Nữ Hoàng Giải Trí
Chương 99: Sói tuyết cầu cứu
Phượng Sơ không ngủ nữa, quyết định ra ban công tu luyện. Nhưng không chờ Phượng Sơ ngồi xếp bằng bày ra tư thế tu luyện tiêu chuẩn xong, cô đã cảm nhận được sự hiện hữu của yêu tu kia, nó không còn ẩn núp khí thế của bản thân đi nữa mà đang phô bày ra tất cả, như báo hiệu cho Phượng Sơ biết sự có mặt của nó. Gì đây? Khiêu khích hả?
Phượng Sơ bật dậy, không cần chạy lấy đà, chỉ dùng sức bật của đôi chân cũng có thể nhảy lên nóc của căn biệt thự, dõi mắt nhìn về phía đỉnh núi.
Trong đôi mắt cô ánh lên hai điểm đỏ rực như hai đốm lửa, triển khai Hoả Phượng Đồng, cô quan sát khí tức của yêu tu đang ngày một đến gần, tốc độ rất nhanh, nhưng đến ranh giới vùng đất thuộc sở hữu của nhà Nelson thì dừng lại. Một tiếng sói tru ‘ngao ô’ gấp gáp khẩn cấp vang lên. Nó là một con sói khổng lồ, da lông toàn bộ đều là một màu trắng tuyết, không một sợi lông tạp.
Phượng Sơ từng làm qua đế vương, làm qua vũ công, cũng làm qua ca sĩ diễn viên, nhưng đáng tiếc chưa bao giờ làm qua tuần thú sư. Càng không am hiểu thú ngữ, yêu tu gào rống gì đó, cô nghe không hiểu.
- Ngao ô ô…
Sói tuyết khổng lồ cúi thấp cái đầu cao ngạo đầy ủ rũ, ô ô thanh âm phát ra đáng thương nghẹn ngào, như thể đang cầu xin sự giúp đỡ.
- Ô ô…
Một tiếng kêu non nớt tinh tế vang lên, đầu sói con nho nhỏ nhô lên từ đám lông mềm mại sau đầu sói khổng lồ, đôi mắt nó nhắm nghiền, hướng về phía trước ô ô kêu hai tiếng, cái mũi nhỏ xíu hồng hồng nhăn lại ngó nghiêng, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô nhìn ra được, con thú non này có vẻ vừa mới sinh. Mang thú con vừa chào đời đến tìm cô, còn ngao ngao một bộ đáng thương mà kêu gào, rốt cuộc muốn gì?
- Ngươi…. Muốn ta giúp gì sao?
- Ngao…. Ngao… ô….
Con sói lớn như được chạm đúng nỗi lòng, nó tru lên hai tiếng ngắn rồi nghiêng thân kéo từ bên người ra một tảng đá, dùng chân trước đẩy hòn đá lăn về phía Phượng Sơ, lại thấp giọng kêu một tiếng.
Dù trời đêm khuya nhưng ánh trăng trên bầu trời vẫn đang trải những tia sáng êm dịu xuống mặt đất, Phượng Sơ thấy được rõ ràng, ngay khi viên đá tiếp xúc với ánh trăng, lại sáng lên một vầng quang mang màu bạc cũng êm dịu như ánh trăng vậy. Đó hẳn không phải là vật tầm thường, Phượng Sơ có cảm giác như nó đang cộng hưởng với trăng sáng trên bầu trời.
- Chờ ta một chút.
Phượng Sơ đối với sói tuyết bên dưới để lại một câu rồi nhảy xuống khỏi nóc nhà trở lại phòng, cô nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, qua phòng khách còn tiện tay với thanh dao găm có chuôi khảm đá quý trang sức được treo trên tường nhà Nelson.
Dưới phòng khách không có người, nhưng hai con chó Labrador không ngủ, đang quanh quẩn vòng quanh nhau, bất an đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Phượng Sơ xuống lầu, bốn con mắt sang long lanh ươn ướt nước quay lại theo dõi cô, lại nhanh chóng chạy đến đụng đụng chân cô, ư ử rên rỉ nghe ra cực uỷ khuất.
- Ngoan ngoãn, không có việc gì, chị đi ra xem một chút.
- Ư ư ư…
Hai nhóc lông vàng thở khò khè, chạy theo cắn lấy ống quần Phượng Sơ kéo lại, như là nhất quyết không cho cô đi ra gặp nguy hiểm.
- Không sao, không sao, nó không phải đối thủ của chị.
Phượng Sơ xoa xoa đầu hai nhóc Labrador, dù có phải đối thủ hay không, cô cũng phải ra đối mặt với sói tuyết khổng lồ kia, cô phải đứng ra phía trước, bảo vệ người nhà của chính mình.
Kéo cô không được, hai nhóc kia chững lại vài giây lấy tinh thần rồi vội vàng guồng chân đuổi theo, chạy chậm hai bên cô giống như hai vị kỵ sĩ thủ hộ nữ hoàng.
Sói tuyết vẫn đứng im ở vị trí cũ, không thèm nhìn tới hai con chó nhỏ theo đuôi Phượng Sơ mà chăm chú quan sát cô, khi Phượng Sơ lại gần, nó lần nữa tru lên một tiếng ngắn, chân giơ ra gẩy viên đá lớn lăn nhanh đến chân Phượng Sơ.
Linh thức của cô tản ra bao phủ viên đá, Phượng Sơ vốn chỉ muốn điều tra qua viên đá này là thứ gì, có gây nguy hiểm với cô không, không nghĩ tới linh thức vừa bao phủ viên đá, nó bỗng toả ra một tia linh khí dịu mát truyền ngược lại theo linh thức tràn vào thức hải cô, nơi sương tím đang làm bá chủ, hoà vào nhau, nhưng không tan biến, mà kết tinh lại như những viên đá quý tô điểm trên bầu trời đêm lấp lánh.
Phượng Sơ có cảm giác như linh hồn cũng được xoa dịu, thứ này, hữu dụng với cô. Con sói tuyết khổng lồ kia biết điều này? Nó mang viên đá đến, để trả công, muốn cô giúp đỡ nó?
- Ngươi muốn gì?
Điều Phượng Sơ không ngờ tới, là sói tuyết giơ ra móng vuốt, vạch trên nền đất một chữ ‘cứu’. Sói tuyết, biết chữ? Nó muốn cô cứu ai?
Dù kì lạ, nhưng Phượng Sơ không có ý định từ chối, viên đá kia, cô rất muốn.
- Chúng ta đi thôi.
Phượng Sơ rõ ràng cảm giác được sói tuyết thở ra như trút được gánh nặng, cô còn nhìn thấy được thúc giục hiện lên trong đôi mắt nó.
Sói tuyết xoay mình xoạch một tiếng, đôi cánh trắng muốt giống y như màu lông vạch phá không khí vươn ra, nó không thèm nhìn Phượng Sơ ở phía sau đang ngạc nhiên nhìn đôi cánh xinh đẹp của mình, nó hơi phục thân mình xuống, xoay đầu gầm một tiếng trầm thấp với Phượng Sơ.
Tư thế này, là muốn cô trèo lên lưng nó hả? Chê cô tốc độ chậm? Biểu tình thúc giục lại xuất hiện trên mặt nó. Như thể than phiền cô quá chậm chạp.
Phượng Sơ bĩu môi, nếu không phải vì nể thù lao của ngươi, ta mới thèm đi cùng ngươi đó. Đây là thái độ đi cầu người đó hả. Ngươi có dám lần nữa quay lại bộ dạng khúm núm cúi đầu đáng thương nghẹn ngào khi nãy không hả?
Phượng Sơ bật dậy, không cần chạy lấy đà, chỉ dùng sức bật của đôi chân cũng có thể nhảy lên nóc của căn biệt thự, dõi mắt nhìn về phía đỉnh núi.
Trong đôi mắt cô ánh lên hai điểm đỏ rực như hai đốm lửa, triển khai Hoả Phượng Đồng, cô quan sát khí tức của yêu tu đang ngày một đến gần, tốc độ rất nhanh, nhưng đến ranh giới vùng đất thuộc sở hữu của nhà Nelson thì dừng lại. Một tiếng sói tru ‘ngao ô’ gấp gáp khẩn cấp vang lên. Nó là một con sói khổng lồ, da lông toàn bộ đều là một màu trắng tuyết, không một sợi lông tạp.
Phượng Sơ từng làm qua đế vương, làm qua vũ công, cũng làm qua ca sĩ diễn viên, nhưng đáng tiếc chưa bao giờ làm qua tuần thú sư. Càng không am hiểu thú ngữ, yêu tu gào rống gì đó, cô nghe không hiểu.
- Ngao ô ô…
Sói tuyết khổng lồ cúi thấp cái đầu cao ngạo đầy ủ rũ, ô ô thanh âm phát ra đáng thương nghẹn ngào, như thể đang cầu xin sự giúp đỡ.
- Ô ô…
Một tiếng kêu non nớt tinh tế vang lên, đầu sói con nho nhỏ nhô lên từ đám lông mềm mại sau đầu sói khổng lồ, đôi mắt nó nhắm nghiền, hướng về phía trước ô ô kêu hai tiếng, cái mũi nhỏ xíu hồng hồng nhăn lại ngó nghiêng, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô nhìn ra được, con thú non này có vẻ vừa mới sinh. Mang thú con vừa chào đời đến tìm cô, còn ngao ngao một bộ đáng thương mà kêu gào, rốt cuộc muốn gì?
- Ngươi…. Muốn ta giúp gì sao?
- Ngao…. Ngao… ô….
Con sói lớn như được chạm đúng nỗi lòng, nó tru lên hai tiếng ngắn rồi nghiêng thân kéo từ bên người ra một tảng đá, dùng chân trước đẩy hòn đá lăn về phía Phượng Sơ, lại thấp giọng kêu một tiếng.
Dù trời đêm khuya nhưng ánh trăng trên bầu trời vẫn đang trải những tia sáng êm dịu xuống mặt đất, Phượng Sơ thấy được rõ ràng, ngay khi viên đá tiếp xúc với ánh trăng, lại sáng lên một vầng quang mang màu bạc cũng êm dịu như ánh trăng vậy. Đó hẳn không phải là vật tầm thường, Phượng Sơ có cảm giác như nó đang cộng hưởng với trăng sáng trên bầu trời.
- Chờ ta một chút.
Phượng Sơ đối với sói tuyết bên dưới để lại một câu rồi nhảy xuống khỏi nóc nhà trở lại phòng, cô nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, qua phòng khách còn tiện tay với thanh dao găm có chuôi khảm đá quý trang sức được treo trên tường nhà Nelson.
Dưới phòng khách không có người, nhưng hai con chó Labrador không ngủ, đang quanh quẩn vòng quanh nhau, bất an đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Phượng Sơ xuống lầu, bốn con mắt sang long lanh ươn ướt nước quay lại theo dõi cô, lại nhanh chóng chạy đến đụng đụng chân cô, ư ử rên rỉ nghe ra cực uỷ khuất.
- Ngoan ngoãn, không có việc gì, chị đi ra xem một chút.
- Ư ư ư…
Hai nhóc lông vàng thở khò khè, chạy theo cắn lấy ống quần Phượng Sơ kéo lại, như là nhất quyết không cho cô đi ra gặp nguy hiểm.
- Không sao, không sao, nó không phải đối thủ của chị.
Phượng Sơ xoa xoa đầu hai nhóc Labrador, dù có phải đối thủ hay không, cô cũng phải ra đối mặt với sói tuyết khổng lồ kia, cô phải đứng ra phía trước, bảo vệ người nhà của chính mình.
Kéo cô không được, hai nhóc kia chững lại vài giây lấy tinh thần rồi vội vàng guồng chân đuổi theo, chạy chậm hai bên cô giống như hai vị kỵ sĩ thủ hộ nữ hoàng.
Sói tuyết vẫn đứng im ở vị trí cũ, không thèm nhìn tới hai con chó nhỏ theo đuôi Phượng Sơ mà chăm chú quan sát cô, khi Phượng Sơ lại gần, nó lần nữa tru lên một tiếng ngắn, chân giơ ra gẩy viên đá lớn lăn nhanh đến chân Phượng Sơ.
Linh thức của cô tản ra bao phủ viên đá, Phượng Sơ vốn chỉ muốn điều tra qua viên đá này là thứ gì, có gây nguy hiểm với cô không, không nghĩ tới linh thức vừa bao phủ viên đá, nó bỗng toả ra một tia linh khí dịu mát truyền ngược lại theo linh thức tràn vào thức hải cô, nơi sương tím đang làm bá chủ, hoà vào nhau, nhưng không tan biến, mà kết tinh lại như những viên đá quý tô điểm trên bầu trời đêm lấp lánh.
Phượng Sơ có cảm giác như linh hồn cũng được xoa dịu, thứ này, hữu dụng với cô. Con sói tuyết khổng lồ kia biết điều này? Nó mang viên đá đến, để trả công, muốn cô giúp đỡ nó?
- Ngươi muốn gì?
Điều Phượng Sơ không ngờ tới, là sói tuyết giơ ra móng vuốt, vạch trên nền đất một chữ ‘cứu’. Sói tuyết, biết chữ? Nó muốn cô cứu ai?
Dù kì lạ, nhưng Phượng Sơ không có ý định từ chối, viên đá kia, cô rất muốn.
- Chúng ta đi thôi.
Phượng Sơ rõ ràng cảm giác được sói tuyết thở ra như trút được gánh nặng, cô còn nhìn thấy được thúc giục hiện lên trong đôi mắt nó.
Sói tuyết xoay mình xoạch một tiếng, đôi cánh trắng muốt giống y như màu lông vạch phá không khí vươn ra, nó không thèm nhìn Phượng Sơ ở phía sau đang ngạc nhiên nhìn đôi cánh xinh đẹp của mình, nó hơi phục thân mình xuống, xoay đầu gầm một tiếng trầm thấp với Phượng Sơ.
Tư thế này, là muốn cô trèo lên lưng nó hả? Chê cô tốc độ chậm? Biểu tình thúc giục lại xuất hiện trên mặt nó. Như thể than phiền cô quá chậm chạp.
Phượng Sơ bĩu môi, nếu không phải vì nể thù lao của ngươi, ta mới thèm đi cùng ngươi đó. Đây là thái độ đi cầu người đó hả. Ngươi có dám lần nữa quay lại bộ dạng khúm núm cúi đầu đáng thương nghẹn ngào khi nãy không hả?
Tác giả :
Mộng Điệp Ký