Nữ Hoàng Huyền Thoại
Chương 60 Chương 60
Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy… hiện lên trong mỗi giấc mơ… là quen thuộc… hay là hận. Cảm giác trong nó vô cùng hỗn độn… một thiên thần sánh bước cùng nó trong những giấc mộng tuổi thơ. Khuôn mặt là anh, nhưng cảm giác không hề giống, khuôn mặt của thiên thần nhưng lại nhẫn tâm lấy đi của nó tất cả, thiên thần mà như thế… chắc chắn không phải anh… chỉ là giống thôi. Anh đang ở trên thiên đường… và luôn mỉm cười với nó, nhưng cô gái kia, sao lại mang khuôn mặt của anh lúc nhỏ… và lại là khuôn mặt nó thấy trong giấc mơ nhiều đêm, sao lại mang cho nó cảm giác vừa thân thuộc vừa hận mỗi lần nhìn thấy.
Nó đau đầu quá, những hình ảnh vụt qua vụt lại, mơ hồ nhưng mạnh mẽ khắc vào trong tâm trí… nó ôm lấy đầu
- Bi, Bi, bà sao vậy?
Tiếng Yến giục giã gọi nó, loáng thoáng nghe thấy nhưng nó đang mất dần nhận thức, mọi cảnh vật trước mắt mờ dần rồi chìm vào bóng tối.
Bin vội vàng đỡ lấy nó trước khi người nó đập xuống đất. Anh lay mạnh người nó và liên tục gọi tên nó nhưng vô ích, nó đã ngất lịm đi. Bin bế nó chạy nhanh lên phòng y tế trường.
Cô ý tế bảo mấy cậu ra ngoài hết, chỉ còn Yến được ở lại.
Bên ngoài, hàng trăm học sinh đứng nhốn nháo lo lắng cho nó. Đặc biệt là 3 hot boy và 3 hot girl, mấy đứa cứ đi đi lại lại đến chóng mặt.
Kan cũng đứng đấy, cậu dựa lưng vào tường ôm đầu đầy đau khổ. Chẳng lẽ là tại cậu? Chẳng lẽ chỉ vì nhìn thấy cậu đi cùng một cô gái khác mà nó phản ứng mạnh vậy, đến nỗi ngất đi? Cậu phải làm sao đây, làm sao để vẹn cả đôi đường? Tất cả mọi thứ như rối tung lên, cậu mệt mỏi và đau khổ quá nhiều. Nhìn nó như vậy, trong lòng cậu còn đau gấp trăm lần, nhưng biết làm sao được, cậu không thể làm gì khác. Vì nó, cậu có thể làm tất cả, kể cả việc nó sẽ hiểu lầm và hận cậu.
- Cậu định làm cái gì vậy hả?
Kan ngước lên nhìn Bun, ánh nhìn mệt mỏi và đầy đau khổ, cậu im lặng.
- Nói đi chứ, chẳng lẽ cậu định dùng cách đó để giải quyết mọi chuyện, cậu có nghĩ đến cảm giác của Bi không hả, và còn cả cô gái này nữa? (Bun khẽ liếc sang cô gái đứng cạnh Kan nãy giờ)
Cô bé ấy có khuôn mặt khá xinh xắn, làn da trắng, đôi mắt nâu trong trẻo, một nét đẹp ngây thơ trong sáng. Theo nhận định của Bun là như vậy. Nếu thật sự Kan đang có ý định lợi dụng cô bé thì cậu thật sự không tán thành, vì hơn hết cậu hiểu Kan sẽ chỉ làm tổn thương cô bé đó mà thôi, Kan đâu thể quên được nó.
- Cậu đừng nói nữa, tớ mệt mỏi lắm rồi.
Bun thở dài nhìn dáng vẻ u sầu của Kan, Bun hiểu nỗi khó của thằng bạn, nếu là cậu thì thật sự Bun cũng không biết phải làm gì.
- các cậu có thấy điều gì đó bất thường trong việc này không?
Câu hỏi của Như Nguyệt khiến tất cả phải suy nghĩ. Riêng Bin đã nghĩ đến điều này ngay từ khi bế nó trên tay rồi.
- Tớ cũng thấy có gì đó rất lạ. Sống với Bi từ nhỏ, ít nhiều tớ cũng hiểu con bé, chắc các cậu cũng thấy nhiều lần Bi bình tĩnh trước mọi chuyện, thậm chí khả năng giữ bình tĩnh còn hơn cả chúng ta. Vậy tại sao lần này lại như vậy? Tớ không nghĩ là chỉ vì nhìn thấy một cô gái bước xuống từ xe Kan đâu.
- Nhưng rốt cuộc là tại sao? (Bun)
Không khí chìm vào im lặng, chỉ còn những tiếng thở dài đầy ưu tư. Tất cả đều đang hướng đôi mắt chờ đợi về phía cánh cửa đang khép kín kia.
……………………………………
Nắng nhuộm vàng cánh đồng cỏ xanh mướt, nó tung tăng trong tà váy trắng, trên tay cầm mấy nhành hoa dại xinh đẹp. Nó sẽ tặng chúng cho Long ca. Kia rồi, Long ca đang ngồi đợi nó. Nó nhón chân đi thật nhẹ để hù anh.
- Hù… Long… ơ… bạn là ai? không phải Long ca, sao lại giống Long ca đến vậy?
Hahahahahaha… một tràng cười vang lên từ chiếc miệng anh đào xinh xắn của cô bé dễ thương trước mặt nó, giọng cười ấy tại sao lại nghe đáng sợ như vậy? Long ca của nó đang ở đâu?
- A… bạn làm gì vậy, buông tay mình ra, không, đó là hoa của Long ca mà, đừng lấy……. Á………..
- Bi, bà sao vậy tỉnh lại đi, Bi. (Yến giữ vai nó lắc mạnh)
- Không, không… buông ra, nguy hiểm… AAAAAA…
Nó giật mình choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm trên khuôn mặt, lại là giấc mơ đó… một cơn ác mộng.
- Bà bình tĩnh đi, không sao rồi.
Yến ôm nó vào lòng, vỗ về như với một đứa con nít. Nhỏ quay sang chị y tế vẫn đứng đấy nãy giờ vì nhỏ nói chị không nên động vào nó lúc này.
- Chị ra ngoài được rồi ạ, nhưng ra bằng cửa sau chị nhé.
Chị y tế không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu và bước ra ngoài bằng cửa sau.
Trong phòng chỉ còn lại 2 đứa chúng nó.
Nó bắt đầu bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn chưa muốn nói gì, Yến hiểu, nhỏ cũng không muốn khơi dậy nỗi đau trong nó nhưng có lẽ lúc này nhỏ cần nói gì đó để mọi chuyện rõ ràng hơn, có thể sẽ có gì đó khả quan hơn là cứ để nó như vậy.
- Long ca… đã không còn nữa, bà rất rõ điều đó mà, vì vậy đừng bận tâm đến cô gái đó, chỉ là có nhiều nét tương đồng, người giống người thôi.
- Tôi biết.
- Vậy tại sao bà lại như vậy?
- Vì cô ấy không chỉ có khuôn mặt giống Long, mà còn giống người trong giấc mơ kì lạ của tôi từ nhỏ đến giờ.
- Giấc mơ? Sao chưa bao giờ bà kể cho tui nhỉ?
Nó im lặng, thở dài. Yến cũng không cố hỏi thêm nữa nhưng nhỏ cũng không muốn nhìn nó cứ bị đè nặng bởi giấc mơ quái ác nào đó.
- Thôi được, bà không kể cũng được, nhưng hãy quên giấc mơ đó đi, còn cô gái kia… tôi nghĩ bà đủ bản lĩnh để biết mình là ai và mình như thế nào.
- Hì… tôi biết mà, bà yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.
…………………………………..
Cạch…
Cánh cửa phòng y tế bật mở, cả đám chen nhau lao lại tính hỏi tình hình của nó. Nhưng đập vào mắt họ không phải là dáng vẻ mệt mỏi của cô y tế mà là khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của nó.
Tất cả ngơ ngác nhìn nó khiến nó phải bật cười:
- Cảm ơn sự ưu ái của các vị huynh đài, tỷ tỷ, tiểu nữ không sao, chỉ là bị cảm nắng thôi, thật không ngờ lại gây xôn xao như vậy. Để chuộc lỗi, tiểu nữ xin mời các vị ngự giá đến Thủy Tiên Lầu dự tiệc.
Nói xong nó nháy mắt một cái tinh nghịch rồi lon ton chạy lại chỗ Bin và Bun kéo 2 ông anh yêu quý đi.
Ánh mắt nó có lướt qua chỗ Kan, vài giây thôi nhưng đủ để nó biết cậu đang nhìn nó như thế nào, nhất định nó sẽ làm rõ chuyện này, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi.
Nó đi trước ra đến sân trường rồi mà cả lũ kia vẫn còn chưa hết ngơ ngác.
- Ê, có ai biết Thủy Tiên Lầu là ở đâu không? (1 đứa mơ hồ hỏi)
- ????????????
- Hây za, là nhà hàng chuyên lẩu Thủy Tiên đó. (Yến lên tiếng)
- ồ…
cả đám gật gật ra vẻ đã hiểu rồi cũng nhanh chóng kéo nhau đi theo nó.
Vẫn có 2 ánh mắt đang dõi theo nó, 2 cái nhìn khác nhau nhưng đều đang được che đậy bởi một ”lớp mặt nạ” hoàn hảo.
- Cảm ơn em đã giúp anh. (kan nhẹ giọng nói với cô gái đang đi bên cạnh)
- Không có gì đâu ạ. Hì, giúp được anh là em vui rồi mà, mà sao anh phải làm như vậy, anh hình như yêu chị ấy nhiều lắm mà. (cô gái ấy nói giọng nhẹ nhàng như gió thoảng, trong và mượt)
- ừ, nhưng anh hết cách rồi. Cô bé vô tư như em không hiểu được đâu.
Cô gái cúi mặt phụng phịu khiến Kan phì cười vì cái tính ngây thơ, trẻ con như ngày nào của cô. Nhưng cậu đâu biết rằng, cô gái ấy cúi xuống chỉ để giấu đi ánh mắt không mấy thiện cảm của mình, một ánh mắt không trong sáng như những gì Kan và bao người vẫn tưởng….
* * *
Nhân vật mới:
+ Bùi Thị Mỹ Duyên, nhỏ hơn chúng nó một tuổi, mồ coi cha, mẹ là chủ tịch tập đoàn Bùi Thị danh tiếng và lớn mạnh, là một thiếu nữ mang vẻ bề ngoài xinh xắn, đáng yêu và vô cùng trong sáng… khiến người khác có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.