Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 3 - Chương 21: Tôi không biết
Editor: KInh thuế
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, cô ngẩng đầu, mày nhướng lên hai mắt hơi híp lại nhìn người đang đến, dáng người cao dong dỏng, trên người là đồng phục quý tộc thuần trắng, thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, so với anh trai cô và bọn Đan Gia Dật có chút ý vị riêng.
Từ khi nào trong trường học có đại nhân vật này vậy.
Có vẻ nửa năm cô rời đi xảy ra không ít chuyện.
“Lão đại, không học tỷ.” Môi thiếu niên cắn nhẹ, âm thanh phát ra có phần mơ hồ không rõ.
“Là cậu?!” Hai mắt cô mở to, bất ngờ nhìn kĩ người thanh niên trước mắt này.
Cây gậy trúc luôn bám đuôi gọi cô lão đại khi xưa.
Cậu liếc mắt vẫn có thể nhận ra cô, tuy không dám chắc lắm.
Trên đời này, người đầu tiên có thể nhận ra cô ngay là Liên, vị này vinh dự là người thứ hai.
“Cậu thay đổi rất nhiều.” Dư Châu trả lời, giúp cậu thêm chắc chắn, hai người cực kì khác nhau lại khiến cậu liên tưởng đến cùng một người. Ngoại hình có thể thay đổi, nhưng ánh mắt lại rất khó biến tướng được.
Trình Vũ suy đoán không phải dựa vào ngoại hình, cậu nhìn trúng khâm phục là dũng khí của Dư Châu, còn có kiên trì của cô. Một bàn tử đi lại còn khó khăn, cô lại dũng cảm nói rằng cô có thể thành công, cũng có thể đoạt được vị trí số một.
Dũng khí của cô lại có thể giúp cậu mạnh mẽ hơn. Trước kia cậu vẫn luôn tự ti mình ngốc ngếch, mà từ khi gặp cô cậu phát hiện, kì thật ai cũng có thể thay đổi, trở nên tốt hay xấu, chỉ dựa vào ý niệm mình mạnh mẽ thế nào.
Cho nên, cậu thay đổi, biến thành người mình vẫn mong muốn. Vì vậy, cậu từ bỏ hết quá khứ, kể cả Thẩm Vũ Âm từng mê luyến nhất.
Cậu tăng cân, học cách mang kính sát tròng, mọi thứ không có gì không khó khăn cả.
“Lão đại, cậu cũng thay đổi rất nhiều.” Trình Vũ mỉm cười, trên mặt là ý cười ôn nhu, khiến mấy nữ sinh đứng cạnh không khỏi đỏ mặt, giống như cậu ấy đang cười với mình cô, nếu sớm biết người này có thể đẹp trai như vậy, các cô đã sớm cắn chặt không nhả, có điều, làm người sao tránh khỏi có lúc hối hận thấu trời, mới để Đan Tương Tư chiếm tiện nghi lớn này.
Bây giờ các cô muốn khóc cũng khóc không được.
“Trình Vũ.” Tiếng chạy rầm rầm, tiếng hét chói tai, Dư Châu cảm thấy gió thổi quanh người, mà Trình Vũ theo thói quen nhấc tay, đỡ được cái đầu đen tóc tuôn dài, lúc này mới ngăn được thân hình đang chạy đó lại.
“Em cũng không chịu chạy chậm lại, hừ.” Trình Vũ thở dài, cảm thấy đầu đau một nửa, gương mặt xinh đẹp này phải may mắn thế nào mới chưa bị chủ nó ngã cho hủy dung chứ.
“hix…em xin lỗi, em quên mất, may mắn chưa ngã.” Đan Tương Tư nghịch ngợm lè lưỡi, may mắn mẹ cô chăm sóc đầy đủ lưu lại cho cô hai bím tóc vừa dài vừa dày này, nếu không chịu tội chắc chắn là cái mặt đẹp hơn hoa kia.
Trình Vũ lắc đầu, cô nhóc này luôn liều lĩnh như vậy, lỗ mãng vô cùng, đến tận bây giờ còn muốn sửa lại sợ là tốn hết tâm tư mất.
“Oa, mỹ nhân.” Đan Tương Tư ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Dư Châu, hai mắt đều phát sáng, con gái thì sao chứ, lớn lên đẹp mắt như vậy, mọi người cùng thưởng thức, cùng vui. Cô cũng không có gì gọi là ghen ghét đố kị, khó chịu với người đẹp hơn mình.
Trình Vũ vỗ nhẹ đầu cô, nhìn kĩ xem cô ấy là ai, ngay cả cậu cũng nhận ra, cô nhóc này ngây ngốc cùng Dư Châu gần chục năm nhất định phải nhận ra trước mới phải. Dù sao, cô ấy cũng chỉ gầy đi, giống như cậu mập lên thôi mà.
Đan Tương Tư kinh ngạc không ngừng chớp mắt, liếc lại Trình Vũ, sau đó lại nhìn Dư Châu thật lâu, nhìn trái, không quen, nhìn phải, không quen biết, ngước mắt nhìn trời xanh, từ khi nào cô quen được một mỹ nhân tràn đầy khí chất như vậy mà không biết chứ.
“Thế nào rồi, không nhận ra thật hả?” Trình Vũ hỏi, nhìn cũng lâu như vậy rồi, vẫn không tìm được đáp án.
Mà Dư Châu không kìm được nhếch môi, đáy mắt ngập tràn vui vẻ, tuy mặt vẫn bất động không để lộ chút nào, cô chỉ muốn duy trì hình tượng một chút, nhất định phải cố nhịn.
“Nha..” Hai mắt Đan Tương Tư đột nhiên bừng sáng.
Khóe môi Trình Vũ cũng cong lên, mỉm cười không phúc hậu.
Ngón tay Đan Tương Tư bị đông cứng giữa không trung.
“Cậu, cậu là…” Cô nói liên tiếp hai lần, sau đó quay đầu, vô tội nhìn Trình Vũ.
“Ai vậy?”
Khóe môi Trình Vũ vừa cong cứ vậy cứng đờ tại chỗ.
“Haiz, thật hết cách với em.” Trình Vũ hít sâu một tiếng, cố lấy lại vẻ thản nhiên, lão đại, cậu quả thật thay đổi rất nhiều, ngay cả Tư Tư cũng không nhận ra nữa rồi.
“Tư Tư, cô ấy là Dư Châu, bạn tốt nhất của em đấy, vậy mà em không nhận ra hả?” Trình Vũ lắc đầu, muốn trách thì trách lão đại thay đổi nhiều quá, nếu không phải ánh mắt vẫn hung ác như vậy, có lẽ ngay cả cậu cũng không nhận được ra.
Lão đại mập trước kia bây giờ đã trở thành mỹ nhân. Thay đổi không phải chỉ có một chút.
Đan Tương Tư kinh ngạc chớp mắt, hai mắt nhưu giăng sương mù, hồi lâu lại ngẩng đầu nhìn Trình Vũ.
Cô bất ngờ lao lên, ôm chầm lấy Dư Châu: “Châu Châu, tớ nhớ cậu lắm, cậu ngốc quá, không thèm nói tiếng nào đã bỏ đi, may mắn. Oa, làn da thật trơn mịn, eo cũng nhỏ nhắn, ấy, hình như ngực nhỏ lại rồi, Châu Châu bộ ngực của cậu chạy đi nơi nào, sao lại không giữ gìn như vậy, nơi tốt như vậy cũng bị rút mất, cậu có biết không đấy là nơi tớ hâm mộ nhất?”
Đầu Trình Vũ đau nốt nửa còn lại nhanh chóng tóm lấy Đan Tương Tư, thế là sao, phản ứng của cô ấy không thể bình thường một chút sao, không phải nên hét một tiếng thật to, sau đó nức nở nói làm sao có thể, sao có thể là Dư Châu chứ?
Mà cô ấy thì chăm chăm vào bộ ngực người ta, hỏi người ta sao lại,…cậu cảm thấy đầu mình sắp nứt rồi, Đan Tương Tư em là sinh vật đơn bào đúng không, lúc Dư Châu béo chỉ có cô ấy làm bạn, còn chưa thấy chỗ nào kì quái, bây giờ Dư Châu gầy, cô ấy vẫn ngốc nghếch như vậy. Có lẽ bây giờ trên đầu Dư Châu mọc một bông hoa, cô ấy cũng không ngạc nhiên còn ngốc nghếch hỏi làm sao trồng được vậy, tớ cũng muốn có một bông.
Cậu đương nhiên không nhìn chỗ kia của Dư Châu, cậu còn chưa muốn bị đánh đâu, tuy bây giờ không yếu ớt nhưng cũng thật bất lịch sự.
Dư Châu cúi đầu xuống, con mắt lóe sáng nguy hiểm, ngây người nhớ lại Liên cũng từng nói qua như vậy. sắc mặt cô tối sầm lại. Cái tên đáng chết này.
Trình Vũ xấu hổ cười cười, mà nhìn không khí chung quanh Trình Vũ và Đan Tương Tư, cho dù Dư Châu trì độn hơn nữa cũng có thể nhận ra, hơn nữa cô còn không ngu ngốc, hai người từng coi nhau như kẻ thù lại ở cùng một chỗ. Như vậy, Thẩm Vũ Âm.
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, cô ngẩng đầu, mày nhướng lên hai mắt hơi híp lại nhìn người đang đến, dáng người cao dong dỏng, trên người là đồng phục quý tộc thuần trắng, thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, so với anh trai cô và bọn Đan Gia Dật có chút ý vị riêng.
Từ khi nào trong trường học có đại nhân vật này vậy.
Có vẻ nửa năm cô rời đi xảy ra không ít chuyện.
“Lão đại, không học tỷ.” Môi thiếu niên cắn nhẹ, âm thanh phát ra có phần mơ hồ không rõ.
“Là cậu?!” Hai mắt cô mở to, bất ngờ nhìn kĩ người thanh niên trước mắt này.
Cây gậy trúc luôn bám đuôi gọi cô lão đại khi xưa.
Cậu liếc mắt vẫn có thể nhận ra cô, tuy không dám chắc lắm.
Trên đời này, người đầu tiên có thể nhận ra cô ngay là Liên, vị này vinh dự là người thứ hai.
“Cậu thay đổi rất nhiều.” Dư Châu trả lời, giúp cậu thêm chắc chắn, hai người cực kì khác nhau lại khiến cậu liên tưởng đến cùng một người. Ngoại hình có thể thay đổi, nhưng ánh mắt lại rất khó biến tướng được.
Trình Vũ suy đoán không phải dựa vào ngoại hình, cậu nhìn trúng khâm phục là dũng khí của Dư Châu, còn có kiên trì của cô. Một bàn tử đi lại còn khó khăn, cô lại dũng cảm nói rằng cô có thể thành công, cũng có thể đoạt được vị trí số một.
Dũng khí của cô lại có thể giúp cậu mạnh mẽ hơn. Trước kia cậu vẫn luôn tự ti mình ngốc ngếch, mà từ khi gặp cô cậu phát hiện, kì thật ai cũng có thể thay đổi, trở nên tốt hay xấu, chỉ dựa vào ý niệm mình mạnh mẽ thế nào.
Cho nên, cậu thay đổi, biến thành người mình vẫn mong muốn. Vì vậy, cậu từ bỏ hết quá khứ, kể cả Thẩm Vũ Âm từng mê luyến nhất.
Cậu tăng cân, học cách mang kính sát tròng, mọi thứ không có gì không khó khăn cả.
“Lão đại, cậu cũng thay đổi rất nhiều.” Trình Vũ mỉm cười, trên mặt là ý cười ôn nhu, khiến mấy nữ sinh đứng cạnh không khỏi đỏ mặt, giống như cậu ấy đang cười với mình cô, nếu sớm biết người này có thể đẹp trai như vậy, các cô đã sớm cắn chặt không nhả, có điều, làm người sao tránh khỏi có lúc hối hận thấu trời, mới để Đan Tương Tư chiếm tiện nghi lớn này.
Bây giờ các cô muốn khóc cũng khóc không được.
“Trình Vũ.” Tiếng chạy rầm rầm, tiếng hét chói tai, Dư Châu cảm thấy gió thổi quanh người, mà Trình Vũ theo thói quen nhấc tay, đỡ được cái đầu đen tóc tuôn dài, lúc này mới ngăn được thân hình đang chạy đó lại.
“Em cũng không chịu chạy chậm lại, hừ.” Trình Vũ thở dài, cảm thấy đầu đau một nửa, gương mặt xinh đẹp này phải may mắn thế nào mới chưa bị chủ nó ngã cho hủy dung chứ.
“hix…em xin lỗi, em quên mất, may mắn chưa ngã.” Đan Tương Tư nghịch ngợm lè lưỡi, may mắn mẹ cô chăm sóc đầy đủ lưu lại cho cô hai bím tóc vừa dài vừa dày này, nếu không chịu tội chắc chắn là cái mặt đẹp hơn hoa kia.
Trình Vũ lắc đầu, cô nhóc này luôn liều lĩnh như vậy, lỗ mãng vô cùng, đến tận bây giờ còn muốn sửa lại sợ là tốn hết tâm tư mất.
“Oa, mỹ nhân.” Đan Tương Tư ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Dư Châu, hai mắt đều phát sáng, con gái thì sao chứ, lớn lên đẹp mắt như vậy, mọi người cùng thưởng thức, cùng vui. Cô cũng không có gì gọi là ghen ghét đố kị, khó chịu với người đẹp hơn mình.
Trình Vũ vỗ nhẹ đầu cô, nhìn kĩ xem cô ấy là ai, ngay cả cậu cũng nhận ra, cô nhóc này ngây ngốc cùng Dư Châu gần chục năm nhất định phải nhận ra trước mới phải. Dù sao, cô ấy cũng chỉ gầy đi, giống như cậu mập lên thôi mà.
Đan Tương Tư kinh ngạc không ngừng chớp mắt, liếc lại Trình Vũ, sau đó lại nhìn Dư Châu thật lâu, nhìn trái, không quen, nhìn phải, không quen biết, ngước mắt nhìn trời xanh, từ khi nào cô quen được một mỹ nhân tràn đầy khí chất như vậy mà không biết chứ.
“Thế nào rồi, không nhận ra thật hả?” Trình Vũ hỏi, nhìn cũng lâu như vậy rồi, vẫn không tìm được đáp án.
Mà Dư Châu không kìm được nhếch môi, đáy mắt ngập tràn vui vẻ, tuy mặt vẫn bất động không để lộ chút nào, cô chỉ muốn duy trì hình tượng một chút, nhất định phải cố nhịn.
“Nha..” Hai mắt Đan Tương Tư đột nhiên bừng sáng.
Khóe môi Trình Vũ cũng cong lên, mỉm cười không phúc hậu.
Ngón tay Đan Tương Tư bị đông cứng giữa không trung.
“Cậu, cậu là…” Cô nói liên tiếp hai lần, sau đó quay đầu, vô tội nhìn Trình Vũ.
“Ai vậy?”
Khóe môi Trình Vũ vừa cong cứ vậy cứng đờ tại chỗ.
“Haiz, thật hết cách với em.” Trình Vũ hít sâu một tiếng, cố lấy lại vẻ thản nhiên, lão đại, cậu quả thật thay đổi rất nhiều, ngay cả Tư Tư cũng không nhận ra nữa rồi.
“Tư Tư, cô ấy là Dư Châu, bạn tốt nhất của em đấy, vậy mà em không nhận ra hả?” Trình Vũ lắc đầu, muốn trách thì trách lão đại thay đổi nhiều quá, nếu không phải ánh mắt vẫn hung ác như vậy, có lẽ ngay cả cậu cũng không nhận được ra.
Lão đại mập trước kia bây giờ đã trở thành mỹ nhân. Thay đổi không phải chỉ có một chút.
Đan Tương Tư kinh ngạc chớp mắt, hai mắt nhưu giăng sương mù, hồi lâu lại ngẩng đầu nhìn Trình Vũ.
Cô bất ngờ lao lên, ôm chầm lấy Dư Châu: “Châu Châu, tớ nhớ cậu lắm, cậu ngốc quá, không thèm nói tiếng nào đã bỏ đi, may mắn. Oa, làn da thật trơn mịn, eo cũng nhỏ nhắn, ấy, hình như ngực nhỏ lại rồi, Châu Châu bộ ngực của cậu chạy đi nơi nào, sao lại không giữ gìn như vậy, nơi tốt như vậy cũng bị rút mất, cậu có biết không đấy là nơi tớ hâm mộ nhất?”
Đầu Trình Vũ đau nốt nửa còn lại nhanh chóng tóm lấy Đan Tương Tư, thế là sao, phản ứng của cô ấy không thể bình thường một chút sao, không phải nên hét một tiếng thật to, sau đó nức nở nói làm sao có thể, sao có thể là Dư Châu chứ?
Mà cô ấy thì chăm chăm vào bộ ngực người ta, hỏi người ta sao lại,…cậu cảm thấy đầu mình sắp nứt rồi, Đan Tương Tư em là sinh vật đơn bào đúng không, lúc Dư Châu béo chỉ có cô ấy làm bạn, còn chưa thấy chỗ nào kì quái, bây giờ Dư Châu gầy, cô ấy vẫn ngốc nghếch như vậy. Có lẽ bây giờ trên đầu Dư Châu mọc một bông hoa, cô ấy cũng không ngạc nhiên còn ngốc nghếch hỏi làm sao trồng được vậy, tớ cũng muốn có một bông.
Cậu đương nhiên không nhìn chỗ kia của Dư Châu, cậu còn chưa muốn bị đánh đâu, tuy bây giờ không yếu ớt nhưng cũng thật bất lịch sự.
Dư Châu cúi đầu xuống, con mắt lóe sáng nguy hiểm, ngây người nhớ lại Liên cũng từng nói qua như vậy. sắc mặt cô tối sầm lại. Cái tên đáng chết này.
Trình Vũ xấu hổ cười cười, mà nhìn không khí chung quanh Trình Vũ và Đan Tương Tư, cho dù Dư Châu trì độn hơn nữa cũng có thể nhận ra, hơn nữa cô còn không ngu ngốc, hai người từng coi nhau như kẻ thù lại ở cùng một chỗ. Như vậy, Thẩm Vũ Âm.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết