Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 163: Nhân cơ hội tốt uy hiếp để sai khiến
Như vậy mặc kệ khi nào thì Tô Mạt cũng không cô đơn.
Hắn không nghĩ nàng không có bằng hữu, mà nàng đi kinh thành, khẳng định một thời gian dài, tiểu thư cao ngạo như nàng sẽ bị bài xích.
Hắn hy vọng có một nữ hài tử có thể ở bên nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng.
Chăm sóc những lúc hắn không có mặt.
Tô Mạt thở dài, hắn ưu tú như thế, ôn nhu như thế, lại bá đạo như thế, làm sao có thể không làm người khác yêu?
Nàng là người trưởng thành nha, chỉ có mặt ngoài giả trang đứa nhỏ, trong lòng không đổi được.
Nàng có xúc động, muốn ôm hắn, đúng là vẫn còn nhịn xuống, liếc mắt nhìn hắn,“Cho dù ngươi giỏi khinh công, ngươi cũng không nên mạo hiểm như vậy.”
Chẳng lẽ nghĩ nàng sẽ không lo lắng sao?
Nếu vì một dây cột tóc, làm cho hắn có cái gì xấu, chẳng lẽ nàng sẽ không khổ sở sao?
Hắn hai mắt sáng ngời, tiểu nương tử lo lắng cho hắn sao?
Hắn nhợt nhạt cười, mang theo một ánh mắt mê hoặc, trong ánh mắt trong trẻo chỉ có nàng,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đừng lo lắng. Ta nắm chắc . Ta là người của ngươi, không có ngươi cho phép, ta sẽ không chết .”
Tô Mạt đấm hắn một cái,“Cái gì mà chết với chết, thật sự là chán ghét, ta không tốn lời với ngươi nữa. Ta đi tìm tiểu cầu vồng nói chuyện .”
Năm ngày năm đêm, bọn họ tới trấn nhỏ Bạch Thủy Đầu.
Thượng nguồn, đi ba mươi dặm, chính là nhà bà ngoại Thủy Muội.
Thuyền lúc này ngừng hai ngày.
Tĩnh thiếu gia muốn cho tôi tớ đi đưa Thủy Muội, Thủy Muội lại vui vẻ mời Hồ Tú Hồng cùng Tô Mạt đến nhà nàng làm khách,“Tĩnh thiếu gia ngươi cho các nàng đến nhà của ta đi, ta bảo cậu làm thật nhiều bánh ngọt.”
Tô Mạt rũ mắt xuống.
Hồ Tú Hồng khẩn cầu nhìn Tô Mạt,“Cầu ngươi .”
Tô Mạt hơi hơi nhếch khóe miệng, nhớ tới nàng đã đánh mình, cố ý lờ đi, Hồ Tú Hồng muốn uy hiếp Tô Mạt, xem nàng cười hơi hơi đành phải sửa lại sách lược,“Hảo muội muội, hảo tỷ tỷ, ta phải đi chơi đi. Ở trên thuyền buồn chết.”
Tô Mạt nhìn nàng một cái,“Về sau còn dám đánh ta không?”
Hồ Tú Hồng lập tức thề,“Không dám , còn đánh ngươi ta là con chó nhỏ.”
Tô Mạt lập tức làm ra hung ba ba bộ dáng,“Thối cầu vồng!”
Hồ Tú Hồng đành phải thành thành thật thật :“Ta, Hồ Tú Hồng, hôm nay thề, không hề đánh Mạt Mạt muội muội . Nếu không ta chính là con chó nhỏ.”
Hắn không nghĩ nàng không có bằng hữu, mà nàng đi kinh thành, khẳng định một thời gian dài, tiểu thư cao ngạo như nàng sẽ bị bài xích.
Hắn hy vọng có một nữ hài tử có thể ở bên nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng.
Chăm sóc những lúc hắn không có mặt.
Tô Mạt thở dài, hắn ưu tú như thế, ôn nhu như thế, lại bá đạo như thế, làm sao có thể không làm người khác yêu?
Nàng là người trưởng thành nha, chỉ có mặt ngoài giả trang đứa nhỏ, trong lòng không đổi được.
Nàng có xúc động, muốn ôm hắn, đúng là vẫn còn nhịn xuống, liếc mắt nhìn hắn,“Cho dù ngươi giỏi khinh công, ngươi cũng không nên mạo hiểm như vậy.”
Chẳng lẽ nghĩ nàng sẽ không lo lắng sao?
Nếu vì một dây cột tóc, làm cho hắn có cái gì xấu, chẳng lẽ nàng sẽ không khổ sở sao?
Hắn hai mắt sáng ngời, tiểu nương tử lo lắng cho hắn sao?
Hắn nhợt nhạt cười, mang theo một ánh mắt mê hoặc, trong ánh mắt trong trẻo chỉ có nàng,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đừng lo lắng. Ta nắm chắc . Ta là người của ngươi, không có ngươi cho phép, ta sẽ không chết .”
Tô Mạt đấm hắn một cái,“Cái gì mà chết với chết, thật sự là chán ghét, ta không tốn lời với ngươi nữa. Ta đi tìm tiểu cầu vồng nói chuyện .”
Năm ngày năm đêm, bọn họ tới trấn nhỏ Bạch Thủy Đầu.
Thượng nguồn, đi ba mươi dặm, chính là nhà bà ngoại Thủy Muội.
Thuyền lúc này ngừng hai ngày.
Tĩnh thiếu gia muốn cho tôi tớ đi đưa Thủy Muội, Thủy Muội lại vui vẻ mời Hồ Tú Hồng cùng Tô Mạt đến nhà nàng làm khách,“Tĩnh thiếu gia ngươi cho các nàng đến nhà của ta đi, ta bảo cậu làm thật nhiều bánh ngọt.”
Tô Mạt rũ mắt xuống.
Hồ Tú Hồng khẩn cầu nhìn Tô Mạt,“Cầu ngươi .”
Tô Mạt hơi hơi nhếch khóe miệng, nhớ tới nàng đã đánh mình, cố ý lờ đi, Hồ Tú Hồng muốn uy hiếp Tô Mạt, xem nàng cười hơi hơi đành phải sửa lại sách lược,“Hảo muội muội, hảo tỷ tỷ, ta phải đi chơi đi. Ở trên thuyền buồn chết.”
Tô Mạt nhìn nàng một cái,“Về sau còn dám đánh ta không?”
Hồ Tú Hồng lập tức thề,“Không dám , còn đánh ngươi ta là con chó nhỏ.”
Tô Mạt lập tức làm ra hung ba ba bộ dáng,“Thối cầu vồng!”
Hồ Tú Hồng đành phải thành thành thật thật :“Ta, Hồ Tú Hồng, hôm nay thề, không hề đánh Mạt Mạt muội muội . Nếu không ta chính là con chó nhỏ.”
Tác giả :
Vệ Sơ Lãng