừa sợ, nàng giành lấy bọc đồ, sau đó vừa đỡ vừa bế thằng bé đến y quán gần nhất.
Đêm đến gió hiu hiu thổi, ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, gió đêm lùa vào phòng, màn vải cũng theo nhịp gió mà đong đưa.
“Đình ca ngủ chưa mẹ?” Phương tỷ mười một tuổi dáng người thanh mảnh yêu kiều, gương mặt con bé có vẻ buồn rầu từ khi thấy mẫu thân đi ra từ phòng em họ, vội tiến lên hỏi.
” Ngủ rồi, trong thang thuốc có một vị thuốc an thần giúp thằng bé ngủ nhiều một chút!” Hạ nương tử thở dài.
“Nương, Đình ca có nói hắn bị ai đánh không?” Phương tỷ cau mày gặng hỏi.
“Con còn không hiểu tính cách của thằng bé sao, thằng bé quá mức quật cường; nếu đã không muốn nói thì dù con có hỏi thế nào hắn cũng không chịu mở mồm, cái tính bướng bỉnh này cũng không biết giống ai nữa.” Hạ nương tử thở dài nặng nề.
Phương tỷ cau mũi nói: “Nương, con không thích kinh thành, bao giờ chúng ta có thể về nhà ạ?”
“Đợi thêm chút nữa, lúc đó chúng ta có thể quay về rồi.” Hạ nương tử vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, nói tiếp: “Cũng không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi.”
Phương tỷ thuận theo, quay về phòng của mình.
Hạ nương tử nhìn Hạ Thiệu Đình đang ngủ trong phòng bằng ánh mắt sâu xa. Cũng không biết đã qua bao lâu nàng mới phát ra một tiếng hệt như tiếng thở dài.
Nàng đã sớm biết đứa trẻ này không phải là máu mủ của Hạ gia, khi em dâu gả vào nhà bọn họ thì trong bụng đã có đứa trẻ này, nhưng cả mẫu thân và đệ đệ đều không thèm để ý nên nàng cũng không thể nói gì.
Huống hồ, tiếng xấu của đệ đệ nhà nàng đã vang ra hơn mười dặm xung quanh, có người chịu gả cho hắn đã là tổ tiên ban phúc lắm rồi, làm sao còn dám chê bai. Lại nói, trải qua bao nhiêu năm chiến loạn, nam nhân lẫn nữ tử trở thành góa phụ, quan phu nhiều vô số kể, quan phu thì lại lấy thêm, góa phụ tiếp tục gả đi cũng không phải không thể.
(*) Quan phu: người đàn ông có vợ đã mất thì gọi là quan phu.
Em dâu của nàng là một nữ tử có vẻ ngoài xuất chúng, tính tình dịu dàng, điều hiếm thấy là nàng ấy còn rất có năng lực. Một nữ tử như vậy, cho dù trượng phu có chết thì vẫn có vô số nhà nguyện ý đón nàng vào cửa.
Bên này, Phùng Duy Lượng quay về phủ với cơ thể đầy vết thương, thân mẫu Vân Thị thấy thế đau lòng đến nỗi nước mắt đầm đìa; Vân Thị nghe nói người đánh nhi tử của mình chính là đứa trẻ hai năm trước bọn họ từng gặp ở phủ Hà An thì vô thức quay sang nhìn phu quân, thấy hắn đang cau đôi lông mày, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Trong lòng nàng có một cảm giác kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ là nguyên nhân gì, nàng chỉ đành phân phó hạ nhân đi mời đại phu; sau khi đại phu khám xong thì nén đau lòng tự tay thoa thuốc cho nhi tử.
“Phụ thân, ca ca sao vậy ạ?” Một tiểu cô nương khoảng chừng ba bốn tuổi nắm tay nhũ mẫu tiến vào, thấy trên mặt huynh trưởng có màu sắc kì lạ nên tò mò hỏi.
Đỗ Thành Trung lấy lại bình tĩnh, thấy Đỗ Hạnh Thường, đứa con duy nhất của mình và Vân Thị bèn sờ lên đỉnh đầu con bé, nói:” Ca ca con bị thương, nương đang giúp hắn thoa thuốc, làm Thường nhi sợ rồi sao?”
Tuy tiểu cô nương lắc đầu, nhưng lại giấu thân mình ở phía sau phụ thân chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt sợ hãi nhìn về phía huynh trưởng.
Phùng Duy Lượng thấy sau khi muội muội tiến vào phụ thân vẫn luôn thất thần bỗng trở nên vô cùng ôn nhu, ngay lập tức ánh mắt thằng bé tối sầm lại rồi quay mặt đi chỗ khác.
Đêm đó, sau khi dặn đi dặn lại nhi tử phải nhớ uống thuốc Vân Thị mới rời đi.
Đình Ngưng Xuân trong viện Hành Kinh, Đỗ Thành Trung ngồi trong đình tự rót tự uống, dường như đang có tâm sự trùng trùng. Nàng không biết tại sao lại nhớ đến đứa trẻ hôm nay đã đánh nhi tử của mình, trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc kì quái.
Nàng vội vàng lấy lại bình tĩnh, xách váy đi vào trong đình, dịu dàng nói: “Sao chàng lại uống rượu ở đây vậy?”
Đỗ Thành Trung thấy phu nhân thì nét mặt nhu hòa hơn, không trả lời mà hỏi ngược lại:” Vết thương của Lượng ca sao rồi?”
“Vẫn ổn, không bị tổn thương đến xương cốt, nghỉ ngơi dăm bữa là khỏi rồi.” Vân Thị giành lấy li rượu của phu quân, không để hắn tiếp tục uống nữa.
Đỗ Thành Trung cũng để mặc nàng.
Vân Thị ngồi với hắn một lúc, cùng hắn tán ngẫu chuyện trên trời xuống đất sau đó mới nói đến chuyện nhà, nàng hỏi thăm do: “Rốt cuộc đứa trẻ hôm nay đánh Lượng ca là ai?”
Đỗ Thành Trung lắc đầu nói:” Ta cũng không rõ nữa, chỉ biết thằng bé đó có quan hệ thân thiết với Khảo công Viên ngoại lang Đường Tùng Niên.”
Dùng một lát, hắn nói tiếp:” Ngay mai điều chỉnh việc học của Lượng ca một chút, giảm bớt thời gian học võ xuống, tăng thêm thời gian đọc sách lên.”
Phùng Duy Lượng cảm thấy trong lòng bức bối nên ra ngoài đi dạo một chút, ai dè đúng lúc nghe thấy lời phụ thân nói, mặt thằng bé biến sắc, vô thức níu lấy vạt áo.
Phụ thân, hắn …. Tại sao vậy?
Vân Thị giật mình: “Vì sao lại thế? Không phải khi trước chàng nói hi vọng Lượng ca có thể cùng chàng đi chinh chiến sa trường, trở thành một đôi phụ tử cầm binh sao?”
Đỗ Thành Trung thở dài:” Hiện tại đã không giống lúc xưa, triều đình bây giờ cần gấp những nhân tài có thể trị quốc an dân, vì thế từ thời của Thái thượng đế đến nay mới liên tục mở các khoa thi. Nếu Lượng ca theo văn, tương lai tham gia khoa cử mà đạt được thành tựu nhất định thì tiền đồ sau này ắt sẽ rộng mở hơn.”
Vân Thị thở phào nhẹ nhõm, thật lòng mà nói nàng không hề thích tương lai nhi tử cũng đánh đánh giết giết, có thể trở thành một quan văn thì tốt hơn.
Phùng Duy Lượng đứng sau hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết phụ thân thương hắn, cái gì cũng nghĩ cho hắn.
Nghĩ thông suốt được điều này hắn cũng không quấy rầy đôi phu thê trong đình nữa mà nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Đi được một đoạn, hắn tức giận cau mày khi nghe thấy tiếng nói chuyện của hai tên thị vệ trong phủ; khi nghe rõ hơn lời bọn họ nói, thì sắc mặt trở nên khó coi.
“Vết thương trên người đại công tử là do thằng nhóc tầm bảy tám tuổi kia làm sao?”
“Chính xác trăm phần trăm, sao ta có thể lấy chuyện này ra nói đùa được; mà này nhé, rõ ràng đại công tử lớn hơn thằng nhóc kia mấy tuổi lận, còn được tướng quân dạy võ nghệ bao nhiêu năm thế mà vẫn không đánh lại một thằng nhóc con nhà nghèo. Thực sự làm mất hết thể diện của Trấn Viễn tướng quân.”
“Suy cho cùng cũng có phải con của tướng quân đâu, nào có dòng máu võ tướng của ngài ấy; chung quy chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.”
“Nói cũng có lí…..”
…..
Hai người càng đi càng xa, cuối cùng hòa tan vào bóng đêm đen như mực. Phùng Duy Lượng nắm chặt tay, khuôn mặt xanh tím tái mét, đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước mắt.
——
Đường Tùng Niên có chuyện vui, dù trong lòng Đường Bách Niên đố kị muốn chết, nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm; dù sao trong nhà có một đệ đệ vào Lại bộ nhậm chức cũng giúp hắn ở kinh thành đi lại dễ dàng hơn, nghĩ như thế hắn đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Chi bằng dựa vào cơ hội trời ban này để tổ chức một bữa tiệc trong phủ, mời quý nhân khắp nơi đến coi như là vì hắn mở rộng mối quan hệ trong kinh.
Đường Bách Niên cực kì phấn khích đi tìm Đường Tùng Niên để nói với hắn về kế hoạch tổ chức bữa tiệc trong phủ để chúc mừng hắn thăng chức; vốn tưởng rằng đối phương sẽ vui vẻ đồng ý, ngờ đâu Đường Tùng Niên nghe xong liên tục khoát tay và nói tuyệt đối không thể.
Hắn ta kiên trì khuyên lên khuyên xuống nhưng Đường Tùng Niên vẫn không chịu thay đổi chủ ý. Huynh đệ hai người không ngừng tranh cãi, cuối cùng Đường Bách Niên nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Đồ không biết điều!!!” Đi khỏi sân của tam phòng, hắn ta quay người lại nhổ một bãi nước bọt với ánh mắt hung ác.
“Ai không biết điều cơ?” Một âm thành mềm mại vang lên sau lưng hắn ta, Đường Bách Niên quay đầu vừa nhìn đã nhận ra đó là nữ nhi của kẻ ‘không biết điều’ kia; hắn ta tức giận trả lời: “Trừ cha ngươi ra thì còn ai vào đây?”
Hứa Quân Dao ngây thơ hỏi lại: “Bác cả đang khen phụ thân cháu sao?”
Đường Bách Niên bị con bé làm cho nghẹn họng, da mặt hắn có dày đến đâu cũng không thể nói ra cái câu khen ngợi Đường Tùng Niên được, hắn ta càng tức hơn, trừng ánh mắt độc ác nói:” Cha ngươi không phải cái loại tốt đẹp gì, tiểu nha đầu ngươi cũng vậy!”
Nói chung là hắn đang bị cả nhà Đường Tùng Niên xúc phạm!
“Ò…..” Tiểu nha đầu kéo dài âm cuối, ngây thơ hỏi tiếp:” Vậy cả là cái loại gì vậy ạ?”
Đường Bách Niên bị con bé làm cho sặc nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại sợ làm mất đi thân phận, cuối cùng đành phất tay áo bỏ đi.
Hứa Quân Dao cười tủm tỉm, chắp tay ra sau lưng nhìn theo bóng lưng đang giận đùng đùng; lát sau, nàng từ từ rút cây mây bị trói thành ‘ roi ‘ ra; dùng hết sức đập nó xuống đất, tiếng ‘vút’ vang lên, làm cho Diệu ca đang đi tới tái mặt vì sợ hãi, co giò bỏ chạy ngay.
“Bảo Nha, Bảo Nha ơi. Ta nói muội hay, Đình ca bị người ta đánh bị thương rồi!” Châu ca chạy ào tới như một cơn gió, đứng trước mặt Hứa Quân Dao thở hổn hển, gương mặt thằng bé đỏ bừng lên, không biết là do mệt hay do tức giận.
“Ai đánh?” Hứa Quân Dao vung roi mây ra, lông mày dựng thẳng, bộ dạng vô cùng hung dữ.
“Đình ca không chịu nói, Phương tỷ các nàng cũng không biết!’ Châu ca hết sức tức giận, dậm chân thật mạnh tức giận trả lời.
Không chịu nói? Vẻ mặt hung ác của Hứa Quân Dao lập tức rơi vào trầm tư, một lát sau, cau mũi lại vẻ mặt có vẻ mờ mịt.
Tại sao không chịu nói? Là vì cảm thấy mất mặt hay là bởi vì lòng tự ái bị tổn thương, chẳng lẽ là muốn tự mình báo thù sao?
Nàng khó hiểu gãi mặt.
“Bảo Nha!” Giọng nói không vui của Nguyễn Thị truyền tới, Hứa Quân Dao thầm than trong lòng, sau đó nhanh chóng đưa cây ‘roi’ trong tay cho Chấu ca, nàng xoay người lại dùng khuôn mặt vô tội nghênh đón khuôn mặt nghiêm túc của mẫu thân; sau đó giơ đôi tay múp míp trắng ngần ra, ngọt ngào nói:” Con không hề lấy roi chơi, người nhìn đi, làm gì có cái gì.”
Mặc dù hắn nhỏ tuổi, nhưng đã bắt đầu giúp người nhà làm việc từ sớm, thế nên sức lực cũng lớn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa; một gậy này đánh xuống tên tùy tùng kêu lên thảm thiết, hắn ta ôm lấy đôi chân bị đánh trúng lăn lộn trên mặt đất gào khóc dữ dội.
Phùng Duy Lượng tức giận, hắn cảm thấy bản thân mình đang bị khiêu khích, đột nhiên ra tay đánh về phía Hạ Thiệu Đình.
Từ nhỏ hắn đã đi theo phụ thân học võ công, còn lớn tuổi hơn Hạ Thiệu Đình; Hạ Thiệu Đình thì khác, thằng bé chỉ dựa vào sức lực thô bạo của mình để đấu với người khác, hiển nhiên không thể địch nổi với người học võ như Phùng Duy Lượng; sau một lúc giao đấu cơ thể Hạ Thiệu Đình đã trúng vài chưởng, cả người hắn bị đối phương làm cho không còn sức lực để đánh trả.
Hạ Thiệu Đình cảm thấy dường như mình đang quay trở lại cái thời ở quê bị đám trẻ con vây đánh, vành mắt hắn đỏ hoe, trong mắt tràn ngập lửa giận, nhưng vẫn cố sống cố chết cắn chặt răng, không kêu lên tiếng nào.
Bả vai lại bị đối phương đánh trúng, hắn lảo đảo một cái, liên tục lùi về sau mấy bước, cuối cùng vẫn không lấy được thăng bằng mà ngã xuống đất.
Thấy thế, Phùng Duy Lượng mới thu tay lại, nhìn Hạ Thiệu Đinh hừ lạnh nói: “Không biết lượng sức mình, có thế mà cũng dám ở trước mặt ta ra vẻ ngang ngược.”
Nói xong, hắn ta còn khinh khỉnh nhổ nước bọt vào Hạ Thiệu Đình; lúc hắn ta quay người muốn rời đi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập. Phùng Duy Lượng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, eo hắn ta đã bị ai đó mạnh mẽ húc vào, cả người ngã dúi về phía trước; ngay sau đó có một vật nặng đè xuống lưng hắn, sau đó Phùng Duy Lượng ăn liên tiếp vài cú đấm.
Cú đấm nào hạ xuống cũng mạnh mẽ, hung hãn; hắn chuyên chọn chỗ nào đau thì đánh vào chỗ đó. Mặc dù hắn ta có võ nghệ, nhưng dù sao vẫn chỉ là một kẻ học đòi, kiến thức nông cạn; vả lại ngày thường sống an nhàn sung sướng quen rồi, chưa từng phải chịu thiệt như này bao giờ, bây giờ bị đánh đau liền kêu gào oai oái.
Tên tùy tùng ôm chân ngã xuống đất kêu thảm thiết kia nghe thấy tiếng kêu thất thanh của chủ tử nhà mình, hắn ta bất chấp đôi chân đau như bị gãy, giãy dụa bò về phía tiểu chủ tử muốn giúp hắn một tay.
Hạ Thiệu Đình đang đè trên lưng Phùng Duy Lượng thì bị tên tùy tùng dùng sức đẩy ra, sau khi lăn trên đất hai vòng hắn lại liều mạng xông về phía hai người kia, Phùng Duy Lượng đang được tùy tùng nâng dậy thấy thế thì vội vàng vung tay vung chân đấm đá loạn xạ.
Dù Phùng Duy Lượng vừa có võ nghệ vừa có trợ thủ, nhưng đi chân trần không sợ đi giày(*), hôm nay hắn ta lại chọc phải một người vừa không sợ chết vừa đi chân trần, ánh mắt hung ác của đối phương giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mình; Phùng Duy Lượng bị bộ dạng hung hãn, không thiết sống của đối phương làm cho khiếp sợ.
(*)Chân trần không sợ đi giày: chân trần thì sợ gì người đeo giày. Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn. Chân trần chỉ những con người bất chấp, liều lĩnh, vì không có gì nên không sợ gì cả, không ngán ai.
Vừa nhận thức được nỗi sợ, khí thế của hắn ta giảm đi vài phần, ngay cả nắm đấm vung ra cũng trở nên yếu ớt hơn, hoàn toàn mất đi khi thế ban đầu.
Tùy tùng liều chết ôm chặt lấy Hạ Thiệu Đình, muốn kéo thằng bé cách xa tiểu chủ tử; nhưng sao Hạ Thiệu Đình có thể để cho hắn ta được toại nguyện, hắn cắn mạnh vào tay của hắn ta, một phát cắn này suýt chút nữa đã làm đứt lìa một miếng thịt trên cánh tay của tên tùy tùng.
Hắn ta mặt trắng bệnh vì đau đớn, đôi tay vô lực buông thõng, Hạ Thiệu Đình nhân cơ hội vùng ra, xoay người tung một cú đá quyết liệt vào đũng quần hắn ta.
Tiếng kêu thê lương lại lần nữa vang lên; ngay lập tức, tên tùy tùng ôm lấy đũng quần kêu gào quằn quại.
Hạ Thiệu Đình lập tức xoay người, lao về phía Phùng Duy Lượng đang đực mặt ra vì sợ hãi, vung nắm đấm và giáng xuống những chỗ khiến người ta cảm thấy đau nhất. Phùng Duy Lượng luống cuống tay chân chống đỡ vài cái, tuy cũng đấm lại được đối phương một cú, nhưng hắn ta vẫn bị ăn đấm nhiều hơn, cú nào cú nấy đều đau dữ dội.
Thấy Hạ Thiệu Đình cứ quấn lấy mình không buông, giống như muốn dồn mình vào đường chết, Phùng Duy Lượng cuối cùng cũng biết sợ, kêu lên the thé: “Phụ thân ơi, phụ thân ơi, phụ thân cứu con với!”
Hai mắt Hạ Thiệu Đình đỏ hoe, khuôn mặt sớm đã trồng chất vết thương nhưng hắn vẫn cắn chặt răn không kêu lên tiếng nào, tay vẫn liên tục giáng những cú đấm xuống người Phùng Duy Lượng.
“Đúng là một tên tiểu tử ác độc! Ngươi còn dám ra tay đánh người.” Bỗng nhiên, có một bàn tay to lớn chìa ra, vững vàng nắm lấy cổ tay của thằng bé, gắt gao chế trụ động tác của thằng bé.
Hạ Thiệu Đình dứt khoát vung tay còn lại ra, nhưng nhanh chóng bị đối phương chế trụ.
Người đến bỗng nhiên dùng sức bắt chéo hai tay của Hạ Thiệu Đình ra sau lưng, khiến cho thằng bé không thể cử động nữa.
Hạ Thiệu Đình đau đến nỗi rên lên một tiếng, sắc mặt tái mét, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán. Thằng bé ra sức cắn chặt môi, ngăn không để bản thân kêu ra tiếng.
Đỗ Thành Trung không ngờ thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà xương cốt đã cứng cáp như vậy, hắn ta không khỏi đánh giá cao thằng bé. Cũng rất tán thưởng thằng bé khi nhớ đến bộ dạng liều chết đuổi theo kế tử(*)của mình.
(*) Kế tử: Con riêng của vợ.
Nam nhi chân chính thì phải như thế!
Hắn liếc mắt nhìn kế tử bị đánh khắp người là toàn vết thương, tuy hơi xót xa nhưng vẫn cảm thấy thất vọng.
Dù hắn có hết lòng dạy dỗ thế nào thì thằng bé này vẫn chảy trong người dòng máu của phụ thân nó.
“Bỏ ta ra, bỏ ta ra!” Hạ Thiệu Đình giãy dụa loạn lên, nhưng hai tay của đối phương vẫn cứng như gọng kìm làm thằng bé không thể cử động dù chỉ là một chút.
Đỗ Thành Trung cười lạnh: “Ngươi là thằng ôn con nào? Ở giữa đường mà cũng dám đánh người, mới có tí tuổi đầu mà đã ác độc như vậy, cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi sao?”
“Phụ thân, là hắn, chính hắn đã đánh con ra nông nỗi này, người phải báo thù cho con!” Phùng Duy Lượng vừa nhìn thấy cứu tinh vì vội vàng chạy lại, nói với giọng vừa tức vừa oan ức.
Đỗ Thành Trung cau mày khi thấy trên mặt của kế tử chỗ đen chỗ đỏ, quần áo trên người bị rách lỗ chỗ, tay hắn ta dùng sức mạnh hơn làm cho Hạ Thiệu Đình không chịu được rên lên đau đớn.
“Hôm nay bản tướng quân sẽ thay mặt cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi, cũng để cho ngươi biết kết cục của hành vi càn rỡ độc ác!” Hắn ta cười khẩy, tay dùng sức mạnh hơn, Hạ Thiệu Đình mặt mày tái mét, mồ hôi từ trán thằng bé chảy ròng ròng nhưng vẫn cố sống cố chết cắn chặt răng, không chịu rên nửa chữ.
Đỗ Thành Trung thấy thế càng thêm tức tối:” Giỏi lắm thằng nhóc cứng đầu cứng cổ. Nếu ngươi mở mồm xin tha, bản tướng quân sẽ tha cho ngươi một mạng; bằng không, bản tướng quân sẽ khiến cho máu của ngươi chảy mười dặm trên phố.”
Vừa dứt lời, hắn gia tăng sức lực trên tay.
Hạ Thiệu Đình cảm thấy đôi tay của mình sắp bị bẻ gãy rồi, đau đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, môi dưới bị hắn cắn đến nỗi rớm máu, nhưng hắn thủy chung không phát ra tiếng nào.
Đỗ Thành Trung càng thêm tức giận, cố tình muốn dạy cho thằng bé một bài học; đang định tiếp tục vận lực thì hộ vệ bên cạnh cầm lấy bọc đồ đi đến, thấp giọng nói:” Tướng quân hãy giơ cao đánh khẽ, có lẽ thằng bé này có thân phận.”
Động tác của Đỗ Thành Trung thoáng khựng lại, đưa ánh mắt thăm dò thằng bé.
Hộ vệ chỉ vào ký hiệu trên bọc đồ, nói: “Đây là đồ của phủ Lại bộ thượng thư, Kỷ Uyên.”
Đỗ Thành Trung cau mày, tay nới lỏng ra.
Phùng Duy Lượng thấy thế thì nóng nảy, lớn tiếng nói: “Phụ thân, hắn không phải người của phủ Kỷ đại nhân đâu, hắn là thằng nhóc nói năng lỗ mãng với người ở phủ Hà An năm đó.”
Đỗ Thành Trung sững ra, lại dùng sức xoay người ạ Thiệu Đình đối mặt với mình, tỉ mỉ quan sát một lượt, thấy thằng bé trước mắt quả thực có ngũ quan giống hệt với thằng bé năm đó đã chất vấn mình.
Chẳng qua bây giờ trên mặt thằng bé trồng chất vết thương, lại thêm cũng đã ngót nghét hai năm làm hắn không thể xác định được.
“Nếu là như vậy, thằng bé này hẳn là có quan hệ thân thiết với gia đình của Đường Tùng Niên, người mới vào Lại bộ nhậm chức Khảo công Viên ngoại lang; vì thế tướng quân cũng không nên….” Hộ vệ nhìn Đỗ Thành Trung lắc đầu.
Bất luận là Kỷ Uyên hay là Đường Tùng Niên đều không phải là người mà hiện nay Trấn Viễn tướng quân có thể động vào. Trong cuộc chiến giành ngai vàng, tương quân đã đứng nhầm đội của phế Thái tử, mặc dù hiện giờ tân Thái tử không truy cứu nhưng cũng không hề đề bạt, cứ nửa vời rồi để đấy. Với tình hình hiện tại như vậy ngài ấy không nên vì chút chuyện cỏn con này mà gây thù chuốc oán với người khác.
Đỗ Thành Trung cũng không phải kẻ ngu, hắn ta vừa nghĩ liền sáng tỏ.
Bản thân Tân Thái tử là một tướng lĩnh chiến công hiển hách, dười quyền lại đông đúc nhân tài, xuất sắc hơn hắn ta không biết bao nhiêu lần. Năm đó, vì khó có chỗ đứng dưới trướng của tân đế, hắn mới quay đầu gia nhập phe cánh của phế Thái tử, từ đó xông xáo ra trận giành lấy khoảng trời riêng cho mình.
Nhưng sau này phế Thái tử rớt đài, dù hắn không bị ảnh hưởng nhưng vẫn rơi vào tình cảnh quẫn bách. Luận về trị quốc an dân, hắn không thể sánh bằng đám người Kỷ Uyên hayVi Lương vẫn đi theo tân Thái tử, càng không nói đến Khâu Trọng, người từng là mưu sĩ của phế Thái tử; luận về chinh chiến sa trường, dưới trướng của tân Thái tử có vô số đại tướng tài ba xuất sắc, ai cũng giỏi hơn hắn.”
Cao thấp đều không phải chính là câu nói chân thực nhất để miêu tả Trấn Viễn tướng quân bây giờ.
Tuy Đường Tùng Niên chỉ là Viên ngoại lang cỏn con, nhưng sau lưng hắn là Kỷ Uyên; hơn nữa, hiện nay rõ ràng hắn ta đã lọt vào mắt xanh của tân Thái tử, vậy nên hắn không thể chống đối hắn ta được.
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn cùng chậm rãi nới lỏng tay ra.
“Phụ thân!” Phùng Duy Lượng không cam tâm. nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiệu Đình đoạt lại bọc đồ của mình, nhìn bọn họ bằng ánh mắt tràn đầy thù hận, sau đó mới ôm bọc đồ tập tễnh rời đi.
Đỗ Thành Trung bị ánh mắt tràn đầy thù hận của thằng bé làm cho sững sờ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng gầy yếu nhưng quật cường dần dần biến mất trong tầm mắt.
Trên người Hạ Thiệu Đình toàn là vết thương, thằng bé không vè nhà ngay mà cũng không dám đến Kỷ phủ đưa đồ. Thằng bé kéo lê cơ thể bị thương đến một con suối nhỏ trong thành, sau khi đặt bọc đồ lên một tảng đá tròn sạch sẽ, Hạ Thiệu Đình mới gian nan ngồi xổm xuống bên cạnh con suối, sau đó xắn cao ống tay áo lên chậm chạp rửa sạch vết thương trên người.
Nước suối trong vắt phản chiếu gương mặt bầm tím của Hạ Thiệu Đình, thằng bé cúi đầu xuống, cố gắng từ từ nâng tay trái vốc nước suối lên nhưng chưa nâng được một nửa thì bả vai đã truyền đến một cơn đau dữ dội, tay thằng bé run lên bần bật, không thể tiếp tục nâng lên được nữa.
Thật là vô dụng, mấy vết thương này có đáng là gì! Hắn hít một hơi thật sâu, chịu đựng cơn đau dữ dội nhúng tay vào dòng suối, dùng bàn tay làm muôi chậm rãi múc từng ít nước rưới lên vết thương của tay phải.
Cánh tay gầy còm trắng nõn lúc này chỗ xanh chỗ đỏ, có một chỗ còn rách cả da, máu tươi tuôn rơi xuống mặt nước trong vắt; một cơn đau đớn đánh ập đến, Hạ Thiệu Đình ra sức cắn môi cố gắng nuốt những tiếng rên đau đớn xuống.
Thằng bé cứ như vậy, không thốt ra tiếng nào; từ từ rửa sạch miệng vết thương.
Bỗng nhiên vang lên tiếng ‘tách’ có một giọt nước mắt rơi xuống vết thương trên cánh tay phải của thằng bé. Nhưng Hạ Thiệu Đình không hề phát hiện ra, thằng bé vẫn đang tập trung múc nước rửa miệng vết thương.
‘Tách tách’ hai giọt nước mắt trào ra từ vành mắt, trong nháy mắt làm tầm nhìn của thằng bé bị nhòa đi. Nhưng Hạ Thiệu Đình dường như vẫn không phát hiện ra, chỉ sụt xịt, thẫn thờ tiếp tục động tác trong tay một cách cứng nhắc.
‘Tách tách tách tách’ nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều, như hạt ngọc không ngừng rơi xuống mu bàn tay, vỡ vụn ra và bắn vào miệng vết thương, nước mắt hòa lẫn vết máu rồi chảy xuống dọc theo mu bàn tay, cuối cùng nhỏ xuống dòng suối và nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng thằng bé cũng rửa xong miệng vết thương, gian nan nâng tay phải lên, chậm rãi chùi đi những giọt nước mắt, sau đó bắt đàu rửa sạch vết thương bên tay trái.
‘Tách tách’, lại là những giọt nước mắt to như hạt đâu rơi xuống; lần này, động tác của thằng bé không hề ngừng lại, mặc cho những giọt nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống, mãi cho đến khi miệng vết thương bên tay trái được rửa sạch.
Hắn chậm chạp móc từ trong ngực ra một chiếc khăn mà chị họ làm cho hắn, đầu tiên làm ướt khăn sau đó rửa sạch vết thương trên mặt, sau cùng mới lau đôi mắt.
Không quan trọng, không có gì quan trọng cả, hắn họ Hạ, cả đời này đều mang họ Hạ. Hắn có phụ thân, ông ấy tên là Hạ Bính Bằng, tuy rằng sau khi uống say ông ấy sẽ đánh người, nhưng ông ấy vẫn là phụ thân của hắn, là người đã nuôi hắn lớn.
Ngày trước hắn có bà nội, có mẹ, có dì; bây giờ cũng có cô, có chị họ, hắn không phải đứa trẻ không có ai thương yêu, cũng không phải đứa trẻ không có ai quan tâm.
Cuối cùng, hắn vắt khô chiếc khăn và cất nó đi, ôm lấy bọc đồ và cố gắng đứng dậy, lê đôi chân bị thương nghiêm trọng đến Kỷ phủ.
Hạ nương tử đứng ngồi không yên khi chờ mãi mà không thấy cháu trai đến đưa chiếc chăn đã làm xong cho mình.
Thằng bé sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng nàng lo lắng, sau đó dứt khoát xin nghỉ, vội vội vàng vàng trở về căn nhà thuê.
Nào biết mới đi qua ngõ nhỏ đã trông thấy Hạ Thiệu Đình đang bước đi tập tễnh. Nàng giật nẩy người, vội vàng bắt kịp: “Đình ca, vết thương trên người con là sao vậy? Ai đánh con?”
Hạ Thiệu Đình không trả lời mà áy náy nói: “Con xin lỗi cô vì đã đến muộn. Đồ của tỷ tỷ đều để ở bên trong ạ.”
” Đã là lúc nào rồi còn quan tâm cái này làm gì! Mau theo cô đi tìm đại phu khám.” Hạ nương tử vừa vội vừa sợ, nàng giành lấy bọc đồ, sau đó vừa đỡ vừa bế thằng bé đến y quán gần nhất.
Đêm đến gió hiu hiu thổi, ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, gió đêm lùa vào phòng, màn vải cũng theo nhịp gió mà đong đưa.
“Đình ca ngủ chưa mẹ?” Phương tỷ mười một tuổi dáng người thanh mảnh yêu kiều, gương mặt con bé có vẻ buồn rầu từ khi thấy mẫu thân đi ra từ phòng em họ, vội tiến lên hỏi.
” Ngủ rồi, trong thang thuốc có một vị thuốc an thần giúp thằng bé ngủ nhiều một chút!” Hạ nương tử thở dài.
“Nương, Đình ca có nói hắn bị ai đánh không?” Phương tỷ cau mày gặng hỏi.
“Con còn không hiểu tính cách của thằng bé sao, thằng bé quá mức quật cường; nếu đã không muốn nói thì dù con có hỏi thế nào hắn cũng không chịu mở mồm, cái tính bướng bỉnh này cũng không biết giống ai nữa.” Hạ nương tử thở dài nặng nề.
Phương tỷ cau mũi nói: “Nương, con không thích kinh thành, bao giờ chúng ta có thể về nhà ạ?”
“Đợi thêm chút nữa, lúc đó chúng ta có thể quay về rồi.” Hạ nương tử vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, nói tiếp: “Cũng không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi.”
Phương tỷ thuận theo, quay về phòng của mình.
Hạ nương tử nhìn Hạ Thiệu Đình đang ngủ trong phòng bằng ánh mắt sâu xa. Cũng không biết đã qua bao lâu nàng mới phát ra một tiếng hệt như tiếng thở dài.
Nàng đã sớm biết đứa trẻ này không phải là máu mủ của Hạ gia, khi em dâu gả vào nhà bọn họ thì trong bụng đã có đứa trẻ này, nhưng cả mẫu thân và đệ đệ đều không thèm để ý nên nàng cũng không thể nói gì.
Huống hồ, tiếng xấu của đệ đệ nhà nàng đã vang ra hơn mười dặm xung quanh, có người chịu gả cho hắn đã là tổ tiên ban phúc lắm rồi, làm sao còn dám chê bai. Lại nói, trải qua bao nhiêu năm chiến loạn, nam nhân lẫn nữ tử trở thành góa phụ, quan phu nhiều vô số kể, quan phu thì lại lấy thêm, góa phụ tiếp tục gả đi cũng không phải không thể.
(*) Quan phu: người đàn ông có vợ đã mất thì gọi là quan phu.
Em dâu của nàng là một nữ tử có vẻ ngoài xuất chúng, tính tình dịu dàng, điều hiếm thấy là nàng ấy còn rất có năng lực. Một nữ tử như vậy, cho dù trượng phu có chết thì vẫn có vô số nhà nguyện ý đón nàng vào cửa.
Bên này, Phùng Duy Lượng quay về phủ với cơ thể đầy vết thương, thân mẫu Vân Thị thấy thế đau lòng đến nỗi nước mắt đầm đìa; Vân Thị nghe nói người đánh nhi tử của mình chính là đứa trẻ hai năm trước bọn họ từng gặp ở phủ Hà An thì vô thức quay sang nhìn phu quân, thấy hắn đang cau đôi lông mày, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Trong lòng nàng có một cảm giác kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ là nguyên nhân gì, nàng chỉ đành phân phó hạ nhân đi mời đại phu; sau khi đại phu khám xong thì nén đau lòng tự tay thoa thuốc cho nhi tử.
“Phụ thân, ca ca sao vậy ạ?” Một tiểu cô nương khoảng chừng ba bốn tuổi nắm tay nhũ mẫu tiến vào, thấy trên mặt huynh trưởng có màu sắc kì lạ nên tò mò hỏi.
Đỗ Thành Trung lấy lại bình tĩnh, thấy Đỗ Hạnh Thường, đứa con duy nhất của mình và Vân Thị bèn sờ lên đỉnh đầu con bé, nói:” Ca ca con bị thương, nương đang giúp hắn thoa thuốc, làm Thường nhi sợ rồi sao?”
Tuy tiểu cô nương lắc đầu, nhưng lại giấu thân mình ở phía sau phụ thân chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt sợ hãi nhìn về phía huynh trưởng.
Phùng Duy Lượng thấy sau khi muội muội tiến vào phụ thân vẫn luôn thất thần bỗng trở nên vô cùng ôn nhu, ngay lập tức ánh mắt thằng bé tối sầm lại rồi quay mặt đi chỗ khác.
Đêm đó, sau khi dặn đi dặn lại nhi tử phải nhớ uống thuốc Vân Thị mới rời đi.
Đình Ngưng Xuân trong viện Hành Kinh, Đỗ Thành Trung ngồi trong đình tự rót tự uống, dường như đang có tâm sự trùng trùng. Nàng không biết tại sao lại nhớ đến đứa trẻ hôm nay đã đánh nhi tử của mình, trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc kì quái.
Nàng vội vàng lấy lại bình tĩnh, xách váy đi vào trong đình, dịu dàng nói: “Sao chàng lại uống rượu ở đây vậy?”
Đỗ Thành Trung thấy phu nhân thì nét mặt nhu hòa hơn, không trả lời mà hỏi ngược lại:” Vết thương của Lượng ca sao rồi?”
“Vẫn ổn, không bị tổn thương đến xương cốt, nghỉ ngơi dăm bữa là khỏi rồi.” Vân Thị giành lấy li rượu của phu quân, không để hắn tiếp tục uống nữa.
Đỗ Thành Trung cũng để mặc nàng.
Vân Thị ngồi với hắn một lúc, cùng hắn tán ngẫu chuyện trên trời xuống đất sau đó mới nói đến chuyện nhà, nàng hỏi thăm do: “Rốt cuộc đứa trẻ hôm nay đánh Lượng ca là ai?”
Đỗ Thành Trung lắc đầu nói:” Ta cũng không rõ nữa, chỉ biết thằng bé đó có quan hệ thân thiết với Khảo công Viên ngoại lang Đường Tùng Niên.”
Dùng một lát, hắn nói tiếp:” Ngay mai điều chỉnh việc học của Lượng ca một chút, giảm bớt thời gian học võ xuống, tăng thêm thời gian đọc sách lên.”
Phùng Duy Lượng cảm thấy trong lòng bức bối nên ra ngoài đi dạo một chút, ai dè đúng lúc nghe thấy lời phụ thân nói, mặt thằng bé biến sắc, vô thức níu lấy vạt áo.
Phụ thân, hắn …. Tại sao vậy?
Vân Thị giật mình: “Vì sao lại thế? Không phải khi trước chàng nói hi vọng Lượng ca có thể cùng chàng đi chinh chiến sa trường, trở thành một đôi phụ tử cầm binh sao?”
Đỗ Thành Trung thở dài:” Hiện tại đã không giống lúc xưa, triều đình bây giờ cần gấp những nhân tài có thể trị quốc an dân, vì thế từ thời của Thái thượng đế đến nay mới liên tục mở các khoa thi. Nếu Lượng ca theo văn, tương lai tham gia khoa cử mà đạt được thành tựu nhất định thì tiền đồ sau này ắt sẽ rộng mở hơn.”
Vân Thị thở phào nhẹ nhõm, thật lòng mà nói nàng không hề thích tương lai nhi tử cũng đánh đánh giết giết, có thể trở thành một quan văn thì tốt hơn.
Phùng Duy Lượng đứng sau hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn biết phụ thân thương hắn, cái gì cũng nghĩ cho hắn.
Nghĩ thông suốt được điều này hắn cũng không quấy rầy đôi phu thê trong đình nữa mà nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Đi được một đoạn, hắn tức giận cau mày khi nghe thấy tiếng nói chuyện của hai tên thị vệ trong phủ; khi nghe rõ hơn lời bọn họ nói, thì sắc mặt trở nên khó coi.
“Vết thương trên người đại công tử là do thằng nhóc tầm bảy tám tuổi kia làm sao?”
“Chính xác trăm phần trăm, sao ta có thể lấy chuyện này ra nói đùa được; mà này nhé, rõ ràng đại công tử lớn hơn thằng nhóc kia mấy tuổi lận, còn được tướng quân dạy võ nghệ bao nhiêu năm thế mà vẫn không đánh lại một thằng nhóc con nhà nghèo. Thực sự làm mất hết thể diện của Trấn Viễn tướng quân.”
“Suy cho cùng cũng có phải con của tướng quân đâu, nào có dòng máu võ tướng của ngài ấy; chung quy chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.”
“Nói cũng có lí…..”
…..
Hai người càng đi càng xa, cuối cùng hòa tan vào bóng đêm đen như mực. Phùng Duy Lượng nắm chặt tay, khuôn mặt xanh tím tái mét, đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước mắt.
——
Đường Tùng Niên có chuyện vui, dù trong lòng Đường Bách Niên đố kị muốn chết, nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm; dù sao trong nhà có một đệ đệ vào Lại bộ nhậm chức cũng giúp hắn ở kinh thành đi lại dễ dàng hơn, nghĩ như thế hắn đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Chi bằng dựa vào cơ hội trời ban này để tổ chức một bữa tiệc trong phủ, mời quý nhân khắp nơi đến coi như là vì hắn mở rộng mối quan hệ trong kinh.
Đường Bách Niên cực kì phấn khích đi tìm Đường Tùng Niên để nói với hắn về kế hoạch tổ chức bữa tiệc trong phủ để chúc mừng hắn thăng chức; vốn tưởng rằng đối phương sẽ vui vẻ đồng ý, ngờ đâu Đường Tùng Niên nghe xong liên tục khoát tay và nói tuyệt đối không thể.
Hắn ta kiên trì khuyên lên khuyên xuống nhưng Đường Tùng Niên vẫn không chịu thay đổi chủ ý. Huynh đệ hai người không ngừng tranh cãi, cuối cùng Đường Bách Niên nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Đồ không biết điều!!!” Đi khỏi sân của tam phòng, hắn ta quay người lại nhổ một bãi nước bọt với ánh mắt hung ác.
“Ai không biết điều cơ?” Một âm thành mềm mại vang lên sau lưng hắn ta, Đường Bách Niên quay đầu vừa nhìn đã nhận ra đó là nữ nhi của kẻ ‘không biết điều’ kia; hắn ta tức giận trả lời: “Trừ cha ngươi ra thì còn ai vào đây?”
Hứa Quân Dao ngây thơ hỏi lại: “Bác cả đang khen phụ thân cháu sao?”
Đường Bách Niên bị con bé làm cho nghẹn họng, da mặt hắn có dày đến đâu cũng không thể nói ra cái câu khen ngợi Đường Tùng Niên được, hắn ta càng tức hơn, trừng ánh mắt độc ác nói:” Cha ngươi không phải cái loại tốt đẹp gì, tiểu nha đầu ngươi cũng vậy!”
Nói chung là hắn đang bị cả nhà Đường Tùng Niên xúc phạm!
“Ò…..” Tiểu nha đầu kéo dài âm cuối, ngây thơ hỏi tiếp:” Vậy cả là cái loại gì vậy ạ?”
Đường Bách Niên bị con bé làm cho sặc nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại sợ làm mất đi thân phận, cuối cùng đành phất tay áo bỏ đi.
Hứa Quân Dao cười tủm tỉm, chắp tay ra sau lưng nhìn theo bóng lưng đang giận đùng đùng; lát sau, nàng từ từ rút cây mây bị trói thành ‘ roi ‘ ra; dùng hết sức đập nó xuống đất, tiếng ‘vút’ vang lên, làm cho Diệu ca đang đi tới tái mặt vì sợ hãi, co giò bỏ chạy ngay.
“Bảo Nha, Bảo Nha ơi. Ta nói muội hay, Đình ca bị người ta đánh bị thương rồi!” Châu ca chạy ào tới như một cơn gió, đứng trước mặt Hứa Quân Dao thở hổn hển, gương mặt thằng bé đỏ bừng lên, không biết là do mệt hay do tức giận.
“Ai đánh?” Hứa Quân Dao vung roi mây ra, lông mày dựng thẳng, bộ dạng vô cùng hung dữ.
“Đình ca không chịu nói, Phương tỷ các nàng cũng không biết!’ Châu ca hết sức tức giận, dậm chân thật mạnh tức giận trả lời.
Không chịu nói? Vẻ mặt hung ác của Hứa Quân Dao lập tức rơi vào trầm tư, một lát sau, cau mũi lại vẻ mặt có vẻ mờ mịt.
Tại sao không chịu nói? Là vì cảm thấy mất mặt hay là bởi vì lòng tự ái bị tổn thương, chẳng lẽ là muốn tự mình báo thù sao?
Nàng khó hiểu gãi mặt.
“Bảo Nha!” Giọng nói không vui của Nguyễn Thị truyền tới, Hứa Quân Dao thầm than trong lòng, sau đó nhanh chóng đưa cây ‘roi’ trong tay cho Chấu ca, nàng xoay người lại dùng khuôn mặt vô tội nghênh đón khuôn mặt nghiêm túc của mẫu thân; sau đó giơ đôi tay múp míp trắng ngần ra, ngọt ngào nói:” Con không hề lấy roi chơi, người nhìn đi, làm gì có cái gì.”
Tác giả :
Mộ Tự