Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 188: Hỏi Tĩnh thiếu gia -- thật sự là tiểu nha đầu khác biệt a
Dọc theo đường đi, bởi vì có ba cái nữ oa nhi bên cạnh, đường đi trở nên rất vui vẻ. Tô Mạt cùng Hồ Tú Hồng mỗi ngày chỉ cần đọc thuộc lòng xong sách của Hồ tiên sinh là có thể chơi trò chơi mình thích.
Trừ bỏ chơi cờ, chơi bài, Thủy Muội còn dạy các nàng chơi nhảy dây, nhảy ô, thậm chí dùng đá cuội cũng có thể chơi cả ngày.
Thời gian của trẻ nhỏ là dễ dàng đốt nhất, nếu hứng thú có thể chơi cả ngày.
Nhưng Tô Mạt cũng không phải đứa nhỏ, cho nên nàng chỉ chỗ lát là cảm thấy nhàm chán, muốn làm chuyện chính sự a.
Nàng làm bộ nói nghỉ ngơi, kéo Tĩnh thiếu gia lại trên giường.
Tĩnh thiếu gia thực vui vẻ, chỉ mong sao như thế, chỉ là nhìn trong mắt Tô Mạt chớp động ánh sáng có chút đăm chiêu, trực giác cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Tô Mạt bắt đầu thẩm vấn.
“Tĩnh ác ma, ngươi nên nói cho ta biết thân phận của ngươi đi. Nếu không vào kinh, vạn nhất dọa ta sợ hãi làm sao bây giờ.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, sờ sờ búi tóc như bánh bao trên đầu nàng, thuận tiện ăn đậu hủ nàng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà xoa xoa,“Thiếu gia ta ở trong kinh có tòa nhà lớn, có mấy lão nô bộc, phụ mẫu đều qua đời, hiện nay buôn bán làm ăn sống qua ngày. Bất quá, làm ăn tuy nhỏ nhưng tiền thu nhập không tệ. Tóm lại nuôi được tiểu phu nhân tiêu xài là được.”
Tô Mạt hừ một tiếng, nàng mới không tin, quỷ mới tin hắn.
Một người làm việc buôn bán , bên người lại có loại tùy tùng này?
A Lí, Hồ tiên sinh, A Thành, người nào là tùy tùng bình thường?
Hồ tiên sinh kia khí phách!
Phụ mẫu hắn đều đã qua đời?
Tô Mạt cười cười, nếu như vậy thì cũng tốt, lớn lên nếu thật sự gả cho hắn, sẽ không có mẹ chồng ác.
Nếu không có bà bà ác giống Vương phu nhân kia, đời này nàng coi như không sống yên rồi.
“Phụ mẫu ngươi thật sự qua đời sao?”
Lúc hỏi điều này ánh mắt nàng lóe sáng, rất là hưng phấn.
Tĩnh thiếu gia có chút bó tay, bình thường nghe thế không phải nên nói ngươi rất khổ sở gì đó, ngươi nên bảo trọng, ngươi rất tuyệt, tự mình bươn chải cuộc sống gì gì đó hay sao?
Nàng sao còn vui vẻ như vậy.
Quả nhiên là không giống người thường, do chính hắn lựa chọn a.
Hắn càng ngày càng cảm thấy nàng không còn là tiểu nha đầu yếu ớt mảnh khảnh như lúc ban đầu gặp gỡ nữa, khiến cho hắn muống bảo hộ nàng, đau lòng vì nàng.
Hiện tại hắn cảm thấy bản chất nàng kỳ thật có chút tiểu ác ma.
Từ chuyện khi dễ Lưu Hắc Hổ kia hắn liền nhìn ra được.
Trừ bỏ chơi cờ, chơi bài, Thủy Muội còn dạy các nàng chơi nhảy dây, nhảy ô, thậm chí dùng đá cuội cũng có thể chơi cả ngày.
Thời gian của trẻ nhỏ là dễ dàng đốt nhất, nếu hứng thú có thể chơi cả ngày.
Nhưng Tô Mạt cũng không phải đứa nhỏ, cho nên nàng chỉ chỗ lát là cảm thấy nhàm chán, muốn làm chuyện chính sự a.
Nàng làm bộ nói nghỉ ngơi, kéo Tĩnh thiếu gia lại trên giường.
Tĩnh thiếu gia thực vui vẻ, chỉ mong sao như thế, chỉ là nhìn trong mắt Tô Mạt chớp động ánh sáng có chút đăm chiêu, trực giác cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Tô Mạt bắt đầu thẩm vấn.
“Tĩnh ác ma, ngươi nên nói cho ta biết thân phận của ngươi đi. Nếu không vào kinh, vạn nhất dọa ta sợ hãi làm sao bây giờ.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, sờ sờ búi tóc như bánh bao trên đầu nàng, thuận tiện ăn đậu hủ nàng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà xoa xoa,“Thiếu gia ta ở trong kinh có tòa nhà lớn, có mấy lão nô bộc, phụ mẫu đều qua đời, hiện nay buôn bán làm ăn sống qua ngày. Bất quá, làm ăn tuy nhỏ nhưng tiền thu nhập không tệ. Tóm lại nuôi được tiểu phu nhân tiêu xài là được.”
Tô Mạt hừ một tiếng, nàng mới không tin, quỷ mới tin hắn.
Một người làm việc buôn bán , bên người lại có loại tùy tùng này?
A Lí, Hồ tiên sinh, A Thành, người nào là tùy tùng bình thường?
Hồ tiên sinh kia khí phách!
Phụ mẫu hắn đều đã qua đời?
Tô Mạt cười cười, nếu như vậy thì cũng tốt, lớn lên nếu thật sự gả cho hắn, sẽ không có mẹ chồng ác.
Nếu không có bà bà ác giống Vương phu nhân kia, đời này nàng coi như không sống yên rồi.
“Phụ mẫu ngươi thật sự qua đời sao?”
Lúc hỏi điều này ánh mắt nàng lóe sáng, rất là hưng phấn.
Tĩnh thiếu gia có chút bó tay, bình thường nghe thế không phải nên nói ngươi rất khổ sở gì đó, ngươi nên bảo trọng, ngươi rất tuyệt, tự mình bươn chải cuộc sống gì gì đó hay sao?
Nàng sao còn vui vẻ như vậy.
Quả nhiên là không giống người thường, do chính hắn lựa chọn a.
Hắn càng ngày càng cảm thấy nàng không còn là tiểu nha đầu yếu ớt mảnh khảnh như lúc ban đầu gặp gỡ nữa, khiến cho hắn muống bảo hộ nàng, đau lòng vì nàng.
Hiện tại hắn cảm thấy bản chất nàng kỳ thật có chút tiểu ác ma.
Từ chuyện khi dễ Lưu Hắc Hổ kia hắn liền nhìn ra được.
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng