Nụ Hôn Của Sói
Chương 56: Lựa chọn (Đầu)
Trong quán cà phê, ánh đèn yếu ớt chiếu lên cốc rượu màu hổ phách. An Dĩ Phong nhìn cốc rượu đang sóng sánh, nhìn cho đến lúc mắt cay sè.
“Giữa anh và anh ta, thật sự khó lựa chọn đến thế sao?”
Tư Đồ Thuần ngoảnh mặt nhìn lên những chữ “Waiting” mà cô viết trên tường.
“Tôi từng tự hỏi mình rất nhiều lần, tại sao thời gian anh và tôi ở bên nhau chỉ có vài ngày mà tôi lại không thể quên được trong suốt mười lăm năm.”
“Bởi vì nuối tiếc… đến một ngày không còn thấy nuối tiếc nữa, em sẽ quên được!”
Giọng hắn làm lòng cô chua xót. Cô thích kiểu chua xót này, nó làm cô thấy rõ mùi vị của “waiting”, của tình yêu.
“Không còn thấy nuối tiếc?”
“Nếu như… em không rũ bỏ được trách nhiệm, nhưng lại không thể dứt bỏ được anh, anh có thể…” Hắn hít một hơi thật sâu, cầm cốc rượu lên uống cạn. “… có thể không để anh ta biết.”
“Yêu đương vụng trộm?” Cô ngạc nhiên nhìn hắn. “Anh cũng chấp nhận?”
“Không, chuyện đó chẳng ai muốn cả, nhưng anh… nợ em! Thuần à, đợi đến khi em phát hiện ra rằng anh có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, em sẽ không thấy nuối tiếc nữa.”
“Được!” Cô đứng dậy, đặt tay lên vai hắn, nghiêng người nói với hắn. “Em đang muốn mua một bộ quần áo cho bố Anthony, anh đi cùng em nhé!”
Nói xong, cô phớt lờ vẻ mặt như vừa bị ăn một cái bạt tai của An Dĩ Phong, sững sờ, đau lòng, không thể tin được, nhanh chóng bước ra cửa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp. Những con gió ấm áp mang theo hương vị ngọt ngào. Tư Đồ Thuần ngẩng đầu đón từng cơn gió và hướng nhìn bầu trời. Đến Australia đã vài năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy thời tiết đẹp như vậy!
An Dĩ Phong nhanh chóng đuổi theo cô, không quên khoác chiếc túi rất nặng cô mang khi nãy.
Cô hỏi hắn: “An Dĩ Phong, anh có nghĩ rằng những cô gái mà anh chỉ cần vẫy tay một cái là họ lập tức sà vào lòng thật vô vị, còn càng lén lút, càng khó có được thì lại càng thách thức không?”
“Đương nhiên, nhất là em!” Hắn cười thoải mái giống như trước kia. “Còn có điều gì thử thách hơn yêu em nữa chứ! Từ khi quen nhau đã là hai thế giới, chẳng nhìn thấy ánh sáng rồi. Từ Sao Hoả đến Trái Đất chỉ mất bảy tháng, chúng ta mất mười lăm năm, vậy mà vẫn phải lén lén lút lút.”
“Có phải là anh cảm thấy nếu chúng ta có thể ngày ngày cùng ăn, cùng ngủ, cùng cười, cùng dạo phố, mở mắt ra là có thể nhìn thấy nhau, nhắm mắt lại vẫn có thể ôm nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi phải không?”
“Ừ! Chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa rồi!”
Cô dừng bước, nhìn bóng lưng hắn cô đơn bước từng bước, hét thật to: “Em yêu anh!”
Người đi trên đường nghe tiếng hét liền nhìn cô, mặc dù không hiểu cô nói gì nhưng họ vẫn nhìn cô với ánh mắt chúc phúc.
An Dĩ Phong dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Cô bỗng tìm lại được hoóc môn yêu thời trẻ của mình, nói to: “Em yêu anh! Không bao giờ hối hận!”
An Dĩ Phong lập tức quay người lại, dắt tay cô tiếp tục đi về phía trước: “Chúng ta đi mua áo cho bố của con em, anh trả tiền!”
“Anh thật hào phóng!”
“Anh có tiền nhưng không biết tiêu vào việc gì!”
Họ vừa bước vào cửa hàng quần áo, An Dĩ Phong liền cầm một chiếc áo rồi định đi trả tiền. Cô liền giằng lại: “Không được, chiếc áo quá bình thường, không hợp với vẻ phong độ của anh ấy.”
Hắn rút ví tiền, dùng thứ tiếng Anh không mấy thuần thục của mình nói với nhân viên cửa hàng: “Bộ nào đắt nhất?”
Nhân viên phục vụ chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Thuần đã chọn xong và đưa cho An Dĩ Phong: “Anh vào mặc thử để em xem thế nào.”
An Dĩ Phong cầm bộ quần áo, rủa thầm: “Thật dã man! Phục em đấy!”
Tư Đồ Thuần cầm một chiếc nữa giơ ra trước mặt hắn: “Lát nữa thử thêm cái này.”
Hắn nghiến răng thử bộ quần áo thứ nhất cho cô ngắm. Bất kể là kiểu dáng như thế nào, mặc lên người hắn đều toát ra một phong thái khác thường. Cô càng ngắm càng thấy vui, rồi vẫn không quên kết luận một câu: “Thật là xấu! Áo đẹp thế này mà sao mặc lên người anh chẳng ra gì vậy? Khí chất quá kém!”
Cuối cùng, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm kiểu dáng mới, chiếc áo đó thực sự rất hợp với hắn, màu xanh đậm đủ sâu lắng, lại không quá nặng nề như màu đen, rất hợp với vẻ lạnh lùng và ngang tàng kiểu An Dĩ Phong. Chất vải mịn và đường may tinh tế, không cần bất cứ hoa văn điểm xuyết nào vẫn thể hiện đẳng cấp. Đặc biệt là khi mở chiếc cúc thứ hai ra thì ngay lập tức vẻ gợi cảm nam tính của hắn toát lên.
Cô lại không thể kiềm chế tình cảm của mình, bước đến bên hắn, đưa tay lên nhẹ nhàng cởi chiếc cúc áo thứ hai: “Như thế này trông càng tự nhiên hơn…”
Cảm nhận được nhịp tim khác thường của hắn, cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt si mê.
Mười lăm năm thăng trầm đã làm bản tính lông bông, bồng bột của tuổi trẻ trong hắn phai mờ, ngoại trừ lúc hắn cố ý cười đến lỗ mãng.
Thảo nào lúc hai mươi tuổi, cô lại mê hắn đến điên cuồng, chết cũng không hối hận… Thật sự hắn rất đẹp trai!
Hắn nhẹ nhàng cầm ngón tay cô đặt lên môi mình, hắn vuốt ve và hôn như thể đó là một món đồ quý báu, đầu lưỡi nóng bỏng vờn nhẹ quanh ngón tay cô.
Cô nhìn hắn thật lâu, ngón tay khẽ run run trên bờ môi mềm mại, ấm áp của hắn. Từng cơn tê dại từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể, cô cắn môi, cố kìm nén cảm giác chống chếnh đang lan truyền khắp người…
“Em có vui không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cô cười bẽn lẽn, hai má nóng bừng, gật gật đầu.
“Vậy là đủ rồi!” Hắn đặt tay cô lên ngực mình, cười nói. “Em vui là được rồi!”
Cô thực sự rất vui, đã lâu lắm rồi cô chưa cảm thấy vui như thế này. Hương vị tình yêu vẫn ngọt ngào như trong ký ức.
Hắn lấy lại nhịp thở bình thường, buông tay cô ra, đi đến phòng thử đồ.
“Lấy chiếc này nhé, anh cũng thấy chiếc này được nhất.”
“Chiếc áo này rất hợp với anh.” Cô kéo tay hắn, cười nói. “Chiếc áo này tặng anh, em trả tiền!”
“Tốt với anh thế à?” Hắn lại nở nụ cười đầy ám muội. “Có phải là anh nên tận tâm tận lực báo đáp em?”
Cô đương nhiên hiểu rõ cái “tận tâm tận lực” mà hắn nói đến nghĩa là gì, cô trả lời với hàm ý sâu xa: “Được thôi, có mấy dịp được anh báo đáp.”
Cô vừa đi đến quầy thanh toán thì điện thoại reo.
“Thuần à, sao muộn thế này rồi mà con vẫn chưa về?” Giọng Tư Đồ Nhiêu đầy lo lắng.
“Con… đang cùng bạn đi dạo phố…”
“Bạn? Là An Dĩ Phong phải không?” Giọng nói trong điện thoại lập tức trở nên căng thẳng.
“Vâng…”
“Thuần à, sao con…”
Cô lập tức chuyển chủ đề: “Anthony đang làm gì vậy ạ?”
“Đang xem ti vi.”
“Bố cứ chiều nó như thế là không được đâu, cho nó xem ít thôi, không tốt cho mắt.”
Cô nhìn thấy mặt An Dĩ Phong hơi tái đi, định nói thêm vài câu nữa nhưng lại thấy không nỡ.
“Bố không cần đợi con… có thể con sẽ về muộn.”
“Rốt cuộc An Dĩ Phong nghĩ thế nào, con đã hỏi rõ chưa?”
“Con biết làm thế nào!”
“Bố không quản nữa, có nói con cũng chẳng nghe.”
Khi cô ngẩng lên, An Dĩ Phong đã bước ra ngoài, đứng dựa lưng vào tường trong bóng đêm.
Hắn nhìn xa xăm, hồn bay phách lạc, nụ cười trên môi đã tắt lịm.
“Giữa anh và anh ta, thật sự khó lựa chọn đến thế sao?”
Tư Đồ Thuần ngoảnh mặt nhìn lên những chữ “Waiting” mà cô viết trên tường.
“Tôi từng tự hỏi mình rất nhiều lần, tại sao thời gian anh và tôi ở bên nhau chỉ có vài ngày mà tôi lại không thể quên được trong suốt mười lăm năm.”
“Bởi vì nuối tiếc… đến một ngày không còn thấy nuối tiếc nữa, em sẽ quên được!”
Giọng hắn làm lòng cô chua xót. Cô thích kiểu chua xót này, nó làm cô thấy rõ mùi vị của “waiting”, của tình yêu.
“Không còn thấy nuối tiếc?”
“Nếu như… em không rũ bỏ được trách nhiệm, nhưng lại không thể dứt bỏ được anh, anh có thể…” Hắn hít một hơi thật sâu, cầm cốc rượu lên uống cạn. “… có thể không để anh ta biết.”
“Yêu đương vụng trộm?” Cô ngạc nhiên nhìn hắn. “Anh cũng chấp nhận?”
“Không, chuyện đó chẳng ai muốn cả, nhưng anh… nợ em! Thuần à, đợi đến khi em phát hiện ra rằng anh có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, em sẽ không thấy nuối tiếc nữa.”
“Được!” Cô đứng dậy, đặt tay lên vai hắn, nghiêng người nói với hắn. “Em đang muốn mua một bộ quần áo cho bố Anthony, anh đi cùng em nhé!”
Nói xong, cô phớt lờ vẻ mặt như vừa bị ăn một cái bạt tai của An Dĩ Phong, sững sờ, đau lòng, không thể tin được, nhanh chóng bước ra cửa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp. Những con gió ấm áp mang theo hương vị ngọt ngào. Tư Đồ Thuần ngẩng đầu đón từng cơn gió và hướng nhìn bầu trời. Đến Australia đã vài năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy thời tiết đẹp như vậy!
An Dĩ Phong nhanh chóng đuổi theo cô, không quên khoác chiếc túi rất nặng cô mang khi nãy.
Cô hỏi hắn: “An Dĩ Phong, anh có nghĩ rằng những cô gái mà anh chỉ cần vẫy tay một cái là họ lập tức sà vào lòng thật vô vị, còn càng lén lút, càng khó có được thì lại càng thách thức không?”
“Đương nhiên, nhất là em!” Hắn cười thoải mái giống như trước kia. “Còn có điều gì thử thách hơn yêu em nữa chứ! Từ khi quen nhau đã là hai thế giới, chẳng nhìn thấy ánh sáng rồi. Từ Sao Hoả đến Trái Đất chỉ mất bảy tháng, chúng ta mất mười lăm năm, vậy mà vẫn phải lén lén lút lút.”
“Có phải là anh cảm thấy nếu chúng ta có thể ngày ngày cùng ăn, cùng ngủ, cùng cười, cùng dạo phố, mở mắt ra là có thể nhìn thấy nhau, nhắm mắt lại vẫn có thể ôm nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi phải không?”
“Ừ! Chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa rồi!”
Cô dừng bước, nhìn bóng lưng hắn cô đơn bước từng bước, hét thật to: “Em yêu anh!”
Người đi trên đường nghe tiếng hét liền nhìn cô, mặc dù không hiểu cô nói gì nhưng họ vẫn nhìn cô với ánh mắt chúc phúc.
An Dĩ Phong dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Cô bỗng tìm lại được hoóc môn yêu thời trẻ của mình, nói to: “Em yêu anh! Không bao giờ hối hận!”
An Dĩ Phong lập tức quay người lại, dắt tay cô tiếp tục đi về phía trước: “Chúng ta đi mua áo cho bố của con em, anh trả tiền!”
“Anh thật hào phóng!”
“Anh có tiền nhưng không biết tiêu vào việc gì!”
Họ vừa bước vào cửa hàng quần áo, An Dĩ Phong liền cầm một chiếc áo rồi định đi trả tiền. Cô liền giằng lại: “Không được, chiếc áo quá bình thường, không hợp với vẻ phong độ của anh ấy.”
Hắn rút ví tiền, dùng thứ tiếng Anh không mấy thuần thục của mình nói với nhân viên cửa hàng: “Bộ nào đắt nhất?”
Nhân viên phục vụ chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Thuần đã chọn xong và đưa cho An Dĩ Phong: “Anh vào mặc thử để em xem thế nào.”
An Dĩ Phong cầm bộ quần áo, rủa thầm: “Thật dã man! Phục em đấy!”
Tư Đồ Thuần cầm một chiếc nữa giơ ra trước mặt hắn: “Lát nữa thử thêm cái này.”
Hắn nghiến răng thử bộ quần áo thứ nhất cho cô ngắm. Bất kể là kiểu dáng như thế nào, mặc lên người hắn đều toát ra một phong thái khác thường. Cô càng ngắm càng thấy vui, rồi vẫn không quên kết luận một câu: “Thật là xấu! Áo đẹp thế này mà sao mặc lên người anh chẳng ra gì vậy? Khí chất quá kém!”
Cuối cùng, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm kiểu dáng mới, chiếc áo đó thực sự rất hợp với hắn, màu xanh đậm đủ sâu lắng, lại không quá nặng nề như màu đen, rất hợp với vẻ lạnh lùng và ngang tàng kiểu An Dĩ Phong. Chất vải mịn và đường may tinh tế, không cần bất cứ hoa văn điểm xuyết nào vẫn thể hiện đẳng cấp. Đặc biệt là khi mở chiếc cúc thứ hai ra thì ngay lập tức vẻ gợi cảm nam tính của hắn toát lên.
Cô lại không thể kiềm chế tình cảm của mình, bước đến bên hắn, đưa tay lên nhẹ nhàng cởi chiếc cúc áo thứ hai: “Như thế này trông càng tự nhiên hơn…”
Cảm nhận được nhịp tim khác thường của hắn, cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt si mê.
Mười lăm năm thăng trầm đã làm bản tính lông bông, bồng bột của tuổi trẻ trong hắn phai mờ, ngoại trừ lúc hắn cố ý cười đến lỗ mãng.
Thảo nào lúc hai mươi tuổi, cô lại mê hắn đến điên cuồng, chết cũng không hối hận… Thật sự hắn rất đẹp trai!
Hắn nhẹ nhàng cầm ngón tay cô đặt lên môi mình, hắn vuốt ve và hôn như thể đó là một món đồ quý báu, đầu lưỡi nóng bỏng vờn nhẹ quanh ngón tay cô.
Cô nhìn hắn thật lâu, ngón tay khẽ run run trên bờ môi mềm mại, ấm áp của hắn. Từng cơn tê dại từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể, cô cắn môi, cố kìm nén cảm giác chống chếnh đang lan truyền khắp người…
“Em có vui không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cô cười bẽn lẽn, hai má nóng bừng, gật gật đầu.
“Vậy là đủ rồi!” Hắn đặt tay cô lên ngực mình, cười nói. “Em vui là được rồi!”
Cô thực sự rất vui, đã lâu lắm rồi cô chưa cảm thấy vui như thế này. Hương vị tình yêu vẫn ngọt ngào như trong ký ức.
Hắn lấy lại nhịp thở bình thường, buông tay cô ra, đi đến phòng thử đồ.
“Lấy chiếc này nhé, anh cũng thấy chiếc này được nhất.”
“Chiếc áo này rất hợp với anh.” Cô kéo tay hắn, cười nói. “Chiếc áo này tặng anh, em trả tiền!”
“Tốt với anh thế à?” Hắn lại nở nụ cười đầy ám muội. “Có phải là anh nên tận tâm tận lực báo đáp em?”
Cô đương nhiên hiểu rõ cái “tận tâm tận lực” mà hắn nói đến nghĩa là gì, cô trả lời với hàm ý sâu xa: “Được thôi, có mấy dịp được anh báo đáp.”
Cô vừa đi đến quầy thanh toán thì điện thoại reo.
“Thuần à, sao muộn thế này rồi mà con vẫn chưa về?” Giọng Tư Đồ Nhiêu đầy lo lắng.
“Con… đang cùng bạn đi dạo phố…”
“Bạn? Là An Dĩ Phong phải không?” Giọng nói trong điện thoại lập tức trở nên căng thẳng.
“Vâng…”
“Thuần à, sao con…”
Cô lập tức chuyển chủ đề: “Anthony đang làm gì vậy ạ?”
“Đang xem ti vi.”
“Bố cứ chiều nó như thế là không được đâu, cho nó xem ít thôi, không tốt cho mắt.”
Cô nhìn thấy mặt An Dĩ Phong hơi tái đi, định nói thêm vài câu nữa nhưng lại thấy không nỡ.
“Bố không cần đợi con… có thể con sẽ về muộn.”
“Rốt cuộc An Dĩ Phong nghĩ thế nào, con đã hỏi rõ chưa?”
“Con biết làm thế nào!”
“Bố không quản nữa, có nói con cũng chẳng nghe.”
Khi cô ngẩng lên, An Dĩ Phong đã bước ra ngoài, đứng dựa lưng vào tường trong bóng đêm.
Hắn nhìn xa xăm, hồn bay phách lạc, nụ cười trên môi đã tắt lịm.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm