Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung
Chương 70: Biết ăn nói
"Ngươi cho là... Như vậy... thì... Có thể... Giết ta... Sao." Thần sắc của cái "Tu Du Quân" ban đầu kia càng thêm quỷ dị, giờ phút này máu tươi đang tắc trong họng hắn, làm cho giọng nói trở nên đứt quãng, bọt máu cùng những giọt máu theo lỗ mũi phún ra ngoài.
Người từ bốn phương tám hướng vây lại càng ngày càng nhiều, A Li căng chặt da đầu, vừa nhón chân vừa nhìn.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại có một ảo giác —— người trong khắp thiên hạ đều đang nói cùng một câu nói, tụ về nơi này mà đến.
"Sợ cái gì. Giết hết là được." Vân Dục Hưu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hắn nhíu ánh mắt xuống, thần thái lười nhác thanh thản.
Trước khi Tu Du Quân đổi lời thoại mới, Vân Dục Hưu nghiêng thân thể hơi hơi về phía trước một chút, khóe môi gợi lên một nụ cười tà ác đến cực hạn, một chữ một chữ, rành mạch nói: "Nếu số người ngươi đưa tới đủ nhiều, nói không chừng có thể kiến thức được một nửa bản lĩnh giết người của ta."
A Li nhìn thấy khuôn mặt "Tu Du Quân" vốn đàn vặn vẹo lại trùng trùng run rẩy một chút.
Vân Dục Hưu không cần nhiều lời, thân thể hơi hơi nhoáng lên một cái, biến mất ngay tại chỗ trong chớp mắt.
Một giây sau, trong cái lỗ sâu hoắm trước người "Tu Du Quân" dấy lên một ngọn ma diễm u ám. Thân thể trông giống như một con tang thi này trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi, lại không còn chút dấu vết đã từng tồn tại.
Vân Dục Hưu hướng tới đám đông, tiến lên trước một bước.
Đầu ngón tay của hắn nhảy lên một ngọn lửa mê muội, môi mỏng hơi cong: "Cháy chậm một chút mới càng đẹp mắt."
Đám đông đồng loạt dừng bước lại, một chút sau, mọi người cùng cả giận kêu lên, nói: "Tán tận lương tâm! Huyền Hoàng! Ngươi thật sự muốn cùng tên đại ác ma này đồng hành sao!"
Tiếng gầm dời núi lấp biển đánh úp lại, thân thể nhỏ bé của A Li tiểu không khỏi nhẹ nhàng quơ quơ.
Vân Dục Hưu ôm lấy khuôn mặt của nàng giấu vào trong ngực mình, tay áo dài cong lại, bao lấy nàng từ đầu đến chân kín mít, một chút gió cũng không thổi đến thân thể của nàng.
Hắn gục đầu xuống, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ tóc trên đỉnh đầu nàng.
"Không cần nhìn, không cần nghe, không cần nghĩ. Không phải sợ."
A Li ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Trên vai hắn, lưng hắn cùng trong ngực hắn đều có cảm giác thật rắn chắc, bên hông cũng vậy, sờ lên liền thấy cứng rắn , bên trong tầng cơ bắp hơi mỏng hình như lén ẩn giấu lực lượng vô cùng vô tận. Hắn không phải là người lương thiện, trên người không biết đeo bao nhiêu tánh mạng, nhưng khi tới gần hắn, đều sẽ nghe được một mùi hương tươi mát mê người đến cực điểm, không nhiễm mùi máu nào.
Tim của hắn đập vững vàng hữu lực, chỉ là khoảnh khắc khi gương mặt nàng dán lên mới hơi hơi rối loạn.
Lòng A Li bỗng nhiên trở nên thập phần bình tĩnh.
Nàng nghĩ, 'Trong lòng hắn, đều là mùi hương yên vui của mình.'
Chim chóc cũng không có lòng tham, có thể có được một cái tổ thoải mái là có thể thỏa mãn ngủ hình chữ X.
Tâm thần A Li chậm rãi chìm vào trạng thái cùng thiên địa cộng minh. Lần này, nàng nhìn càng thêm rõ ràng , trên mặt biển của lực thiên địa, con quái vật khổng lồ như là một cụm rong rêu đang phập phềnh , hình dạng như tụ lại từ những mảnh nhỏ vụn, màu sắc pha tạp. Cách đó không xa có một đám lớn khu vực có màu đậm hơn, giống như bị nhiễm bệnh vậy, đang hướng về phía mình cùng Vân Dục Hưu lan tràn ra.
Trong lòng A Li có sở cảm —— mảnh vật chất như tảo biển có màu đậm hơn này nhìn giống y như đúc cái "con nhím biển" khi mới vừa rồi quan sát "Tu Du Quân" đã nhìn thấy, chẳng qua phạm vi khuếch đại hơn rất nhiều, nếu như nói "Tu Du Quân" mới vừa rồi giống như một con nhím biển màu đậm, vậy cái đám lớn trước mắt này lại giống một "Hạt lười ươi" bị ngâm lâu trong nước.
Chỗ Vân Dục Hưu xẹt qua, chúng nó nhanh chóng héo rũ điêu linh, trôi đi trong biển của lực thiên địa.
"Hắn thao túng những người này!" A Li thốt ra.
Nàng từ trong lòng Vân Dục Hưu ló đầu ra, thấy hắn đã thanh lý một vòng chung quanh không còn một mảnh.
Càng có nhiều những người khác đang từ phương xa vây lại, bọn họ cũng kêu lên khuyên bảo A Li rời khỏi tên ác ma Vân Dục Hưu này, thanh âm tầng tầng lớp lớp, giống như ma âm đổ vào tai.
A Li đặt bàn tay nhỏ bé lên ngực Vân Dục Hưu, nhẹ giọng nói với hắn: "Khoan giết đã, để ta thử hắn một lần."
"Ừm." Vân Dục Hưu nhíu lông mày, thật có chút bất mãn.
"Tu Du Quân!" A Li cất cao giọng nói, "Ngươi nhất định không thể nghĩ ra, kỳ thực sớm đã có người khác tới tìm ta, còn dạy ta làm thế nào phòng bị ngươi."
Đám người ngưng một chút.
A Li nói: "Bằng không thì chiêu thuật của ngươi vì sao lại vô dụng đối với ta ? Người nọ nói, nếu như ngươi tìm đến ta, bảo ta phải kéo dài thời gian, cầm chân ngươi một chút —— ta mới là coi ngươi là khỉ đề đùa giỡn ấy chứ!"
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.
Mới vừa rồi biểu hiện của A Li đích xác thật quỷ dị, Tu Du Quân chỉ nghĩ là phương thức của người mà chim không quá giống nhau mà thôi, lại không nghĩ rằng bản thân cư nhiên bị nàng trêu đùa .
"Cho nên, " A Li đắc ý dào dạt, "Ngươi xác định chân thân của mình ở Thần Sơn vẫn bình yên vô sự? !"
Phảng phất như có một trận gió nhẹ nhàng phất qua.
Một giây sau, chỉ thấy đám người như những con rối trong cả thành đều bừng tỉnh đại mộng, kỳ quái nhìn trái nhìn phải, nhức đầu, đều tự tan đi.
A Li vội vàng tĩnh tâm nhập thần, chỉ thấy cái mấy vết lốm đốm giống như rong rêu màu đậm nhanh chóng lướt về hướng phương xa.
Nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy đâu .
Ánh mắt Vân Dục Hưu nặng nề: "Ai đi tìm nàng ?."
A Li yên lặng ở trong lòng thay chỉ số thông minh của hắn đốt một ngọn nến, trên mặt không chút nào dấu diếm: "Ta lừa hắn . Mới vừa rồi lòng ta có dự cảm, cảm thấy mấy cái này đều không phải là chân thân của hắn, nên mới cố ý nói như thế, hắn liền hoảng hốt, thấy không ?. Hắn chạy đi thế này, chứng minh ta đã đoán đúng rồi! Đi kiếm chỗ nào an toàn, ta lại kể chi tiết cho chàng nghe."
Ánh sáng trong mắt Vân Dục Hưu nhẹ nhàng chợt lóe: "Ờ. Mà cần gì phiền toái như vậy, giết hết là được."
Dừng một chút, hắn nói: "Thần Sơn tính là cái gì."
"Ừ ừ ừ, ngươi lợi hại nhất!" A Li ngồi xổm xuống bên cạnh Ngọc Li Hành, ngẩng mặt xem con ngốc điểu nhà mình, "Hắn sao lại thế này?"
Vân Dục Hưu một tay nhấc Ngọc Li Hành cùng ấu tể Thiên Đế lên, một tay kia nắm A Li, thi triển thuật pháp súc địa thành thốn, đi đến một cái khe núi không người.
"Hắn lấy cái chết ra uy hiếp, cầu ta thả Thanh Y." Vân Dục Hưu tiện tay ném Ngọc Li Hành vào dưới tàng một gốc cây tuyết, nói, "Người này cùng nàng có chút sâu xa, nếu như để cho hắn chết, sợ nàng lại ồn ào ở bên tai ta, nên tạm thời lưu lại tánh mạng cho hắn."
Thần sắc A Li thời uể oải đi nhiều: "Nói như thế, hắn quả nhiên cùng với Thanh Y là một bọn."
Nàng nhìn chằm chằm Ngọc Li Hành trên mặt đất, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh từ trước.
"Không cần nghĩ nhiều." Vân Dục Hưu bất động thanh sắc, để một bàn tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cho nàng, "Đánh thức hắn, hỏi ra liền rõ ràng ."
A Li gật gật đầu.
Ngọc Li Hành từ từ tỉnh dậy, thấy rõ hai người trước mặt, lại nhìn nhìn con ấu tể Thiên Đế ngồi xổm ở một bên như hổ rình mồi, khóe môi hắn hiện lên một tia cười khổ.
Hắn tùy tiện dựa vào dưới gốc cây tuyết sau lưng mình, bộ dáng thoạt nhìn lại có mấy phần tiêu sái.
A Li liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, người này đúng là Ngọc Hư Tử. Lúc trước hắn mỗi khi "đi ngang qua" Phượng Tê Lĩnh, ngồi kể cho mình nghe mấy chuyện kỳ lạ lý thú, đều bày ra tư thế này.
Gáy Ngọc Hư Tử nhẹ nhàng đặt lên trên thân cây thụ tuyết, cong lên một chân, hơi ngẩng khuôn mặt nghiêm trang lên, ánh mắt thật sự trống không.
Không đợi hai người A Li đặt câu hỏi, hắn liền tự mình lên tiếng: "Thế gian này, quả nhiên sức mạnh mới là vương đạo. Mặc dù ta bày mưu giăng bẫy cho lắm, chung quy cũng chỉ làm được mấy trò mèo quào mà thôi, đã lọt vào trong tay các ngươi, ta sẽ nói thẳng hết thảy ra vậy. Những chuyện này chẳng phải ta tự mình làm được, mà nếu người khác có thể làm thành, ta cũng cảm thấy vui mừng ."
Khoé môi Vân Dục Hưu lộ vẻ cười lạnh, bộ dáng thờ ơ.
Trong lòng A Li phức tạp, hơi hơi mím môi, lẳng lặng nhìn người quen thuộc này.
"Thần Sơn nắm giữ quyền lực lớn nhất trên thế gian này, đã có vạn vạn năm. Lúc trước ta hành tẩu thế gian, dần dần phát hiện thế nhân căn bản không cần thiết phải chịu nhiều đau khổ như vậy —— về điểm này, Thiên Đế so với ta chắc chắn rõ ràng hơn nhiều lắm. Tất cả mọi đâu khổ, đều từ lòng tham không đáy mà ta."
"Các ngươi là thần thú tiên thiên như vậy, tất nhiên là không có nỗi buồn lo này. Các ngươi lạnh mắt xem thế nhân, chỉ cảm thấy bọn họ mua dây buộc mình, bị quyền thế, ích lợi, sắc đẹp mê hoặc che mờ hai mắt, suốt ngày nóng vội không ngừng, tự chìm vào bể khổ, không được giải thoát."
"Nhưng các ngươi cũng biết, nhân sinh mà được lựa chọn, cũng chẳng ai muốn làm nô lệ của dục vọng!"
A Li hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ rằng, nghe qua giống như rất có đạo lý, chẳng qua người này nói chuyện luôn là chín phần thực kèm một phần giả, tạm thời nghe, không thể tin tưởng hoàn toàn.
"Thế nhân sở dĩ lưu lạc đến tận đây, căn nguyên đúng là nằm ở Thần Sơn! Thần Sơn sừng sững trên vị trí cao nhất thế gian này đã lâu lắm rồi , sớm đã sa đọa hủ hóa. Đối với bọn họ mà nói, thay vì phí sức lao động để thúc đẩy toàn bộ thế gian đi về phía trước, trong lúc đó còn phải phòng ngự các loại nguy hiểm khó có thể đoán trước, chẳng thà đem toàn bộ thế gian biến thành đất ẩm hư thối, dùng dục vọng bịt lấy mắt thế nhân, để cho chính bọn họ trói chặt bản thân, nằm bên trong Dục Đều càng hãm càng sâu, thống khổ, giãy dụa, nội đấu... Như thế, các vị trên Thần Sơn mới có thể kê cao gối mà ngủ."
"Nếu là ta có được thần cách, ta liền có thể nghe được tiếng lòng của chúng sinh, thay bọn họ giải trừ khổ ách, thu hoạch nguyện lực, qua một thời gian, ta nhất định có thể cùng Thần Sơn chiến một trận chiến, cùng Thần chiến một trận!"
Gò má Ngọc Hư Tử phiếm hồng, thoạt nhìn trong lòng có chút kích động, "Thiên Đế, ngươi biết rõ thế nhân đau khổ đều do dục vọng, lại ngạo mạn bàng quan, lạnh mắt nhìn bọn họ hèn mọn, nếu như xin ngươi cứu người cho cứu lửa, ngươi nhất định sẽ cười nhạt."
Vân Dục Hưu cười lạnh không nói.
"Mà ngươi, Huyền Hoàng, " Ngọc Hư Tử quay sang, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thẳng A Li, "Uổng cho ngươi làm thần thú, mọi người cầu nguyện cầu phúc với ngươi từ trước giờ ngươi cũng không để ý, ta hao hết tâm lực tìm nhiều câu chuyện xưa như vậy giáo hóa cho ngươi, mà trong mắt ngươi lại vĩnh viễn chỉ có ba mẫu đất địa bàn trước mặt !"
A Li vô tội chớp chớp mắt.
"Các ngươi rõ ràng có được thần cách, cũng không muốn đi làm việc của thần. Đám các ngươi đã không muốn, sao không đem năng lực cùng trách nhiệm này phó thác cho người khác ? !" Ngọc Hư Tử chính khí nghiêm nghị, "Đúng, tất cả những thứ này thật sự là do mưu kế của ta, mục đích của ta các ngươi cũng biết, đó là cướp lấy thần cách. Huyền Hoàng, ngươi biết được những người ngồi không ăn bám có bao nhiêu đáng giận, ngươi chẳng lẽ muốn mình trở thành một thứ mà ngay cả bản thân mình đều ghét sao!"
A Li nói: "Ngươi tiếp tục đi."
Ngọc Hư Tử khẽ cười cười: "Ngươi vẫn giống như trước, vẫn là ngây thơ đáng yêu như vậy."
Trên mặt Vân Dục Hưu kết băng sương.
Ngọc Hư Tử cũng không nhìn hắn, chỉ hướng về A Li nói: "Ngươi thật thiện lương, nhưng ngươi sẽ không vì những người ngươi không quan tâm mà hy sinh bản thân. Ta cũng bị ép đến bất đắc dĩ mới tính kế ngươi cùng Thiên Đế. Chuyện đã phát sinh thì không thể vãn hồi, mà ta đã rơi vào tay các ngươi, cũng chỉ có thể nhận tội, nhưng mà..."
Hắn cười cười, nụ cười hơi có chút ngạo nghễ "ta đều nắm hết thảy trong tay" : "Nhưng cuối cùng người thắng nhất định là ta. Bởi vì ta đã áp tất cả của ta lên người của các ngươi, hiện thời, các ngươi đã bị cuốn vào trong chuyện này, Thần Sơn sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi ngoại trừ đối kháng lại, thì cũng không có biện pháp khác. Mà ta chiếm giữ thân xác của Ngọc Li Hành, nhưng vẫn chưa tiêu diệt nguyên hồn của hắn, các ngươi ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không giết ta, ta liền có thể tận mắt thấy ngày đó đến."
Hắn buông tay: "Ta làm tất cả những thứ này , cũng vì chúng sinh. Chỉ cần kết quả giống nhau, là ai làm việc này ta kỳ thực không quan tâm ."
"Thanh Y là ai?" A Li hỏi.
"À, nàng." Ngọc Hư Tử cúi mắt cười, "Lúc trước Ngọc Lâm Lang sinh hạ một đôi song sinh nữ, đều là thân thể thuần âm. Ta ôm đi một người trong đó, lấy bí pháp làm biến mất dung mạo của nàng, giúp nàng tăng thực lực lên, sau đó đưa đến bên cạnh Dung Trích Tinh. Xem như một nước cờ ẩn đi."
Hắn vẫy vẫy tay: "Nàng giống như ngươi, là một người thiện lương, nàng biết ta làm hết thảy đều là vì chúng sinh, thế này mới không tiếc tánh mạng ở lại bên cạnh, trợ giúp ta. Hi vọng ngươi nể tình huyết mạch tương thông, hạ thủ lưu tình với nàng. Hiện thời các ngươi đã biết được mục đích của ta , kỳ thực nếu nghĩ kỹ, chuyện phải làm kế tiếp của các ngươi, chẳng những không có xung đột gì với ta, ngược lại hoàn toàn cùng một mục đích. Ta biết các ngươi sẽ không hoàn toàn tin ta, nhưng ta đã nằm trong tay các ngươi, các ngươi có thể yêu cầu Thanh Y lảm việc thay các ngươi."
"Trong tay ta cũng còn có chút nhân thủ ." Hắn cười cười, "Chẳng phải cái loại mà ngay cả đi tung tin đồn cũng không xong đây. Các ngươi có thể suy xét một chút."
Ngọc Hư Tử nghĩ rằng A Li không có khả năng đoán được hắn là một cơ thể hai linh hồn. Theo như lời hắn nói, ngoại trừ giấu diếm chuyện Thanh Y đã bị nữ hồn đoạt xá ra, còn lại tất cả đều là lời thật, cũng không sợ A Li đi thăm dò. Chỉ cần A Li tin hắn, đối đãi với Thanh Y như muội muội ruột, huynh muội hai người bọn họ liền nhất định có thể tìm được cơ hội để trở mình!
A Li kéo Vân Dục Hưu đến xa xa.
Sắc mặt Vân Dục Hưu rất khó xem, hắn bình tĩnh nhìn A Li: "Nàng tin hắn ?"
A Li cười một tiếng, nói: "Vai ác nói lời chính nghĩa ta thấy quá nhiều, nếu không có tài ăn nói tốt, làm sao có thể dụ được một đống người khăng khăng một mực vì hắn bán mạng như vậy ? Dù sao bất kể hắn nói cái gì, nói thì nghe hay lắm, chỉ cần nhớ kỹ trong đầu hắn kỳ thực muốn mạng nhỏ của ta là được rồi."
"Không ngốc lắm nhỉ." Vân Dục Hưu ngạc nhiên nhíu mày.
"Bất quá ta cảm thấy, chúng ta không nên ngại lợi dụng bọn họ để làm chút việc..." A Li kiễng chân, ghé vào bên cạnh lỗ tai của hắn nói.
Nàng phát hiện thân thể hắn hình như có chút cứng đờ.
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện bộ ngực của mình đang cọ hắn, theo cổ áo hơi hơi vặn vẹo rộng mở nhìn xuống, có thể rõ ràng thấy một mảnh nhỏ phong cảnh tuyệt vời.
Thắt lưng bị kềm chặt .
"Được, đều theo ý nàng." Thanh âm của Vân Dục Hưu trầm thấp gần như mất tiếng, hắn cúi đầu cắn môi nàng, hung ác nói, "Nhưng mà trước tiên, có phải còn mấy mối nợ còn chưa có tính hay không? Tu Du Quân bộ dạng đẹp mắt? Nói chuyện cũng dễ nghe? Hử ?"
A Li trong lòng giật mình, từ đỉnh đầu tê rần đến lòng bàn chân. Nàng rõ ràng không hề kinh hoảng một chút nào, cũng là trái tim như thắt lại, tức ngực khó thở.
Toàn bộ thế giới đều là hơi thở của Vân Dục Hưu.
Nàng gian nan tìm về một tia thần trí: "Ta lừa hắn mà..."
Vừa mở miệng chính là tự hủy trường thành, Vân Dục Hưu thừa dịp xông vào, phá huỷ phòng tuyến của nàng triệt để.
A Li quân lính tan rã.
Đợi đến hắn nới lỏng nàng ra, nàng cảm thấy bản thân đã hóa thành một bãi nước rồi, đứng cũng đứng không vững.
"Chàng, chàng..." Nàng vô lực trừng mắt nhìn tay hắn. Cái tay kia vừa mới ở phía dưới xiêm y của nàng làm hết chuyện xấu.
Khoé môi xinh đẹp của Vân Dục Hưu cong lên ý cười xấu xa: "Sao, muốn ta à? A, trước khi nguôi giận đều sẽ không gặp mặt nàng, đây là trừng phạt."
Người từ bốn phương tám hướng vây lại càng ngày càng nhiều, A Li căng chặt da đầu, vừa nhón chân vừa nhìn.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại có một ảo giác —— người trong khắp thiên hạ đều đang nói cùng một câu nói, tụ về nơi này mà đến.
"Sợ cái gì. Giết hết là được." Vân Dục Hưu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hắn nhíu ánh mắt xuống, thần thái lười nhác thanh thản.
Trước khi Tu Du Quân đổi lời thoại mới, Vân Dục Hưu nghiêng thân thể hơi hơi về phía trước một chút, khóe môi gợi lên một nụ cười tà ác đến cực hạn, một chữ một chữ, rành mạch nói: "Nếu số người ngươi đưa tới đủ nhiều, nói không chừng có thể kiến thức được một nửa bản lĩnh giết người của ta."
A Li nhìn thấy khuôn mặt "Tu Du Quân" vốn đàn vặn vẹo lại trùng trùng run rẩy một chút.
Vân Dục Hưu không cần nhiều lời, thân thể hơi hơi nhoáng lên một cái, biến mất ngay tại chỗ trong chớp mắt.
Một giây sau, trong cái lỗ sâu hoắm trước người "Tu Du Quân" dấy lên một ngọn ma diễm u ám. Thân thể trông giống như một con tang thi này trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi, lại không còn chút dấu vết đã từng tồn tại.
Vân Dục Hưu hướng tới đám đông, tiến lên trước một bước.
Đầu ngón tay của hắn nhảy lên một ngọn lửa mê muội, môi mỏng hơi cong: "Cháy chậm một chút mới càng đẹp mắt."
Đám đông đồng loạt dừng bước lại, một chút sau, mọi người cùng cả giận kêu lên, nói: "Tán tận lương tâm! Huyền Hoàng! Ngươi thật sự muốn cùng tên đại ác ma này đồng hành sao!"
Tiếng gầm dời núi lấp biển đánh úp lại, thân thể nhỏ bé của A Li tiểu không khỏi nhẹ nhàng quơ quơ.
Vân Dục Hưu ôm lấy khuôn mặt của nàng giấu vào trong ngực mình, tay áo dài cong lại, bao lấy nàng từ đầu đến chân kín mít, một chút gió cũng không thổi đến thân thể của nàng.
Hắn gục đầu xuống, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ tóc trên đỉnh đầu nàng.
"Không cần nhìn, không cần nghe, không cần nghĩ. Không phải sợ."
A Li ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Trên vai hắn, lưng hắn cùng trong ngực hắn đều có cảm giác thật rắn chắc, bên hông cũng vậy, sờ lên liền thấy cứng rắn , bên trong tầng cơ bắp hơi mỏng hình như lén ẩn giấu lực lượng vô cùng vô tận. Hắn không phải là người lương thiện, trên người không biết đeo bao nhiêu tánh mạng, nhưng khi tới gần hắn, đều sẽ nghe được một mùi hương tươi mát mê người đến cực điểm, không nhiễm mùi máu nào.
Tim của hắn đập vững vàng hữu lực, chỉ là khoảnh khắc khi gương mặt nàng dán lên mới hơi hơi rối loạn.
Lòng A Li bỗng nhiên trở nên thập phần bình tĩnh.
Nàng nghĩ, 'Trong lòng hắn, đều là mùi hương yên vui của mình.'
Chim chóc cũng không có lòng tham, có thể có được một cái tổ thoải mái là có thể thỏa mãn ngủ hình chữ X.
Tâm thần A Li chậm rãi chìm vào trạng thái cùng thiên địa cộng minh. Lần này, nàng nhìn càng thêm rõ ràng , trên mặt biển của lực thiên địa, con quái vật khổng lồ như là một cụm rong rêu đang phập phềnh , hình dạng như tụ lại từ những mảnh nhỏ vụn, màu sắc pha tạp. Cách đó không xa có một đám lớn khu vực có màu đậm hơn, giống như bị nhiễm bệnh vậy, đang hướng về phía mình cùng Vân Dục Hưu lan tràn ra.
Trong lòng A Li có sở cảm —— mảnh vật chất như tảo biển có màu đậm hơn này nhìn giống y như đúc cái "con nhím biển" khi mới vừa rồi quan sát "Tu Du Quân" đã nhìn thấy, chẳng qua phạm vi khuếch đại hơn rất nhiều, nếu như nói "Tu Du Quân" mới vừa rồi giống như một con nhím biển màu đậm, vậy cái đám lớn trước mắt này lại giống một "Hạt lười ươi" bị ngâm lâu trong nước.
Chỗ Vân Dục Hưu xẹt qua, chúng nó nhanh chóng héo rũ điêu linh, trôi đi trong biển của lực thiên địa.
"Hắn thao túng những người này!" A Li thốt ra.
Nàng từ trong lòng Vân Dục Hưu ló đầu ra, thấy hắn đã thanh lý một vòng chung quanh không còn một mảnh.
Càng có nhiều những người khác đang từ phương xa vây lại, bọn họ cũng kêu lên khuyên bảo A Li rời khỏi tên ác ma Vân Dục Hưu này, thanh âm tầng tầng lớp lớp, giống như ma âm đổ vào tai.
A Li đặt bàn tay nhỏ bé lên ngực Vân Dục Hưu, nhẹ giọng nói với hắn: "Khoan giết đã, để ta thử hắn một lần."
"Ừm." Vân Dục Hưu nhíu lông mày, thật có chút bất mãn.
"Tu Du Quân!" A Li cất cao giọng nói, "Ngươi nhất định không thể nghĩ ra, kỳ thực sớm đã có người khác tới tìm ta, còn dạy ta làm thế nào phòng bị ngươi."
Đám người ngưng một chút.
A Li nói: "Bằng không thì chiêu thuật của ngươi vì sao lại vô dụng đối với ta ? Người nọ nói, nếu như ngươi tìm đến ta, bảo ta phải kéo dài thời gian, cầm chân ngươi một chút —— ta mới là coi ngươi là khỉ đề đùa giỡn ấy chứ!"
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.
Mới vừa rồi biểu hiện của A Li đích xác thật quỷ dị, Tu Du Quân chỉ nghĩ là phương thức của người mà chim không quá giống nhau mà thôi, lại không nghĩ rằng bản thân cư nhiên bị nàng trêu đùa .
"Cho nên, " A Li đắc ý dào dạt, "Ngươi xác định chân thân của mình ở Thần Sơn vẫn bình yên vô sự? !"
Phảng phất như có một trận gió nhẹ nhàng phất qua.
Một giây sau, chỉ thấy đám người như những con rối trong cả thành đều bừng tỉnh đại mộng, kỳ quái nhìn trái nhìn phải, nhức đầu, đều tự tan đi.
A Li vội vàng tĩnh tâm nhập thần, chỉ thấy cái mấy vết lốm đốm giống như rong rêu màu đậm nhanh chóng lướt về hướng phương xa.
Nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy đâu .
Ánh mắt Vân Dục Hưu nặng nề: "Ai đi tìm nàng ?."
A Li yên lặng ở trong lòng thay chỉ số thông minh của hắn đốt một ngọn nến, trên mặt không chút nào dấu diếm: "Ta lừa hắn . Mới vừa rồi lòng ta có dự cảm, cảm thấy mấy cái này đều không phải là chân thân của hắn, nên mới cố ý nói như thế, hắn liền hoảng hốt, thấy không ?. Hắn chạy đi thế này, chứng minh ta đã đoán đúng rồi! Đi kiếm chỗ nào an toàn, ta lại kể chi tiết cho chàng nghe."
Ánh sáng trong mắt Vân Dục Hưu nhẹ nhàng chợt lóe: "Ờ. Mà cần gì phiền toái như vậy, giết hết là được."
Dừng một chút, hắn nói: "Thần Sơn tính là cái gì."
"Ừ ừ ừ, ngươi lợi hại nhất!" A Li ngồi xổm xuống bên cạnh Ngọc Li Hành, ngẩng mặt xem con ngốc điểu nhà mình, "Hắn sao lại thế này?"
Vân Dục Hưu một tay nhấc Ngọc Li Hành cùng ấu tể Thiên Đế lên, một tay kia nắm A Li, thi triển thuật pháp súc địa thành thốn, đi đến một cái khe núi không người.
"Hắn lấy cái chết ra uy hiếp, cầu ta thả Thanh Y." Vân Dục Hưu tiện tay ném Ngọc Li Hành vào dưới tàng một gốc cây tuyết, nói, "Người này cùng nàng có chút sâu xa, nếu như để cho hắn chết, sợ nàng lại ồn ào ở bên tai ta, nên tạm thời lưu lại tánh mạng cho hắn."
Thần sắc A Li thời uể oải đi nhiều: "Nói như thế, hắn quả nhiên cùng với Thanh Y là một bọn."
Nàng nhìn chằm chằm Ngọc Li Hành trên mặt đất, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh từ trước.
"Không cần nghĩ nhiều." Vân Dục Hưu bất động thanh sắc, để một bàn tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cho nàng, "Đánh thức hắn, hỏi ra liền rõ ràng ."
A Li gật gật đầu.
Ngọc Li Hành từ từ tỉnh dậy, thấy rõ hai người trước mặt, lại nhìn nhìn con ấu tể Thiên Đế ngồi xổm ở một bên như hổ rình mồi, khóe môi hắn hiện lên một tia cười khổ.
Hắn tùy tiện dựa vào dưới gốc cây tuyết sau lưng mình, bộ dáng thoạt nhìn lại có mấy phần tiêu sái.
A Li liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, người này đúng là Ngọc Hư Tử. Lúc trước hắn mỗi khi "đi ngang qua" Phượng Tê Lĩnh, ngồi kể cho mình nghe mấy chuyện kỳ lạ lý thú, đều bày ra tư thế này.
Gáy Ngọc Hư Tử nhẹ nhàng đặt lên trên thân cây thụ tuyết, cong lên một chân, hơi ngẩng khuôn mặt nghiêm trang lên, ánh mắt thật sự trống không.
Không đợi hai người A Li đặt câu hỏi, hắn liền tự mình lên tiếng: "Thế gian này, quả nhiên sức mạnh mới là vương đạo. Mặc dù ta bày mưu giăng bẫy cho lắm, chung quy cũng chỉ làm được mấy trò mèo quào mà thôi, đã lọt vào trong tay các ngươi, ta sẽ nói thẳng hết thảy ra vậy. Những chuyện này chẳng phải ta tự mình làm được, mà nếu người khác có thể làm thành, ta cũng cảm thấy vui mừng ."
Khoé môi Vân Dục Hưu lộ vẻ cười lạnh, bộ dáng thờ ơ.
Trong lòng A Li phức tạp, hơi hơi mím môi, lẳng lặng nhìn người quen thuộc này.
"Thần Sơn nắm giữ quyền lực lớn nhất trên thế gian này, đã có vạn vạn năm. Lúc trước ta hành tẩu thế gian, dần dần phát hiện thế nhân căn bản không cần thiết phải chịu nhiều đau khổ như vậy —— về điểm này, Thiên Đế so với ta chắc chắn rõ ràng hơn nhiều lắm. Tất cả mọi đâu khổ, đều từ lòng tham không đáy mà ta."
"Các ngươi là thần thú tiên thiên như vậy, tất nhiên là không có nỗi buồn lo này. Các ngươi lạnh mắt xem thế nhân, chỉ cảm thấy bọn họ mua dây buộc mình, bị quyền thế, ích lợi, sắc đẹp mê hoặc che mờ hai mắt, suốt ngày nóng vội không ngừng, tự chìm vào bể khổ, không được giải thoát."
"Nhưng các ngươi cũng biết, nhân sinh mà được lựa chọn, cũng chẳng ai muốn làm nô lệ của dục vọng!"
A Li hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ rằng, nghe qua giống như rất có đạo lý, chẳng qua người này nói chuyện luôn là chín phần thực kèm một phần giả, tạm thời nghe, không thể tin tưởng hoàn toàn.
"Thế nhân sở dĩ lưu lạc đến tận đây, căn nguyên đúng là nằm ở Thần Sơn! Thần Sơn sừng sững trên vị trí cao nhất thế gian này đã lâu lắm rồi , sớm đã sa đọa hủ hóa. Đối với bọn họ mà nói, thay vì phí sức lao động để thúc đẩy toàn bộ thế gian đi về phía trước, trong lúc đó còn phải phòng ngự các loại nguy hiểm khó có thể đoán trước, chẳng thà đem toàn bộ thế gian biến thành đất ẩm hư thối, dùng dục vọng bịt lấy mắt thế nhân, để cho chính bọn họ trói chặt bản thân, nằm bên trong Dục Đều càng hãm càng sâu, thống khổ, giãy dụa, nội đấu... Như thế, các vị trên Thần Sơn mới có thể kê cao gối mà ngủ."
"Nếu là ta có được thần cách, ta liền có thể nghe được tiếng lòng của chúng sinh, thay bọn họ giải trừ khổ ách, thu hoạch nguyện lực, qua một thời gian, ta nhất định có thể cùng Thần Sơn chiến một trận chiến, cùng Thần chiến một trận!"
Gò má Ngọc Hư Tử phiếm hồng, thoạt nhìn trong lòng có chút kích động, "Thiên Đế, ngươi biết rõ thế nhân đau khổ đều do dục vọng, lại ngạo mạn bàng quan, lạnh mắt nhìn bọn họ hèn mọn, nếu như xin ngươi cứu người cho cứu lửa, ngươi nhất định sẽ cười nhạt."
Vân Dục Hưu cười lạnh không nói.
"Mà ngươi, Huyền Hoàng, " Ngọc Hư Tử quay sang, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thẳng A Li, "Uổng cho ngươi làm thần thú, mọi người cầu nguyện cầu phúc với ngươi từ trước giờ ngươi cũng không để ý, ta hao hết tâm lực tìm nhiều câu chuyện xưa như vậy giáo hóa cho ngươi, mà trong mắt ngươi lại vĩnh viễn chỉ có ba mẫu đất địa bàn trước mặt !"
A Li vô tội chớp chớp mắt.
"Các ngươi rõ ràng có được thần cách, cũng không muốn đi làm việc của thần. Đám các ngươi đã không muốn, sao không đem năng lực cùng trách nhiệm này phó thác cho người khác ? !" Ngọc Hư Tử chính khí nghiêm nghị, "Đúng, tất cả những thứ này thật sự là do mưu kế của ta, mục đích của ta các ngươi cũng biết, đó là cướp lấy thần cách. Huyền Hoàng, ngươi biết được những người ngồi không ăn bám có bao nhiêu đáng giận, ngươi chẳng lẽ muốn mình trở thành một thứ mà ngay cả bản thân mình đều ghét sao!"
A Li nói: "Ngươi tiếp tục đi."
Ngọc Hư Tử khẽ cười cười: "Ngươi vẫn giống như trước, vẫn là ngây thơ đáng yêu như vậy."
Trên mặt Vân Dục Hưu kết băng sương.
Ngọc Hư Tử cũng không nhìn hắn, chỉ hướng về A Li nói: "Ngươi thật thiện lương, nhưng ngươi sẽ không vì những người ngươi không quan tâm mà hy sinh bản thân. Ta cũng bị ép đến bất đắc dĩ mới tính kế ngươi cùng Thiên Đế. Chuyện đã phát sinh thì không thể vãn hồi, mà ta đã rơi vào tay các ngươi, cũng chỉ có thể nhận tội, nhưng mà..."
Hắn cười cười, nụ cười hơi có chút ngạo nghễ "ta đều nắm hết thảy trong tay" : "Nhưng cuối cùng người thắng nhất định là ta. Bởi vì ta đã áp tất cả của ta lên người của các ngươi, hiện thời, các ngươi đã bị cuốn vào trong chuyện này, Thần Sơn sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi ngoại trừ đối kháng lại, thì cũng không có biện pháp khác. Mà ta chiếm giữ thân xác của Ngọc Li Hành, nhưng vẫn chưa tiêu diệt nguyên hồn của hắn, các ngươi ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không giết ta, ta liền có thể tận mắt thấy ngày đó đến."
Hắn buông tay: "Ta làm tất cả những thứ này , cũng vì chúng sinh. Chỉ cần kết quả giống nhau, là ai làm việc này ta kỳ thực không quan tâm ."
"Thanh Y là ai?" A Li hỏi.
"À, nàng." Ngọc Hư Tử cúi mắt cười, "Lúc trước Ngọc Lâm Lang sinh hạ một đôi song sinh nữ, đều là thân thể thuần âm. Ta ôm đi một người trong đó, lấy bí pháp làm biến mất dung mạo của nàng, giúp nàng tăng thực lực lên, sau đó đưa đến bên cạnh Dung Trích Tinh. Xem như một nước cờ ẩn đi."
Hắn vẫy vẫy tay: "Nàng giống như ngươi, là một người thiện lương, nàng biết ta làm hết thảy đều là vì chúng sinh, thế này mới không tiếc tánh mạng ở lại bên cạnh, trợ giúp ta. Hi vọng ngươi nể tình huyết mạch tương thông, hạ thủ lưu tình với nàng. Hiện thời các ngươi đã biết được mục đích của ta , kỳ thực nếu nghĩ kỹ, chuyện phải làm kế tiếp của các ngươi, chẳng những không có xung đột gì với ta, ngược lại hoàn toàn cùng một mục đích. Ta biết các ngươi sẽ không hoàn toàn tin ta, nhưng ta đã nằm trong tay các ngươi, các ngươi có thể yêu cầu Thanh Y lảm việc thay các ngươi."
"Trong tay ta cũng còn có chút nhân thủ ." Hắn cười cười, "Chẳng phải cái loại mà ngay cả đi tung tin đồn cũng không xong đây. Các ngươi có thể suy xét một chút."
Ngọc Hư Tử nghĩ rằng A Li không có khả năng đoán được hắn là một cơ thể hai linh hồn. Theo như lời hắn nói, ngoại trừ giấu diếm chuyện Thanh Y đã bị nữ hồn đoạt xá ra, còn lại tất cả đều là lời thật, cũng không sợ A Li đi thăm dò. Chỉ cần A Li tin hắn, đối đãi với Thanh Y như muội muội ruột, huynh muội hai người bọn họ liền nhất định có thể tìm được cơ hội để trở mình!
A Li kéo Vân Dục Hưu đến xa xa.
Sắc mặt Vân Dục Hưu rất khó xem, hắn bình tĩnh nhìn A Li: "Nàng tin hắn ?"
A Li cười một tiếng, nói: "Vai ác nói lời chính nghĩa ta thấy quá nhiều, nếu không có tài ăn nói tốt, làm sao có thể dụ được một đống người khăng khăng một mực vì hắn bán mạng như vậy ? Dù sao bất kể hắn nói cái gì, nói thì nghe hay lắm, chỉ cần nhớ kỹ trong đầu hắn kỳ thực muốn mạng nhỏ của ta là được rồi."
"Không ngốc lắm nhỉ." Vân Dục Hưu ngạc nhiên nhíu mày.
"Bất quá ta cảm thấy, chúng ta không nên ngại lợi dụng bọn họ để làm chút việc..." A Li kiễng chân, ghé vào bên cạnh lỗ tai của hắn nói.
Nàng phát hiện thân thể hắn hình như có chút cứng đờ.
Cúi đầu vừa nhìn, phát hiện bộ ngực của mình đang cọ hắn, theo cổ áo hơi hơi vặn vẹo rộng mở nhìn xuống, có thể rõ ràng thấy một mảnh nhỏ phong cảnh tuyệt vời.
Thắt lưng bị kềm chặt .
"Được, đều theo ý nàng." Thanh âm của Vân Dục Hưu trầm thấp gần như mất tiếng, hắn cúi đầu cắn môi nàng, hung ác nói, "Nhưng mà trước tiên, có phải còn mấy mối nợ còn chưa có tính hay không? Tu Du Quân bộ dạng đẹp mắt? Nói chuyện cũng dễ nghe? Hử ?"
A Li trong lòng giật mình, từ đỉnh đầu tê rần đến lòng bàn chân. Nàng rõ ràng không hề kinh hoảng một chút nào, cũng là trái tim như thắt lại, tức ngực khó thở.
Toàn bộ thế giới đều là hơi thở của Vân Dục Hưu.
Nàng gian nan tìm về một tia thần trí: "Ta lừa hắn mà..."
Vừa mở miệng chính là tự hủy trường thành, Vân Dục Hưu thừa dịp xông vào, phá huỷ phòng tuyến của nàng triệt để.
A Li quân lính tan rã.
Đợi đến hắn nới lỏng nàng ra, nàng cảm thấy bản thân đã hóa thành một bãi nước rồi, đứng cũng đứng không vững.
"Chàng, chàng..." Nàng vô lực trừng mắt nhìn tay hắn. Cái tay kia vừa mới ở phía dưới xiêm y của nàng làm hết chuyện xấu.
Khoé môi xinh đẹp của Vân Dục Hưu cong lên ý cười xấu xa: "Sao, muốn ta à? A, trước khi nguôi giận đều sẽ không gặp mặt nàng, đây là trừng phạt."
Tác giả :
Ngã Bổn