Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 259: Nam nhân đê tiện nhất, không gì sánh nổi
Lý lão tướng quân, lão cổ quái kia?
Muốn gặp Kỷ Vân Thư?
Kỷ Vân Thư thật ra không hề ngạc nhiên, nhưng Cảnh Dung thì ngược lại, bản thân hắn còn chưa đi gặp lão gia hỏa kia, lão đã ra chiêu trước!
Cảnh Dung hỏi người vừa tới: "Tần đại nhân có phải đã tới Lý phủ hay không?"
"Vâng, ngài ấy đã tới đó một chuyến."
"Vậy hắn còn nói gì nữa không?"
Người nọ lắc đầu: "Không có, chỉ nói tiểu nhân qua đây báo cho Kỷ tiên sinh một tiếng, nói rằng giờ Dậu đêm nay (5-7h tối), Lý lão tướng quân sẽ chờ ở trong phủ."
Gặp vào buổi tối, lão ta có bệnh sao?!
Cảnh Dung nhíu mày, xua tay: "Đã biết, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng!"
Sau khi người nọ thối lui, Cảnh Dung lập tức lôi kéo Kỷ Vân Thư, nói: "Tính tình Lý tướng quân rất cổ quái, khi nàng gặp ông ta, hãy chú ý nhiều một chút. Đương nhiên, nàng cũng cần phải nhẫn nại."
"Cổ quái như vậy hay sao?"
Cảnh Dung gật đầu!
Kỷ Vân Thư cảm thấy buồn bực trong lòng, cho dù Lý lão tướng quân từng quét ngang chiến trường nhiều năm, nhưng cũng không thể đến mức ấu trĩ đúng không?
"Nếu như lão muốn phẩm trà với nàng, nàng tốt nhất uống xong ly trà kia, sau đó mới mở miệng."
"Vì sao?"
"Bởi vì lão là một lão cổ quái!"
"......"
Cảnh Dung vừa nói như vậy, thật ra hắn đã gợi lên sự tò mò mãnh liệt trong lòng Kỷ Vân Thư.
Nàng thật sự rất muốn gặp mặt Lý lão tướng quân kia!
Kỷ Vân Thư quay lại, nhướng mày hỏi hắn: "Nếu nói như vậy, chàng hy vọng ta tới gặp lão?"
"Lúc trước không phải nàng muốn đi Thanh Châu hay sao? Lúc ấy bổn vương đã ngăn cản nàng, hiện giờ nếu Lý lão tướng quân đã tới kinh thành, còn chủ động muốn gặp nàng, nếu như bổn vương lại ngăn cản nữa, chẳng phải nàng sẽ hận chết bổn vương sao?"
"Ta từng hận chàng khi nào?" Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, yếu ớt nói.
Cảnh Dung nhấc bước chân, tới gần nàng hai bước, trên khóe miệng nhiễm một nụ cười xấu xa.
Kỷ Vân Thư bắt buộc lùi về phía sau, cho đến khi lưng nàng chạm vào chiếc quan tài lạnh băng, nàng mới dừng lại.
Ngay lúc đó, thân thể Cảnh Dung giống một cái bóng to lớn phủ lên trên người nàng.
Nàng mím môi, đưa hai tay chắn ở trước ngực, sau đó cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh.
Thì ra còn có Lang Bạc vẫn luôn đứng gần đó. Lang Bạc thức thời xoay người sang chỗ khác.
Chiếc lưng Lang Bạc giống như đang phản ánh những lời thế này:
—— Các ngươi cứ từ từ làm, ta không nhìn thấy!
Hừ!
"Nàng lo lắng gì vậy?"
Cảnh Dung nói với giọng cực kỳ nhẹ nhàng!
"Không có."
Nàng giương mắt nhìn nam nhân đầy mặt được viết: con sói đói phàm ăn, nhưng lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấm áp như ngọc của hắn.
Trong lòng nàng không thể không căng thẳng.
Nụ cười trên khoé miệng Cảnh Dung càng đậm, hắn cúi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng ấn ở trên trán Kỷ Vân Thư, hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá!"
Ca, ngươi có phải là diễn viên hài chuyên nghiệp hay không?
Kỷ Vân Thư không thể không nhíu nhíu mày, nàng nghiêng người, dò hỏi: "Thơm? Xung quanh đây có mấy chục chiếc quan tài, tản ra mùi hôi thối và gỗ mục nồng đậm, chàng không ngửi được sao?"
"Ngửi được." Cảnh Dung nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng, bổn vương chỉ lo ngửi mùi trên người của nàng, trong lỗ mũi, không dung được mùi nào khác."
"Chàng đừng náo loạn."
Kỷ Vân Thư muốn vòng qua hắn, nhưng nàng lại bị hai tay hắn vòng qua, khoá chặt.
Nàng lập tức đỏ mặt, nắm chặt danh sách Hộ Bộ trên tay.
Cảnh Dung nhếch đôi môi hoa đào: "Tiểu yêu tinh như nàng, sợ cái gì? Ta chỉ muốn ——"
Đồng thời với khi nói chuyện, hắn vươn tay lên, bàn tay dừng ở trên búi tóc quan cao cao của Kỷ Vân Thư, gỡ một chiếc lá nhỏ từ trên đầu nàng xuống.
Sau đó ——
Nghịch nghịch chiếc lá trong tay và thổi thổi vào nó, nói: "Chẳng qua ta thấy trên đầu nàng có một chiếc lá, muốn gỡ xuống mà thôi. Nàng cho rằng bổn vương muốn làm gì?"
Trông nàng thật sự lo lắng.
Xấu hổ!
Kỷ Vân Thư thề, đây tuyệt đối nam nhân đê tiện nhất mà nàng từng gặp!
Không gì sánh nổi!
Cổ tay nàng dùng một chút lực, khép danh sách Hộ Bộ trong tay lại, sau đó nhét vào trước ngực Cảnh Dung.
Người nàng cũng thuận thế tách ra, lui xa khỏi hắn vài bước.
Nàng cũng nhanh chóng giấu đi khuôn mặt ửng đỏ của mình, nghiêm túc nói.
"Những cái tên ta đã ghạch bỏ ở trên danh sách này, ta đã đối chiếu và dùng bút đánh dấu trên nắp quan tài tương ứng. Có thể hạ táng chúng lần nữa, việc này nên làm thật nhanh. Thời gian xương cốt tiếp xúc với không khí càng lâu, chúng sẽ bị hao tổn càng nặng. Rốt cuộc, người đã chết rồi, chúng ta nên để bọn họ yên nghỉ."
Cảnh Dung dùng tay giữ danh sách đang đè nặng trước ngực, liếc mắt yêu thương nhìn nàng chằm chằm.
Sau đó nói: "Được, bổn vương đã biết, ta sẽ lập tức sai người đi làm."
Hắn thực sự rất ngoan ngoãn!
Cảnh Dung làm việc rất có hiệu quả, 54 chiếc quan tài trong viện, chỉ qua một buổi chiều, tất cả đề được nâng ra ngoài.
Chỉ còn lại 13 chiếc quan tài, chúng được đậy nắp lại, phủ cỏ khô lên trên!
Để tránh bị hư hỏng vì hơi ẩm.
Nhận thấy giờ Dậu sắp tới, Cảnh Dung lập tức đưa nàng đi tới Lý phủ.
Khi đã tới cửa Lý phủ, trước khi Kỷ Vân Thư xuống xe ngựa, Cảnh Dung nắm lấy tay nàng, dặn dò nói: "Nếu như không thể hỏi được gì, vậy nàng đừng hỏi nữa. Lý lão tướng quân này, mặc dù không phải là người xấu, nhưng lão đã sống rất lâu, tác phong hành sự của lão tất nhiên sẽ có chút kỳ quái. Hơn nữa, nàng cũng nên nhớ rằng, vụ《Lâm Kinh Án》là do bổn vương tiếp nhận, không muốn nàng đi quá xa, hiểu không?"
Bàn tay hắn hơi dùng sức, chỉ sợ nàng sẽ quên.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta đã biết."
Lúc này hắn mới yên tâm để Kỷ Vân Thư đi vào!
Ngoài cửa Lý phủ, sớm đã có người chờ nàng. Người nọ hơi khom người: "Kỷ tiên sinh, lão tướng quân chờ ngài đã lâu, ngài hãy đi theo lão nô qua bên này."
"Đa tạ!"
Kỷ Vân Thư theo lão nhân kia đi tới hậu viện Lý phủ.
Trên đường đi tới hậu viện, nàng không ngờ lại gặp Lý Triệu.
Hắn ta kéo ống tay áo, một bàn tay cầm cần câu dài, một bàn tay khác cầm một cái giỏ cá, bước chân giống như có gió chạy về phía trước viện.
Cực kỳ vui sướng!
Tuy nhiên, khi hắn ta nhìn thấy Kỷ Vân Thư, sự vui sướng kia biến mất ngay trong nháy mắt!
Giống như trước đây, hắn ta hung hăng trừng mắt với Kỷ Vân Thư, sau đó hỏi lão nhân gia bên cạnh: "Qua thúc, hắn tới đây làm gì? Vài ngày nay đại tỷ ta không có ở nhà."
"Công tử, là......"
Không đợi lão nhân gọi là Qua thúc nói xong, Lý Triệu đã ngẩng đầu lên, dùng lỗ mũi chất vẫn Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, ngươi gần đây không phải đang điều tra 《Lâm Kinh Án》 gì đó hay sao? Đã trễ thế này tới phủ chúng ta làm gì? Như thế nào? Hay là Lý phủ ta cũng có chôn quan tài, ngươi muốn đến đây để đào?"
Kỷ Vân Thư cười cười: "Lý công tử suy nghĩ quá nhiều, quý phủ sao sẽ chôn quan tài dưới đất? Nếu như thực sự có, vạn nhất đó là người chết oan, vậy thì chỉ sợ buổi tối trong phủ cũng sẽ không yên bình."
Trong khi nói chuyện, dường như có một luồng gió âm lạnh chậm rãi thổi qua ——
Lý Triệu cũng bị những lời nàng nói khiến cho phía sau lưng rét run, không thể không nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt quét quanh một vòng.
"Ngươi...... nói bậy gì đó?"
"Ta chỉ nói tiếp những lời mà Lý công tử vừa nói mà thôi, không phải nói bậy. Hơn nữa nói không chừng, thật đúng như những gì mà Lý công tử đã nói, phía dưới này, thật sự đang chôn một khối tử thi chết oan, khóc lóc thút thít ngày ngày đêm đêm."
Lý Triệu nhát gan, không phải chỉ là hư danh!
Cả người hắn ta mơ hồ run rẩy vài cái!
Trên hành lang hậu viện, có treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, ánh sánh rực rỡ thâm nhập tới tận khúc cuối hành lang tối tăm.
Khiến nhân tâm hoang mang rối loạn!
Muốn gặp Kỷ Vân Thư?
Kỷ Vân Thư thật ra không hề ngạc nhiên, nhưng Cảnh Dung thì ngược lại, bản thân hắn còn chưa đi gặp lão gia hỏa kia, lão đã ra chiêu trước!
Cảnh Dung hỏi người vừa tới: "Tần đại nhân có phải đã tới Lý phủ hay không?"
"Vâng, ngài ấy đã tới đó một chuyến."
"Vậy hắn còn nói gì nữa không?"
Người nọ lắc đầu: "Không có, chỉ nói tiểu nhân qua đây báo cho Kỷ tiên sinh một tiếng, nói rằng giờ Dậu đêm nay (5-7h tối), Lý lão tướng quân sẽ chờ ở trong phủ."
Gặp vào buổi tối, lão ta có bệnh sao?!
Cảnh Dung nhíu mày, xua tay: "Đã biết, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng!"
Sau khi người nọ thối lui, Cảnh Dung lập tức lôi kéo Kỷ Vân Thư, nói: "Tính tình Lý tướng quân rất cổ quái, khi nàng gặp ông ta, hãy chú ý nhiều một chút. Đương nhiên, nàng cũng cần phải nhẫn nại."
"Cổ quái như vậy hay sao?"
Cảnh Dung gật đầu!
Kỷ Vân Thư cảm thấy buồn bực trong lòng, cho dù Lý lão tướng quân từng quét ngang chiến trường nhiều năm, nhưng cũng không thể đến mức ấu trĩ đúng không?
"Nếu như lão muốn phẩm trà với nàng, nàng tốt nhất uống xong ly trà kia, sau đó mới mở miệng."
"Vì sao?"
"Bởi vì lão là một lão cổ quái!"
"......"
Cảnh Dung vừa nói như vậy, thật ra hắn đã gợi lên sự tò mò mãnh liệt trong lòng Kỷ Vân Thư.
Nàng thật sự rất muốn gặp mặt Lý lão tướng quân kia!
Kỷ Vân Thư quay lại, nhướng mày hỏi hắn: "Nếu nói như vậy, chàng hy vọng ta tới gặp lão?"
"Lúc trước không phải nàng muốn đi Thanh Châu hay sao? Lúc ấy bổn vương đã ngăn cản nàng, hiện giờ nếu Lý lão tướng quân đã tới kinh thành, còn chủ động muốn gặp nàng, nếu như bổn vương lại ngăn cản nữa, chẳng phải nàng sẽ hận chết bổn vương sao?"
"Ta từng hận chàng khi nào?" Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, yếu ớt nói.
Cảnh Dung nhấc bước chân, tới gần nàng hai bước, trên khóe miệng nhiễm một nụ cười xấu xa.
Kỷ Vân Thư bắt buộc lùi về phía sau, cho đến khi lưng nàng chạm vào chiếc quan tài lạnh băng, nàng mới dừng lại.
Ngay lúc đó, thân thể Cảnh Dung giống một cái bóng to lớn phủ lên trên người nàng.
Nàng mím môi, đưa hai tay chắn ở trước ngực, sau đó cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh.
Thì ra còn có Lang Bạc vẫn luôn đứng gần đó. Lang Bạc thức thời xoay người sang chỗ khác.
Chiếc lưng Lang Bạc giống như đang phản ánh những lời thế này:
—— Các ngươi cứ từ từ làm, ta không nhìn thấy!
Hừ!
"Nàng lo lắng gì vậy?"
Cảnh Dung nói với giọng cực kỳ nhẹ nhàng!
"Không có."
Nàng giương mắt nhìn nam nhân đầy mặt được viết: con sói đói phàm ăn, nhưng lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấm áp như ngọc của hắn.
Trong lòng nàng không thể không căng thẳng.
Nụ cười trên khoé miệng Cảnh Dung càng đậm, hắn cúi xuống, chóp mũi nhẹ nhàng ấn ở trên trán Kỷ Vân Thư, hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá!"
Ca, ngươi có phải là diễn viên hài chuyên nghiệp hay không?
Kỷ Vân Thư không thể không nhíu nhíu mày, nàng nghiêng người, dò hỏi: "Thơm? Xung quanh đây có mấy chục chiếc quan tài, tản ra mùi hôi thối và gỗ mục nồng đậm, chàng không ngửi được sao?"
"Ngửi được." Cảnh Dung nhẹ nhàng gật đầu: "Nhưng, bổn vương chỉ lo ngửi mùi trên người của nàng, trong lỗ mũi, không dung được mùi nào khác."
"Chàng đừng náo loạn."
Kỷ Vân Thư muốn vòng qua hắn, nhưng nàng lại bị hai tay hắn vòng qua, khoá chặt.
Nàng lập tức đỏ mặt, nắm chặt danh sách Hộ Bộ trên tay.
Cảnh Dung nhếch đôi môi hoa đào: "Tiểu yêu tinh như nàng, sợ cái gì? Ta chỉ muốn ——"
Đồng thời với khi nói chuyện, hắn vươn tay lên, bàn tay dừng ở trên búi tóc quan cao cao của Kỷ Vân Thư, gỡ một chiếc lá nhỏ từ trên đầu nàng xuống.
Sau đó ——
Nghịch nghịch chiếc lá trong tay và thổi thổi vào nó, nói: "Chẳng qua ta thấy trên đầu nàng có một chiếc lá, muốn gỡ xuống mà thôi. Nàng cho rằng bổn vương muốn làm gì?"
Trông nàng thật sự lo lắng.
Xấu hổ!
Kỷ Vân Thư thề, đây tuyệt đối nam nhân đê tiện nhất mà nàng từng gặp!
Không gì sánh nổi!
Cổ tay nàng dùng một chút lực, khép danh sách Hộ Bộ trong tay lại, sau đó nhét vào trước ngực Cảnh Dung.
Người nàng cũng thuận thế tách ra, lui xa khỏi hắn vài bước.
Nàng cũng nhanh chóng giấu đi khuôn mặt ửng đỏ của mình, nghiêm túc nói.
"Những cái tên ta đã ghạch bỏ ở trên danh sách này, ta đã đối chiếu và dùng bút đánh dấu trên nắp quan tài tương ứng. Có thể hạ táng chúng lần nữa, việc này nên làm thật nhanh. Thời gian xương cốt tiếp xúc với không khí càng lâu, chúng sẽ bị hao tổn càng nặng. Rốt cuộc, người đã chết rồi, chúng ta nên để bọn họ yên nghỉ."
Cảnh Dung dùng tay giữ danh sách đang đè nặng trước ngực, liếc mắt yêu thương nhìn nàng chằm chằm.
Sau đó nói: "Được, bổn vương đã biết, ta sẽ lập tức sai người đi làm."
Hắn thực sự rất ngoan ngoãn!
Cảnh Dung làm việc rất có hiệu quả, 54 chiếc quan tài trong viện, chỉ qua một buổi chiều, tất cả đề được nâng ra ngoài.
Chỉ còn lại 13 chiếc quan tài, chúng được đậy nắp lại, phủ cỏ khô lên trên!
Để tránh bị hư hỏng vì hơi ẩm.
Nhận thấy giờ Dậu sắp tới, Cảnh Dung lập tức đưa nàng đi tới Lý phủ.
Khi đã tới cửa Lý phủ, trước khi Kỷ Vân Thư xuống xe ngựa, Cảnh Dung nắm lấy tay nàng, dặn dò nói: "Nếu như không thể hỏi được gì, vậy nàng đừng hỏi nữa. Lý lão tướng quân này, mặc dù không phải là người xấu, nhưng lão đã sống rất lâu, tác phong hành sự của lão tất nhiên sẽ có chút kỳ quái. Hơn nữa, nàng cũng nên nhớ rằng, vụ《Lâm Kinh Án》là do bổn vương tiếp nhận, không muốn nàng đi quá xa, hiểu không?"
Bàn tay hắn hơi dùng sức, chỉ sợ nàng sẽ quên.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta đã biết."
Lúc này hắn mới yên tâm để Kỷ Vân Thư đi vào!
Ngoài cửa Lý phủ, sớm đã có người chờ nàng. Người nọ hơi khom người: "Kỷ tiên sinh, lão tướng quân chờ ngài đã lâu, ngài hãy đi theo lão nô qua bên này."
"Đa tạ!"
Kỷ Vân Thư theo lão nhân kia đi tới hậu viện Lý phủ.
Trên đường đi tới hậu viện, nàng không ngờ lại gặp Lý Triệu.
Hắn ta kéo ống tay áo, một bàn tay cầm cần câu dài, một bàn tay khác cầm một cái giỏ cá, bước chân giống như có gió chạy về phía trước viện.
Cực kỳ vui sướng!
Tuy nhiên, khi hắn ta nhìn thấy Kỷ Vân Thư, sự vui sướng kia biến mất ngay trong nháy mắt!
Giống như trước đây, hắn ta hung hăng trừng mắt với Kỷ Vân Thư, sau đó hỏi lão nhân gia bên cạnh: "Qua thúc, hắn tới đây làm gì? Vài ngày nay đại tỷ ta không có ở nhà."
"Công tử, là......"
Không đợi lão nhân gọi là Qua thúc nói xong, Lý Triệu đã ngẩng đầu lên, dùng lỗ mũi chất vẫn Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, ngươi gần đây không phải đang điều tra 《Lâm Kinh Án》 gì đó hay sao? Đã trễ thế này tới phủ chúng ta làm gì? Như thế nào? Hay là Lý phủ ta cũng có chôn quan tài, ngươi muốn đến đây để đào?"
Kỷ Vân Thư cười cười: "Lý công tử suy nghĩ quá nhiều, quý phủ sao sẽ chôn quan tài dưới đất? Nếu như thực sự có, vạn nhất đó là người chết oan, vậy thì chỉ sợ buổi tối trong phủ cũng sẽ không yên bình."
Trong khi nói chuyện, dường như có một luồng gió âm lạnh chậm rãi thổi qua ——
Lý Triệu cũng bị những lời nàng nói khiến cho phía sau lưng rét run, không thể không nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt quét quanh một vòng.
"Ngươi...... nói bậy gì đó?"
"Ta chỉ nói tiếp những lời mà Lý công tử vừa nói mà thôi, không phải nói bậy. Hơn nữa nói không chừng, thật đúng như những gì mà Lý công tử đã nói, phía dưới này, thật sự đang chôn một khối tử thi chết oan, khóc lóc thút thít ngày ngày đêm đêm."
Lý Triệu nhát gan, không phải chỉ là hư danh!
Cả người hắn ta mơ hồ run rẩy vài cái!
Trên hành lang hậu viện, có treo một chiếc đèn lồng màu đỏ, ánh sánh rực rỡ thâm nhập tới tận khúc cuối hành lang tối tăm.
Khiến nhân tâm hoang mang rối loạn!
Tác giả :
Li Đa Ô