Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 350: Mạt nhi, như thế nào mới đủ tư cách?
Tô Nhân Vũ tự mình đưa Tô Mạt trở về phòng thay quần áo, trên đường nhịn không được hỏi:“Mạt nhi đi nơi nào chơi? Thú vị không ? Có mệt hay không?”
Nhìn thấy trước đây Quốc Công gia luôn nghiêm mặt nay thế nào lại dong dài như nữ nhân thế, Tô Mạt không khỏi cười thầm, cười trả lời:“Rất vui, một chút cũng không mệt, về sau còn muốn đi nữa.”
Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi:“Về sau có thể dẫn ta cùng đi mở rộng kiến thức được không?”
Tô Mạt mỉm cười,“Vậy xem ngài có đủ tư cách hay không đã!”
Bí mật của nàng cũng không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.
Thân hình Tô Nhân Vũ dừng một chút, lập tức đuổi kịp, cười nói:“Phải như thế nào mới đủ tư cách?”
Lúc nói chuyện đó thì đã đến trước cửa, Kim Kết giúp đỡ Tô Mạt hạ kiệu, Lan Như cùng Hoàng Oanh sớm chờ ở nơi đó, hành lễ với Quốc Công rồi bước lên phía trước đỡ Tô Mạt.
Tô Mạt quay đầu nhìn Tô Nhân Vũ cười cười, dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm, nàng lớn tiếng nói:“Đa tạ Quốc Công đón ta. Chờ ta nghĩ ra mới nói cho ngài nghe.” Sau đó xoay người vui rạo rực chạy về phòng.
Tô Mạt thay đổi quần áo, đi lão phu nhân nơi đó trước thỉnh an rồi ăn cơm.
Thấy nàng đến, đại tiểu thư lập tức nghênh đón,“Ngươi cuối cùng đã trở lại rồi.” Những ngày Tô Mạt không có ở đây, nàng đều buồn muốn chết, quả thực giống như một thác nước cạn.
Tô Mạt nắm tay nàng, thấp giọng nói:“Chờ mấy ngày nữa, có cơ hội ta mang tỷ đi ra ngoài. Thật sự rất vui.”
Nàng bước vào phòng hành lễ với lão phu nhân và Vương phu nhân, lại sai người đem danh sách các lễ vật nàng đem về đọc lên cho mọi người nghe.
Lăng Nhược giúp nàng đọc ra, đều là những thứ rất thú vị ở thông thôn, còn có một ít rau khô mới phơi nắng trong mùa thu này, còn có các loại dưa muối bằng nước tương, đều là thứ đặc biệt ngon miệng.
Tô Hinh Nhi cười lạnh, nói thầm:“Bất quá chỉ là mấy thứ đồ nhà quê, cũng đáng để điều động binh lực vận chuyển về đây sao. Cứ như trong nhà không có mấy thứ đó vậy.”
Nhị tiểu thư tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra một tia châm chọc.
Vương phu nhân liếc Tô Mạt một cái, nghiêm trang nói:“Chơi thì cũng chơi rồi, trở về rồi thì lo chăm chỉ mà đọc sách. Nói như thế nào thì cũng là tiểu thư, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài nghịch ngợm, nếu là quen thói, bản thân không nói làm gì, mọi người sẽ khinh thường......”
Nghiễm nhiên đem Tô Mạt trở thành tứ tiểu thư.
Bên kia Lăng Nhược lại thỉnh an nói:“ Tĩnh thiếu gia sai người đem bạc đến, nói là phí sinh hoạt của tiểu thư dùng trong mùa đông năm nay. Đa tạ lão phu nhân cùng Quốc Công lo lắng chiếu cố.”
Nhìn thấy trước đây Quốc Công gia luôn nghiêm mặt nay thế nào lại dong dài như nữ nhân thế, Tô Mạt không khỏi cười thầm, cười trả lời:“Rất vui, một chút cũng không mệt, về sau còn muốn đi nữa.”
Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi:“Về sau có thể dẫn ta cùng đi mở rộng kiến thức được không?”
Tô Mạt mỉm cười,“Vậy xem ngài có đủ tư cách hay không đã!”
Bí mật của nàng cũng không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.
Thân hình Tô Nhân Vũ dừng một chút, lập tức đuổi kịp, cười nói:“Phải như thế nào mới đủ tư cách?”
Lúc nói chuyện đó thì đã đến trước cửa, Kim Kết giúp đỡ Tô Mạt hạ kiệu, Lan Như cùng Hoàng Oanh sớm chờ ở nơi đó, hành lễ với Quốc Công rồi bước lên phía trước đỡ Tô Mạt.
Tô Mạt quay đầu nhìn Tô Nhân Vũ cười cười, dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm, nàng lớn tiếng nói:“Đa tạ Quốc Công đón ta. Chờ ta nghĩ ra mới nói cho ngài nghe.” Sau đó xoay người vui rạo rực chạy về phòng.
Tô Mạt thay đổi quần áo, đi lão phu nhân nơi đó trước thỉnh an rồi ăn cơm.
Thấy nàng đến, đại tiểu thư lập tức nghênh đón,“Ngươi cuối cùng đã trở lại rồi.” Những ngày Tô Mạt không có ở đây, nàng đều buồn muốn chết, quả thực giống như một thác nước cạn.
Tô Mạt nắm tay nàng, thấp giọng nói:“Chờ mấy ngày nữa, có cơ hội ta mang tỷ đi ra ngoài. Thật sự rất vui.”
Nàng bước vào phòng hành lễ với lão phu nhân và Vương phu nhân, lại sai người đem danh sách các lễ vật nàng đem về đọc lên cho mọi người nghe.
Lăng Nhược giúp nàng đọc ra, đều là những thứ rất thú vị ở thông thôn, còn có một ít rau khô mới phơi nắng trong mùa thu này, còn có các loại dưa muối bằng nước tương, đều là thứ đặc biệt ngon miệng.
Tô Hinh Nhi cười lạnh, nói thầm:“Bất quá chỉ là mấy thứ đồ nhà quê, cũng đáng để điều động binh lực vận chuyển về đây sao. Cứ như trong nhà không có mấy thứ đó vậy.”
Nhị tiểu thư tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra một tia châm chọc.
Vương phu nhân liếc Tô Mạt một cái, nghiêm trang nói:“Chơi thì cũng chơi rồi, trở về rồi thì lo chăm chỉ mà đọc sách. Nói như thế nào thì cũng là tiểu thư, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài nghịch ngợm, nếu là quen thói, bản thân không nói làm gì, mọi người sẽ khinh thường......”
Nghiễm nhiên đem Tô Mạt trở thành tứ tiểu thư.
Bên kia Lăng Nhược lại thỉnh an nói:“ Tĩnh thiếu gia sai người đem bạc đến, nói là phí sinh hoạt của tiểu thư dùng trong mùa đông năm nay. Đa tạ lão phu nhân cùng Quốc Công lo lắng chiếu cố.”
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng