Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt
Chương 146: Bổn vương thay ngươi chắn
Ai cũng đều không nghĩ đến, người chết, không ngờ sẽ là người Lý gia!
Thủy Tinh, cũng thực đáng thương.
Tuy nhiên, có lẽ là vì Giang phu nhân tự mình tạo nghiệt, vì thế báo ứng đã báo danh trên đầu muội muội bà ta.
Kỷ Vân Thư yên lặng không nói một lời, liếc mắt nhìn Cảnh Dung, sau đó duỗi tay túm lấy ống tay áo của hắn, kéo hắn qua một bên, nhường chỗ nơi cánh cửa, để đám người Giang phu nhân đi vào.
Chỉ thấy Giang phu nhân than nhẹ từng tiếng và khóc thút thít, hai má ướt đẫm nước mắt, đôi môi nhợt nhạt.
Hoàn toàn là bộ dáng thương tâm muốn chết!
Từ cửa đến trong phòng, bất quá chỉ cách mười bước chân, nhưng đôi chân của bà ta lại nặng trĩu giống như được làm bằng đá.
Thân mình vốn thẳng thắn kiêu căng, giờ phút này cũng cần hai tiểu nha đầu bên cạnh nâng đi, lảo đảo như sắp ngã tiến về phía bên trong.
Lý Triệu vốn định đi theo vào, nhưng bước chân bỗng dừng ở cửa, một đôi ánh mắt cực hận nhìn về phía Kỷ Vân Thư.
Hắn tàn nhẫn nói: "Chỉ cần có ngươi, sẽ luôn không có chuyện tốt. Ở Cẩm Giang đã như thế, tới kinh thành rồi cũng vẫn như vậy. Có phải Lý gia chúng ta đời trước đã giết cả nhà ngươi hay không?"
Hắn hận không thể dùng đôi tay trần và bóp chặt chiếc cổ tinh tế của Kỷ Vân Thư, bóp đến khi nàng chết mới thôi!
Kỷ Vân Thư im lặng!
Tuy nhiên, Cảnh Dung nổi giận.
Nữ nhân của mình, có thể để ngươi mắng như vậy?
Ánh mắt vốn sắc như ưng, càng giống như ngọn đuốc ném về phía Lý Triệu, hai chân bước về phía trước.
Bất chợt nói bằng một giọng lạnh lùng sắc sảo: "Nếu như ngươi cảm thấy nhà giam Cẩm Giang không đủ để ngươi ngồi, bổn vương kiến nghị ngươi nên đi tới đại lao Hình Bộ."
Lý Triệu vốn là người nhát gan, đôi mắt hạ thấp xuống, không thể không nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy một lúc, sau đó nhanh chóng đi vào.
Ngay lập tức, Cảnh Dung cũng xoay người đối diện với Kỷ Vân Thư, rũ mắt nhìn vào đỉnh đầu của nàng.
"Khí thế đốt cháy Kỷ phủ, đã chạy đi đâu?"
"......"
"Can đảm khi phá án, đã chạy đi đâu?"
"......"
"Ngươi đừng xem ta giống như không khí. Ngươi hãy nhớ kỹ, có bổn vương ở đây, không người nào có thể khi dễ ngươi. Bổn vương, chính là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Ta không ngã xuống, đảm bảo sẽ luôn bảo vệ ngươi lâu dài."
Cảnh Dung nói những lời này, cực kỳ chắc chắn!
Hắn đau lòng Kỷ Vân Thư, đó là sự thật không thể chối cãi. Nữ nhân này, hắn thật sự "nuôi dưỡng" giống như Dung Vương phi của mình.
Kỷ Vân Thư vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, thở nhẹ một hơi, đối diện với hai tròng mắt của hắn, nói: "Người Lý gia đã chết, trong lòng Lý Triệu tức giận, muốn trút ra ngoài cũng là sự tình có thể tha thứ. Nếu như mỗi lần gặp loại người này, chúng ta đều phải cãi nhau một trận, chẳng phải sẽ mệt chết ta sao?"
Giọng điệu của nàng có chút mệt mỏi!
Tranh cãi về tiểu tử Lý Triệu kia, chính là lãng phí miệng lưỡi nàng.
Cảnh Dung dường như hiểu ý của nàng, chẳng lẽ là hắn tính toán quá mức chi li?
Đương nhiên không phải.
"Thôi, sau này loại người thế này, bổn vương thay ngươi chắn."
Liếc mắt đưa tình!
Trái tim Kỷ Vân Thư run lên, lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhìn vào trong phòng.
Cảnh Huyên một bên mặt đầy hoang mang. Hoàng huynh, từ khi nào đối tốt với người như vậy?
Nàng duỗi tay gãi gãi đầu, phồng miệng lên, vốn muốn hỏi gì đó, nghĩ nghĩ, lại nuốt lời nói trở vào.
Trong phòng, Giang phu nhân ghé vào bên khối thi thể, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, thân thể yếu đuối đến nỗi gần như mềm xuống trên sàn nhà, may mắn nha đầu đã nâng bà ta lên.
Tuy nhiên, hai nha đầu vừa vặn đồng thời quay đầu đi, căn bản không dám nhìn thi thể kia, nhíu chặt lông mày, kiềm chế sự thúc đẩy muốn rời đi.
Lý Triệu chỉ đứng từ xa, căn bản không dám tới gần, tay đặt ở trên chóp mũi, rõ ràng là có cảm giác ghê tởm.
Qua một hồi lâu, bên ngoài truyền đến giọng của Kinh Triệu Doãn.
"Kỷ tiên sinh, đã mang tiều phu tới đây? Ngươi muốn hỏi gì?"
Kỷ Vân Thư nghe tiếng đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy tiều phu đang cong lưng ở trong sân, đôi mắt cũng không dám nâng.
Một tiều phu trung thực, sao có thể gặp qua tình cảnh như thế?
Kỷ Vân Thư liếc mắt đánh giá trên dưới hắn một cái, sau đó hỏi: "Ngươi là người phát hiện ra thi thể?"
"Vâng."
"Phát hiện ở đâu?"
"Trên núi Lương Sơn, ta đi đốn củi, nhưng ta không giết người. Nếu như ta giết người, ta sớm đã chạy, sao sẽ đi báo quan? Các ngươi cũng không thể oan uổng ta!"
Tiều phu cực kỳ lo lắng, sợ bị cáo buộc mình là hung thủ.
Kỷ Vân Thư liền nói: "Ta chưa nói ngươi giết người." Giọng vừa rơi xuống, nàng nói tiếp: "Ta hỏi ngươi, lúc ấy khi ngươi phát hiện ra thi thể? Chung quanh, có nhìn thấy người nào không?"
Lúc này tiều phu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đầu suy nghĩ lần nữa, lắc đầu: "Không thấy người nào, ta chỉ nhìn thấy một khối thi thể, rất thảm, da mặt đều bị người lột, hai tay còn bị chém đứt."
Tiều phu thở dài một tiếng!
Nếu vậy, tiều phu này khi nhìn thấy khối thi thể kia, cũng đã phun ra một trận.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, đi đến trước người Kinh Triệu Doãn.
"Phiền Kinh Triệu Doãn mang theo người, theo vị tiều phu này đi một chuyến tới nơi xảy ra án mạng, lục soát chung quanh một lần, lục soát thật tỉ mỉ, đặc biệt nếu có dấu vết xe ngựa, hoặc dấu chân, tất cả đều phải xem xét rõ ràng. Người chết trước khi chết, thân thể nhất định đã rất suy yếu, nàng không có khả năng chạy xa được. Vì thế, có khả năng nàng đã chạy trốn khỏi một chỗ nào đó gần hiện trường. Ngươi nhất định phải mở rộng phạm vi điều tra một lần nữa. Hơn nữa, còn thỉnh Kinh Triệu Doãn đi hỏi một chút, những tiều phu thường xuyên đốn củi ở trên núi Lương Sơn, hỏi xem bọn họ có nhìn thấy người nào khả nghi, hoặc là phát sinh qua sự tình khả nghi nào không. Ta tin rằng, chút việc này Kinh Triệu Doãn hẳn là có năng lực, đúng không?"
Nàng nói rất rõ ràng, Kinh Triệu Doãn cũng nghe rất hiểu.
Lúc này, hắn đầu tiên là gật đầu, thừa nhận năng lực làm việc của mình không tồi, sau đó trong lòng có sự hoài nghi, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Kỷ tiên sinh đã từng làm quan địa phương?"
"Vì sao ngươi hỏi như vậy?"
"Phương thức tiên sinh tra án, khiến bản quan bội phục, các chi tiết đều cân nhắc tỉ mỉ tinh tế, cho nên bản quan đoán rằng, tiên sinh chắc đã từng nhậm chức ở huyện nha?"
Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Kinh Triệu Doãn suy nghĩ nhiều, tại hạ chỉ đọc nhiều sách một chút mà thôi."
Kinh Triệu Doãn bán tín bán nghi, đáy lòng đối người này, càng thêm tràn ngập tò mò.
Người Dung Vương tìm tới, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Không trì hoãn thêm thời gian, Kinh Triệu Doãn lập tức cử người của mình đi làm sự tình Kỷ Vân Thư giao phó.
Lúc này, Giang phu nhân trong phòng cuối cùng đã khóc mệt mỏi, bàn tay run rẩy chậm rãi đắp tấm vải bố trắng lên, siết chặt khăn tay, lau nước mắt trên mặt.
Bà ta hất tay hai nha đầu bên cạnh, đi về phía Kỷ Vân Thư.
Giọng điệu nghẹn ngào, nhẹ giọng nói với nàng: "Ta không ngờ, Thủy Tinh sẽ kết thúc với thảm trạng như vậy, nếu tiên sinh đã giúp ta tìm được Thủy Tinh, ta tất nhiên cũng sẽ không nuốt lời. Đợi sau khi lo xong tang sự của Thủy Tinh, ta sẽ nói hết toàn bộ những gì ta biết cho tiên sinh."
Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, đầy tơ máu.
Kỷ Vân Thư không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Một vài giọt nước mắt của Giang phu nhân rơi ra khi bà ta hít thở một hơi thật sâu.
"Còn thỉnh tiên sinh, nhất định phải tìm ra được hung phạm, ta muốn khiến hung thủ, ngũ mã phanh thây, mới có thể dập tắt được sự tức giận của Lý gia ta."
"Không cần Giang phu nhân phải nói, tại hạ đã tiếp nhận vụ án này, tất nhiên sẽ điều tra mọi thứ rõ ràng."
"Tài năng của tiên sinh, ta tin phục."
Thân mình Giang phu nhân không thể đứng vững, suýt nữa lại ngã xuống, hai nha đầu nhanh chóng nâng bà ta lên, sau đó đỡ bà ta rời đi.
Lý Triệu cũng nhanh chóng rời đi, tay còn bụm miệng lại, có vẻ như hắn cũng đang muốn phun ra.
Cuối cùng, Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư và Cảnh Huyên cũng rời khỏi nghĩa trang.
Tốc độ Cảnh Huyên chui vào trong xe ngựa, cực kỳ nhanh.
Nàng hối hận, thề sẽ không bao giờ tới nghĩa trang lần nữa!
Thủy Tinh, cũng thực đáng thương.
Tuy nhiên, có lẽ là vì Giang phu nhân tự mình tạo nghiệt, vì thế báo ứng đã báo danh trên đầu muội muội bà ta.
Kỷ Vân Thư yên lặng không nói một lời, liếc mắt nhìn Cảnh Dung, sau đó duỗi tay túm lấy ống tay áo của hắn, kéo hắn qua một bên, nhường chỗ nơi cánh cửa, để đám người Giang phu nhân đi vào.
Chỉ thấy Giang phu nhân than nhẹ từng tiếng và khóc thút thít, hai má ướt đẫm nước mắt, đôi môi nhợt nhạt.
Hoàn toàn là bộ dáng thương tâm muốn chết!
Từ cửa đến trong phòng, bất quá chỉ cách mười bước chân, nhưng đôi chân của bà ta lại nặng trĩu giống như được làm bằng đá.
Thân mình vốn thẳng thắn kiêu căng, giờ phút này cũng cần hai tiểu nha đầu bên cạnh nâng đi, lảo đảo như sắp ngã tiến về phía bên trong.
Lý Triệu vốn định đi theo vào, nhưng bước chân bỗng dừng ở cửa, một đôi ánh mắt cực hận nhìn về phía Kỷ Vân Thư.
Hắn tàn nhẫn nói: "Chỉ cần có ngươi, sẽ luôn không có chuyện tốt. Ở Cẩm Giang đã như thế, tới kinh thành rồi cũng vẫn như vậy. Có phải Lý gia chúng ta đời trước đã giết cả nhà ngươi hay không?"
Hắn hận không thể dùng đôi tay trần và bóp chặt chiếc cổ tinh tế của Kỷ Vân Thư, bóp đến khi nàng chết mới thôi!
Kỷ Vân Thư im lặng!
Tuy nhiên, Cảnh Dung nổi giận.
Nữ nhân của mình, có thể để ngươi mắng như vậy?
Ánh mắt vốn sắc như ưng, càng giống như ngọn đuốc ném về phía Lý Triệu, hai chân bước về phía trước.
Bất chợt nói bằng một giọng lạnh lùng sắc sảo: "Nếu như ngươi cảm thấy nhà giam Cẩm Giang không đủ để ngươi ngồi, bổn vương kiến nghị ngươi nên đi tới đại lao Hình Bộ."
Lý Triệu vốn là người nhát gan, đôi mắt hạ thấp xuống, không thể không nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy một lúc, sau đó nhanh chóng đi vào.
Ngay lập tức, Cảnh Dung cũng xoay người đối diện với Kỷ Vân Thư, rũ mắt nhìn vào đỉnh đầu của nàng.
"Khí thế đốt cháy Kỷ phủ, đã chạy đi đâu?"
"......"
"Can đảm khi phá án, đã chạy đi đâu?"
"......"
"Ngươi đừng xem ta giống như không khí. Ngươi hãy nhớ kỹ, có bổn vương ở đây, không người nào có thể khi dễ ngươi. Bổn vương, chính là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Ta không ngã xuống, đảm bảo sẽ luôn bảo vệ ngươi lâu dài."
Cảnh Dung nói những lời này, cực kỳ chắc chắn!
Hắn đau lòng Kỷ Vân Thư, đó là sự thật không thể chối cãi. Nữ nhân này, hắn thật sự "nuôi dưỡng" giống như Dung Vương phi của mình.
Kỷ Vân Thư vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, thở nhẹ một hơi, đối diện với hai tròng mắt của hắn, nói: "Người Lý gia đã chết, trong lòng Lý Triệu tức giận, muốn trút ra ngoài cũng là sự tình có thể tha thứ. Nếu như mỗi lần gặp loại người này, chúng ta đều phải cãi nhau một trận, chẳng phải sẽ mệt chết ta sao?"
Giọng điệu của nàng có chút mệt mỏi!
Tranh cãi về tiểu tử Lý Triệu kia, chính là lãng phí miệng lưỡi nàng.
Cảnh Dung dường như hiểu ý của nàng, chẳng lẽ là hắn tính toán quá mức chi li?
Đương nhiên không phải.
"Thôi, sau này loại người thế này, bổn vương thay ngươi chắn."
Liếc mắt đưa tình!
Trái tim Kỷ Vân Thư run lên, lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhìn vào trong phòng.
Cảnh Huyên một bên mặt đầy hoang mang. Hoàng huynh, từ khi nào đối tốt với người như vậy?
Nàng duỗi tay gãi gãi đầu, phồng miệng lên, vốn muốn hỏi gì đó, nghĩ nghĩ, lại nuốt lời nói trở vào.
Trong phòng, Giang phu nhân ghé vào bên khối thi thể, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, thân thể yếu đuối đến nỗi gần như mềm xuống trên sàn nhà, may mắn nha đầu đã nâng bà ta lên.
Tuy nhiên, hai nha đầu vừa vặn đồng thời quay đầu đi, căn bản không dám nhìn thi thể kia, nhíu chặt lông mày, kiềm chế sự thúc đẩy muốn rời đi.
Lý Triệu chỉ đứng từ xa, căn bản không dám tới gần, tay đặt ở trên chóp mũi, rõ ràng là có cảm giác ghê tởm.
Qua một hồi lâu, bên ngoài truyền đến giọng của Kinh Triệu Doãn.
"Kỷ tiên sinh, đã mang tiều phu tới đây? Ngươi muốn hỏi gì?"
Kỷ Vân Thư nghe tiếng đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy tiều phu đang cong lưng ở trong sân, đôi mắt cũng không dám nâng.
Một tiều phu trung thực, sao có thể gặp qua tình cảnh như thế?
Kỷ Vân Thư liếc mắt đánh giá trên dưới hắn một cái, sau đó hỏi: "Ngươi là người phát hiện ra thi thể?"
"Vâng."
"Phát hiện ở đâu?"
"Trên núi Lương Sơn, ta đi đốn củi, nhưng ta không giết người. Nếu như ta giết người, ta sớm đã chạy, sao sẽ đi báo quan? Các ngươi cũng không thể oan uổng ta!"
Tiều phu cực kỳ lo lắng, sợ bị cáo buộc mình là hung thủ.
Kỷ Vân Thư liền nói: "Ta chưa nói ngươi giết người." Giọng vừa rơi xuống, nàng nói tiếp: "Ta hỏi ngươi, lúc ấy khi ngươi phát hiện ra thi thể? Chung quanh, có nhìn thấy người nào không?"
Lúc này tiều phu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đầu suy nghĩ lần nữa, lắc đầu: "Không thấy người nào, ta chỉ nhìn thấy một khối thi thể, rất thảm, da mặt đều bị người lột, hai tay còn bị chém đứt."
Tiều phu thở dài một tiếng!
Nếu vậy, tiều phu này khi nhìn thấy khối thi thể kia, cũng đã phun ra một trận.
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, đi đến trước người Kinh Triệu Doãn.
"Phiền Kinh Triệu Doãn mang theo người, theo vị tiều phu này đi một chuyến tới nơi xảy ra án mạng, lục soát chung quanh một lần, lục soát thật tỉ mỉ, đặc biệt nếu có dấu vết xe ngựa, hoặc dấu chân, tất cả đều phải xem xét rõ ràng. Người chết trước khi chết, thân thể nhất định đã rất suy yếu, nàng không có khả năng chạy xa được. Vì thế, có khả năng nàng đã chạy trốn khỏi một chỗ nào đó gần hiện trường. Ngươi nhất định phải mở rộng phạm vi điều tra một lần nữa. Hơn nữa, còn thỉnh Kinh Triệu Doãn đi hỏi một chút, những tiều phu thường xuyên đốn củi ở trên núi Lương Sơn, hỏi xem bọn họ có nhìn thấy người nào khả nghi, hoặc là phát sinh qua sự tình khả nghi nào không. Ta tin rằng, chút việc này Kinh Triệu Doãn hẳn là có năng lực, đúng không?"
Nàng nói rất rõ ràng, Kinh Triệu Doãn cũng nghe rất hiểu.
Lúc này, hắn đầu tiên là gật đầu, thừa nhận năng lực làm việc của mình không tồi, sau đó trong lòng có sự hoài nghi, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Kỷ tiên sinh đã từng làm quan địa phương?"
"Vì sao ngươi hỏi như vậy?"
"Phương thức tiên sinh tra án, khiến bản quan bội phục, các chi tiết đều cân nhắc tỉ mỉ tinh tế, cho nên bản quan đoán rằng, tiên sinh chắc đã từng nhậm chức ở huyện nha?"
Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Kinh Triệu Doãn suy nghĩ nhiều, tại hạ chỉ đọc nhiều sách một chút mà thôi."
Kinh Triệu Doãn bán tín bán nghi, đáy lòng đối người này, càng thêm tràn ngập tò mò.
Người Dung Vương tìm tới, tuyệt đối không phải là người bình thường!
Không trì hoãn thêm thời gian, Kinh Triệu Doãn lập tức cử người của mình đi làm sự tình Kỷ Vân Thư giao phó.
Lúc này, Giang phu nhân trong phòng cuối cùng đã khóc mệt mỏi, bàn tay run rẩy chậm rãi đắp tấm vải bố trắng lên, siết chặt khăn tay, lau nước mắt trên mặt.
Bà ta hất tay hai nha đầu bên cạnh, đi về phía Kỷ Vân Thư.
Giọng điệu nghẹn ngào, nhẹ giọng nói với nàng: "Ta không ngờ, Thủy Tinh sẽ kết thúc với thảm trạng như vậy, nếu tiên sinh đã giúp ta tìm được Thủy Tinh, ta tất nhiên cũng sẽ không nuốt lời. Đợi sau khi lo xong tang sự của Thủy Tinh, ta sẽ nói hết toàn bộ những gì ta biết cho tiên sinh."
Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, đầy tơ máu.
Kỷ Vân Thư không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Một vài giọt nước mắt của Giang phu nhân rơi ra khi bà ta hít thở một hơi thật sâu.
"Còn thỉnh tiên sinh, nhất định phải tìm ra được hung phạm, ta muốn khiến hung thủ, ngũ mã phanh thây, mới có thể dập tắt được sự tức giận của Lý gia ta."
"Không cần Giang phu nhân phải nói, tại hạ đã tiếp nhận vụ án này, tất nhiên sẽ điều tra mọi thứ rõ ràng."
"Tài năng của tiên sinh, ta tin phục."
Thân mình Giang phu nhân không thể đứng vững, suýt nữa lại ngã xuống, hai nha đầu nhanh chóng nâng bà ta lên, sau đó đỡ bà ta rời đi.
Lý Triệu cũng nhanh chóng rời đi, tay còn bụm miệng lại, có vẻ như hắn cũng đang muốn phun ra.
Cuối cùng, Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư và Cảnh Huyên cũng rời khỏi nghĩa trang.
Tốc độ Cảnh Huyên chui vào trong xe ngựa, cực kỳ nhanh.
Nàng hối hận, thề sẽ không bao giờ tới nghĩa trang lần nữa!
Tác giả :
Li Đa Ô