Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc
Chương 12: Cô người mẫu thô ráp
Hồng Thuận dường như không thể rời mắt khỏi An Hằng. Nguyên nhân là do quá kinh ngạc trước sự lột xác đầy ấn tượng của cô bạn trầm tính lúc nào cũng đội mũ hệt kiểu trốn tránh mọi ánh nhìn từ thiên hạ. Anh chàng làm nail nhớ rõ chiều qua An Hằng vẫn rất bình thường ấy vậy chỉ sau một đêm đã hoá thân trở nên xinh xắn thế này. Thật bất ngờ! Thấy bạn trai cứ nhìn chằm chằm người ta thật vô duyên, Đài Trang thúc mạnh khuỷu tay vào hông anh. Cú nhói ở vị trí dưới xương sườn bấy giờ mới làm Hồng Thuận lấy lại hồn vía.
"Ui da!" – Hồng Thuận hét lên dù chẳng rõ anh có đau đến thế không.
Đài Trang tỏ rõ sự bực bội hơn là quan tâm Hồng Thuận khi nói câu hậm hực:
"Anh đàng hoàng đi, nhìn gì mà con ngươi muốn rớt ra ngoài."
"Thì lạ mà." – Hồng Thuận vẩu môi – "Trông An Hằng cứ như người khác."
"Lạ đến mấy thì cũng là cậu ấy thôi. Anh đừng thừa cơ hội giở trò tán tỉnh."
Hồng Thuận toan gân cổ cãi lại thì cơn tức tối lập tức bị tắt ngúm bởi An Hằng giơ hai tay vào giữa đồng thời cất tiếng can ngăn cuộc chiến sắp bùng nổ:
"Được rồi, được rồi. Có gì đâu mà cả hai phải tranh cãi. Chẳng qua chỉ là mình thay đổi kiểu tóc một chút. Giống như Hồng Thuận hôm trước đấy."
Quan sát cuộc tranh cãi vớ vẩn của ba người kia, Tú Uyên liền quay qua Bảo Vương, biểu hiện trên mặt hằn rõ sự chán chường:
"Chị tìm được thợ phụ chưa? Nhóm không đủ năm người sẽ rắc rối lắm."
"Anh Khang gợi ý cho chị một người: Trần Thoại. Nhưng tiếc là không được."
"Gì? Anh ta dám từ chối giúp đỡ chị à? Cao ngạo hết sức. Thấy ghét!"
"Chúng ta không thể ép người khác phải giúp mình. Đừng lo, bọn chị sẽ cố gắng tìm ra một người thích hợp."
Tuy dáng vẻ Bảo Vương hết sức bình thản nhưng Tú Uyên hiểu chị mình cũng không chắc chắn được điều này. Tìm một thợ phụ trong Beauty Salon WOB chẳng hề khó mà vấn đề quan trọng là không ai "dám" gia nhập nhóm của Bảo Vương. Đây vốn dĩ đâu phải việc làm đẹp bình thường, có ai không biết cuộc so tài này là "hình phạt mới" do ban quản lý WOB đề ra cho bốn thợ phụ cả gan phạm quy chế. Họ chẳng ngu dại gì dính vào chuyện phiền phức như thế.
Chợt, tất cả nghe giọng Tuấn Khang cùng lúc bóng dáng anh đi đến gần.
"Mới sáng sớm mà các em tụ tập ở đây buôn chuyện phiếm à?"
"Chúng em bàn công việc, anh đừng đổ oan nhé."
Cười cười trước thái độ nghiêm túc từ Tú Uyên, Tuấn Khang chuyển dời ánh mắt vào Hồng Thuận và Đài Trang để rồi tiếp theo cái nhìn của anh tình cờ chạm trúng đôi mắt An Hằng. Tức thì sự việc lạ lùng cùng lời tỏ tình đêm qua xuất hiện trong trí nhớ khiến Tuấn Khang hơi bối rối nên mau chóng khéo léo xoay mặt sang hướng khác. Tất nhiên, An Hằng nhận ra thái độ khác lạ đó.
"Khoảng năm phút sau, nhóm các em đến Hội trường WOB để gặp các quản lý và những người mẫu của MeiSang. Anh có việc phải giải quyết nên không đi cùng được." – Tuấn Khang gác cảm xúc sang bên, nói vào công việc chính.
"Có lẽ bây giờ chúng em sẽ đến hội trường luôn." – Bảo Vương nhắc nhở Tú Uyên – "Không cần theo chị đâu, em cứ làm việc của mình đi."
Dù có đến đó cũng chẳng giải quyết được gì, Tú Uyên nghĩ thế nên đành gật đầu. Lúc Bảo Vương với ba người còn lại rời đi trước thì Tuấn Khang mau chóng cất tiếng khi cô bé họ Lâm bước ngang qua anh: "An Hằng, đêm qua..."
An Hằng giơ tay lên trước môi Tuấn Khang ngăn lại. Mỉm cười, cô bảo:
"Em đã nói, qua ngày mai em sẽ trở về như xưa. Xin anh đừng bận tâm, cũng đừng thấy có lỗi. Em muốn mối quan hệ của hai ta vẫn như cũ, được không?"
Tuấn Khang cứ ngỡ sáng nay An Hằng sẽ buồn bã khi giáp mặt với mình nào ngờ, ngay bây giờ cô bé đó đứng trước mặt anh với một nụ cười nhẹ nhàng và một dáng vẻ bình thản đến lạ lùng. Phản chiếu trong đôi mắt ngời sáng ấy là một sự kiên định. Có cảm giác tâm hồn An Hằng hoàn toàn bình lặng. Chẳng nên khuấy đục mặt hồ đang yên ả, Tuấn Khang hiểu rõ bản thân nên làm gì lúc này. Cười thật tươi, An Hằng cúi chào anh rồi chạy theo ba người bạn đã đi một đoạn khá xa. Dõi theo bóng dáng vui vẻ của An Hằng, Tuấn Khang thở phào.
Mấy chục người mẫu chân dài mặc bikini màu trắng hấp dẫn, một nhóm người toàn đồ vest, đàn ông đàn bà đều có, mang gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Bên cạnh là ban quản lý Beauty Salon WOB và cuối cùng là hơn một trăm người thợ hair stylist, make up, nail của WOB, trong đó dĩ nhiên có Trịnh Ngân và Nicolas, xếp thành một hàng dài. Đấy là những gì Bảo Vương thấy khi bước chân vào hội trường. Ba người còn lại trố mắt ngạc nhiên bởi sự đông đảo này. Nhìn lượng người nhiều như vậy cứ ngỡ nơi đây sắp diễn ra màn so tài gay cấn.
Vừa thấy nhóm Bảo Vương xuất hiện, Alex nhìn với ánh mắt đầy hậm hực, miệng phát ra những lời tỏ rõ sự khó chịu chứ không có ý nhắc nhở thân thiện: "Mau đứng vào hàng nhóm thợ đi. Trễ giờ rồi đấy."
Dù chẳng ưa thái độ với kiểu ra lệnh lạnh tanh đó nhưng Bảo Vương và ba người kia không thể làm gì khác ngoài việc phải nghe theo. Lúc tất cả sắp bước đến hàng ngũ nhóm thợ WOB thì Trịnh Ngân đang đứng mé bên phải bất chợt rời khỏi vị trí ban đầu, đi ra đứng ngay trước mặt đối phương. Trông điệu bộ vừa khoanh tay vừa nhịp chân, vẻ mặt đắc ý ấy là biết cô nàng này muốn gây chuyện. Vẻ như, ngày nào không kiếm cớ chèn ép Bảo Vương thì Trịnh Ngân ăn ngủ không yên. Đảo mắt hết một lượt, cô chị này cười khỉnh:
"Nhóm cô còn thiếu người. Sao? Không tìm được ai giúp đỡ hả? Chịu thua ư?"
"Nè, cô đừng ức hiếp người quá đáng." – Hồng Thuận hơi lớn tiếng.
"Hôm qua đã quy ước rõ, nếu nhóm các người không đủ năm thì thua còn gì."
Không muốn bùng nổ thêm cuộc tranh cãi vô nghĩa nào nữa, Bảo Vương liền ngăn Hồng Thuận lại trước khi anh chàng dễ nổi nóng đó bùng phát cơn tức giận trước mặt nhiều người có mặt tại đây. Tiếp theo, cô hướng mắt về phía Trịnh Ngân. Nụ cười thích thú của Trịnh Ngân nhanh chóng bị cắt ngang bởi tia nhìn lạnh băng từ Bảo Vương. Ẩn chứa trong tia nhìn có một lời cảnh cáo ngầm.
"Hôm qua chính cô Anna bảo, đến đêm thời trang nếu nhóm chúng tôi không đủ năm người thì mới thua cuộc. Bây giờ đâu phải đêm thời trang, nhóm thiếu một người thì đó cũng là chuyện của chúng tôi, chưa đến lượt cô phải can thiệp."
Câu ứng đáp khôn khéo của Bảo Vương lập tức khiến Trịnh Ngân cứng họng. Những người quan sát cuộc tranh luận nãy giờ bắt đầu xì xầm khe khẽ. Đứng sau lưng Bảo Vương, ba người nọ kín đáo nhìn nhau vẻ đắc ý bởi bộ mặt khó coi của cô chị họ Trịnh. Dẫu biết mình đuối lý nhưng Trịnh Ngân vẫn muốn ăn thua đủ với Bảo Vương bằng thái độ cãi bướng: "Tuy là thế nhưng..."
Trịnh Ngân chưa kịp trút xả cơn giận thì thình lình bàn tay ai đó đặt lên vai cô siết chặt. Thật ngạc nhiên khi đấy lại là Nicolas. Trái với thường ngày, Nicolas chẳng những không ủng hộ Trịnh Ngân mà còn ném vào cô một câu khó chịu: "Được rồi. Đừng tự biến mình thành trò hề nữa. Ăn thua với chúng làm gì."
Giống hệt lần trước ở phòng Hair Cut, Trịnh Ngân vì Nicolas mà đành nhẫn nhịn. Xem ra, người "trị" được cô nàng kênh kiệu này chính là anh chàng con lai. Có sự nhắc nhở khe khẽ từ quản lý Jimmy, Trịnh Ngân bức bối ậm ờ một tiếng cho qua chuyện. Thu hồi ánh nhìn lãnh đạm khỏi Trịnh Ngân, đôi mắt Bảo Vương tình cờ chạm phải đôi mắt có con ngươi màu đen pha chút xanh nhạt. Bảo Vương không hiểu lý do gì Nicolas lại nhìn mình với kiểu ấy. Trông anh cứ như một đứa trẻ hiếu kỳ vừa tìm ra món đồ mình ưa thích. Không hề khó chịu khi bị đối phương quan sát chằm chằm, Nicolas lấy ra một tấm thẻ có đề số rồi đưa cho Bảo Vương, buông câu ngắn ngủn: "Số thứ tự của nhóm cô."
Dẫu chẳng hiểu hành động kỳ lạ này là gì nhưng Bảo Vương không nghĩ rằng Nicolas có thiện chí giúp đỡ mình bởi ngay sau đó, vành môi anh chàng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười khinh khi giống mọi lần. Lúc Nicolas quay lưng bỏ đi đến chỗ Trịnh Ngân thì Bảo Vương mới nhìn xuống tấm thẻ. Con số ba mươi. Nhóm cô đứng cuối cùng trong một trăm năm mươi người thợ đang đứng.
Cuộc tranh cãi của hai cô nàng hair stylist chấm dứt cũng là lúc buổi giao lưu hợp tác giữa MeiSang và WOB bắt đầu. Một tiếng sau cuộc bàn thảo đầy khách khí từ hai bên mới kết thúc. Giờ đến phần quan trọng: các nhóm thợ sẽ được MeiSang giới thiệu người mẫu mình sẽ làm đẹp trong đêm thời trang. Nhóm của Trịnh Ngân và Nicolas rất được ưu ái khi người mẫu họ hợp tác gần như đẹp nhất ở đây. Lần lượt đến nhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư... Cuối cùng sau khi nhóm hai mươi chín xong thì quản lý MeiSang nhìn sang nhóm Bảo Vương. Hẳn đã nghe "thành tích" của bốn thợ nghiệp dư này nên ông ta nói rất hời hợt:
"Người mẫu của nhóm ba mươi tên là Cẩm Hiền. Tuổi 23. Chiều cao 1m76. Cân nặng 50kg. Số đo ba vòng 78-60-87. Đây là Cẩm Hiền."
Nhìn theo hướng tay của ông, nhóm Bảo Vương thấy một cô gái tướng cao lêu nghêu, gương mặt hình chữ điền với chất sắc khá mệt mỏi, mắt hơi lờ đờ hệt như bị thiếu ngủ nhiều tháng. Những phần còn lại như tóc, da dẻ, móng tay móng chân, quần áo thì không hề khác gì so với tấm hình hôm qua cả bọn đã xem. Có thể nói đây là cô người mẫu dự tuyển tệ nhất trong nhóm ba mươi. Nếu nói về ưu điểm thì cô chỉ được chiều cao lý tưởng. Tuy trước đó đã xem qua hình nhưng Bảo Vương với ba người bạn vẫn bất ngờ về sự thô ráp quá mức của cô người mẫu này. Hẳn cô không hề chăm sóc gì cho bản thân.
"Chào các em." – Cẩm Hiền cười tươi, nhờ thế gương mặt trông tươi tỉnh hơn.
Theo phép lịch sự, nhóm Bảo Vương cũng cúi đầu chào lại. Ông quản lý đóng danh sách, cất tiếng rõ to: "Tuần sau, đêm thời trang với chủ đề Fashion Night do công ty MeiSang tổ thức chính thức diễn ra. Các người mẫu và các nhóm thợ còn đúng sáu ngày để chuẩn bị. Hy vọng, đêm thời trang sẽ thành công rực rỡ."
Buổi giao lưu hợp tác sáng hôm đó kết thúc trong hàng trăm tiếng vỗ tay ầm ĩ.
Hơn mười phút trôi qua mà An Hằng, Hồng Thuận, Đài Trang vẫn chưa rời mắt khỏi Cẩm Hiền ngồi đối diện. Sau khi rời khỏi hội trường, cả nhóm cùng ra khuôn viên sau khu nhà F nói chuyện. Chẳng hề khó chịu trước sáu ánh mắt nhìn chằm chằm nọ, Cẩm Hiền vui vẻ hỏi tên từng người trong nhóm.
"Em là hair stylist Bảo Vương, bên trái là make up An Hằng, bên phải làm nail Hồng Thuận, cuối cùng Đài Trang, phụ trách hương liệu."
Lời giới thiệu của Bảo Vương kết thúc, mắt Cẩm Hiền tự dưng sáng lên:
"Các em chỉ mới hai mươi thôi à? Giỏi ghê. Làm đẹp cho người khác không phải công việc dễ dàng. Mong các em sẽ giúp chị trong đêm thời trang."
Bấy giờ, Hồng Thuận mới phát ra âm thanh thở dài chán nản: "E là hơi khó."
Nghiêng đầu khó hiểu, Cẩm Hiền hỏi: "Sao em lại bảo làm đẹp cho chị khó?"
Thấy ba cô bạn nhìn mình với ánh mắt không hài lòng, Hồng Thuận hơi bối rối nhưng lại nghĩ, nói sự thật thì có gì sai. Chính thế, anh mau chóng đáp lời:
"Em nói chị đừng buồn. Trong ba mươi người mẫu, chị là người có hình dáng... không được ổn nhất. Tóc thì khô xơ xác như lông heo. Da dẻ sần sùi đến nỗi muốn tróc vẩy. Móng tay móng chân khỏi bàn, nhìn sơ qua thôi đã thấy khô cứng lắm rồi. Tóm lại, cơ thể chị giống hệt một cái cây thiếu nước."
Hồng Thuận dứt lời thì Cẩm Hiền im lặng, mí mắt chùng xuống trông buồn rõ ràng. Đài Trang biết cách nói chuyện nhất trong nhóm nên mau chóng bảo:
"Hồng Thuận tính trẻ con lại hay thích đùa, chị đừng bận tâm."
"Không sao đâu, chị biết mình như thế nào." – Cẩm Hiền lắc đầu – "Những người khác cũng nói chị giống như vậy. Họ bảo chị không thể trở thành người mẫu với hình dáng thô ráp này. Ngoài chiều cao ra, chị chẳng có gì hết."
Chất giọng Cẩm Hiền thấp dần giống hệt một lời nhạc lạc mất giai điệu, nghe thật chơ vơ. Dáng ngồi cao gầy của cô bỗng chốc cứ như cái cây trơ trọi trước gió. An Hằng khoả lấp không gian yên ắng đang bao trùm.
"Tại sao chị không chịu chăm sóc cho bản thân?"
Ngẩng mặt lên, Cẩm Hiền thở dài thườn thượt: "Chị cũng muốn lắm nhưng không có thời gian. Gia đình khó khăn, chị hoàn thành xong phổ thông thì phải đi làm. Ngày nào chị cũng làm đến tối mịt mới về. Đến nhà là chỉ muốn lăn ra ngủ, còn chẳng thiết tha với ăn uống chứ nói gì việc chăm sóc bản thân."
"Như thế sao chị trở thành một người mẫu chuyên nghiệp được? Người mẫu cũng giống diễn viên và ca sĩ, mỗi ngày luôn tiếp xúc với công chúng, nếu chị không chăm chút vẻ ngoài thật nổi bật thì e sẽ khó đứng vững trong ngành này."
Quấn những sợi tóc thô ráp vào ngón tay, Cẩm Hiền thả rơi cái nhìn vô định.
"Bản thân chị cũng rất cố gắng, ngày nào về sớm được một chút, chị đều dành thời gian chăm sóc thân thể. Nhưng làm không thường xuyên thì không thể đạt kết quả tốt được. Mà công việc chẳng thể bỏ, trình độ như chị tìm việc khó lắm."
Ngã người ra phía sau ghế, Hồng Thuận khoanh tay, phát ra tiếng thở mạnh như muốn đối phương biết mình đang chán nản.
uage:#&;�!"&
"Ui da!" – Hồng Thuận hét lên dù chẳng rõ anh có đau đến thế không.
Đài Trang tỏ rõ sự bực bội hơn là quan tâm Hồng Thuận khi nói câu hậm hực:
"Anh đàng hoàng đi, nhìn gì mà con ngươi muốn rớt ra ngoài."
"Thì lạ mà." – Hồng Thuận vẩu môi – "Trông An Hằng cứ như người khác."
"Lạ đến mấy thì cũng là cậu ấy thôi. Anh đừng thừa cơ hội giở trò tán tỉnh."
Hồng Thuận toan gân cổ cãi lại thì cơn tức tối lập tức bị tắt ngúm bởi An Hằng giơ hai tay vào giữa đồng thời cất tiếng can ngăn cuộc chiến sắp bùng nổ:
"Được rồi, được rồi. Có gì đâu mà cả hai phải tranh cãi. Chẳng qua chỉ là mình thay đổi kiểu tóc một chút. Giống như Hồng Thuận hôm trước đấy."
Quan sát cuộc tranh cãi vớ vẩn của ba người kia, Tú Uyên liền quay qua Bảo Vương, biểu hiện trên mặt hằn rõ sự chán chường:
"Chị tìm được thợ phụ chưa? Nhóm không đủ năm người sẽ rắc rối lắm."
"Anh Khang gợi ý cho chị một người: Trần Thoại. Nhưng tiếc là không được."
"Gì? Anh ta dám từ chối giúp đỡ chị à? Cao ngạo hết sức. Thấy ghét!"
"Chúng ta không thể ép người khác phải giúp mình. Đừng lo, bọn chị sẽ cố gắng tìm ra một người thích hợp."
Tuy dáng vẻ Bảo Vương hết sức bình thản nhưng Tú Uyên hiểu chị mình cũng không chắc chắn được điều này. Tìm một thợ phụ trong Beauty Salon WOB chẳng hề khó mà vấn đề quan trọng là không ai "dám" gia nhập nhóm của Bảo Vương. Đây vốn dĩ đâu phải việc làm đẹp bình thường, có ai không biết cuộc so tài này là "hình phạt mới" do ban quản lý WOB đề ra cho bốn thợ phụ cả gan phạm quy chế. Họ chẳng ngu dại gì dính vào chuyện phiền phức như thế.
Chợt, tất cả nghe giọng Tuấn Khang cùng lúc bóng dáng anh đi đến gần.
"Mới sáng sớm mà các em tụ tập ở đây buôn chuyện phiếm à?"
"Chúng em bàn công việc, anh đừng đổ oan nhé."
Cười cười trước thái độ nghiêm túc từ Tú Uyên, Tuấn Khang chuyển dời ánh mắt vào Hồng Thuận và Đài Trang để rồi tiếp theo cái nhìn của anh tình cờ chạm trúng đôi mắt An Hằng. Tức thì sự việc lạ lùng cùng lời tỏ tình đêm qua xuất hiện trong trí nhớ khiến Tuấn Khang hơi bối rối nên mau chóng khéo léo xoay mặt sang hướng khác. Tất nhiên, An Hằng nhận ra thái độ khác lạ đó.
"Khoảng năm phút sau, nhóm các em đến Hội trường WOB để gặp các quản lý và những người mẫu của MeiSang. Anh có việc phải giải quyết nên không đi cùng được." – Tuấn Khang gác cảm xúc sang bên, nói vào công việc chính.
"Có lẽ bây giờ chúng em sẽ đến hội trường luôn." – Bảo Vương nhắc nhở Tú Uyên – "Không cần theo chị đâu, em cứ làm việc của mình đi."
Dù có đến đó cũng chẳng giải quyết được gì, Tú Uyên nghĩ thế nên đành gật đầu. Lúc Bảo Vương với ba người còn lại rời đi trước thì Tuấn Khang mau chóng cất tiếng khi cô bé họ Lâm bước ngang qua anh: "An Hằng, đêm qua..."
An Hằng giơ tay lên trước môi Tuấn Khang ngăn lại. Mỉm cười, cô bảo:
"Em đã nói, qua ngày mai em sẽ trở về như xưa. Xin anh đừng bận tâm, cũng đừng thấy có lỗi. Em muốn mối quan hệ của hai ta vẫn như cũ, được không?"
Tuấn Khang cứ ngỡ sáng nay An Hằng sẽ buồn bã khi giáp mặt với mình nào ngờ, ngay bây giờ cô bé đó đứng trước mặt anh với một nụ cười nhẹ nhàng và một dáng vẻ bình thản đến lạ lùng. Phản chiếu trong đôi mắt ngời sáng ấy là một sự kiên định. Có cảm giác tâm hồn An Hằng hoàn toàn bình lặng. Chẳng nên khuấy đục mặt hồ đang yên ả, Tuấn Khang hiểu rõ bản thân nên làm gì lúc này. Cười thật tươi, An Hằng cúi chào anh rồi chạy theo ba người bạn đã đi một đoạn khá xa. Dõi theo bóng dáng vui vẻ của An Hằng, Tuấn Khang thở phào.
Mấy chục người mẫu chân dài mặc bikini màu trắng hấp dẫn, một nhóm người toàn đồ vest, đàn ông đàn bà đều có, mang gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Bên cạnh là ban quản lý Beauty Salon WOB và cuối cùng là hơn một trăm người thợ hair stylist, make up, nail của WOB, trong đó dĩ nhiên có Trịnh Ngân và Nicolas, xếp thành một hàng dài. Đấy là những gì Bảo Vương thấy khi bước chân vào hội trường. Ba người còn lại trố mắt ngạc nhiên bởi sự đông đảo này. Nhìn lượng người nhiều như vậy cứ ngỡ nơi đây sắp diễn ra màn so tài gay cấn.
Vừa thấy nhóm Bảo Vương xuất hiện, Alex nhìn với ánh mắt đầy hậm hực, miệng phát ra những lời tỏ rõ sự khó chịu chứ không có ý nhắc nhở thân thiện: "Mau đứng vào hàng nhóm thợ đi. Trễ giờ rồi đấy."
Dù chẳng ưa thái độ với kiểu ra lệnh lạnh tanh đó nhưng Bảo Vương và ba người kia không thể làm gì khác ngoài việc phải nghe theo. Lúc tất cả sắp bước đến hàng ngũ nhóm thợ WOB thì Trịnh Ngân đang đứng mé bên phải bất chợt rời khỏi vị trí ban đầu, đi ra đứng ngay trước mặt đối phương. Trông điệu bộ vừa khoanh tay vừa nhịp chân, vẻ mặt đắc ý ấy là biết cô nàng này muốn gây chuyện. Vẻ như, ngày nào không kiếm cớ chèn ép Bảo Vương thì Trịnh Ngân ăn ngủ không yên. Đảo mắt hết một lượt, cô chị này cười khỉnh:
"Nhóm cô còn thiếu người. Sao? Không tìm được ai giúp đỡ hả? Chịu thua ư?"
"Nè, cô đừng ức hiếp người quá đáng." – Hồng Thuận hơi lớn tiếng.
"Hôm qua đã quy ước rõ, nếu nhóm các người không đủ năm thì thua còn gì."
Không muốn bùng nổ thêm cuộc tranh cãi vô nghĩa nào nữa, Bảo Vương liền ngăn Hồng Thuận lại trước khi anh chàng dễ nổi nóng đó bùng phát cơn tức giận trước mặt nhiều người có mặt tại đây. Tiếp theo, cô hướng mắt về phía Trịnh Ngân. Nụ cười thích thú của Trịnh Ngân nhanh chóng bị cắt ngang bởi tia nhìn lạnh băng từ Bảo Vương. Ẩn chứa trong tia nhìn có một lời cảnh cáo ngầm.
"Hôm qua chính cô Anna bảo, đến đêm thời trang nếu nhóm chúng tôi không đủ năm người thì mới thua cuộc. Bây giờ đâu phải đêm thời trang, nhóm thiếu một người thì đó cũng là chuyện của chúng tôi, chưa đến lượt cô phải can thiệp."
Câu ứng đáp khôn khéo của Bảo Vương lập tức khiến Trịnh Ngân cứng họng. Những người quan sát cuộc tranh luận nãy giờ bắt đầu xì xầm khe khẽ. Đứng sau lưng Bảo Vương, ba người nọ kín đáo nhìn nhau vẻ đắc ý bởi bộ mặt khó coi của cô chị họ Trịnh. Dẫu biết mình đuối lý nhưng Trịnh Ngân vẫn muốn ăn thua đủ với Bảo Vương bằng thái độ cãi bướng: "Tuy là thế nhưng..."
Trịnh Ngân chưa kịp trút xả cơn giận thì thình lình bàn tay ai đó đặt lên vai cô siết chặt. Thật ngạc nhiên khi đấy lại là Nicolas. Trái với thường ngày, Nicolas chẳng những không ủng hộ Trịnh Ngân mà còn ném vào cô một câu khó chịu: "Được rồi. Đừng tự biến mình thành trò hề nữa. Ăn thua với chúng làm gì."
Giống hệt lần trước ở phòng Hair Cut, Trịnh Ngân vì Nicolas mà đành nhẫn nhịn. Xem ra, người "trị" được cô nàng kênh kiệu này chính là anh chàng con lai. Có sự nhắc nhở khe khẽ từ quản lý Jimmy, Trịnh Ngân bức bối ậm ờ một tiếng cho qua chuyện. Thu hồi ánh nhìn lãnh đạm khỏi Trịnh Ngân, đôi mắt Bảo Vương tình cờ chạm phải đôi mắt có con ngươi màu đen pha chút xanh nhạt. Bảo Vương không hiểu lý do gì Nicolas lại nhìn mình với kiểu ấy. Trông anh cứ như một đứa trẻ hiếu kỳ vừa tìm ra món đồ mình ưa thích. Không hề khó chịu khi bị đối phương quan sát chằm chằm, Nicolas lấy ra một tấm thẻ có đề số rồi đưa cho Bảo Vương, buông câu ngắn ngủn: "Số thứ tự của nhóm cô."
Dẫu chẳng hiểu hành động kỳ lạ này là gì nhưng Bảo Vương không nghĩ rằng Nicolas có thiện chí giúp đỡ mình bởi ngay sau đó, vành môi anh chàng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười khinh khi giống mọi lần. Lúc Nicolas quay lưng bỏ đi đến chỗ Trịnh Ngân thì Bảo Vương mới nhìn xuống tấm thẻ. Con số ba mươi. Nhóm cô đứng cuối cùng trong một trăm năm mươi người thợ đang đứng.
Cuộc tranh cãi của hai cô nàng hair stylist chấm dứt cũng là lúc buổi giao lưu hợp tác giữa MeiSang và WOB bắt đầu. Một tiếng sau cuộc bàn thảo đầy khách khí từ hai bên mới kết thúc. Giờ đến phần quan trọng: các nhóm thợ sẽ được MeiSang giới thiệu người mẫu mình sẽ làm đẹp trong đêm thời trang. Nhóm của Trịnh Ngân và Nicolas rất được ưu ái khi người mẫu họ hợp tác gần như đẹp nhất ở đây. Lần lượt đến nhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư... Cuối cùng sau khi nhóm hai mươi chín xong thì quản lý MeiSang nhìn sang nhóm Bảo Vương. Hẳn đã nghe "thành tích" của bốn thợ nghiệp dư này nên ông ta nói rất hời hợt:
"Người mẫu của nhóm ba mươi tên là Cẩm Hiền. Tuổi 23. Chiều cao 1m76. Cân nặng 50kg. Số đo ba vòng 78-60-87. Đây là Cẩm Hiền."
Nhìn theo hướng tay của ông, nhóm Bảo Vương thấy một cô gái tướng cao lêu nghêu, gương mặt hình chữ điền với chất sắc khá mệt mỏi, mắt hơi lờ đờ hệt như bị thiếu ngủ nhiều tháng. Những phần còn lại như tóc, da dẻ, móng tay móng chân, quần áo thì không hề khác gì so với tấm hình hôm qua cả bọn đã xem. Có thể nói đây là cô người mẫu dự tuyển tệ nhất trong nhóm ba mươi. Nếu nói về ưu điểm thì cô chỉ được chiều cao lý tưởng. Tuy trước đó đã xem qua hình nhưng Bảo Vương với ba người bạn vẫn bất ngờ về sự thô ráp quá mức của cô người mẫu này. Hẳn cô không hề chăm sóc gì cho bản thân.
"Chào các em." – Cẩm Hiền cười tươi, nhờ thế gương mặt trông tươi tỉnh hơn.
Theo phép lịch sự, nhóm Bảo Vương cũng cúi đầu chào lại. Ông quản lý đóng danh sách, cất tiếng rõ to: "Tuần sau, đêm thời trang với chủ đề Fashion Night do công ty MeiSang tổ thức chính thức diễn ra. Các người mẫu và các nhóm thợ còn đúng sáu ngày để chuẩn bị. Hy vọng, đêm thời trang sẽ thành công rực rỡ."
Buổi giao lưu hợp tác sáng hôm đó kết thúc trong hàng trăm tiếng vỗ tay ầm ĩ.
Hơn mười phút trôi qua mà An Hằng, Hồng Thuận, Đài Trang vẫn chưa rời mắt khỏi Cẩm Hiền ngồi đối diện. Sau khi rời khỏi hội trường, cả nhóm cùng ra khuôn viên sau khu nhà F nói chuyện. Chẳng hề khó chịu trước sáu ánh mắt nhìn chằm chằm nọ, Cẩm Hiền vui vẻ hỏi tên từng người trong nhóm.
"Em là hair stylist Bảo Vương, bên trái là make up An Hằng, bên phải làm nail Hồng Thuận, cuối cùng Đài Trang, phụ trách hương liệu."
Lời giới thiệu của Bảo Vương kết thúc, mắt Cẩm Hiền tự dưng sáng lên:
"Các em chỉ mới hai mươi thôi à? Giỏi ghê. Làm đẹp cho người khác không phải công việc dễ dàng. Mong các em sẽ giúp chị trong đêm thời trang."
Bấy giờ, Hồng Thuận mới phát ra âm thanh thở dài chán nản: "E là hơi khó."
Nghiêng đầu khó hiểu, Cẩm Hiền hỏi: "Sao em lại bảo làm đẹp cho chị khó?"
Thấy ba cô bạn nhìn mình với ánh mắt không hài lòng, Hồng Thuận hơi bối rối nhưng lại nghĩ, nói sự thật thì có gì sai. Chính thế, anh mau chóng đáp lời:
"Em nói chị đừng buồn. Trong ba mươi người mẫu, chị là người có hình dáng... không được ổn nhất. Tóc thì khô xơ xác như lông heo. Da dẻ sần sùi đến nỗi muốn tróc vẩy. Móng tay móng chân khỏi bàn, nhìn sơ qua thôi đã thấy khô cứng lắm rồi. Tóm lại, cơ thể chị giống hệt một cái cây thiếu nước."
Hồng Thuận dứt lời thì Cẩm Hiền im lặng, mí mắt chùng xuống trông buồn rõ ràng. Đài Trang biết cách nói chuyện nhất trong nhóm nên mau chóng bảo:
"Hồng Thuận tính trẻ con lại hay thích đùa, chị đừng bận tâm."
"Không sao đâu, chị biết mình như thế nào." – Cẩm Hiền lắc đầu – "Những người khác cũng nói chị giống như vậy. Họ bảo chị không thể trở thành người mẫu với hình dáng thô ráp này. Ngoài chiều cao ra, chị chẳng có gì hết."
Chất giọng Cẩm Hiền thấp dần giống hệt một lời nhạc lạc mất giai điệu, nghe thật chơ vơ. Dáng ngồi cao gầy của cô bỗng chốc cứ như cái cây trơ trọi trước gió. An Hằng khoả lấp không gian yên ắng đang bao trùm.
"Tại sao chị không chịu chăm sóc cho bản thân?"
Ngẩng mặt lên, Cẩm Hiền thở dài thườn thượt: "Chị cũng muốn lắm nhưng không có thời gian. Gia đình khó khăn, chị hoàn thành xong phổ thông thì phải đi làm. Ngày nào chị cũng làm đến tối mịt mới về. Đến nhà là chỉ muốn lăn ra ngủ, còn chẳng thiết tha với ăn uống chứ nói gì việc chăm sóc bản thân."
"Như thế sao chị trở thành một người mẫu chuyên nghiệp được? Người mẫu cũng giống diễn viên và ca sĩ, mỗi ngày luôn tiếp xúc với công chúng, nếu chị không chăm chút vẻ ngoài thật nổi bật thì e sẽ khó đứng vững trong ngành này."
Quấn những sợi tóc thô ráp vào ngón tay, Cẩm Hiền thả rơi cái nhìn vô định.
"Bản thân chị cũng rất cố gắng, ngày nào về sớm được một chút, chị đều dành thời gian chăm sóc thân thể. Nhưng làm không thường xuyên thì không thể đạt kết quả tốt được. Mà công việc chẳng thể bỏ, trình độ như chị tìm việc khó lắm."
Ngã người ra phía sau ghế, Hồng Thuận khoanh tay, phát ra tiếng thở mạnh như muốn đối phương biết mình đang chán nản.
uage:#&;�!"&
Tác giả :
Võ Anh Thơ