Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Quyển 3 - Chương 3
Thiên Thiên cũng không nén nổi hỏi, "Cung chủ, cũng vì Thiên Thiên mới thành như thế."
Thẩm Thiển Mạch vẫn luôn che chở cho Thiên Thiên. Phàm là người đắc tội Thiên Thiên, hoặc là có chủ ý xấu gì với Thiên Thiên thì đều không có kết cục tốt. Thế nhưng cũng chưa từng liên lụy tới môn phái nào như lần này, Thiên Thiên cũng không rõ vì sao Thẩm Thiển Mạch làm như thế.
Mặc dù cách làm việc của Thẩm Thiển Mạch luôn quả quyết ngoan tuyệt, thế nhưng cũng chưa từng dẫn tới hành động diệt môn lớn như này. Lần này rốt cuộc là sao đây.
"Thiếu trang chủ thấy thế nào." Thẩm Thiển Mạch không trả lời Thiên Thiên, nhìn về phía Huyền Lâu cười nghiền ngẫm.
Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch hỏi hắn, chỉ cười nhạt, dịu dàng nói, "Giết gà dọa khỉ. Tuy gây thù chuốc oán với nhiều người, thế nhưng sự chấn động sẽ càng lớn hơn nữa."
Thẩm Thiển Mạch hài lòng cười một tiếng. Quả nhiên, Huyền Lâu hiểu rất rõ tâm tư của nàng. Nàng giết nhi tử Hồng Ưng giáo chủ vì Thiên Thiên không phải giả. Thế nhưng diệt môn, cũng không phải vì Thiên Thiên, mà vì điều này là cần thiết. Giết gà dọa khỉ mới có thể khiến những môn phái nhỏ chưa có quyết định kia không dám có tâm tư nào khác, chỉ thần phục với Ma Cung.
"Thiếu trang chủ. Có chiến thiếp." Ngay khi đang nói chuyện, hạ nhân Thất Tuyệt sơn trang đưa tới một tấm thiếp.
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy chiến thiếp, phía trên chỉ có một hàng chữ: Đêm mai, tại Kỳ Phong Lâm, vì Hồng Ưng Giáo lấy lại công đạo! Hy vọng cung chủ Ma Cung sẽ tới!
Vì Hồng Ưng Giáo lấy lại công đạo? Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, cười giễu cợt. Nếu chúng đã muốn chịu chết, vậy nàng sẽ không ngăn cản.
Nếu muốn lấy lại công đạo, không bằng để bọn chúng cùng "đi" với Hồng Ưng Giáo thôi. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, quét dọn sạch mọi chướng ngại cũng coi là một biện pháp tốt đẹp.
Huyền Lâu tự nhiên cũng thấy chiến thiếp. Hàng lông mày cau chặt lại. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, giữa các môn phái có ân oán với nhau có thể hạ chiến thiếp. Nếu không ứng chiến sẽ mất đi tư cách tham dự đại hội võ lâm. Bởi vậy, Thẩm Thiển Mạch không thể không đi. Thế nhưng trên tấm thiếp này chỉ ghi cung chủ Ma Cung tới, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch phải một mình đi mạo hiểm sao?
"Ngươi muốn đi?" Giọng nói dịu dàng không che dấu được sự quan tâm lo lắng ẩn trong đó.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, cất chiến thiếp đi, cười hỏi, "Đi, vì sao lại không đi chứ?"
Đám môn phái ô hợp ấy nàng còn không để vào mắt. Đương nhiên, một mình nàng tới Kỳ Phong Lâm, không có nghĩa là nàng không dẫn theo người của Ma Cung.
Nếu bọn họ dựa theo quy củ để môn chủ quyết đấu cùng nàng, nàng tự nhiên cũng dựa theo quy củ mà làm, một mình đấu với bọn họ một trận. Nhưng mà, bọn họ nếu không giữ lời, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nương tay. Thủ hạ của Ma Cung, không ai là kẻ ăn không ngồi rồi.
Huyền Lâu thấy được sự chắc chắn và ngoan tuyệt trong mắt Thẩm Thiển Mạch, cũng hiểu Thẩm Thiển Mạch tuyệt đối không phải là người vì quy củ mà thua thiệt kẻ khác, lập tức mím môi cười, "Mọi chuyện đều cẩn thận."
Khẽ vuốt cằm, Thẩm Thiển Mạch gật đầu với Huyền Lâu. Thời gian tiếp xúc với Huyền Lâu mặc dù không lâu, thế nhưng thái độ làm người với võ công mưu lược của Huyền Lâu khiến nàng tương đối kính phục, trong lòng cũng coi Huyền Lâu là bằng hữu, cho nên sự quan tâm của Huyền Lâu cũng không cự tuyệt.
Nửa đêm ngày hôm sau. Thẩm Thiển Mạch mặc bạch y như tuyết, đúng hẹn tới Kỳ Phong Lâm. Kỳ Phong Lâm là khu rừng nằm ở ngoại ô của Phượng Linh Thành. Xung quanh được núi bao bọc, bên cạnh đó rừng ở đây sâu hun hút, do vậy được gọi là Kỳ Phong Lâm.
Kỳ Phong Lâm cũng vì tương đối kín đáo, bốn phía đều là sườn dốc, là nơi quyết đấu sinh tử rất tốt, bởi vậy trở thành thắng địa quyết đấu của võ lâm nhân sĩ.
"Cung chủ Ma Cung quả nhiên giữ chữ tín." Một giọng nam ồm ồm vang lên, mắt Thẩm Thiển Mạch chỉ lướt qua, nhìn người tới, bang chủ Bạch Hổ Bang.
Bạch Hổ Bang cũng không sai biệt lắm với Hồng Ưng Giáo, cũng đều là những môn phái có cùng đẳng cấp, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quan hệ tương đối mật thiết với Hồng Ưng Giáo.
Cùng tới với bang chủ Bạch Hổ Bang còn có bang chủ cùng môn chủ của mười sáu mười bảy môn phái khác, võ công so ra thua kém với cao thủ như Thẩm Thiển Mạch nhưng cũng không phải là ngồi không.
Thẩm Thiển Mạch quan sát tất cả rồi cau mày lại. Không ngờ lại có nhiều người tới đến vậy. Muốn một mình nàng mà ứng phó với mười sáu mười bảy môn chủ với bang chủ cũng thật có hơi khó khăn.
"Sao vậy, cung chủ Ma Cung không hài lòng với đội hình của bọn ta sao?" Một giọng nói âm nhu tới tận xương vang lên sau lưng mọi người, những bang chủ môn chủ kia nghe được lập tức nhường ra một con đường, Đường Vân với một thân trường bào đỏ sậm mang theo nụ cười âm nhu từng bước đi tới.
Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng qua sự sáng tỏ, mâu sắc trầm xuống, nụ cười càng ngoan tuyệt khát máu hơn. Tay nàng nắm chặt lấy bội kiếm bên hông. Thế nhân chỉ biết cung chủ Ma Cung thiện dùng bạch lăng, tâm pháp tối cao của Ma Cung là Tam Thiên Thanh Ti, nhưng không biết, võ công vô song chân chính của Thẩm Thiển Mạch chính là kiếm pháp. Bí tịch của Ma Cung, Ngự Thiên Kiếm Pháp, kiếm pháp tuyệt thế chưa từng có ai luyện thành thì Thẩm Thiển Mạch nàng đã thành công.
Thế nhưng nàng chưa bao giờ chân chính sử dụng bộ kiếm pháp này trước mặt địch nhân. Bởi vì không cần. Thế gian này người có thể tiếp được bạch lăng của nàng cũng đã lác đác không có mấy, đâu cần phải sử dụng kiếm pháp nữa.
Thế nhưng lần này, nàng mang theo bội kiếm. Bởi vì đã liệu trước được rằng mấy môn phái nhỏ không biết này tới khiêu khích không hề đơn giản như thế, nếu không có một người cường đại chống lưng thì làm sao những môn phái nhỏ này có gan khiêu khích Ma Cung?
Vì Hồng Ưng Giáo mà bất bình sao? Thật nực cười! Tưởng Thẩm Thiển Mạch nàng là tiểu cô nương hả. Giang hồ này ngươi chết thì ta sống, nào có đạo lý vì tánh mạng người khác mà chôn vùi mạng của mình? Lần này bọn họ dám hạ chiến thiếp, tất nhiên dựa vào thế lực cường đại, mà chỗ dựa này, chính là Đường Môn!
"Đường Môn thiếu chủ tự thân nghênh đón thế này, Mặc Trì thấy thật vinh hạnh." Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch không đổi, trên môi hiện lên nụ cười càng ngoan tuyệt mà xinh đẹp hơn cả Đường Vân.
Đường Vân thấy Thẩm Thiển Mạch vẫn cười trấn định như thường, trong mắt thoáng hiện lên sự ngưng trọng. Cung chủ Ma Cung quả nhiên danh bất hư truyền, lúc này mà vẫn có thể trấn định được đến thế?
Thẩm Thiển Mạch thì lại cười khẩy trong lòng. Hừ! Thẩm Thiển Mạch nàng đã dám đến thì sẽ không sợ bọn họ! Không phải chỉ là mười sáu mười bảy đám ô hợp cộng thêm một Đường Vân thôi sao? Nàng mặc dù không thể khoe khoang là diệt được chúng, nhưng ứng phó thì vẫn không khó khăn. Huống chi, mọi người cùng vây công, có ai là thật tâm ra sức, liều mạng xông lên đâu? Người người đều muốn tự bảo vệ mình, chỉ sợ ngay cả năm thành công lực cũng không phát ra nổi!
"Bản thiếu chủ ngược lại rất thưởng thức cung chủ đấy. Nếu Ma Cung có thể hỗ trợ Đường Môn, bản thiếu chủ có thể không nhắc tới chuyện cũ nữa!" Đường Vân lại không nóng nảy động thủ luôn mà cười lãnh huyết, như một con rắn độc đang thè lưỡi rắn ra.
Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng trở nên băng giá. Nhĩ lực (khả năng nghe) của nàng là bậc nào, thanh âm động thủ bên ngoài Kỳ Phong Lâm nàng tự nhiên nghe rõ. Chắc hẳn mười sáu mười bảy môn phái và người Đường Môn đã đối mặt với người Ma Cung mà nàng mang tới.
Xem ra lần này Đường Vân muốn chắc chắn giết nàng đây mà. Chỉ tiếc, ý nghĩ của hắn không tồi, nhưng năng lực thì không đủ!
Nhếch môi cười, lạnh lùng quét qua tất cả môn chủ bang chủ có mặt tại nơi này, cười khinh thường, "Chỉ tiếc, thiếu chủ Đường Môn, bổn cung chủ còn không để vào mắt!"
Kiêu ngạo bực nào, cao cao tại thượng bậc nào, Đường Vân nghe được những lời này mà mặt tức đến mức trắng bệch. Những môn chủ bang chủ kia lại càng vừa hãi vừa sợ.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng liếc qua bọn họ. Xuất thủ như điện, đánh thẳng tới Đường Vân. Nàng mang tới đều là hảo thủ của Ma Cung, thế nhưng nhân số cũng không nhiều. Nhiều môn phái nhỏ cùng với Đường Môn vây công như thế, không biết bọn họ ứng phó nổi không.
Đường Vân thấy kiếm của Thẩm Thiển Mạch đánh tới, lập tức lắc người tránh được chỉ phong, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Một kiếm vừa rồi mang theo khí thế của thiên địa. Ngay cả với tu vi của hắn, cũng chỉ có duy nhất đường tránh, bằng không, nếu chính diện đối mặt, chỉ sợ cũng phải thương nặng. Chỉ biết tới võ công của cung chủ Ma Cung có một không hai trong thiên hạ, lại không biết cao tới nhường này! May là hắn còn có hậu chiêu, bằng không hôm nay thật sự là tới tìm chết!
Không ngờ kiếm thuật của cung chủ Ma Cung cũng vô song đến vậy! Xem ra chính mình không thể không lơ là. Lần này đã bỏ ra bao công sức, nếu còn không thể giết cung chủ Ma cung, chỉ sợ mọi chuyện đều sẽ trễ. Tối nay, hắn nhất định phải giết được cung chủ Ma Cung, bằng không chức võ lâm minh chủ sẽ không dễ mà ngồi lên được!
Vừa nghĩ thì lại cười lạnh trong lòng, cho dù bản lĩnh cung chủ Ma Cung có tốt hơn nữa thì thế nào chứ? Cho dù hắn ta vô song thiên hạ, cũng không qua nổi hôm nay. Đường Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch cười quỷ quyệt.
Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười quỷ quyệt của Đường Vân, nhất thời cảm thấy có vấn đề. Nụ cười ấy vô cùng tự tin. Theo lý thuyết, Đường Vân sẽ không vào lúc này mà cười như vậy, nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi. Nhíu chặt đầu mày, mâu sắc Thẩm Thiển Mạch dần trở nên thâm trầm.
Đường Vân chỉ cười ngoan tuyệt, lặng lẽ vẩy từ ống tay áo ra một loại bột. Đó chính là Vô Tức Tán để dẫn phát Vô Tức Độc. Lan truyền trong không khí, Thẩm Thiển Mạch tự nhiên cũng khó tránh khỏi hút vào, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay.
Mà Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười trên mặt Đường Vân, trong lòng lóe lên sự ngưng trọng, kiếm phong lệch đi, không có tiếp tục đuổi theo Đường Vân nữa. Kiếm quyết đảo qua mang theo nội lực ôn hòa to lớn, lập tức ba môn chủ môn phái chết dưới lưỡi kiếm, hoàn toàn không có lực đánh trả, chỉ với một kiếm liền chết không minh bạch.
Ngoài Kỳ Phong Lâm, giờ này cũng là thây phơi khắp nơi. Người Ma Cung mà Thẩm Thiển Mạch mang tới cùng với người bên các môn phái nhỏ và Đường Môn hỗn chiến với nhau.
Người của Ma Cung mặc dù đều là hảo thủ, nhưng người ít không đánh lại đông, tình thế rất hỗn loạn. Mà trong Kỳ Phong Lâm, tình huống lại càng nguy cơ. Thẩm Thiển Mạch xuất ra một kiếm, lập tức cảm thấy nội lực bất ổn.
Đây là dấu hiệu trúng độc. Thế nhưng, làm sao có thể chứ? Trước khi xuất thủ, nàng không có cảm giác được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào!
"Sao thế? Vô Tức Độc này, cung chủ có hài lòng không?" Đường Vân thấy sắc mặt Thẩm Thiển Mạch trắng bệch, kiếm chiêu càng ngày càng chậm, nụ cười âm trầm cùng giọng nói âm nhu lại vang lên.
"Đê tiện." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Đường Vân. Hóa ra đây là Vô Tức Độc - chí độc của Đường Môn, hèn chi ngay cả nàng cũng trúng chiêu, thậm chí còn không nhận ra được. Khó trách Đường Vân lại cười đắc ý ung dung như thế! Hóa ra đã sớm chuẩn bị xong hậu chiêu, thật bỉ ổi!
Thẩm Thiển Mạch vẫn luôn che chở cho Thiên Thiên. Phàm là người đắc tội Thiên Thiên, hoặc là có chủ ý xấu gì với Thiên Thiên thì đều không có kết cục tốt. Thế nhưng cũng chưa từng liên lụy tới môn phái nào như lần này, Thiên Thiên cũng không rõ vì sao Thẩm Thiển Mạch làm như thế.
Mặc dù cách làm việc của Thẩm Thiển Mạch luôn quả quyết ngoan tuyệt, thế nhưng cũng chưa từng dẫn tới hành động diệt môn lớn như này. Lần này rốt cuộc là sao đây.
"Thiếu trang chủ thấy thế nào." Thẩm Thiển Mạch không trả lời Thiên Thiên, nhìn về phía Huyền Lâu cười nghiền ngẫm.
Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch hỏi hắn, chỉ cười nhạt, dịu dàng nói, "Giết gà dọa khỉ. Tuy gây thù chuốc oán với nhiều người, thế nhưng sự chấn động sẽ càng lớn hơn nữa."
Thẩm Thiển Mạch hài lòng cười một tiếng. Quả nhiên, Huyền Lâu hiểu rất rõ tâm tư của nàng. Nàng giết nhi tử Hồng Ưng giáo chủ vì Thiên Thiên không phải giả. Thế nhưng diệt môn, cũng không phải vì Thiên Thiên, mà vì điều này là cần thiết. Giết gà dọa khỉ mới có thể khiến những môn phái nhỏ chưa có quyết định kia không dám có tâm tư nào khác, chỉ thần phục với Ma Cung.
"Thiếu trang chủ. Có chiến thiếp." Ngay khi đang nói chuyện, hạ nhân Thất Tuyệt sơn trang đưa tới một tấm thiếp.
Thẩm Thiển Mạch nhận lấy chiến thiếp, phía trên chỉ có một hàng chữ: Đêm mai, tại Kỳ Phong Lâm, vì Hồng Ưng Giáo lấy lại công đạo! Hy vọng cung chủ Ma Cung sẽ tới!
Vì Hồng Ưng Giáo lấy lại công đạo? Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, cười giễu cợt. Nếu chúng đã muốn chịu chết, vậy nàng sẽ không ngăn cản.
Nếu muốn lấy lại công đạo, không bằng để bọn chúng cùng "đi" với Hồng Ưng Giáo thôi. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, quét dọn sạch mọi chướng ngại cũng coi là một biện pháp tốt đẹp.
Huyền Lâu tự nhiên cũng thấy chiến thiếp. Hàng lông mày cau chặt lại. Trước khi đại hội võ lâm diễn ra, giữa các môn phái có ân oán với nhau có thể hạ chiến thiếp. Nếu không ứng chiến sẽ mất đi tư cách tham dự đại hội võ lâm. Bởi vậy, Thẩm Thiển Mạch không thể không đi. Thế nhưng trên tấm thiếp này chỉ ghi cung chủ Ma Cung tới, chẳng lẽ Thẩm Thiển Mạch phải một mình đi mạo hiểm sao?
"Ngươi muốn đi?" Giọng nói dịu dàng không che dấu được sự quan tâm lo lắng ẩn trong đó.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, cất chiến thiếp đi, cười hỏi, "Đi, vì sao lại không đi chứ?"
Đám môn phái ô hợp ấy nàng còn không để vào mắt. Đương nhiên, một mình nàng tới Kỳ Phong Lâm, không có nghĩa là nàng không dẫn theo người của Ma Cung.
Nếu bọn họ dựa theo quy củ để môn chủ quyết đấu cùng nàng, nàng tự nhiên cũng dựa theo quy củ mà làm, một mình đấu với bọn họ một trận. Nhưng mà, bọn họ nếu không giữ lời, nàng cũng tuyệt đối sẽ không nương tay. Thủ hạ của Ma Cung, không ai là kẻ ăn không ngồi rồi.
Huyền Lâu thấy được sự chắc chắn và ngoan tuyệt trong mắt Thẩm Thiển Mạch, cũng hiểu Thẩm Thiển Mạch tuyệt đối không phải là người vì quy củ mà thua thiệt kẻ khác, lập tức mím môi cười, "Mọi chuyện đều cẩn thận."
Khẽ vuốt cằm, Thẩm Thiển Mạch gật đầu với Huyền Lâu. Thời gian tiếp xúc với Huyền Lâu mặc dù không lâu, thế nhưng thái độ làm người với võ công mưu lược của Huyền Lâu khiến nàng tương đối kính phục, trong lòng cũng coi Huyền Lâu là bằng hữu, cho nên sự quan tâm của Huyền Lâu cũng không cự tuyệt.
Nửa đêm ngày hôm sau. Thẩm Thiển Mạch mặc bạch y như tuyết, đúng hẹn tới Kỳ Phong Lâm. Kỳ Phong Lâm là khu rừng nằm ở ngoại ô của Phượng Linh Thành. Xung quanh được núi bao bọc, bên cạnh đó rừng ở đây sâu hun hút, do vậy được gọi là Kỳ Phong Lâm.
Kỳ Phong Lâm cũng vì tương đối kín đáo, bốn phía đều là sườn dốc, là nơi quyết đấu sinh tử rất tốt, bởi vậy trở thành thắng địa quyết đấu của võ lâm nhân sĩ.
"Cung chủ Ma Cung quả nhiên giữ chữ tín." Một giọng nam ồm ồm vang lên, mắt Thẩm Thiển Mạch chỉ lướt qua, nhìn người tới, bang chủ Bạch Hổ Bang.
Bạch Hổ Bang cũng không sai biệt lắm với Hồng Ưng Giáo, cũng đều là những môn phái có cùng đẳng cấp, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quan hệ tương đối mật thiết với Hồng Ưng Giáo.
Cùng tới với bang chủ Bạch Hổ Bang còn có bang chủ cùng môn chủ của mười sáu mười bảy môn phái khác, võ công so ra thua kém với cao thủ như Thẩm Thiển Mạch nhưng cũng không phải là ngồi không.
Thẩm Thiển Mạch quan sát tất cả rồi cau mày lại. Không ngờ lại có nhiều người tới đến vậy. Muốn một mình nàng mà ứng phó với mười sáu mười bảy môn chủ với bang chủ cũng thật có hơi khó khăn.
"Sao vậy, cung chủ Ma Cung không hài lòng với đội hình của bọn ta sao?" Một giọng nói âm nhu tới tận xương vang lên sau lưng mọi người, những bang chủ môn chủ kia nghe được lập tức nhường ra một con đường, Đường Vân với một thân trường bào đỏ sậm mang theo nụ cười âm nhu từng bước đi tới.
Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng qua sự sáng tỏ, mâu sắc trầm xuống, nụ cười càng ngoan tuyệt khát máu hơn. Tay nàng nắm chặt lấy bội kiếm bên hông. Thế nhân chỉ biết cung chủ Ma Cung thiện dùng bạch lăng, tâm pháp tối cao của Ma Cung là Tam Thiên Thanh Ti, nhưng không biết, võ công vô song chân chính của Thẩm Thiển Mạch chính là kiếm pháp. Bí tịch của Ma Cung, Ngự Thiên Kiếm Pháp, kiếm pháp tuyệt thế chưa từng có ai luyện thành thì Thẩm Thiển Mạch nàng đã thành công.
Thế nhưng nàng chưa bao giờ chân chính sử dụng bộ kiếm pháp này trước mặt địch nhân. Bởi vì không cần. Thế gian này người có thể tiếp được bạch lăng của nàng cũng đã lác đác không có mấy, đâu cần phải sử dụng kiếm pháp nữa.
Thế nhưng lần này, nàng mang theo bội kiếm. Bởi vì đã liệu trước được rằng mấy môn phái nhỏ không biết này tới khiêu khích không hề đơn giản như thế, nếu không có một người cường đại chống lưng thì làm sao những môn phái nhỏ này có gan khiêu khích Ma Cung?
Vì Hồng Ưng Giáo mà bất bình sao? Thật nực cười! Tưởng Thẩm Thiển Mạch nàng là tiểu cô nương hả. Giang hồ này ngươi chết thì ta sống, nào có đạo lý vì tánh mạng người khác mà chôn vùi mạng của mình? Lần này bọn họ dám hạ chiến thiếp, tất nhiên dựa vào thế lực cường đại, mà chỗ dựa này, chính là Đường Môn!
"Đường Môn thiếu chủ tự thân nghênh đón thế này, Mặc Trì thấy thật vinh hạnh." Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch không đổi, trên môi hiện lên nụ cười càng ngoan tuyệt mà xinh đẹp hơn cả Đường Vân.
Đường Vân thấy Thẩm Thiển Mạch vẫn cười trấn định như thường, trong mắt thoáng hiện lên sự ngưng trọng. Cung chủ Ma Cung quả nhiên danh bất hư truyền, lúc này mà vẫn có thể trấn định được đến thế?
Thẩm Thiển Mạch thì lại cười khẩy trong lòng. Hừ! Thẩm Thiển Mạch nàng đã dám đến thì sẽ không sợ bọn họ! Không phải chỉ là mười sáu mười bảy đám ô hợp cộng thêm một Đường Vân thôi sao? Nàng mặc dù không thể khoe khoang là diệt được chúng, nhưng ứng phó thì vẫn không khó khăn. Huống chi, mọi người cùng vây công, có ai là thật tâm ra sức, liều mạng xông lên đâu? Người người đều muốn tự bảo vệ mình, chỉ sợ ngay cả năm thành công lực cũng không phát ra nổi!
"Bản thiếu chủ ngược lại rất thưởng thức cung chủ đấy. Nếu Ma Cung có thể hỗ trợ Đường Môn, bản thiếu chủ có thể không nhắc tới chuyện cũ nữa!" Đường Vân lại không nóng nảy động thủ luôn mà cười lãnh huyết, như một con rắn độc đang thè lưỡi rắn ra.
Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng trở nên băng giá. Nhĩ lực (khả năng nghe) của nàng là bậc nào, thanh âm động thủ bên ngoài Kỳ Phong Lâm nàng tự nhiên nghe rõ. Chắc hẳn mười sáu mười bảy môn phái và người Đường Môn đã đối mặt với người Ma Cung mà nàng mang tới.
Xem ra lần này Đường Vân muốn chắc chắn giết nàng đây mà. Chỉ tiếc, ý nghĩ của hắn không tồi, nhưng năng lực thì không đủ!
Nhếch môi cười, lạnh lùng quét qua tất cả môn chủ bang chủ có mặt tại nơi này, cười khinh thường, "Chỉ tiếc, thiếu chủ Đường Môn, bổn cung chủ còn không để vào mắt!"
Kiêu ngạo bực nào, cao cao tại thượng bậc nào, Đường Vân nghe được những lời này mà mặt tức đến mức trắng bệch. Những môn chủ bang chủ kia lại càng vừa hãi vừa sợ.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng liếc qua bọn họ. Xuất thủ như điện, đánh thẳng tới Đường Vân. Nàng mang tới đều là hảo thủ của Ma Cung, thế nhưng nhân số cũng không nhiều. Nhiều môn phái nhỏ cùng với Đường Môn vây công như thế, không biết bọn họ ứng phó nổi không.
Đường Vân thấy kiếm của Thẩm Thiển Mạch đánh tới, lập tức lắc người tránh được chỉ phong, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Một kiếm vừa rồi mang theo khí thế của thiên địa. Ngay cả với tu vi của hắn, cũng chỉ có duy nhất đường tránh, bằng không, nếu chính diện đối mặt, chỉ sợ cũng phải thương nặng. Chỉ biết tới võ công của cung chủ Ma Cung có một không hai trong thiên hạ, lại không biết cao tới nhường này! May là hắn còn có hậu chiêu, bằng không hôm nay thật sự là tới tìm chết!
Không ngờ kiếm thuật của cung chủ Ma Cung cũng vô song đến vậy! Xem ra chính mình không thể không lơ là. Lần này đã bỏ ra bao công sức, nếu còn không thể giết cung chủ Ma cung, chỉ sợ mọi chuyện đều sẽ trễ. Tối nay, hắn nhất định phải giết được cung chủ Ma Cung, bằng không chức võ lâm minh chủ sẽ không dễ mà ngồi lên được!
Vừa nghĩ thì lại cười lạnh trong lòng, cho dù bản lĩnh cung chủ Ma Cung có tốt hơn nữa thì thế nào chứ? Cho dù hắn ta vô song thiên hạ, cũng không qua nổi hôm nay. Đường Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch cười quỷ quyệt.
Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười quỷ quyệt của Đường Vân, nhất thời cảm thấy có vấn đề. Nụ cười ấy vô cùng tự tin. Theo lý thuyết, Đường Vân sẽ không vào lúc này mà cười như vậy, nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi. Nhíu chặt đầu mày, mâu sắc Thẩm Thiển Mạch dần trở nên thâm trầm.
Đường Vân chỉ cười ngoan tuyệt, lặng lẽ vẩy từ ống tay áo ra một loại bột. Đó chính là Vô Tức Tán để dẫn phát Vô Tức Độc. Lan truyền trong không khí, Thẩm Thiển Mạch tự nhiên cũng khó tránh khỏi hút vào, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay.
Mà Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười trên mặt Đường Vân, trong lòng lóe lên sự ngưng trọng, kiếm phong lệch đi, không có tiếp tục đuổi theo Đường Vân nữa. Kiếm quyết đảo qua mang theo nội lực ôn hòa to lớn, lập tức ba môn chủ môn phái chết dưới lưỡi kiếm, hoàn toàn không có lực đánh trả, chỉ với một kiếm liền chết không minh bạch.
Ngoài Kỳ Phong Lâm, giờ này cũng là thây phơi khắp nơi. Người Ma Cung mà Thẩm Thiển Mạch mang tới cùng với người bên các môn phái nhỏ và Đường Môn hỗn chiến với nhau.
Người của Ma Cung mặc dù đều là hảo thủ, nhưng người ít không đánh lại đông, tình thế rất hỗn loạn. Mà trong Kỳ Phong Lâm, tình huống lại càng nguy cơ. Thẩm Thiển Mạch xuất ra một kiếm, lập tức cảm thấy nội lực bất ổn.
Đây là dấu hiệu trúng độc. Thế nhưng, làm sao có thể chứ? Trước khi xuất thủ, nàng không có cảm giác được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào!
"Sao thế? Vô Tức Độc này, cung chủ có hài lòng không?" Đường Vân thấy sắc mặt Thẩm Thiển Mạch trắng bệch, kiếm chiêu càng ngày càng chậm, nụ cười âm trầm cùng giọng nói âm nhu lại vang lên.
"Đê tiện." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Đường Vân. Hóa ra đây là Vô Tức Độc - chí độc của Đường Môn, hèn chi ngay cả nàng cũng trúng chiêu, thậm chí còn không nhận ra được. Khó trách Đường Vân lại cười đắc ý ung dung như thế! Hóa ra đã sớm chuẩn bị xong hậu chiêu, thật bỉ ổi!
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển