Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Quyển 1 - Chương 88: Đến cõng cô
Editor: Kinh Thuế
Nói không quan tâm, chẳng qua là tự lừa dối mình, có điều, cô lại rất thành công trong những việc như che giấu con người thật của mình.
Cô cúi thấp đầu hơn, nhìn dáng người to béo này, cho dù cô đã cố gắng giảm cân thì sao chứ, so với Thẩm Vũ Âm, cô vẫn qua mập mạp, không có một người nào, càng không có người con trai nào có thể như Kính Nguyệt Sâm, ôm được lấy cô, bởi vì, cánh tay ai đủ dài như vậy chứ, diện tích lớn không nói, còn thêm trọng lượng đáng tự hào nữa, cuộc thi lúc này, không phải cố ý nhằm vào cô đấy chứ.
Biết rõ cô béo còn đặt ra quy định như vậy, muốn cô phải thua đến thế sao? Cố gắng lâu như vậy, cứ chịu thua thế này, cô thực sự không cam lòng được, nhất là còn thua không triệt để trước mặt cậu ta vậy, nhưng, cô còn biện pháp nào khác chăng.
Cô biết không thể nhận thua như vậy, cũng biết không phải cứ cố gắng sẽ giành được mọi điều, nhưng, trên đời này, ai sẽ đến giúp cô đây?
Ngẩng đầu, cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn Kính Nguyệt Sâm ôm Thẩm Vũ Âm từng bước từng bước đi qua, trong trường học này, không có bất kì ai có thể tranh danh hiệu số một này cùng Kính Nguyệt Sâm, cho nên, cậu ta không cần chạy, chỉ cần đi, mà Dư Châu lại càng không thể, bởi vì, ai có năng lực cõng một cô mập hơn trăm cân đi đoạn đường dài như vậy chứ, cho dù có cũng không ai nguyện ý.
“Dịch, cậu muốn làm gì?” Đan Gia Dật kéo tay áo Dư Dịch lại, Dư Dịch chỉ quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, gạt tay ra, thoải mái nhảy cao qua lan can đang đứng.
“Đừng cản cậu ấy, cứ để cậu ấy đi đi, nếu cậu ta không làm vậy, thì không xứng đáng làm người Dư gia.” Tả Tư Viêm vòng hai tay trước ngực, nhìn hai người trên sân thi đấu kia, hai mắt nheo lại, mang theo chút âm trầm, không ngờ Nguyệt Sâm lại làm chuyện như vậy, suy nghĩ của cậu ta, đúng là kì quái.
Nói xong, lại thản nhiên tựa người về phía sau.
Có điều, lúc này đây Dư Châu đã thảm rồi, cái dáng người kia của con bé, phỏng chừng sẽ đè chết người mất, người mập như vậy, cho dù được cõng lên cũng không biết hai chân có được rời mặt đất không nữa?
Nguyệt Sâm, cậu đúng là hung ác nha.
Môi mỏng bĩu một cái, cậu chống hai tay vào lan can, cái lạnh từ thanh nắm truyền đến tay không ngờ lại khiến lòng cậu trấn định hơn, cũng bình tĩnh lại.
Đan Gia Dật buông tay mình xuống, trong mắt hiện rõ một vòng lo lắng.
Dư Châu vẫn đứng lặng một chỗ, không nhúc nhích, cho đến khi bờ vai truyền đến một cảm giác ấm áp, khí tức quen thuộc vây quanh toàn thân cô, còn có mùi hương thân thiết không chỉ khiến cô an tâm mà còn là bản năng từ chính thân thể này.
“Châu Châu, còn có anh trai mà!” Dư Dịch vỗ bờ vai mình, sau đó đi tới trước mặt Dư Châu, ánh mắt mê man của cô như chợt lóe sáng, cúi nhìn thân hình của mình, Dư Dịch là một người cực kì kiêu ngạo, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu cúi đầu khom lưng trước bất cứ ai, lại vì Dư Châu, chấp nhận bỏ đi sự cao quý của chính mình.
“Châu Châu, anh cõng em, chúng ta luôn bên nhau.” Anh nở nụ cười cực kì vui vẻ, tựa như thiên sứ, ôn nhu mà kiên định.
Bọn họ là người một nhà, đương nhiên luôn ở cùng nhau, Châu Châu đã cố gắng lâu như vậy, cậu đều thấy được rõ ràng, cho nên, cậu cũng sẽ cố gắng, cùng ở cạnh bên cô.
“Anh…” Môi Dư Châu khẽ mấp máy, một tiếng anh này không khỏi khiến hốc mắt Dư Dịch chua xót, cảm giác bi thương xen lẫn cảm động không ngừng xâm chiếm cậu.
Hóa ra, có khi, cảm động thực sự rất đơn giản, cậu còn tưởng rằng mình trời sinh lãnh cảm, thật không ngờ, cậu vẫn có cảm giác như vậy.
“Châu Châu, lên đấy đi, anh là anh trai mà, hồi bé anh cũng luôn cõng em không phải sao?” Cậu nở nụ cười, nụ cười cực kì sạch sẽ trong sáng.
Chờ đến nửa ngày, Dư Châu lắc đầu một cái, cô nhìn về phía phương xa kia, trên mặt cũng bình tĩnh lại. Trận đấu rất trọng yếu, đối với cô mà nói, càng thêm quan trọng, nhưng cô vẫn tự biết cơ thể mình, nặng như vậy, cô không dám để người khác cõng mình.
Thực tế, Dư Dịch, là anh trai thân thể này, cũng là anh của cô, không biết từ khi nào đã tiếp nhận được thân phận này, thế nên, cô càng không muốn.
Nói không quan tâm, chẳng qua là tự lừa dối mình, có điều, cô lại rất thành công trong những việc như che giấu con người thật của mình.
Cô cúi thấp đầu hơn, nhìn dáng người to béo này, cho dù cô đã cố gắng giảm cân thì sao chứ, so với Thẩm Vũ Âm, cô vẫn qua mập mạp, không có một người nào, càng không có người con trai nào có thể như Kính Nguyệt Sâm, ôm được lấy cô, bởi vì, cánh tay ai đủ dài như vậy chứ, diện tích lớn không nói, còn thêm trọng lượng đáng tự hào nữa, cuộc thi lúc này, không phải cố ý nhằm vào cô đấy chứ.
Biết rõ cô béo còn đặt ra quy định như vậy, muốn cô phải thua đến thế sao? Cố gắng lâu như vậy, cứ chịu thua thế này, cô thực sự không cam lòng được, nhất là còn thua không triệt để trước mặt cậu ta vậy, nhưng, cô còn biện pháp nào khác chăng.
Cô biết không thể nhận thua như vậy, cũng biết không phải cứ cố gắng sẽ giành được mọi điều, nhưng, trên đời này, ai sẽ đến giúp cô đây?
Ngẩng đầu, cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn Kính Nguyệt Sâm ôm Thẩm Vũ Âm từng bước từng bước đi qua, trong trường học này, không có bất kì ai có thể tranh danh hiệu số một này cùng Kính Nguyệt Sâm, cho nên, cậu ta không cần chạy, chỉ cần đi, mà Dư Châu lại càng không thể, bởi vì, ai có năng lực cõng một cô mập hơn trăm cân đi đoạn đường dài như vậy chứ, cho dù có cũng không ai nguyện ý.
“Dịch, cậu muốn làm gì?” Đan Gia Dật kéo tay áo Dư Dịch lại, Dư Dịch chỉ quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, gạt tay ra, thoải mái nhảy cao qua lan can đang đứng.
“Đừng cản cậu ấy, cứ để cậu ấy đi đi, nếu cậu ta không làm vậy, thì không xứng đáng làm người Dư gia.” Tả Tư Viêm vòng hai tay trước ngực, nhìn hai người trên sân thi đấu kia, hai mắt nheo lại, mang theo chút âm trầm, không ngờ Nguyệt Sâm lại làm chuyện như vậy, suy nghĩ của cậu ta, đúng là kì quái.
Nói xong, lại thản nhiên tựa người về phía sau.
Có điều, lúc này đây Dư Châu đã thảm rồi, cái dáng người kia của con bé, phỏng chừng sẽ đè chết người mất, người mập như vậy, cho dù được cõng lên cũng không biết hai chân có được rời mặt đất không nữa?
Nguyệt Sâm, cậu đúng là hung ác nha.
Môi mỏng bĩu một cái, cậu chống hai tay vào lan can, cái lạnh từ thanh nắm truyền đến tay không ngờ lại khiến lòng cậu trấn định hơn, cũng bình tĩnh lại.
Đan Gia Dật buông tay mình xuống, trong mắt hiện rõ một vòng lo lắng.
Dư Châu vẫn đứng lặng một chỗ, không nhúc nhích, cho đến khi bờ vai truyền đến một cảm giác ấm áp, khí tức quen thuộc vây quanh toàn thân cô, còn có mùi hương thân thiết không chỉ khiến cô an tâm mà còn là bản năng từ chính thân thể này.
“Châu Châu, còn có anh trai mà!” Dư Dịch vỗ bờ vai mình, sau đó đi tới trước mặt Dư Châu, ánh mắt mê man của cô như chợt lóe sáng, cúi nhìn thân hình của mình, Dư Dịch là một người cực kì kiêu ngạo, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu cúi đầu khom lưng trước bất cứ ai, lại vì Dư Châu, chấp nhận bỏ đi sự cao quý của chính mình.
“Châu Châu, anh cõng em, chúng ta luôn bên nhau.” Anh nở nụ cười cực kì vui vẻ, tựa như thiên sứ, ôn nhu mà kiên định.
Bọn họ là người một nhà, đương nhiên luôn ở cùng nhau, Châu Châu đã cố gắng lâu như vậy, cậu đều thấy được rõ ràng, cho nên, cậu cũng sẽ cố gắng, cùng ở cạnh bên cô.
“Anh…” Môi Dư Châu khẽ mấp máy, một tiếng anh này không khỏi khiến hốc mắt Dư Dịch chua xót, cảm giác bi thương xen lẫn cảm động không ngừng xâm chiếm cậu.
Hóa ra, có khi, cảm động thực sự rất đơn giản, cậu còn tưởng rằng mình trời sinh lãnh cảm, thật không ngờ, cậu vẫn có cảm giác như vậy.
“Châu Châu, lên đấy đi, anh là anh trai mà, hồi bé anh cũng luôn cõng em không phải sao?” Cậu nở nụ cười, nụ cười cực kì sạch sẽ trong sáng.
Chờ đến nửa ngày, Dư Châu lắc đầu một cái, cô nhìn về phía phương xa kia, trên mặt cũng bình tĩnh lại. Trận đấu rất trọng yếu, đối với cô mà nói, càng thêm quan trọng, nhưng cô vẫn tự biết cơ thể mình, nặng như vậy, cô không dám để người khác cõng mình.
Thực tế, Dư Dịch, là anh trai thân thể này, cũng là anh của cô, không biết từ khi nào đã tiếp nhận được thân phận này, thế nên, cô càng không muốn.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết