Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 91: Kiên trì đến cùng
Cô chưa hiểu hết.
Nhưng, cô biết rõ hôm nay, cô mắc nợ người này, Gia Dật. Tuy trước kia luôn cười nhạo cô, bây giờ lại là người đứng ra giúp đỡ cô.
Thân thể đột nhiên lung lay, lưng Đan Gia Dật còng xuống, cậu dừng lại, mồ hôi rơi thánh thót trên mặt đất, sau đó lại dùng sức nhấc bước chân lên.
“Anh cố gắng lên, anh là người anh giỏi nhất.” Bên tai truyền đến âm thanh thật lớn của Đan Tương Tư, Đan Gia Dật mỉm cười, cậu đương nhiên là giỏi nhất. Chỉ là một cái Bàn Tử thôi mà, cậu tuyệt đối sẽ không bị đáng ngã.
“Cô có thể đừng la lối lớn tiếng như vậy không?” Trình Vũ dùng tay che lại hai lỗ tai đnág thương của mình, đứa con gái này, sao giọng có thể to như vậy, thật đúng là đáng sợ, không khác gì tiếng đốt pháo ngày tết.
“Thì sao, cậu ghen tị hả, ghen tị tôi nói được như vậy, còn có người anh trai vừa đẹp trai vừa vĩ đại như vậy hả?” Đan Tương Tư nghiêng đầu, ngước nhìn bằng cặp mắt đầy lạnh lùng, cậu ta cứ ở đó mà ghen tị đi, kiếp sau tốt nhất biến thành con gái luôn đi, vậy mới có thể tìm được một người anh trai tốt như anh cô vậy, dù sao, không phải cậu ta thích mặc quần áo con gái sao? Dứt khoát đầu thai làm đàn bà luôn đi.
“Ánh mắt đó của cậu là ý gì?” Trình Vũ bị cô dùng ánh mắt ấy dò xét từ trên xuống dưới thấy cực kì không thoải mái, giống như bản thân trở thành một món hàng rẻ tiền bán ngoài chợ, còn là hàng đại hạ giá, cho nên, cậu khó mà chịu được.
“Cậu quản tôi chắc, đồ đàn bà.” Đan Tương Tư quay mặt đi, buồn bực nói, gọi cậu ta là đàn bà cô còn cảm thấy tiện nghi cho cậu ta quá rồi, nếu không gọi thẳng là nhân yêu mới không tệ, không phải cô đang sỉ nhục cậu ta mà chính cậu ta tự động dâng cơ hội lên cho cô nhé.
“Cô mới là đàn bà.” Trình Vũ vừa nghe hai tiếng đàn bà, lập tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, hận không thể lập tức vươn tay bóp chết Đan Tương Tư, đáng tiếc, trời sinh tính hắn hay xấu hổ, cho dù đã tức đến hộc máu cũng biết mình không đánh nhau cùng con gái. Cậu tuy không đẹp trai, nhiều lắm chỉ có chút thanh tú, nhưng lại được nuôi dạy lớn lên thẳng thắn như cây trúc. Một chút phong độ cần vẫn có.
Đối với Đan Tương Tư luôn sỉ nhục mình cũng chỉ có thể cố sức nén giận, nếu không, chưa biết Đan Tương Tư sẽ có chuyện gì chính cậu cũng bị cô ta chọc cho tức chết trước đó rồi.
Cậu rất ít khi tức giận, có điều tức giận dường như đều được dồn cho hai người, trước kia là Dư Châu, bây giờ, chính là Đan Tương Tư.
Đan Tương Tư trợn trừng mắt lên khinh thường nói: “Tôi vốn là con gái mà, tôi không phải chẳng lẽ cậu phải sao?” Cô nhìn thẳng phía trước, tên con trai này những thứ khác đều bình thường, chỉ có chiều cao thật dọa người, vừa này nhìn qua cô chỉ cao đến ngang ngực cậu ta, Dư Châu gọi cậu ta là cây gậy trúc quả không sai mà.
Trình Vũ bị cô nói cho nghẹn thoáng cái mặt lại phừng phừng, lần này, quả thật muốn hộc máu luôn.
Trong sân thi đấu, Đan Gia Dật vẫn cõng Dư Châu trên lưng, cậu ngẩng đầu, nhìn hai người cách đó không xa kia, thật sự rất hâm mộ thể trọng của Thẩm Vũ Âm, nếu như Dư Châu cũng nhẹ như vậy, một tay cậu cũng có thể nhấc được cô lên, có điều, thật đáng tiếc, Dư Châu chính là Dư Châu, cô vẫn là em gái Tiểu Trư, nếu như côthực sự biến thành Thẩm Vũ Âm, vậy cũng không còn là Dư Châu mà cậu quen biết nữa.
Hai môi Dư Châu không ngừng mím chặt, nhìn chằm chằm mồ hôi chảy ra bên tai Đan Giật, lại nhìn mái tóc đã ướt của anh, cô quay đầu lại, nhìn thấy Dư Dịch vẫn đứng một bên, không còn chút sức lực đến gần cái cây cạnh đó, ánh mắt lại nhìn chăm chú theo dõi cô.
Anh đã mệt chết rồi, vậy đó, Gia Dật ạ.
“Nếu mệt rồi thì đừng cố nữa, em không sợ thua.” Dư Châu nắm chặt tay mình lại, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng biết, cảm giác mình là gánh nặng của người khác. Là một cô nhi, từ trước đến nay đều phải tự lực cánh sinh, cô chưa từng có thói quen dựa dẫm vào người khác, nhưng, bây giờ, cô lại chỉ có thể dựa vào mọi người như vậy, thậm chí không đòi chút điều kiện nào khác với cô,
“Nhưng anh sợ thua, Tiểu Trư, chúng ta cùng nhau cố gắng kiên trì đến cùng được không? Kiên trì của em, của anh trai em, còn có anh nữa, chúng ta cùng nhau đến cuối đường.” Âm thanh Đan Dật cũng đã đứt thành từng quãng, lại cực lực cứng rắn nói ra.
Dư Châu trầm mặc, điều cô làm bây giờ cũng chỉ có trầm mặc, cô chỉ là kiên trì, mà các anh chính là còn gánh nặng trên lưng là cô.
Nhưng, cô biết rõ hôm nay, cô mắc nợ người này, Gia Dật. Tuy trước kia luôn cười nhạo cô, bây giờ lại là người đứng ra giúp đỡ cô.
Thân thể đột nhiên lung lay, lưng Đan Gia Dật còng xuống, cậu dừng lại, mồ hôi rơi thánh thót trên mặt đất, sau đó lại dùng sức nhấc bước chân lên.
“Anh cố gắng lên, anh là người anh giỏi nhất.” Bên tai truyền đến âm thanh thật lớn của Đan Tương Tư, Đan Gia Dật mỉm cười, cậu đương nhiên là giỏi nhất. Chỉ là một cái Bàn Tử thôi mà, cậu tuyệt đối sẽ không bị đáng ngã.
“Cô có thể đừng la lối lớn tiếng như vậy không?” Trình Vũ dùng tay che lại hai lỗ tai đnág thương của mình, đứa con gái này, sao giọng có thể to như vậy, thật đúng là đáng sợ, không khác gì tiếng đốt pháo ngày tết.
“Thì sao, cậu ghen tị hả, ghen tị tôi nói được như vậy, còn có người anh trai vừa đẹp trai vừa vĩ đại như vậy hả?” Đan Tương Tư nghiêng đầu, ngước nhìn bằng cặp mắt đầy lạnh lùng, cậu ta cứ ở đó mà ghen tị đi, kiếp sau tốt nhất biến thành con gái luôn đi, vậy mới có thể tìm được một người anh trai tốt như anh cô vậy, dù sao, không phải cậu ta thích mặc quần áo con gái sao? Dứt khoát đầu thai làm đàn bà luôn đi.
“Ánh mắt đó của cậu là ý gì?” Trình Vũ bị cô dùng ánh mắt ấy dò xét từ trên xuống dưới thấy cực kì không thoải mái, giống như bản thân trở thành một món hàng rẻ tiền bán ngoài chợ, còn là hàng đại hạ giá, cho nên, cậu khó mà chịu được.
“Cậu quản tôi chắc, đồ đàn bà.” Đan Tương Tư quay mặt đi, buồn bực nói, gọi cậu ta là đàn bà cô còn cảm thấy tiện nghi cho cậu ta quá rồi, nếu không gọi thẳng là nhân yêu mới không tệ, không phải cô đang sỉ nhục cậu ta mà chính cậu ta tự động dâng cơ hội lên cho cô nhé.
“Cô mới là đàn bà.” Trình Vũ vừa nghe hai tiếng đàn bà, lập tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, hận không thể lập tức vươn tay bóp chết Đan Tương Tư, đáng tiếc, trời sinh tính hắn hay xấu hổ, cho dù đã tức đến hộc máu cũng biết mình không đánh nhau cùng con gái. Cậu tuy không đẹp trai, nhiều lắm chỉ có chút thanh tú, nhưng lại được nuôi dạy lớn lên thẳng thắn như cây trúc. Một chút phong độ cần vẫn có.
Đối với Đan Tương Tư luôn sỉ nhục mình cũng chỉ có thể cố sức nén giận, nếu không, chưa biết Đan Tương Tư sẽ có chuyện gì chính cậu cũng bị cô ta chọc cho tức chết trước đó rồi.
Cậu rất ít khi tức giận, có điều tức giận dường như đều được dồn cho hai người, trước kia là Dư Châu, bây giờ, chính là Đan Tương Tư.
Đan Tương Tư trợn trừng mắt lên khinh thường nói: “Tôi vốn là con gái mà, tôi không phải chẳng lẽ cậu phải sao?” Cô nhìn thẳng phía trước, tên con trai này những thứ khác đều bình thường, chỉ có chiều cao thật dọa người, vừa này nhìn qua cô chỉ cao đến ngang ngực cậu ta, Dư Châu gọi cậu ta là cây gậy trúc quả không sai mà.
Trình Vũ bị cô nói cho nghẹn thoáng cái mặt lại phừng phừng, lần này, quả thật muốn hộc máu luôn.
Trong sân thi đấu, Đan Gia Dật vẫn cõng Dư Châu trên lưng, cậu ngẩng đầu, nhìn hai người cách đó không xa kia, thật sự rất hâm mộ thể trọng của Thẩm Vũ Âm, nếu như Dư Châu cũng nhẹ như vậy, một tay cậu cũng có thể nhấc được cô lên, có điều, thật đáng tiếc, Dư Châu chính là Dư Châu, cô vẫn là em gái Tiểu Trư, nếu như côthực sự biến thành Thẩm Vũ Âm, vậy cũng không còn là Dư Châu mà cậu quen biết nữa.
Hai môi Dư Châu không ngừng mím chặt, nhìn chằm chằm mồ hôi chảy ra bên tai Đan Giật, lại nhìn mái tóc đã ướt của anh, cô quay đầu lại, nhìn thấy Dư Dịch vẫn đứng một bên, không còn chút sức lực đến gần cái cây cạnh đó, ánh mắt lại nhìn chăm chú theo dõi cô.
Anh đã mệt chết rồi, vậy đó, Gia Dật ạ.
“Nếu mệt rồi thì đừng cố nữa, em không sợ thua.” Dư Châu nắm chặt tay mình lại, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng biết, cảm giác mình là gánh nặng của người khác. Là một cô nhi, từ trước đến nay đều phải tự lực cánh sinh, cô chưa từng có thói quen dựa dẫm vào người khác, nhưng, bây giờ, cô lại chỉ có thể dựa vào mọi người như vậy, thậm chí không đòi chút điều kiện nào khác với cô,
“Nhưng anh sợ thua, Tiểu Trư, chúng ta cùng nhau cố gắng kiên trì đến cùng được không? Kiên trì của em, của anh trai em, còn có anh nữa, chúng ta cùng nhau đến cuối đường.” Âm thanh Đan Dật cũng đã đứt thành từng quãng, lại cực lực cứng rắn nói ra.
Dư Châu trầm mặc, điều cô làm bây giờ cũng chỉ có trầm mặc, cô chỉ là kiên trì, mà các anh chính là còn gánh nặng trên lưng là cô.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết