Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!
Chương 27
Tới tầng hầm chứa xe ,xuống xe cô vào thang máy riêng chỉ dành cho chủ tịch lên thẳng phòng chủ tịch, cửa mở ra thì thấy thư kí Trần chờ sẵn , còn thư kí thấy chủ tịch đã đến cúi đầu cung kính .
“Chủ tịch”
Cô giật đầu rồi vào thẳng phòng cô, ngồi xuống ghế chủ tịch ,cô ngước lên nhìn thư kí đắc lực nhàn nhạt nói.
“Nói đi, việc này được chuẩn bị như thế nào “
“ thưa ngài, như ngài mong muốn ,mọi thứ công trình không xảy ra ngoài ý muốn cả ,ngược lại ngày càng tốt hơn “
“Ừm tốt , tôi muốn biết mấy ngày nay thế nào rồi “
“vẫn bình thường thưa ngài , còn đây là những tài liệu quan trọng về bản hợp đồng của các công ty cần ngài xem xét “
“Ồ , để đó cho tôi, cậu đi ra ngoài làm việc đi”
“vâng.. “
Cô nhìn thư kí lần đầu tiên lộ ra bộ mặt khó xử , cô nghi hoặc .
“Còn việc”
Thư kí Trần do dự chút rồi cầm thư mời đưa cho chủ tịch của anh, anh biết hoàn cảnh của chủ tử là như thế nào ,
bởi anh không chỉ thư kí bình thường mà còn là một trong tứ đại hộ pháp của ngài ấy,
trong quá khứ anh luôn bị khi dễ, bị hắt hủi, bị gia tộc của anh lạnh lùng đem hai mẹ con anh rời khỏi gia tộc , đã rời thì thôi mà vẫn bị người của gia tộc khi dễ ,chế nhạo hai mẹ con anh,
luôn luôn dùng thủ đoạn muốn bức ép mẹ anh vào khuôn khổ , anh phẫn hận muốn giết đám súc sinh nhưng bị mẹ anh ngăn lại,lắc đầu nói không nên,
anh cảm thấy rất tức giận vì cái gì mà đối xử như vậy với hai mẹ con anh chứ, bọn anh làm cái gì sai sao , lại cho là mẹ phản bội gia tộc, cấu kết đàn ông khác chứ.
mẹ nó, anh rất muốn giết chúng nhưng anh biết bản thân anh không đủ mạnh giết chúng, anh hận bản thân bất lực như vậy,
cho đến mẹ anh không chịu nổi sự dày vò của họ thương tâm mà qua đời, anh đau khổ, bất lực, tuyệt vọng, hận thù chồng chất lên nhau .
Sau khi mẹ qua đời , anh ngày ngày tìm cách làm mình mạnh lên , luôn ở đầu xó chợ đánh đập bọn cặn bã, hút thuốc, cướp bóc, v..v..
nhưng cuối cùng bị cảnh sát truy đuổi khi anh gặp rắc rối thì bọn an hem hoảng hốt bỏ lại anh mà chạy,không thèm quay đầu cứu anh ,
anh muốn cười bởi sự ngu ngốc của mình, bạn bè cái gì chứ, toàn là thối nát của xã hội mà thôi, giờ đây đôi mắt anh nhuốm đầy sự hận thù, tuyệt vọng,thất vọng, lạnh lùng.
khi sắp vào tù thì bỗng có một cô gái mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần tây ngắn màu đen, cô khoác áo dài màu đen bên ngoài nhìn đơn giản mà tôn quí,
dưới đuôi áo khoác có hoa văn hoa mạn đà la hoa màu tím kì lạ nhưng lại hợp khí chất của cô xuất hiện trước mặt làm cho mọi người ngớ ngác ,ngỡ ngàng.
Cô gái đó có mái tóc bạc suôn mượt dài tới thắt lưng tỏa ra mềm mại , càng tỏa sáng đẹp đẽ lung linh nhất thế gian .
làn da trắng như tuyết ,mịn màng như sữa ,đôi mày lá liễu,đôi mi dài cong cong như cánh quạt mời gọi.
đôi mắt phượng tím hồng trong suốt huyền bí ,tà mị,yêu diễm,quyến rũ như có như không quang mang sâu không thấy đáy , cái mũi cao thanh tú như được bàn tay thượng đế phác họa rất đẹp,
đôi môi không tô son mà đỏ mọng căng tròn như quả sơri khiến người ta có xúc động muốn cắn lên đó 1 cái cho thỏa mãn, khóe miệng cười như có như không nhìn anh.
khí chất tỏa ra như nữ vương mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã,cao quí ,lạnh lùng trong trẻo mà xa cách, không ai sánh bằng.
dáng người thon gọn , đôi chân thon dài mềm mượt trắng noãn thật đẹp khiến người ta liên tưởng muốn chạm vào,
có thể nói dáng người này là vưu vật độc nhất vô nhị nhất thế gian không có người thứ hai đẹp hơn cô,
đặc biệt nhất là vết bớt trên trán có hình cánh hoa sen máu giữa cánh hoa sen là ngọn lửa màu máu của lửa u minh hỏa càng tôn lên rất kiều diễm ,cao cao tại thượng không ai xâm phạm .
anh còn nghĩ cô không phải là con người mà là tiên tử không còn hơn tiên tử bởi cô vừa giống thiên sứ vừa giống ác ma ,
hai tổ hợp dung hòa vào trên người cô gái này càng phù hợp với cô đến thế nhưng mà cô rốt cuộc là ai chưa kịp cho anh nghĩ thì
Cố Hàn Băng đã đứng trước mặt anh ,giọng nói êm ấm như chim hoàng anh xuất cốc,nhưng không cảm xúc nhìn anh lạnh lùng mà trong trẻo.
“Anh có muốn thoát khỏi đây không”
“Cô là ai”
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ hỏi anh một câu thì anh trả lời tôi muốn hay không là được”
“tôi..”
“Chủ tịch”
Cô giật đầu rồi vào thẳng phòng cô, ngồi xuống ghế chủ tịch ,cô ngước lên nhìn thư kí đắc lực nhàn nhạt nói.
“Nói đi, việc này được chuẩn bị như thế nào “
“ thưa ngài, như ngài mong muốn ,mọi thứ công trình không xảy ra ngoài ý muốn cả ,ngược lại ngày càng tốt hơn “
“Ừm tốt , tôi muốn biết mấy ngày nay thế nào rồi “
“vẫn bình thường thưa ngài , còn đây là những tài liệu quan trọng về bản hợp đồng của các công ty cần ngài xem xét “
“Ồ , để đó cho tôi, cậu đi ra ngoài làm việc đi”
“vâng.. “
Cô nhìn thư kí lần đầu tiên lộ ra bộ mặt khó xử , cô nghi hoặc .
“Còn việc”
Thư kí Trần do dự chút rồi cầm thư mời đưa cho chủ tịch của anh, anh biết hoàn cảnh của chủ tử là như thế nào ,
bởi anh không chỉ thư kí bình thường mà còn là một trong tứ đại hộ pháp của ngài ấy,
trong quá khứ anh luôn bị khi dễ, bị hắt hủi, bị gia tộc của anh lạnh lùng đem hai mẹ con anh rời khỏi gia tộc , đã rời thì thôi mà vẫn bị người của gia tộc khi dễ ,chế nhạo hai mẹ con anh,
luôn luôn dùng thủ đoạn muốn bức ép mẹ anh vào khuôn khổ , anh phẫn hận muốn giết đám súc sinh nhưng bị mẹ anh ngăn lại,lắc đầu nói không nên,
anh cảm thấy rất tức giận vì cái gì mà đối xử như vậy với hai mẹ con anh chứ, bọn anh làm cái gì sai sao , lại cho là mẹ phản bội gia tộc, cấu kết đàn ông khác chứ.
mẹ nó, anh rất muốn giết chúng nhưng anh biết bản thân anh không đủ mạnh giết chúng, anh hận bản thân bất lực như vậy,
cho đến mẹ anh không chịu nổi sự dày vò của họ thương tâm mà qua đời, anh đau khổ, bất lực, tuyệt vọng, hận thù chồng chất lên nhau .
Sau khi mẹ qua đời , anh ngày ngày tìm cách làm mình mạnh lên , luôn ở đầu xó chợ đánh đập bọn cặn bã, hút thuốc, cướp bóc, v..v..
nhưng cuối cùng bị cảnh sát truy đuổi khi anh gặp rắc rối thì bọn an hem hoảng hốt bỏ lại anh mà chạy,không thèm quay đầu cứu anh ,
anh muốn cười bởi sự ngu ngốc của mình, bạn bè cái gì chứ, toàn là thối nát của xã hội mà thôi, giờ đây đôi mắt anh nhuốm đầy sự hận thù, tuyệt vọng,thất vọng, lạnh lùng.
khi sắp vào tù thì bỗng có một cô gái mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần tây ngắn màu đen, cô khoác áo dài màu đen bên ngoài nhìn đơn giản mà tôn quí,
dưới đuôi áo khoác có hoa văn hoa mạn đà la hoa màu tím kì lạ nhưng lại hợp khí chất của cô xuất hiện trước mặt làm cho mọi người ngớ ngác ,ngỡ ngàng.
Cô gái đó có mái tóc bạc suôn mượt dài tới thắt lưng tỏa ra mềm mại , càng tỏa sáng đẹp đẽ lung linh nhất thế gian .
làn da trắng như tuyết ,mịn màng như sữa ,đôi mày lá liễu,đôi mi dài cong cong như cánh quạt mời gọi.
đôi mắt phượng tím hồng trong suốt huyền bí ,tà mị,yêu diễm,quyến rũ như có như không quang mang sâu không thấy đáy , cái mũi cao thanh tú như được bàn tay thượng đế phác họa rất đẹp,
đôi môi không tô son mà đỏ mọng căng tròn như quả sơri khiến người ta có xúc động muốn cắn lên đó 1 cái cho thỏa mãn, khóe miệng cười như có như không nhìn anh.
khí chất tỏa ra như nữ vương mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã,cao quí ,lạnh lùng trong trẻo mà xa cách, không ai sánh bằng.
dáng người thon gọn , đôi chân thon dài mềm mượt trắng noãn thật đẹp khiến người ta liên tưởng muốn chạm vào,
có thể nói dáng người này là vưu vật độc nhất vô nhị nhất thế gian không có người thứ hai đẹp hơn cô,
đặc biệt nhất là vết bớt trên trán có hình cánh hoa sen máu giữa cánh hoa sen là ngọn lửa màu máu của lửa u minh hỏa càng tôn lên rất kiều diễm ,cao cao tại thượng không ai xâm phạm .
anh còn nghĩ cô không phải là con người mà là tiên tử không còn hơn tiên tử bởi cô vừa giống thiên sứ vừa giống ác ma ,
hai tổ hợp dung hòa vào trên người cô gái này càng phù hợp với cô đến thế nhưng mà cô rốt cuộc là ai chưa kịp cho anh nghĩ thì
Cố Hàn Băng đã đứng trước mặt anh ,giọng nói êm ấm như chim hoàng anh xuất cốc,nhưng không cảm xúc nhìn anh lạnh lùng mà trong trẻo.
“Anh có muốn thoát khỏi đây không”
“Cô là ai”
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ hỏi anh một câu thì anh trả lời tôi muốn hay không là được”
“tôi..”
Tác giả :
Linh Nana