Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!
Chương 34: Thân phận Cố Hàn Băng
Thấy người bước vào là một nam một nữ, mọi người không khỏi ghé mắt nhìn rõ hơn, càng nhìn càng kinh diễm,người con trai bên cạnh nữ có khuôn mặt tuấn tú, ăn mặt không sang trọng, luôn đi đằng sau người con gái xinh đẹp như thể hắn là người hầu của nữ hoàng.
Cái đáng chú ý nhất chính là cô gái xinh đẹp,không từ ngữ nào diễn tả được vẻ đẹp của cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy có mái tóc màu bạc được ánh đèn xung quanh bữa tiệc chiếu lên mái tóc càng tỏa sáng đẹp đẽ lung linh nhất thế gian,
mái tóc bạc này không cầu kì xa hoa, chỉ dùng dây ruy băng màu tím ánh vàng cột lên một phần mái tóc,xung quanh biên mái tóc được cột,được gắn thêm vài bông hoa nhỏ li ti màu đỏ càng nổi bật lên như đóa hoa mạn đà la nở rộ trong đêm.
Dung nhan tuyệt mĩ được che lại bằng mặt nạ bạc chỉ chừa lại một phần nửa dưới khuôn mặt,
đôi mắt phượng tím hồng trong suốt huyền bí,quyến rũ như có như không quang mang sâu không thấy đáy khẽ đảo nhìn mọi người,
đó là đôi mắt như thế nào, không phải xinh đẹp, không phải uy nghiêm,mà là một đôi mắt trong suốt,không bi, không ai,
tựa như nhìn thấu lòng người khiến người khác phải run sợ, không muốn nhìn thẳng, cái mũi cao thanh tú như được bàn tay thượng đế phác họa rất đẹp,cũng không che giấu được đằng sau khuôn mặt xinh đẹp này.
đôi môi không tô son mà đỏ mọng căng tròn như quả sơri khẽ cười như có như không lạnh nhạt, khí chất tỏa ra như nữ vương mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã,cao quí,lạnh lùng mà xa cách.
Cô mặc váy dài không hở ngực cũng không kín mờ ảo mông lung, màu đen tuyền như màn đêm huyền bí xẻ đùi, ôm sát dáng người thon gọn,
chiếc cổ non đẹp đeo dây chuyền đá thạch anh màu đỏ quyến rũ, đây là dây chuyền số lượng có hạn chưa từng có trên thế giới.
đôi chân thon dài mềm mượt trắng noãn kết hợp với váy và đôi giày màu đen có đính đá kim cương bạc thật đẹp khiến người ta liên tưởng muốn chạm vào,
có thể nói dáng người này là vưu vật độc nhất vô nhị nhất thế gian không có người thứ hai đẹp hơn cô, ngay cả Cố Tiêu Nhi không sánh được vẻ đẹp của cô.
Mọi người xung quanh ai nấy cũng đều ngạc nhiên, kinh hãi không thôi.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao không ngớt, muốn biết cô gái này là ai, nhìn vào khí chất có thể đoán được không phải là người bình thường, kì quái a bọn họ biết người này sao.
Những người Cố gia sau khi kinh ngạc,phúc chốt liền bình tĩnh, Cố Lâm Hùng ho khan muốn mọi người im lặng,
quả nhiên ngay lập tức mọi người đều im lặng, chờ đợi nghe,ông hài lòng sau đó ông nhìn người bước vào,ông cười nhẹ, giọng nói nhẹ mà có uy lực hỏi.
“ Xin hỏi cô là ai, nếu có thể thì giới thiệu cho chúng tôi biết thân phận của cô,để chúng tôi không phải rối rắm”
Cố Hàn Băng nhìn ông nói mà buồn cười, nở nụ cười trào phúng nhưng trong mắt mọi người thì là nụ cười đẹp mê hồn.
“Tôi là ai, ông xứng biết sao”
Mọi người không khỏi ‘Ồ’,ai nấy ngạc nhiên trước câu nói trực tiếp như vậy, họ cảm thấy cô gái này điên rồi sao,thật bội phục trước cô gái xinh đẹp cam đảm này,
vậy mà dám đối đầu với chủ tịch,bộ cô là Chủ tịch một nước hay sao mà nói vậy,người trước mặt cô là người có địa vị cao a, là một trong tứ đại gia tộc chứ không phải người bình thường đâu nha.
Mọi người hồi hộp, cười vui sướng thấy người gặp họa, xem kịch vui chờ chủ tịch Cố phán quyết cô gái xinh đẹp này.
Còn Cố Tiêu Nhi từ khi thấy cô bước vào thấy vẻ đẹp khiến mọi người bị thu hút bởi cô thì ả lập tức ghen tị, tức giận.
Cô ta là ai lại dám đoạt đi hào quang của ả, ả mới là người đứng trên đỉnh cao này, không ai được phép cao hơn ả, móng tay đâm sâu lòng bàn tay mặc kệ cơn đau, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như muốn giết người vậy.
(tg: có lầm không vậy cô kia, làm ơn đi nha, coi chừng chơi lửa có ngày bị bỏng nha cô kia *ánh mắt khinh miệt)
Khi nghe đối phương nói ‘ông xứng sao’ ả liền kinh ngạc, cô ta điên sao, hay đầu bị ngu, ả là con gái của chủ tịch là một tiểu công chúa trong gia tộc mạnh nhất, không ai dám đối đầu ả, hễ ai gặp ả đều phải cúi đầu nha.
Còn cha ả là người mà ai gặp cũng phải cúi đầu tôn kính, nịnh nọt, lấy lòng, còn cô thì khinh thường họ, chuyện này là sao, nhìn thân phận có vẻ như cô ta là tiểu thư của nhà nào chăng nên mới nói loạn sao.
Quả nhiên, sắc mặt ông tái mét, nhìn chằm chằm tức giận nhìn cô gái láo xược này.
“cô gái,cô tốt nhất cẩn thận lời nói của mình,cô cho dù có thân phận cao quí đến đâu thì không nên quá phận,
nếu không chúng tôi lập tức kéo cô rời khỏi đây, nơi này không phải là nhà cô, mặc cô muốn làm gì, cô là vãn bối hẳn phải tôn trọng trưởng bối chứ cô gái”
=== ========= tiểu kịch trường==== =======
chúng nam: Băng nhi a~
CHB: *ngó lơ, xem phim*
hai bảo bối: *cười âm mưu* 'chậc, chúng cha bắt đầu rồi sao, mẹ không dễ tha đâu nha, ai biểu hoa đào quá nhiều làm gì hắc hắc, cùng lắm thì giới thiệu cho mẹ một người chồng khác'
chúng nam: *nhìn vợ làm bơ họ liền Ủy khuất* Băng nhi ~~~
CHB: *rùng mình, tiếp tục coi phim, khóe miệng co rúm*
hai bảo bối:* nhìn chúng baba đang oán phu liền hắc tuyến* 'đây là các ba chúng nó sao'
Chúng nam: *tiếp tục kêu vợ* Băng nhi, tụi anh sai lầm rồi.
CHB: *liếc mắt nhìn chồng cười tà* Ân~
chúng nam:* mắt sáng rực* Băng nhi~ em tha thứ rồi đúng không, đúng không...
CHB: *ánh mắt vô tội nhìn chồng* có sao, thật ngại quá, nợ đào hoa của các anh thì em không xử lí, cùng lắm thì thiến cho hết nợ, các anh thấy sao, Hử.
chúng nam: *hắc tuyến, cười tà* em mà thiến thì tích đức của em không có nha Băng nhi.
CHB: *cười giảo hoạt* không có các anh thì em cùng các con đi tìm người chồng hoặc cha của các con khác, đàn ông có cả khối nha.
hai bảo bối:*hiểu ý liền phối hợp * đúng nha, các baba quá đào hoa rồi,chúng con sợ bị đào hoa của các cha nhấn chìm tụi con lắm, phải kiếm cho mẹ chúng con một người chồng xấu xí, có nhân phẩm, có tài là được.
chúng nam: * tức giận, trừng mắt hét* các em dám..
CHB và bảo bối: *một bên nhướng mài, cười tà, một bên cười hắc hắc* dám sao không.
Chúng nam: *đen mặt, đổ mồ hôi lạnh* Ách.. haha sao có thể, tụi anh lập tức chặt đứt hoa đào ngay.'vèo'
*suy nghĩ chúng nam bi phẫn*:' đùa sao, thiến đi thì còn đâu có thể ăn 'thịt' vợ yêu chứ.
Cái đáng chú ý nhất chính là cô gái xinh đẹp,không từ ngữ nào diễn tả được vẻ đẹp của cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy có mái tóc màu bạc được ánh đèn xung quanh bữa tiệc chiếu lên mái tóc càng tỏa sáng đẹp đẽ lung linh nhất thế gian,
mái tóc bạc này không cầu kì xa hoa, chỉ dùng dây ruy băng màu tím ánh vàng cột lên một phần mái tóc,xung quanh biên mái tóc được cột,được gắn thêm vài bông hoa nhỏ li ti màu đỏ càng nổi bật lên như đóa hoa mạn đà la nở rộ trong đêm.
Dung nhan tuyệt mĩ được che lại bằng mặt nạ bạc chỉ chừa lại một phần nửa dưới khuôn mặt,
đôi mắt phượng tím hồng trong suốt huyền bí,quyến rũ như có như không quang mang sâu không thấy đáy khẽ đảo nhìn mọi người,
đó là đôi mắt như thế nào, không phải xinh đẹp, không phải uy nghiêm,mà là một đôi mắt trong suốt,không bi, không ai,
tựa như nhìn thấu lòng người khiến người khác phải run sợ, không muốn nhìn thẳng, cái mũi cao thanh tú như được bàn tay thượng đế phác họa rất đẹp,cũng không che giấu được đằng sau khuôn mặt xinh đẹp này.
đôi môi không tô son mà đỏ mọng căng tròn như quả sơri khẽ cười như có như không lạnh nhạt, khí chất tỏa ra như nữ vương mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã,cao quí,lạnh lùng mà xa cách.
Cô mặc váy dài không hở ngực cũng không kín mờ ảo mông lung, màu đen tuyền như màn đêm huyền bí xẻ đùi, ôm sát dáng người thon gọn,
chiếc cổ non đẹp đeo dây chuyền đá thạch anh màu đỏ quyến rũ, đây là dây chuyền số lượng có hạn chưa từng có trên thế giới.
đôi chân thon dài mềm mượt trắng noãn kết hợp với váy và đôi giày màu đen có đính đá kim cương bạc thật đẹp khiến người ta liên tưởng muốn chạm vào,
có thể nói dáng người này là vưu vật độc nhất vô nhị nhất thế gian không có người thứ hai đẹp hơn cô, ngay cả Cố Tiêu Nhi không sánh được vẻ đẹp của cô.
Mọi người xung quanh ai nấy cũng đều ngạc nhiên, kinh hãi không thôi.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao không ngớt, muốn biết cô gái này là ai, nhìn vào khí chất có thể đoán được không phải là người bình thường, kì quái a bọn họ biết người này sao.
Những người Cố gia sau khi kinh ngạc,phúc chốt liền bình tĩnh, Cố Lâm Hùng ho khan muốn mọi người im lặng,
quả nhiên ngay lập tức mọi người đều im lặng, chờ đợi nghe,ông hài lòng sau đó ông nhìn người bước vào,ông cười nhẹ, giọng nói nhẹ mà có uy lực hỏi.
“ Xin hỏi cô là ai, nếu có thể thì giới thiệu cho chúng tôi biết thân phận của cô,để chúng tôi không phải rối rắm”
Cố Hàn Băng nhìn ông nói mà buồn cười, nở nụ cười trào phúng nhưng trong mắt mọi người thì là nụ cười đẹp mê hồn.
“Tôi là ai, ông xứng biết sao”
Mọi người không khỏi ‘Ồ’,ai nấy ngạc nhiên trước câu nói trực tiếp như vậy, họ cảm thấy cô gái này điên rồi sao,thật bội phục trước cô gái xinh đẹp cam đảm này,
vậy mà dám đối đầu với chủ tịch,bộ cô là Chủ tịch một nước hay sao mà nói vậy,người trước mặt cô là người có địa vị cao a, là một trong tứ đại gia tộc chứ không phải người bình thường đâu nha.
Mọi người hồi hộp, cười vui sướng thấy người gặp họa, xem kịch vui chờ chủ tịch Cố phán quyết cô gái xinh đẹp này.
Còn Cố Tiêu Nhi từ khi thấy cô bước vào thấy vẻ đẹp khiến mọi người bị thu hút bởi cô thì ả lập tức ghen tị, tức giận.
Cô ta là ai lại dám đoạt đi hào quang của ả, ả mới là người đứng trên đỉnh cao này, không ai được phép cao hơn ả, móng tay đâm sâu lòng bàn tay mặc kệ cơn đau, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như muốn giết người vậy.
(tg: có lầm không vậy cô kia, làm ơn đi nha, coi chừng chơi lửa có ngày bị bỏng nha cô kia *ánh mắt khinh miệt)
Khi nghe đối phương nói ‘ông xứng sao’ ả liền kinh ngạc, cô ta điên sao, hay đầu bị ngu, ả là con gái của chủ tịch là một tiểu công chúa trong gia tộc mạnh nhất, không ai dám đối đầu ả, hễ ai gặp ả đều phải cúi đầu nha.
Còn cha ả là người mà ai gặp cũng phải cúi đầu tôn kính, nịnh nọt, lấy lòng, còn cô thì khinh thường họ, chuyện này là sao, nhìn thân phận có vẻ như cô ta là tiểu thư của nhà nào chăng nên mới nói loạn sao.
Quả nhiên, sắc mặt ông tái mét, nhìn chằm chằm tức giận nhìn cô gái láo xược này.
“cô gái,cô tốt nhất cẩn thận lời nói của mình,cô cho dù có thân phận cao quí đến đâu thì không nên quá phận,
nếu không chúng tôi lập tức kéo cô rời khỏi đây, nơi này không phải là nhà cô, mặc cô muốn làm gì, cô là vãn bối hẳn phải tôn trọng trưởng bối chứ cô gái”
=== ========= tiểu kịch trường==== =======
chúng nam: Băng nhi a~
CHB: *ngó lơ, xem phim*
hai bảo bối: *cười âm mưu* 'chậc, chúng cha bắt đầu rồi sao, mẹ không dễ tha đâu nha, ai biểu hoa đào quá nhiều làm gì hắc hắc, cùng lắm thì giới thiệu cho mẹ một người chồng khác'
chúng nam: *nhìn vợ làm bơ họ liền Ủy khuất* Băng nhi ~~~
CHB: *rùng mình, tiếp tục coi phim, khóe miệng co rúm*
hai bảo bối:* nhìn chúng baba đang oán phu liền hắc tuyến* 'đây là các ba chúng nó sao'
Chúng nam: *tiếp tục kêu vợ* Băng nhi, tụi anh sai lầm rồi.
CHB: *liếc mắt nhìn chồng cười tà* Ân~
chúng nam:* mắt sáng rực* Băng nhi~ em tha thứ rồi đúng không, đúng không...
CHB: *ánh mắt vô tội nhìn chồng* có sao, thật ngại quá, nợ đào hoa của các anh thì em không xử lí, cùng lắm thì thiến cho hết nợ, các anh thấy sao, Hử.
chúng nam: *hắc tuyến, cười tà* em mà thiến thì tích đức của em không có nha Băng nhi.
CHB: *cười giảo hoạt* không có các anh thì em cùng các con đi tìm người chồng hoặc cha của các con khác, đàn ông có cả khối nha.
hai bảo bối:*hiểu ý liền phối hợp * đúng nha, các baba quá đào hoa rồi,chúng con sợ bị đào hoa của các cha nhấn chìm tụi con lắm, phải kiếm cho mẹ chúng con một người chồng xấu xí, có nhân phẩm, có tài là được.
chúng nam: * tức giận, trừng mắt hét* các em dám..
CHB và bảo bối: *một bên nhướng mài, cười tà, một bên cười hắc hắc* dám sao không.
Chúng nam: *đen mặt, đổ mồ hôi lạnh* Ách.. haha sao có thể, tụi anh lập tức chặt đứt hoa đào ngay.'vèo'
*suy nghĩ chúng nam bi phẫn*:' đùa sao, thiến đi thì còn đâu có thể ăn 'thịt' vợ yêu chứ.
Tác giả :
Linh Nana