Nữ Hoàng Thế Giới Hút Máu Thần Bí
Chương 11: Sa Sa & Kan
*tiếp*
Tim chị đau lắm mà đâu ai biết. Chị cố vung tay cuối cùng cũng đã thành công. Đang toan bước đi thì 1 giọng nói quen thuộc cất lên:
- Sa Sa em không thể tha thứ cho anh được sao??? Mọi truyện không như em nghĩ đâu. Làm ơn tin anh đi mà!!!
Chị cười cười 1 nụ cười chua sót kèm theo những giọt nước mắt kìm nén đã lâu nói:
- Tha thứ ư lực cười, Kan anh đang kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à. Anh còn muốn giải thích gì nữa. Giải thích anh yêu ả ta rồi bỏ tôi hay là anh bị dụ dỗ tưởng ả là tôi??? Anh nói mọi chuyện không như tôi nghĩ, tôi chứng kiến tận mắt mà anh còn chối à. Tôi từ giờ sẽ không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ. Kan tôi không phải là trẻ lên ba sẽ không bao giờ tin tưởng anh mù quáng như xưa nữa. Tin anh tôi nhận được cái gì??? Cái gì hả??? Tôi nhận được tàn là sự dối trá, tổn thương, đau khổ. Yêu anh tôi rất mệt làm ơn buông tha tôi đi. Tôi không muốn làm trò đùa của mấy người NGHE CHƯA?? Oa.... Oa
Nói đến đó Sa Sa ôm lấy Min khóc như chưa từng khóc, chị khóc đến kiệt sức. Chị đau lắm Min hiểu điều đó vì Min từng trải qua mà. Min dỗ dành chị nhưng mắt nó cay, bất chợt nó nghĩ về những ngày tháng đã qua mà nó cứ nghĩ đã quên nhưng không nó không quên và cũng không thể quên nó cũng đau 1 nỗi đau muôn thuở mà không ai hiểu được. Ở 1 nơi khác có người đang nhìn nó nghi hoặc tự hỏi lòng: " Min em cũng như cô ấy? Anh sẽ không bao giờ để em đau 1 lần nào nữa. Tin anh thêm 1 lần nữa nhất định lần này anh sẽ không để mất em dễ dàng như thế vì giờ anh đã biết em là ai bé con ạ!" Đây là câu khẳng định của 1 người (bí ẩn không được bật mí hihi). Quay lại với Kan thì khi nghe Sa Sa nói tim anh nhói đau như vỡ ra từng mảnh nhỏ vậy rồi anh quyết định bỏ tay ra và quay đi. Khi anh đi nó hỏi:
- Rốt cuộc là có truyện gì????
Sa Sa:
- Hức hức Min ơi vài ngày trước...chị...hức...hức...
______________________
*Ngược dòng thời gian*
Sa Sa chạy đến bar với tốc độ 200km/h khiến cho ai ai cũng khiếp vía vì chị nghe Kan đã về đang ở bar vui quá sắp được gặp lại người Hằng đêm chị mong chờ. Nhưng khi bước vào bar thì:
- Em thật xinh đẹp hơn cả lần trước anh gặp, lâu lắm rồi anh mới được gặp em anh rất nhớ em đó biết không??? Yêu em nhiều lắm *moa*.
Khi chị vào thì đã nghe giọng nói đó, hình ảnh đó. Vâng chính là người mà Sa Sa thương nhớ Kan nhưng người Kan yêu người Kan đang ôm hôn thì lại không phải là chị mà là 1 người con gái khác nhưng điều quan trọng hơn người đó là Mia kẻ không đội trời chung với chị luôn luôn tìm cách hãm hại chơi xấu chị khi đi học (họ học cùng lớp từ lớp lá ở khu an toàn(*) ạ). Nước mắt chị bắt đầu rơi lã chã trên mặt không kiểm soát mà nói đúng hơn là không thể kiểm soát được. Chị khóc nhưng rồi chị cố gắng bình tĩnh đi đến chỗ Kan cầm li rượu trên tay hất thẳng vào mặt Kan nói:
- Đồ rối trá hóa ra từ trước đến giờ anh đều lừa dối tôi, anh vui lắm sao hả tôi hận anh, chúng ta kết thúc đi... *tách*...*tách*...*tách*..
Từng giọt nước mắt không tự chủ lại rơi chị lập tức quay mặt đi. Giờ đây trước mắt chị mọi thứ đều mờ nhạt, tai thì ù ù nhưng tại sao tim chị lại không ù, mờ cơ chứ??? "Tim ơi đừng đau nữa hắn không đáng đâu". Vừa cất bước đi chị vừa nhủ với lòng mình như vậy nhưng tại sao nó vẫn đau??? Chị không biết chỉ biết nó rất đau, chắc tại chị yêu quá đậm sâu cũng 12 năm rồi còn gì. Chị đi trên đường như người vô hồn cứ ngẩn ngơ khi đến nhà thì chị không như mọi ngày chào hỏi mọi người mà đi thẳng lên phòng khiến ai ai cũng thắc mắc và ngạc nhiên. Sau khi lên phòng chị đã khóc, khóc rất nhiều. Chị tự hứa với mình " chỉ khóc nốt lần này nữa thôi từ lần sau chị sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa".
_____________
Hết rồi đó Min.
Nó:
- Chị có trắc là ca ca không yêu chị mà yêu nhỏ đó không???
Sa Sa:
- Còn sai được sao Min chính tai chị nghe mà. Hức hức...
Nó ngừng nói mà chỉ vỗ nhẹ vai chị 1 lát sau nó nói tiếp:
- Được rồi chị ở đây em đi hỏi ca ca cho ra nhẽ.
Chị nghe vậy liền túm lấy áo nó nói:
- Thôi đi Min làm thế chị càng đau lòng vì chị biết trước kết quả mà.
Nó không nói chỉ gật đầu nhưng trời mới biết nó đang tính cái gì. Nó nói:
- Thôi chị ở đây em đi tìm hiệu trưởng có chút việc đã xong thì mình đi đâu chơi nhé!!
Sa Sa:
- Oki hì...hức..
Nó thấy chị vừa cười vừa khóc làm nó bật cười đúng là con nít mà. Xong nó cất bước đi và đi sau nó là Mun, Kin, Ran, Ren, Vin(Mun *bức xúc*:Con tác giả kia sao mi bơ ta cơ chứ cho người ta ra làm cảnh chả 1 câu thoại nào xong đi vô thế thì mi lôi tao ra làm cái chó gì hả???? Xiêm * gãi đầu*: Ờ ta quên mất mi sorry nhé!!! Hihi. Kin+Ren+Ran+Vin: Cả bọn ta nữa mi bơ bọn ta luôn kìa. Xiêm: Á ta quên mất thành thật xin lỗi mọi người ạ lần sau Xiêm sẽ cố gắng không quên hihi.)
*Quay lại Kan*
Khi anh bỏ tay chị ra thì anh đi lên sân thượng. Mặt bi ai sầu thảm. Ngồi 1 lúc thì vai đột nhiên có người vỗ khiến anh giật mình. Người vỗ không ai khác đó là Kin. Xong Kin, Ren, Ran, Mun, Vin ngồi cạnh anh còn Min thì đứng trước mặt anh. Anh hỏi:
- Sa Sa thế nào rồi??? Còn khóc không???
Nó:
- Ổn rồi, em không tin ca ca không yêu chị anh giải thích đi??
Kin, Ren, Ran, Mun, Vin đều nhìn Kan chờ đợi. Anh nói:
- Truyện là như này...
__________________
*hồi tưởng*
Anh vừa về nên định đến bar chơi cho đỡ buồn. Sau khi vào bar được 1 lúc thì có cô gái đến mời anh 1 ly do giữ phép lịch sự nên anh uống. Nhưng nào ngờ uống xong thì người cảm thấy nâng nâng hình như trong rượu có thuốc. Sau đó mọi thứ trước anh đều mơ hồ, trắc là do anh nhớ Sa Sa quá nên nhìn người phụ nữ đó tưởng Sa Sa nên mới... Sau đó Sa Sa đến và hất rượu vào mặt anh. Sau khi bị Sa Sa hất rượu vào mặt thì Kan đã tỉnh táo được phần nào. Anh nhìn kĩ người anh đang ôm không phải là Sa Sa mà là Mia và nói lời ngọt ngào đáng ra người được nghe phải là Sa Sa. Anh biết anh đã làm 1 việc sai lầm khó có thể tha thứ. Chắc Sa Sa đau lắm nhưng anh đau hơn. Anh tự chất vấn mình "tại sao? Tại sao anh lại đến bar và uống rượu rồi để kết cục như vậy?". Anh đang tự trách bản thân thì thấy chị bước đi như người vô hồn. Anh lên tiếng:
- Sa Sa...Sa Sa...
Toan bước đi thì Mia ôm lấy anh nói:
- Anh mình đang vui vẻ mà....
-Biến ngay cho tôi, đồ hạ đẳng chính cô đã cố tình chuốc rượu tôi để tôi đến kết cục này, biến trước khi tôi mất kiểm soát.
-Anh....
-Biến, tôi không muốn nhắc lại lần nữa đâu.
Nói rồi anh chạy theo Sa Sa để lại đằng sau ả Mia đang cười gian xảo đắc thắng. Anh đuổi theo Sa Sa khi nhìn thấy chị như người vô hồn tim anh thắt lại. Anh biết mình không đủ tư cách để để an ủi chị hiện giờ vì người làm chị như vậy là anh. Anh bây giờ không đủ can đảm để bước đến bên chị chỉ có thể đi đằng sau. Chỉ sợ chị quay lại sẽ thấy anh rồi chị lại bỏ chạy. Anh sợ, anh rất sợ. Nghe thật lực cười phải không??? Một người không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Kin, Min như anh bây giờ lại sợ mất Sa Sa, có phải bây giờ tim anh rất mềm yếu??? Vừa đi anh vừa nhìn tấm lưng cô đơn, đau khổ của chị cho đến khi chị về đến nhà anh mới yên tâm đi về.
______________________
*Hết hồi tưởng*
(*) Khu an toàn là khu không có chiến tranh, quái vật đó là khu hoà bình và nằm ở ngoại ô thành chính của trung tâm của thế giới hút máu.
_______end chương 11_______
Tim chị đau lắm mà đâu ai biết. Chị cố vung tay cuối cùng cũng đã thành công. Đang toan bước đi thì 1 giọng nói quen thuộc cất lên:
- Sa Sa em không thể tha thứ cho anh được sao??? Mọi truyện không như em nghĩ đâu. Làm ơn tin anh đi mà!!!
Chị cười cười 1 nụ cười chua sót kèm theo những giọt nước mắt kìm nén đã lâu nói:
- Tha thứ ư lực cười, Kan anh đang kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à. Anh còn muốn giải thích gì nữa. Giải thích anh yêu ả ta rồi bỏ tôi hay là anh bị dụ dỗ tưởng ả là tôi??? Anh nói mọi chuyện không như tôi nghĩ, tôi chứng kiến tận mắt mà anh còn chối à. Tôi từ giờ sẽ không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ. Kan tôi không phải là trẻ lên ba sẽ không bao giờ tin tưởng anh mù quáng như xưa nữa. Tin anh tôi nhận được cái gì??? Cái gì hả??? Tôi nhận được tàn là sự dối trá, tổn thương, đau khổ. Yêu anh tôi rất mệt làm ơn buông tha tôi đi. Tôi không muốn làm trò đùa của mấy người NGHE CHƯA?? Oa.... Oa
Nói đến đó Sa Sa ôm lấy Min khóc như chưa từng khóc, chị khóc đến kiệt sức. Chị đau lắm Min hiểu điều đó vì Min từng trải qua mà. Min dỗ dành chị nhưng mắt nó cay, bất chợt nó nghĩ về những ngày tháng đã qua mà nó cứ nghĩ đã quên nhưng không nó không quên và cũng không thể quên nó cũng đau 1 nỗi đau muôn thuở mà không ai hiểu được. Ở 1 nơi khác có người đang nhìn nó nghi hoặc tự hỏi lòng: " Min em cũng như cô ấy? Anh sẽ không bao giờ để em đau 1 lần nào nữa. Tin anh thêm 1 lần nữa nhất định lần này anh sẽ không để mất em dễ dàng như thế vì giờ anh đã biết em là ai bé con ạ!" Đây là câu khẳng định của 1 người (bí ẩn không được bật mí hihi). Quay lại với Kan thì khi nghe Sa Sa nói tim anh nhói đau như vỡ ra từng mảnh nhỏ vậy rồi anh quyết định bỏ tay ra và quay đi. Khi anh đi nó hỏi:
- Rốt cuộc là có truyện gì????
Sa Sa:
- Hức hức Min ơi vài ngày trước...chị...hức...hức...
______________________
*Ngược dòng thời gian*
Sa Sa chạy đến bar với tốc độ 200km/h khiến cho ai ai cũng khiếp vía vì chị nghe Kan đã về đang ở bar vui quá sắp được gặp lại người Hằng đêm chị mong chờ. Nhưng khi bước vào bar thì:
- Em thật xinh đẹp hơn cả lần trước anh gặp, lâu lắm rồi anh mới được gặp em anh rất nhớ em đó biết không??? Yêu em nhiều lắm *moa*.
Khi chị vào thì đã nghe giọng nói đó, hình ảnh đó. Vâng chính là người mà Sa Sa thương nhớ Kan nhưng người Kan yêu người Kan đang ôm hôn thì lại không phải là chị mà là 1 người con gái khác nhưng điều quan trọng hơn người đó là Mia kẻ không đội trời chung với chị luôn luôn tìm cách hãm hại chơi xấu chị khi đi học (họ học cùng lớp từ lớp lá ở khu an toàn(*) ạ). Nước mắt chị bắt đầu rơi lã chã trên mặt không kiểm soát mà nói đúng hơn là không thể kiểm soát được. Chị khóc nhưng rồi chị cố gắng bình tĩnh đi đến chỗ Kan cầm li rượu trên tay hất thẳng vào mặt Kan nói:
- Đồ rối trá hóa ra từ trước đến giờ anh đều lừa dối tôi, anh vui lắm sao hả tôi hận anh, chúng ta kết thúc đi... *tách*...*tách*...*tách*..
Từng giọt nước mắt không tự chủ lại rơi chị lập tức quay mặt đi. Giờ đây trước mắt chị mọi thứ đều mờ nhạt, tai thì ù ù nhưng tại sao tim chị lại không ù, mờ cơ chứ??? "Tim ơi đừng đau nữa hắn không đáng đâu". Vừa cất bước đi chị vừa nhủ với lòng mình như vậy nhưng tại sao nó vẫn đau??? Chị không biết chỉ biết nó rất đau, chắc tại chị yêu quá đậm sâu cũng 12 năm rồi còn gì. Chị đi trên đường như người vô hồn cứ ngẩn ngơ khi đến nhà thì chị không như mọi ngày chào hỏi mọi người mà đi thẳng lên phòng khiến ai ai cũng thắc mắc và ngạc nhiên. Sau khi lên phòng chị đã khóc, khóc rất nhiều. Chị tự hứa với mình " chỉ khóc nốt lần này nữa thôi từ lần sau chị sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa".
_____________
Hết rồi đó Min.
Nó:
- Chị có trắc là ca ca không yêu chị mà yêu nhỏ đó không???
Sa Sa:
- Còn sai được sao Min chính tai chị nghe mà. Hức hức...
Nó ngừng nói mà chỉ vỗ nhẹ vai chị 1 lát sau nó nói tiếp:
- Được rồi chị ở đây em đi hỏi ca ca cho ra nhẽ.
Chị nghe vậy liền túm lấy áo nó nói:
- Thôi đi Min làm thế chị càng đau lòng vì chị biết trước kết quả mà.
Nó không nói chỉ gật đầu nhưng trời mới biết nó đang tính cái gì. Nó nói:
- Thôi chị ở đây em đi tìm hiệu trưởng có chút việc đã xong thì mình đi đâu chơi nhé!!
Sa Sa:
- Oki hì...hức..
Nó thấy chị vừa cười vừa khóc làm nó bật cười đúng là con nít mà. Xong nó cất bước đi và đi sau nó là Mun, Kin, Ran, Ren, Vin(Mun *bức xúc*:Con tác giả kia sao mi bơ ta cơ chứ cho người ta ra làm cảnh chả 1 câu thoại nào xong đi vô thế thì mi lôi tao ra làm cái chó gì hả???? Xiêm * gãi đầu*: Ờ ta quên mất mi sorry nhé!!! Hihi. Kin+Ren+Ran+Vin: Cả bọn ta nữa mi bơ bọn ta luôn kìa. Xiêm: Á ta quên mất thành thật xin lỗi mọi người ạ lần sau Xiêm sẽ cố gắng không quên hihi.)
*Quay lại Kan*
Khi anh bỏ tay chị ra thì anh đi lên sân thượng. Mặt bi ai sầu thảm. Ngồi 1 lúc thì vai đột nhiên có người vỗ khiến anh giật mình. Người vỗ không ai khác đó là Kin. Xong Kin, Ren, Ran, Mun, Vin ngồi cạnh anh còn Min thì đứng trước mặt anh. Anh hỏi:
- Sa Sa thế nào rồi??? Còn khóc không???
Nó:
- Ổn rồi, em không tin ca ca không yêu chị anh giải thích đi??
Kin, Ren, Ran, Mun, Vin đều nhìn Kan chờ đợi. Anh nói:
- Truyện là như này...
__________________
*hồi tưởng*
Anh vừa về nên định đến bar chơi cho đỡ buồn. Sau khi vào bar được 1 lúc thì có cô gái đến mời anh 1 ly do giữ phép lịch sự nên anh uống. Nhưng nào ngờ uống xong thì người cảm thấy nâng nâng hình như trong rượu có thuốc. Sau đó mọi thứ trước anh đều mơ hồ, trắc là do anh nhớ Sa Sa quá nên nhìn người phụ nữ đó tưởng Sa Sa nên mới... Sau đó Sa Sa đến và hất rượu vào mặt anh. Sau khi bị Sa Sa hất rượu vào mặt thì Kan đã tỉnh táo được phần nào. Anh nhìn kĩ người anh đang ôm không phải là Sa Sa mà là Mia và nói lời ngọt ngào đáng ra người được nghe phải là Sa Sa. Anh biết anh đã làm 1 việc sai lầm khó có thể tha thứ. Chắc Sa Sa đau lắm nhưng anh đau hơn. Anh tự chất vấn mình "tại sao? Tại sao anh lại đến bar và uống rượu rồi để kết cục như vậy?". Anh đang tự trách bản thân thì thấy chị bước đi như người vô hồn. Anh lên tiếng:
- Sa Sa...Sa Sa...
Toan bước đi thì Mia ôm lấy anh nói:
- Anh mình đang vui vẻ mà....
-Biến ngay cho tôi, đồ hạ đẳng chính cô đã cố tình chuốc rượu tôi để tôi đến kết cục này, biến trước khi tôi mất kiểm soát.
-Anh....
-Biến, tôi không muốn nhắc lại lần nữa đâu.
Nói rồi anh chạy theo Sa Sa để lại đằng sau ả Mia đang cười gian xảo đắc thắng. Anh đuổi theo Sa Sa khi nhìn thấy chị như người vô hồn tim anh thắt lại. Anh biết mình không đủ tư cách để để an ủi chị hiện giờ vì người làm chị như vậy là anh. Anh bây giờ không đủ can đảm để bước đến bên chị chỉ có thể đi đằng sau. Chỉ sợ chị quay lại sẽ thấy anh rồi chị lại bỏ chạy. Anh sợ, anh rất sợ. Nghe thật lực cười phải không??? Một người không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Kin, Min như anh bây giờ lại sợ mất Sa Sa, có phải bây giờ tim anh rất mềm yếu??? Vừa đi anh vừa nhìn tấm lưng cô đơn, đau khổ của chị cho đến khi chị về đến nhà anh mới yên tâm đi về.
______________________
*Hết hồi tưởng*
(*) Khu an toàn là khu không có chiến tranh, quái vật đó là khu hoà bình và nằm ở ngoại ô thành chính của trung tâm của thế giới hút máu.
_______end chương 11_______
Tác giả :
Ngọc Xiêm