Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 224: Hắn thật sự bị bệnh nguy kịch sao?
Lão phu nhân nhếch lưng, mặt mày lạnh lẽo, thản nhiên nói:“Đem rượu và thức ăn, thưởng cho mấy phu nhân.”
Hương ngọc lập tức phân phó.
Bên kia Tô Mạt chạy trốn vui đùa, nàng dẫn theo làn váy đuổi theo con bướm.
Nhị tiểu thư nghiêng ngả lảo đảo đuổi nàng.
Thấm thoắt đã qua mấy cái cửa, nhị tiểu thư thanh âm càng ngày càng xa,“Dư muội muội, đừng chạy về hướng đó.”
Tô Mạt cười lạnh, giương mắt nhìn nhìn, nơi này là sân của Tô Nhân Vũ. Hắn cùng Vương phu nhân một trước một sau ở đó.
Nàng cười hì hì chạy đi vào,“Ầm” Một tiếng, một người mang khay đổ hết mọi thứ xuống đất, ngơ ngác nhìn nàng.
Hai mắt trừng trừng, sắc mặt trắng bệch .
Tô Mạt khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, cười nói:“Ngươi không phải cũng nghĩ ta giống tứ tiểu thư của các ngươi chứ?”
Trước mắt người này đúng là Hỉ Thước, nàng nhìn búi tóc, thoạt nhìn là làm di nương.
Nàng cũng gầy, sự cương quyết càng phát ra rõ ràng, kinh ngạc nhìn nàng, rất giống thấy quỷ, sắc mặt biểu tình phi thường phức tạp.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Tô Nhân Vũ, trầm thấp khàn khàn, hỗn loạn ho khan,“Hỉ Thước, là ai a?”
Tô Mạt không biết vì sao, cảm thấy đau xót, Tô Nhân Vũ là nam nhân làm bằng sắt, cương mãnh quyết đoán, nam nhân như ngựa chiến, cũng bị bệnh sao?
Là vì sao? Bởi vì Tô Hinh Nhi bị chặt đứt chân?
Bởi vì lão phu nhân đối với Tô Hinh Nhi bài xích?
Hỉ Thước đáp:“Là khách mới tới Dư tiểu thư, nàng từ thương châu đến, cùng một vị Tĩnh thiếu gia, là bằng hữu đại thiếu gia.”
Tô Nhân Vũ à một tiếng, thanh âm lại chìm xuống, giống như muốn chìm vào trong bóng đêm khôn cùng.
Ma xui quỷ khiến , Tô Mạt lớn tiếng nói:“Ta muốn qua bên kia bắt con bướm .”
Nói xong nàng liền chạy đến.
Phía sau truyền đến thanh âm lách cách, nàng cũng không để ý, chỉ để ý một hơi chạy đi, nhị tiểu thư rốt cục đuổi theo,“Dư muội muội, ngươi không có việc gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu, cười nói:“Vừa rồi dọa một vị con dâu, ha ha, chúng ta đi mau.”
Bên kia trong viện Tô Nhân Vũ từng bước chới với, trên người hư nhuyễn vô lực, lập tức ngã sấp xuống ở trước cửa, hắn cũng không để ý ngẩng đầu nhìn người đi qua.
Hương ngọc lập tức phân phó.
Bên kia Tô Mạt chạy trốn vui đùa, nàng dẫn theo làn váy đuổi theo con bướm.
Nhị tiểu thư nghiêng ngả lảo đảo đuổi nàng.
Thấm thoắt đã qua mấy cái cửa, nhị tiểu thư thanh âm càng ngày càng xa,“Dư muội muội, đừng chạy về hướng đó.”
Tô Mạt cười lạnh, giương mắt nhìn nhìn, nơi này là sân của Tô Nhân Vũ. Hắn cùng Vương phu nhân một trước một sau ở đó.
Nàng cười hì hì chạy đi vào,“Ầm” Một tiếng, một người mang khay đổ hết mọi thứ xuống đất, ngơ ngác nhìn nàng.
Hai mắt trừng trừng, sắc mặt trắng bệch .
Tô Mạt khẽ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, cười nói:“Ngươi không phải cũng nghĩ ta giống tứ tiểu thư của các ngươi chứ?”
Trước mắt người này đúng là Hỉ Thước, nàng nhìn búi tóc, thoạt nhìn là làm di nương.
Nàng cũng gầy, sự cương quyết càng phát ra rõ ràng, kinh ngạc nhìn nàng, rất giống thấy quỷ, sắc mặt biểu tình phi thường phức tạp.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Tô Nhân Vũ, trầm thấp khàn khàn, hỗn loạn ho khan,“Hỉ Thước, là ai a?”
Tô Mạt không biết vì sao, cảm thấy đau xót, Tô Nhân Vũ là nam nhân làm bằng sắt, cương mãnh quyết đoán, nam nhân như ngựa chiến, cũng bị bệnh sao?
Là vì sao? Bởi vì Tô Hinh Nhi bị chặt đứt chân?
Bởi vì lão phu nhân đối với Tô Hinh Nhi bài xích?
Hỉ Thước đáp:“Là khách mới tới Dư tiểu thư, nàng từ thương châu đến, cùng một vị Tĩnh thiếu gia, là bằng hữu đại thiếu gia.”
Tô Nhân Vũ à một tiếng, thanh âm lại chìm xuống, giống như muốn chìm vào trong bóng đêm khôn cùng.
Ma xui quỷ khiến , Tô Mạt lớn tiếng nói:“Ta muốn qua bên kia bắt con bướm .”
Nói xong nàng liền chạy đến.
Phía sau truyền đến thanh âm lách cách, nàng cũng không để ý, chỉ để ý một hơi chạy đi, nhị tiểu thư rốt cục đuổi theo,“Dư muội muội, ngươi không có việc gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu, cười nói:“Vừa rồi dọa một vị con dâu, ha ha, chúng ta đi mau.”
Bên kia trong viện Tô Nhân Vũ từng bước chới với, trên người hư nhuyễn vô lực, lập tức ngã sấp xuống ở trước cửa, hắn cũng không để ý ngẩng đầu nhìn người đi qua.
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng