Nụ Hôn Của Tù Nhân
Chương 23
Vì sao Bleyer, lại vì anh mà đối đầu với bố?
Tôi thật sự không giải thích nổi.
Mãi cho đến khi tôi tình cờ đứng bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy hai người họ đang hôn nhau trong góc vườn, Julius ngồi trên đùi Bleyer dịu dàng ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn ta, còn Bleyer đang động tình ôm hôn anh rất nhiệt tình.
Hai người họ hôn nhau say đắm tôi cũng nhìn họ chăm chú đến đắm say đến nỗi mất cảnh giác trước cái nhìn đột ngột của Julius, anh nở nụ cười khiêu khích, sau đó tôi cũng đóng cửa sổ lại.
Nhịp tim tôi nhảy thình thịch kêu vang, tôi bỗng nhiên hiểu ra, nụ cười trên nỗi đau của người khác vừa tò mò lại vừa hả hê.
Thì ra quan hệ của bọn họ là như vậy, hèn gì, hèn gì.
Sau đó không lâu Bleyer ra ngoài bị tai nạn xe cộ, vụ nổ xe đó khiến hắn ta nổ tung thành từng mảnh nhỏ vỡ vụn, lúc ấy Julius xuống xe đi mua giúp anh ta đồ vật gì đó cho nên may mắn tránh được một kiếp nạn.
Nhưng mà tôi đã cố gắng nghĩ cách giữ anh ở lại để biến anh trở thành vệ sĩ của tôi.
Bởi vì tôi tò mò về anh, tò mò đến mức muốn đến gần anh, chạm vào anh, tôi muốn nhìn xem ma lực của người Phương Đông là thế nào, điều gì ở anh làm cho Bleyer tình nguyện từ bỏ sự ưu ái của bố và quyền lợi của cả gia tộc mà muốn cùng anh ở bên nhau.
Lúc Julius đi đến trước mặt tôi là vào một ngày mưa, anh mặc một bộ đồng phục tây trang màu đen của vệ sĩ, thân hình thẳng tắp đứng trước mặt tôi giống như sắp hoà tan vào sắc trời u ám phía sau lưng anh.
Tôi bắt chéo chân nhìn anh thật lâu, híp mắt cười ý đồ muốn làm khó dễ anh, thậm chí tôi còn yêu cầu anh cởϊ qυầи áo để nhìn xem anh có phù hợp với tiêu chuẩn của tôi hay không, anh cũng không nói một lời mà làm theo.
Đây là một thân hình gầy gò nhưng cường tráng, dựa theo thân hình của người Phương Đông mà nói luôn luôn nhỏ xinh hơn người Phương Tây, đến ngay cả khi cơ thể chưa trưởng thành của tôi cũng mạnh mẽ cường tráng hơn so với anh, nhưng tôi biết anh không hề yếu đuối bởi vì tôi đã từng gặp qua nhiều lần lúc anh cùng những vệ sĩ khác luyện tập, nhìn thấy anh ở sân huấn luyện vung nắm đấm đầy mạnh mẽ kiên quyết, mồ hôi trong suốt chảy dọc theo cơ ngực phập phồng thấm ướt cả vào chiếc quần đen của anh.
Có lẽ tôi thích cái cảm giác bẻ gãy một lưỡi dao mạnh mẽ sắc bén còn hơn cảm giác yếu đuối của một người phụ nữ hay một chàng thiếu niên.
Chỉ là khi vừa mới tiếp xúc với anh nên cũng không dám dễ dàng thăm dò thử.
Mãi đến khi tôi phát hiện anh cùng Bleyer đang che giấu mối quan hệ thân mật, anh rõ ràng đặc biệt rất muốn ở lại gia tộc này, trong lòng tôi đương nhiên cũng có một chút nghi ngờ, nhưng trong tôi lúc đó lại mạnh mẽ phát ra nỗi đắc ý khi đã nắm bắt được nhược điểm của anh.
Tôi uy hiếp anh sẽ nói chuyện tình của anh và Bleyer cho bố tôi nghe, thật ra kể từ lúc bố từ bỏ Bleyer là ông cũng đã mặc kệ không muốn quan tâm chuyện của hắn ta rồi càng đừng nói tới là Julius, nhưng Julius hiển nhiên không hiểu biết bố bằng tôi, bởi vậy tại lúc tôi uy hiếp anh thật hiếm thấy lại gặp được vẻ hoảng sợ mà anh hiếm khi lộ ra.
Anh quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi giữ bí mật cho anh, bởi vì anh biết tôi đã từng rình coi hai người họ hôn nhau.
Cơ thể nghiêm nghị thẳng tắp đó đang cúi đầu trước mặt tôi, quỳ gối trước tôi trong tư thế tuyệt đối phục tùng, tôi hứng phấn cực kỳ, ƈôи ŧɦịŧ căng cứng đến phát đau hận không thể làm nát cái mông của anh, đem tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều bắn lên cơ thể của anh.
Và tôi cũng làm như vậy thật.
Nằm ngoài dự kiến của tôi chính là đây là lần đầu tiên của anh, xem ra Bleyer cũng chưa từng chạm qua anh hoặc cũng có thể anh chạm vào Bleyer.
Suy đoán kỳ dị này khiến tôi cảm thấy thực sự hứng thú nhưng Julius đã thanh minh rằng lúc đó anh cùng Bleyer chỉ mới hôn nhau sau đó anh cũng không chịu nói gì thêm gì, nhắm chặt mắt lại cắn môi đến rớm máu.
Tôi không phải người dịu dàng, vì muốn để cho anh cảm nhận được rõ ràng sự chiếm hữu cùng nỗi đau tột cùng nên ngay cả chất bôi trơn tôi cũng không dùng.
Cơ thể cứng rắn của anh bị tôi cạy mở, bên trong mềm mại bị tôi nghiền nát không khỏi run lạnh, cả người anh đột nhiên yếu đi không khỏi run rẩy, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập vẻ sợ hãi.
Thật sướng, điều làm tôi vui sướng hơn nữa chính là anh không thốt ra một chữ xin tha nào, cho nên tôi càng có thể không kiêng nể gì mà giày vò anh, tận hưởng anh, chà đạp anh.
Anh giữa chừng hôn mê vài lần, tỉnh lại ánh mắt rã rời dáng vẻ uể oải mặt mày nhăn nhó, giống như giây tiếp theo anh sẽ đột ngột đứng dậy bóp lấy cổ tôi vặn đứt cổ tôi, mà tôi quả thực cũng nhìn thấy anh không ngừng nắm chặt nắm tay.
Nhưng tôi không biết tại sao cái nắm tay kia cuối cùng lại buông lỏng ra, anh tuy rằng đau đớn nhưng lại ngoan ngoan nghe theo để mặc cho tôi xâm lược.
Tôi đương nhiên nhìn ra được anh không thích loại chuyện này thậm chí còn chán ghét cùng phản kháng, nhưng bởi vì duyên cớ nào đó anh lại tình nguyện phí sức muốn ở lại chỗ này.
Là bởi vì Bleyer sao?
Hay bởi vì mục đích nào khác?
Anh ở bên tôi sáu năm, chúng tôi đều sống tại căn phòng chật hẹp này, mặt khác một đám con cháu không ngừng tranh đấu gay gắt, tôi đều giả vờ như chính mình không có tài năng gì, nhưng chỉ có Julius mới chân chính biết được một mặt chân chính của tôi.
Chúng tôi đều biết được nhược điểm của đối phương, loại cảm giác sống nương tựa vào nhau thế này đối với tôi cũng không hề xa lạ, nhưng vẫn có nhiều điều mới lạ.
Kiên nhẫn năm này qua năm khác cuối cùng bố tôi cũng đã chết, tất cả con cái của ông đều bày ra một trận chiến hỗn loạn, tôi tránh ở chỗ tối cẩn thận nhìn lén, mai phục, cát bụi lắng xuống ba năm cuối cùng ngư ông đắc lợi.
Người mà tự tay tôi gϊếŧ chết hoặc nên nói hai người anh cùng cha khác mẹ đang mở to ánh mắt kinh hãi, bọn hắn vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng ra rằng mình sẽ chết dưới tay một thằng em trai yếu đuối bất tài, một thằng em trai cơ hồ giống như không có sự tồn tại này.
Tôi thổi thổi nòng súng, tuỳ tay ném khẩu súng đi sau đó ngồi lên chiếc ghế dính đầu máu tươi.
Julius cầm súng lặng lẽ đứng ở bên cạnh người tôi.
Tâm trạng của tôi vô cùng vui sướng, máu vẫn đang sôi trào chưa hoàn toàn phát tiết hết, thậm chí hai tay cũng hơi run nhè nhẹ.
Tôi vẫy tay với Julius, anh đi tới trước mặt tôi, tôi kéo anh ngồi vào trong lòng tôi, thô lỗ kéo quần áo của anh.
Anh rũ mắt xuống, thân thể căng chặt, đôi tay buông thõng bên hông khẽ run nhè nhẹ nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được tôi.
Cuối cùng ở trong căn phòng đầy thi thể người chết này, tôi định làm nát anh trên ghế chính cứng rắn thì anh gần như gục xuống van cầu tôi, biết được cảm giác hưng phấn chưa bao giờ từng có nhưng không cách nào thừa nhận, làn da rám nắng của anh như cây thuốc phiện khiến cho tôi mê muội, thiếu chút nữa tôi đã chơi anh đến hỏng.
Cuối cùng tôi bắn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lên mặt anh, sau đó giống như kẻ điên nhiệt tình hôn anh say đắm, anh bị hôn đến hít thở không thông bất tỉnh trong lồng ngực tôi.
Trở thành gia chủ mới của ngôi nhà này cũng không phải là một việc khó khăn, bởi vì trước đó tôi đã dành rất nhiều năm để từ từ thâm nhập thế lực của chính mình, tôi quang minh chính đại ngồi ở đây giống như cá gặp nước.
Tất cả những thứ này đều là của tôi.
Anthony (hạ)
Thắng lợi quá lâu làm tôi có chút lâng lâng, cho đến khi tôi chậm chạp phát hiện ra thân phận thật sự của Julius, anh đã tiết lộ những thông tin quan trọng cho cảnh sát Trung Quốc và tôi cũng biết được tất cả sự thật về anh.
Chiêm Nhẫn, Hoa Kiều, tiếp nhận sự sắp xếp của cấp trên vào gia tộc nhà tôi, vì muốn tiếp cận được trọng tâm nhiệm vụ nên sau đó đã đem gia tộc tôi huỷ diệt.
Ngoại trừ anh, cảnh sát còn sắp xếp rất nhiều người ở bên cạnh tôi.
Từ nhỏ do hoàn cảnh cuộc sống nên tính tôi rất hay có lòng nghi ngờ, cảnh giác cao, tôi đã tẩy máu gia tộc để đổi lấy thế lực mới cho riêng mình, đã từng bắt được không ít người không sạch sẽ nhưng tôi lại chưa từng đem lòng nghi ngờ này đặt lên người Julius.
Bởi vì chúng tôi đã từng nương tựa lẫn nhau nhiều năm, biểu hiện của anh thật sự rất ngoan ngoãn trung thành, tôi dần quên mất trước đây anh vì muốn được ở lại chỗ này nên mới tuỳ ý để tôi sai bảo nộ dịch.
Sau khi biết chuyện này tôi gần như muốn phát điên rồi, Julius chỉ quỳ gối trước mặt tôi không nói lời nào, đối với câu chất vấn của tôi anh cũng không trả lời hay phủ nhận lời nào.
Đáng lẽ tôi phải nên gϊếŧ chết anh, đối với những người từ trước đến nay phản bội tôi tôi sẽ không lưu tình một chút nào, tôi hẳn nên trừng phạt anh rồi sau đó lại hành hạ anh đến chết.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi không xuống tay được, cũng không ra mệnh lệnh cho ai xuống tay được.
Julius chỉ muốn lợi dụng tôi, ở trong lòng anh tới bây giờ cũng không có tôi, uổng cho nên tín nhiệm anh như vậy, cưng chiều anh như vậy, đương nhiên cũng nghĩ đến việc anh sẽ ở bên cạnh tôi.
Tôi cảm thấy chưa bao giờ phẫn nộ cùng đau lòng như vậy trước đây, giống như trái tim như bị khoét đi một lỗ, đau đến mức tôi muốn đem trái tim của Julius khoét sâu để anh cũng có thể cảm nhận được đau đơn mà tôi đang trải qua.
Tạm thời còn không nghĩ ra được nên xử lý anh như thế nào, vì thế tôi liền đem anh nhốt lại, nhưng rất nhanh cảnh sát Trung Quốc đã nghĩ cách giải cứu anh, họ phái rất nhiều người trong quân ngũ, xem ra anh là người rất được coi trọng.
Đương nhiên phải coi trọng anh rồi, anh gần như nắm giữ toàn bộ tin tức của tôi, nếu tiết lộ toàn bộ ra ngoài sẽ đẩy tôi đi vào con đường chết.
Nhưng may mắn thay, anh thiếu chút nữa thoát được nhưng lại thất bại.
Tôi cũng bị thương trên người đều là máu tươi, nhưng tôi đã tự tay gϊếŧ chết những viên cảnh sát đã nghĩ cách cứu anh ra ngoài ngay trước mặt anh, tôi dùng cách tàn nhẫn nhất, phương pháp đẫm máu mà cho tới tận bây giờ tôi chưa từng làm ra trước mặt anh.
Khuôn mặt Julius lộ ra rõ vẻ tuyệt vọng, áy náy, tự trách, sợ hãi, anh không biết chính mình đang rơi lệ, đang liều mạng giãy giụa, sợi dây thừng đang hằn thật sâu lên da thịt của anh.
Tôi ngồi trên mặt đất đầy máu tươi thở phì phò, miệng vết thương chảy càng nhiều máu, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ dùng đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm dõi theo anh, tôi hung hăng mở miệng vừa đắc ý lại có chút đau thương.
"Một người tới cứu em, tôi sẽ gϊếŧ một người, một trăm người tới đây cứu em, tôi sẽ gϊếŧ một trăm người."
Tôi đã nghĩ ra biện pháp để xử lý anh, hoặc là gϊếŧ chết anh hoặc là liều chết giữ lấy anh bên người.
Julius chảy nước mắt, nước mắt liên tục, dường như đều chảy đến khô, sắc mặt anh trắng bệch cầu xin tôi gϊếŧ chết anh nhưng tôi đã thay anh quyết định.