Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 2 - Chương 26: Ăn xong
Editor: Kinh thuế
Dư Dịch đứng lặng tại chỗ, chân nặng đến mức không nhấc lên nổi, gánh nặng này lại từ chính bóng lưng đơn côi của em gái cậu mang đến.
Thật sự là như vậy chăng?
Rõ ràng là trả thù, vậy hết thảy trước kia là cái gì, em nói quên hết chẳng lẽ cũng chỉ là một loại thủ đoạn, những điều em nói đều là dối trá sao, mọi người đều bị lừa hết. Em chưa bao giờ đơn thuần, cho đến tận giờ đều mang tâm cơ sao.
Dư Châu mập mạp háo sắc cùng ngốc ngếch đơn thuần đến đáng yêu đâu rồi, vẻ mặt lạnh nhạt, luôn không mỉm cười, nhưng vô cùng kiên cường, Dư Châu đó đâu rồi.
Em gái của cậu, chạy đi đâu rồi.
Dư Dịch buồn bực, Đan Gia Dật cũng vậy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, trời chiều tỏa nắng ấm áp, từng giọt nắng rơi xuống khuôn mặt, đặc biệt ấm áp, chỉ là khuôn mặt không che giấu được một loại cảm giác lo lắng hiện lên.
“Viêm.”
“Cái gì?” Tả Tư Viêm cũng không quay đầu lại nhìn, dường như vẫn chìm đắm trong khoảng ánh sáng trước mặt, trong mắt lại lạnh xuống âm độ, màu màu ấm áp lại toát ra khí lạnh lùng.
“Viêm, tôi có một loại dự cảm không hay, dường như có gì không tốt sắp xảy ra?” Đan Gia Dật đặt tay trên lồng ngực, nhẹ nhàng nâng cằm đang run rẩy của mình, dự cảm này thật sự vô cùng không tốt.
“Tôi cũng vậy.” Tả Tư Viêm không giễu cợt như mọi lần cái loại giác quan thứ sáu chưa bao giờ linh nghiệm này, trước kia không tin, nhưng, lần này, cậu lại tin, bởi vì, cậu cũng cảm thấy như vậy, cảm giác như vậy lại càng ngày càng mãnh liệt, đến mức, khiến cho người ta cảm thấy đây là một âm mưu.
“Viêm, có lẽ chúng ta phải cẩn thận rồi.” Đan Gia Dật thả tay xuống, nắm chặt lấy cặp kính mắt, không có kính mắt che, khí chất quanh thân cậu lập tức thể hiện vẻ cuồng dã khôn khéo, khóe mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc nhọn, cậu như vậy, hoàn toàn thoát khỏi lớp vẻ ngoài ôn hòa, rất ít khi cậu bày ra dáng vẻ này, vẻ mặt đáng sợ.
“Ừm, ta biết rồi.” Tả Tư Viêm hờ hững trả lời, hai tay vẫn đặt trong túi áo.
Sau đó, không khí căng thẳng vẫn không được xua tan, bọn họ nghiêm mặt dưới ánh mặt trời sáng sớm lại tạo thành một hình ảnh xinh đẹp.
“Oa, nhanh xem, Viêm học trưởng cùng Gia Dật học trưởng đó, thật sự đẹp quá.”
“Đúng vậy, đẹp quá, giống như bước ra từ trong tranh vậy.”
Đan Gia Dật và Tả Tư Viêm đều nhìn thẳng phía trước, vẫn duy trì hình tượng lạnh nhạt, có điều khóe môi hai người lại đều có xu hướng nhếch lên.
Không ai không thích được khen thưởng, cho dù đã được khen ngợi thành thói quen như Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm cũng không ngoại lệ.
“Thật đúng là tuyệt bích, hai người họ đứng chung một chỗ, nhìn xứng đôi quá, oa.” Lại là một tiếng hét to. Sau đó trong lúc bọn cậu còn chưa hiểu, âm thanh râm ran như ếch kêu vang lên.
“Vậy cậu đoán, hai người họ ai là thụ, ai là công?”
“Tớ đoán, Đan Dật học trưởng là thụ, cậu nhìn vẻ ôn nhu kia xem, còn lúc anh ấy cười rộ lên nữa, nhẹ nhàng như dòng nước mát vậy, đương nhiên là sẽ bị, ha ha.”
“Tôi lại cảm thấy Viêm học trưởng mới là thụ, anh ấy so với Tử Dật học trưởng thấp hơn, cũng gầy hơn một chút, không phải đều là lớn áp nhỏ sao, tôi cảm thấy như vậy sẽ xứng đôi hơn.”
Một người khác đưa ra ý nghĩ của mình.
“Đúng, đúng.” Người bên cạnh thỉnh thoảng lại gật đầu, dường như rất đồng tình với đáp án như vậy.
Bọn họ còn chìm đắm bình phẩm hai người từ đầu đến chân, cũng không hề phát hiện, hai tiểu vũ trụ kia đã muốn bùng nổ, trên trán gân xanh cũng đã nổi lên cuồn cuộn.
Bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt hai người đều hung tàn như muốn ăn thịt người, khiến đám người đang nhiệt tình thảo luận chết đứng sửng sốt, sau đó, vài người nhìn nhau, đồng thời chạy chối chết về phía sau.
“Cậu nói đều là nói dối, hai người bọn họ rõ ràng đều là công, hung dữ như vậy, làm sao bị người áp được.”
Nhưng, đều là công, vậy thụ. Bọn họ không khỏi nhớ tới một người khác.
Chính là anh ấy, nhất định là anh ấy.
Dư Dịch đột nhiên hắt xì một cái, vội vàng sờ sờ cái mũi của mình, không biết ai đang nhớ đến cậu vậy.
Mà cậu cũng không biết, thật ra không ai nghĩ đến cậu, mà bởi vì, cậu đã được sắp xếp vào một công thức.
Gia Dật Tả Viêm = Dư Dịch.
Trên bàn cơm Dư gia, đôi đũa trong tay Dư Dịch tạch một tiếng rơi trên mặt đất, Dư Phẩm Thành cũng kinh hãi quên mất mình đang dùng cơm, chén canh trong tay vẫn đang nhấc lên, sau đó trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, chỉ có Hứa Nhu là cười vô cùng rạng rỡ.
Dư Châu cầm một cái đùi gà, cắn xuống, hai tay đầy dầu, ăn nhiều thịt như vậy, cô thật sự có cảm giác không quen, nhưng, Dư Châu thật sự có lẽ là kiểu người này. Cô ăn đùi gà trong tay, nhìn hai người đàn ông trước mắt đang kinh ngạc, trên mặt đều là biểu tình si ngốc.
“Sao vậy, hai người cũng muốn ăn à?” Dư Châu buông đùi gà trong tay xuống, sau đó tiếc nuối nhìn ngắm, lại hào phóng đặt một nửa chiếc đùi còn lại vào bát cơm sạch sẽ trước mặt Dư Dịch, thu hồi bàn tay đầy dầu của mình, Dư Dịch vẫn bảo trì tư thế ngốc trệ, con mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào nửa cái đùi gà trong bát.
“Anh không cần cảm ơn em đâu, mặc dù chỉ có nửa cái nhưng tay nghề của mẹ không tồi, ăn rất ngon.” Hứa Nhu nghe được lời con gái, đôi mắt tỏa sáng, sáng đến mức muốn đâm mù mắt hai người còn lại. Con gái ngoan, cuối cùng cũng khen ngợi mẹ con, bà thật sự hạnh phúc quá.
“Bố?” Dư Châu quay đầu nhìn Dư Phẩm Thành, có điều, quả nhiên là gừng càng già càng cay, Dư Phẩm Thành lên tiếng: “Đúng, ăn rất ngon.” Ông cầm đũa lên, không chút lo lắng gắp một cái đùi gà khác trong mâm, sau đó đặt xuống bát mình, nếu như không chú ý nhìn, căn bản không nhìn ra, ngón tay ông đang run run.
Ông tình nguyện tự mình gắp, còn hơn ăn nửa cái còn lại kia.
Dư Dịch khóe mắt co rút lại, dưới đôi mắt chờ mong như mắt thỏ của mẹ, còn có ánh mắt cảnh cáo của bố, cậu hung tợn trợn mắt nhìn Dư Châu, cậu ăn, cậu ăn là được chứ gì?
Cậu cắn răng cắn một miếng, quả thật mùi vị rất ngon, nhưng, chỉ cần nhìn đến đôi tay đầy mỡ của Dư Châu, cậu hoàn toàn không cảm thấy có mùi vị gì nữa, chỉ là, bây giờ, chỉ có thể kiên trì ăn hết.
Cùng lắm thì, cùng lắm thì, lát nữa ăn xong nôn ra là xong.
Dư Châu thản nhiên khép hờ mắt, vẫn là một tay dầu, cô lại gắp một cái đùi gà, hung hăng cắn, chỉ là không có ai biết, kỳ thật cô đã coi nước mắt như đồ ăn mà nuốt vào bụng.
Cô không đói bụng, cũng không muốn ăn, so với Dư Dịch, cô càng thêm thống khổ, phải biết rằng, đến nằm mơ cô cũng muốn bỏ đi cái thân thịt béo này, cố gắng lâu như vậy, mỗi ngày đều đói đến rã rời, mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ đến mấy giờ, thân thể này, muốn vận động, khó khăn biết bao, ngoại trừ cô, người ngoài nhìn vào sao có thể biết, so với những người bình thường khác, cái giá cô phải trả, lớn hơn họ không chỉ vài lần, mà đến vài chục lần.
Dư Dịch đứng lặng tại chỗ, chân nặng đến mức không nhấc lên nổi, gánh nặng này lại từ chính bóng lưng đơn côi của em gái cậu mang đến.
Thật sự là như vậy chăng?
Rõ ràng là trả thù, vậy hết thảy trước kia là cái gì, em nói quên hết chẳng lẽ cũng chỉ là một loại thủ đoạn, những điều em nói đều là dối trá sao, mọi người đều bị lừa hết. Em chưa bao giờ đơn thuần, cho đến tận giờ đều mang tâm cơ sao.
Dư Châu mập mạp háo sắc cùng ngốc ngếch đơn thuần đến đáng yêu đâu rồi, vẻ mặt lạnh nhạt, luôn không mỉm cười, nhưng vô cùng kiên cường, Dư Châu đó đâu rồi.
Em gái của cậu, chạy đi đâu rồi.
Dư Dịch buồn bực, Đan Gia Dật cũng vậy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, trời chiều tỏa nắng ấm áp, từng giọt nắng rơi xuống khuôn mặt, đặc biệt ấm áp, chỉ là khuôn mặt không che giấu được một loại cảm giác lo lắng hiện lên.
“Viêm.”
“Cái gì?” Tả Tư Viêm cũng không quay đầu lại nhìn, dường như vẫn chìm đắm trong khoảng ánh sáng trước mặt, trong mắt lại lạnh xuống âm độ, màu màu ấm áp lại toát ra khí lạnh lùng.
“Viêm, tôi có một loại dự cảm không hay, dường như có gì không tốt sắp xảy ra?” Đan Gia Dật đặt tay trên lồng ngực, nhẹ nhàng nâng cằm đang run rẩy của mình, dự cảm này thật sự vô cùng không tốt.
“Tôi cũng vậy.” Tả Tư Viêm không giễu cợt như mọi lần cái loại giác quan thứ sáu chưa bao giờ linh nghiệm này, trước kia không tin, nhưng, lần này, cậu lại tin, bởi vì, cậu cũng cảm thấy như vậy, cảm giác như vậy lại càng ngày càng mãnh liệt, đến mức, khiến cho người ta cảm thấy đây là một âm mưu.
“Viêm, có lẽ chúng ta phải cẩn thận rồi.” Đan Gia Dật thả tay xuống, nắm chặt lấy cặp kính mắt, không có kính mắt che, khí chất quanh thân cậu lập tức thể hiện vẻ cuồng dã khôn khéo, khóe mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc nhọn, cậu như vậy, hoàn toàn thoát khỏi lớp vẻ ngoài ôn hòa, rất ít khi cậu bày ra dáng vẻ này, vẻ mặt đáng sợ.
“Ừm, ta biết rồi.” Tả Tư Viêm hờ hững trả lời, hai tay vẫn đặt trong túi áo.
Sau đó, không khí căng thẳng vẫn không được xua tan, bọn họ nghiêm mặt dưới ánh mặt trời sáng sớm lại tạo thành một hình ảnh xinh đẹp.
“Oa, nhanh xem, Viêm học trưởng cùng Gia Dật học trưởng đó, thật sự đẹp quá.”
“Đúng vậy, đẹp quá, giống như bước ra từ trong tranh vậy.”
Đan Gia Dật và Tả Tư Viêm đều nhìn thẳng phía trước, vẫn duy trì hình tượng lạnh nhạt, có điều khóe môi hai người lại đều có xu hướng nhếch lên.
Không ai không thích được khen thưởng, cho dù đã được khen ngợi thành thói quen như Đan Gia Dật cùng Tả Tư Viêm cũng không ngoại lệ.
“Thật đúng là tuyệt bích, hai người họ đứng chung một chỗ, nhìn xứng đôi quá, oa.” Lại là một tiếng hét to. Sau đó trong lúc bọn cậu còn chưa hiểu, âm thanh râm ran như ếch kêu vang lên.
“Vậy cậu đoán, hai người họ ai là thụ, ai là công?”
“Tớ đoán, Đan Dật học trưởng là thụ, cậu nhìn vẻ ôn nhu kia xem, còn lúc anh ấy cười rộ lên nữa, nhẹ nhàng như dòng nước mát vậy, đương nhiên là sẽ bị, ha ha.”
“Tôi lại cảm thấy Viêm học trưởng mới là thụ, anh ấy so với Tử Dật học trưởng thấp hơn, cũng gầy hơn một chút, không phải đều là lớn áp nhỏ sao, tôi cảm thấy như vậy sẽ xứng đôi hơn.”
Một người khác đưa ra ý nghĩ của mình.
“Đúng, đúng.” Người bên cạnh thỉnh thoảng lại gật đầu, dường như rất đồng tình với đáp án như vậy.
Bọn họ còn chìm đắm bình phẩm hai người từ đầu đến chân, cũng không hề phát hiện, hai tiểu vũ trụ kia đã muốn bùng nổ, trên trán gân xanh cũng đã nổi lên cuồn cuộn.
Bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt hai người đều hung tàn như muốn ăn thịt người, khiến đám người đang nhiệt tình thảo luận chết đứng sửng sốt, sau đó, vài người nhìn nhau, đồng thời chạy chối chết về phía sau.
“Cậu nói đều là nói dối, hai người bọn họ rõ ràng đều là công, hung dữ như vậy, làm sao bị người áp được.”
Nhưng, đều là công, vậy thụ. Bọn họ không khỏi nhớ tới một người khác.
Chính là anh ấy, nhất định là anh ấy.
Dư Dịch đột nhiên hắt xì một cái, vội vàng sờ sờ cái mũi của mình, không biết ai đang nhớ đến cậu vậy.
Mà cậu cũng không biết, thật ra không ai nghĩ đến cậu, mà bởi vì, cậu đã được sắp xếp vào một công thức.
Gia Dật Tả Viêm = Dư Dịch.
Trên bàn cơm Dư gia, đôi đũa trong tay Dư Dịch tạch một tiếng rơi trên mặt đất, Dư Phẩm Thành cũng kinh hãi quên mất mình đang dùng cơm, chén canh trong tay vẫn đang nhấc lên, sau đó trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, chỉ có Hứa Nhu là cười vô cùng rạng rỡ.
Dư Châu cầm một cái đùi gà, cắn xuống, hai tay đầy dầu, ăn nhiều thịt như vậy, cô thật sự có cảm giác không quen, nhưng, Dư Châu thật sự có lẽ là kiểu người này. Cô ăn đùi gà trong tay, nhìn hai người đàn ông trước mắt đang kinh ngạc, trên mặt đều là biểu tình si ngốc.
“Sao vậy, hai người cũng muốn ăn à?” Dư Châu buông đùi gà trong tay xuống, sau đó tiếc nuối nhìn ngắm, lại hào phóng đặt một nửa chiếc đùi còn lại vào bát cơm sạch sẽ trước mặt Dư Dịch, thu hồi bàn tay đầy dầu của mình, Dư Dịch vẫn bảo trì tư thế ngốc trệ, con mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào nửa cái đùi gà trong bát.
“Anh không cần cảm ơn em đâu, mặc dù chỉ có nửa cái nhưng tay nghề của mẹ không tồi, ăn rất ngon.” Hứa Nhu nghe được lời con gái, đôi mắt tỏa sáng, sáng đến mức muốn đâm mù mắt hai người còn lại. Con gái ngoan, cuối cùng cũng khen ngợi mẹ con, bà thật sự hạnh phúc quá.
“Bố?” Dư Châu quay đầu nhìn Dư Phẩm Thành, có điều, quả nhiên là gừng càng già càng cay, Dư Phẩm Thành lên tiếng: “Đúng, ăn rất ngon.” Ông cầm đũa lên, không chút lo lắng gắp một cái đùi gà khác trong mâm, sau đó đặt xuống bát mình, nếu như không chú ý nhìn, căn bản không nhìn ra, ngón tay ông đang run run.
Ông tình nguyện tự mình gắp, còn hơn ăn nửa cái còn lại kia.
Dư Dịch khóe mắt co rút lại, dưới đôi mắt chờ mong như mắt thỏ của mẹ, còn có ánh mắt cảnh cáo của bố, cậu hung tợn trợn mắt nhìn Dư Châu, cậu ăn, cậu ăn là được chứ gì?
Cậu cắn răng cắn một miếng, quả thật mùi vị rất ngon, nhưng, chỉ cần nhìn đến đôi tay đầy mỡ của Dư Châu, cậu hoàn toàn không cảm thấy có mùi vị gì nữa, chỉ là, bây giờ, chỉ có thể kiên trì ăn hết.
Cùng lắm thì, cùng lắm thì, lát nữa ăn xong nôn ra là xong.
Dư Châu thản nhiên khép hờ mắt, vẫn là một tay dầu, cô lại gắp một cái đùi gà, hung hăng cắn, chỉ là không có ai biết, kỳ thật cô đã coi nước mắt như đồ ăn mà nuốt vào bụng.
Cô không đói bụng, cũng không muốn ăn, so với Dư Dịch, cô càng thêm thống khổ, phải biết rằng, đến nằm mơ cô cũng muốn bỏ đi cái thân thịt béo này, cố gắng lâu như vậy, mỗi ngày đều đói đến rã rời, mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ đến mấy giờ, thân thể này, muốn vận động, khó khăn biết bao, ngoại trừ cô, người ngoài nhìn vào sao có thể biết, so với những người bình thường khác, cái giá cô phải trả, lớn hơn họ không chỉ vài lần, mà đến vài chục lần.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết