Nữ Hoàng Ai Cập
Chương 5
Ai Cập cổ……………….
- Xya, em về rồi – Carol mừng rõ chạy ra ôm lấy Carol
- Ở đây có gì vui không chị?
- Không – Carol phồng má – Menfuisư toàn bắt nạt chị. Lại còn không cho chị đi thăm em
- Chị là hoàng phi của một nước đấy. Đừng trẻ con thế. Không phải chị vẫn trốn ra chợ chơi và tha về đủ thứ sao? – Xya cười vì tính trẻ con của chị mình. Nàng quá hiểu chị mà
- Tại chị chán quá đấy chứ - Bĩu môi – Chung qui cũng tại Menfuisư ………
- Nàng kể tội gì về ta đấy. Mới vắng mặt một tí mà đã thế rồi. Xya, em về rồi à? Đấy em xem, vợ ta suốt ngày đi chơi kệ chồng ở nhà mà còn cứ kêu ca
- Em ở trong cung hoài chán mà – Carol ôm lấy cánh tay Menfuisư nũng nịu
- Vậy kể tội ta vui à? – Menfuisư véo má vợ - Lần này ta tha, lần sau cái tội nói xấu hoàng thượng là phải phạt nặng đấy
- Thôi em đi nghỉ đây. Xem cảnh này thêm vài giây nữa em ốm mất……….. À này em nói luôn không quên. Vài ngày nữa em sang Hitaito. Có lẽ không sang chào anh chị đâu. Khỏi tìm em. Vài tuần em về thôi………… - Nói xong Xya bước đi bỏ mặc hai người vẫn đang không ngần ngại mà thể hiện tình cảm ở nơi công cộng.
0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Hoàng tử Izumin – Xya bước đến gần con người đang đứng bên dòng sông Nil ngăm nhìn dòng nước hiền hòa
- Đã đến rồi ư?- Người đó quay lại – Ta chưa bảo nàng là không được mang theo thị vệ sao? – Nhìn vào Unasu
- Hoàng tử nghĩ xem. Tôi đên thăm nước của ngài mà không mang theo binh lính hay cẫn vệ, thử hỏi mọi người sẽ nghĩ thế nào? – Xya đáp lại
- Thôi được, đi thôi – Mới nói chuyện với cô gái mày hai lần nhưng chàng hoàng tử đã biến đến thêm nhiều cảm giác mới. Lần đầu tiên là ngạc nhiên cực độ khi nhận được lời đồng ý ( sang Hitaito). Lần này là không còn gì để bắt bẻ. Không biết sau này sẽ là gì nữa đây……………..
0o0o0o0o0o0o0o0
Đáng lẽ hai nhân vật chính của chúng ta sẽ đi bằng thuyền để đảm bảo thời gian đến nới là nhanh nhất. Nhưng do mùa này là mùa lũ, nước sông lên cao, sóng bất thường nên họ quyết định đi bằng đường bộ. Trên đường, những người dân Ai Cập nghe nói có công chúa đi qua nên tập chung rất đông để được nhìn bày bày tỏ lòng kính yêu với nàng. Dĩ nhiên, Xya phải đi thật chậm để đáp lại những ân tình ấy.
Cả Izumin và Xya cùng đoàn người của họ nghỉ lại giữa rừng.
Sau bữa ăn, trời đã bắt đầu tối…………
- Sao nàng không ở trong đó? Công chúa Ai Cập định trốn ư? – Izumin bước lại
- Đừng nghĩ thế thưa hoàng tử Izumin. Tôi chỉ đang ngắm trời hoàng hôn và nghi tiếng gió rừng thổi – giọng điệu có phần khách sáo
- Vậy ư? Gió kể lại thứ gì cho nàng vậy?
- Hoàng tử tin vào những phép thuật kì bí? Tôi chỉ là một người bình thương như choàng tử và biết bao người khác
- Nàng là em gái Carol, là công chúa của biển cả…….. – Xya ngắt lời – Hoàng tử có nghe thấy tiếng ư ử đâu đây không?
- Đâu có đâu – Izumin nói rồi cố gắng lắng tai nghe – Không đâu. Nàng nghe nhầm rồi
- Không nhầm đâu, chàng nghe kĩ xem, từ trong rừng đó. Hay chúng ta vào đó thử xem
- Ta chịu thôi. Nàng thử vào xem – Izumin khẽ cười vì cụm từ “chúng ta”
- Nhưng mà……. – Xya nhìn vào cánh rừng không mộ chút ánh sáng, mắt ánh lên chút gì đó lo sợ
- Thôi được rồi. Người đâu……….- Hai chúng ta thôi –Xya lại ngắt lời chàng
- Thật là…. – Chàng với tay cầm lấy một cây đuốc – Nàng nợ ta đấy nhé
Rồi cả hai cùng nhau bước vào khu rừng tối đen như bầu trên trên cao……….
Ở bên này này…….. không, ở bên này…… - cứ thế Xya chạy loạn hết cả lên, từ trái sang phải, từ trước ra sau. Chỉ khổ cho chàng hoàng tử tội nghiệp của chúng ta. Vì một phút yêu lòng mà giờ vừa phải chạy theo, vừa phải để ý ngon đuốc không tắt. Có lẽ cả đời này đây là lần đầu tiên chàng phải mệt như thế này. Đi đánh trận chắc còn nhàn hơn.
- Đây rồi. Ở kia kìa. Lần này không sai đâu – Xya chỉ vào phía bụi rậm. Hai người từ từ đi đến. Một con gì đó nhỏ nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn vào hai người lạ đang đến gần nó. Izumin giơ chiếc đuốc lại gần để nhìn rõ nó hơn
- Là một con hổ. Hổ con – Xya reo lên. Nang vốn rất yêu động vật mà. Nàng thử đưa tay đến gần nó. Nó tiếp tục kêu grừ grừ nhìn hai người lạ
- Cẩn thận. Hổ mẹ đâu không biết. Nó mà thấy nàng giữ con nó thì ………. – Chàng đưa mắt nhìn xung quanh. Ở gần đó, có một cái gì đó. Một cái xác dài dài, đôi mắt nhắm ngiền. – Lại đây Xya, nàng xem này – Xya bước đến, trên tay nàng là con hổ con. Vừa thấy mẹ mình, chú hổ bé nhỏ lao xuống, cố gắng lết lại gần cái cơ thể quen thuộc ấy. Xya nhẹ nhàng ngồi xuống, kiểm tra con hổ mẹ.
- Nó chết rồi – Nàng khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn. Tay nàng vuốt bộ lông mượt mà của hổ mẹ - Phải làm sao đây – Đưa đôi mắt lên nhìn chàng – Khôn g thể để nó ở đây được. Những con thú hoang sẽ ăn thịt nó mất
- Chúng ta không thể chôn nó vào giữa đêm như vậy được, cũng chẳng có dụng cụ gì. Để sáng mai, ta cho người chôn xác nó, được chứ? Còn cón hổ con, ta nghĩ nàng nên giữ nó, nó chưa đủ sức để tự sinh tồn nữa đâu
- ……. – Gật đầu – Giờ về thôi – Nhìn xung quanh, nàng bắt đầu lo sợ, chàng nhớ đường chứ
- Nãy giờ đi theo và đuổi kịp được nàng là cả một kì tích, ta làm sao để ý đường được. Cũng chẳng dẫn theo tên lính nào. Có lẽ đêm nay phải tìm một cái hang nào ngủ lại đấy.
- Không phải chứ? – Xya nhăn nhó, tay ôm lấy chú hổ con
- Đành phải vậy thôi. Bính lính không thấy chúng ta đâu sẽ phải đi tìm thôi – Izumin vác chú hổ trên vai, bước đi. Xya đành phải nghe theo. Nàng đâu dám ở trong rừng một mình. Biết thế này vừa nãy để cho cả đám binh lính đi theo
Vài phút sau, hai người tìm được một cái hang nhỏ. Izumin khẽ đặt con hổ xuống, đi lòng vòng quanh hang kiếm chút củi khô. Xya chẳng biết làm gì, chỉ biết đứng nhìn
- Nàng chưa vào rừng bao giờ sao? – Izumin hỏi khi cả hai đã ngồi bên ngọn lửa lớn ấm áp
- Chưa, cũng may là lạc cũng có người lạc cùng, không thì chẳng biết có chuyện gì nữa
- Cũng không sao đâu – Chàng tiếp tục nói khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô công chúa Ai Cập – Trong rừng này chỉ có báo, hổ, sói thôi. Mà đã số chỉ kiếm ăn vào ban đêm
- Vậy bây giờ ta ngủ kiểu gì?
- Tốt nhất là không nên ngủ. Và ngồi lại đây gần ta. Nàng sẽ ấm hơn và nếu có chuyện gì cũng đỡ hơn
- ……… - Xya lại tiếp tục làm theo lời của người có nhiều kinh nghiệm hơn
Cả hai ngồi nói chuyện đến gần sáng.
Chú hổ con đã ngủ sau khi liếm láp bàn tay của Xya đã đời
Xya, nói chuyện mãi cũng buồn ngủ, dựa đầu vào chàng hoàng tử bên cạnh, ngủ ngon lành, tay vẫn ôm chú hổ yêu quí
Izumin, thấy mình từ hoàng tử trở thành gối tựa thì khẽ thở dài nhưng ai biết được, trong lòng chàng có chút gì đó vui vui. Hôn vào mái tóc màu hồng tím thơm mùi thảo dược, chàng cũng thiếp đi
Đêm nay là ấm áp và hạnh phúc đối với hai con người mới quen nhau và một chú hổ con tìm được người chăm sóc nó thay mẹ
Không biết, tương lai sẽ ra sao………………..
hình con hổ Izumin và Xya "nhặt" được này..........
- Xya, em về rồi – Carol mừng rõ chạy ra ôm lấy Carol
- Ở đây có gì vui không chị?
- Không – Carol phồng má – Menfuisư toàn bắt nạt chị. Lại còn không cho chị đi thăm em
- Chị là hoàng phi của một nước đấy. Đừng trẻ con thế. Không phải chị vẫn trốn ra chợ chơi và tha về đủ thứ sao? – Xya cười vì tính trẻ con của chị mình. Nàng quá hiểu chị mà
- Tại chị chán quá đấy chứ - Bĩu môi – Chung qui cũng tại Menfuisư ………
- Nàng kể tội gì về ta đấy. Mới vắng mặt một tí mà đã thế rồi. Xya, em về rồi à? Đấy em xem, vợ ta suốt ngày đi chơi kệ chồng ở nhà mà còn cứ kêu ca
- Em ở trong cung hoài chán mà – Carol ôm lấy cánh tay Menfuisư nũng nịu
- Vậy kể tội ta vui à? – Menfuisư véo má vợ - Lần này ta tha, lần sau cái tội nói xấu hoàng thượng là phải phạt nặng đấy
- Thôi em đi nghỉ đây. Xem cảnh này thêm vài giây nữa em ốm mất……….. À này em nói luôn không quên. Vài ngày nữa em sang Hitaito. Có lẽ không sang chào anh chị đâu. Khỏi tìm em. Vài tuần em về thôi………… - Nói xong Xya bước đi bỏ mặc hai người vẫn đang không ngần ngại mà thể hiện tình cảm ở nơi công cộng.
0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Hoàng tử Izumin – Xya bước đến gần con người đang đứng bên dòng sông Nil ngăm nhìn dòng nước hiền hòa
- Đã đến rồi ư?- Người đó quay lại – Ta chưa bảo nàng là không được mang theo thị vệ sao? – Nhìn vào Unasu
- Hoàng tử nghĩ xem. Tôi đên thăm nước của ngài mà không mang theo binh lính hay cẫn vệ, thử hỏi mọi người sẽ nghĩ thế nào? – Xya đáp lại
- Thôi được, đi thôi – Mới nói chuyện với cô gái mày hai lần nhưng chàng hoàng tử đã biến đến thêm nhiều cảm giác mới. Lần đầu tiên là ngạc nhiên cực độ khi nhận được lời đồng ý ( sang Hitaito). Lần này là không còn gì để bắt bẻ. Không biết sau này sẽ là gì nữa đây……………..
0o0o0o0o0o0o0o0
Đáng lẽ hai nhân vật chính của chúng ta sẽ đi bằng thuyền để đảm bảo thời gian đến nới là nhanh nhất. Nhưng do mùa này là mùa lũ, nước sông lên cao, sóng bất thường nên họ quyết định đi bằng đường bộ. Trên đường, những người dân Ai Cập nghe nói có công chúa đi qua nên tập chung rất đông để được nhìn bày bày tỏ lòng kính yêu với nàng. Dĩ nhiên, Xya phải đi thật chậm để đáp lại những ân tình ấy.
Cả Izumin và Xya cùng đoàn người của họ nghỉ lại giữa rừng.
Sau bữa ăn, trời đã bắt đầu tối…………
- Sao nàng không ở trong đó? Công chúa Ai Cập định trốn ư? – Izumin bước lại
- Đừng nghĩ thế thưa hoàng tử Izumin. Tôi chỉ đang ngắm trời hoàng hôn và nghi tiếng gió rừng thổi – giọng điệu có phần khách sáo
- Vậy ư? Gió kể lại thứ gì cho nàng vậy?
- Hoàng tử tin vào những phép thuật kì bí? Tôi chỉ là một người bình thương như choàng tử và biết bao người khác
- Nàng là em gái Carol, là công chúa của biển cả…….. – Xya ngắt lời – Hoàng tử có nghe thấy tiếng ư ử đâu đây không?
- Đâu có đâu – Izumin nói rồi cố gắng lắng tai nghe – Không đâu. Nàng nghe nhầm rồi
- Không nhầm đâu, chàng nghe kĩ xem, từ trong rừng đó. Hay chúng ta vào đó thử xem
- Ta chịu thôi. Nàng thử vào xem – Izumin khẽ cười vì cụm từ “chúng ta”
- Nhưng mà……. – Xya nhìn vào cánh rừng không mộ chút ánh sáng, mắt ánh lên chút gì đó lo sợ
- Thôi được rồi. Người đâu……….- Hai chúng ta thôi –Xya lại ngắt lời chàng
- Thật là…. – Chàng với tay cầm lấy một cây đuốc – Nàng nợ ta đấy nhé
Rồi cả hai cùng nhau bước vào khu rừng tối đen như bầu trên trên cao……….
Ở bên này này…….. không, ở bên này…… - cứ thế Xya chạy loạn hết cả lên, từ trái sang phải, từ trước ra sau. Chỉ khổ cho chàng hoàng tử tội nghiệp của chúng ta. Vì một phút yêu lòng mà giờ vừa phải chạy theo, vừa phải để ý ngon đuốc không tắt. Có lẽ cả đời này đây là lần đầu tiên chàng phải mệt như thế này. Đi đánh trận chắc còn nhàn hơn.
- Đây rồi. Ở kia kìa. Lần này không sai đâu – Xya chỉ vào phía bụi rậm. Hai người từ từ đi đến. Một con gì đó nhỏ nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn vào hai người lạ đang đến gần nó. Izumin giơ chiếc đuốc lại gần để nhìn rõ nó hơn
- Là một con hổ. Hổ con – Xya reo lên. Nang vốn rất yêu động vật mà. Nàng thử đưa tay đến gần nó. Nó tiếp tục kêu grừ grừ nhìn hai người lạ
- Cẩn thận. Hổ mẹ đâu không biết. Nó mà thấy nàng giữ con nó thì ………. – Chàng đưa mắt nhìn xung quanh. Ở gần đó, có một cái gì đó. Một cái xác dài dài, đôi mắt nhắm ngiền. – Lại đây Xya, nàng xem này – Xya bước đến, trên tay nàng là con hổ con. Vừa thấy mẹ mình, chú hổ bé nhỏ lao xuống, cố gắng lết lại gần cái cơ thể quen thuộc ấy. Xya nhẹ nhàng ngồi xuống, kiểm tra con hổ mẹ.
- Nó chết rồi – Nàng khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn. Tay nàng vuốt bộ lông mượt mà của hổ mẹ - Phải làm sao đây – Đưa đôi mắt lên nhìn chàng – Khôn g thể để nó ở đây được. Những con thú hoang sẽ ăn thịt nó mất
- Chúng ta không thể chôn nó vào giữa đêm như vậy được, cũng chẳng có dụng cụ gì. Để sáng mai, ta cho người chôn xác nó, được chứ? Còn cón hổ con, ta nghĩ nàng nên giữ nó, nó chưa đủ sức để tự sinh tồn nữa đâu
- ……. – Gật đầu – Giờ về thôi – Nhìn xung quanh, nàng bắt đầu lo sợ, chàng nhớ đường chứ
- Nãy giờ đi theo và đuổi kịp được nàng là cả một kì tích, ta làm sao để ý đường được. Cũng chẳng dẫn theo tên lính nào. Có lẽ đêm nay phải tìm một cái hang nào ngủ lại đấy.
- Không phải chứ? – Xya nhăn nhó, tay ôm lấy chú hổ con
- Đành phải vậy thôi. Bính lính không thấy chúng ta đâu sẽ phải đi tìm thôi – Izumin vác chú hổ trên vai, bước đi. Xya đành phải nghe theo. Nàng đâu dám ở trong rừng một mình. Biết thế này vừa nãy để cho cả đám binh lính đi theo
Vài phút sau, hai người tìm được một cái hang nhỏ. Izumin khẽ đặt con hổ xuống, đi lòng vòng quanh hang kiếm chút củi khô. Xya chẳng biết làm gì, chỉ biết đứng nhìn
- Nàng chưa vào rừng bao giờ sao? – Izumin hỏi khi cả hai đã ngồi bên ngọn lửa lớn ấm áp
- Chưa, cũng may là lạc cũng có người lạc cùng, không thì chẳng biết có chuyện gì nữa
- Cũng không sao đâu – Chàng tiếp tục nói khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô công chúa Ai Cập – Trong rừng này chỉ có báo, hổ, sói thôi. Mà đã số chỉ kiếm ăn vào ban đêm
- Vậy bây giờ ta ngủ kiểu gì?
- Tốt nhất là không nên ngủ. Và ngồi lại đây gần ta. Nàng sẽ ấm hơn và nếu có chuyện gì cũng đỡ hơn
- ……… - Xya lại tiếp tục làm theo lời của người có nhiều kinh nghiệm hơn
Cả hai ngồi nói chuyện đến gần sáng.
Chú hổ con đã ngủ sau khi liếm láp bàn tay của Xya đã đời
Xya, nói chuyện mãi cũng buồn ngủ, dựa đầu vào chàng hoàng tử bên cạnh, ngủ ngon lành, tay vẫn ôm chú hổ yêu quí
Izumin, thấy mình từ hoàng tử trở thành gối tựa thì khẽ thở dài nhưng ai biết được, trong lòng chàng có chút gì đó vui vui. Hôn vào mái tóc màu hồng tím thơm mùi thảo dược, chàng cũng thiếp đi
Đêm nay là ấm áp và hạnh phúc đối với hai con người mới quen nhau và một chú hổ con tìm được người chăm sóc nó thay mẹ
Không biết, tương lai sẽ ra sao………………..
hình con hổ Izumin và Xya "nhặt" được này..........
Tác giả :
Đường Tâm