Nụ Hoa Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ
Chương 5-1: Bàn về cách khiến một người địa cầu bình thường phát điên
Không bật đèn phòng ngủ thực tối tăm, giống như trong nội tâm Lyon · Jackson.
Hắn ngồi dậy.
Hắn chống gậy đứng lên, sau đó lặng lẽ mà tiếp cận cửa phòng ngủ, mở cửa, bên ngoài cũng là một mảnh tối đen. Nương theo ánh trăng mỏng manh, hắn nhìn thấy nam tử Châu Á kia đang cuộn mình ngủ trên ghế sa lông.
Lyon nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, tìm thấy vị trí van bình gas chậm rãi vặn mở, hắn cuối cùng nhìn thoáng qua Hồ Bất Thích trên ghế sa lông ——qua một giờ nữa, người kia chính là người chết.
Lyon đẩy cửa nhà Hồ Bất Thích, đèn hành lang là loại cảm ứng, hắn vừa ra khỏi cửa đèn liền sáng. Hiện tại thời gian là rạng sang ba giờ, đại bộ phận người còn đắm chìm trong mộng đẹp.
Lyon vào thang máy, sau đó trực tiếp ấn phím tầng dưới chót, thời điểm ngón tay rời khỏi phím ấn, hắn ngẩn người, cơ hồ là đồng thời, hắn phát hiện nút số 3 sáng lên.
Này ý nghĩa là có người ở lầu ba ấn đợi thang máy.
Hiện tại muốn đi ra ngoài đã là không có khả năng, thang máy đã bắt đầu đi xuống, Lyon chỉ có thể ở thời điểm thang máy dừng lại cúi đầu. Hắn không muốn người vào nhìn thấy diện mạo bản thân, dù sao nhiều người nhìn thấy mình, có lẽ về sau sẽ có thêm nhiều phiền toái.
Nhưng mà lại không có ai tiến vào.
Lyon ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua cửa thang máy mở rộng, hắn nhìn thấy trong hành lang tối om, ngoài cửa không có một bong người.
Một trận gió lạnh từ bên cạnh hắn thổi qua, Lyon kinh ngạc phát hiện đèn hành lang sáng, từ ngọn đèn cách hắn gần nhất bắt đầu sáng lên, từ gần ra xa, một cái một cái sang lên, tựa như có người đang đi dưới đèn.
Lyon hạ mí mắt đang giật giật.
Cửa thang máy đóng lại.
(…Phòng 303 lầu ba: pháp kéo ngươi, nguyên quán hành tinh Brown đức, người trong suốt, nhân viên rửa đường, bình thường luôn về nhà vào rạng sáng ba giờ rưỡi—— trích từ bút ký điều tra bí mật của đề sóng thượng giáo.)
Thời điểm ra khỏi thang máy, Lyon thật sâu nhìn thoáng qua cửa thang máy phía sau mình, lập tức bước lên đường đi trước hoa viên nhỏ.
Hoa viên thoạt nhìn tựa hồ không giống đêm qua, chính là thoạt nhìn mà thôi?
“Cây kia như thế nào không có!” Lyon lập tức phát hiện một sự thật làm hắn vô cùng khiếp sợ!
Đáng chết! Hắn sớm nên nghĩ đến, cây kia đổ lên người mình làm sao có khả năng hoàn hảo không tổn hao gì?! Hắn quả nhiên bị đập đến hư đầu!
Nguyên bản chỗ cái cây kia đổ đã được trồng những thứ thực vật khác, chưa từ bỏ ý định Lyon quỳ trên mặt đất, dựa vào ấn tượng nơi chôn túi du lịch đào xuống. Hắn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng: gói to kia hắn chôn rất sâu, túi du lịch lại là màu nâu, có lẽ sẽ không xui xẻo bị người khác phát hiện như vậy …
Mười lăm phút sau, ba cái hố lớn rỗng tuếch há to cái miệng rộng tối đen, giống như nói cho hắn biết: xem đi, ngươi chính là xui xẻo như vậy!
Đáng chết! Tiền không có! Trừ bỏ tiền, trong gói to còn có công cụ mình gây án a! Này nếu như bị người khác phát hiện ——
Xoạch một tiếng, cái gậy dùng để đào đất trong tay Lyon rơi xuống đất.
“Ai?!” Dư quang đuôi mắt thấy một thân ảnh màu trắng chợt lóe qua, Lyon mãnh ngẩng đầu lên.
“Ai, rất xin lỗi ——” thanh âm non nớt khiến Lyon ngẩn người, bám một thân cây bên cạnh đứng lên, hắn thấy thân ảnh màu trắng đứng cách đó không xa.
Đó là một cô gái nhỏ, sáu bảy tuổi, có một đầu tóc dài đến bả vai dưới ánh trăng thoạt nhìn như màu ngân bạch, trong tay cô bé không ôm búp bê giống như những cô bé khác, mà là cầm một cái xẻng.
Từ từ! Cái xẻng——
“Đã trễ thế này, cháu cầm cái xẻng làm cái gì?” Lyon chậm rãi đi về phía cô bé.
“Cháu, cháu chuẩn bị tưới nước tùng thổ cho cây cối.” Thanh âm của cô bé sợ hãi, cô bé bắt đầu lui về phía sau.
Nhưng mà Lyon không cho cô thời gian chạy trốn, hắn chạy tới trước người bé gái, khom lưng xuống thẳng đến vị trí song song tầm mắt của cô bé, tầm mắt Lyon cuối cùng dừng trên cái xẻng nhỏ trên tay trái của cô, trên mặt rất sạch sẽ, không có bùn đất, xem ra bé con này nói nói thật, cô còn chưa kịp động những thực vật đó.
“Dưới tàng cây có một gói to, có phải cháu cầm đi hay không?”
“… Không! Cháu không có lấy!” Bé gái nhỏ giọng nói.
“Nói cho chú, cháu có phải thường xuyên chơi trong hoa viên không?” Lyon ý đồ lộ ra một tia mỉm cười hòa ái, bất quá hiển nhiên biểu hiện của hắn rất thất bại, sau khi hắn mỉm cười, bé gái run rẩy lợi hại hơn.
“… Vâng.” Cô bé gật đầu.
“Đứa trẻ ngoan, cháu biết chú là ai không?” Lyon hé mắt.
“…” Bé gái cắn cắn môi, ngay khi Lyon cho rằng đối phương muốn lắc đầu, cô bé gật gật đầu, “Cháu biết, chú là cái chú tối qua bị cây đổ vào người.”
Đúng là một chuyện ngoài ý muốn.
“Cha mẹ cháu thật sự là không dạy dỗ con gái a, trễ như vậy, còn cho cháu chạy loạn…” Trong mắt Lyon hiện lên một tia nguy hiểm.
“Cháu, cháu không có cha mẹ, cháu cùng em trai sống cùng nhau.” Tuy rằng sợ hãi, cô bé vẫn dũng cảm biện hộ cho cha mẹ của mình.
Cô nhi sao? Thân phận này rất tốt.
“A? Kia nói cho chú biết được không? Sauk hi chú bị đưa đến bệnh viện, có ai lại tới hoa viên này?” Nhìn chằm chằm miệng bé gái, trong lòng Lyon ẩn ẩn có một tia áp lực chờ mong.
Sự tình vẫn là có chuyển cơ! Nói! Nói mau a!
Hắn bức thiết ảnh hưởng tới bé gái, bé con nuốt nước miếng một cái, một lúc lâu hộc ra đáp án.
“Kiệt thụy, anh kiệt thụy lại tới đây.”
Nói xong, cô bé yếu ớt hỏi, “Chú, cháu có thể đi chưa? Cháu còn muốn đi tưới nước bón phân cho cây …”
Lyon lộ ra một tia vừa lòng mỉm cười.
“Thích chăm sóc cây cối như vậy a, vậy tự mình biến thành phân bón cho thực vật đi.”
Chặt cổ bé gái, Lyon ném cô bé vào trong cái hố lúc trước đào ra, sau đó đắp đất thật dày lên.
Hắn ngồi dậy.
Hắn chống gậy đứng lên, sau đó lặng lẽ mà tiếp cận cửa phòng ngủ, mở cửa, bên ngoài cũng là một mảnh tối đen. Nương theo ánh trăng mỏng manh, hắn nhìn thấy nam tử Châu Á kia đang cuộn mình ngủ trên ghế sa lông.
Lyon nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, tìm thấy vị trí van bình gas chậm rãi vặn mở, hắn cuối cùng nhìn thoáng qua Hồ Bất Thích trên ghế sa lông ——qua một giờ nữa, người kia chính là người chết.
Lyon đẩy cửa nhà Hồ Bất Thích, đèn hành lang là loại cảm ứng, hắn vừa ra khỏi cửa đèn liền sáng. Hiện tại thời gian là rạng sang ba giờ, đại bộ phận người còn đắm chìm trong mộng đẹp.
Lyon vào thang máy, sau đó trực tiếp ấn phím tầng dưới chót, thời điểm ngón tay rời khỏi phím ấn, hắn ngẩn người, cơ hồ là đồng thời, hắn phát hiện nút số 3 sáng lên.
Này ý nghĩa là có người ở lầu ba ấn đợi thang máy.
Hiện tại muốn đi ra ngoài đã là không có khả năng, thang máy đã bắt đầu đi xuống, Lyon chỉ có thể ở thời điểm thang máy dừng lại cúi đầu. Hắn không muốn người vào nhìn thấy diện mạo bản thân, dù sao nhiều người nhìn thấy mình, có lẽ về sau sẽ có thêm nhiều phiền toái.
Nhưng mà lại không có ai tiến vào.
Lyon ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua cửa thang máy mở rộng, hắn nhìn thấy trong hành lang tối om, ngoài cửa không có một bong người.
Một trận gió lạnh từ bên cạnh hắn thổi qua, Lyon kinh ngạc phát hiện đèn hành lang sáng, từ ngọn đèn cách hắn gần nhất bắt đầu sáng lên, từ gần ra xa, một cái một cái sang lên, tựa như có người đang đi dưới đèn.
Lyon hạ mí mắt đang giật giật.
Cửa thang máy đóng lại.
(…Phòng 303 lầu ba: pháp kéo ngươi, nguyên quán hành tinh Brown đức, người trong suốt, nhân viên rửa đường, bình thường luôn về nhà vào rạng sáng ba giờ rưỡi—— trích từ bút ký điều tra bí mật của đề sóng thượng giáo.)
Thời điểm ra khỏi thang máy, Lyon thật sâu nhìn thoáng qua cửa thang máy phía sau mình, lập tức bước lên đường đi trước hoa viên nhỏ.
Hoa viên thoạt nhìn tựa hồ không giống đêm qua, chính là thoạt nhìn mà thôi?
“Cây kia như thế nào không có!” Lyon lập tức phát hiện một sự thật làm hắn vô cùng khiếp sợ!
Đáng chết! Hắn sớm nên nghĩ đến, cây kia đổ lên người mình làm sao có khả năng hoàn hảo không tổn hao gì?! Hắn quả nhiên bị đập đến hư đầu!
Nguyên bản chỗ cái cây kia đổ đã được trồng những thứ thực vật khác, chưa từ bỏ ý định Lyon quỳ trên mặt đất, dựa vào ấn tượng nơi chôn túi du lịch đào xuống. Hắn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng: gói to kia hắn chôn rất sâu, túi du lịch lại là màu nâu, có lẽ sẽ không xui xẻo bị người khác phát hiện như vậy …
Mười lăm phút sau, ba cái hố lớn rỗng tuếch há to cái miệng rộng tối đen, giống như nói cho hắn biết: xem đi, ngươi chính là xui xẻo như vậy!
Đáng chết! Tiền không có! Trừ bỏ tiền, trong gói to còn có công cụ mình gây án a! Này nếu như bị người khác phát hiện ——
Xoạch một tiếng, cái gậy dùng để đào đất trong tay Lyon rơi xuống đất.
“Ai?!” Dư quang đuôi mắt thấy một thân ảnh màu trắng chợt lóe qua, Lyon mãnh ngẩng đầu lên.
“Ai, rất xin lỗi ——” thanh âm non nớt khiến Lyon ngẩn người, bám một thân cây bên cạnh đứng lên, hắn thấy thân ảnh màu trắng đứng cách đó không xa.
Đó là một cô gái nhỏ, sáu bảy tuổi, có một đầu tóc dài đến bả vai dưới ánh trăng thoạt nhìn như màu ngân bạch, trong tay cô bé không ôm búp bê giống như những cô bé khác, mà là cầm một cái xẻng.
Từ từ! Cái xẻng——
“Đã trễ thế này, cháu cầm cái xẻng làm cái gì?” Lyon chậm rãi đi về phía cô bé.
“Cháu, cháu chuẩn bị tưới nước tùng thổ cho cây cối.” Thanh âm của cô bé sợ hãi, cô bé bắt đầu lui về phía sau.
Nhưng mà Lyon không cho cô thời gian chạy trốn, hắn chạy tới trước người bé gái, khom lưng xuống thẳng đến vị trí song song tầm mắt của cô bé, tầm mắt Lyon cuối cùng dừng trên cái xẻng nhỏ trên tay trái của cô, trên mặt rất sạch sẽ, không có bùn đất, xem ra bé con này nói nói thật, cô còn chưa kịp động những thực vật đó.
“Dưới tàng cây có một gói to, có phải cháu cầm đi hay không?”
“… Không! Cháu không có lấy!” Bé gái nhỏ giọng nói.
“Nói cho chú, cháu có phải thường xuyên chơi trong hoa viên không?” Lyon ý đồ lộ ra một tia mỉm cười hòa ái, bất quá hiển nhiên biểu hiện của hắn rất thất bại, sau khi hắn mỉm cười, bé gái run rẩy lợi hại hơn.
“… Vâng.” Cô bé gật đầu.
“Đứa trẻ ngoan, cháu biết chú là ai không?” Lyon hé mắt.
“…” Bé gái cắn cắn môi, ngay khi Lyon cho rằng đối phương muốn lắc đầu, cô bé gật gật đầu, “Cháu biết, chú là cái chú tối qua bị cây đổ vào người.”
Đúng là một chuyện ngoài ý muốn.
“Cha mẹ cháu thật sự là không dạy dỗ con gái a, trễ như vậy, còn cho cháu chạy loạn…” Trong mắt Lyon hiện lên một tia nguy hiểm.
“Cháu, cháu không có cha mẹ, cháu cùng em trai sống cùng nhau.” Tuy rằng sợ hãi, cô bé vẫn dũng cảm biện hộ cho cha mẹ của mình.
Cô nhi sao? Thân phận này rất tốt.
“A? Kia nói cho chú biết được không? Sauk hi chú bị đưa đến bệnh viện, có ai lại tới hoa viên này?” Nhìn chằm chằm miệng bé gái, trong lòng Lyon ẩn ẩn có một tia áp lực chờ mong.
Sự tình vẫn là có chuyển cơ! Nói! Nói mau a!
Hắn bức thiết ảnh hưởng tới bé gái, bé con nuốt nước miếng một cái, một lúc lâu hộc ra đáp án.
“Kiệt thụy, anh kiệt thụy lại tới đây.”
Nói xong, cô bé yếu ớt hỏi, “Chú, cháu có thể đi chưa? Cháu còn muốn đi tưới nước bón phân cho cây …”
Lyon lộ ra một tia vừa lòng mỉm cười.
“Thích chăm sóc cây cối như vậy a, vậy tự mình biến thành phân bón cho thực vật đi.”
Chặt cổ bé gái, Lyon ném cô bé vào trong cái hố lúc trước đào ra, sau đó đắp đất thật dày lên.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tang