Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 2 - Chương 5: Khuyết điểm nhiều hơn
Editor: KInh Thuế
“Được, chúng ta trở về đi.” Dư Dịch mỉm cười vô cùng ấm áp, tựa như ánh mặt trời buổi sớm tỏa xuống, không quá nóng, vừa đủ ấm áp, anh nhẹ nhàng xoa tóc Dư Châu, Dư Châu kéo tay anh, xoay người rời đi không cần tiếp tục ở lại đây, sẽ gặp phải phiền toái, mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, những âm thanh ồn ào kia cũng càng lúc càng lớn.
Cô quay đầu lại, chỗ bọn họ đứng khi này đã có vô số nữ sinh, có điều diễn viên chính đều đã đi, nơi đó, ai muốn ngắm, cứ để cho bọn họ ngắm thoải mái vậy.
Hai bóng lưng một béo một gầy chậm rãi rời đi, trận đấu này đã xuất hiện kết quả như một kỳ tích, Dư Châu hơn hai trăm cân, cuối cùng lại giành phần thắng, Kính Nguyệt Sâm cùng Thẩm Vũ Âm thua, nhưng lại không giải thích được vì sao thua, có điều, nhờ cuộc thi này, đã khiến cho mọi người có nhận thức mới.
Nói như một người gan bé như chuột nhắt nơi nơi sợ hãi Trình Vũ, đã hơn nửa giờ rồi vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, eo của cậu a, đau như đứt đôi rồi, lão đại, từ nay về sau, nhất định người phải nỗ lực giảm béo đi, nếu không, lưng của cậu, thật sự sẽ bị cô đè gãy chết.
Mặt cậu kề sát mặt đất, cũng may mặt đất khá êm ái nhờ đám cỏ xanh xanh, nếu không, mặt cậu thật sự phải ăn đất mẹ rồi.
Một bóng râm chắn trước đầu cậu, cậu vẫn hồn nhiên chưa tỉnh hưởng thụ giây phút được nghỉ ngơi hiếm có, chỉ có sau khi vất vả cùng cực mới nếm rõ niềm vui lúc nghỉ ngơi.
“Này, cậu không sao đấy chứ?” Một giọng nữ lạ lẫm vang lên.
Cậu khẽ nâng cái đầu, nhìn từ dưới lên, sau đó rất nhanh lại đặt đầu song song mặt đất. Cậu khẽ hừ nhẹ một câu, dường như bọn họ cũng không có giao tình gì nhiều, lúc đầu, cậu bảo vệ Thẩm Vũ Âm, còn cô bảo vệ Dư Châu, cho nên, bọn cậu là kẻ thù, bây giờ Dư Châu là lão đại mới của cậu, với cô, cậu lại là đồng minh, chỉ có điều, theo ý cậu, đứa con gái này cách được bao xa tốt bấy nhiêu, bởi vì, cô ta thật quá hung dữ.
“Này, gậy trúc, hôm nay biểu hiện của cậu không tệ lắm đâu! Không giống con gái nữa rồi.” Đan Tương Tư ngồi xổm trên mặt đất, một tay đỡ lấy cằm mình, Trình Vũ nghe được lời cô, đầu càng hung hăng hạ xuống thấp hơn nữa, một cọng cỏ còn vào trong mồm, cậu vội vàng nhổ cây cỏ ra, cô ta có biết nói chuyện không vậy, cái gì mà như con gái chứ, cậu rõ ràng là một người con trai chính hiệu, càng không có bất cứ điểm nào giống đàn bà cả.
“Câm miệng.” Âm thanh đầy buồn bực của Trình Vũ, hiển nhiên đã tức giận.
“Gậy trúc, tôi phát hiện, thật ra, cậu cũng không tệ lắm, ngoại trừ lớn lên có chút khó coi, con mắt thì tệ, làn da thâm, những thứ khác cũng tàm tạm được.” Đan Tương Tư nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen của Trình Vũ, nói hết những gì mình nghĩ ra, rõ ràng là khích lệ, tại sao nghe vào vẫn như đả kích người khác vậy nhỉ.
Tuy khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm một chút, nhưng, ít nhất cậu cũng đã có ưu điểm rồi, ít nhất trong lòng của cô chính là vậy.
Trình Vũ lại ngẩng đầu lên, cố gắng ngồi dậy, mắt kính rơi xuống dưới sống mũi, sau đó nhìn thẳng phía trước, không chớp nhìn Đan Tương Tư.
Bây giờ, môi cậu quả thực đang cong cong lên, sau đó nhếch lên, miệng mởi ra, lộ cả hàm răng của mình, dưới ánh mặt trời nụ cười càng trở nên chói mắt.
Có điều, cậu cũng nhìn nhanh qua thân thể mình một lượt, lần đầu tiên nghe người khác nói ưu điểm của mình, tuy gây đau đớn nhiều hơn, nhưng, cậu vẫn rất cao hứng. Được người khác khen, cậu đương nhiên phải cao hứng rồi, có điều, sao hắn có thể xấu hổ đỏ bừng cả mặt nữa chứ, chắc chắn là do mệt mỏi nên phát sốt rồi.
Đan Tương Tư khó hiểu nhìn Trình Vũ, sao lại không nói lời nào rồi, không phải trước kia nhiều lời lắm sao, có điều, lần này, cô không có giễu cợt lại cậu ta, dù sao, bây giờ cậu ta cũng như anh trai cô, đều trở thành anh hùng rồi.
Cô ngẩng đầu.
Người ở chỗ kia vẫn rất nhiều, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng Đan Gia Dật cười truyền đến, bị nhiều người vây quanh như vậy cũng chỉ có thể nhìn nhau cười, hai người kia đã sớm chạy, chỉ còn bọn họ lưu lại thu dọn cục diện hỗn loạn này.
Mạng của bọn cậu đúng là khổ mà.
“Được, chúng ta trở về đi.” Dư Dịch mỉm cười vô cùng ấm áp, tựa như ánh mặt trời buổi sớm tỏa xuống, không quá nóng, vừa đủ ấm áp, anh nhẹ nhàng xoa tóc Dư Châu, Dư Châu kéo tay anh, xoay người rời đi không cần tiếp tục ở lại đây, sẽ gặp phải phiền toái, mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, những âm thanh ồn ào kia cũng càng lúc càng lớn.
Cô quay đầu lại, chỗ bọn họ đứng khi này đã có vô số nữ sinh, có điều diễn viên chính đều đã đi, nơi đó, ai muốn ngắm, cứ để cho bọn họ ngắm thoải mái vậy.
Hai bóng lưng một béo một gầy chậm rãi rời đi, trận đấu này đã xuất hiện kết quả như một kỳ tích, Dư Châu hơn hai trăm cân, cuối cùng lại giành phần thắng, Kính Nguyệt Sâm cùng Thẩm Vũ Âm thua, nhưng lại không giải thích được vì sao thua, có điều, nhờ cuộc thi này, đã khiến cho mọi người có nhận thức mới.
Nói như một người gan bé như chuột nhắt nơi nơi sợ hãi Trình Vũ, đã hơn nửa giờ rồi vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, eo của cậu a, đau như đứt đôi rồi, lão đại, từ nay về sau, nhất định người phải nỗ lực giảm béo đi, nếu không, lưng của cậu, thật sự sẽ bị cô đè gãy chết.
Mặt cậu kề sát mặt đất, cũng may mặt đất khá êm ái nhờ đám cỏ xanh xanh, nếu không, mặt cậu thật sự phải ăn đất mẹ rồi.
Một bóng râm chắn trước đầu cậu, cậu vẫn hồn nhiên chưa tỉnh hưởng thụ giây phút được nghỉ ngơi hiếm có, chỉ có sau khi vất vả cùng cực mới nếm rõ niềm vui lúc nghỉ ngơi.
“Này, cậu không sao đấy chứ?” Một giọng nữ lạ lẫm vang lên.
Cậu khẽ nâng cái đầu, nhìn từ dưới lên, sau đó rất nhanh lại đặt đầu song song mặt đất. Cậu khẽ hừ nhẹ một câu, dường như bọn họ cũng không có giao tình gì nhiều, lúc đầu, cậu bảo vệ Thẩm Vũ Âm, còn cô bảo vệ Dư Châu, cho nên, bọn cậu là kẻ thù, bây giờ Dư Châu là lão đại mới của cậu, với cô, cậu lại là đồng minh, chỉ có điều, theo ý cậu, đứa con gái này cách được bao xa tốt bấy nhiêu, bởi vì, cô ta thật quá hung dữ.
“Này, gậy trúc, hôm nay biểu hiện của cậu không tệ lắm đâu! Không giống con gái nữa rồi.” Đan Tương Tư ngồi xổm trên mặt đất, một tay đỡ lấy cằm mình, Trình Vũ nghe được lời cô, đầu càng hung hăng hạ xuống thấp hơn nữa, một cọng cỏ còn vào trong mồm, cậu vội vàng nhổ cây cỏ ra, cô ta có biết nói chuyện không vậy, cái gì mà như con gái chứ, cậu rõ ràng là một người con trai chính hiệu, càng không có bất cứ điểm nào giống đàn bà cả.
“Câm miệng.” Âm thanh đầy buồn bực của Trình Vũ, hiển nhiên đã tức giận.
“Gậy trúc, tôi phát hiện, thật ra, cậu cũng không tệ lắm, ngoại trừ lớn lên có chút khó coi, con mắt thì tệ, làn da thâm, những thứ khác cũng tàm tạm được.” Đan Tương Tư nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen của Trình Vũ, nói hết những gì mình nghĩ ra, rõ ràng là khích lệ, tại sao nghe vào vẫn như đả kích người khác vậy nhỉ.
Tuy khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm một chút, nhưng, ít nhất cậu cũng đã có ưu điểm rồi, ít nhất trong lòng của cô chính là vậy.
Trình Vũ lại ngẩng đầu lên, cố gắng ngồi dậy, mắt kính rơi xuống dưới sống mũi, sau đó nhìn thẳng phía trước, không chớp nhìn Đan Tương Tư.
Bây giờ, môi cậu quả thực đang cong cong lên, sau đó nhếch lên, miệng mởi ra, lộ cả hàm răng của mình, dưới ánh mặt trời nụ cười càng trở nên chói mắt.
Có điều, cậu cũng nhìn nhanh qua thân thể mình một lượt, lần đầu tiên nghe người khác nói ưu điểm của mình, tuy gây đau đớn nhiều hơn, nhưng, cậu vẫn rất cao hứng. Được người khác khen, cậu đương nhiên phải cao hứng rồi, có điều, sao hắn có thể xấu hổ đỏ bừng cả mặt nữa chứ, chắc chắn là do mệt mỏi nên phát sốt rồi.
Đan Tương Tư khó hiểu nhìn Trình Vũ, sao lại không nói lời nào rồi, không phải trước kia nhiều lời lắm sao, có điều, lần này, cô không có giễu cợt lại cậu ta, dù sao, bây giờ cậu ta cũng như anh trai cô, đều trở thành anh hùng rồi.
Cô ngẩng đầu.
Người ở chỗ kia vẫn rất nhiều, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng Đan Gia Dật cười truyền đến, bị nhiều người vây quanh như vậy cũng chỉ có thể nhìn nhau cười, hai người kia đã sớm chạy, chỉ còn bọn họ lưu lại thu dọn cục diện hỗn loạn này.
Mạng của bọn cậu đúng là khổ mà.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết