Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Quyển 3 - Chương 1: Kết thù oán với Đường Môn
Kết thù oán với Đường Môn.
Nghe lời nói lạnh như băng từ Thẩm Thiển Mạch, Huyền Lâu có hơi kinh ngạc. Huyết tẩy Đường Môn - một lời thật độc ác, quả quyết mà tàn nhẫn cùng với nụ cười khát máu của nàng có thể nhìn ra đây không phải câu nói vui đùa. Nhưng mà Đường Môn dường như đâu có đắc tội gì với nàng đâu.
"Đường Môn và Ma Cung dường như cũng không có thù oán gì thì phải?" Huyền Lâu dịu dàng nhìn gương mặt túc sát [1] của Thẩm Thiển Mạch hỏi, gò má nàng trắng sáng như ánh trăng lại mang theo một chút túc sát khiến tiên tử trên Nguyệt Cung cũng thấy lạnh lẽo.
"Chàng vì Thiên Vực Hàn Độc mà phải lấy máu đầu tim." Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch lạnh giá, trong mắt hiện lên yêu thương, đau lòng nhớ lại cảnh Tư Đồ Cảnh Diễn cầm dao đâm vào tim. Lúc đó, trái tim nàng cũng đau đớn lắm! Nếu không phải do Đường Môn đã hạ độc, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đâu cần làm như vậy?
Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua tình cảm khó hiểu, cố gắng che giấu sự đắng chát trong lòng, duy trì nụ cười ôn nhã đáp lại, "Hóa ra là thế."
Trong lòng Huyền Lâu hiện lên chút mất mát và cảm tình khó nói. Hóa ra là bởi vì Mị Huyết Lâu chủ vì Thiên Vực Hàn Độc phải lấy máu đầu tim, chỉ vì gián tiếp thương tổn tới Mị Huyết Lâu chủ mà thôi, Thẩm Thiển Mạch quan tâm đến thế ư? Đây là tình cảm mà nàng dành cho Mị Huyết Lâu chủ sao?
Thế nhưng vì cái gì mà nàng một thân một mình xuất hiện ở Phượng Linh Thành này? Ban đầu cũng không có để ý, hôm nay hắn cũng nghi ngờ, Mị Huyết Lâu chủ sao lại không có ở bên cạnh nàng?
"Thứ cho ta mạo muội, Mị Huyết Lâu chủ vì sao không có ở bên cạnh cung chủ?" Huyền Lâu nghĩ gì liền hỏi, Phượng Linh Thành cũng không an toàn, tranh đoạt chức minh chủ võ lâm càng nguy cơ trùng trùng. Thế lực khác không nói, dù chỉ một Đường Môn thôi cũng đã rất khó đối phó. Mị Huyết Lâu chủ lẽ nào lại yên tâm để Thẩm Thiển Mạch một mình nơi đây?
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười, trong mắt hàm chứa tình cảm sâu đậm, lơ đễnh nói, "Chàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Chuyện quan trọng hơn? Huyền Lâu nhíu mày, còn có chuyện gì quan trọng hơn vị trí minh chủ võ lâm? Có chuyện gì còn quan trọng hơn là bảo vệ nữ tử mà mình yêu mến?
Phải biết rằng dù cơ trí võ công Thẩm Thiển Mạch hơn người, thế nhưng tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm cũng đã có đủ hạng người. Một thiếu chủ Đường Môn đã khó lòng phòng bị, bên cạnh đó còn rất nhiều môn phái võ lâm, vị trí minh chủ võ lâm này có dễ dàng ngồi lên vậy sao?
"Hừ, bọn đạo chích trong võ lâm lá gan cũng không nhỏ." Thẩm Thiển Mạch chợt lắc mình tránh ám khí bay tới, mâu sắc thâm lại, bạch lăng tung ra không chút lưu tình kết liễu tính mạng mấy người trong võ lâm ẩn trong góc tối đánh lén.
Chết tiệt. Lại dám động thủ với nàng? Tưởng chức cung chủ Ma Cung này của nàng tự dưng mà có hả? Vốn không muốn kinh động tới lão cung chủ Ma Cung kia, giờ đây xem ra, thế cục đã phức tạp, nếu không điều động người của Ma Cung thì chỉ sợ khó mà ứng phó nổi.
"Là người của Đường Môn." Huyền Lâu kiểm tra thi thể mấy người kia, lông mày nhíu lại khẳng định nói, Đường Vân làm người hung ác nham hiểm, chưa bao giờ tín nhiệm kẻ khác, bởi vậy thủ hạ của Đường Môn đều đã uống thuốc độc, kiểm tra một cái là có thể thấy.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn lại, cười lạnh lùng. Xem ra lần này thù hận với Đường Môn đã kết lớn rồi. Nhưng mà có chút chuyện như vậy mà Đường Vân đã phái người tới ám sát nàng sao? Cũng thật là khó lòng phòng bị. Chẳng qua, nàng nếu đã dám khiêu khích tới tận cửa thì sẽ không sợ Đường Môn. Chút ám khí kém cỏi này nàng còn không để vào mắt.
"Ngược lại lại liên lụy tới Thiếu trang chủ rồi." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhín đám thi thể, không có chút áy náy, chỉ là khách khí nói.
Huyền Lâu nhìn sự băng lãnh trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch mới biết được tin đồn giang hồ cung chủ Ma Cung giết người không chớp mắt quả không ngoa. Động tác giết người lưu loát, trong mắt không có nửa điểm không đành lòng, bản thân mình sợ rằng cũng không thể trấn định thờ ơ đến vậy.
Nhưng càng trấn định, càng lạnh lùng thì càng chứng minh được nàng đã phải trải nghiệm nó rất nhiều, chính bởi vì không ngừng giết chóc mới có thể lạnh lùng đối mặt với cái chết như thế.
"Không sao. Nếu không có sự che chở của Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang chỉ sợ sẽ khó ứng phó được Đường Môn." Huyền Lâu cười nhẹ, tao nhã đáp lại. Lời hắn nói là thật, nếu không có Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang chỉ sợ sẽ nhận đả kích lớn hơn nữa. Dù sao, kể từ lúc hắn cự tuyệt trợ giúp Đường Môn tranh giành chứ võ lâm minh chủ thì Thất Tuyệt sơn trang và Đường Môn đã kết oán với nhau rồi.
Thẩm Thiển Mạch cười hài lòng. Nàng muốn nghe chính là những lời này. Nàng muốn Huyền Lâu hiểu rõ, hợp tác giữa Thất Tuyệt sơn trang và Ma Cung là điều tất yếu. Nếu không có sự giúp đỡ của Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang khó mà đối kháng lại được với Đường Môn.
Lý do mà hôm nay nàng cùng Huyền Lâu tới cửa khiêu khích chính là muồn nói cho võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ biết rằng, Thất Tuyệt sơn trang và Ma cung nay đã thành một khối. Thứ nhất là vì che chở cho Thất Tuyệt sơn trang, thứ hai cũng là ngăn chặn đường lui của Huyền Lâu.
Dạo qua biệt viện Thất Tuyệt sơn trang, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, kiếp sống giang hồ nhiều năm khiến nàng có một sự nhạy cảm đặc biệt với mùi máu tươi, mà lúc này bên trong biệt viện sơn trang lại dâng lên mùi máu tươi nồng nặc ngay mũi.
"Đã xảy ra chuyện." Thẩm Thiển Mạch tỉnh táo lên tiếng, chắc chắc là sau khi bọn họ đi thì Đường Vân đã phái người tới tập kích biệt viện Thất Tuyệt sơn trang, ra tay tàn nhẫn nhanh chóng.
"Huyền Minh!" Huyền Lâu lắc người vọt vào trong biệt viện, thần sắc dịu dàng biến ảo nhiều lần, lo lắng gọi tên Huyền Minh. Huyền Minh là đệ đệ duy nhất của hắn, cũng là người đệ đệ mà mẫu thân hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn phải chăm sóc kỹ lưỡng, hắn tuyệt không để Huyền Minh xảy ra bất trắc gì.
"Thiếu trang chủ, là người của Đường Môn." Thủ hạ Thất Tuyệt sơn trang cả người đầy màu ngã xuống trước mặt Huyền Lâu. Thế lực Thất Tuyệt sơn trang đại bộ phận đều ở Hỏa Đảo và Thất Tuyệt sơn trang, nơi biệt viện này cũng không có được bao nhiêu người. Mà Đường Môn hiển nhiên đã có chuẩn bị rồi mới tới, nhân số đông đảo, lại giỏi về dùng độc, người Thất Tuyệt sơn trang tự nhiên không thể chống đỡ được.
"Thiên Thiên, em sao rồi?" Thẩm Thiển Mạch vừa vào biệt viện đã thấy Thiên Thiên và Huyền Minh. Gương mặt Huyền Minh tràn ngập sự lo lắng, mà cánh tay Thiên Thiên đang không ngừng chảy máu.
"Thiên Thiên trúng độc rồi." Huyền Minh lo lắng nhìn Thẩm Thiển Mạch, sâu trong mắt là sự hối hận và tự trách, "Cũng là vì cứu ta!"
"Câm miệng! Bảo vệ nàng cho tốt." Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Minh còn đang muốn nói tiếp, điểm huyệt đạo Thiên Thiên, để Thiên Thiên ngã vào lòng Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thuộc hạ Đường Môn xung quanh, đôi mắt âm trầm không gì sánh được, nụ cười lãnh khốc, bạch lăng trong tay bay ra như Tu La lấy đi mạng người khác. Chỉ với ánh mắt lạnh lẽo đã giết sạch thuộc hạ Đường Môn.
Cảnh tượng như đang ở địa ngục. Tuyệt đối là địa ngục. Chỉ trong một nén nhang, trên trăm thuộc hạ Đường Môn đều nằm trong vũng máu. Gió thổi qua làm tay áo trắng của Thẩm Thiển Mạch tung bay, ngay cả bạch lăng cũng cuốn lên. Trong mắt nàng chỉ có một màu máu, cười lạnh lẽo nhìn đống thi thể nằm đầy đất.
Máu chảy thành sông, vườn hoa với đầy những bông hoa tươi đẹp lúc này đều bị máu nhuộm đỏ. Khắp nơi là thi thể, không biết là người của Đường Môn hay là người của Thất Tuyệt sơn trang.
Khung cảnh tịch mịch, yên ắng như đã chết. Toàn bộ người Đường Môn đều chết, không còn ai sống sót. Mà người của Thất Tuyệt sơn trang thì chấn kinh đến mức không nói được một lời.
Bọn họ tận mắt thấy được cung chủ Ma Cung như một sát nhân cuồng ma, bạch lăng đi qua nơi nào thì nơi đó không còn người sống, tất cả người Đường Môn muốn tránh cũng không kịp, đều chết trong tay "hắn". Mà sau khi giết người cung chủ Ma Cung chỉ lạnh lùng đứng như thế, tưởng chừng như mọi chuyện vừa xảy ra mới rồi như một giấc mộng mà thôi.
"Dám làm Thiên Thiên bị thương, đừng mong sống mà ra khỏi nơi này! Đường Môn, không thể không diệt!" Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch băng lãnh tột cùng, lời ra rất chậm, tiếng cũng không vang, thế nhưng sự rét buốt trong lời nói lại chui vào trong lỗ tai mỗi người ở đây, khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Trong lòng của bọn họ đồng thời có một nhận thức chung, đó chính là đắc tội với Ma Cung, quả nhiên muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
Thẩm Thiển Mạch cũng không có bận tâm đến thần sắc người Thất Tuyệt sơn trang khi nhìn nàng. Nụ cười lạnh lùng vẫn hiện trên môi. Đường Môn, đầu tiên là gián tiếp khiến Tư Đồ Cảnh Diễn bị thương, giờ lại còn khiến Thiên Thiên trúng độc, "món quà" này, nàng tuyệt đối sẽ không quên, cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Đường Vân!
"Sao rồi?" Sự lạnh giá trong mắt Thẩm Thiển Mạch chuyển thành cưng chìu khi nhìn Thiên Thiên, đau lòng nhìn cánh tay đang chảy máu cùng với vết thương đã biến thành màu đen của nàng.
"Hu hu hu. Cung chủ... Em đau quá." Thiên Thiên bụm vết thương, vừa rơi lệ vừa nũng nịu với Thẩm Thiển Mạch.
Huyền Minh thấy bộ dạng Thiên Thiên khóc thì kinh ngạc. Vừa rồi lúc bị thương, ngay cả hừ Thiên Thiên cũng không có, lại còn lạnh lùng tiếp tục giết người. Giờ vừa thấy Thẩm Thiển Mạch thì cứ như đứt tuyến lệ vậy.
Người Thất Tuyệt sơn trang xung quanh lại có chung một nhận thức. Cung chủ Ma Cung quả nhiên là thích tiểu nha hoàn bên cạnh mình, hóa ra khi nãy tàn nhẫn giết người không chớp mắt là vì tiểu nha hoàn. Bây giờ bọn họ rốt cuộc thấy được cái gì gọi là vượt ải giận giữ vì hồng nhan rồi.
"Thiển Mạch." Giọng nói dịu dàng của Huyền Lâu truyền vào tai, người Thất Tuyệt sơn trang lúc này đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại mỗi Thiên Thiên và Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, Huyền Lâu luôn giữ thần tình lạnh băng cộng thêm mấy phần dịu dàng luôn gọi nàng là cung chủ, nay sao lại bất chợt gọi tục danh của nàng?
Huyền Lâu cũng không biết vì sao lại gọi tên nàng nữa. Chỉ là khi nhìn những thi thể trên mặt đất này, sự đau lòng trước giờ chưa có ở hắn mà giờ lại đau lòng vì Thẩm Thiển Mạch. Bất tri bất giác lại gọi tên nàng ra, bởi vì hắn cảm thấy, nàng cũng chỉ là một nữ tử thông thường, cũng không phải là thần.
Hắn muốn bảo vệ nàng. Thế nhưng hắn biết, nàng không cần. Đúng vậy. Nàng không cần bảo vệ, hoặc là, không cần hắn bảo vệ.
"Đại ca, huynh mau tìm đại phu cho Thiên Thiên đi! Trên kiếm đám cẩu kia đều bôi độc hết đó! Đệ mặc dù đã cho Thiên Thiên uống giải độc đan, nhưng khó bảo toàn không có vấn đề gì!" Huyền Minh vội vàng cắt ngang lời Huyền Lâu.
"Độc đã được giải rồi." Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Huyền Minh. Thuộc hạ Đường Môn đều thích bôi độc trên thân kiếm, chẳng qua cũng không phải kịch độc gì cả, giải độc đan đã phát huy hiệu quả của nó.
Thấy thần sắc lo lắng của Huyền Minh, lòng của Thẩm Thiển Mạch lại có thêm chút ấm áp. Huyền Minh ngược lại rất quan tâm tới Thiên Thiên. Vừa rồi Thiên Thiên đã nguyện ý liều mình cứu Huyền Minh mà bị thương, chắc hẳn cũng có vài phần tình ý với Huyền Minh rồi.
Thiên Thiên một mực đi theo nàng, giờ đã tròn sáu năm rồi. Nàng luôn coi Thiên Thiên là muội muội thân thiết, mà vấn đề nơi chốn của Thiên Thiên cũng là điều nàng một mực lo lắng.
Hôm nay thấy được Thiên Thiên và Huyền Minh, nàng ngược lại thấy Huyền Minh là một đối tượng tốt. Thái độ làm người đơn thuần, lại thích Thiên Thiên, huống chi hắn có một đại ca lợi hại thương yêu hắn, như thế Thiên Thiên cũng không đến mức mất đi sự che chở.
"May quá, may quá." Huyền Minh cũng thở ra, ân cần nhìn Thiên Thiên, yêu thương hỏi, "Có phải rất đau không? Đều tại ta không tốt."
"Hừ! Nói võ công ngươi kém cỏi ngươi còn không nhận, chỉ bị năm tên Đường Môn vây công thôi mà đã không ứng phó được rồi!" Thiên Thiên giận dỗi quở trách không chút lưu tình.
Huyền Minh bị Thiên Thiên nói mà xấu hổ, thế nhưng cũng không phản bác, chỉ ngượng ngùng gãi đầu, "Sau này ta sẽ tập thật tốt mà."
"Đây là ngươi nói đó! Lần tới có đánh chết ngươi ta cũng không cứu ngươi đâu! Đau chết mất!" Thiên Thiên bĩu môi, vừa như làm nũng vừa như hờn dỗi.
Huyền Minh thấy lúc Thiên Thiên đụng tới vết thương mặt nhăn lại đau đớn, cũng thương yêu lên tiếng, "Lần tới ta không cần ngươi cứu! Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Thiên Thiên bị lời Huyền Minh khiến tức cười, thổi phù một cái, sự tức giận giả bộ cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên và Huyền Minh cũng nhếch miệng. Thiên Thiên có thể có được hạnh phúc, là chuyện lo lắng nhất trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra lúc này của nàng.
"Những thi thể này, phiền Thiếu trang chủ dọn dẹp vậy. Ta không thích mùi máu tươi." Thẩm Thiển Mạch nhìn đống thi thể, chán ghét nhíu mày lại, nhìn Huyền Lâu đứng ở một bên như muốn nói gì đó, miễn cưỡng lên tiếng.
[1] túc sát: giết người hàng loạt
_________________
Nghe lời nói lạnh như băng từ Thẩm Thiển Mạch, Huyền Lâu có hơi kinh ngạc. Huyết tẩy Đường Môn - một lời thật độc ác, quả quyết mà tàn nhẫn cùng với nụ cười khát máu của nàng có thể nhìn ra đây không phải câu nói vui đùa. Nhưng mà Đường Môn dường như đâu có đắc tội gì với nàng đâu.
"Đường Môn và Ma Cung dường như cũng không có thù oán gì thì phải?" Huyền Lâu dịu dàng nhìn gương mặt túc sát [1] của Thẩm Thiển Mạch hỏi, gò má nàng trắng sáng như ánh trăng lại mang theo một chút túc sát khiến tiên tử trên Nguyệt Cung cũng thấy lạnh lẽo.
"Chàng vì Thiên Vực Hàn Độc mà phải lấy máu đầu tim." Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch lạnh giá, trong mắt hiện lên yêu thương, đau lòng nhớ lại cảnh Tư Đồ Cảnh Diễn cầm dao đâm vào tim. Lúc đó, trái tim nàng cũng đau đớn lắm! Nếu không phải do Đường Môn đã hạ độc, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đâu cần làm như vậy?
Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua tình cảm khó hiểu, cố gắng che giấu sự đắng chát trong lòng, duy trì nụ cười ôn nhã đáp lại, "Hóa ra là thế."
Trong lòng Huyền Lâu hiện lên chút mất mát và cảm tình khó nói. Hóa ra là bởi vì Mị Huyết Lâu chủ vì Thiên Vực Hàn Độc phải lấy máu đầu tim, chỉ vì gián tiếp thương tổn tới Mị Huyết Lâu chủ mà thôi, Thẩm Thiển Mạch quan tâm đến thế ư? Đây là tình cảm mà nàng dành cho Mị Huyết Lâu chủ sao?
Thế nhưng vì cái gì mà nàng một thân một mình xuất hiện ở Phượng Linh Thành này? Ban đầu cũng không có để ý, hôm nay hắn cũng nghi ngờ, Mị Huyết Lâu chủ sao lại không có ở bên cạnh nàng?
"Thứ cho ta mạo muội, Mị Huyết Lâu chủ vì sao không có ở bên cạnh cung chủ?" Huyền Lâu nghĩ gì liền hỏi, Phượng Linh Thành cũng không an toàn, tranh đoạt chức minh chủ võ lâm càng nguy cơ trùng trùng. Thế lực khác không nói, dù chỉ một Đường Môn thôi cũng đã rất khó đối phó. Mị Huyết Lâu chủ lẽ nào lại yên tâm để Thẩm Thiển Mạch một mình nơi đây?
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười, trong mắt hàm chứa tình cảm sâu đậm, lơ đễnh nói, "Chàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Chuyện quan trọng hơn? Huyền Lâu nhíu mày, còn có chuyện gì quan trọng hơn vị trí minh chủ võ lâm? Có chuyện gì còn quan trọng hơn là bảo vệ nữ tử mà mình yêu mến?
Phải biết rằng dù cơ trí võ công Thẩm Thiển Mạch hơn người, thế nhưng tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm cũng đã có đủ hạng người. Một thiếu chủ Đường Môn đã khó lòng phòng bị, bên cạnh đó còn rất nhiều môn phái võ lâm, vị trí minh chủ võ lâm này có dễ dàng ngồi lên vậy sao?
"Hừ, bọn đạo chích trong võ lâm lá gan cũng không nhỏ." Thẩm Thiển Mạch chợt lắc mình tránh ám khí bay tới, mâu sắc thâm lại, bạch lăng tung ra không chút lưu tình kết liễu tính mạng mấy người trong võ lâm ẩn trong góc tối đánh lén.
Chết tiệt. Lại dám động thủ với nàng? Tưởng chức cung chủ Ma Cung này của nàng tự dưng mà có hả? Vốn không muốn kinh động tới lão cung chủ Ma Cung kia, giờ đây xem ra, thế cục đã phức tạp, nếu không điều động người của Ma Cung thì chỉ sợ khó mà ứng phó nổi.
"Là người của Đường Môn." Huyền Lâu kiểm tra thi thể mấy người kia, lông mày nhíu lại khẳng định nói, Đường Vân làm người hung ác nham hiểm, chưa bao giờ tín nhiệm kẻ khác, bởi vậy thủ hạ của Đường Môn đều đã uống thuốc độc, kiểm tra một cái là có thể thấy.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn lại, cười lạnh lùng. Xem ra lần này thù hận với Đường Môn đã kết lớn rồi. Nhưng mà có chút chuyện như vậy mà Đường Vân đã phái người tới ám sát nàng sao? Cũng thật là khó lòng phòng bị. Chẳng qua, nàng nếu đã dám khiêu khích tới tận cửa thì sẽ không sợ Đường Môn. Chút ám khí kém cỏi này nàng còn không để vào mắt.
"Ngược lại lại liên lụy tới Thiếu trang chủ rồi." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhín đám thi thể, không có chút áy náy, chỉ là khách khí nói.
Huyền Lâu nhìn sự băng lãnh trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch mới biết được tin đồn giang hồ cung chủ Ma Cung giết người không chớp mắt quả không ngoa. Động tác giết người lưu loát, trong mắt không có nửa điểm không đành lòng, bản thân mình sợ rằng cũng không thể trấn định thờ ơ đến vậy.
Nhưng càng trấn định, càng lạnh lùng thì càng chứng minh được nàng đã phải trải nghiệm nó rất nhiều, chính bởi vì không ngừng giết chóc mới có thể lạnh lùng đối mặt với cái chết như thế.
"Không sao. Nếu không có sự che chở của Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang chỉ sợ sẽ khó ứng phó được Đường Môn." Huyền Lâu cười nhẹ, tao nhã đáp lại. Lời hắn nói là thật, nếu không có Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang chỉ sợ sẽ nhận đả kích lớn hơn nữa. Dù sao, kể từ lúc hắn cự tuyệt trợ giúp Đường Môn tranh giành chứ võ lâm minh chủ thì Thất Tuyệt sơn trang và Đường Môn đã kết oán với nhau rồi.
Thẩm Thiển Mạch cười hài lòng. Nàng muốn nghe chính là những lời này. Nàng muốn Huyền Lâu hiểu rõ, hợp tác giữa Thất Tuyệt sơn trang và Ma Cung là điều tất yếu. Nếu không có sự giúp đỡ của Ma Cung, Thất Tuyệt sơn trang khó mà đối kháng lại được với Đường Môn.
Lý do mà hôm nay nàng cùng Huyền Lâu tới cửa khiêu khích chính là muồn nói cho võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ biết rằng, Thất Tuyệt sơn trang và Ma cung nay đã thành một khối. Thứ nhất là vì che chở cho Thất Tuyệt sơn trang, thứ hai cũng là ngăn chặn đường lui của Huyền Lâu.
Dạo qua biệt viện Thất Tuyệt sơn trang, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, kiếp sống giang hồ nhiều năm khiến nàng có một sự nhạy cảm đặc biệt với mùi máu tươi, mà lúc này bên trong biệt viện sơn trang lại dâng lên mùi máu tươi nồng nặc ngay mũi.
"Đã xảy ra chuyện." Thẩm Thiển Mạch tỉnh táo lên tiếng, chắc chắc là sau khi bọn họ đi thì Đường Vân đã phái người tới tập kích biệt viện Thất Tuyệt sơn trang, ra tay tàn nhẫn nhanh chóng.
"Huyền Minh!" Huyền Lâu lắc người vọt vào trong biệt viện, thần sắc dịu dàng biến ảo nhiều lần, lo lắng gọi tên Huyền Minh. Huyền Minh là đệ đệ duy nhất của hắn, cũng là người đệ đệ mà mẫu thân hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn phải chăm sóc kỹ lưỡng, hắn tuyệt không để Huyền Minh xảy ra bất trắc gì.
"Thiếu trang chủ, là người của Đường Môn." Thủ hạ Thất Tuyệt sơn trang cả người đầy màu ngã xuống trước mặt Huyền Lâu. Thế lực Thất Tuyệt sơn trang đại bộ phận đều ở Hỏa Đảo và Thất Tuyệt sơn trang, nơi biệt viện này cũng không có được bao nhiêu người. Mà Đường Môn hiển nhiên đã có chuẩn bị rồi mới tới, nhân số đông đảo, lại giỏi về dùng độc, người Thất Tuyệt sơn trang tự nhiên không thể chống đỡ được.
"Thiên Thiên, em sao rồi?" Thẩm Thiển Mạch vừa vào biệt viện đã thấy Thiên Thiên và Huyền Minh. Gương mặt Huyền Minh tràn ngập sự lo lắng, mà cánh tay Thiên Thiên đang không ngừng chảy máu.
"Thiên Thiên trúng độc rồi." Huyền Minh lo lắng nhìn Thẩm Thiển Mạch, sâu trong mắt là sự hối hận và tự trách, "Cũng là vì cứu ta!"
"Câm miệng! Bảo vệ nàng cho tốt." Thẩm Thiển Mạch nhìn Huyền Minh còn đang muốn nói tiếp, điểm huyệt đạo Thiên Thiên, để Thiên Thiên ngã vào lòng Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thuộc hạ Đường Môn xung quanh, đôi mắt âm trầm không gì sánh được, nụ cười lãnh khốc, bạch lăng trong tay bay ra như Tu La lấy đi mạng người khác. Chỉ với ánh mắt lạnh lẽo đã giết sạch thuộc hạ Đường Môn.
Cảnh tượng như đang ở địa ngục. Tuyệt đối là địa ngục. Chỉ trong một nén nhang, trên trăm thuộc hạ Đường Môn đều nằm trong vũng máu. Gió thổi qua làm tay áo trắng của Thẩm Thiển Mạch tung bay, ngay cả bạch lăng cũng cuốn lên. Trong mắt nàng chỉ có một màu máu, cười lạnh lẽo nhìn đống thi thể nằm đầy đất.
Máu chảy thành sông, vườn hoa với đầy những bông hoa tươi đẹp lúc này đều bị máu nhuộm đỏ. Khắp nơi là thi thể, không biết là người của Đường Môn hay là người của Thất Tuyệt sơn trang.
Khung cảnh tịch mịch, yên ắng như đã chết. Toàn bộ người Đường Môn đều chết, không còn ai sống sót. Mà người của Thất Tuyệt sơn trang thì chấn kinh đến mức không nói được một lời.
Bọn họ tận mắt thấy được cung chủ Ma Cung như một sát nhân cuồng ma, bạch lăng đi qua nơi nào thì nơi đó không còn người sống, tất cả người Đường Môn muốn tránh cũng không kịp, đều chết trong tay "hắn". Mà sau khi giết người cung chủ Ma Cung chỉ lạnh lùng đứng như thế, tưởng chừng như mọi chuyện vừa xảy ra mới rồi như một giấc mộng mà thôi.
"Dám làm Thiên Thiên bị thương, đừng mong sống mà ra khỏi nơi này! Đường Môn, không thể không diệt!" Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch băng lãnh tột cùng, lời ra rất chậm, tiếng cũng không vang, thế nhưng sự rét buốt trong lời nói lại chui vào trong lỗ tai mỗi người ở đây, khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Trong lòng của bọn họ đồng thời có một nhận thức chung, đó chính là đắc tội với Ma Cung, quả nhiên muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
Thẩm Thiển Mạch cũng không có bận tâm đến thần sắc người Thất Tuyệt sơn trang khi nhìn nàng. Nụ cười lạnh lùng vẫn hiện trên môi. Đường Môn, đầu tiên là gián tiếp khiến Tư Đồ Cảnh Diễn bị thương, giờ lại còn khiến Thiên Thiên trúng độc, "món quà" này, nàng tuyệt đối sẽ không quên, cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho Đường Vân!
"Sao rồi?" Sự lạnh giá trong mắt Thẩm Thiển Mạch chuyển thành cưng chìu khi nhìn Thiên Thiên, đau lòng nhìn cánh tay đang chảy máu cùng với vết thương đã biến thành màu đen của nàng.
"Hu hu hu. Cung chủ... Em đau quá." Thiên Thiên bụm vết thương, vừa rơi lệ vừa nũng nịu với Thẩm Thiển Mạch.
Huyền Minh thấy bộ dạng Thiên Thiên khóc thì kinh ngạc. Vừa rồi lúc bị thương, ngay cả hừ Thiên Thiên cũng không có, lại còn lạnh lùng tiếp tục giết người. Giờ vừa thấy Thẩm Thiển Mạch thì cứ như đứt tuyến lệ vậy.
Người Thất Tuyệt sơn trang xung quanh lại có chung một nhận thức. Cung chủ Ma Cung quả nhiên là thích tiểu nha hoàn bên cạnh mình, hóa ra khi nãy tàn nhẫn giết người không chớp mắt là vì tiểu nha hoàn. Bây giờ bọn họ rốt cuộc thấy được cái gì gọi là vượt ải giận giữ vì hồng nhan rồi.
"Thiển Mạch." Giọng nói dịu dàng của Huyền Lâu truyền vào tai, người Thất Tuyệt sơn trang lúc này đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại mỗi Thiên Thiên và Huyền Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, Huyền Lâu luôn giữ thần tình lạnh băng cộng thêm mấy phần dịu dàng luôn gọi nàng là cung chủ, nay sao lại bất chợt gọi tục danh của nàng?
Huyền Lâu cũng không biết vì sao lại gọi tên nàng nữa. Chỉ là khi nhìn những thi thể trên mặt đất này, sự đau lòng trước giờ chưa có ở hắn mà giờ lại đau lòng vì Thẩm Thiển Mạch. Bất tri bất giác lại gọi tên nàng ra, bởi vì hắn cảm thấy, nàng cũng chỉ là một nữ tử thông thường, cũng không phải là thần.
Hắn muốn bảo vệ nàng. Thế nhưng hắn biết, nàng không cần. Đúng vậy. Nàng không cần bảo vệ, hoặc là, không cần hắn bảo vệ.
"Đại ca, huynh mau tìm đại phu cho Thiên Thiên đi! Trên kiếm đám cẩu kia đều bôi độc hết đó! Đệ mặc dù đã cho Thiên Thiên uống giải độc đan, nhưng khó bảo toàn không có vấn đề gì!" Huyền Minh vội vàng cắt ngang lời Huyền Lâu.
"Độc đã được giải rồi." Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Huyền Minh. Thuộc hạ Đường Môn đều thích bôi độc trên thân kiếm, chẳng qua cũng không phải kịch độc gì cả, giải độc đan đã phát huy hiệu quả của nó.
Thấy thần sắc lo lắng của Huyền Minh, lòng của Thẩm Thiển Mạch lại có thêm chút ấm áp. Huyền Minh ngược lại rất quan tâm tới Thiên Thiên. Vừa rồi Thiên Thiên đã nguyện ý liều mình cứu Huyền Minh mà bị thương, chắc hẳn cũng có vài phần tình ý với Huyền Minh rồi.
Thiên Thiên một mực đi theo nàng, giờ đã tròn sáu năm rồi. Nàng luôn coi Thiên Thiên là muội muội thân thiết, mà vấn đề nơi chốn của Thiên Thiên cũng là điều nàng một mực lo lắng.
Hôm nay thấy được Thiên Thiên và Huyền Minh, nàng ngược lại thấy Huyền Minh là một đối tượng tốt. Thái độ làm người đơn thuần, lại thích Thiên Thiên, huống chi hắn có một đại ca lợi hại thương yêu hắn, như thế Thiên Thiên cũng không đến mức mất đi sự che chở.
"May quá, may quá." Huyền Minh cũng thở ra, ân cần nhìn Thiên Thiên, yêu thương hỏi, "Có phải rất đau không? Đều tại ta không tốt."
"Hừ! Nói võ công ngươi kém cỏi ngươi còn không nhận, chỉ bị năm tên Đường Môn vây công thôi mà đã không ứng phó được rồi!" Thiên Thiên giận dỗi quở trách không chút lưu tình.
Huyền Minh bị Thiên Thiên nói mà xấu hổ, thế nhưng cũng không phản bác, chỉ ngượng ngùng gãi đầu, "Sau này ta sẽ tập thật tốt mà."
"Đây là ngươi nói đó! Lần tới có đánh chết ngươi ta cũng không cứu ngươi đâu! Đau chết mất!" Thiên Thiên bĩu môi, vừa như làm nũng vừa như hờn dỗi.
Huyền Minh thấy lúc Thiên Thiên đụng tới vết thương mặt nhăn lại đau đớn, cũng thương yêu lên tiếng, "Lần tới ta không cần ngươi cứu! Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Thiên Thiên bị lời Huyền Minh khiến tức cười, thổi phù một cái, sự tức giận giả bộ cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên và Huyền Minh cũng nhếch miệng. Thiên Thiên có thể có được hạnh phúc, là chuyện lo lắng nhất trừ Tư Đồ Cảnh Diễn ra lúc này của nàng.
"Những thi thể này, phiền Thiếu trang chủ dọn dẹp vậy. Ta không thích mùi máu tươi." Thẩm Thiển Mạch nhìn đống thi thể, chán ghét nhíu mày lại, nhìn Huyền Lâu đứng ở một bên như muốn nói gì đó, miễn cưỡng lên tiếng.
[1] túc sát: giết người hàng loạt
_________________
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển