Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Chương 126
Izumin day day hai bên trán, mơ màng ngồi dậy, mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng nhưng tay đã vươn sang bên cạnh tìm kiếm người nào đó…
Kết quả tìm kiếm là không thấy ai cả, thậm chí bên cạnh lạnh toát không hơi ấm…
Izumin âm thầm thở dài, chắc Asisư lại giận mình tiếp nên bỏ về phòng ngủ rồi, phải đi kiếm nàng thôi! Trễ rồi sao bà Mura không vào gọi hắn dậy, để hắn ngủ đến mụ mị đầu óc thế này?
- Bà Mura…
- Hoàng tử, người đã dậy.
- Ừ, hoàng phi Asisư đâu?
- Hoàng tử có muốn ăn gì không?
- Dọn lên đi, ta ăn cùng nàng, nàng đã ăn sáng chưa?
Bà Mura không trả lời, quỳ thụp xuống sàn nhà, mấy tì nữ phía sau cũng vội quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn hay lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Izumin bắt đầu tỉnh táo, cảm thấy kì lạ, hình như có gì đó không ổn cho lắm, vội đỡ bà Mura dậy hỏi dồn:
- Asisư đâu? Bà Mura, Asisư đâu?
Bà Mura ngoảnh mặt sang phía khác, ánh mắt bối rối. Izumin hốt hoảng đi ra khỏi phòng, lao vun vút về phía cung điện của Asisư, trên đường đi gặp bao nhiêu người cúi đầu chào hắn cũng mặc kệ không để tâm tới, cứ để cho bọn họ quỳ đó, dùng tốc độ nhanh nhất, thô lỗ đạp tung cửa phòng của Asisư ra…
Bên trong trống rỗng không có bóng dáng của ai, những thứ vật dụng hằng ngày của Asisư cũng không thấy…
Asisư, nàng được lắm, dám hạ thuốc mê lên người ta rồi bỏ trốn, nàng được lắm…
Được lắm…
Izumin thất thần một hồi lâu, sau đó ánh mắt lạnh như băng không thấy một tia ấm áp, gọi ông đội trưởng cùng đoàn hộ vệ đến:
- Hoàng phi bỏ đi đâu, tại sao các người không bắt lại?
- Thưa hoàng tử, …
- Nói, đừng nghĩ mình là cận vệ của ta rồi muốn làm gì thì làm
- Hoàng tử, hoàng phi đến Assyria để cứu hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập rồi ạ…
- Ai dám cho nàng đi khi chưa có lệnh của ta?
Izumin gằn giọng chất vấn, ánh mắt sắc bén khiến cả đoàn thị vệ bối rối, không ai dám nhìn thẳng, không biết phải trả lời thế nào… May mắn thay bà Mura đuổi theo đến nơi, thở hổn hển vài nhịp rồi quỳ xuống, giải trình lí do giúp đỡ mọi người:
- Tâu hoàng tử, hoàng phi đi cùng một đoàn lái buôn ra khỏi nơi này…
- Lái buôn, lái buôn Ai Cập…
Izumin từ từ siết tay thành nắm đấm, Asisư, ta thật sự muốn giết chết nàng, hóa ra nàng giả vờ gần gũi ta chỉ để lập mưu trốn thoát khỏi ta, trong lòng dâng lên cảm xúc thất vọng cùng tức giận mãnh liệt, đứng dậy đạp đổ cả bàn đá to lớn bên cạnh, mắt nguy hiểm nhìn ra bên ngoài.
- Chuẩn bị đến Assyria.
- Vâng, thưa hoàng tử.
Kết quả tìm kiếm là không thấy ai cả, thậm chí bên cạnh lạnh toát không hơi ấm…
Izumin âm thầm thở dài, chắc Asisư lại giận mình tiếp nên bỏ về phòng ngủ rồi, phải đi kiếm nàng thôi! Trễ rồi sao bà Mura không vào gọi hắn dậy, để hắn ngủ đến mụ mị đầu óc thế này?
- Bà Mura…
- Hoàng tử, người đã dậy.
- Ừ, hoàng phi Asisư đâu?
- Hoàng tử có muốn ăn gì không?
- Dọn lên đi, ta ăn cùng nàng, nàng đã ăn sáng chưa?
Bà Mura không trả lời, quỳ thụp xuống sàn nhà, mấy tì nữ phía sau cũng vội quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn hay lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Izumin bắt đầu tỉnh táo, cảm thấy kì lạ, hình như có gì đó không ổn cho lắm, vội đỡ bà Mura dậy hỏi dồn:
- Asisư đâu? Bà Mura, Asisư đâu?
Bà Mura ngoảnh mặt sang phía khác, ánh mắt bối rối. Izumin hốt hoảng đi ra khỏi phòng, lao vun vút về phía cung điện của Asisư, trên đường đi gặp bao nhiêu người cúi đầu chào hắn cũng mặc kệ không để tâm tới, cứ để cho bọn họ quỳ đó, dùng tốc độ nhanh nhất, thô lỗ đạp tung cửa phòng của Asisư ra…
Bên trong trống rỗng không có bóng dáng của ai, những thứ vật dụng hằng ngày của Asisư cũng không thấy…
Asisư, nàng được lắm, dám hạ thuốc mê lên người ta rồi bỏ trốn, nàng được lắm…
Được lắm…
Izumin thất thần một hồi lâu, sau đó ánh mắt lạnh như băng không thấy một tia ấm áp, gọi ông đội trưởng cùng đoàn hộ vệ đến:
- Hoàng phi bỏ đi đâu, tại sao các người không bắt lại?
- Thưa hoàng tử, …
- Nói, đừng nghĩ mình là cận vệ của ta rồi muốn làm gì thì làm
- Hoàng tử, hoàng phi đến Assyria để cứu hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập rồi ạ…
- Ai dám cho nàng đi khi chưa có lệnh của ta?
Izumin gằn giọng chất vấn, ánh mắt sắc bén khiến cả đoàn thị vệ bối rối, không ai dám nhìn thẳng, không biết phải trả lời thế nào… May mắn thay bà Mura đuổi theo đến nơi, thở hổn hển vài nhịp rồi quỳ xuống, giải trình lí do giúp đỡ mọi người:
- Tâu hoàng tử, hoàng phi đi cùng một đoàn lái buôn ra khỏi nơi này…
- Lái buôn, lái buôn Ai Cập…
Izumin từ từ siết tay thành nắm đấm, Asisư, ta thật sự muốn giết chết nàng, hóa ra nàng giả vờ gần gũi ta chỉ để lập mưu trốn thoát khỏi ta, trong lòng dâng lên cảm xúc thất vọng cùng tức giận mãnh liệt, đứng dậy đạp đổ cả bàn đá to lớn bên cạnh, mắt nguy hiểm nhìn ra bên ngoài.
- Chuẩn bị đến Assyria.
- Vâng, thưa hoàng tử.
Tác giả :
Lăng Lam Ca