Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ
Chương 4: Trở thành gối ôm
̉ thành gối ôm
Editor: Ami Ami
Beta: WallMap
“Mặt trời mọc lên cao,
Đóa hoa cười với ta.
Chim nhỏ chào buổi sáng, sớm sớm, tại sao trên lưng cậu có túi nhỏ?
Ta đến trường, ai ai cũng biết.
Ta chạy dọc theo đường đi, một tiếng ngân vang, giờ học đã bắt đầu...
Một mình ta đi trên đường nhỏ vùng ngoại ô, ta muốn mang điểm tâm cho bà ngoại ăn thử.......” (Bài ca đến trường - “上学歌 “)
Ngày mùa hè sau giờ ngọ, ánh dương chiếu khắp nơi. Trên đường nhỏ vùng ngoại ô Phú Vân thành, có ba người đang đi đường. Trong đó có hai người tướng mạo như nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, bước chân bạch y mỹ nữ nhẹ nhàng đi ở phía trước. Mà đi theo sau lưng các nàng, lại là một nữ hài, mặc y phục màu tím, tóc cột đuôi ngựa đơn giản, đang cưỡi một con lừa. Mà tiếng ca vừa rồi cũng là đến từ người này, nữ hài cưỡi lừa cột tóc đuôi ngựa.
Không sai, người đang cưỡi con lừa màu xám, tay phải cầm một cái ô màu hồng bằng giấy dầu, tay trái cầm một sợi dây buột vào con lừa, vui vẻ hát nhạc thiếu nhi, không phải ai khác, chính là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư vừa xuyên không của chúng ta.
Làm sao lại có cảnh tượng đây? Này phải nói đến ba hôm trước. Ba hôm trước, sau khi Mạnh Hiểu Dư viện ra một đống lý do nhảm nhí, bám vào hai tỷ muội Hàn Như Băng. Đi cùng các nàng, Mạnh Hiểu Dư vốn tưởng rằng đây là vùng ngoại ô Phú Vân thành, rất nhanh thì có thể đến. Nhưng thế nào nàng cũng không nghĩ tới, vùng ngoại ô này cũng quá lớn a! Lớn đến nàng đi theo hai tỷ muội Hàn Như Băng một hai ngày đường cũng không thấy một bóng người. Từ nhỏ đến lớn chưa từng phải đi lâu như vậy, Mạnh Hiểu Dư thề chờ đến trấn nhỏ mà lúc trước Như Băng tỷ tỷ nói tới, nàng nhất định phải đi mua một con vật cưỡi. Nếu không, xem chừng nàng còn chưa tới được Phú Vân thành thì đã mệt chết đi. Vì vậy lại đi thêm nửa ngày đường, rốt cục trước lúc mặt trời xuống núi thì tới trấn nhỏ Hàn Như Băng đã nói.
Trong trấn nhỏ, Hàn Như Băng các nàng tìm một cái khách điếm để ở. Mà Mạnh Hiểu Dư rốt cục cũng thấy được cái giường. Tuy rằng không thể tốt như trong tưởng tượng, thế nhưng đối với nàng mà nói đây là một thiên đường, tốt hơn nhiều so với ngủ một đêm ở đất hoang a.
Hàn Như Băng thấy bộ dạng kích động của Mạnh Hiểu Dư liền cười trêu ghẹo nàng: “Không phải chỉ là một chiếc giường thôi sao? Ngươi cũng không cần kích động thế chứ.”
“Sao có thể nói như vậy? Kể từ hôm qua phải ngủ ở đất hoang, ta mới phát hiện có giường để ngủ là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.”
“Vậy sao? Trước đây ngươi chưa từng ngủ qua đất hoang sao?”
“Đúng vậy, trước đây lúc xem trên ti vi thấy một số người phải tá túc nơi hoang dã, nhìn bọn họ nằm trên mặt đất ngắm sao trời, trò chuyện ta còn thật hâm mộ, cảm thấy lãng mạn làm sao. Hiện tại ta mới biết được, kịch truyền hình cái gì, đều là gạt người. Nằm trên đất ngắm sao, lãng mạn chỗ nào? Mặt đất vừa cứng lại lạnh, lại nhiều muỗi.”
“Kịch truyền hình? Là cái gì?”
“A? Kịch truyền hình a? Ai nha... ai nha...nói như thế nào đây a...” ngay lúc Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ phải giải thích thế nào với Hàn Như Băng về kịch truyền hình thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa...
Mạnh Hiểu Dư ngừng nói, nhìn về phía Hàn Như Băng đang đi mở cửa.
“Như Sương? Còn chưa ngủ?” Hàn Như Băng hỏi muội muội đang đứng ở cửa.
“...tỷ, ta muốn lấy ít đồ ở chỗ tỷ.”
“Nga như vậy a, vậy muội muốn lấy cái gì đây? Tiểu Sương Sương.”
Hàn Như Sương nhìn thoáng qua cái vẻ mặt tươi cười không có hảo ý của tỷ tỷ nhà mình. Không để ý tới nàng trực tiếp đi tới bên giường, cầm lấy bao y phục Hàn Như Băng đặt trên giường. Nàng mở ra lấy một kiện y phục cùng kiểu dáng đang mặc trên người, gần như đều là y phục màu trắng cùng với hai kiện tiểu y phục cũng là màu trắng.
Nếu như Mạnh Hiểu Dư không nhìn lầm, hai kiện tiểu y phục chắc chắn là áo yếm và tiết khố*. Thật đúng là thích màu trắng nha, ngay cả áo yếm ở trong cũng là màu trắng. Xem đến đây, trong lòng Mạnh Hiểu Dư không khỏi phỉ báng: “Hai tỷ muội nhà này thật đúng là thích màu trắng, ngay cả nội y cũng là màu trắng, thật không biết các nàng có y phục màu sắc khác hay không đây.” Trong lòng phỉ báng mắt thẩm mỹ của hai tỷ muội về sự lựa chọn màu sắc y phục xong, Mạnh Hiểu Dư quay sang Hàn Như Băng lúc này đang ngồi uống trà nói: “Ngươi không ngủ sao? Buổi tối uống trà rất dễ mất ngủ nga.”
*quần lót
“Ta không mệt, ngươi muốn ngủ thì đi ngủ trước đi, ta đi ra ngoài dạo một chút” Hàn Như Băng đặt chén trà xuống, nói với Mạnh Hiểu Dư đang mệt mỏi đến nổi ngáp liên tục. Sau đó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Kỳ thực Hàn Như Băng cũng không phải không mệt, chỉ là từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, không có cùng người khác ngủ chung, đến cả muội muội của mình cũng không có. Kỳ thực hai tỷ muội các nàng, tuy rằng tính cách khác biệt rất lớn, thế nhưng thói quen thì không khác nhau nhiều gì.
Lúc đi khách điếm thuê phòng, vốn là muốn thuê ba gian phòng, thế nhưng không ngờ tới Mạnh Hiểu Dư sống chết không chịu ngủ một mình. Nói cái gì, ngủ một mình ở nơi xa lạ, nàng sợ, còn nói nếu như ngủ một mình thì sẽ ngủ không được, cùng với nói một ít chuyện không đâu. Hơn nữa ông chủ khách điếm cũng nói, chỉ còn có hai gian phòng. Nhìn gương mặt của muội muội, nàng cũng chỉ có thể để tiểu nha đầu kia ở cùng phòng với mình.
Ở bên ngoài dạo một hồi, Hàn Như Băng cảm thấy thật sự rất mệt mỏi mới trở về phòng. Mở cửa đi tới bên giường, nhìn cả người tiểu nha đầu kia đều núp ở trong chăn, Hàn Như Băng hết ý kiến. Không phải nói không ai ngủ với nàng thì sẽ không ngủ được sao? Tên trước mặt đang ngủ còn hơn heo này là ai đây?
Đứng một hồi, Hàn Như Băng cởi ngoại sam, mặc trung y vén chăn lên chuẩn bị lên giường ngủ. Mà lúc nàng vén chăn lên, Hàn Như Băng không bình tĩnh. Nàng nhìn thấy gì? Chỉ thấy Mạnh Hiểu Dư trước mặt đang ngủ say trên giường, toàn thân trần trụi. A, sai, trên người nàng còn mặc một cái quần lót in hình kitty màu hồng nhạt. Nhưng với Hàn Như Băng mà nói, so với không có mặc gì cũng như nhau a. Bất quá Hàn Như Băng rất nhanh bình tĩnh trở lại, sau khi bình tĩnh, Hàn Như Băng bắt đầu đánh giá dáng người của Mạnh Hiểu Dư. Không thể không nói vóc người của tiểu nha đầu này thật không tệ, da thịt trắng nõn, vùng bụng nhỏ trơn nhẵn, vòng eo mảnh khảnh cùng với gò núi nhỏ ở trước ngực. Mỗi điểm trên người đều cho thấy chủ nhân của nó đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Nhìn một chút, Hàn Như Băng cảm thấy người có chút nóng. Vì vậy nàng nhanh buông chăn xuống, đi tới trước cửa sổ, mở cửa hóng gió. Một lát sau, Hàn Như Băng cảm thấy không còn nóng như trước, liền trở lại bên giường nhanh chóng vén chăn lên nằm vào, tận lực không để cho mình nhìn người bên cạnh. Sau đó thả lỏng tâm tư, khiến mình cố gắng đi vào giấc ngủ. Chỉ là vừa mới nhắm mắt không được một phút, lại mở mắt ra. Nguyên nhân hả? Đơn giản là bình thường Mạnh Hiểu Dư ngủ đều thích ôm gấu Teddy cực lớn mẹ mua cho nàng lúc nhỏ. Tuy rằng vừa rồi Mạnh Hiểu Dư mệt chết đi, ngủ có chút trầm, thế nhưng lại ngủ không an ổn. Cho nên khi xoay người đụng tới Hàn Như Băng, do đang ngủ nàng còn tưởng rằng đó là gấu Teddy của nàng, cho nên liền nhắm mắt nhào tới trong lòng của Hàn Như Băng.
Hàn Như Băng nhìn người này, mắt nhắm nghiền nhưng lại chui vào trong lòng mình, lúc chui vào còn đang cọ loạn trước ngực mình khiến nàng dở khóc dở cười. Lại nhìn người này một chút, sau khi cọ trong lòng mình xong, rốt cục mới thành thật mà ngủ, thở dài suy nghĩ, quên đi, cứ để như vậy. Nghĩ xong cũng liền ôm Mạnh Hiểu Dư nhắm hai mắt lại.
Chỉ là Hàn Như Băng vốn tưởng rằng đêm qua sẽ ngủ không được, không ngờ nàng không chỉ ngủ, mà còn ngủ vô cùng vô cùng say.
***********************************
Sáng sớm, ánh dương từ cửa sổ chiếu vào, Hàn Như Băng chậm rãi mở mắt ra, nàng có chút kinh ngạc nhìn người còn đang ngủ say trong lòng nàng.
Không ngờ tới ta lại ngủ trầm như vậy, lại nhìn một chút bên ngoài, trời đã không còn sớm. Hàn Như Băng cười cười nhìn đến cái gối ôm đã cải thiện chất lượng giấc ngủ của mình, trước đây nàng chưa từng ngủ được thoải mái như vậy. Nói như vậy, sau này ở khách điếm chỉ cần hai phòng là được rồi, từ đây về sau cũng sẽ không khó đi vào giấc ngủ nữa.
Ừ cứ làm như vậy đi, hơn nữa một mình tiểu nha đầu cũng ngủ không ngon không phải sao? Sau khi nghĩ xong, tâm tình Hàn Như Băng vui vẻ đẩy người trong lòng mình ra mà rời giường.
=================================
Chương này cảm ơn bạn Ami đã edit giúp mình:3
Editor: Ami Ami
Beta: WallMap
“Mặt trời mọc lên cao,
Đóa hoa cười với ta.
Chim nhỏ chào buổi sáng, sớm sớm, tại sao trên lưng cậu có túi nhỏ?
Ta đến trường, ai ai cũng biết.
Ta chạy dọc theo đường đi, một tiếng ngân vang, giờ học đã bắt đầu...
Một mình ta đi trên đường nhỏ vùng ngoại ô, ta muốn mang điểm tâm cho bà ngoại ăn thử.......” (Bài ca đến trường - “上学歌 “)
Ngày mùa hè sau giờ ngọ, ánh dương chiếu khắp nơi. Trên đường nhỏ vùng ngoại ô Phú Vân thành, có ba người đang đi đường. Trong đó có hai người tướng mạo như nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, bước chân bạch y mỹ nữ nhẹ nhàng đi ở phía trước. Mà đi theo sau lưng các nàng, lại là một nữ hài, mặc y phục màu tím, tóc cột đuôi ngựa đơn giản, đang cưỡi một con lừa. Mà tiếng ca vừa rồi cũng là đến từ người này, nữ hài cưỡi lừa cột tóc đuôi ngựa.
Không sai, người đang cưỡi con lừa màu xám, tay phải cầm một cái ô màu hồng bằng giấy dầu, tay trái cầm một sợi dây buột vào con lừa, vui vẻ hát nhạc thiếu nhi, không phải ai khác, chính là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư vừa xuyên không của chúng ta.
Làm sao lại có cảnh tượng đây? Này phải nói đến ba hôm trước. Ba hôm trước, sau khi Mạnh Hiểu Dư viện ra một đống lý do nhảm nhí, bám vào hai tỷ muội Hàn Như Băng. Đi cùng các nàng, Mạnh Hiểu Dư vốn tưởng rằng đây là vùng ngoại ô Phú Vân thành, rất nhanh thì có thể đến. Nhưng thế nào nàng cũng không nghĩ tới, vùng ngoại ô này cũng quá lớn a! Lớn đến nàng đi theo hai tỷ muội Hàn Như Băng một hai ngày đường cũng không thấy một bóng người. Từ nhỏ đến lớn chưa từng phải đi lâu như vậy, Mạnh Hiểu Dư thề chờ đến trấn nhỏ mà lúc trước Như Băng tỷ tỷ nói tới, nàng nhất định phải đi mua một con vật cưỡi. Nếu không, xem chừng nàng còn chưa tới được Phú Vân thành thì đã mệt chết đi. Vì vậy lại đi thêm nửa ngày đường, rốt cục trước lúc mặt trời xuống núi thì tới trấn nhỏ Hàn Như Băng đã nói.
Trong trấn nhỏ, Hàn Như Băng các nàng tìm một cái khách điếm để ở. Mà Mạnh Hiểu Dư rốt cục cũng thấy được cái giường. Tuy rằng không thể tốt như trong tưởng tượng, thế nhưng đối với nàng mà nói đây là một thiên đường, tốt hơn nhiều so với ngủ một đêm ở đất hoang a.
Hàn Như Băng thấy bộ dạng kích động của Mạnh Hiểu Dư liền cười trêu ghẹo nàng: “Không phải chỉ là một chiếc giường thôi sao? Ngươi cũng không cần kích động thế chứ.”
“Sao có thể nói như vậy? Kể từ hôm qua phải ngủ ở đất hoang, ta mới phát hiện có giường để ngủ là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.”
“Vậy sao? Trước đây ngươi chưa từng ngủ qua đất hoang sao?”
“Đúng vậy, trước đây lúc xem trên ti vi thấy một số người phải tá túc nơi hoang dã, nhìn bọn họ nằm trên mặt đất ngắm sao trời, trò chuyện ta còn thật hâm mộ, cảm thấy lãng mạn làm sao. Hiện tại ta mới biết được, kịch truyền hình cái gì, đều là gạt người. Nằm trên đất ngắm sao, lãng mạn chỗ nào? Mặt đất vừa cứng lại lạnh, lại nhiều muỗi.”
“Kịch truyền hình? Là cái gì?”
“A? Kịch truyền hình a? Ai nha... ai nha...nói như thế nào đây a...” ngay lúc Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ phải giải thích thế nào với Hàn Như Băng về kịch truyền hình thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa...
Mạnh Hiểu Dư ngừng nói, nhìn về phía Hàn Như Băng đang đi mở cửa.
“Như Sương? Còn chưa ngủ?” Hàn Như Băng hỏi muội muội đang đứng ở cửa.
“...tỷ, ta muốn lấy ít đồ ở chỗ tỷ.”
“Nga như vậy a, vậy muội muốn lấy cái gì đây? Tiểu Sương Sương.”
Hàn Như Sương nhìn thoáng qua cái vẻ mặt tươi cười không có hảo ý của tỷ tỷ nhà mình. Không để ý tới nàng trực tiếp đi tới bên giường, cầm lấy bao y phục Hàn Như Băng đặt trên giường. Nàng mở ra lấy một kiện y phục cùng kiểu dáng đang mặc trên người, gần như đều là y phục màu trắng cùng với hai kiện tiểu y phục cũng là màu trắng.
Nếu như Mạnh Hiểu Dư không nhìn lầm, hai kiện tiểu y phục chắc chắn là áo yếm và tiết khố*. Thật đúng là thích màu trắng nha, ngay cả áo yếm ở trong cũng là màu trắng. Xem đến đây, trong lòng Mạnh Hiểu Dư không khỏi phỉ báng: “Hai tỷ muội nhà này thật đúng là thích màu trắng, ngay cả nội y cũng là màu trắng, thật không biết các nàng có y phục màu sắc khác hay không đây.” Trong lòng phỉ báng mắt thẩm mỹ của hai tỷ muội về sự lựa chọn màu sắc y phục xong, Mạnh Hiểu Dư quay sang Hàn Như Băng lúc này đang ngồi uống trà nói: “Ngươi không ngủ sao? Buổi tối uống trà rất dễ mất ngủ nga.”
*quần lót
“Ta không mệt, ngươi muốn ngủ thì đi ngủ trước đi, ta đi ra ngoài dạo một chút” Hàn Như Băng đặt chén trà xuống, nói với Mạnh Hiểu Dư đang mệt mỏi đến nổi ngáp liên tục. Sau đó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Kỳ thực Hàn Như Băng cũng không phải không mệt, chỉ là từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, không có cùng người khác ngủ chung, đến cả muội muội của mình cũng không có. Kỳ thực hai tỷ muội các nàng, tuy rằng tính cách khác biệt rất lớn, thế nhưng thói quen thì không khác nhau nhiều gì.
Lúc đi khách điếm thuê phòng, vốn là muốn thuê ba gian phòng, thế nhưng không ngờ tới Mạnh Hiểu Dư sống chết không chịu ngủ một mình. Nói cái gì, ngủ một mình ở nơi xa lạ, nàng sợ, còn nói nếu như ngủ một mình thì sẽ ngủ không được, cùng với nói một ít chuyện không đâu. Hơn nữa ông chủ khách điếm cũng nói, chỉ còn có hai gian phòng. Nhìn gương mặt của muội muội, nàng cũng chỉ có thể để tiểu nha đầu kia ở cùng phòng với mình.
Ở bên ngoài dạo một hồi, Hàn Như Băng cảm thấy thật sự rất mệt mỏi mới trở về phòng. Mở cửa đi tới bên giường, nhìn cả người tiểu nha đầu kia đều núp ở trong chăn, Hàn Như Băng hết ý kiến. Không phải nói không ai ngủ với nàng thì sẽ không ngủ được sao? Tên trước mặt đang ngủ còn hơn heo này là ai đây?
Đứng một hồi, Hàn Như Băng cởi ngoại sam, mặc trung y vén chăn lên chuẩn bị lên giường ngủ. Mà lúc nàng vén chăn lên, Hàn Như Băng không bình tĩnh. Nàng nhìn thấy gì? Chỉ thấy Mạnh Hiểu Dư trước mặt đang ngủ say trên giường, toàn thân trần trụi. A, sai, trên người nàng còn mặc một cái quần lót in hình kitty màu hồng nhạt. Nhưng với Hàn Như Băng mà nói, so với không có mặc gì cũng như nhau a. Bất quá Hàn Như Băng rất nhanh bình tĩnh trở lại, sau khi bình tĩnh, Hàn Như Băng bắt đầu đánh giá dáng người của Mạnh Hiểu Dư. Không thể không nói vóc người của tiểu nha đầu này thật không tệ, da thịt trắng nõn, vùng bụng nhỏ trơn nhẵn, vòng eo mảnh khảnh cùng với gò núi nhỏ ở trước ngực. Mỗi điểm trên người đều cho thấy chủ nhân của nó đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Nhìn một chút, Hàn Như Băng cảm thấy người có chút nóng. Vì vậy nàng nhanh buông chăn xuống, đi tới trước cửa sổ, mở cửa hóng gió. Một lát sau, Hàn Như Băng cảm thấy không còn nóng như trước, liền trở lại bên giường nhanh chóng vén chăn lên nằm vào, tận lực không để cho mình nhìn người bên cạnh. Sau đó thả lỏng tâm tư, khiến mình cố gắng đi vào giấc ngủ. Chỉ là vừa mới nhắm mắt không được một phút, lại mở mắt ra. Nguyên nhân hả? Đơn giản là bình thường Mạnh Hiểu Dư ngủ đều thích ôm gấu Teddy cực lớn mẹ mua cho nàng lúc nhỏ. Tuy rằng vừa rồi Mạnh Hiểu Dư mệt chết đi, ngủ có chút trầm, thế nhưng lại ngủ không an ổn. Cho nên khi xoay người đụng tới Hàn Như Băng, do đang ngủ nàng còn tưởng rằng đó là gấu Teddy của nàng, cho nên liền nhắm mắt nhào tới trong lòng của Hàn Như Băng.
Hàn Như Băng nhìn người này, mắt nhắm nghiền nhưng lại chui vào trong lòng mình, lúc chui vào còn đang cọ loạn trước ngực mình khiến nàng dở khóc dở cười. Lại nhìn người này một chút, sau khi cọ trong lòng mình xong, rốt cục mới thành thật mà ngủ, thở dài suy nghĩ, quên đi, cứ để như vậy. Nghĩ xong cũng liền ôm Mạnh Hiểu Dư nhắm hai mắt lại.
Chỉ là Hàn Như Băng vốn tưởng rằng đêm qua sẽ ngủ không được, không ngờ nàng không chỉ ngủ, mà còn ngủ vô cùng vô cùng say.
***********************************
Sáng sớm, ánh dương từ cửa sổ chiếu vào, Hàn Như Băng chậm rãi mở mắt ra, nàng có chút kinh ngạc nhìn người còn đang ngủ say trong lòng nàng.
Không ngờ tới ta lại ngủ trầm như vậy, lại nhìn một chút bên ngoài, trời đã không còn sớm. Hàn Như Băng cười cười nhìn đến cái gối ôm đã cải thiện chất lượng giấc ngủ của mình, trước đây nàng chưa từng ngủ được thoải mái như vậy. Nói như vậy, sau này ở khách điếm chỉ cần hai phòng là được rồi, từ đây về sau cũng sẽ không khó đi vào giấc ngủ nữa.
Ừ cứ làm như vậy đi, hơn nữa một mình tiểu nha đầu cũng ngủ không ngon không phải sao? Sau khi nghĩ xong, tâm tình Hàn Như Băng vui vẻ đẩy người trong lòng mình ra mà rời giường.
=================================
Chương này cảm ơn bạn Ami đã edit giúp mình:3
Tác giả :
Phong Vũ