Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!
Chương 118 Không chừng một ngày nào đó còn nhìn thấy bọn họ cởi cả quần.
Edit: Lumi
"Chỉ cần Cửu Nhi tiểu thư thường đến dỗ vương gia ngủ là được."
Còn việc giải cổ độc cho vương gia, Ngự Kinh Phong căn bản không để tâm đến lời nói của nàng.
Cổ độc này, còn phải trở về Nam Man mới có thể giải được, nhưng gần hai năm nay, kẻ địch bên ngoài không ngừng xâm phạm, vương gia có thể phải trở về chiến trường bất cứ lúc nào.
Cổ độc trên người vương gia, vẫn phải nghĩ cách khác mới được.
Còn nha đầu này... Không phải Ngự Kinh Phong không tin nàng, nhưng tuổi nàng còn nhỏ, có thể làm gì được chứ?
Chuyện này đến cả thần y cũng bó tay hết cách, Ngự Kinh Phong đương nhiên cũng sẽ không ôm bất cứ ảo tưởng nào về Phượng Cửu Nhi.
"Cửu Nhi tiểu thư, mời."
Phượng Cửu Nhi rời khỏi Thanh Phong Uyển, vốn định về phòng ngủ của mình, nhưng đi được nửa đường, lại quay người, đi về một hướng khác.
Trong số các học sinh mới vào mỗi năm, nhất định có gian tế của các nước lẫn vào, chỉ là, số người nhiều như vậy, muốn tra rõ dễ dàng lắm sao?
Trong các học sinh mới cũng có thể, nói không chừng, Long Tư Quân bọn họ cũng có, biết đâu, đội bốn mươi hai bọn họ cũng có?
Mộ Mục? Hình Tử Châu? Thiện Nhất Đao? Hay là Tiểu Anh Đào?
Cửu Nhi xoa ấn đường, bị lời nói của Ngự Kinh Phong làm cho thần kinh hơi suy sụp.
Tuy nói là có gian tế, nhưng, dù sao cũng chỉ là số ít, lấy đâu ra nhiều như vậy? Tối nay mọi người đồng lòng chống địch, giữa bọn họ sao có thể có gian tế được?
Đi đến trước phòng ngủ, Phượng Cửu Nhi gõ cửa một cái, rất nhanh, đã có người đến mở cửa, là Tiểu Anh Đào.
Mỗi phòng ngủ đều có ba người, trong phòng thô sơ, giống như kí túc xá ở hiện đại, ba cái giường xếp song song, ngoại trừ cái này, cũng chỉ có vài cái bàn cái ghế, còn có ba cái tủ quần áo.
Tiểu Anh Đào cầm bánh ngọt tới, nhưng, chỉ có Hình Tử Châu và Thiện Nhất Đao ăn, Mộ Mục dựa vào đầu giường, đang xem binh thư.
Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi, Mộ Mục gật đầu nói: "Vào đây ngồi."
"Ta đến xem vết thương của ngươi." Phượng Cửu Nhi đi vào, Tiểu Anh Đào chủ động chuyển cái ghế đến cho nàng, để ở cạnh giường.
Thiện Nhất Đao đưa bánh ngọt đến, bị Cửu Nhi từ chối.
Năm người mới ở bên nhau hơn nửa ngày, nhưng lại giống như người đã quen biết từ lâu.
Cùng trải qua hoạn nạn đồng sinh cộng tử, quả thật khác biệt, càng huống hồ, ở trong quân đội, kết bạn sinh tử vốn chính là chuyện dễ dàng nhất.
Nàng ngồi xuống cạnh giường, Mộ Mục đã chủ động cởϊ áσ của mình ra, để nàng nhìn vết thương trên cánh tay.
Ngược lại Tiểu Anh Đào nhìn thấy ngực của hắn lộ ra, mặt đỏ bừng lên, vội vàng quay mặt đi hướng khác, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.
"Ở trong quân đội, cảnh tượng này không phải rất bình thường sao, không chừng một ngày nào đó còn nhìn thấy bọn họ cởi cả quần ra ấy chứ."
Nam nhân cởϊ qυầи áo thôi mà, thực sự chẳng có gì phải tránh, huống chi là người học y như nàng.
Sống lâu như vậy rồi, ngoại trừ chưa từng tận mắt thấy... Khụ khụ, vị trí không thể miêu tả đó của nam nhân, những thứ khác, chỗ nào chẳng từng chạm qua?
Nhưng, nàng đến cả đại học cũng chưa tốt nghiệp, còn đang ở giai đoạn thực tập, cơ hội ra tay vẫn chưa nhiều.
Nếu như thật sự đi theo để thực hiện nhiệm vụ quan trọng, đừng nói là chỗ khó miêu tả, ngay cả mổ xẻ nhìn cấu tạo bên trong thân thể cũng không phải không thể.
Đối với nàng mà nói, thật sự không phải là chuyện lớn gì. Nhưng không ngờ, lời nói này của Phượng Cửu Nhi, không chỉ khiến Tiểu Anh Đào đỏ mặt một trận, mà đến cả Thiện Nhất Đao và Hình Tử Châu cũng sững sờ nhìn nàng, miếng bánh ngọt trong tay cũng quên cho vào miệng.