Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 58: Trò chơi tàn nhẫn
Không biết mấy tỷ năm đã trôi qua, "rầm" một tiếng cánh cửa ấy bị đạp tung, tất cả mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn hết ra cửa.
A_0 Là Thuần Hy! Là Thuần Hy đã lôi tôi vào bệnh viện như kéo một cây chổi quét nhà! Là Thuần Hy suốt ngày gọi tôi là "đồ ngốc"! Là anh ấy! Là Thuần Hy đã khiến tôi bắt đầu rung động thật sự!
"(>o
":->:> Đúng thế, Kim Thuần Hy, cậu đến nhanh thật, xem ra cậu có vẻ rất căng thẳng nhỉ? Ha ha ha ha-! /-D" Long Nhật Nhất cười vẻ quái lạ với Thuần Hy, cái tên này, đẹp trai như thế thật là uổng phí.
“Cậu muốn gì?" Thuần Hy lạnh lùng nhìn hắn, không hề hoảng hốt.
"Trong điện thoại đã nói rồi đó! Muốn chơi một trò với cậu!"
"Nói rõ hơn!"
Long Nhật Nhất đưa mắt ra hiệu cho một tên đứng gần: "A Thản, nói cho cậu ta biết!"
Cái tên“A Thản" gật gật đầu, cười xấu xa: "Nghe đây, trò chơi này rất là kích thích đấy-!! Cậu và con ngựa của cậu một nhóm, tôi và Tiểu Khắc một nhóm, đối kháng công bằng, ha ha! Chỉ cần cậu không chịu thua trong vòng 30 phút, thì xem như qua cửa, hai người có thể rời khỏi đây! Đơn giản quá nhỉ? Có điều, để kiểm chứng tình cảm hai người sâu sắc đến đâu, phải còn một điều kiện nho nhỏ nữa..."
Hắn vừa nói thì tên Tiểu Khắc bỗng thả tôi ra! Tôi rút phắt chiếc khăn trong miệng mình, cố hết sức ném vào một góc phía xa! Nhưng mà-, hu hu-, tên đáng ghét! Lại muốn làm gì đây? Hắn kéo tay tôi ra sau lưng và giữ chặt, rất chặt! Cái tên đáng chém chết kia! Đồ khốn!
"Điều kiện gì?" Ánh mắt tính "kim" của Thuần Hy đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu vào mặt tên Long Nhật Nhất.
"Kim Thuần Hy, chưa gì đã sợ rồi à? Tôi chỉ muốn trói hai người vào với nhau, để hai người sát cánh tác chiến ấy mà."
Trời ơi, chúng kéo đầu dây đang buộc chặt tay tôi đến, đầu kia buộc vào eo của Thuần Hy??? Bọn chúng muốn làm gì??? Cứ như vậy, chỉ cần Thuần Hy hơi động đậy một tí, tôi sẽ bị sợi dây kéo ngã bổ chửng.
"Được! Vậy thì trò chơi bắt đầu nhé. Chú ý vào con ngựa của cậu. ha ha ha ha-!" Long Nhật Nhất chết tiệt, hắn ta có "lòng tốt" gì đây chứ?! Rõ ràng là muốn Thuần Hy phân tâm rồi!
Em đang rất ổn! Thuần Hy! Đừng quan tâm đến em, cứ chuyên tâm đối phó với bọn kia!
Cái tên "A Thản" co chặt nắm đấm vung về phía Thuần Hy. Nhưng Thuần Hy vừa tránh sang một bên, tôi đã bị sợi dây kéo ngã nhào! Huh u hu hu- đau quá!
"Cẩn thận!" Thuần Hy hoàn toàn bất chấp thận mưa đấm đá giáng lên người, quay mặt lên gào với tôi.
Ánh mắt của anh không còn lạnh lẽo, mà tràn đầy sự quan tâm ấm áp, khiến trái tim tôi đập dồn, nước mắt rơi tí tách ra khỏi hàng phòng ngự của khóe mắt, thỏa sức lăn dài trên mặt...
Sau đó để bảo vệ tôi, Thuần Hy gần như không nhúc nhích thân người nữa, chỉ đứng ở chỗ cũ, khó nhọc kháng cự lại sự tiến công của hai tên khốn A Thản và Tiểu Khắc...
Nắm đấm của chúng giáng xuống người Thuần Hy một cách vô cảm, một đấm hai đấm,.. .mười đấm, mười lăm đấm, hai mươi đấm...
Mỗi một đấm đều nặng, mỗi một đấm đều rất "kêu", mỗi một đấm đều rất đau, đau như thể đang giáng xuống người tôi, khiến trái tim tôi tan nát...
Nhưng Thuần Hy không hề gục ngã, không hề... Anh vẫn kiên cường đứng thẳng, dùng hai tay che chở đỡ bốn đấm tay điên cuồng kia...
Tại sao anh ấy không tránh đi? Chỉ vì anh sợ tôi bị thương, anh sợ tôi lại bị ngã, nên mới như thế... Vì tôi, tất cả đều do tôi, tất cả... tất cả... —>_
A_A Trời ơi, tại sao 30 phút lại chậm như thế? Tại sao? Ông lão thời gian ơi, bác thời gian ơi, ông thời gian ơi, xin người đại từ đại bi qua nhanh một chút có được không, xin người đấy, tôi thật sự cầu xin người mà...
—A_ 0— Trời ơi, anh chảy máu rồi, chảy máu rồi, chảy máu rồi, chảy rất nhiều máu.... Huhuh u hu ... Anh chảy nhiều máu quá...
Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cái tên đầu nhím chết tiệt, cái tên Long Nhật Nhất đáng chém chết, tôi nguyền rủa hắn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát, ngươi đi chết đi...
Đừng đánh nữa mà, xin các người đừng đánh nữa.
Tôi chưa bao giờ đau khổ như vậy, chưa bao giờ...
Tôi nhắm nghiền mắt lại, không thể đối diện với vẻ bi thảm đáng thương của Thuần Hy, không thể đối diện...
Trời ơi, nếu anh chết thì phải làm thế nào? Nếu anh bị đánh chết thì phải làm sao? Nếu anh bị đánh chết thật thì phải làm sao? Tôi cũng không muốn sống nữa, tôi không sống nữa, tôi sẽ chết theo anh ấy...
Quách Tiễn Ni, mi bị sao thế? Trái tim sao mà đau đớn đến vậy? Tại sao?
Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì mới được? Vì mình thích anh ấy đúng không? Quách Tiễn Ni yêu Kim Thuần Hy đúng không?
*>_
Mỹ thiếu nữ siêu dũng cảm đã kinh qua 99 lần yêu đương - thợ săn ác quỷ - Quách Tiễn Ni - tôi, cuối cùng trong hành động săn ác quỷ thứ 100 đã có tình cảm thật sự, yêu ác quỷ mục tiêu của mình!
"Bốp-!" Hai tên con trai không hề có sự phòng bị đã bị tôi đâm sầm, ngã nhào xuống đất, nhưng Thuần Hy, Thuần Hy của tôi cũng bị sợi dây kéo ngã...
Hai tên khốn ấy còn định sử dụng bạo lực, nhưng bị Long Nhật Nhất ngăn lại: "Đồ ăn hại! Chúng thắng rồi!!! Đi tháo dây cho chúng!!!"
"Thuần Hy!" Một giây sau khi sợi dây trên tay vừa được tháo ra, tôi lập tức bất chấp tất cả chồm đến chỗ Kim Thuần Hy.
Thuần Hy, anh có nghe thấy không? Chúng ta thắng rồi! Không ai có thể đánh bại chúng ta!!!
Nhìn dáng vẻ thê thảm của anh, nước mắt cố kìm nén nay lại tuôn trào, rơi trên mặt anh, hòa cùng với máu, trong tích tắc trở thành "nước máu"...
"... Cô... không sao chứ..." Thuần Hy khó nhọc mở mắt, thều thào hỏi.
"Không sao, em không sao hết!" Tôi cố nặn ra một nụ cười với anh, bất chấp nước mắt đang dâng lên...
"... Không sao thì tốt..." Anh nói bốn chữ như thế rồi nhắm mắt lại, đôi mắt tuyệt đẹp lạnh lùng đã khiến bao thiếu nữ say mê... "Thuần Hy-! Thuần Hy-!"
"Thuần Hy anh sao vậy-? Thuần Hy anh tỉnh lại đi. Thuần Hy anh đừng dọa em... Thuần Hy..."
Anh... anh... sẽ không chết chứ? Một cảm giác hoảng sợ kinh khủng bỗng tràn ngập toàn thân tôi...
"Thuần Hy anh không thể chết... Thuần Hy... hu hu hu hu..."
Tôi phải làm sao, làm sao đây, tóm lại tôi phải làm gì... Thuần Hy, anh không thể chết được, Thuần Hy mà chết thì em cũng không muốn sống nữa...
Thuần Hy, anh ấy đã vì tôi, đây đã là lần thứ ba anh cứu tôi rồi, tôi nợ anh quá nhiều, cả đời này, không, mấy đời tôi cũng không trả hết... Thuần Hy, tỉnh dậy đi, Thuần Hy anh không thể đi được, Thuần Hy em còn phải trả nợ cho anh mà, món nợ lớn như thế, anh nỡ nào không cần em trả... hu hu hu....>_
Tim tôi đau quá, tim tôi chưa bao giờ đau đớn như giờ phút này, đau đến mức tôi gần như ngất đi, đến mức tôi chỉ muốn chết, thật sự muốn chết...
Nếu Thuần Hy chết thì tôi phải làm sao, tôi chắc chắn sẽ không sống được nữa, từng phút từng giây đều không sống được...
"Oa oa—..." >_
Cuối cùng tôi đã nghĩ đến việc đưa ngón tay đang run bắn của mình lên chạm mũi anh, may quá, còn thở...
"Anh chưa chết! Chưa bỏ mình đi!" Tôi vui sướng ôm lấy Thuần Hy, lay lắc thật mạnh.
"Mau gọi cấp cứu! Đồ ngốc! -_-" Thuần Hy khẽ tỉnh lại trong lòng tôi, đau khổ thốt ra.
Thuần Hy và Tú Triết cùng vào một bệnh viện, vì thế tôi cũng xin nghỉ ở Cô nhi viện, cùng lúc chăm sóc cho hai người, cũng may hai người này thân thể đều làm từ thép, bình phục rất nhanh. Có điều chăm sóc hai bảo bối sống này đúng là đau khổ quá! Lại còn phải giấu người nhà của cả hai, làm một mình tôi bận rộn, đúng là còn cực khổ hơn đi làm!
Có điều, cảm ơn Thượng đế! Họ đã khỏe mạnh lại rồi. Tôi vui quá, thật sự rất vui... Tạ trời tạ đất!!! He he!!! He he!!!
A_0 Là Thuần Hy! Là Thuần Hy đã lôi tôi vào bệnh viện như kéo một cây chổi quét nhà! Là Thuần Hy suốt ngày gọi tôi là "đồ ngốc"! Là anh ấy! Là Thuần Hy đã khiến tôi bắt đầu rung động thật sự!
"(>o
":->:> Đúng thế, Kim Thuần Hy, cậu đến nhanh thật, xem ra cậu có vẻ rất căng thẳng nhỉ? Ha ha ha ha-! /-D" Long Nhật Nhất cười vẻ quái lạ với Thuần Hy, cái tên này, đẹp trai như thế thật là uổng phí.
“Cậu muốn gì?" Thuần Hy lạnh lùng nhìn hắn, không hề hoảng hốt.
"Trong điện thoại đã nói rồi đó! Muốn chơi một trò với cậu!"
"Nói rõ hơn!"
Long Nhật Nhất đưa mắt ra hiệu cho một tên đứng gần: "A Thản, nói cho cậu ta biết!"
Cái tên“A Thản" gật gật đầu, cười xấu xa: "Nghe đây, trò chơi này rất là kích thích đấy-!! Cậu và con ngựa của cậu một nhóm, tôi và Tiểu Khắc một nhóm, đối kháng công bằng, ha ha! Chỉ cần cậu không chịu thua trong vòng 30 phút, thì xem như qua cửa, hai người có thể rời khỏi đây! Đơn giản quá nhỉ? Có điều, để kiểm chứng tình cảm hai người sâu sắc đến đâu, phải còn một điều kiện nho nhỏ nữa..."
Hắn vừa nói thì tên Tiểu Khắc bỗng thả tôi ra! Tôi rút phắt chiếc khăn trong miệng mình, cố hết sức ném vào một góc phía xa! Nhưng mà-, hu hu-, tên đáng ghét! Lại muốn làm gì đây? Hắn kéo tay tôi ra sau lưng và giữ chặt, rất chặt! Cái tên đáng chém chết kia! Đồ khốn!
"Điều kiện gì?" Ánh mắt tính "kim" của Thuần Hy đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu vào mặt tên Long Nhật Nhất.
"Kim Thuần Hy, chưa gì đã sợ rồi à? Tôi chỉ muốn trói hai người vào với nhau, để hai người sát cánh tác chiến ấy mà."
Trời ơi, chúng kéo đầu dây đang buộc chặt tay tôi đến, đầu kia buộc vào eo của Thuần Hy??? Bọn chúng muốn làm gì??? Cứ như vậy, chỉ cần Thuần Hy hơi động đậy một tí, tôi sẽ bị sợi dây kéo ngã bổ chửng.
"Được! Vậy thì trò chơi bắt đầu nhé. Chú ý vào con ngựa của cậu. ha ha ha ha-!" Long Nhật Nhất chết tiệt, hắn ta có "lòng tốt" gì đây chứ?! Rõ ràng là muốn Thuần Hy phân tâm rồi!
Em đang rất ổn! Thuần Hy! Đừng quan tâm đến em, cứ chuyên tâm đối phó với bọn kia!
Cái tên "A Thản" co chặt nắm đấm vung về phía Thuần Hy. Nhưng Thuần Hy vừa tránh sang một bên, tôi đã bị sợi dây kéo ngã nhào! Huh u hu hu- đau quá!
"Cẩn thận!" Thuần Hy hoàn toàn bất chấp thận mưa đấm đá giáng lên người, quay mặt lên gào với tôi.
Ánh mắt của anh không còn lạnh lẽo, mà tràn đầy sự quan tâm ấm áp, khiến trái tim tôi đập dồn, nước mắt rơi tí tách ra khỏi hàng phòng ngự của khóe mắt, thỏa sức lăn dài trên mặt...
Sau đó để bảo vệ tôi, Thuần Hy gần như không nhúc nhích thân người nữa, chỉ đứng ở chỗ cũ, khó nhọc kháng cự lại sự tiến công của hai tên khốn A Thản và Tiểu Khắc...
Nắm đấm của chúng giáng xuống người Thuần Hy một cách vô cảm, một đấm hai đấm,.. .mười đấm, mười lăm đấm, hai mươi đấm...
Mỗi một đấm đều nặng, mỗi một đấm đều rất "kêu", mỗi một đấm đều rất đau, đau như thể đang giáng xuống người tôi, khiến trái tim tôi tan nát...
Nhưng Thuần Hy không hề gục ngã, không hề... Anh vẫn kiên cường đứng thẳng, dùng hai tay che chở đỡ bốn đấm tay điên cuồng kia...
Tại sao anh ấy không tránh đi? Chỉ vì anh sợ tôi bị thương, anh sợ tôi lại bị ngã, nên mới như thế... Vì tôi, tất cả đều do tôi, tất cả... tất cả... —>_
A_A Trời ơi, tại sao 30 phút lại chậm như thế? Tại sao? Ông lão thời gian ơi, bác thời gian ơi, ông thời gian ơi, xin người đại từ đại bi qua nhanh một chút có được không, xin người đấy, tôi thật sự cầu xin người mà...
—A_ 0— Trời ơi, anh chảy máu rồi, chảy máu rồi, chảy máu rồi, chảy rất nhiều máu.... Huhuh u hu ... Anh chảy nhiều máu quá...
Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cái tên đầu nhím chết tiệt, cái tên Long Nhật Nhất đáng chém chết, tôi nguyền rủa hắn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát, ngươi đi chết đi...
Đừng đánh nữa mà, xin các người đừng đánh nữa.
Tôi chưa bao giờ đau khổ như vậy, chưa bao giờ...
Tôi nhắm nghiền mắt lại, không thể đối diện với vẻ bi thảm đáng thương của Thuần Hy, không thể đối diện...
Trời ơi, nếu anh chết thì phải làm thế nào? Nếu anh bị đánh chết thì phải làm sao? Nếu anh bị đánh chết thật thì phải làm sao? Tôi cũng không muốn sống nữa, tôi không sống nữa, tôi sẽ chết theo anh ấy...
Quách Tiễn Ni, mi bị sao thế? Trái tim sao mà đau đớn đến vậy? Tại sao?
Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì mới được? Vì mình thích anh ấy đúng không? Quách Tiễn Ni yêu Kim Thuần Hy đúng không?
*>_
Mỹ thiếu nữ siêu dũng cảm đã kinh qua 99 lần yêu đương - thợ săn ác quỷ - Quách Tiễn Ni - tôi, cuối cùng trong hành động săn ác quỷ thứ 100 đã có tình cảm thật sự, yêu ác quỷ mục tiêu của mình!
"Bốp-!" Hai tên con trai không hề có sự phòng bị đã bị tôi đâm sầm, ngã nhào xuống đất, nhưng Thuần Hy, Thuần Hy của tôi cũng bị sợi dây kéo ngã...
Hai tên khốn ấy còn định sử dụng bạo lực, nhưng bị Long Nhật Nhất ngăn lại: "Đồ ăn hại! Chúng thắng rồi!!! Đi tháo dây cho chúng!!!"
"Thuần Hy!" Một giây sau khi sợi dây trên tay vừa được tháo ra, tôi lập tức bất chấp tất cả chồm đến chỗ Kim Thuần Hy.
Thuần Hy, anh có nghe thấy không? Chúng ta thắng rồi! Không ai có thể đánh bại chúng ta!!!
Nhìn dáng vẻ thê thảm của anh, nước mắt cố kìm nén nay lại tuôn trào, rơi trên mặt anh, hòa cùng với máu, trong tích tắc trở thành "nước máu"...
"... Cô... không sao chứ..." Thuần Hy khó nhọc mở mắt, thều thào hỏi.
"Không sao, em không sao hết!" Tôi cố nặn ra một nụ cười với anh, bất chấp nước mắt đang dâng lên...
"... Không sao thì tốt..." Anh nói bốn chữ như thế rồi nhắm mắt lại, đôi mắt tuyệt đẹp lạnh lùng đã khiến bao thiếu nữ say mê... "Thuần Hy-! Thuần Hy-!"
"Thuần Hy anh sao vậy-? Thuần Hy anh tỉnh lại đi. Thuần Hy anh đừng dọa em... Thuần Hy..."
Anh... anh... sẽ không chết chứ? Một cảm giác hoảng sợ kinh khủng bỗng tràn ngập toàn thân tôi...
"Thuần Hy anh không thể chết... Thuần Hy... hu hu hu hu..."
Tôi phải làm sao, làm sao đây, tóm lại tôi phải làm gì... Thuần Hy, anh không thể chết được, Thuần Hy mà chết thì em cũng không muốn sống nữa...
Thuần Hy, anh ấy đã vì tôi, đây đã là lần thứ ba anh cứu tôi rồi, tôi nợ anh quá nhiều, cả đời này, không, mấy đời tôi cũng không trả hết... Thuần Hy, tỉnh dậy đi, Thuần Hy anh không thể đi được, Thuần Hy em còn phải trả nợ cho anh mà, món nợ lớn như thế, anh nỡ nào không cần em trả... hu hu hu....>_
Tim tôi đau quá, tim tôi chưa bao giờ đau đớn như giờ phút này, đau đến mức tôi gần như ngất đi, đến mức tôi chỉ muốn chết, thật sự muốn chết...
Nếu Thuần Hy chết thì tôi phải làm sao, tôi chắc chắn sẽ không sống được nữa, từng phút từng giây đều không sống được...
"Oa oa—..." >_
Cuối cùng tôi đã nghĩ đến việc đưa ngón tay đang run bắn của mình lên chạm mũi anh, may quá, còn thở...
"Anh chưa chết! Chưa bỏ mình đi!" Tôi vui sướng ôm lấy Thuần Hy, lay lắc thật mạnh.
"Mau gọi cấp cứu! Đồ ngốc! -_-" Thuần Hy khẽ tỉnh lại trong lòng tôi, đau khổ thốt ra.
Thuần Hy và Tú Triết cùng vào một bệnh viện, vì thế tôi cũng xin nghỉ ở Cô nhi viện, cùng lúc chăm sóc cho hai người, cũng may hai người này thân thể đều làm từ thép, bình phục rất nhanh. Có điều chăm sóc hai bảo bối sống này đúng là đau khổ quá! Lại còn phải giấu người nhà của cả hai, làm một mình tôi bận rộn, đúng là còn cực khổ hơn đi làm!
Có điều, cảm ơn Thượng đế! Họ đã khỏe mạnh lại rồi. Tôi vui quá, thật sự rất vui... Tạ trời tạ đất!!! He he!!! He he!!!
Tác giả :
Tiểu Ni Tử