Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 151: Lập tức tiến cung
"Vệ Dịch, thứ này......" Là giả.
Lời còn nói chưa xong, Vệ Dịch đã mang vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Hắn hỏi: "Thư nhi, ngươi có thích hay không?"
"......"
"Đây là vòng để mang trên chân, hôm qua ta đã bí mật mua nó, chưởng quầy kia nói với ta, đây là thứ nữ hài tử thích nhất, Thư nhi mang nó nhất định sẽ rất đẹp."
Vệ Dịch đã gấp không chờ nổi lấy vòng bạc tinh xảo kia ra, không đợi Kỷ Vân Thư cự tuyệt hay nói gì đó, hắn đã ngồi xổm người xuống, thật cẩn thận đeo vào trên mắt cá chân của nàng.
Cùng với tiếng lục lạc nhè nhẹ, cực kỳ dễ nghe!
Vệ Dịch đứng dậy ở trước mặt Kỷ Vân Thư, khen: "Đẹp quá, Thư nhi đeo vào thật sự rất đẹp mắt."
Kỷ Vân Thư nâng nâng chân, nhìn cái vòng bạc kia trên chân trái của mình, bởi vì nó rất nhỏ, treo ở trên chân cũng rất khinh xảo, cũng rất linh hoạt.
Hơn nữa âm thanh lục lạc cũng không phải rất lớn, mặc dù là cái đồ cũ, tuy nhiên, nàng cũng không muốn đả kích Vệ Dịch. Tạm thời, còn xem như khá đẹp, dùng đồ cũ thì như thế nào?
Kỷ Vân Thư vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn ngươi, ta rất thích."
Vệ Dịch đắc ý hất cằm lên, nói: "Đồ ta chọn, Thư nhi mang lên là đẹp nhất."
Nhìn bộ dáng kia của hắn, có lẽ đã quên mất chuyện Cảnh Huyên vừa rồi đã đập sân viện, quên đến nỗi không còn một mảnh!
Điểm này, có lẽ cũng là chỗ độc đáo nhất của Vệ Dịch!
Kỷ Vân Thư nhanh chóng lôi kéo hắn đi ra ngoài, để tránh hắn quá hưng phấn bò trên mặt đất để nhìn chân nàng.
Trong viện, cực kỳ hỗn loạn, may mắn Kỷ Vân Thư đã ngăn cản kịp thời, nếu không chỉ sợ hoa mai trồng trong viện đều sẽ bị nhổ tận gốc.
Bọn nha đầu đều đang vội vàng thu dọn tàn cục, giờ phút này trời lại có mưa phùn, nếu như không dọn sạch mọi thứ, một khi dính nước, sẽ nhớp nhúa rối tinh rối mù, nước bùn dày đặc.
Vệ Dịch cất bước vọt tới bên cạnh một tiểu nha đầu, nhanh chóng nhận lấy bồn hoa bị vỡ trên tay nàng ta.
Vui lòng nói: "Tỷ tỷ, ta tới giúp tỷ."
"Vệ công tử......" Nha đầu chưa kịp ngăn cản, Vệ Dịch đã ôm bồn hoa, ném vào thùng lớn dùng để đựng rác.
Kỷ Vân Thư không quan tâm tới chút mưa phùn này, nhanh chóng giúp đỡ mọi người thu dọn.
"Kỷ tiên sinh, hãy để chúng tôi làm đi."
"Không sao, mọi người nhanh chóng cùng nhau thu dọn, đợi lát nữa trời mưa lớn sẽ không tốt."
"Vâng."
Mọi người trong sân, luống cuống tay chân thu dọn bồn hoa đầy trên mặt đất, bởi vì dính phải mưa phùn, bùn đã bị trộn lẫn khắp nơi, có vài nha đầu đã ngã một chổng vó vài lần.
Vệ Dịch đau lòng, ôm nha đầu bị ngã qua một bên, còn lệnh cho các nàng cứ ngồi yên, không được lộn xộn.
Hoàn toàn cảm giác hắn giống như một vị chủ nhân!
Có lẽ Vệ Dịch càng ngày càng hưng phấn, cướp hết việc làm.
Kỷ Vân Thư muốn thu dọn những mảnh vỡ nhỏ, tay còn chưa chạm tới, Vệ Dịch đã đoạt mất, còn nói.
"Thư nhi, để ta tới giúp ngươi."
Những lời này đã làm ấm trái tim Kỷ Vân Thư, khóe miệng của nàng mang theo nụ cười mát lạnh.
Những thân ảnh bận rộn chạy tới chạy lui ở trong sân!
Cực kỳ náo nhiệt!
Tiếng lục lạc nhẹ nhàng trên chân, cùng với tiếng mưa tinh tế đọng lại lúc này, dường như khiến cho toàn bộ cảnh vật đều biến thành một hình ảnh cực kỳ không chân thật.
Nhưng vẫn đẹp khó tả như thế.
Trong khi đó, bên ngoài sân, Cảnh Dung đứng dưới chiếc đèn lồng, tóc và vai đã bị ướt đẫm bởi mưa phùn.
Nhìn nét mặt Kỷ Vân Thư hiện lên tươi cười, rõ ràng là đẹp như vậy, nhưng trái tim hắn, lại mơ hồ nhói đau!
Bởi vì nàng cười như vậy, dường như chưa bao giờ hướng tới mình.
Có, chỉ có lạnh nhạt và trốn tránh.
Hắn rất hy vọng, một ngày kia Kỷ Vân Thư có thể làm bạn bên người mình giống như nàng chờ đợi Kỷ Bùi như vậy!
Cũng có thể thoải mái vui vẻ giống như khi nàng ở trước mặt Vệ Dịch, tươi cười thoải mái với mình.
Nếu như thật sự có thể có "một ngày kia"!
Hắn chờ thêm một chút thì có sao đâu!
...........
Hôm sau.
Kinh Triệu Doãn tới Dung Vương phủ một chuyến, trình báo kết quả điều tra trên núi Lương Sơn hôm qua.
Nói tất cả những gì đã tra: "Ta đã phái đi không ít người, nhưng gần như không thể tra được gì, thi thể được phát hiện ở dưới chân núi, vừa vặn gần với đường chính. Có rất nhiều dấu vết xe ngựa, dấu chân cũng có rất nhiều, rất hỗn độn. Tuy nhiên, trên đường lớn, tất nhiên không thể thiếu manh mối, hơn nữa ta còn phái người điều tra xung quanh. Gần đó có một túp lều bị bỏ hoang, đã lâu không có ai sử dụng, xung quanh đều là núi lớn, thật sự không thể giấu người nào. Người chết, có lẽ không phải chạy ra từ chỗ nào xung quanh đó. Ngoài những thứ ấy ra, thật sự không phát hiện được điều gì khác."
Trong khi nói còn thở dài một tiếng, thật sự rất bất đắc dĩ!
Manh mối, có lẽ đã bị chặt đứt ở chỗ này, đã tra xét hai tháng, hiện giờ cũng không thu hoạch được gì.
Trong lòng Kỷ Vân Thư có chút hoài nghi, không có khả năng không tra ra được.... lời giải thích duy nhất cũng rất rõ ràng, đó chính là người của Kinh Triệu Doãn, không điều tra cẩn thận.
Sau khi cân nhắc một vài điểm, Kỷ Vân Thư nói một câu: "Ta sẽ tự mình đi tới Lương Sơn một chuyến."
"Không được!"
Cảnh Dung lập tức phủ quyết, nhanh chóng nói: "Thân thể ngươi không tốt, không thể đi."
"Thân thể ta rất khỏe." Kỷ Vân Thư phản bác.
Cảnh Dung kéo nàng qua một bên, nghiêm mặt lại: "Lương Sơn rất ẩm ướt, ngay cả tháng bảy tháng tám đều cực kỳ ẩm ướt. Ngươi đừng quên, vết thương trên mặt ngươi không thể chịu được hơi ẩm, một khi tiếp xúc với quá nhiều hơi ẩm, không chỉ mặt sẽ bị hủy, thân thể cũng sẽ ăn không tiêu."
Đúng vậy, nàng thiếu chút nữa đã quên, đại phu luôn nói với nàng, không thể đi tới nơi ẩm ướt, để tránh vết thương trên mặt không khép lại được, vì có thể nó sẽ vỡ ra lần nữa.
Nhưng......
"Nếu ta không tự mình đi một chuyến, vụ án này có thể sẽ mất manh mối."
"Chắc chắn sẽ không xảy ra. Sự an nguy của ngươi quan trọng hơn bất luận thứ gì khác."
Giọng điệu của hắn không dung bất luận phản bác nào.
Tính tình của người nam nhân này, Kỷ Vân Thư đã biết.
Khi đang muốn mở miệng.
Ngoài cửa đã tiến vào mấy tiểu thái giám trong cung.
Thái giám bước nhỏ đi tới, hai tay đặt ở trước bụng, quy củ nói: "Tham kiến Dung Vương, Tiêu Phi nương nương có lệnh, truyền Kỷ tiên sinh tiến cung ngay lập tức."
......
Lúc này, Cảnh Huyên đang ngồi ở trong đình, hai tay chống cằm, cặp mắt mở to nhìn hoa cỏ trong viện, thất thần, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên một cái, có vẻ rất thẹn thùng.
Hai nha đầu đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt hoang mang.
Đây là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ công chúa đã trúng tà?
Từ ngày hôm qua trở về cho tới bây giờ, vẫn luôn cười si ngốc, trên mặt càng thường xuyên thẹn thùng đỏ lên, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nữ nhân.
Cảnh Huyên cắn cắn môi, lại cúi đầu cười thành tiếng, bả vai cũng thẹn thùng co lại, một hồi thật lâu mới thu lại tình tố lúc này.
Nơi xa, bốn năm cung nữ bưng một ít điểm tâm, đang đi về phía chính điện, nàng đột nhiên phân phó với cung nữ bên cạnh.
"Đi, lấy những điểm tâm đó lại đây."
"Vâng!"
Cung nữ nhanh chóng qua đi, nói gì đó với mấy cung nữ đang bưng điểm tâm, cuối cùng, quay trở lại với hai tay trống trơn.
Cảnh Huyên hỏi: "Điểm tâm đâu?"
"Công chúa, bọn họ nói điểm tâm được mang tới đại điện bên kia."
Sau khi nghe xong, sao nàng có thể kiềm chế?
Cảnh Huyên đập tay trên bàn đá một cái: "Thật to gan, thứ bản công chúa muốn dám không đưa?"
Cung nữ kia nhanh chóng cúi đầu, giải thích: "Bọn họ nói là lát nữa trong điện sẽ có một vị khách quý tới, vì thế nương nương sai người làm điểm tâm thượng đẳng."
"Khách quý? Là ai?"
"Nghe nói, là một vị tên Kỷ tiên sinh."
Vừa nghe xong, trên khóe miệng Cảnh Huyên trong khoảnh khắc nhiễm nụ cười bẽn lẽn.
Cực kỳ kích động!
Lời còn nói chưa xong, Vệ Dịch đã mang vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Hắn hỏi: "Thư nhi, ngươi có thích hay không?"
"......"
"Đây là vòng để mang trên chân, hôm qua ta đã bí mật mua nó, chưởng quầy kia nói với ta, đây là thứ nữ hài tử thích nhất, Thư nhi mang nó nhất định sẽ rất đẹp."
Vệ Dịch đã gấp không chờ nổi lấy vòng bạc tinh xảo kia ra, không đợi Kỷ Vân Thư cự tuyệt hay nói gì đó, hắn đã ngồi xổm người xuống, thật cẩn thận đeo vào trên mắt cá chân của nàng.
Cùng với tiếng lục lạc nhè nhẹ, cực kỳ dễ nghe!
Vệ Dịch đứng dậy ở trước mặt Kỷ Vân Thư, khen: "Đẹp quá, Thư nhi đeo vào thật sự rất đẹp mắt."
Kỷ Vân Thư nâng nâng chân, nhìn cái vòng bạc kia trên chân trái của mình, bởi vì nó rất nhỏ, treo ở trên chân cũng rất khinh xảo, cũng rất linh hoạt.
Hơn nữa âm thanh lục lạc cũng không phải rất lớn, mặc dù là cái đồ cũ, tuy nhiên, nàng cũng không muốn đả kích Vệ Dịch. Tạm thời, còn xem như khá đẹp, dùng đồ cũ thì như thế nào?
Kỷ Vân Thư vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn ngươi, ta rất thích."
Vệ Dịch đắc ý hất cằm lên, nói: "Đồ ta chọn, Thư nhi mang lên là đẹp nhất."
Nhìn bộ dáng kia của hắn, có lẽ đã quên mất chuyện Cảnh Huyên vừa rồi đã đập sân viện, quên đến nỗi không còn một mảnh!
Điểm này, có lẽ cũng là chỗ độc đáo nhất của Vệ Dịch!
Kỷ Vân Thư nhanh chóng lôi kéo hắn đi ra ngoài, để tránh hắn quá hưng phấn bò trên mặt đất để nhìn chân nàng.
Trong viện, cực kỳ hỗn loạn, may mắn Kỷ Vân Thư đã ngăn cản kịp thời, nếu không chỉ sợ hoa mai trồng trong viện đều sẽ bị nhổ tận gốc.
Bọn nha đầu đều đang vội vàng thu dọn tàn cục, giờ phút này trời lại có mưa phùn, nếu như không dọn sạch mọi thứ, một khi dính nước, sẽ nhớp nhúa rối tinh rối mù, nước bùn dày đặc.
Vệ Dịch cất bước vọt tới bên cạnh một tiểu nha đầu, nhanh chóng nhận lấy bồn hoa bị vỡ trên tay nàng ta.
Vui lòng nói: "Tỷ tỷ, ta tới giúp tỷ."
"Vệ công tử......" Nha đầu chưa kịp ngăn cản, Vệ Dịch đã ôm bồn hoa, ném vào thùng lớn dùng để đựng rác.
Kỷ Vân Thư không quan tâm tới chút mưa phùn này, nhanh chóng giúp đỡ mọi người thu dọn.
"Kỷ tiên sinh, hãy để chúng tôi làm đi."
"Không sao, mọi người nhanh chóng cùng nhau thu dọn, đợi lát nữa trời mưa lớn sẽ không tốt."
"Vâng."
Mọi người trong sân, luống cuống tay chân thu dọn bồn hoa đầy trên mặt đất, bởi vì dính phải mưa phùn, bùn đã bị trộn lẫn khắp nơi, có vài nha đầu đã ngã một chổng vó vài lần.
Vệ Dịch đau lòng, ôm nha đầu bị ngã qua một bên, còn lệnh cho các nàng cứ ngồi yên, không được lộn xộn.
Hoàn toàn cảm giác hắn giống như một vị chủ nhân!
Có lẽ Vệ Dịch càng ngày càng hưng phấn, cướp hết việc làm.
Kỷ Vân Thư muốn thu dọn những mảnh vỡ nhỏ, tay còn chưa chạm tới, Vệ Dịch đã đoạt mất, còn nói.
"Thư nhi, để ta tới giúp ngươi."
Những lời này đã làm ấm trái tim Kỷ Vân Thư, khóe miệng của nàng mang theo nụ cười mát lạnh.
Những thân ảnh bận rộn chạy tới chạy lui ở trong sân!
Cực kỳ náo nhiệt!
Tiếng lục lạc nhẹ nhàng trên chân, cùng với tiếng mưa tinh tế đọng lại lúc này, dường như khiến cho toàn bộ cảnh vật đều biến thành một hình ảnh cực kỳ không chân thật.
Nhưng vẫn đẹp khó tả như thế.
Trong khi đó, bên ngoài sân, Cảnh Dung đứng dưới chiếc đèn lồng, tóc và vai đã bị ướt đẫm bởi mưa phùn.
Nhìn nét mặt Kỷ Vân Thư hiện lên tươi cười, rõ ràng là đẹp như vậy, nhưng trái tim hắn, lại mơ hồ nhói đau!
Bởi vì nàng cười như vậy, dường như chưa bao giờ hướng tới mình.
Có, chỉ có lạnh nhạt và trốn tránh.
Hắn rất hy vọng, một ngày kia Kỷ Vân Thư có thể làm bạn bên người mình giống như nàng chờ đợi Kỷ Bùi như vậy!
Cũng có thể thoải mái vui vẻ giống như khi nàng ở trước mặt Vệ Dịch, tươi cười thoải mái với mình.
Nếu như thật sự có thể có "một ngày kia"!
Hắn chờ thêm một chút thì có sao đâu!
...........
Hôm sau.
Kinh Triệu Doãn tới Dung Vương phủ một chuyến, trình báo kết quả điều tra trên núi Lương Sơn hôm qua.
Nói tất cả những gì đã tra: "Ta đã phái đi không ít người, nhưng gần như không thể tra được gì, thi thể được phát hiện ở dưới chân núi, vừa vặn gần với đường chính. Có rất nhiều dấu vết xe ngựa, dấu chân cũng có rất nhiều, rất hỗn độn. Tuy nhiên, trên đường lớn, tất nhiên không thể thiếu manh mối, hơn nữa ta còn phái người điều tra xung quanh. Gần đó có một túp lều bị bỏ hoang, đã lâu không có ai sử dụng, xung quanh đều là núi lớn, thật sự không thể giấu người nào. Người chết, có lẽ không phải chạy ra từ chỗ nào xung quanh đó. Ngoài những thứ ấy ra, thật sự không phát hiện được điều gì khác."
Trong khi nói còn thở dài một tiếng, thật sự rất bất đắc dĩ!
Manh mối, có lẽ đã bị chặt đứt ở chỗ này, đã tra xét hai tháng, hiện giờ cũng không thu hoạch được gì.
Trong lòng Kỷ Vân Thư có chút hoài nghi, không có khả năng không tra ra được.... lời giải thích duy nhất cũng rất rõ ràng, đó chính là người của Kinh Triệu Doãn, không điều tra cẩn thận.
Sau khi cân nhắc một vài điểm, Kỷ Vân Thư nói một câu: "Ta sẽ tự mình đi tới Lương Sơn một chuyến."
"Không được!"
Cảnh Dung lập tức phủ quyết, nhanh chóng nói: "Thân thể ngươi không tốt, không thể đi."
"Thân thể ta rất khỏe." Kỷ Vân Thư phản bác.
Cảnh Dung kéo nàng qua một bên, nghiêm mặt lại: "Lương Sơn rất ẩm ướt, ngay cả tháng bảy tháng tám đều cực kỳ ẩm ướt. Ngươi đừng quên, vết thương trên mặt ngươi không thể chịu được hơi ẩm, một khi tiếp xúc với quá nhiều hơi ẩm, không chỉ mặt sẽ bị hủy, thân thể cũng sẽ ăn không tiêu."
Đúng vậy, nàng thiếu chút nữa đã quên, đại phu luôn nói với nàng, không thể đi tới nơi ẩm ướt, để tránh vết thương trên mặt không khép lại được, vì có thể nó sẽ vỡ ra lần nữa.
Nhưng......
"Nếu ta không tự mình đi một chuyến, vụ án này có thể sẽ mất manh mối."
"Chắc chắn sẽ không xảy ra. Sự an nguy của ngươi quan trọng hơn bất luận thứ gì khác."
Giọng điệu của hắn không dung bất luận phản bác nào.
Tính tình của người nam nhân này, Kỷ Vân Thư đã biết.
Khi đang muốn mở miệng.
Ngoài cửa đã tiến vào mấy tiểu thái giám trong cung.
Thái giám bước nhỏ đi tới, hai tay đặt ở trước bụng, quy củ nói: "Tham kiến Dung Vương, Tiêu Phi nương nương có lệnh, truyền Kỷ tiên sinh tiến cung ngay lập tức."
......
Lúc này, Cảnh Huyên đang ngồi ở trong đình, hai tay chống cằm, cặp mắt mở to nhìn hoa cỏ trong viện, thất thần, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên một cái, có vẻ rất thẹn thùng.
Hai nha đầu đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt hoang mang.
Đây là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ công chúa đã trúng tà?
Từ ngày hôm qua trở về cho tới bây giờ, vẫn luôn cười si ngốc, trên mặt càng thường xuyên thẹn thùng đỏ lên, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nữ nhân.
Cảnh Huyên cắn cắn môi, lại cúi đầu cười thành tiếng, bả vai cũng thẹn thùng co lại, một hồi thật lâu mới thu lại tình tố lúc này.
Nơi xa, bốn năm cung nữ bưng một ít điểm tâm, đang đi về phía chính điện, nàng đột nhiên phân phó với cung nữ bên cạnh.
"Đi, lấy những điểm tâm đó lại đây."
"Vâng!"
Cung nữ nhanh chóng qua đi, nói gì đó với mấy cung nữ đang bưng điểm tâm, cuối cùng, quay trở lại với hai tay trống trơn.
Cảnh Huyên hỏi: "Điểm tâm đâu?"
"Công chúa, bọn họ nói điểm tâm được mang tới đại điện bên kia."
Sau khi nghe xong, sao nàng có thể kiềm chế?
Cảnh Huyên đập tay trên bàn đá một cái: "Thật to gan, thứ bản công chúa muốn dám không đưa?"
Cung nữ kia nhanh chóng cúi đầu, giải thích: "Bọn họ nói là lát nữa trong điện sẽ có một vị khách quý tới, vì thế nương nương sai người làm điểm tâm thượng đẳng."
"Khách quý? Là ai?"
"Nghe nói, là một vị tên Kỷ tiên sinh."
Vừa nghe xong, trên khóe miệng Cảnh Huyên trong khoảnh khắc nhiễm nụ cười bẽn lẽn.
Cực kỳ kích động!
Tác giả :
Li Đa Ô