Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 201: Khôn khéo bức cung
Tô Mạt thì liên tục tò mò nhìn Hồ tiên sinh,“Hắc hắc, sư phụ, thì ra người không biết võ công nha.”
Hồ tiên sinh lúng túng sờ cằm,“Này,điều này có cái gì kỳ quái chứ.”
Bên kia Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội bị Hồ đại phu lấy kim phong bế huyệt, đạo đang ngủ say, vừa không bị sợ hãi, cũng sẽ không bị tổn thương thân thể.
A Thành cùng người kêu A Tùng thị vệ kia mỗi người phụ trách bế một đứa bế lập tức thu dọn lên bờ.
Tô Mạt nhìn hai hắc y nhân nằm trên đất, nói:“Trước tìm xem trong răng bọn họ có nhét độc dược không.”. Hai người kia bị điểm huyệt đạo không thể động, đã có tri giác, oán hận trừng mắt nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt hừ một tiếng, cho bọn họ một cái tát,“Nhìn cái gì, nhớ kỹ bộ dáng của ta đi âm tào địa phủ còn cáo trạng nha! Cáo trạng cái đầu ngươi!”
Nàng “ba ba” cho bọn chúng mấy cái tát, lấy chủy thủ tách miệng bọn họ ra, bên kia Hồ đại phu ra tay nhanh như điện, cắm xuống một mũi kim châm, liền lấy ra hai viên sáp có chứa độc dược từ kẽ răng bọn chúng.
Tĩnh thiếu gia sắc mặt thâm trầm, nhìn Tô Mạt, nếu không phải chắc chắc nàng chính là tứ tiểu thư thất sủng của Tô gia, hắn thật sự muốn hoài nghi lai lịch của nàng.
Tiểu nha đầu này, thật đúng là......
Tô Mạt đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn tới bọn họ, lạnh lùng thốt:“Giết bọn họ, ném xuống làm mồi cho cá.”
Hai gã Hắc y nhân lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi, trên mặt bịt kín một tầng xám xịt, ánh mắt cầu xin.
Tĩnh thiếu gia vừa muốn mở miệng, Tô Mạt nhéo vào cổ tay hắn, không hiểu tại sao, hắn liền hiểu được ý tứ của nàng, lập tức hừ lạnh một tiếng,“Bổn thiếu gia cho các ngươi một cơ hội, cung khai toàn bộ ra, tha cho các ngươi rời đi.”
Hai người kia đã không thể lấy dược độc tự sát, đã không còn sức lực, lọt vào tay kẻ địch, chính là sống không bằng chết.
“Vâng, vâng do một vị đại công tử phái chúng ta đến.”
Hai người đồng thời cung khai, sợ Tĩnh thiếu gia đổi ý, cũng sợ đối phương trở về bán đứng chính mình, nếu như hai người đều cung khai, nắm được đuôi của nhau thì sẽ không sợ người kia phản bội a.
“Đại công tử?”
Tĩnh thiếu gia đuôi lông mày giơ giơ lên, hừ một tiếng,“Các ngươi biết ta là ai?”
Hai người kia vội vàng phủ nhận,“Không biết. Vị đại công tử kia mặc một thân hắc y, che mặt, chúng ta nhìn không rõ khuôn mặt hắn, hắn chỉ sai chúng ta đến cướp thuyền, gặp công tử khoảng mười bốn, mười năm tuổi liền giết.”
Tĩnh thiếu gia suy tính qua một lát, phất tay,“Thả bọn họ đi.”
Một thị vệ lập tức tiến lên, giải huyệt đạo cho bọn họ.
Hồ tiên sinh lúng túng sờ cằm,“Này,điều này có cái gì kỳ quái chứ.”
Bên kia Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội bị Hồ đại phu lấy kim phong bế huyệt, đạo đang ngủ say, vừa không bị sợ hãi, cũng sẽ không bị tổn thương thân thể.
A Thành cùng người kêu A Tùng thị vệ kia mỗi người phụ trách bế một đứa bế lập tức thu dọn lên bờ.
Tô Mạt nhìn hai hắc y nhân nằm trên đất, nói:“Trước tìm xem trong răng bọn họ có nhét độc dược không.”. Hai người kia bị điểm huyệt đạo không thể động, đã có tri giác, oán hận trừng mắt nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt hừ một tiếng, cho bọn họ một cái tát,“Nhìn cái gì, nhớ kỹ bộ dáng của ta đi âm tào địa phủ còn cáo trạng nha! Cáo trạng cái đầu ngươi!”
Nàng “ba ba” cho bọn chúng mấy cái tát, lấy chủy thủ tách miệng bọn họ ra, bên kia Hồ đại phu ra tay nhanh như điện, cắm xuống một mũi kim châm, liền lấy ra hai viên sáp có chứa độc dược từ kẽ răng bọn chúng.
Tĩnh thiếu gia sắc mặt thâm trầm, nhìn Tô Mạt, nếu không phải chắc chắc nàng chính là tứ tiểu thư thất sủng của Tô gia, hắn thật sự muốn hoài nghi lai lịch của nàng.
Tiểu nha đầu này, thật đúng là......
Tô Mạt đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn tới bọn họ, lạnh lùng thốt:“Giết bọn họ, ném xuống làm mồi cho cá.”
Hai gã Hắc y nhân lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi, trên mặt bịt kín một tầng xám xịt, ánh mắt cầu xin.
Tĩnh thiếu gia vừa muốn mở miệng, Tô Mạt nhéo vào cổ tay hắn, không hiểu tại sao, hắn liền hiểu được ý tứ của nàng, lập tức hừ lạnh một tiếng,“Bổn thiếu gia cho các ngươi một cơ hội, cung khai toàn bộ ra, tha cho các ngươi rời đi.”
Hai người kia đã không thể lấy dược độc tự sát, đã không còn sức lực, lọt vào tay kẻ địch, chính là sống không bằng chết.
“Vâng, vâng do một vị đại công tử phái chúng ta đến.”
Hai người đồng thời cung khai, sợ Tĩnh thiếu gia đổi ý, cũng sợ đối phương trở về bán đứng chính mình, nếu như hai người đều cung khai, nắm được đuôi của nhau thì sẽ không sợ người kia phản bội a.
“Đại công tử?”
Tĩnh thiếu gia đuôi lông mày giơ giơ lên, hừ một tiếng,“Các ngươi biết ta là ai?”
Hai người kia vội vàng phủ nhận,“Không biết. Vị đại công tử kia mặc một thân hắc y, che mặt, chúng ta nhìn không rõ khuôn mặt hắn, hắn chỉ sai chúng ta đến cướp thuyền, gặp công tử khoảng mười bốn, mười năm tuổi liền giết.”
Tĩnh thiếu gia suy tính qua một lát, phất tay,“Thả bọn họ đi.”
Một thị vệ lập tức tiến lên, giải huyệt đạo cho bọn họ.
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng