Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 96: Nụ hôn khiến trái tim hỗn loạn
Chung quanh quá ầm ĩ, dường như nhấn chìm tất cả những lời nói của Cảnh Dung.
Nhưng Kỷ Vân Thư vẫn nghe rất rõ ràng!
Đối đãi với ngươi như thế nào? Ngươi thật sự không biết?
Hai câu này, giống như vạc dầu nóng bỏng rót xuống, đổ về phía nàng.
Nàng ánh mắt mơ hồ run rẩy, nhưng cũng có chút kinh hoảng!
Đành phải im lặng!
Sự giận dữ mờ đi trong mắt Cảnh Dung, thay vào đó là sự thâm tình.
Hắn nói: "Ngươi có biết, lần đầu tiên khi bổn vương nhìn thấy ngươi, đã đoán ngươi là nữ tử? Ta ba lần bốn lượt trêu đùa với ngươi, nhưng cuối cùng lại trêu đùa tới trái tim bổn vương, như sợi chỉ quấn quanh mê hoặc, quấy nhiễu ta ngay cả trong giấc mơ. Đêm không thể ngủ, ăn không ngon miệng. Thậm chí có vài lần, ta còn muốn gỡ khuy cài mũ trên đầu ngươi xuống, để chứng minh suy đoán của bổn vương. Nhưng ngươi cũng biết, sau khi chứng thực được suy đoán của bổn vương, tâm tư kia của ta thực sự hỗn loạn, thật sự ngứa ngáy. Cũng chỉ có ngươi, mới có thể khiến ta như vậy!"
Điều này, Kỷ Vân Thư nghe hiểu rất rõ.
Thằng nhãi này, đang thổ lộ với mình sao?!
Ai ai ai, Vương gia, ngươi tỉnh lại đi, chúng ta không có khả năng!
"Vương gia, ta...... ta không biết ngươi đang nói gì, ngươi buông ta ra." Nàng giãy giụa cánh tay, thân mình càng thêm dùng sức trốn thoát.
Nhưng Cảnh Dung đã chặn nàng kín mít.
Hắn lại lần nữa cường điệu: "Ngươi nghe không hiểu sao? Được, bổn vương nói lại lần nữa, niềm vui của hai con cá không chỉ là đuổi nhau từ trong xoáy nước, một chú vịt đơn độc không thể bay xa. Và ngươi... ngươi không chỉ là một giấc mộng thoáng qua."
Bùm —
Đồng thời với giọng nói rơi xuống, pháo hoa ầm ầm nổ tung đầy trời.
Trong trời đêm, những tia lửa dần dần mờ nhạt trên bầu trời, thấm đến nỗi mắt người sáng lên!
Chung quanh, đám người bắt đầu hoan hô từng đợt!
Nhưng cặp mắt Kỷ Vân Thư nhìn Cảnh Dung vẫn không hề dao động, không hề nhúc nhích chút nào.
Bốn mắt nhìn nhau, không thể rời đi!
Nàng mím môi, rũ mi.
Giọng điệu mang theo oán giận, nói: "Vương gia, niềm vui của hai con cá, gặp hạn hán sẽ chết, đôi vịt dù quấn quít nhau, gặp bão cũng sẽ tách ra. Tình cảm của Vương gia, không hợp với ta."
Tiếng pháo hoa nổ tung trên trời, chậm rãi át đi giọng nói mềm mại của nàng.
Nhưng Cảnh Dung, vẫn có thể nghe được.
Hắn nhíu lông mày lại, gắn với hai mắt thon dài, chậm rãi chìm xuống, hai tay đang nắm cánh tay Kỷ Vân Thư, cũng giống như sợi chỉ trên cúc áo, bị cắt rời ra.
Thất vọng!
Vẫn là thất vọng!
"Được, bổn vương đã hiểu!"
Sau khi thoát khỏi giam cầm, Kỷ Vân Thư ôm cánh tay, thần sắc hơi hoảng, mang theo một loại cảm xúc khó có thể nắm bắt. Nàng tránh ra hai bước, rời khỏi vòng tay Cảnh Dung.
Hai người đưa lưng về phía sau, một người tâm tư mất mát giống như hạt bụi đang dần dần lắng xuống, một người khẩn trương đến nỗi hai tay đổ đầy mồ hôi.
Nhưng đúng ngay lúc này, Kỷ Vân Thư vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Kỷ Mộ Thanh.
Nàng ta một thân quần áo màu đỏ tươi, trên vai khoác một chiếc áo choàng xanh trắng. Mái tóc dài được búi trên đầu, kim thoa bạc vòng vàng, có rất nhiều thứ. Trong tay mang theo một cái đèn lồng tứ giác, được dùng rất nhiều sợi dây kim tuyến màu vàng. Khung đèn lồng, chính là gỗ hồng trúc thượng đẳng. Một chuỗi hạt ngọc trai màu bạc, được luồn vào giữa và treo từ chân đế lên trên.
Phía sau, còn đi theo bốn tiểu nha đầu!
Trang phục thế này, có thể so sánh với nương nương nào đó đang đi ra ngoài!
Mắt thấy nàng ta muốn đi về hướng bên này, Kỷ Vân Thư rối rắm không biết nên đi thẳng "đâm" tới nàng ta? Hay là nên tránh đi?
Vừa vặn, ánh mắt Kỷ Mộ Thanh cũng nhìn về hướng nàng.
Nhưng trong nháy mắt, cả người Kỷ Vân Thư đã bị một đôi bàn tay to dùng sức xoay lại.
Để lại cho Kỷ Mộ Thanh nơi xa, chỉ còn một bóng dáng hoa lệ xoay người!
Cũng ngay khoảnh khắc nàng xoay người lại, Kỷ Vân Thư một lần nữa bị đè ở trên tường, hàm dưới nhòn nhọn tinh tế bị đầu ngón tay thon dài của Cảnh Dung dùng sức nắm, nhẹ nhàng nâng lên.
Thân mình nho nhỏ, được bao phủ bởi thân mình to lớn.
Đồng thời khi cằm bị nâng lên, nàng cũng buộc phải đối mặt với ánh mắt khát máu, mang theo sự không cam lòng, mang theo một chút phẫn nộ của Cảnh Dung!
"Thỉnh Vương gia buông ta ra."
"Vân Thư."
Hắn nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.
Trong khoảng khắc, hắn cúi đầu cúi người, một lần nữa nhấc hàm dưới Kỷ Vân Thư lên chút nữa, một bàn tay chế trụ eo nàng, lòng bàn tay dùng sức ép nàng gần hơn, đôi môi lạnh lùng, tiếp cận với tới đôi môi đỏ tinh xảo của Kỷ Vân Thư.
Đôi môi chạm vào nhau, đầy trời pháo hoa sáng lạn!
Thật sự là một cảnh rất đẹp.
Kỷ Vân Thư bất thình lình bị hôn, giật mình đến nỗi toàn thân cứng lại, hai mắt trừng lớn, ngay cả hô hấp đều dần dần ngừng lại.
Thậm chí ngay cả Kỷ Bùi, đều chưa từng quá thân cận với nàng như thế!
Một khắc kia, thật sự khiến trái tim Kỷ Vân Thư trở nên hỗn loạn!
Nàng hỗn loạn đến nỗi không biết nên như thế nào cho phải, hỗn loạn đến nỗi nàng đã quên phản kháng.
Nhưng khí thế hôn của Cảnh Dung vẫn bốc lên hừng hực.
Đôi môi nhỏ của Kỷ Vân Thư giống như hương thơm mùa xuân không rõ ràng, thâm nhập sâu vào cổ họng hắn khiến cơ thể hắn rùng mình với niềm thích thú. Hắn tiếp tục thưởng thức nụ hôn đầy tham vọng hơn bao giờ hết, nhưng cuối cùng Kỷ Vân Thư đã lấy lại được giác quan, dùng hai tay đẩy vào ngực hắn, khiến hắn phải thả nàng ra.
Kỷ Vân Thư nâng một ngón tay nhợt nhạt lên, dán nó ở trên môi mình, xoa nhẹ một cái, đỏ mặt, không thể tin nổi nhìn Cảnh Dung.
Sau một khắc ánh mắt ngơ ngẩn, nàng xoay người, cuống quít bỏ chạy.
"Vân Thư......"
Đồng thời khi Cảnh Dung gọi nàng, thậm chí không kịp kéo nàng lại, nàng đã vọt vào trong đám người.
Trong nháy mắt thân ảnh nàng biến mất trong đám người, Cảnh Dung cũng liều mạng đâm vào trong đó, cực lực tìm kiếm thân ảnh kia.
Nhưng Kỷ Vân Thư giống như đã biến mất tung tích, không thể tìm thấy.
Nhóc con, chạy còn rất nhanh!
Hắn đứng lại tại chỗ, nặc kệ đám người va chạm vào bả vai mình.
Sau đó, câu môi cười, đầu ngón tay lạnh lẽo động chạm trên đôi môi của mình.
Hương vị ngọt ngào kia dường như vẫn còn ở đó!
Và hắn, thật sự có chút tham lam!
.....Edit: Emily Ton.....
Sau khi Kỷ Vân Thư thoát ra khỏi Cảnh Dung, giống như người mất hồn, chạy một đường về tới Vệ phủ.
Nàng vừa mới vào sân của mình, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch mang theo đèn lồng hoa mai đã tắt, ngồi ở trên thềm đá ngoài phòng, buông xuống đầu, bộ dáng cực kỳ mất mát.
Nghe thấy động tĩnh, hắn vừa nhấc đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Thư trở về, lập tức nhanh chân chạy vội qua.
"Thư nhi."
"Ngươi tự mình trở về sao?" Nàng hỏi hắn.
Hắn lắc đầu: "Không phải, là Loan Nhi tỷ tỷ cùng với Hắc ca ca mang ta trở về."
Hắc ca ca, chính là Lang Bạc đi.
Nàng gật gật đầu, im lặng.
Vệ Dịch thấy sắc mặt nàng bất thường, nghiêng đầu, hỏi: "Thư nhi, ngươi không vui sao?"
Nàng không vui, rõ ràng như vậy sao?
Nàng đơn giản gượng cười, lắc đầu: "Không phải ta không vui. Vệ Dịch, hiện tại đêm đã khuya, ngươi sớm đi nghỉ một chút đi."
"Nhưng......"
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn nhấc đèn lồng trong tay: "Thư nhi, đèn lồng của ta vẫn chưa treo lên."
Hội hoa đăng, vốn là treo đèn lồng càng cao, càng có nhiều điều tốt lành tới.
Nhìn ánh mắt tiếc nuối của Vệ Dịch, Kỷ Vân Thư vẫn không đành lòng, nhưng chiếc đèn của mình, đã bị hỗn đản Cảnh Dung làm rớt.
Nàng thực sự không muốn làm Vệ Dịch mất vui, phá mất sự hứng thú của hắn.
Vì thế nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên đôi mắt sáng ngời.
Kỷ Vân Thư câu môi nói: "Vệ Dịch, chúng ta đừng treo đèn lồng này nữa, chúng ta thả đèn Khổng Minh được không?"
"Đèn Khổng Minh?"
"Đúng vậy, chính là đèn Khổng Minh."
"Được, thả đèn Khổng Minh, thả đèn Khổng Minh."
Vệ Dịch cực kỳ vui vẻ.
Sau đó, Kỷ Vân Thư gọi Loan Nhi tới, để nàng ấy đi trong phủ tìm hai ngọn đèn Khổng Minh.
Kỷ Vân Thư mang một ít bút mực tới, đặt đèn Khổng Minh ở trên bàn nhỏ.
Cầm bút, nói với Vệ Dịch: "Vệ Dịch, đây là đèn Khổng Minh, thật sự có thể bay rất cao, rất nhiều người đều dùng nó để ước nguyện, ngươi có nguyện vọng gì muốn nói, có thể viết ở mặt trên."
"Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên, vậy thì, ngươi có nguyện vọng gì?"
Vệ Dịch nghĩ nghĩ, cầm lấy bút, bắt đầu viết lên ở trên chiếc đèn Khổng Minh của mình.
Kỷ Vân Thư không biết hắn đang viết gì, đơn giản, tự mình cũng bắt đầu động bút viết.
Trên chiếc đèn Khổng Minh, rất nhanh đều đã viết xong một dòng thư pháp tinh tế.
Mong rằng trái tim không nhiễm bụi trần, phần còn lại hãy chết trong mồ của chúng.
Ước nguyện của Kỷ Vân Thư, luôn có chút bất thường!
Loan Nhi nhìn thoáng qua, không hiểu, hỏi: "Tiểu thư, người bình thường không phải đều luôn muốn thân thể khỏe mạnh hay sao? Sao ngài lại viết thế này?"
Nàng buông bút, giải thích: "Sống mà không có tính toán, khi chết có thể an nhàn, đây mới là thứ đẹp đẽ nhất giữa sự sống và cái chết, cũng là sự lành mạnh trong tâm hồn."
"Ân? Nga." Loan Nhi dường như không hoàn toàn hiểu hết.
Lúc này, Vệ Dịch cũng đã viết xong, cầm bút cười nói: "Thư nhi, nhìn xem! Ta viết xong rồi."
Chờ nàng tới gần nhìn xem, lập tức nhìn thấy trên đèn Khổng Minh của Vệ Dịch, mấy thân hình nho nhỏ méo mó.
Có cao có thấp, có béo có gầy, tổng cộng có bốn người.
Vệ Dịch chỉ vào một hình ảnh cao cao: "Đây là ta."
Hắn chỉ vào một hình ảnh mập mạp: "Đây là cha."
Và chỉ vào một hình ảnh hơi béo: "Đây là nương."
Sau đó, chỉ vào một hình ảnh nhỏ nhỏ gầy gầy: "Đây là Thư nhi."
Trên gương mặt sạch sẽ của Vệ Dịch, cảm giác nồng đậm hạnh phúc, cực kỳ tươi sáng!
Kỷ Vân Thư cảm động trong lòng, nhưng mang theo một chút áy náy. Cảm giác kia, bỗng nảy lên trong lòng, khiến nàng ướt nước mắt, gần như tràn ra khỏi mi.
Đóng lại tâm tình của mình, nàng dịu dàng nói: "Được rồi Vệ Dịch. Chúng ta hãy thắp sáng đèn Khổng Minh và thả chúng lên."
"Được."
Hai ngọn đèn Khổng Minh, có chút ánh lửa, chậm rãi bay lên trời......
Dưới bầu trời đêm đen như mực, thấp thoáng ẩn hiện màu đỏ cam bắt mắt, càng ngày càng xa, càng ngày càng cao......
Vệ Dịch nhảy nhót, ngửa đầu, tiếp tục nói chuyện với Kỷ Vân Thư.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại không thể nghe lọt một câu, đối mắt nàng trầm ngâm nhìn hai ngọn đèn Khổng Minh, tâm sự nặng nề!
Đó chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!
Trở lại với cuộc sống, bị một người nam nhân đùa giỡn không biết bao nhiêu lần.
Kỷ Vân Thư có cảm giác trái tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực giống như một cái trống, đến nỗi hiện tại nàng vẫn còn run sợ.
......
Lúc này, tại Quảng Cừ viện.
Cảnh Dung đứng ở dưới mái hiên, hai tay chắp ở sau người, một cơn gió lạnh thổi qua, trường bào màu đen chậm rãi nhấc lên.
Hắn nâng đầu, nhìn trên bầu trời xa xa và nhìn thấy hai ngọn đèn Khổng Minh, khóe môi dần dần nổi lên một nụ cười nhợt nhạt.
Trong đầu, hiện ra hình ảnh mình hôn môi Kỷ Vân Thư.
Thật sự cảm thấy hơi ấm của nó chạm tới đáy lòng của hắn.
Lúc này, Lang Bạc từ nơi xa đi tới, bước chân vội vàng.
Đi đến bên cạnh Cảnh Dung, nói: "Vương gia, kinh thành gởi thư."
Nói xong, hắn trình bức thư lên.
Cảnh Dung cũng lập tức thu hồi nụ cười kia, thần sắc trở nên ngưng trọng, nhận thư và mở nó ra.
Xem qua nội dung trong thư một lần, tay hắn lập tức bóp nát lá thư kia thành một quả bóng, nắm chặt trong tay.
Đôi mắt đột nhiên loé lên: "Xem ra nước cờ này của Cảnh Diệc, có vẻ sớm đã lên kế hoạch."
Cảnh Diệc, Tam hoàng tử Đại Lâm, cũng được phong Vương!
Nhưng Kỷ Vân Thư vẫn nghe rất rõ ràng!
Đối đãi với ngươi như thế nào? Ngươi thật sự không biết?
Hai câu này, giống như vạc dầu nóng bỏng rót xuống, đổ về phía nàng.
Nàng ánh mắt mơ hồ run rẩy, nhưng cũng có chút kinh hoảng!
Đành phải im lặng!
Sự giận dữ mờ đi trong mắt Cảnh Dung, thay vào đó là sự thâm tình.
Hắn nói: "Ngươi có biết, lần đầu tiên khi bổn vương nhìn thấy ngươi, đã đoán ngươi là nữ tử? Ta ba lần bốn lượt trêu đùa với ngươi, nhưng cuối cùng lại trêu đùa tới trái tim bổn vương, như sợi chỉ quấn quanh mê hoặc, quấy nhiễu ta ngay cả trong giấc mơ. Đêm không thể ngủ, ăn không ngon miệng. Thậm chí có vài lần, ta còn muốn gỡ khuy cài mũ trên đầu ngươi xuống, để chứng minh suy đoán của bổn vương. Nhưng ngươi cũng biết, sau khi chứng thực được suy đoán của bổn vương, tâm tư kia của ta thực sự hỗn loạn, thật sự ngứa ngáy. Cũng chỉ có ngươi, mới có thể khiến ta như vậy!"
Điều này, Kỷ Vân Thư nghe hiểu rất rõ.
Thằng nhãi này, đang thổ lộ với mình sao?!
Ai ai ai, Vương gia, ngươi tỉnh lại đi, chúng ta không có khả năng!
"Vương gia, ta...... ta không biết ngươi đang nói gì, ngươi buông ta ra." Nàng giãy giụa cánh tay, thân mình càng thêm dùng sức trốn thoát.
Nhưng Cảnh Dung đã chặn nàng kín mít.
Hắn lại lần nữa cường điệu: "Ngươi nghe không hiểu sao? Được, bổn vương nói lại lần nữa, niềm vui của hai con cá không chỉ là đuổi nhau từ trong xoáy nước, một chú vịt đơn độc không thể bay xa. Và ngươi... ngươi không chỉ là một giấc mộng thoáng qua."
Bùm —
Đồng thời với giọng nói rơi xuống, pháo hoa ầm ầm nổ tung đầy trời.
Trong trời đêm, những tia lửa dần dần mờ nhạt trên bầu trời, thấm đến nỗi mắt người sáng lên!
Chung quanh, đám người bắt đầu hoan hô từng đợt!
Nhưng cặp mắt Kỷ Vân Thư nhìn Cảnh Dung vẫn không hề dao động, không hề nhúc nhích chút nào.
Bốn mắt nhìn nhau, không thể rời đi!
Nàng mím môi, rũ mi.
Giọng điệu mang theo oán giận, nói: "Vương gia, niềm vui của hai con cá, gặp hạn hán sẽ chết, đôi vịt dù quấn quít nhau, gặp bão cũng sẽ tách ra. Tình cảm của Vương gia, không hợp với ta."
Tiếng pháo hoa nổ tung trên trời, chậm rãi át đi giọng nói mềm mại của nàng.
Nhưng Cảnh Dung, vẫn có thể nghe được.
Hắn nhíu lông mày lại, gắn với hai mắt thon dài, chậm rãi chìm xuống, hai tay đang nắm cánh tay Kỷ Vân Thư, cũng giống như sợi chỉ trên cúc áo, bị cắt rời ra.
Thất vọng!
Vẫn là thất vọng!
"Được, bổn vương đã hiểu!"
Sau khi thoát khỏi giam cầm, Kỷ Vân Thư ôm cánh tay, thần sắc hơi hoảng, mang theo một loại cảm xúc khó có thể nắm bắt. Nàng tránh ra hai bước, rời khỏi vòng tay Cảnh Dung.
Hai người đưa lưng về phía sau, một người tâm tư mất mát giống như hạt bụi đang dần dần lắng xuống, một người khẩn trương đến nỗi hai tay đổ đầy mồ hôi.
Nhưng đúng ngay lúc này, Kỷ Vân Thư vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Kỷ Mộ Thanh.
Nàng ta một thân quần áo màu đỏ tươi, trên vai khoác một chiếc áo choàng xanh trắng. Mái tóc dài được búi trên đầu, kim thoa bạc vòng vàng, có rất nhiều thứ. Trong tay mang theo một cái đèn lồng tứ giác, được dùng rất nhiều sợi dây kim tuyến màu vàng. Khung đèn lồng, chính là gỗ hồng trúc thượng đẳng. Một chuỗi hạt ngọc trai màu bạc, được luồn vào giữa và treo từ chân đế lên trên.
Phía sau, còn đi theo bốn tiểu nha đầu!
Trang phục thế này, có thể so sánh với nương nương nào đó đang đi ra ngoài!
Mắt thấy nàng ta muốn đi về hướng bên này, Kỷ Vân Thư rối rắm không biết nên đi thẳng "đâm" tới nàng ta? Hay là nên tránh đi?
Vừa vặn, ánh mắt Kỷ Mộ Thanh cũng nhìn về hướng nàng.
Nhưng trong nháy mắt, cả người Kỷ Vân Thư đã bị một đôi bàn tay to dùng sức xoay lại.
Để lại cho Kỷ Mộ Thanh nơi xa, chỉ còn một bóng dáng hoa lệ xoay người!
Cũng ngay khoảnh khắc nàng xoay người lại, Kỷ Vân Thư một lần nữa bị đè ở trên tường, hàm dưới nhòn nhọn tinh tế bị đầu ngón tay thon dài của Cảnh Dung dùng sức nắm, nhẹ nhàng nâng lên.
Thân mình nho nhỏ, được bao phủ bởi thân mình to lớn.
Đồng thời khi cằm bị nâng lên, nàng cũng buộc phải đối mặt với ánh mắt khát máu, mang theo sự không cam lòng, mang theo một chút phẫn nộ của Cảnh Dung!
"Thỉnh Vương gia buông ta ra."
"Vân Thư."
Hắn nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.
Trong khoảng khắc, hắn cúi đầu cúi người, một lần nữa nhấc hàm dưới Kỷ Vân Thư lên chút nữa, một bàn tay chế trụ eo nàng, lòng bàn tay dùng sức ép nàng gần hơn, đôi môi lạnh lùng, tiếp cận với tới đôi môi đỏ tinh xảo của Kỷ Vân Thư.
Đôi môi chạm vào nhau, đầy trời pháo hoa sáng lạn!
Thật sự là một cảnh rất đẹp.
Kỷ Vân Thư bất thình lình bị hôn, giật mình đến nỗi toàn thân cứng lại, hai mắt trừng lớn, ngay cả hô hấp đều dần dần ngừng lại.
Thậm chí ngay cả Kỷ Bùi, đều chưa từng quá thân cận với nàng như thế!
Một khắc kia, thật sự khiến trái tim Kỷ Vân Thư trở nên hỗn loạn!
Nàng hỗn loạn đến nỗi không biết nên như thế nào cho phải, hỗn loạn đến nỗi nàng đã quên phản kháng.
Nhưng khí thế hôn của Cảnh Dung vẫn bốc lên hừng hực.
Đôi môi nhỏ của Kỷ Vân Thư giống như hương thơm mùa xuân không rõ ràng, thâm nhập sâu vào cổ họng hắn khiến cơ thể hắn rùng mình với niềm thích thú. Hắn tiếp tục thưởng thức nụ hôn đầy tham vọng hơn bao giờ hết, nhưng cuối cùng Kỷ Vân Thư đã lấy lại được giác quan, dùng hai tay đẩy vào ngực hắn, khiến hắn phải thả nàng ra.
Kỷ Vân Thư nâng một ngón tay nhợt nhạt lên, dán nó ở trên môi mình, xoa nhẹ một cái, đỏ mặt, không thể tin nổi nhìn Cảnh Dung.
Sau một khắc ánh mắt ngơ ngẩn, nàng xoay người, cuống quít bỏ chạy.
"Vân Thư......"
Đồng thời khi Cảnh Dung gọi nàng, thậm chí không kịp kéo nàng lại, nàng đã vọt vào trong đám người.
Trong nháy mắt thân ảnh nàng biến mất trong đám người, Cảnh Dung cũng liều mạng đâm vào trong đó, cực lực tìm kiếm thân ảnh kia.
Nhưng Kỷ Vân Thư giống như đã biến mất tung tích, không thể tìm thấy.
Nhóc con, chạy còn rất nhanh!
Hắn đứng lại tại chỗ, nặc kệ đám người va chạm vào bả vai mình.
Sau đó, câu môi cười, đầu ngón tay lạnh lẽo động chạm trên đôi môi của mình.
Hương vị ngọt ngào kia dường như vẫn còn ở đó!
Và hắn, thật sự có chút tham lam!
.....Edit: Emily Ton.....
Sau khi Kỷ Vân Thư thoát ra khỏi Cảnh Dung, giống như người mất hồn, chạy một đường về tới Vệ phủ.
Nàng vừa mới vào sân của mình, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch mang theo đèn lồng hoa mai đã tắt, ngồi ở trên thềm đá ngoài phòng, buông xuống đầu, bộ dáng cực kỳ mất mát.
Nghe thấy động tĩnh, hắn vừa nhấc đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Thư trở về, lập tức nhanh chân chạy vội qua.
"Thư nhi."
"Ngươi tự mình trở về sao?" Nàng hỏi hắn.
Hắn lắc đầu: "Không phải, là Loan Nhi tỷ tỷ cùng với Hắc ca ca mang ta trở về."
Hắc ca ca, chính là Lang Bạc đi.
Nàng gật gật đầu, im lặng.
Vệ Dịch thấy sắc mặt nàng bất thường, nghiêng đầu, hỏi: "Thư nhi, ngươi không vui sao?"
Nàng không vui, rõ ràng như vậy sao?
Nàng đơn giản gượng cười, lắc đầu: "Không phải ta không vui. Vệ Dịch, hiện tại đêm đã khuya, ngươi sớm đi nghỉ một chút đi."
"Nhưng......"
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn nhấc đèn lồng trong tay: "Thư nhi, đèn lồng của ta vẫn chưa treo lên."
Hội hoa đăng, vốn là treo đèn lồng càng cao, càng có nhiều điều tốt lành tới.
Nhìn ánh mắt tiếc nuối của Vệ Dịch, Kỷ Vân Thư vẫn không đành lòng, nhưng chiếc đèn của mình, đã bị hỗn đản Cảnh Dung làm rớt.
Nàng thực sự không muốn làm Vệ Dịch mất vui, phá mất sự hứng thú của hắn.
Vì thế nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên đôi mắt sáng ngời.
Kỷ Vân Thư câu môi nói: "Vệ Dịch, chúng ta đừng treo đèn lồng này nữa, chúng ta thả đèn Khổng Minh được không?"
"Đèn Khổng Minh?"
"Đúng vậy, chính là đèn Khổng Minh."
"Được, thả đèn Khổng Minh, thả đèn Khổng Minh."
Vệ Dịch cực kỳ vui vẻ.
Sau đó, Kỷ Vân Thư gọi Loan Nhi tới, để nàng ấy đi trong phủ tìm hai ngọn đèn Khổng Minh.
Kỷ Vân Thư mang một ít bút mực tới, đặt đèn Khổng Minh ở trên bàn nhỏ.
Cầm bút, nói với Vệ Dịch: "Vệ Dịch, đây là đèn Khổng Minh, thật sự có thể bay rất cao, rất nhiều người đều dùng nó để ước nguyện, ngươi có nguyện vọng gì muốn nói, có thể viết ở mặt trên."
"Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên, vậy thì, ngươi có nguyện vọng gì?"
Vệ Dịch nghĩ nghĩ, cầm lấy bút, bắt đầu viết lên ở trên chiếc đèn Khổng Minh của mình.
Kỷ Vân Thư không biết hắn đang viết gì, đơn giản, tự mình cũng bắt đầu động bút viết.
Trên chiếc đèn Khổng Minh, rất nhanh đều đã viết xong một dòng thư pháp tinh tế.
Mong rằng trái tim không nhiễm bụi trần, phần còn lại hãy chết trong mồ của chúng.
Ước nguyện của Kỷ Vân Thư, luôn có chút bất thường!
Loan Nhi nhìn thoáng qua, không hiểu, hỏi: "Tiểu thư, người bình thường không phải đều luôn muốn thân thể khỏe mạnh hay sao? Sao ngài lại viết thế này?"
Nàng buông bút, giải thích: "Sống mà không có tính toán, khi chết có thể an nhàn, đây mới là thứ đẹp đẽ nhất giữa sự sống và cái chết, cũng là sự lành mạnh trong tâm hồn."
"Ân? Nga." Loan Nhi dường như không hoàn toàn hiểu hết.
Lúc này, Vệ Dịch cũng đã viết xong, cầm bút cười nói: "Thư nhi, nhìn xem! Ta viết xong rồi."
Chờ nàng tới gần nhìn xem, lập tức nhìn thấy trên đèn Khổng Minh của Vệ Dịch, mấy thân hình nho nhỏ méo mó.
Có cao có thấp, có béo có gầy, tổng cộng có bốn người.
Vệ Dịch chỉ vào một hình ảnh cao cao: "Đây là ta."
Hắn chỉ vào một hình ảnh mập mạp: "Đây là cha."
Và chỉ vào một hình ảnh hơi béo: "Đây là nương."
Sau đó, chỉ vào một hình ảnh nhỏ nhỏ gầy gầy: "Đây là Thư nhi."
Trên gương mặt sạch sẽ của Vệ Dịch, cảm giác nồng đậm hạnh phúc, cực kỳ tươi sáng!
Kỷ Vân Thư cảm động trong lòng, nhưng mang theo một chút áy náy. Cảm giác kia, bỗng nảy lên trong lòng, khiến nàng ướt nước mắt, gần như tràn ra khỏi mi.
Đóng lại tâm tình của mình, nàng dịu dàng nói: "Được rồi Vệ Dịch. Chúng ta hãy thắp sáng đèn Khổng Minh và thả chúng lên."
"Được."
Hai ngọn đèn Khổng Minh, có chút ánh lửa, chậm rãi bay lên trời......
Dưới bầu trời đêm đen như mực, thấp thoáng ẩn hiện màu đỏ cam bắt mắt, càng ngày càng xa, càng ngày càng cao......
Vệ Dịch nhảy nhót, ngửa đầu, tiếp tục nói chuyện với Kỷ Vân Thư.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại không thể nghe lọt một câu, đối mắt nàng trầm ngâm nhìn hai ngọn đèn Khổng Minh, tâm sự nặng nề!
Đó chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!
Trở lại với cuộc sống, bị một người nam nhân đùa giỡn không biết bao nhiêu lần.
Kỷ Vân Thư có cảm giác trái tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực giống như một cái trống, đến nỗi hiện tại nàng vẫn còn run sợ.
......
Lúc này, tại Quảng Cừ viện.
Cảnh Dung đứng ở dưới mái hiên, hai tay chắp ở sau người, một cơn gió lạnh thổi qua, trường bào màu đen chậm rãi nhấc lên.
Hắn nâng đầu, nhìn trên bầu trời xa xa và nhìn thấy hai ngọn đèn Khổng Minh, khóe môi dần dần nổi lên một nụ cười nhợt nhạt.
Trong đầu, hiện ra hình ảnh mình hôn môi Kỷ Vân Thư.
Thật sự cảm thấy hơi ấm của nó chạm tới đáy lòng của hắn.
Lúc này, Lang Bạc từ nơi xa đi tới, bước chân vội vàng.
Đi đến bên cạnh Cảnh Dung, nói: "Vương gia, kinh thành gởi thư."
Nói xong, hắn trình bức thư lên.
Cảnh Dung cũng lập tức thu hồi nụ cười kia, thần sắc trở nên ngưng trọng, nhận thư và mở nó ra.
Xem qua nội dung trong thư một lần, tay hắn lập tức bóp nát lá thư kia thành một quả bóng, nắm chặt trong tay.
Đôi mắt đột nhiên loé lên: "Xem ra nước cờ này của Cảnh Diệc, có vẻ sớm đã lên kế hoạch."
Cảnh Diệc, Tam hoàng tử Đại Lâm, cũng được phong Vương!
Tác giả :
Li Đa Ô