Nữ Giáo
Chương 104
Lúc được Cận Dịch Khẳng dìu lên tầng hai, đầu óc cô đã mơ hồ như không còn là chính mình.
Cô không thể nhớ được đã nói gì nửa phút trước, càng không thể nghiêm túc nhìn người trước mặt. Lúc Cận Dịch Khẳng cởi áo cô, cô im lặng không nói tiếng nào. Lúc cậu vén tóc ra trước vai rồi hôn lên gáy cô, cô cũng im lặng không nói tiếng nào. Sắc mặt đỏ ửng, cả người nóng rực và tê dại, chỉ biết nói cậu “bật điều hòa lên”, chỉ biết nằm trên giường mặc cho cậu hôn thật lâu. Một nụ hôn thật dịu dàng. Áo ngực là do cậu cởi, khoá kéo quần cũng là do cậu cởi. Sau đó, điều hòa phả ra khí lạnh, cô cảm nhận được thân dưới của mình trướng rát. Hai đôi môi tạm thời tách rời, cô nhìn cậu cởi áo may ô ở dưới ánh đèn vàng, lại nhìn cánh tay và cằm của cậu gần trong gang tấc. Cô chống khuỷu tay lên, kề sát trán vào trán cậu, nỉ non hỏi cậu đang làm gì, hỏi cậu bật điều hòa bao nhiêu độ, hỏi cậu đã đeo bao chưa.
“Đeo rồi.”
Sau đó, Cận Dịch Khẳng vòng tay ôm lấy vai cô, cô lại ngủ thiếp đi. Cậu siết chặt lấy cô, vừa hôn vừa dùng sức. Đầu gối cô quấn lấy eo cậu, lưng khẽ cọ trên tấm ga trải giường, cô không kìm được mà thở dốc thành tiếng, rồi lại ngơ ngác nhìn ngọn đèn ngay trước đầu giường, trán bị cậu dùng ngón cái vuốt ve. Trên vầng trán hai người đã lấm tấm mồ hôi.
Cận Dịch Khẳng chưa bao giờ lên giường với cô khi cô không tỉnh táo.
Cậu thích có sự phối hợp. Cậu nói mỗi lần cô uống say đều nhão như một đống bùn ở trên giường, cả người nặng trình trịch. Cậu cùng lắm chỉ dám nhân lúc cô say mà ôm cô ngủ. Còn lần này, cậu hỏi: “Em còn nhớ hồi cấp 3 chúng ta hôn nhau mấy lần không?”
"...?"
“Ba lần.” Cậu nói tiếp, “Em cho anh hôn em ba lần.”
“Nhưng thật ra không phải.” Cậu lại dùng sức, hô hấp của cô dần biến thành tiếng rên rỉ chân thực. Cận Dịch Khẳng nói: “Nhân lúc em say, anh đã hôn em rất nhiều lần, nhưng em đều không nhớ.”
“Tóc…”
Cánh tay cậu luồn qua gáy cô, hất mái tóc bị đè ở dưới người lên trên gối. Sự ma sát giữa lưng và giường càng lúc càng tăng nhanh, cô nghe thấy tiếng thở của cậu, nghe thấy tiếng va chạm của hai người. Sau những cú thúc liên tục, trán cô đột nhiên đụng phải cằm cậu, mồ hôi của cả hai dính vào nhau, sau đó cô được cậu xốc lên, ngồi trên người cậu.
Mái tóc dài xõa trên cánh tay cậu, khuôn mặt đỏ bừng. Cận Dịch Khẳng vừa nhìn cô vừa luồn tay qua đầu gối nắm lấy bắp chân cô, tạo thành một tư thế thích hợp, sau đó giữ chặt lưng cô không cho cô ngã ngửa ra sau, rồi vén những sợi tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai. Chóp mũi khẽ chạm, hai người im lặng trao cho nhau một nụ hôn say đắm. Cô nhấp nhô lên xuống trên người cậu, nghe cậu thủ thỉ, nói rằng lúc cô đỏ mặt trông rất đáng yêu, nói rằng khi cô uống say trông rất ngoan, nói về sau sẽ không cãi nhau với cô nữa, nói những ngày qua cậu muốn cô biết bao nhiêu, và rồi nói yêu cô.
Long Thất gác cằm lên vai cậu, mồ hôi chảy dọc theo cần cổ xuống xương quai xanh, hơi thở có chút gấp gáp. Cô kêu cậu chậm một chút, nhẹ một chút, lại lẩm bẩm gọi tên cậu, vòng tay ôm cổ cậu. Thân thể càng lúc càng mềm đi, còn cái ôm của cậu mỗi lúc một chặt thêm.
...…
Đêm nay là lần đầu tiên cô “lên đỉnh” trong trạng thái không tỉnh táo.
Những lời đã nói đều quên sạch, những lời đã nghe cũng quên hết, nhưng duy chỉ có cái cảm giác này là không tài nào quên được, giống như đang bồng bềnh trong làn nước ấm áp. Tay chân đã không còn sức lực, bỗng cô bị cậu giữ chặt lấy người, đồng thời cũng xua tan cái cảm giác tê dại ở trong máu. Toàn thân mềm nhũn, ngón tay bấu lấy xương bả vai của cậu, người khẽ run lên, mồ hôi đọng trên hàng mi, tóc bết vào gò má. Sau khi nằm nhoài trên vai cậu hồi lâu, cô dần dần ổn định lại nhịp thở, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Giống như cái đêm trước ngày Cận Dịch Khẳng bay sang Anh, cậu cũng để lại cho cô một đêm khó quên.
Vì vậy, ngay tại giây đầu tiên khi bị chuông điện thoại đánh thức vào buổi sáng ngày hôm sau, cô lập tức nhớ ra chuyện xảy ra lúc 2 giờ sáng, toàn bộ dây thần kinh căng ra, nghĩ sao mà lại lên giường với cậu cơ chứ. Nhưng cô vẫn còn đang ngái ngủ, mãi không mở mắt ra được, cả người rệu rã, còn láng máng nghe thấy tiếng Phương Toàn đang gõ bát đĩa ở dưới nhà gọi mọi người ăn cơm trưa. Ồn quá! Cô vùi mặt vào trong chăn, đụng trúng cánh tay của Cận Dịch Khẳng đang kê dưới cổ mình.
Lúc đó, cậu đã hơi nhổm dậy, nhấc bàn tay vốn đang đặt trên vai cô ra, lấy điện thoại. Vì cậu cũng vừa mới tỉnh nên giọng nói có phần uể oải: “A lô?”
Điều hòa từ từ phả ra hơi lạnh, Long Thất vẫn nhắm nghiền mắt.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ là của Ngô Nhĩ. Cận Dịch Khẳng nghe được một lát, mới hỏi: “Sân bay nào?”
“...”
“Mấy giờ?”
“...”
“Được.” Cậu đáp, “Đến lúc đó tôi sẽ đi đón cô, trên đường nói chuyện sau.”
Kết thúc cuộc gọi, điện thoại rơi xuống gối, vừa cảm nhận được gối đầu rung lên thì cánh tay đang kê dưới cổ cô hơi dùng sức, chậm rãi kéo người cô sát lại gần. Ga giường quá trơn, lưng cô rất nhanh đã áp vào lồng ngực cậu, mặt cô vẫn vùi trong chăn, tay còn lại của cậu cũng thò vào trong chăn, ôm lấy cô. Ngủ nướng được một lúc thì cậu bắt đầu rục rịch. Long Thất mở mắt, đồng thời rúc vào sâu hơn, nói: “Anh đừng có sờ…”
Nhưng mẹ kiếp, trên người chẳng có một mảnh vải che thân, khiến cho Cận Dịch Khẳng chấm mút càng thuận tay, sau đó cậu chống tay lên, lưng cô chợt lạnh. Toang rồi, cậu lại chuẩn bị tập trung “ăn” cô đây mà. Thế nhưng, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng Phương Toàn gõ đĩa, hình như cô ta đi lên tầng ba gọi Ô Gia Quỳ, tiếp đến là thúc giục họ: “Hai vị ở trong phòng đã tỉnh ngủ chưa? Bữa sáng vắng mặt, bữa trưa cũng không định ăn đấy à? Không để phần cơm đâu nhé.”
Bấy giờ, Cận Dịch Khẳng đang tiến vào cơ thể cô.
Ngay vào lúc cô vừa mới tỉnh, cũng chẳng có chút đề phòng gì đã bị cậu siết chặt lấy. Cô không dám kêu thành tiếng bởi vì Phương Toàn vẫn đang ở bên ngoài, chỉ có thể nín nhịn chịu thiệt, sau đó nhận cú thúc thứ hai của cậu, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Cô nghe thấy tiếng cậu nói ở bên tai: “Vẫn cần em phối hợp một chút.”
Sau đó nhận cú thúc thứ ba, lúc đó cơ thể đã hơi có phản ứng, tay cô nắm lấy gối đầu, nói bằng giọng mệt mỏi: “Anh chờ Phương Toàn đi đã…”
...…
Sửa soạn xong xuôi, lúc đi xuống nhà đã là 12 giờ trưa, cách lúc Phương Toàn lên gọi họ ăn cơm một tiếng đồng hồ. Trên chiếc bàn bằng gỗ trải dài trong phòng khách là bảy, tám đĩa đồ ăn đã chén gần sạch. Ai ai cũng đang cầm đũa ngồi một bên đánh chén. Long Thất đi phía sau Cận Dịch Khẳng, đi cách cậu hai bậc thang. Họ vừa tiến vào đến phòng khách thì một đám “chó đội lốt người” bắt đầu thở ngắn than dài một cách khoa trương. Tang Tư Minh thì huýt gió, Phương Toàn thì nói: “Chẳng phải người nào đó nói không cho ai kia lên lầu hay sao?”
“Không phải ai kia muốn ngủ ở phòng khách một đêm hay sao?” Ban Vệ phụ họa.
“Sao mới bảnh mắt ra đã mất hút rồi thế nhỉ?” Phương Toàn nói tiếp.
“Sao lại nằm chung một phòng rồi thế nhỉ?” Ban Vệ tiếp lời.
“Cảm xúc mãnh liệt.” Phương Toàn lại nói.
“Mặt mày phơi phới.” Ban Vệ nói.
Dù sao cũng chỉ toàn những lời cợt nhả, Cận Dịch Khẳng chẳng thèm để bụng, cũng lười đáp lại, cậu chỉ thản nhiên cười một tiếng, tay đút túi quần đi tới bên bàn, kéo ghế trống ra cho cô. Đợi cô ngồi xuống, cậu đặt tách trà đến trước mặt cô, rồi xếp cả đĩa và nĩa cho cô, sau đó còn tiện tay vén lọn tóc rớt bên má cô ra sau tai. Tóm lại, cậu không để cô động tay vào việc gì, suốt cả buổi cô chỉ cần ngồi đó như bà cố nội. Thấy thế, Phương Toàn nói: “Ôi chao, nhìn mà ghê cả răng.”
Long Thất lạnh lùng liếc xéo cô ta một cái, cô ta lúc này mới ngậm miệng, ra chiều “Được rồi, được rồi, tha cho hai người đấy”.
Đồ ăn hôm nay có vẻ được đặt từ dưới núi lên.
Từ Nhất Sanh vẫn luôn chân luôn tay ở trong bếp. Cô ta đưa lưng về phía mọi người, hình như đang cắt trái cây, con dao trong tay chuyển động lên xuống một cách nhịp nhàng.
Cận Dịch Khẳng lại theo thói quen muốn vào bếp rán cho cô hai quả trứng. Lúc cậu mở cửa tủ lạnh, Từ Nhất Sanh lên tiếng: “Để tôi làm cho.”
“Không cần đâu.” Cậu đáp rồi đóng tủ lạnh.
Những lời này Long Thất đều nghe không sót một chữ, song cũng không quay đầu lại, ngồi yên lặng uống trà.
Ăn trưa xong, cô ngồi trên xích đu trong sân, gác chân lên đầu gối cậu. Cận Dịch Khẳng đang chuyên tâm thay băng và bôi thuốc cho cô. Cô yên lặng nhìn hồi lâu rồi mới hỏi: “Mấy lỗi sai anh nhận ngày hôm qua còn tính không?”
Cận Dịch Khẳng thoáng nhìn cô, đáp: “Còn.”
“Không phải là anh thấy em ngã đau nên dỗ dành em đấy chứ?”
“Em nghĩ anh là em chắc?” Cậu nói, “Anh có hệ thống tự điều tiết, cũng tự biết kiểm điểm. Việc tranh hơn thua với em là vô nghĩa. Thất, bản năng của anh là ở bên em, việc so đo là đi ngược lại với bản năng. Thế nên, cãi nhau đến ngày thứ ba là anh đã hối hận rồi. Nếu không thì sao anh phải hẹn em đến đây trước một ngày cơ chứ? Em có hiểu không?”
Cô còn chưa trả lời thì cậu đã nói tiếp: “Thôi bỏ đi, em không hiểu đâu.”
Câu này sặc mùi gây chiến. Cô vừa định rút chân về thì cậu đã giữ chặt lấy không cho rút, còn cười đểu. Bôi thuốc xong, cậu đứng dậy, chống tay sang hai bên người cô, giữ chiếc xích đu đang đung đưa lại: “Chờ bọn họ đi hết, anh sẽ thuê thêm một tuần nữa. Em ở lại đây, chúng mình nghỉ ngơi cho đã. Chẳng phải em muốn mua nhà sao? Nơi này đông ấm hạ mát, giá nhà hợp lý, anh biết một số căn rất được, tuần này chúng mình cùng nhau đi xem nhà.”
Nhìn cậu gần ngay trước mắt, nghe những lời này ở cạnh bên tai, cô cảm thấy Cận Dịch Khẳng lúc này rất đẹp trai, còn biết ngấm ngầm lo toan mọi việc. Cô đáp: “Vậy anh mau đi đón Ngô Nhĩ đi.”
Cũng đã đến giờ đi đón Ngô Nhĩ rồi.
Trước khi đi, cậu đặt lên trán cô một nụ hôn, vốn còn muốn hôn môi nhưng lại nghe thấy tiếng Phương Toàn ồn ào ở trước cửa, vì vậy đổi thành một nụ hôn phớt qua khoé môi. Sau đó, cậu đi vào nhà cầm chìa khóa xe. Chiếc xe đang đậu trên con đường rợp bóng cây vang lên tiếng mở khóa.
Cận Dịch Khẳng đi rồi.
Long Thất ngồi trên xích đu dõi mắt nhìn chiếc xe dần đi xa.
Gió thổi hiu hiu.
“Thất Thất.”
Là giọng của Từ Nhất Sanh.
Nghe thấy giọng cô ta, Long Thất thầm thở dài trong lòng, quay đầu nhìn thì trông thấy cô ta đang đứng ngay trước hiên nhà. Cô dựa lưng ra đằng sau, nhẹ nhàng đu đưa xích đu, chẳng ừ hử gì. Cô ta lại nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
...…
Năm phút sau, cô ta nhờ Ban Vệ chuyển bàn tròn và ghế mây ở trong nhà ra ngoài sân, trên bàn còn đặt một đĩa trái cây. Long Thất vẫn ngồi trên xích đu. Còn Từ Nhất Sanh ngồi trên chiếc ghế mây ở phía đối diện, hai tay nắm lại để trước người, bả vai căng cứng, trông hơi mất tự nhiên, cô ta mở lời: “Đầu tiên là chuyện hôm qua…”
“Trạng thái ngày hôm qua của cô rất kích động nên tôi chưa có cơ hội để nói lời xin lỗi cô. Cô còn đau không?”
“Vẫn ổn.” Long Thất đáp.
“Lúc ấy tôi sợ quá nên phản ứng theo bản năng… Tôi xin lỗi. Tôi về sau rất hối hận, cũng mất ngủ cả đêm, thà rằng người bị ngã là mình.”
“Ừ.” Cô đáp.
Có lẽ tiếng “ừ” này quá đơn giản và lạnh lùng cho nên sau ba, bốn giây trầm lặng, Từ Nhất Sanh nói tiếp: “Tôi còn có… một số chuyện muốn nói rõ với cô. Tôi cảm thấy cô hiểu lầm tôi về một số phương diện.”
“Phương diện nào?” Long Thất nhìn cô ta.
Từ Nhất Sanh trả lời: “Phương diện nam nữ.”
“...”
“Qua chuyện cô ngã ngày hôm qua, tôi mới nhận ra, dường như cô có thái độ thù địch với tôi về phương diện đó. Cô cảm thấy tôi đang chen vào giữa cô với Cận Dịch Khẳng đúng không? Long Thất?”
Cô ta hỏi ngược lại cô.
Chiêu hỏi ngược lại này khiến bầu không khí của buổi trò chuyện có phần không rõ ràng, giờ cô nói “phải” hay “không phải” thì đều không được. Câu trả lời nào cũng đẩy cô vào thế bị động, vì thế cô không lên tiếng.
Từ Nhất Sanh lại nói: “Thật ra, tôi không hề chen vào giữa hai người. Nếu cô nhìn một cách khách quan hơn, thay Cận Dịch Khẳng bằng Ban Vệ hay Tang Tư Minh thì sẽ thấy, tôi đối với bọn họ đều như nhau. Cách tôi đối đãi với anh ta đều dựa trên phép lịch sự và nguyên tắc cư xử của tôi. Nếu bàn về chiều hướng riêng tư thì, đúng, bởi vì anh ta là nhà đầu tư, là người chỉ đích danh tôi tham gia, nên đúng là tôi có cảm giác biết ơn, muốn săn sóc anh ta nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ đây là lẽ thường tình, đổi lại là cô thì cô cũng sẽ như vậy. Song điều này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ. Có phải cô hơi nhạy cảm rồi không, Thất Thất?”
...…
Mỗi lần nghe Từ Nhất Sanh nói chuyện, cô đều cảm thấy như đang bị tẩy não. Cô ta sẽ nhẹ nhàng tung ra một mớ lý luận cực kỳ mạnh mẽ theo lối tư duy của bản thân, sau đó lẳng lặng nhồi vào đầu người khác, đợi đến khi bị dắt đi bảy, tám con phố rồi mới phát hiện ra có chỗ nào sai sai.
Long Thất im lặng nghe cô ta nói hết câu, nhìn hai ngón trỏ của cô ta đang nắm lấy nhau ở trên bàn. Cô ngồi thẳng dậy, nói: “Tôi không cho rằng cô có ý với anh ấy.”
“Không ư?”
“Ừ. Tôi chỉ đơn giản là không thích cô cho lắm.”
Từ Nhất Sanh sững người.
“Tôi không ưa cái vẻ cứ lấy đồ của tôi rồi bắt tôi phải phối hợp với sự bình yên giả tạo của cô, dựa vào đâu chứ? Tôi còn không thích cô suốt ngày nói xin lỗi tôi, bởi vì điều tôi đáng được nghe không phải lời xin lỗi mà là câu cảm ơn. Cô phải cảm ơn tôi đã nhường tài nguyên cho cô, cảm ơn tôi đã phối hợp với phòng quan hệ công chúng của lão Bình, cảm ơn tôi đã nhường nhịn cô, cảm ơn tôi vì đã cho cô cơ hội cạnh tranh công bằng, chứ không phải luôn mồm xin lỗi vì đã lấy đi của tôi, vì đã khiến tôi khó chịu, khiến tôi hiểu lầm cô. Cô hiểu không?”
Từ Nhất Sanh chưa kịp đáp lời, cô đã nói tiếp: “Thôi, cô không hiểu đâu.”
...…
Trông sắc mặt cô ta hơi đỏ lên, hình như đã bị tẩy não ngược lại. Lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy cô ta nói: “Cảm ơn cô.”
Nói rồi, cô ta đẩy ghế ra, đứng dậy, có vẻ đã nói xong những lời muốn nói, chuẩn bị rời đi. Chỉ là, đi chưa được ba bước thì cô ta đã quay người lại.
“Lần này tôi đến đây chỉ đơn giản là vì thích bộ phim này, tôi muốn dốc toàn lực giành lấy vai diễn phù hợp với mình. Còn những người, những việc, những chuyện khác, tôi đều không quan tâm. Tôi không muốn bị đánh trượt chỉ vì những lý do nhảm nhí, hay thậm chí đến một lý do cũng không thèm cho tôi, đến một cơ hội để chứng minh sự nỗ lực của bản thân cũng không có đã bị đá ra rồi.” Nói đến đây, hai mắt cô ta đỏ lên, đã thế còn rớm lệ, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Tôi cũng muốn hỏi rằng dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà tôi phải trở thành vật hi sinh để hai nhà tư bản các cô giận dỗi nhau, dựa vào đâu mà cho tôi cơ hội rồi lại muốn tước đi. Cả một căn biệt thự này, chỉ có một mình tôi là một lòng đến thử vai. Mọi người ở đây, người nào cũng có điều kiện, có xuất thân, có gia thế hơn tôi, ai cũng khinh thường tôi. Tôi vì cái gì mà phải ở đây cơm bưng nước rót cho mấy người như người hầu kẻ hạ, còn phải thận trọng nhìn sắc mặt của mấy người. Tất cả chỉ là vì tôi muốn có một cơ hội thử vai!”
Cô ta nói một cách quá khích nên hơi cất cao giọng. Ban Vệ ló đầu nhìn qua đây. Long Thất vẫn ngồi trên xích đu, lồng ngực khẽ phập phồng, cô nói: “Ở đây không có ai yêu cầu cô phải làm người hầu cả. Đồ ăn chúng tôi có thể tự đặt dưới núi, đồ dùng chúng tôi có thể tự xuống núi mua. Là cô tự theo thói quen cho rằng phải “bỏ ra” thì mới “có được”, là cô tự đặt mình vào vòng giai cấp trước, đã thế còn tự đặt bản thân ở tầng lớp thấp nhất, là cô tự xem thường chính mình. Nếu xét về gia thế, xuất thân, tôi mới là người kém nhất ở đây, nhưng tôi đâu có ép bản thân mình phải làm người hầu kẻ hạ?”
“Vả lại…” Cô đứng dậy, rút một tờ khăn giấy, “Nói nhiều như vậy không phải là do cô sợ buổi thử vai sẽ bị hủy hay sao? Gấp cái gì? Xe đã đi đón Ngô Nhĩ rồi, đừng có lần nào cũng trưng ra vẻ mặt như thể tôi đang chèn ép cô vậy. Tôi đã cướp cơ hội nào của cô chưa? Rõ ràng là tôi cho cô nhiều cơ hội như thế mà cô còn khóc.”
Nhưng nước mắt của Từ Nhất Sanh vẫn rơi lã chã, cảm xúc vỡ òa như thể thật sự bị cô bắt nạt. Phương Toàn ló đầu từ sau lưng Ban Vệ để hóng hớt. Lúc này, Long Thất không biết nên nói gì nữa, bèn nhét khăn giấy vào tay Từ Nhất Sanh. Cô ta không lau nước mắt, vẫn cứ khóc mãi.
Cô nghe cô ta khóc mà thấy bực mình. Đúng lúc Tang Tư Minh xoay chìa khóa xe đi ra cửa, sau đó bấm mở khóa chiếc xe hắn đang đậu trên con đường rợp bóng cây.
“Cậu đi đâu đấy?” Long Thất hỏi.
“Xuống núi gặp mấy người bạn.”
Cô lập tức đi về phía hắn: “Tôi muốn ra biển giải khuây, cậu tiện đường chở tôi đi.”
Tang Tư Minh nghe thấy thế thì dừng lại, chìa khoá xe vẫn xoay trên tay, hắn lại nhìn Từ Nhất Sanh đang khóc thút thít ở bên cạnh xích đu, sau đó huýt sáo một tiếng, rồi hất đầu về phía xe, ra hiệu cho cô lên xe.
- -----oOo------
Cô không thể nhớ được đã nói gì nửa phút trước, càng không thể nghiêm túc nhìn người trước mặt. Lúc Cận Dịch Khẳng cởi áo cô, cô im lặng không nói tiếng nào. Lúc cậu vén tóc ra trước vai rồi hôn lên gáy cô, cô cũng im lặng không nói tiếng nào. Sắc mặt đỏ ửng, cả người nóng rực và tê dại, chỉ biết nói cậu “bật điều hòa lên”, chỉ biết nằm trên giường mặc cho cậu hôn thật lâu. Một nụ hôn thật dịu dàng. Áo ngực là do cậu cởi, khoá kéo quần cũng là do cậu cởi. Sau đó, điều hòa phả ra khí lạnh, cô cảm nhận được thân dưới của mình trướng rát. Hai đôi môi tạm thời tách rời, cô nhìn cậu cởi áo may ô ở dưới ánh đèn vàng, lại nhìn cánh tay và cằm của cậu gần trong gang tấc. Cô chống khuỷu tay lên, kề sát trán vào trán cậu, nỉ non hỏi cậu đang làm gì, hỏi cậu bật điều hòa bao nhiêu độ, hỏi cậu đã đeo bao chưa.
“Đeo rồi.”
Sau đó, Cận Dịch Khẳng vòng tay ôm lấy vai cô, cô lại ngủ thiếp đi. Cậu siết chặt lấy cô, vừa hôn vừa dùng sức. Đầu gối cô quấn lấy eo cậu, lưng khẽ cọ trên tấm ga trải giường, cô không kìm được mà thở dốc thành tiếng, rồi lại ngơ ngác nhìn ngọn đèn ngay trước đầu giường, trán bị cậu dùng ngón cái vuốt ve. Trên vầng trán hai người đã lấm tấm mồ hôi.
Cận Dịch Khẳng chưa bao giờ lên giường với cô khi cô không tỉnh táo.
Cậu thích có sự phối hợp. Cậu nói mỗi lần cô uống say đều nhão như một đống bùn ở trên giường, cả người nặng trình trịch. Cậu cùng lắm chỉ dám nhân lúc cô say mà ôm cô ngủ. Còn lần này, cậu hỏi: “Em còn nhớ hồi cấp 3 chúng ta hôn nhau mấy lần không?”
"...?"
“Ba lần.” Cậu nói tiếp, “Em cho anh hôn em ba lần.”
“Nhưng thật ra không phải.” Cậu lại dùng sức, hô hấp của cô dần biến thành tiếng rên rỉ chân thực. Cận Dịch Khẳng nói: “Nhân lúc em say, anh đã hôn em rất nhiều lần, nhưng em đều không nhớ.”
“Tóc…”
Cánh tay cậu luồn qua gáy cô, hất mái tóc bị đè ở dưới người lên trên gối. Sự ma sát giữa lưng và giường càng lúc càng tăng nhanh, cô nghe thấy tiếng thở của cậu, nghe thấy tiếng va chạm của hai người. Sau những cú thúc liên tục, trán cô đột nhiên đụng phải cằm cậu, mồ hôi của cả hai dính vào nhau, sau đó cô được cậu xốc lên, ngồi trên người cậu.
Mái tóc dài xõa trên cánh tay cậu, khuôn mặt đỏ bừng. Cận Dịch Khẳng vừa nhìn cô vừa luồn tay qua đầu gối nắm lấy bắp chân cô, tạo thành một tư thế thích hợp, sau đó giữ chặt lưng cô không cho cô ngã ngửa ra sau, rồi vén những sợi tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai. Chóp mũi khẽ chạm, hai người im lặng trao cho nhau một nụ hôn say đắm. Cô nhấp nhô lên xuống trên người cậu, nghe cậu thủ thỉ, nói rằng lúc cô đỏ mặt trông rất đáng yêu, nói rằng khi cô uống say trông rất ngoan, nói về sau sẽ không cãi nhau với cô nữa, nói những ngày qua cậu muốn cô biết bao nhiêu, và rồi nói yêu cô.
Long Thất gác cằm lên vai cậu, mồ hôi chảy dọc theo cần cổ xuống xương quai xanh, hơi thở có chút gấp gáp. Cô kêu cậu chậm một chút, nhẹ một chút, lại lẩm bẩm gọi tên cậu, vòng tay ôm cổ cậu. Thân thể càng lúc càng mềm đi, còn cái ôm của cậu mỗi lúc một chặt thêm.
...…
Đêm nay là lần đầu tiên cô “lên đỉnh” trong trạng thái không tỉnh táo.
Những lời đã nói đều quên sạch, những lời đã nghe cũng quên hết, nhưng duy chỉ có cái cảm giác này là không tài nào quên được, giống như đang bồng bềnh trong làn nước ấm áp. Tay chân đã không còn sức lực, bỗng cô bị cậu giữ chặt lấy người, đồng thời cũng xua tan cái cảm giác tê dại ở trong máu. Toàn thân mềm nhũn, ngón tay bấu lấy xương bả vai của cậu, người khẽ run lên, mồ hôi đọng trên hàng mi, tóc bết vào gò má. Sau khi nằm nhoài trên vai cậu hồi lâu, cô dần dần ổn định lại nhịp thở, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Giống như cái đêm trước ngày Cận Dịch Khẳng bay sang Anh, cậu cũng để lại cho cô một đêm khó quên.
Vì vậy, ngay tại giây đầu tiên khi bị chuông điện thoại đánh thức vào buổi sáng ngày hôm sau, cô lập tức nhớ ra chuyện xảy ra lúc 2 giờ sáng, toàn bộ dây thần kinh căng ra, nghĩ sao mà lại lên giường với cậu cơ chứ. Nhưng cô vẫn còn đang ngái ngủ, mãi không mở mắt ra được, cả người rệu rã, còn láng máng nghe thấy tiếng Phương Toàn đang gõ bát đĩa ở dưới nhà gọi mọi người ăn cơm trưa. Ồn quá! Cô vùi mặt vào trong chăn, đụng trúng cánh tay của Cận Dịch Khẳng đang kê dưới cổ mình.
Lúc đó, cậu đã hơi nhổm dậy, nhấc bàn tay vốn đang đặt trên vai cô ra, lấy điện thoại. Vì cậu cũng vừa mới tỉnh nên giọng nói có phần uể oải: “A lô?”
Điều hòa từ từ phả ra hơi lạnh, Long Thất vẫn nhắm nghiền mắt.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ là của Ngô Nhĩ. Cận Dịch Khẳng nghe được một lát, mới hỏi: “Sân bay nào?”
“...”
“Mấy giờ?”
“...”
“Được.” Cậu đáp, “Đến lúc đó tôi sẽ đi đón cô, trên đường nói chuyện sau.”
Kết thúc cuộc gọi, điện thoại rơi xuống gối, vừa cảm nhận được gối đầu rung lên thì cánh tay đang kê dưới cổ cô hơi dùng sức, chậm rãi kéo người cô sát lại gần. Ga giường quá trơn, lưng cô rất nhanh đã áp vào lồng ngực cậu, mặt cô vẫn vùi trong chăn, tay còn lại của cậu cũng thò vào trong chăn, ôm lấy cô. Ngủ nướng được một lúc thì cậu bắt đầu rục rịch. Long Thất mở mắt, đồng thời rúc vào sâu hơn, nói: “Anh đừng có sờ…”
Nhưng mẹ kiếp, trên người chẳng có một mảnh vải che thân, khiến cho Cận Dịch Khẳng chấm mút càng thuận tay, sau đó cậu chống tay lên, lưng cô chợt lạnh. Toang rồi, cậu lại chuẩn bị tập trung “ăn” cô đây mà. Thế nhưng, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng Phương Toàn gõ đĩa, hình như cô ta đi lên tầng ba gọi Ô Gia Quỳ, tiếp đến là thúc giục họ: “Hai vị ở trong phòng đã tỉnh ngủ chưa? Bữa sáng vắng mặt, bữa trưa cũng không định ăn đấy à? Không để phần cơm đâu nhé.”
Bấy giờ, Cận Dịch Khẳng đang tiến vào cơ thể cô.
Ngay vào lúc cô vừa mới tỉnh, cũng chẳng có chút đề phòng gì đã bị cậu siết chặt lấy. Cô không dám kêu thành tiếng bởi vì Phương Toàn vẫn đang ở bên ngoài, chỉ có thể nín nhịn chịu thiệt, sau đó nhận cú thúc thứ hai của cậu, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Cô nghe thấy tiếng cậu nói ở bên tai: “Vẫn cần em phối hợp một chút.”
Sau đó nhận cú thúc thứ ba, lúc đó cơ thể đã hơi có phản ứng, tay cô nắm lấy gối đầu, nói bằng giọng mệt mỏi: “Anh chờ Phương Toàn đi đã…”
...…
Sửa soạn xong xuôi, lúc đi xuống nhà đã là 12 giờ trưa, cách lúc Phương Toàn lên gọi họ ăn cơm một tiếng đồng hồ. Trên chiếc bàn bằng gỗ trải dài trong phòng khách là bảy, tám đĩa đồ ăn đã chén gần sạch. Ai ai cũng đang cầm đũa ngồi một bên đánh chén. Long Thất đi phía sau Cận Dịch Khẳng, đi cách cậu hai bậc thang. Họ vừa tiến vào đến phòng khách thì một đám “chó đội lốt người” bắt đầu thở ngắn than dài một cách khoa trương. Tang Tư Minh thì huýt gió, Phương Toàn thì nói: “Chẳng phải người nào đó nói không cho ai kia lên lầu hay sao?”
“Không phải ai kia muốn ngủ ở phòng khách một đêm hay sao?” Ban Vệ phụ họa.
“Sao mới bảnh mắt ra đã mất hút rồi thế nhỉ?” Phương Toàn nói tiếp.
“Sao lại nằm chung một phòng rồi thế nhỉ?” Ban Vệ tiếp lời.
“Cảm xúc mãnh liệt.” Phương Toàn lại nói.
“Mặt mày phơi phới.” Ban Vệ nói.
Dù sao cũng chỉ toàn những lời cợt nhả, Cận Dịch Khẳng chẳng thèm để bụng, cũng lười đáp lại, cậu chỉ thản nhiên cười một tiếng, tay đút túi quần đi tới bên bàn, kéo ghế trống ra cho cô. Đợi cô ngồi xuống, cậu đặt tách trà đến trước mặt cô, rồi xếp cả đĩa và nĩa cho cô, sau đó còn tiện tay vén lọn tóc rớt bên má cô ra sau tai. Tóm lại, cậu không để cô động tay vào việc gì, suốt cả buổi cô chỉ cần ngồi đó như bà cố nội. Thấy thế, Phương Toàn nói: “Ôi chao, nhìn mà ghê cả răng.”
Long Thất lạnh lùng liếc xéo cô ta một cái, cô ta lúc này mới ngậm miệng, ra chiều “Được rồi, được rồi, tha cho hai người đấy”.
Đồ ăn hôm nay có vẻ được đặt từ dưới núi lên.
Từ Nhất Sanh vẫn luôn chân luôn tay ở trong bếp. Cô ta đưa lưng về phía mọi người, hình như đang cắt trái cây, con dao trong tay chuyển động lên xuống một cách nhịp nhàng.
Cận Dịch Khẳng lại theo thói quen muốn vào bếp rán cho cô hai quả trứng. Lúc cậu mở cửa tủ lạnh, Từ Nhất Sanh lên tiếng: “Để tôi làm cho.”
“Không cần đâu.” Cậu đáp rồi đóng tủ lạnh.
Những lời này Long Thất đều nghe không sót một chữ, song cũng không quay đầu lại, ngồi yên lặng uống trà.
Ăn trưa xong, cô ngồi trên xích đu trong sân, gác chân lên đầu gối cậu. Cận Dịch Khẳng đang chuyên tâm thay băng và bôi thuốc cho cô. Cô yên lặng nhìn hồi lâu rồi mới hỏi: “Mấy lỗi sai anh nhận ngày hôm qua còn tính không?”
Cận Dịch Khẳng thoáng nhìn cô, đáp: “Còn.”
“Không phải là anh thấy em ngã đau nên dỗ dành em đấy chứ?”
“Em nghĩ anh là em chắc?” Cậu nói, “Anh có hệ thống tự điều tiết, cũng tự biết kiểm điểm. Việc tranh hơn thua với em là vô nghĩa. Thất, bản năng của anh là ở bên em, việc so đo là đi ngược lại với bản năng. Thế nên, cãi nhau đến ngày thứ ba là anh đã hối hận rồi. Nếu không thì sao anh phải hẹn em đến đây trước một ngày cơ chứ? Em có hiểu không?”
Cô còn chưa trả lời thì cậu đã nói tiếp: “Thôi bỏ đi, em không hiểu đâu.”
Câu này sặc mùi gây chiến. Cô vừa định rút chân về thì cậu đã giữ chặt lấy không cho rút, còn cười đểu. Bôi thuốc xong, cậu đứng dậy, chống tay sang hai bên người cô, giữ chiếc xích đu đang đung đưa lại: “Chờ bọn họ đi hết, anh sẽ thuê thêm một tuần nữa. Em ở lại đây, chúng mình nghỉ ngơi cho đã. Chẳng phải em muốn mua nhà sao? Nơi này đông ấm hạ mát, giá nhà hợp lý, anh biết một số căn rất được, tuần này chúng mình cùng nhau đi xem nhà.”
Nhìn cậu gần ngay trước mắt, nghe những lời này ở cạnh bên tai, cô cảm thấy Cận Dịch Khẳng lúc này rất đẹp trai, còn biết ngấm ngầm lo toan mọi việc. Cô đáp: “Vậy anh mau đi đón Ngô Nhĩ đi.”
Cũng đã đến giờ đi đón Ngô Nhĩ rồi.
Trước khi đi, cậu đặt lên trán cô một nụ hôn, vốn còn muốn hôn môi nhưng lại nghe thấy tiếng Phương Toàn ồn ào ở trước cửa, vì vậy đổi thành một nụ hôn phớt qua khoé môi. Sau đó, cậu đi vào nhà cầm chìa khóa xe. Chiếc xe đang đậu trên con đường rợp bóng cây vang lên tiếng mở khóa.
Cận Dịch Khẳng đi rồi.
Long Thất ngồi trên xích đu dõi mắt nhìn chiếc xe dần đi xa.
Gió thổi hiu hiu.
“Thất Thất.”
Là giọng của Từ Nhất Sanh.
Nghe thấy giọng cô ta, Long Thất thầm thở dài trong lòng, quay đầu nhìn thì trông thấy cô ta đang đứng ngay trước hiên nhà. Cô dựa lưng ra đằng sau, nhẹ nhàng đu đưa xích đu, chẳng ừ hử gì. Cô ta lại nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
...…
Năm phút sau, cô ta nhờ Ban Vệ chuyển bàn tròn và ghế mây ở trong nhà ra ngoài sân, trên bàn còn đặt một đĩa trái cây. Long Thất vẫn ngồi trên xích đu. Còn Từ Nhất Sanh ngồi trên chiếc ghế mây ở phía đối diện, hai tay nắm lại để trước người, bả vai căng cứng, trông hơi mất tự nhiên, cô ta mở lời: “Đầu tiên là chuyện hôm qua…”
“Trạng thái ngày hôm qua của cô rất kích động nên tôi chưa có cơ hội để nói lời xin lỗi cô. Cô còn đau không?”
“Vẫn ổn.” Long Thất đáp.
“Lúc ấy tôi sợ quá nên phản ứng theo bản năng… Tôi xin lỗi. Tôi về sau rất hối hận, cũng mất ngủ cả đêm, thà rằng người bị ngã là mình.”
“Ừ.” Cô đáp.
Có lẽ tiếng “ừ” này quá đơn giản và lạnh lùng cho nên sau ba, bốn giây trầm lặng, Từ Nhất Sanh nói tiếp: “Tôi còn có… một số chuyện muốn nói rõ với cô. Tôi cảm thấy cô hiểu lầm tôi về một số phương diện.”
“Phương diện nào?” Long Thất nhìn cô ta.
Từ Nhất Sanh trả lời: “Phương diện nam nữ.”
“...”
“Qua chuyện cô ngã ngày hôm qua, tôi mới nhận ra, dường như cô có thái độ thù địch với tôi về phương diện đó. Cô cảm thấy tôi đang chen vào giữa cô với Cận Dịch Khẳng đúng không? Long Thất?”
Cô ta hỏi ngược lại cô.
Chiêu hỏi ngược lại này khiến bầu không khí của buổi trò chuyện có phần không rõ ràng, giờ cô nói “phải” hay “không phải” thì đều không được. Câu trả lời nào cũng đẩy cô vào thế bị động, vì thế cô không lên tiếng.
Từ Nhất Sanh lại nói: “Thật ra, tôi không hề chen vào giữa hai người. Nếu cô nhìn một cách khách quan hơn, thay Cận Dịch Khẳng bằng Ban Vệ hay Tang Tư Minh thì sẽ thấy, tôi đối với bọn họ đều như nhau. Cách tôi đối đãi với anh ta đều dựa trên phép lịch sự và nguyên tắc cư xử của tôi. Nếu bàn về chiều hướng riêng tư thì, đúng, bởi vì anh ta là nhà đầu tư, là người chỉ đích danh tôi tham gia, nên đúng là tôi có cảm giác biết ơn, muốn săn sóc anh ta nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ đây là lẽ thường tình, đổi lại là cô thì cô cũng sẽ như vậy. Song điều này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ. Có phải cô hơi nhạy cảm rồi không, Thất Thất?”
...…
Mỗi lần nghe Từ Nhất Sanh nói chuyện, cô đều cảm thấy như đang bị tẩy não. Cô ta sẽ nhẹ nhàng tung ra một mớ lý luận cực kỳ mạnh mẽ theo lối tư duy của bản thân, sau đó lẳng lặng nhồi vào đầu người khác, đợi đến khi bị dắt đi bảy, tám con phố rồi mới phát hiện ra có chỗ nào sai sai.
Long Thất im lặng nghe cô ta nói hết câu, nhìn hai ngón trỏ của cô ta đang nắm lấy nhau ở trên bàn. Cô ngồi thẳng dậy, nói: “Tôi không cho rằng cô có ý với anh ấy.”
“Không ư?”
“Ừ. Tôi chỉ đơn giản là không thích cô cho lắm.”
Từ Nhất Sanh sững người.
“Tôi không ưa cái vẻ cứ lấy đồ của tôi rồi bắt tôi phải phối hợp với sự bình yên giả tạo của cô, dựa vào đâu chứ? Tôi còn không thích cô suốt ngày nói xin lỗi tôi, bởi vì điều tôi đáng được nghe không phải lời xin lỗi mà là câu cảm ơn. Cô phải cảm ơn tôi đã nhường tài nguyên cho cô, cảm ơn tôi đã phối hợp với phòng quan hệ công chúng của lão Bình, cảm ơn tôi đã nhường nhịn cô, cảm ơn tôi vì đã cho cô cơ hội cạnh tranh công bằng, chứ không phải luôn mồm xin lỗi vì đã lấy đi của tôi, vì đã khiến tôi khó chịu, khiến tôi hiểu lầm cô. Cô hiểu không?”
Từ Nhất Sanh chưa kịp đáp lời, cô đã nói tiếp: “Thôi, cô không hiểu đâu.”
...…
Trông sắc mặt cô ta hơi đỏ lên, hình như đã bị tẩy não ngược lại. Lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy cô ta nói: “Cảm ơn cô.”
Nói rồi, cô ta đẩy ghế ra, đứng dậy, có vẻ đã nói xong những lời muốn nói, chuẩn bị rời đi. Chỉ là, đi chưa được ba bước thì cô ta đã quay người lại.
“Lần này tôi đến đây chỉ đơn giản là vì thích bộ phim này, tôi muốn dốc toàn lực giành lấy vai diễn phù hợp với mình. Còn những người, những việc, những chuyện khác, tôi đều không quan tâm. Tôi không muốn bị đánh trượt chỉ vì những lý do nhảm nhí, hay thậm chí đến một lý do cũng không thèm cho tôi, đến một cơ hội để chứng minh sự nỗ lực của bản thân cũng không có đã bị đá ra rồi.” Nói đến đây, hai mắt cô ta đỏ lên, đã thế còn rớm lệ, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Tôi cũng muốn hỏi rằng dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà tôi phải trở thành vật hi sinh để hai nhà tư bản các cô giận dỗi nhau, dựa vào đâu mà cho tôi cơ hội rồi lại muốn tước đi. Cả một căn biệt thự này, chỉ có một mình tôi là một lòng đến thử vai. Mọi người ở đây, người nào cũng có điều kiện, có xuất thân, có gia thế hơn tôi, ai cũng khinh thường tôi. Tôi vì cái gì mà phải ở đây cơm bưng nước rót cho mấy người như người hầu kẻ hạ, còn phải thận trọng nhìn sắc mặt của mấy người. Tất cả chỉ là vì tôi muốn có một cơ hội thử vai!”
Cô ta nói một cách quá khích nên hơi cất cao giọng. Ban Vệ ló đầu nhìn qua đây. Long Thất vẫn ngồi trên xích đu, lồng ngực khẽ phập phồng, cô nói: “Ở đây không có ai yêu cầu cô phải làm người hầu cả. Đồ ăn chúng tôi có thể tự đặt dưới núi, đồ dùng chúng tôi có thể tự xuống núi mua. Là cô tự theo thói quen cho rằng phải “bỏ ra” thì mới “có được”, là cô tự đặt mình vào vòng giai cấp trước, đã thế còn tự đặt bản thân ở tầng lớp thấp nhất, là cô tự xem thường chính mình. Nếu xét về gia thế, xuất thân, tôi mới là người kém nhất ở đây, nhưng tôi đâu có ép bản thân mình phải làm người hầu kẻ hạ?”
“Vả lại…” Cô đứng dậy, rút một tờ khăn giấy, “Nói nhiều như vậy không phải là do cô sợ buổi thử vai sẽ bị hủy hay sao? Gấp cái gì? Xe đã đi đón Ngô Nhĩ rồi, đừng có lần nào cũng trưng ra vẻ mặt như thể tôi đang chèn ép cô vậy. Tôi đã cướp cơ hội nào của cô chưa? Rõ ràng là tôi cho cô nhiều cơ hội như thế mà cô còn khóc.”
Nhưng nước mắt của Từ Nhất Sanh vẫn rơi lã chã, cảm xúc vỡ òa như thể thật sự bị cô bắt nạt. Phương Toàn ló đầu từ sau lưng Ban Vệ để hóng hớt. Lúc này, Long Thất không biết nên nói gì nữa, bèn nhét khăn giấy vào tay Từ Nhất Sanh. Cô ta không lau nước mắt, vẫn cứ khóc mãi.
Cô nghe cô ta khóc mà thấy bực mình. Đúng lúc Tang Tư Minh xoay chìa khóa xe đi ra cửa, sau đó bấm mở khóa chiếc xe hắn đang đậu trên con đường rợp bóng cây.
“Cậu đi đâu đấy?” Long Thất hỏi.
“Xuống núi gặp mấy người bạn.”
Cô lập tức đi về phía hắn: “Tôi muốn ra biển giải khuây, cậu tiện đường chở tôi đi.”
Tang Tư Minh nghe thấy thế thì dừng lại, chìa khoá xe vẫn xoay trên tay, hắn lại nhìn Từ Nhất Sanh đang khóc thút thít ở bên cạnh xích đu, sau đó huýt sáo một tiếng, rồi hất đầu về phía xe, ra hiệu cho cô lên xe.
- -----oOo------
Tác giả :
Hài Tử Bang