Nụ Hôn Nóng Bỏng Của Tống Giám Đốc
Chương 2-1
“Tiểu thư, anh có vinh dự mời em một ly rượu không?” Một người đàn ông mặc quần áo sang trọng là người thứ nhất tiến lên mời cô gái này, mọi người ở đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng không bao gồm người pha rượu vẫn luôn im lặng đứng sau quầy.
Mặc dù Ngô Thiên Đức mặc hoa phục, nhưng mà mặt lại trát một tầng phấn giống như đàn bà, trên người còn phun nước hoa rất nặng, đầu còn phát ánh sáng lòe lòe, có thể thấy được độ dày của keo vuốt tóc, vả lại ý nghĩ bỉ ổi trong mắt giống với người xung quanh, thật làm người ta cực kỳ chán ghét.
Những người khác vừa nhìn thấy người vượt lên trước là Ngô Thiên Đức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao gã ta cũng là chủ của quán bar, nếu còn muốn tiếp tục ở lại nơi này, cũng không thể bởi vì một người phụ nữ mà khiến cho từ nay về sau không thể ở lại đây, đành phải từ bỏ người đẹp trước mắt thôi.
Bingo, quả nhiên gã ta xuất hiện, để cho ánh mắt của người khác dính trên người cuối cùng không có uổng phí, chẳng qua thật đáng thương cho làn da xui xẻo của cô. Dù bên ngoài ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng đã đốt pháo lớn tiếng, chào mừng người mong đợi trong lòng từ lâu đã xuất hiện.
”Em cũng rất muốn, nhưng mà em đã có rượu trên tay rồi, nếu kêu thêm ly nữa chỉ sợ sẽ say mất, đến lúc đó em phải về nhà như thế nào?” Giọng mềm mại đáng yêu của Chỉ Dung nói với gã ta, giả vờ như rất ảo não.
Cô vừa nói chuyện đồng thời cũng không quên “phóng điện” với người đứng trước mắt, ánh mắt mềm mại đáng yêu làm cho người đàn ông kia hận không thể có một chiếc giường lớn bên cạnh, như thế anh ta mới có thể ăn người phụ nữ trước mắt vào bụng ngay lập tức.
Còn Chỉ Dung thì lại bị chính giọng nói của mình dọa cho toàn thân sợ đến mức nổi cả da gà.
A. ..... Sao cô có thể nói được những lời ghê tởm như thế? Thật là khác xa với tính cách của cô, nếu để Úc Mẫn biết chỉ sợ cô ấy cười chết, nhưng vì buôn bán, vì những đồng tiền óng ánh kia, đành phải miễn cưỡng hi sinh một chút.
Muốn cho em uống say anh mới ra tay được, người phụ nữ ngốc. Mặc dù Ngô Thiên Đức nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như rất có tác phong của thân sĩ, “Không sao đâu, tiểu thư xinh đẹp, nếu em uống say anh sẽ đưa em về nhà, chắc chắn sẽ không để em lưu lạc trên đường.”
Đúng vậy, đưa tôi đến nhà anh chứ gì? Chỉ Dung khinh thường nghĩ, ngoài mặt lại giả vờ như rất vui sướng.
”Có thật không? Soái ca, anh thật biết quan tâm đấy, lâu rồi em còn chưa gặp được người nào tốt như anh. Hừ! Người nào nhìn thấy em cũng muốn kéo em lên giường, người nào cũng không có lòng tốt. Nhưng mà, em biết rằng anh không phải người như vậy, phải không?” Chỉ Dung vẫn dùng giọng nói khiến cô nổi hết da gà này.
Ngô Thiên Đức nghe được tiếng “soái ca” kia từ trong miệng người đẹp thì thầm thích vô cùng, nhịn hết sức mới làm cho nụ cười tự mãn không xuất hiện trên gương mặt của mình, “Tất nhiên, anh là một người đàn ông tốt luôn chăm sóc phái nữ, nhất định anh sẽ đưa em về nhà, em không cần phải lo lắng, yên tâm giao toàn bộ cho anh.” Anh ta kiêu ngạo ưỡn bộ ngực không có miếng thịt nào.
Ta*! Lời như thế mà anh ta còn dám nói ra, đến tôi còn không dám nghe đấy! ”Đúng vậy, em vừa nhìn cũng biết anh khác với những người kia.” Bởi vì anh là đê tiện của đê tiện. Chỉ Dung cố ý giả vờ làm bộ như đồng ý, không biết trong lòng đã “nhổ” ra mấy trăm lần.
*Một câu chửi thề.
”À, nói chuyện với nhau lâu như vậy, còn không biết tên tuổi của tiểu thư?” Ngô Thiên Đức thử hỏi.
”Gặp nhau cần gì phải làm quen nhau? Nếu em với anh chỉ là tình cờ gặp nhau, anh có biết tên của em không cũng không quan trọng, không bằng chúng ta chỉ cần coi là bạn bè một đêm là được rồi, được không?”
Anh chỉ muốn xảy ra tình một đêm với em. Mặc dù trong lòng Ngô Thiên Đức nghĩ như vậy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
”Nếu em không tiện nói ra tên tuổi của mình, vậy thì anh tự giới thiệu bản thân là được. Anh tên là Ngô Thiên Đức, là ông chủ của quán bar này.” Anh ta chờ ánh mắt sùng bái của người phụ nữ trước mặt.
”Có thật không? Thì ra anh chính là Ngô Đức Thiên nổi danh kia?! Em thật sự là vinh hạnh, tới đây ngày đầu thì có thể gặp anh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền*!” Chỉ Dung hiểu ra suy nghĩ của Đức Thiên, biểu lộ ánh mắt sùng bài đúng như mong muốn của gã, thỏa mãn tâm tư hư vinh của gã ta.
*danh bất hư truyền: danh tiếng không khác gì lời đồn đại.
”Có thật không? Kỳ thực đó là do người ngoài khuếch đại lên thôi, anh không có tốt như vậy.” Trên thực tế gã cũng không biết người ngoài nói như thế nào, chỉ cho rằng nhất định là khen gã, cả người có vẻ đắc chí vừa lòng.
Không nghĩ tới danh tiếng của gã lớn đến nỗi người ngoài cũng biết, ha ha ha...... Vậy thì sau này gã cũng sẽ không cần buồn vì không có phụ nữ nữa, chắc chắn bọn họ sẽ lần lượt từng người tiến tới, thật sung sướng! Xem ra người thành công cũng không phải công có lợi. Ngô Thiên Đức đã thấy được phảng phất cảnh đẹp trái ôm phải ấp sau này, cả người cũng thầm dễ chịu, nóng lòng mong ngày đó nhanh đến.
”Ai nói?! Anh quả thật như lời nói truyền, làm em được sủng ái mà lo lắng!” Một chút đạo đức trời sinh cũng không có, huống chi là sau này.
“Là do mọi người ưu ái thôi.” Ngô Thiên Đức vuốt tóc tỏ vẻ anh tuấn. “Tiểu thư, ly rượu trong tay em đã hết.” Anh ta để ý đến rượu trong ly cô đã thấy đáy, nhân cơ hội này đề nghị.
”Thật là, tán gẫu với anh quá vui vẻ, uống rượu hết từ lúc nào cũng không biết, em thật là lơ mơ mà.” Không uống hết thì làm sao diễn tiếp? Chỉ Dung giả vờ như bây giờ mới phát hiện, gõ nhẹ vào đầu của mình.
”Vậy...... Không biết anh có vinh hạnh mời em uống một ly hay không?”
”Nhưng mà...... Em sợ rằng sẽ say mất!” Chỉ Dung vẫn giả vờ do dự.
”Không sao, anh sẽ chọn một ly rượu nhẹ, em uống sẽ không say.” Ngô Thiên Đức vội nói.
”Vậy...... Được rồi.” Chỉ Dung suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu.
Lúc này Ngô Thiên Đức buông lo lắng trong lòng xuống, sợ rằng người đẹp nhỏ mà mình nhìn trúng trốn đi.
”Tiểu Quan, làm phiền cậu làm cho vị tiểu thư này một ly “Trường Đảo Băng Trà’.”
Ngô Thiên Đức nói với người pha rượu đằng sau quầy bar.
Người pha rượu kia nghe lời dặn của gã thì gật đầu một cái, thầm than trong lòng lại có một người gặp xui xẻo..
Không biết lại là người nào gặp xui xẻo đây?
”Ơ kìa, sao anh lại gọi một ly “trà” cho em, có phải anh xem thường em hay không?” Chỉ Dung giả vờ vô cùng tức giận.
”Ôi không! Là do em nói sợ say, cho nên anh nói cậu ta lấy một ly có nồng độ rượu không cao cho em, không tốt sao?” Ha...... Không ngờ được hôm nay lại gặp được một người phụ nữ cực kỳ “ngu ngốc”, đúng là ông trời giúp anh mà.
Ngô Thiên Đức tận lực không để ý nghĩ trong lòng mình biểu lộ ra ngoài, giả vờ bộ dạng có vẻ rất tốt bụng, chỉ tiếc căn bản bộ dáng kia của gã không đạt được hiệu quả, bởi vì thông minh như Chỉ Dung đã nhìn rõ bộ mặt của gã ta..
Chậc, thật không hiểu, anh cho tôi là một đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa thế à? Nếu như nồng độ loài rượu này không cao, vậy có phải bia sẽ trở thành nước uống luôn? ”Xin lỗi, là em hiểu nhầm anh, cám ơn. Em biết ngay anh là người tốt, sẽ không chiếm lợi từ những người phụ nữ như chúng em, đúng là một quân tử biết chăm sóc.” Ông trời, tha thứ cho hôm nay cô nói láo nhiều như thế.
”Không sao, chỉ cần em không tiếp tục hiểu nhầm là tốt rồi, nếu không anh sẽ khó chịu.”
”Ngô thiếu gia, được rồi.” Tiểu Quan đưa “Trường Đảo Băng Trà” trước quầy bar cho hai người.
”Nào, em nếm thử chút đi, uống cái này rất ngon đấy!” Ngô Thiên Đức ân cần đưa rượu cho Chỉ Dung.
”Có thật không?” Cô nghe vậy cầm lên nếm nhẹ một hớp. “Đúng vậy, ngọt ngào, giống như không có rượu trong đó luôn, cảm thấy uống rất ngon!” Chỉ Dung làm bộ rất ngạc nhiên vui vẻ.
Trên thực tế lúc đầu nếm ”Trường Đảo Băng Trà” thì có mùi rượu nhàn nhạt, làm người ta lầm tưởng nồng độ rượu không nhiều lắm, nhưng nó có tác dụng chậm và cũng rất mạnh, người ít uống rượu chỉ một ly là gục rồi. Nhưng rượu này không có tác dụng với Chỉ Dung, tám ly mười ly “Trường Đảo Băng Trà” còn không làm khó được nàng, cùng lắm là say nhẹ mà thôi.
Cô còn từng chơi uống rượu với Úc Mẫn khi trải qua mùa đông lạnh, xem ai uống nhiều hơn, kết quả sau khi giải quyết bốn bình XO, sau khi hai người ngủ một giấc vẫn làm việc tinh thần phấn chấn, một ly “Trường Đảo Băng Trà” nho nhỏ tính là cái gì?
Cứ như vậy Ngô Thiên và Chỉ Dung “tán gẫu” cùng với ông trời, nhìn cô lấy một ly ‘Trường Đảo Băng Trà’ uống xong.
”Cần một ly nữa không?” Nhìn kiều nhan* trước mắt, tâm thần gã nhộn nhạo hỏi.
*Ý nói dung nhan đẹp, gương mặt đẹp.
”Không cần, thật kỳ lạ, tại sao em cảm thấy đầu thật choáng váng?” Chỉ Dung lắc lắc đầu của mình.
“Em uống say rồi, anh dẫn em đi nghỉ ngơi.” Haha, loại phụ nữ này tốt nhất là động tay trước. Ngô Thiên Đức đỡ Chỉ Dung xiêu vẹo như sắp ngã lên lầu hai.
”A, em lấy quần áo đã.” Chỉ Dung cầm áo khoác và chiếc ví da nhỏ bên cạnh chỗ ngồi, cũng không phản kháng mặc gã ta bế mình đi, những người khác chỉ có thể đỏ mắt nhìn người đẹp vào bụng người khác.
Chỉ có người pha rượu lắc đầu một cái, trong mắt lóe lên một tia khác thường
Hiện tại chỉ cầu nguyện chuyện này không ồn ào quá lớn, người pha rượu âm thầm nghĩ.
Ngô Thiên Đức dìu Chỉ Dung vào trong phòng, đặt cô trên chiếc giường rất lớn, vội vã xé y phục trên người, ánh mắt tục tĩu nhìn ngang dọc thân thể mềm mại của Chỉ Dung, cảm thấy hôm nay thật sự là kiếm được lời! Gã đang định đè lên thì Chỉ Dung đã sớm lăn sang bên cạnh sớm trước một một bước, hơn nữa ánh mắt trấn tĩnh nhìn của anh, làm anh nhất thời khiếp sợ trong lòng.
Mặc dù Ngô Thiên Đức mặc hoa phục, nhưng mà mặt lại trát một tầng phấn giống như đàn bà, trên người còn phun nước hoa rất nặng, đầu còn phát ánh sáng lòe lòe, có thể thấy được độ dày của keo vuốt tóc, vả lại ý nghĩ bỉ ổi trong mắt giống với người xung quanh, thật làm người ta cực kỳ chán ghét.
Những người khác vừa nhìn thấy người vượt lên trước là Ngô Thiên Đức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao gã ta cũng là chủ của quán bar, nếu còn muốn tiếp tục ở lại nơi này, cũng không thể bởi vì một người phụ nữ mà khiến cho từ nay về sau không thể ở lại đây, đành phải từ bỏ người đẹp trước mắt thôi.
Bingo, quả nhiên gã ta xuất hiện, để cho ánh mắt của người khác dính trên người cuối cùng không có uổng phí, chẳng qua thật đáng thương cho làn da xui xẻo của cô. Dù bên ngoài ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng đã đốt pháo lớn tiếng, chào mừng người mong đợi trong lòng từ lâu đã xuất hiện.
”Em cũng rất muốn, nhưng mà em đã có rượu trên tay rồi, nếu kêu thêm ly nữa chỉ sợ sẽ say mất, đến lúc đó em phải về nhà như thế nào?” Giọng mềm mại đáng yêu của Chỉ Dung nói với gã ta, giả vờ như rất ảo não.
Cô vừa nói chuyện đồng thời cũng không quên “phóng điện” với người đứng trước mắt, ánh mắt mềm mại đáng yêu làm cho người đàn ông kia hận không thể có một chiếc giường lớn bên cạnh, như thế anh ta mới có thể ăn người phụ nữ trước mắt vào bụng ngay lập tức.
Còn Chỉ Dung thì lại bị chính giọng nói của mình dọa cho toàn thân sợ đến mức nổi cả da gà.
A. ..... Sao cô có thể nói được những lời ghê tởm như thế? Thật là khác xa với tính cách của cô, nếu để Úc Mẫn biết chỉ sợ cô ấy cười chết, nhưng vì buôn bán, vì những đồng tiền óng ánh kia, đành phải miễn cưỡng hi sinh một chút.
Muốn cho em uống say anh mới ra tay được, người phụ nữ ngốc. Mặc dù Ngô Thiên Đức nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như rất có tác phong của thân sĩ, “Không sao đâu, tiểu thư xinh đẹp, nếu em uống say anh sẽ đưa em về nhà, chắc chắn sẽ không để em lưu lạc trên đường.”
Đúng vậy, đưa tôi đến nhà anh chứ gì? Chỉ Dung khinh thường nghĩ, ngoài mặt lại giả vờ như rất vui sướng.
”Có thật không? Soái ca, anh thật biết quan tâm đấy, lâu rồi em còn chưa gặp được người nào tốt như anh. Hừ! Người nào nhìn thấy em cũng muốn kéo em lên giường, người nào cũng không có lòng tốt. Nhưng mà, em biết rằng anh không phải người như vậy, phải không?” Chỉ Dung vẫn dùng giọng nói khiến cô nổi hết da gà này.
Ngô Thiên Đức nghe được tiếng “soái ca” kia từ trong miệng người đẹp thì thầm thích vô cùng, nhịn hết sức mới làm cho nụ cười tự mãn không xuất hiện trên gương mặt của mình, “Tất nhiên, anh là một người đàn ông tốt luôn chăm sóc phái nữ, nhất định anh sẽ đưa em về nhà, em không cần phải lo lắng, yên tâm giao toàn bộ cho anh.” Anh ta kiêu ngạo ưỡn bộ ngực không có miếng thịt nào.
Ta*! Lời như thế mà anh ta còn dám nói ra, đến tôi còn không dám nghe đấy! ”Đúng vậy, em vừa nhìn cũng biết anh khác với những người kia.” Bởi vì anh là đê tiện của đê tiện. Chỉ Dung cố ý giả vờ làm bộ như đồng ý, không biết trong lòng đã “nhổ” ra mấy trăm lần.
*Một câu chửi thề.
”À, nói chuyện với nhau lâu như vậy, còn không biết tên tuổi của tiểu thư?” Ngô Thiên Đức thử hỏi.
”Gặp nhau cần gì phải làm quen nhau? Nếu em với anh chỉ là tình cờ gặp nhau, anh có biết tên của em không cũng không quan trọng, không bằng chúng ta chỉ cần coi là bạn bè một đêm là được rồi, được không?”
Anh chỉ muốn xảy ra tình một đêm với em. Mặc dù trong lòng Ngô Thiên Đức nghĩ như vậy, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
”Nếu em không tiện nói ra tên tuổi của mình, vậy thì anh tự giới thiệu bản thân là được. Anh tên là Ngô Thiên Đức, là ông chủ của quán bar này.” Anh ta chờ ánh mắt sùng bái của người phụ nữ trước mặt.
”Có thật không? Thì ra anh chính là Ngô Đức Thiên nổi danh kia?! Em thật sự là vinh hạnh, tới đây ngày đầu thì có thể gặp anh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền*!” Chỉ Dung hiểu ra suy nghĩ của Đức Thiên, biểu lộ ánh mắt sùng bài đúng như mong muốn của gã, thỏa mãn tâm tư hư vinh của gã ta.
*danh bất hư truyền: danh tiếng không khác gì lời đồn đại.
”Có thật không? Kỳ thực đó là do người ngoài khuếch đại lên thôi, anh không có tốt như vậy.” Trên thực tế gã cũng không biết người ngoài nói như thế nào, chỉ cho rằng nhất định là khen gã, cả người có vẻ đắc chí vừa lòng.
Không nghĩ tới danh tiếng của gã lớn đến nỗi người ngoài cũng biết, ha ha ha...... Vậy thì sau này gã cũng sẽ không cần buồn vì không có phụ nữ nữa, chắc chắn bọn họ sẽ lần lượt từng người tiến tới, thật sung sướng! Xem ra người thành công cũng không phải công có lợi. Ngô Thiên Đức đã thấy được phảng phất cảnh đẹp trái ôm phải ấp sau này, cả người cũng thầm dễ chịu, nóng lòng mong ngày đó nhanh đến.
”Ai nói?! Anh quả thật như lời nói truyền, làm em được sủng ái mà lo lắng!” Một chút đạo đức trời sinh cũng không có, huống chi là sau này.
“Là do mọi người ưu ái thôi.” Ngô Thiên Đức vuốt tóc tỏ vẻ anh tuấn. “Tiểu thư, ly rượu trong tay em đã hết.” Anh ta để ý đến rượu trong ly cô đã thấy đáy, nhân cơ hội này đề nghị.
”Thật là, tán gẫu với anh quá vui vẻ, uống rượu hết từ lúc nào cũng không biết, em thật là lơ mơ mà.” Không uống hết thì làm sao diễn tiếp? Chỉ Dung giả vờ như bây giờ mới phát hiện, gõ nhẹ vào đầu của mình.
”Vậy...... Không biết anh có vinh hạnh mời em uống một ly hay không?”
”Nhưng mà...... Em sợ rằng sẽ say mất!” Chỉ Dung vẫn giả vờ do dự.
”Không sao, anh sẽ chọn một ly rượu nhẹ, em uống sẽ không say.” Ngô Thiên Đức vội nói.
”Vậy...... Được rồi.” Chỉ Dung suy nghĩ một hồi lâu mới gật đầu.
Lúc này Ngô Thiên Đức buông lo lắng trong lòng xuống, sợ rằng người đẹp nhỏ mà mình nhìn trúng trốn đi.
”Tiểu Quan, làm phiền cậu làm cho vị tiểu thư này một ly “Trường Đảo Băng Trà’.”
Ngô Thiên Đức nói với người pha rượu đằng sau quầy bar.
Người pha rượu kia nghe lời dặn của gã thì gật đầu một cái, thầm than trong lòng lại có một người gặp xui xẻo..
Không biết lại là người nào gặp xui xẻo đây?
”Ơ kìa, sao anh lại gọi một ly “trà” cho em, có phải anh xem thường em hay không?” Chỉ Dung giả vờ vô cùng tức giận.
”Ôi không! Là do em nói sợ say, cho nên anh nói cậu ta lấy một ly có nồng độ rượu không cao cho em, không tốt sao?” Ha...... Không ngờ được hôm nay lại gặp được một người phụ nữ cực kỳ “ngu ngốc”, đúng là ông trời giúp anh mà.
Ngô Thiên Đức tận lực không để ý nghĩ trong lòng mình biểu lộ ra ngoài, giả vờ bộ dạng có vẻ rất tốt bụng, chỉ tiếc căn bản bộ dáng kia của gã không đạt được hiệu quả, bởi vì thông minh như Chỉ Dung đã nhìn rõ bộ mặt của gã ta..
Chậc, thật không hiểu, anh cho tôi là một đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa thế à? Nếu như nồng độ loài rượu này không cao, vậy có phải bia sẽ trở thành nước uống luôn? ”Xin lỗi, là em hiểu nhầm anh, cám ơn. Em biết ngay anh là người tốt, sẽ không chiếm lợi từ những người phụ nữ như chúng em, đúng là một quân tử biết chăm sóc.” Ông trời, tha thứ cho hôm nay cô nói láo nhiều như thế.
”Không sao, chỉ cần em không tiếp tục hiểu nhầm là tốt rồi, nếu không anh sẽ khó chịu.”
”Ngô thiếu gia, được rồi.” Tiểu Quan đưa “Trường Đảo Băng Trà” trước quầy bar cho hai người.
”Nào, em nếm thử chút đi, uống cái này rất ngon đấy!” Ngô Thiên Đức ân cần đưa rượu cho Chỉ Dung.
”Có thật không?” Cô nghe vậy cầm lên nếm nhẹ một hớp. “Đúng vậy, ngọt ngào, giống như không có rượu trong đó luôn, cảm thấy uống rất ngon!” Chỉ Dung làm bộ rất ngạc nhiên vui vẻ.
Trên thực tế lúc đầu nếm ”Trường Đảo Băng Trà” thì có mùi rượu nhàn nhạt, làm người ta lầm tưởng nồng độ rượu không nhiều lắm, nhưng nó có tác dụng chậm và cũng rất mạnh, người ít uống rượu chỉ một ly là gục rồi. Nhưng rượu này không có tác dụng với Chỉ Dung, tám ly mười ly “Trường Đảo Băng Trà” còn không làm khó được nàng, cùng lắm là say nhẹ mà thôi.
Cô còn từng chơi uống rượu với Úc Mẫn khi trải qua mùa đông lạnh, xem ai uống nhiều hơn, kết quả sau khi giải quyết bốn bình XO, sau khi hai người ngủ một giấc vẫn làm việc tinh thần phấn chấn, một ly “Trường Đảo Băng Trà” nho nhỏ tính là cái gì?
Cứ như vậy Ngô Thiên và Chỉ Dung “tán gẫu” cùng với ông trời, nhìn cô lấy một ly ‘Trường Đảo Băng Trà’ uống xong.
”Cần một ly nữa không?” Nhìn kiều nhan* trước mắt, tâm thần gã nhộn nhạo hỏi.
*Ý nói dung nhan đẹp, gương mặt đẹp.
”Không cần, thật kỳ lạ, tại sao em cảm thấy đầu thật choáng váng?” Chỉ Dung lắc lắc đầu của mình.
“Em uống say rồi, anh dẫn em đi nghỉ ngơi.” Haha, loại phụ nữ này tốt nhất là động tay trước. Ngô Thiên Đức đỡ Chỉ Dung xiêu vẹo như sắp ngã lên lầu hai.
”A, em lấy quần áo đã.” Chỉ Dung cầm áo khoác và chiếc ví da nhỏ bên cạnh chỗ ngồi, cũng không phản kháng mặc gã ta bế mình đi, những người khác chỉ có thể đỏ mắt nhìn người đẹp vào bụng người khác.
Chỉ có người pha rượu lắc đầu một cái, trong mắt lóe lên một tia khác thường
Hiện tại chỉ cầu nguyện chuyện này không ồn ào quá lớn, người pha rượu âm thầm nghĩ.
Ngô Thiên Đức dìu Chỉ Dung vào trong phòng, đặt cô trên chiếc giường rất lớn, vội vã xé y phục trên người, ánh mắt tục tĩu nhìn ngang dọc thân thể mềm mại của Chỉ Dung, cảm thấy hôm nay thật sự là kiếm được lời! Gã đang định đè lên thì Chỉ Dung đã sớm lăn sang bên cạnh sớm trước một một bước, hơn nữa ánh mắt trấn tĩnh nhìn của anh, làm anh nhất thời khiếp sợ trong lòng.
Tác giả :
Băng Ngọc