Nữ Ngụ Trù Trọng Sinh
Chương 12 - Mở quầy
"Đúng vậy, chú Tiêu đây là muốn ra ngoài sao?" Hà Ngọc hỏi thử một câu. Lời này hiển nhiên chỉ là xã giao khách sáo chứ vào cái thời điểm sáng sớm mù mịt này, trừ người phải mở quầy buôn bán thì người bình thường đều đang ngủ say, làm gì có chuyện muốn ra ngoài?!
Vốn Tiêu Trùng đang bày ra một bộ dáng thờ ơ với Hà Ngọc bỗng bị một ánh mắt của Phó Vịnh Hạm đứng cạnh quét qua, lập tức khiến ông ta thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ mà đứng nghiêm chỉnh, không còn thấy vẻ mặt buồn ngủ nữa, cả người nhìn thành thật vô cùng, hoàn toàn khác hình tượng lưu manh hàng ngày.
Trong lòng Phó Vịnh Hạm âm thầm buồn cười. Hồi còn ở Ngự Thiện Phòng, cô thân là đại tổng quản nên tự nhiên trên người cũng rèn luyện ra một thân khí chất nghiêm khắc, chỉ cần liếc mắt một cái thì không ai dám ho he một tiếng. Đây vốn là thói quen bình thường của cô nên chính bản thân cô cũng không quá để ý, giờ nhìn thấy Tiêu Trùng rõ ràng bị hù thành một người khác hẳn so với con người bình thường của ông ta mới bất giác phát hiện được thú vui khi hù người khác.
Ông ta liếc mắt nhìn cái lồng hấp trên xe đẩy đang tỏa ra mùi hương bánh bao như có như không, cổ họng không nhịn được nuốt nước miếng.
Mùi hương kia ...... Thật sự thơm đến mức khó tả!
Vốn ông ta đang ở trong phòng ngủ say như chết cũng bị mùi thơm này giục tỉnh!
Hà Ngọc vỗ ót nói: "À thì ra là vậy! Chỉ là hiện giờ thì không được đâu, bánh bao vừa mới cho vào lồng hấp thôi, còn chưa chín đâu. Hiện chúng tôi phải đến chợ bán buôn bên kia cho kịp giờ mở quầy, lúc đó thì bánh bao cũng vừa chín chứ bây giờ thì ..."
Chỗ ở hiện tại của họ cách khu chợ bên kia cũng khá xa, chắc chắn Hà Ngọc không thể chờ cho bánh chín rồi đi. Tiêu Trùng cũng hiểu ý trong lời bà, trên mặt bất giác lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng ông ta cũng không thể thật sự bắt mẹ con Hà Ngọc ở lại bán bánh bao cho ông ta rồi, chủ yếu cũng do Phó Vịnh Hạm có vẻ là một người khó đối phó.
"Không sao không sao, chị cứ đi đi, lần sau có cơ hội tôi lại mua cũng được." Khó có khi Tiêu Trùng vừa nói chuyện dễ nghe mà biểu tình lại rối rắm như vậy.
Ngược lại là Hà Ngọc có chút băn khoăn, chủ yếu là bà không muốn đắc tội vị chủ nhà này.
"Quả thật hôm nay không có thời gian, hay là thế này đi, tối nay chắc chắn chúng tôi cũng mở quầy bán, đến lúc đó tôi sẽ để lại mấy cái cho chú nhé?"
Mắt Tiêu Trùng sáng lên liền muốn gật đầu bảo được. Chỉ là khóe mắt liếc thấy biểu tình cười như không cười của Phó Vịnh Hạm, trong lòng liền thót một cái, vội xua tay nói: "Từ giờ đến tối còn lâu, đến lúc đó rồi nói sau. Ờ... nếu hai người vội thì cứ đi đi nhé, tôi quay lại ngủ tiếp đây."
Hiển nhiên Hà Ngọc đã quá quen thuộc tính cách của Tiêu Trùng nên cũng không nói gì, chỉ cười cười bảo Phó Vịnh Hạm ngồi lên xe.
Chiếc xe đẩy này vốn được cải tiến từ xe ba bánh kéo hàng, mọi thứ về cơ bản đều để trong toa xe, đầu xe vẫn còn chỗ có thể cho một người ngồi. Ở phía trước thùng xe còn gắn một cái nệm nhỏ như yên sau xe đạp, miễn cưỡng có thể ngồi. Chỉ là chiếc xe đẩy này cũng rất cũ rồi, hiện tại xe ba bánh tốt một chút đều thiết kế chỗ ngồi cho hai người. Hiển nhiên chiếc xe này là đồ Hà Ngọc tìm được ở một chợ bán đồ cũ, không nói đến việc thùng xe nhỏ, độ an toàn cũng thấp.
Tất cả cũng vì tiết kiệm tiền đó!
Cũng may Phó Vịnh Hạm không kén chọn, dù chỉ ngồi bằng một nửa mông cũng có thể trụ vững vàng. Hà Ngọc thuần thục ngồi ở đầu xe, dùng một nửa sức người một nửa sức điện đẩy xe. Cái xe đẩy này vốn có thể dùng điện để hoạt động, cũng không cần Hà Ngọc tốn quá nhiều sức, nếu không thì với hai người trưởng thành đang ngồi trên xe, chỉ bằng sức Hà Ngọc đương nhiên không thể khiến xe chạy được.
Tất nhiên, có đôi khi vì tiết kiệm điện, Hà Ngọc cũng tự dùng sức mình đẩy xe, quả thực phát huy triệt để hai từ "keo kiệt".
Sáng sớm mùa hè là lúc mát mẻ nhất, Phó Vịnh Hạm chỉ mặc áo phông chất lượng kém cũng không có gì không quen, bất động thanh sắc quan sát mỗi một góc phố mà họ đi qua. Ước chừng qua hơn nửa tiếng hai người mới tới được đích, chợ bán buôn phía bắc thành phố Cam Châu.
Mà trời cũng đã sáng hẳn.
Thành phố Cam Châu là tỉnh lỵ của tỉnh Cam Châu, có thể hiểu đây là một thành phố lớn và đông đúc như thế nào. Chợ bán buôn ở phía bắc cũng là chợ lớn nhất thành phố Cam Châu, mỗi ngày đều có người qua lại, âm thanh cò kè mặc cả kéo dài từ hừng đông cho tới khi trời tối đen cũng không dứt, sinh ý thịnh vượng đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Ngày hôm qua Hà Ngọc đã tìm người quản lý của chợ đàm phán tốt chỗ bán hàng và giá cả nên hôm nay đến cũng thuần thục đẩy xe đến một góc của một con ngõ nhỏ. Mà ở đó cũng đã có hai ba cái xe đẩy đã mở quầy, đều là bán đồ ăn sáng.
Phó Vịnh Hạm xuống xe, quan sát tình huống xung quanh, đột nhiên phát hiện gì đó, nói khẽ với Hà Ngọc: "Mẹ à, chúng ta chỉ bán bánh bao và màn thầu thì có thích hợp không?"
Mấy quầy ở đây đều bán mì hoặc có sữa đậu nành, đều là món nước, ít nhất sẽ không khiến người ăn bị nghẹn vì khô.
Hà Ngọc lắc đầu, cũng nói nhỏ: "Đương nhiên mẹ biết là nếu bán thêm đồ uống vào bữa sáng thì sẽ tốt hơn. Chỉ là bình thường một mình mẹ chuẩn bị đồ không đủ sức làm nhiều món. Hơn nữa, sữa đậu nành của mấy quán này cũng được người ta trộn nước lọc vào, mùi vị cũng không phải thơm ngon gì, không khác nước đun sôi là mấy nên không nhiều người muốn mua. Còn sữa đậu nành chính tông thì đắt quá, người mua lại không nhiều, không kiếm được bao nhiêu lợi nhuận đâu. Vả lại, ở chợ bán buôn như thế này, đa số người đều làm việc ở gần đây, họ cũng sẽ tự mang đồ uống của mình, mua đồ ăn ở quầy chúng ta chủ yếu là để lấp bụng thôi."
Phó Vịnh Hạm bừng tỉnh đại ngộ.
Không nghĩ tới chỉ là mở một quầy bán bánh bao thôi mà cũng có cách buôn bán như vậy!
Khi nói chuyện, Hà Ngọc thấy bánh bao cũng được hấp chín rồi bèn không do dự mở nắp lồng hấp lên. Mùi hương mỹ vị của bánh bao vốn bị che đậy lập tức tản ra tứ phía, khiến người chung quanh không nhịn được hít hít.
Mùi bánh bao này ... Thơm quá xá!
Hà Ngọc cũng rất khiếp sợ. Cái này thật sự là bánh bao mà họ làm ư?
Không đợi bà phục hồi tinh thần, đã có người không nhịn nổi trực tiếp lại đây hỏi mua: "Bà chủ, bánh bao này bán bao nhiêu thế?"