Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 164: Kẻ chết thay
Nhìn thấy Nghiêm Duy Di bị dọa sợ bởi những lời mình nói, Cảnh Dung vừa lòng cười, nhưng lời nói vẫn giống như mang theo mấy vạn cây châm độc.
"Nghiêm tiên sinh không cần kinh hoảng, nếu bổn vương thật sự bỏ thêm thạch ban độc vào trong trà, giờ phút này, ông cũng không bình yên vô sự ngồi đây." Nói xong, hắn cố ý mang theo giọng điệu hoang mang, hỏi: "Tuy nhiên, bắc câu tử là do Nghiêm tiên sinh ngươi trồng, cho dù bị trúng độc, cũng biết cách giải như thế nào, đúng không?"
Nghiêm Duy Di chỉ biết, hiện tại bản thân mình đã bị bắt tại trận!
Tất cả những gì ông làm, đều đã bị Cảnh Dung nắm thóp.
Ánh mắt chuyển từ chén trà nguội lạnh nhìn lên, nói: "Vương gia có chuyện, vì sao không nói thẳng?"
"Được, một khi đã như vậy bổn vương sẽ đi thẳng vào vấn đề." Cảnh Dung nghiêng người về phía trước, nói: "Mặc dù bổn vương và Nghiêm tiên sinh không bao giờ qua lại, nhưng đại danh Nghiêm tiên sinh, bổn vương cũng có nghe qua. Năm đó ông cũng là một quan văn trong triều Đại Lâm ta, đáng tiếc vì tham tiền bỏ túi riêng mà bị tước mất chức quan."
"Sau đó thì sao?"
"Không lâu sau đó, con của ông là Nghiêm Húc được nhậm chức Binh Bộ Thị Lang, và cũng vừa đúng lúc ấy, bổn vương vâng mệnh phụ trách điều tra một vụ án tàng trữ binh khí. Ai có thể nghĩ rằng, dây dưa rễ má, cuối cùng lại dừng ở trên đầu nhi tử Nghiêm Húc của ông. Hoàng thượng dưới cơn thịnh nộ, đã định cho hắn một tội mưu phản, chém đầu thị chúng."
Bốn chữ cuối cùng, Cảnh Dung nói đặc biệt rõ ràng!
Đồng thời khi nói chuyện, Cảnh Dung cũng tinh tế đánh giá thần sắc Nghiêm Duy Di.
Có lẽ đã chọc tới điểm yếu của Nghiêm Duy Di, chỉ thấy hận ý mà ông vốn luôn thu liễm, trong chớp mắt được phát ra từ trong ánh mắt.
Cảnh Dung vẫn tiếp tục nói: "Nghiêm tiên sinh nhất định cảm thấy, nếu như lúc trước bổn vương không tra tới tận gốc rễ, có lẽ Nghiêm Húc có thể tránh được một mạng. Tuy thiên, trời không theo ý người. Từ trước tới nay kẻ mưu nghịch tất sẽ bị diệt, đạo lý này, chắc Nghiêm tiên sinh hiểu rõ ràng hơn ta. Rốt cuộc, ông từng là thiếu tự của Hình Bộ."
Nghiêm Duy Di ngồi đối diện, sắc mặt chuyển từ tức giận sang xanh.
"Vương gia nói một vòng lớn như vậy, thật ra chân chính là muốn nói tới sự tình trên Lương Sơn sao?"
"Ân!" Cảnh Dung gật đầu cười một cái.
"Ta tin tưởng tất cả mọi sự tình, Vương gia đều đã rõ ràng, đúng không?"
"Ân!"
Ngược lại, Nghiêm Duy Di thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: "Vậy thì, Vương gia cũng định giam ta vào Đại Lý Tự hay sao? Ấn định tội danh mưu hại hoàng tử cho ta?"
"Không cần nữa." Cảnh Dung câu môi: "Nhưng bổn vương đã hạ lệnh cho Lộ Giang mang theo người, đi một chuyến tới hoa viên hậu viện của Nghiêm tiên sinh. Có lẽ lúc này bọn họ đã nhổ tận gốc bắc câu tử nơi hậu viện của ông."
"Cái gì?"
"Vật kịch độc như thế, giữ lại trên đời này cũng là một tai họa. Hãy xem như những gốc cây kia đã chịu tội thay cho Nghiêm tiên sinh."
Cảnh Dung nói rất nhẹ nhàng!
Nhưng gương mặt của Nghiêm Duy Di lại đen như than!
Mặc dù bắc câu tử được dùng để chế thạch ban độc, nhưng nói đến cùng, cũng là bảo bối của ông. Đã nuôi dưỡng chúng nhiều năm như vậy, không ngờ chỉ một câu nói của Cảnh Dung, lập tức bị nhổ tận gốc. Nếu nói ông không đau lòng, đó đều là giả.
Nghiêm Duy Di nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt sự giống như tro tàn.
Nhưng —
Cảnh Dung thu hồi nụ cười trên khóe môi.
Hắn nghiêm túc nói: "Nghiêm tiên sinh không thể không biết hai từ "lợi dụng" đúng không? Quan hệ giữa ta và ông, còn không phải là một chuyện về nhi tử của ông hay sao? Vì thế ông muốn chém giết bổn vương, quả thật cũng hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, Nghiêm tiên sinh vì sao phải làm kẻ chết thay cho người khác như vậy?!"
Kẻ chết thay cho người khác?
Đương nhiên chính là kẻ chết thay cho Cảnh Diệc!
Nghiêm Duy Di im lặng, mơ hồ hiểu ý của Cảnh Dung.
Cảnh Dung thong thả ung dung bưng chén trà trước mặt lên, vừa đổ nước trà lạnh trong chén xuống mặt đất, vừa nói.
"Nếu đã là kẻ chết thay, sao bổn vương không thể không làm thịt hắn? Tuy nhiên, những cây bắc câu tử kia, cũng xem như là những kẻ chết thay cho ông. Vì vậy, bổn vương sẽ không truy cứu việc này nữa. Hơn nữa có một câu nói rất đúng, giết gà dọa khỉ. Nghiêm đại nhân nhận được giáo huấn lần này, chắc hẳn sẽ không tiếp tục tái phạm đúng không? Rốt cuộc, có người muốn mượn tay của Nghiêm tiên sinh để giết bổn vương. Mặc dù cả hai đều chung mục tiêu, nhưng cho dù là ai, cũng đều không cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ của đối phương, đúng không?"
Những lời nói này đều ẩn chứa thâm ý, trong lòng Nghiêm Duy Di cũng đều hiểu rõ!
Cảnh Diệc biết rằng ông muốn giết Cảnh Dung để báo thù cho nhi tử của mình. Mặc dù hai người cùng chung mục tiêu, tất nhiên sẽ đứng ở cùng trận tuyến. Và ông đã bị cừu hận che hắn, năm lần bảy lượt bán mạng cho Cảnh Diệc, cuối cùng kẻ gánh tội danh, tất nhiên cũng chính là ông.
Và tay Cảnh Diệc, vẫn luôn sạch sẽ!
"Đa tạ...... Dung Vương nhắc nhở." Nghiêm Duy Di chậm rãi nói ra một câu.
Lúc này, Cảnh Dung không nhanh không chậm lấy ra một khối ngọc bội hình tròn từ trong ống tay áo, đặt ở trên bàn, sau đó đẩy đến trước mặt Nghiêm Duy Di.
"Còn muốn phiền Nghiêm tiên sinh, chuyển miếng ngọc bội này tới chủ nhân của nó giúp bổn vương. Lần sau, trước khi làm việc gì thì tốt nhất đừng lưu lại chứng cứ. Mặc dù ngọc bội này không có ý nghĩa gì, nhưng nếu như được trình tới trước mặt hoàng thượng, có một số việc, có thể sẽ rất khó nói."
Miếng ngọc bội, chính là lúc trước những sĩ tử kia đeo trên người khi ám sát Cảnh Dung ở nghĩa trang.
Mặc dù Cảnh Dung không nói rõ ràng, vì sao tử sĩ Cảnh Diệc lại lộ liễu đeo ngọc bội ở trên người như thế, để Cảnh Dung có thể tìm ra được nguồn gốc, cuối cùng điều tra ra được trên đầu Cảnh Diệc. Không biết là Cảnh Diệc sơ xuất, hay là những tử sĩ đó quá ngu ngốc!
Nghiêm Duy Di nhận lấy ngọc bội, trái tim rối loạn một trận.
Mặc dù từ đầu tới cuối, Cảnh Dung không nói rõ toàn bộ sự tình, thậm chí không hề nhắc tới Cảnh Diệc một câu!
Nhưng những lời hắn nói, mơ hồ vẫn khiến Nghiêm Duy Di ngẩn người hồi lâu.
Chờ tới khi ông ta mang theo tâm tình kia, cúi người rời khỏi rừng đào, Lang Bạc vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài đình đi tới, cẩn thận dò hỏi: "Vương gia, vì sao lại buông tha ông ta?"
Ánh mắt Cảnh Dung lạnh như băng, nhìn về phía rừng hoa đào ra xa, mày kiếm kéo về phía ấn đường, môi mỏng nhẹ nhàng tràn ra một câu.
"Bên người có quá nhiều kiến, không thể dùng phương thức tiêu diệt từng con một, biện pháp tốt nhất, chính là khiến những con kiến đó...... tự mình cắn nhau."
........
Sau khi Nghiêm Duy Di rời khỏi rừng đào, lập tức đi thẳng tới Diệc Vương phủ.
Trong khi đó, tin tức Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư bình yên vô sự trở về, cùng với sự tiến triển về vụ án mất tích, đều lần lượt được truyền tới tai Cảnh Diệc.
Chén trà trong tay hắn "choang" một tiếng, rơi xuống mặt bàn từ trên ngón tay hắn, vỡ đôi!
Nhìn khuôn mặt giống như rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.
"Không ngờ bọn họ đã thoát chết nhiều lần, còn có thể đào ra được vụ án mất tích."
Thất sách!
Hắn lạnh giọng một tiếng: "Nghiêm Duy Di rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cơ hội lớn như vậy cũng không thể giết bọn họ. Phế vật!"
Đấu Tuyền bên cạnh vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Lúc này, gã sai vặt bên ngoài thông báo một tiếng: "Vương gia, Nghiêm tiên sinh tới."
Sắc mặt Cảnh Diệc trầm xuống, gật đầu.
Một lúc sau, Nghiêm Duy Di mang theo khuôn mặt không có biểu tình gì, đi tới.
Ông ta chắp tay, đứng ở giữa phòng.
"Người của Nghiêm tiên sinh làm việc thật sự không nhanh nhẹn chút nào, hỏng mất một cơ hội tốt như vậy." Cảnh Diệc hừ một tiếng.
"Là ta hành sự bất lực."
"Thôi, không phải bổn vương muốn trách tội ngươi, việc này coi như một lần cảnh giác, không có lần sau."
Còn có lần sau?
Trong lòng Nghiêm Duy Di cực kỳ khó chịu, chính mình làm kẻ chết thay cho hắn, bắc câu tử mà ông cực khổ nuôi trồng đã bị Cảnh Dung nhổ tận gốc, lửa giận trong lòng ông không có chỗ để rải, không ngờ Cảnh Diệc còn nói một câu "không có lần sau".
Ông có cảm giác, hắn sẽ còn muốn mượn tay ông để dùng!
"Nghiêm tiên sinh không cần kinh hoảng, nếu bổn vương thật sự bỏ thêm thạch ban độc vào trong trà, giờ phút này, ông cũng không bình yên vô sự ngồi đây." Nói xong, hắn cố ý mang theo giọng điệu hoang mang, hỏi: "Tuy nhiên, bắc câu tử là do Nghiêm tiên sinh ngươi trồng, cho dù bị trúng độc, cũng biết cách giải như thế nào, đúng không?"
Nghiêm Duy Di chỉ biết, hiện tại bản thân mình đã bị bắt tại trận!
Tất cả những gì ông làm, đều đã bị Cảnh Dung nắm thóp.
Ánh mắt chuyển từ chén trà nguội lạnh nhìn lên, nói: "Vương gia có chuyện, vì sao không nói thẳng?"
"Được, một khi đã như vậy bổn vương sẽ đi thẳng vào vấn đề." Cảnh Dung nghiêng người về phía trước, nói: "Mặc dù bổn vương và Nghiêm tiên sinh không bao giờ qua lại, nhưng đại danh Nghiêm tiên sinh, bổn vương cũng có nghe qua. Năm đó ông cũng là một quan văn trong triều Đại Lâm ta, đáng tiếc vì tham tiền bỏ túi riêng mà bị tước mất chức quan."
"Sau đó thì sao?"
"Không lâu sau đó, con của ông là Nghiêm Húc được nhậm chức Binh Bộ Thị Lang, và cũng vừa đúng lúc ấy, bổn vương vâng mệnh phụ trách điều tra một vụ án tàng trữ binh khí. Ai có thể nghĩ rằng, dây dưa rễ má, cuối cùng lại dừng ở trên đầu nhi tử Nghiêm Húc của ông. Hoàng thượng dưới cơn thịnh nộ, đã định cho hắn một tội mưu phản, chém đầu thị chúng."
Bốn chữ cuối cùng, Cảnh Dung nói đặc biệt rõ ràng!
Đồng thời khi nói chuyện, Cảnh Dung cũng tinh tế đánh giá thần sắc Nghiêm Duy Di.
Có lẽ đã chọc tới điểm yếu của Nghiêm Duy Di, chỉ thấy hận ý mà ông vốn luôn thu liễm, trong chớp mắt được phát ra từ trong ánh mắt.
Cảnh Dung vẫn tiếp tục nói: "Nghiêm tiên sinh nhất định cảm thấy, nếu như lúc trước bổn vương không tra tới tận gốc rễ, có lẽ Nghiêm Húc có thể tránh được một mạng. Tuy thiên, trời không theo ý người. Từ trước tới nay kẻ mưu nghịch tất sẽ bị diệt, đạo lý này, chắc Nghiêm tiên sinh hiểu rõ ràng hơn ta. Rốt cuộc, ông từng là thiếu tự của Hình Bộ."
Nghiêm Duy Di ngồi đối diện, sắc mặt chuyển từ tức giận sang xanh.
"Vương gia nói một vòng lớn như vậy, thật ra chân chính là muốn nói tới sự tình trên Lương Sơn sao?"
"Ân!" Cảnh Dung gật đầu cười một cái.
"Ta tin tưởng tất cả mọi sự tình, Vương gia đều đã rõ ràng, đúng không?"
"Ân!"
Ngược lại, Nghiêm Duy Di thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: "Vậy thì, Vương gia cũng định giam ta vào Đại Lý Tự hay sao? Ấn định tội danh mưu hại hoàng tử cho ta?"
"Không cần nữa." Cảnh Dung câu môi: "Nhưng bổn vương đã hạ lệnh cho Lộ Giang mang theo người, đi một chuyến tới hoa viên hậu viện của Nghiêm tiên sinh. Có lẽ lúc này bọn họ đã nhổ tận gốc bắc câu tử nơi hậu viện của ông."
"Cái gì?"
"Vật kịch độc như thế, giữ lại trên đời này cũng là một tai họa. Hãy xem như những gốc cây kia đã chịu tội thay cho Nghiêm tiên sinh."
Cảnh Dung nói rất nhẹ nhàng!
Nhưng gương mặt của Nghiêm Duy Di lại đen như than!
Mặc dù bắc câu tử được dùng để chế thạch ban độc, nhưng nói đến cùng, cũng là bảo bối của ông. Đã nuôi dưỡng chúng nhiều năm như vậy, không ngờ chỉ một câu nói của Cảnh Dung, lập tức bị nhổ tận gốc. Nếu nói ông không đau lòng, đó đều là giả.
Nghiêm Duy Di nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt sự giống như tro tàn.
Nhưng —
Cảnh Dung thu hồi nụ cười trên khóe môi.
Hắn nghiêm túc nói: "Nghiêm tiên sinh không thể không biết hai từ "lợi dụng" đúng không? Quan hệ giữa ta và ông, còn không phải là một chuyện về nhi tử của ông hay sao? Vì thế ông muốn chém giết bổn vương, quả thật cũng hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, Nghiêm tiên sinh vì sao phải làm kẻ chết thay cho người khác như vậy?!"
Kẻ chết thay cho người khác?
Đương nhiên chính là kẻ chết thay cho Cảnh Diệc!
Nghiêm Duy Di im lặng, mơ hồ hiểu ý của Cảnh Dung.
Cảnh Dung thong thả ung dung bưng chén trà trước mặt lên, vừa đổ nước trà lạnh trong chén xuống mặt đất, vừa nói.
"Nếu đã là kẻ chết thay, sao bổn vương không thể không làm thịt hắn? Tuy nhiên, những cây bắc câu tử kia, cũng xem như là những kẻ chết thay cho ông. Vì vậy, bổn vương sẽ không truy cứu việc này nữa. Hơn nữa có một câu nói rất đúng, giết gà dọa khỉ. Nghiêm đại nhân nhận được giáo huấn lần này, chắc hẳn sẽ không tiếp tục tái phạm đúng không? Rốt cuộc, có người muốn mượn tay của Nghiêm tiên sinh để giết bổn vương. Mặc dù cả hai đều chung mục tiêu, nhưng cho dù là ai, cũng đều không cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ của đối phương, đúng không?"
Những lời nói này đều ẩn chứa thâm ý, trong lòng Nghiêm Duy Di cũng đều hiểu rõ!
Cảnh Diệc biết rằng ông muốn giết Cảnh Dung để báo thù cho nhi tử của mình. Mặc dù hai người cùng chung mục tiêu, tất nhiên sẽ đứng ở cùng trận tuyến. Và ông đã bị cừu hận che hắn, năm lần bảy lượt bán mạng cho Cảnh Diệc, cuối cùng kẻ gánh tội danh, tất nhiên cũng chính là ông.
Và tay Cảnh Diệc, vẫn luôn sạch sẽ!
"Đa tạ...... Dung Vương nhắc nhở." Nghiêm Duy Di chậm rãi nói ra một câu.
Lúc này, Cảnh Dung không nhanh không chậm lấy ra một khối ngọc bội hình tròn từ trong ống tay áo, đặt ở trên bàn, sau đó đẩy đến trước mặt Nghiêm Duy Di.
"Còn muốn phiền Nghiêm tiên sinh, chuyển miếng ngọc bội này tới chủ nhân của nó giúp bổn vương. Lần sau, trước khi làm việc gì thì tốt nhất đừng lưu lại chứng cứ. Mặc dù ngọc bội này không có ý nghĩa gì, nhưng nếu như được trình tới trước mặt hoàng thượng, có một số việc, có thể sẽ rất khó nói."
Miếng ngọc bội, chính là lúc trước những sĩ tử kia đeo trên người khi ám sát Cảnh Dung ở nghĩa trang.
Mặc dù Cảnh Dung không nói rõ ràng, vì sao tử sĩ Cảnh Diệc lại lộ liễu đeo ngọc bội ở trên người như thế, để Cảnh Dung có thể tìm ra được nguồn gốc, cuối cùng điều tra ra được trên đầu Cảnh Diệc. Không biết là Cảnh Diệc sơ xuất, hay là những tử sĩ đó quá ngu ngốc!
Nghiêm Duy Di nhận lấy ngọc bội, trái tim rối loạn một trận.
Mặc dù từ đầu tới cuối, Cảnh Dung không nói rõ toàn bộ sự tình, thậm chí không hề nhắc tới Cảnh Diệc một câu!
Nhưng những lời hắn nói, mơ hồ vẫn khiến Nghiêm Duy Di ngẩn người hồi lâu.
Chờ tới khi ông ta mang theo tâm tình kia, cúi người rời khỏi rừng đào, Lang Bạc vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài đình đi tới, cẩn thận dò hỏi: "Vương gia, vì sao lại buông tha ông ta?"
Ánh mắt Cảnh Dung lạnh như băng, nhìn về phía rừng hoa đào ra xa, mày kiếm kéo về phía ấn đường, môi mỏng nhẹ nhàng tràn ra một câu.
"Bên người có quá nhiều kiến, không thể dùng phương thức tiêu diệt từng con một, biện pháp tốt nhất, chính là khiến những con kiến đó...... tự mình cắn nhau."
........
Sau khi Nghiêm Duy Di rời khỏi rừng đào, lập tức đi thẳng tới Diệc Vương phủ.
Trong khi đó, tin tức Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư bình yên vô sự trở về, cùng với sự tiến triển về vụ án mất tích, đều lần lượt được truyền tới tai Cảnh Diệc.
Chén trà trong tay hắn "choang" một tiếng, rơi xuống mặt bàn từ trên ngón tay hắn, vỡ đôi!
Nhìn khuôn mặt giống như rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.
"Không ngờ bọn họ đã thoát chết nhiều lần, còn có thể đào ra được vụ án mất tích."
Thất sách!
Hắn lạnh giọng một tiếng: "Nghiêm Duy Di rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cơ hội lớn như vậy cũng không thể giết bọn họ. Phế vật!"
Đấu Tuyền bên cạnh vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Lúc này, gã sai vặt bên ngoài thông báo một tiếng: "Vương gia, Nghiêm tiên sinh tới."
Sắc mặt Cảnh Diệc trầm xuống, gật đầu.
Một lúc sau, Nghiêm Duy Di mang theo khuôn mặt không có biểu tình gì, đi tới.
Ông ta chắp tay, đứng ở giữa phòng.
"Người của Nghiêm tiên sinh làm việc thật sự không nhanh nhẹn chút nào, hỏng mất một cơ hội tốt như vậy." Cảnh Diệc hừ một tiếng.
"Là ta hành sự bất lực."
"Thôi, không phải bổn vương muốn trách tội ngươi, việc này coi như một lần cảnh giác, không có lần sau."
Còn có lần sau?
Trong lòng Nghiêm Duy Di cực kỳ khó chịu, chính mình làm kẻ chết thay cho hắn, bắc câu tử mà ông cực khổ nuôi trồng đã bị Cảnh Dung nhổ tận gốc, lửa giận trong lòng ông không có chỗ để rải, không ngờ Cảnh Diệc còn nói một câu "không có lần sau".
Ông có cảm giác, hắn sẽ còn muốn mượn tay ông để dùng!
Tác giả :
Li Đa Ô