Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 52: Xúi giục có ý đồ khác
Vương phu nhân trong phung chốc phun trào lửa giận, hầm hừ tức giận liền hất tung tất cả tách trà trên bàn xuống, “ xoảng” âm thanh giòn tan vang lên.
Trương mụ mụ và Tô Mạt mới bước tới góc rẽ, vẫn nghe rõ, ngà giả dối run cầm cập, Trương mụ mụ lập tức dỗ nàng : " Đừng sợ, phu nhân thương tiểu thư. Tiểu thư nên đồng lòng với đại phu nhân mới phải."
Tô Mạt ngoan ngoãn đồng ý!
Đồng lòng với bà ta?! Giả quyết tam tiểu thư xong sẽ đến phiên bà ta, nàng đâu có khờ khạo thế!
Rất nhanh quay về viện, nhìn thấy Đỗ di nương lấp la lấp ló, nhưng la phu nhân có lệnh cấm nàng ta bước ra khỏi viện nửa bước, vì vậy nàng ta chỉ còn cách đưng ở cửa nhìn xung quanh.
Dáng điệu gấp gáp không nhịn nổi, nhìn thấy Tô Mạt tức khắc liền hỏi : " Mạt Mạt , ngươi không sao chứ?"
Tô Mạt nhìn thấy nàng ta dáng vẻ nôn nóng, nghĩ nàng ta dù sao cũng là mẹ ruột, lo lắng cho nữ nhi, trong lòng thấy mềm lại chút. Tuy rằng nàng ta không tốt, nhưng lại là mẹ ruột, nàng gật đầu nói “ Không sao hết!”
Bước vào viện Tô Mạt được đặt xuống, muốn một mình ngồi trên xích đu trong chốc lát.
Trong sân viện cũng không nhỏ, phía tây có cái xích đu, phía bắc có giá cây tử đàn , trên tường có cây mộc hương, tường vi cùng với phù dung sắp xếp trồng, bảo đảm một năm bốn mùa đều có hoa ngắm.
Nơi ở sau viện của tiểu thư không giống như trước viện bố trí hợp quy tắc như vậy, toàn bộ sắp xếp gạch đá xanh, thỉnh thoảng mới có cây cố hoa cỏ trang điểm , đồng thời trong tòa hoa viên lớn chia thành các khu nhỏ khu vực có tường bọc quanh, nơi ở của tiểu thư có cửa riêng sân riêng.
Vương phu nhân muốn phô bày nên cấp cho Tô Mạt tòa viện này không tệ.
Cuối tháng hai chính là lúc hạnh hoa nở to, cây hạnh hoa bên ngoài tường có vài cành mọc nhô ra, gió thổi tới, cơn mưa hoa bám đầy trên váy áo.
Tô Mạt nhẹ nhàng đung đưa xích đu, cơn sóng lòng lên xuống, suy xét bước tiếp theo nên làm sao.
Đỗ di nương đến gần phía trước hỏi “ tam tiểu thư có đến hay không?”
Tô Mạt lông mày hơi cau lại, Đỗ di nương lập tức nói : " Nếu mà tam tiểu thư tới, ngươi cũng nên thân thiết với nàng ta hơn sau đó mới tiếp cận được với lão gia."
Trương mụ mụ và Tô Mạt mới bước tới góc rẽ, vẫn nghe rõ, ngà giả dối run cầm cập, Trương mụ mụ lập tức dỗ nàng : " Đừng sợ, phu nhân thương tiểu thư. Tiểu thư nên đồng lòng với đại phu nhân mới phải."
Tô Mạt ngoan ngoãn đồng ý!
Đồng lòng với bà ta?! Giả quyết tam tiểu thư xong sẽ đến phiên bà ta, nàng đâu có khờ khạo thế!
Rất nhanh quay về viện, nhìn thấy Đỗ di nương lấp la lấp ló, nhưng la phu nhân có lệnh cấm nàng ta bước ra khỏi viện nửa bước, vì vậy nàng ta chỉ còn cách đưng ở cửa nhìn xung quanh.
Dáng điệu gấp gáp không nhịn nổi, nhìn thấy Tô Mạt tức khắc liền hỏi : " Mạt Mạt , ngươi không sao chứ?"
Tô Mạt nhìn thấy nàng ta dáng vẻ nôn nóng, nghĩ nàng ta dù sao cũng là mẹ ruột, lo lắng cho nữ nhi, trong lòng thấy mềm lại chút. Tuy rằng nàng ta không tốt, nhưng lại là mẹ ruột, nàng gật đầu nói “ Không sao hết!”
Bước vào viện Tô Mạt được đặt xuống, muốn một mình ngồi trên xích đu trong chốc lát.
Trong sân viện cũng không nhỏ, phía tây có cái xích đu, phía bắc có giá cây tử đàn , trên tường có cây mộc hương, tường vi cùng với phù dung sắp xếp trồng, bảo đảm một năm bốn mùa đều có hoa ngắm.
Nơi ở sau viện của tiểu thư không giống như trước viện bố trí hợp quy tắc như vậy, toàn bộ sắp xếp gạch đá xanh, thỉnh thoảng mới có cây cố hoa cỏ trang điểm , đồng thời trong tòa hoa viên lớn chia thành các khu nhỏ khu vực có tường bọc quanh, nơi ở của tiểu thư có cửa riêng sân riêng.
Vương phu nhân muốn phô bày nên cấp cho Tô Mạt tòa viện này không tệ.
Cuối tháng hai chính là lúc hạnh hoa nở to, cây hạnh hoa bên ngoài tường có vài cành mọc nhô ra, gió thổi tới, cơn mưa hoa bám đầy trên váy áo.
Tô Mạt nhẹ nhàng đung đưa xích đu, cơn sóng lòng lên xuống, suy xét bước tiếp theo nên làm sao.
Đỗ di nương đến gần phía trước hỏi “ tam tiểu thư có đến hay không?”
Tô Mạt lông mày hơi cau lại, Đỗ di nương lập tức nói : " Nếu mà tam tiểu thư tới, ngươi cũng nên thân thiết với nàng ta hơn sau đó mới tiếp cận được với lão gia."
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng