Nụ Hôn Của Casanova
Chương 26
Bác sĩ Kate McTiernan ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy. Lại ngủ thêm chút nữa. Cô tự chế giễu mình. Gọi mình là “cô nàng lười nhác”. Cô không bao giờ ngủ nướng. Từ trước khi vào trường y cũng vậy.
Cô dần cảm thấy đầu óc sáng suốt và tỉnh táo, kiểm soát được bản thân hơn, ngoại trừ việc mất khái niệm về thời gian. Cô không biết lúc này là buổi sáng, buổi chiều hay ban đêm. Hay hôm nay là ngày nào.
Cho dù thằng con hoang ấy là ai thì hắn đã ở trong căn phòng bí ẩn, đáng khinh bỉ này trong khi cô ngủ. Ý nghĩ ấy khiến cô thấy phát ớn. Có mẩu giấy đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ, nơi mà cô dễ dàng nhìn thấy.
Một lá thư tay. Đầu thư viết Kate yêu dấu. Tay cô run lên khi đọc tên của chính mình.
Tôi muốn em đọc bức thư này, để em có thể hiểu rõ tôi hơn cũng như các quy định chung trong nhà. Đây có lẽ là bức thư quan trọng nhất mà em từng nhận được, do đó em cần đọc cẩn thận. Và hãy nhớ cho kỹ.
Không, tôi không hề điên khùng hay mất kiểm soát. Trên thực tế, tôi hoàn toàn ngược lại. Hãy dùng trí thông minh xuất chúng để chấp nhận rằng tôi không điên, và tôi biết chính xác những gì mình muốn. Hầu hết mọi người đều không biết những gì họ muốn.
Em có vậy không Kate? Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau. Đó là một chủ đề cần một cuộc thảo luận sinh động và thú vị. Em có biết những gì mình muốn không? Em đạt được chưa? Tại sao không? Vì lợi ích xã hội? Mà xã hội của ai? Chúng ta đang sống cuộc đời của ai?
Tôi không định giả vờ rằng em hạnh phúc khi ở đây, nên sẽ không có màn chào mừng giả tạo đâu. Không có giỏ trái cây tươi và rượu sâm banh bọc trong giấy bóng kính. Như chẳng bao lâu nữa em sẽ nhận thấy, hoặc đã nhận thấy, tôi đã cố gắng hết sức khiến cho em thoải mái khi ở đây. Đây chính là một điểm quan trọng, có lẽ là điểm quan trọng nhất trong nỗ lực đối thoại đầu tiên giữa chúng ta.
Em sẽ không ở đây lâu đâu. Em sẽ ra khỏi đây - nếu, NẾU - em lắng nghe những gì tôi nói… vì thế hãy lắng nghe cho kỹ nhé Kate.
Em vẫn nghe đấy chứ? Hãy lắng nghe đi, Kate. Xua đi những giận dữ chính đáng và những thanh âm hỗn loạn trong đầu mình. Tôi không điên khùng hay mất kiểm soát.
Đây là điểm chính: Tôi là người kiểm soát! Thấy sự khác biệt chưa? Tất nhiên là em thấy. Tôi biết em thông minh như thế nào. Sinh viên đạt giải thưởng quốc gia và những điều đại loại như vậy.
Quan trọng là em phải biết với tôi, em đặc biệt đến thế nào. Đó là lý do tại sao em hoàn toàn an toàn khi ở đây. Đó cũng là lý do tại sao, cuối cùng em sẽ ra khỏi đây.
Cũng phải nói rằng tôi đã chọn em từ hàng ngàn phụ nữ trước mắt. Tôi biết, em sẽ nói “tôi may mắn đấy nhỉ”. Tôi biết em hài hước, và hay giễu cợt thế nào. Tôi thậm chí còn biết rằng em dùng tiếng cười để vượt qua những thời điểm khó khăn. Tôi bắt đầu hiểu em nhiều hơn bất cứ ai từng hiểu em. Cũng gần giống như em hiểu chính mình vậy, Kate.
Bây giờ là đến tin xấu. Và Kate này, những tin tiếp theo cũng quan trọng chẳng kém gì những tin tốt tôi đã nêu ở trên.
Đây là những quy tắc của ngôi nhà, và em cần phải nghiêm túc tuân theo:
1. Nguyên tắc quan trọng nhất: Em không bao giờ được tìm cách chạy trốn - nếu không tôi sẽ xử lý em chỉ trong vài giờ, dù điều đó có đau đớn cho cả hai chúng ta đến thế nào. Tin tôi đi, chuyện này có tiền lệ rồi đấy. Cố tình chạy trốn sẽ không được tha thứ.
2. Quy tắc đặc biệt này chỉ dành cho em thôi Kate: Em không bao giờ được dùng các chiêu karate với tôi. (Tôi suýt mang theo đồng phục của em, bộ đồng phục karate trắng tinh ấy, nhưng sao lại phải xúi giục em chứ.)
3. Em không bao giờ được kêu cứu - Em kêu cứu là tôi biết ngay - và em sẽ bị trừng phạt với khuôn mặt và bộ phận sinh dục bị biến dạng.
Em muốn biết nhiều hơn - em muốn biết tất cả mọi thứ cùng một lúc. Nhưng như vậy không được. Đừng cố gắng tìm hiểu em đang ở đâu. Em không đoán ra đâu, chỉ tổ khiến em nhức đầu vô ích thôi.
Bây giờ cứ thế đã. Tôi đã nói với em nhiều hơn cần thiết. Em hoàn toàn an toàn ở đây. Tôi yêu em nhiều hơn em tưởng. Tôi nóng lòng chờ đến lúc chúng ta nói chuyện, một cuộc nói chuyện thực sự.
Casanova
Và mày đang quẫn trí một cách tuyệt vọng! Kate McTiernan nghĩ khi cô đi lại quanh căn phòng khoảng năm mươi mét vuông. Nhà tù ngột ngạt của cô. Địa ngục trần gian của cô.
Cơ thể cô như đang nổi lềnh phềnh, như bị bao quanh bởi chất lỏng nhớt ấm. Cô tự hỏi liệu có phải mình đã bị chấn thương đầu trong cuộc tấn công.
Cô chỉ có một suy nghĩ: làm thế nào để chạy trốn. Cô bắt đầu phân tích tình hình theo mọi cách có thể. Cô đảo ngược những giả định thông thường, và phân tích từng chi tiết.
Chỉ có một cánh cửa gỗ dày, hai lần khóa.
Không có cách nào ra khỏi đây trừ phi qua cánh cửa đó.
Không! Đó chỉ là cách phán đoán thông thường. Phải có một cách khác.
Cô nhớ lại một câu đố giải quyết tình huống trong khóa học đại học vô bổ về logic mà cô đã từng theo học trước đây. Câu đố bắt đầu với mười que diêm được sắp xếp theo chữ số La Mã trong một phương trình toán học:
XI + I = X
Vấn đề là làm sao sửa lại phương trình thành đúng mà không chạm vào bất cứ một que diêm nào. Không thêm vào những que mới. Không rút đi bất kỳ que nào.
Không một phương án dễ dàng.
Không một giải pháp khả thi.
Rất nhiều sinh viên không thể giải được câu đố nhưng cô đã phát hiện ra cách giải tương đối nhanh chóng. Lời giải chính ở chỗ không ai ngờ tới. Cô giải quyết nó bằng cách đảo ngược giả thuyết thông thường. Cô lộn ngược trang giấy lại:
X = I + IX
Nhưng cô không thể làm cho căn phòng giam cầm mình lộn ngược. Hay, biết đâu đấy? Kate McTiernan kiểm tra từng tấm sàn và mỗi một phân tường. Gỗ có mùi rất mới. Có lẽ hắn là thợ xây, chủ thầu, hoặc kiến trúc sư chăng?
Không lối thoát.
Không một giải pháp khả thi.
Cô không thể, sẽ không chấp nhận câu trả lời.
Cô nghĩ đến việc quyến rũ hắn ta - nếu cô miễn cưỡng phải làm điều đó. Không. Hắn quá thông minh. Hắn sẽ biết. Tệ hơn nữa, cô sẽ biết.
Nhất định phải có cách. Cô sẽ tìm ra.
Kate nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trên bàn cạnh giường ngủ.
Em không bao giờ được tìm cách chạy trốn - nếu không tôi sẽ xử lý em chỉ trong vài giờ.
Cô dần cảm thấy đầu óc sáng suốt và tỉnh táo, kiểm soát được bản thân hơn, ngoại trừ việc mất khái niệm về thời gian. Cô không biết lúc này là buổi sáng, buổi chiều hay ban đêm. Hay hôm nay là ngày nào.
Cho dù thằng con hoang ấy là ai thì hắn đã ở trong căn phòng bí ẩn, đáng khinh bỉ này trong khi cô ngủ. Ý nghĩ ấy khiến cô thấy phát ớn. Có mẩu giấy đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ, nơi mà cô dễ dàng nhìn thấy.
Một lá thư tay. Đầu thư viết Kate yêu dấu. Tay cô run lên khi đọc tên của chính mình.
Tôi muốn em đọc bức thư này, để em có thể hiểu rõ tôi hơn cũng như các quy định chung trong nhà. Đây có lẽ là bức thư quan trọng nhất mà em từng nhận được, do đó em cần đọc cẩn thận. Và hãy nhớ cho kỹ.
Không, tôi không hề điên khùng hay mất kiểm soát. Trên thực tế, tôi hoàn toàn ngược lại. Hãy dùng trí thông minh xuất chúng để chấp nhận rằng tôi không điên, và tôi biết chính xác những gì mình muốn. Hầu hết mọi người đều không biết những gì họ muốn.
Em có vậy không Kate? Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau. Đó là một chủ đề cần một cuộc thảo luận sinh động và thú vị. Em có biết những gì mình muốn không? Em đạt được chưa? Tại sao không? Vì lợi ích xã hội? Mà xã hội của ai? Chúng ta đang sống cuộc đời của ai?
Tôi không định giả vờ rằng em hạnh phúc khi ở đây, nên sẽ không có màn chào mừng giả tạo đâu. Không có giỏ trái cây tươi và rượu sâm banh bọc trong giấy bóng kính. Như chẳng bao lâu nữa em sẽ nhận thấy, hoặc đã nhận thấy, tôi đã cố gắng hết sức khiến cho em thoải mái khi ở đây. Đây chính là một điểm quan trọng, có lẽ là điểm quan trọng nhất trong nỗ lực đối thoại đầu tiên giữa chúng ta.
Em sẽ không ở đây lâu đâu. Em sẽ ra khỏi đây - nếu, NẾU - em lắng nghe những gì tôi nói… vì thế hãy lắng nghe cho kỹ nhé Kate.
Em vẫn nghe đấy chứ? Hãy lắng nghe đi, Kate. Xua đi những giận dữ chính đáng và những thanh âm hỗn loạn trong đầu mình. Tôi không điên khùng hay mất kiểm soát.
Đây là điểm chính: Tôi là người kiểm soát! Thấy sự khác biệt chưa? Tất nhiên là em thấy. Tôi biết em thông minh như thế nào. Sinh viên đạt giải thưởng quốc gia và những điều đại loại như vậy.
Quan trọng là em phải biết với tôi, em đặc biệt đến thế nào. Đó là lý do tại sao em hoàn toàn an toàn khi ở đây. Đó cũng là lý do tại sao, cuối cùng em sẽ ra khỏi đây.
Cũng phải nói rằng tôi đã chọn em từ hàng ngàn phụ nữ trước mắt. Tôi biết, em sẽ nói “tôi may mắn đấy nhỉ”. Tôi biết em hài hước, và hay giễu cợt thế nào. Tôi thậm chí còn biết rằng em dùng tiếng cười để vượt qua những thời điểm khó khăn. Tôi bắt đầu hiểu em nhiều hơn bất cứ ai từng hiểu em. Cũng gần giống như em hiểu chính mình vậy, Kate.
Bây giờ là đến tin xấu. Và Kate này, những tin tiếp theo cũng quan trọng chẳng kém gì những tin tốt tôi đã nêu ở trên.
Đây là những quy tắc của ngôi nhà, và em cần phải nghiêm túc tuân theo:
1. Nguyên tắc quan trọng nhất: Em không bao giờ được tìm cách chạy trốn - nếu không tôi sẽ xử lý em chỉ trong vài giờ, dù điều đó có đau đớn cho cả hai chúng ta đến thế nào. Tin tôi đi, chuyện này có tiền lệ rồi đấy. Cố tình chạy trốn sẽ không được tha thứ.
2. Quy tắc đặc biệt này chỉ dành cho em thôi Kate: Em không bao giờ được dùng các chiêu karate với tôi. (Tôi suýt mang theo đồng phục của em, bộ đồng phục karate trắng tinh ấy, nhưng sao lại phải xúi giục em chứ.)
3. Em không bao giờ được kêu cứu - Em kêu cứu là tôi biết ngay - và em sẽ bị trừng phạt với khuôn mặt và bộ phận sinh dục bị biến dạng.
Em muốn biết nhiều hơn - em muốn biết tất cả mọi thứ cùng một lúc. Nhưng như vậy không được. Đừng cố gắng tìm hiểu em đang ở đâu. Em không đoán ra đâu, chỉ tổ khiến em nhức đầu vô ích thôi.
Bây giờ cứ thế đã. Tôi đã nói với em nhiều hơn cần thiết. Em hoàn toàn an toàn ở đây. Tôi yêu em nhiều hơn em tưởng. Tôi nóng lòng chờ đến lúc chúng ta nói chuyện, một cuộc nói chuyện thực sự.
Casanova
Và mày đang quẫn trí một cách tuyệt vọng! Kate McTiernan nghĩ khi cô đi lại quanh căn phòng khoảng năm mươi mét vuông. Nhà tù ngột ngạt của cô. Địa ngục trần gian của cô.
Cơ thể cô như đang nổi lềnh phềnh, như bị bao quanh bởi chất lỏng nhớt ấm. Cô tự hỏi liệu có phải mình đã bị chấn thương đầu trong cuộc tấn công.
Cô chỉ có một suy nghĩ: làm thế nào để chạy trốn. Cô bắt đầu phân tích tình hình theo mọi cách có thể. Cô đảo ngược những giả định thông thường, và phân tích từng chi tiết.
Chỉ có một cánh cửa gỗ dày, hai lần khóa.
Không có cách nào ra khỏi đây trừ phi qua cánh cửa đó.
Không! Đó chỉ là cách phán đoán thông thường. Phải có một cách khác.
Cô nhớ lại một câu đố giải quyết tình huống trong khóa học đại học vô bổ về logic mà cô đã từng theo học trước đây. Câu đố bắt đầu với mười que diêm được sắp xếp theo chữ số La Mã trong một phương trình toán học:
XI + I = X
Vấn đề là làm sao sửa lại phương trình thành đúng mà không chạm vào bất cứ một que diêm nào. Không thêm vào những que mới. Không rút đi bất kỳ que nào.
Không một phương án dễ dàng.
Không một giải pháp khả thi.
Rất nhiều sinh viên không thể giải được câu đố nhưng cô đã phát hiện ra cách giải tương đối nhanh chóng. Lời giải chính ở chỗ không ai ngờ tới. Cô giải quyết nó bằng cách đảo ngược giả thuyết thông thường. Cô lộn ngược trang giấy lại:
X = I + IX
Nhưng cô không thể làm cho căn phòng giam cầm mình lộn ngược. Hay, biết đâu đấy? Kate McTiernan kiểm tra từng tấm sàn và mỗi một phân tường. Gỗ có mùi rất mới. Có lẽ hắn là thợ xây, chủ thầu, hoặc kiến trúc sư chăng?
Không lối thoát.
Không một giải pháp khả thi.
Cô không thể, sẽ không chấp nhận câu trả lời.
Cô nghĩ đến việc quyến rũ hắn ta - nếu cô miễn cưỡng phải làm điều đó. Không. Hắn quá thông minh. Hắn sẽ biết. Tệ hơn nữa, cô sẽ biết.
Nhất định phải có cách. Cô sẽ tìm ra.
Kate nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trên bàn cạnh giường ngủ.
Em không bao giờ được tìm cách chạy trốn - nếu không tôi sẽ xử lý em chỉ trong vài giờ.
Tác giả :
James Patterson