Nữ Chủ, Ta Và Ngươi Làm Bạn Nào: Hai Tên Phúc Hắc Tránh Xa Tụi Ta Ra
Chương 1: Cẩu huyết xuyên không
" Kétttt " " Ầm "
. “ Mau gọi cứu thương, có tai nạn rồi kìa “
. “ Haizz, cô gái nhìn trẻ thế cơ mà, tícê thật “
. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên ing ỏi
...........
. Tiếng nghị luận cùng tiếng xe cộ đan xen vào nhau cứ vang lên trong đầu cô sau đó lại biến mất không còn gì ngoài màu trắng tinh khiết, cô cứ thế mà trôi bồng bềnh, bỗng trước mặt cô hiện lên 1 người con gái khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhìn cô gái như 1 thiên sứ không nhiễm bụi trần, tiến lại gần nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói như trong veo như suối vang lên: “ Chào “
. Cô mê mang nhìn nàng ta, ý thức được mình đang ở nơi xa lạ bèn vội hỏi: “ Đây là nơi nào?! “
. Cô gái vẫn như cũ nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi lên tiếng giải thích: “ Đây là ranh giới giữa 2 không gian, ta và ngươi cùng chung 1 số mệnh, thiên ý khó cãi, nên ngươi phải thế vào chỗ ta, còn ta sẽ tan biến mãi mãi “
. Cô sững sờ đờ người, trong lòng đầy mãnh liệt khó hiểu, cái gì mà " số mệnh ", trời ạ?! Đùa cô sao?!, cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng lại, nhìn cô gái trước mắt nhưng không biết cô gái đã biến mất lúc nào, chỉ để lại 1 câu văng vẳng cuối cùng “ Nhờ ngươi chăm sóc hoàng huynh ta thật tốt “. Sau đó trước mắt cô cũng tối sầm, lạc vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
" Đau " Đây là cảm giác đầu tiên của cô từ khi cô có lại được ý thức. Chậm chạp mở mắt ra vì mắt chưa quen được với ánh sáng nên khẽ nhắm lại, sau khi quen dần thì phượng mâu hoàn toàn mở ra.
. Cô nhìn quanh phát hiện mình nằm nơi địa phương đầy xa lạ thì đầy kinh sợ vội vàng bật dậy, quan sát xung quanh phát hiện cách bày trí ở căn phòng này đậm chất cổ xưa nhưng lại được bố trí 1 cách rất tao nhã, theo kinh nghiệm mấy năm làm trạch nữ của cô cùng cách trang trí đầy cổ xưa của căn phòng thì cô chắn chắc 1 điều là cô đã xuyên không về cổ đại!!.
. Tiểu tì lúc này vừa vặn tiến vào nhìn thấy cô đã tỉnh ngồi thẩn thờ thì vui mừng bỏ chậu nước trên tay xuống bàn, vội vàng tiến lại đỡ cô, nhìn cô như người mất hồn thì khuôn mặt đầy lo lắng, không nhịn được mở miệng: “ Công chúa, vết thương trên đầu ngài còn chưa khỏi, thái y bảo ngài nên nghỉ ngơi thêm “
. Cô lúc này cũng đã hoàn hồn, đưa tay sờ đầu thì quả thật có 1 miếng băng trên đó, cô suy nghĩ 1 chút, sau đó giả bộ ôm đầu kêu đau. Tiểu tì thấy vậy càng thêm lo lắng, cô thấy thế vội nắm lấy tay tiểu tì, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tái nhợt, yếu ớt mở miệng hỏi: “ Ta là ai?! Đây là đâu?! Còn nữa em là ai?! Tại sao ta không nhớ gì hết “
. Tiểu tì nhìn cô như thế cũng tin tưởng cho rằng cô bị mất trí nhớ, đôi mắt đầy lo lắng cùng đau lòng nhìn cô, mở miệng giải đáp nghi vấn trong lòng cô: “ Người là công chúa Thiên Triều Quốc - Triệu Vũ Tuyết, ca ca người là đương kim hoàng thượng của Thiên Triều Quốc - Triệu Vũ Nam, nô tỳ là tì nữ cận thân của công chúa tên là tiểu Mị, còn về lí do công chúa bị như thế thì.... “ Nói đến đây thì nàng dừng lại 1 chút nhìn cô, thấy cô ra hiệu nói tiếp thì mở miệng tiếp tục nói: “ Vì công chúa đi trêu ghẹo công tử Tô Hiên Thiệu - con trai trưởng của Binh bộ Thượng Thư Tô Hiên Vãn, trong lúc tức giận công tử Tô gia lỡ tay đẩy người té ngã xuống hòn bộ trong Ngự Hoa Viên sau đó ngất xỉu đến giờ “
. Cô ngồi im từ từ tiêu hóa tin tức mà tiểu Mị đã nói, cô có nên vui mừng khi xuyên vào thân thể công chúa không?! Hay nên buồn vì nguyên chủ thân thể này là 1 sắc nữ?! Còn nữa sau cái tên này nghe quen vậy?! Hình như cô đã đọc ở đâu rồi thì phải?!. Cô cảm giác huyệt thái dương đau nhức dữ dội, phất tay ý bảo tiểu Mị rời đi, tự mình thẫn thờ ngồi đó.
. Tiểu Mị tuy lo lắng cho công chúa nhưng không thể làm trái lệnh chỉ có thể rời đi, nhìn cô hai mắt mông lung đầy sương mờ nhịn không được trong mắt đầy sự bất đắc dĩ cùng đau lòng, hai người bọn họ tuy quan hệ chủ tử nhưng công chúa chưa từng bạc đãi nàng ngày nào nên nàng, bây giờ nhìn công chúa như vậy bảo sao nàng không đau lòng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, công chúa thích Tô Hiên Thiệu chỉ có mình nàng biết nên khi nghe tin hắn đẩy ngã công chúa thì chỉ đành thở dài hy vọng công chúa vì vụ việc lần này có thể dứt khoác từ bỏ.
. Cô nào đâu biết nỗi lòng của tiểu Mị, bây giờ thần trí của cô đã bay lên tới tận 9 tầng mây rồi, sau khi nhớ tới cái tên " Triệu Vũ Tuyết " thì cô giống như bị sét đánh ngang tai, 2 mắt đờ đẫn không hồn, trời ạ, có ai có thể nói cho cô biết không?! Tại sao ông trời lại cho cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết cô chỉ mới đọc được phân nữa chứ?! Còn nữa, " Triệu Vũ Tuyết " này hình như vai nữ phụ còn không có!!, nhưng cũng may là tác giả có đoạn miêu tả nhân vật này, tuy không có kí ức nguyên chủ nhưng cũng xem như là may mắn đi.
. Thu thập lại toàn bộ tâm tình của mình, cô bước xuống giừơng đi từ từ tiến lại bàn trang điểm, dù thế nào cũng phải xem dung mạo của nguyên chủ thân thể này cái đã, tuy cô không quan trọng hóa vấn đề này, nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, cô không khỏi hít 1 ngụm khí lạnh.
. “ Mau gọi cứu thương, có tai nạn rồi kìa “
. “ Haizz, cô gái nhìn trẻ thế cơ mà, tícê thật “
. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên ing ỏi
...........
. Tiếng nghị luận cùng tiếng xe cộ đan xen vào nhau cứ vang lên trong đầu cô sau đó lại biến mất không còn gì ngoài màu trắng tinh khiết, cô cứ thế mà trôi bồng bềnh, bỗng trước mặt cô hiện lên 1 người con gái khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhìn cô gái như 1 thiên sứ không nhiễm bụi trần, tiến lại gần nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói như trong veo như suối vang lên: “ Chào “
. Cô mê mang nhìn nàng ta, ý thức được mình đang ở nơi xa lạ bèn vội hỏi: “ Đây là nơi nào?! “
. Cô gái vẫn như cũ nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi lên tiếng giải thích: “ Đây là ranh giới giữa 2 không gian, ta và ngươi cùng chung 1 số mệnh, thiên ý khó cãi, nên ngươi phải thế vào chỗ ta, còn ta sẽ tan biến mãi mãi “
. Cô sững sờ đờ người, trong lòng đầy mãnh liệt khó hiểu, cái gì mà " số mệnh ", trời ạ?! Đùa cô sao?!, cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng lại, nhìn cô gái trước mắt nhưng không biết cô gái đã biến mất lúc nào, chỉ để lại 1 câu văng vẳng cuối cùng “ Nhờ ngươi chăm sóc hoàng huynh ta thật tốt “. Sau đó trước mắt cô cũng tối sầm, lạc vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
" Đau " Đây là cảm giác đầu tiên của cô từ khi cô có lại được ý thức. Chậm chạp mở mắt ra vì mắt chưa quen được với ánh sáng nên khẽ nhắm lại, sau khi quen dần thì phượng mâu hoàn toàn mở ra.
. Cô nhìn quanh phát hiện mình nằm nơi địa phương đầy xa lạ thì đầy kinh sợ vội vàng bật dậy, quan sát xung quanh phát hiện cách bày trí ở căn phòng này đậm chất cổ xưa nhưng lại được bố trí 1 cách rất tao nhã, theo kinh nghiệm mấy năm làm trạch nữ của cô cùng cách trang trí đầy cổ xưa của căn phòng thì cô chắn chắc 1 điều là cô đã xuyên không về cổ đại!!.
. Tiểu tì lúc này vừa vặn tiến vào nhìn thấy cô đã tỉnh ngồi thẩn thờ thì vui mừng bỏ chậu nước trên tay xuống bàn, vội vàng tiến lại đỡ cô, nhìn cô như người mất hồn thì khuôn mặt đầy lo lắng, không nhịn được mở miệng: “ Công chúa, vết thương trên đầu ngài còn chưa khỏi, thái y bảo ngài nên nghỉ ngơi thêm “
. Cô lúc này cũng đã hoàn hồn, đưa tay sờ đầu thì quả thật có 1 miếng băng trên đó, cô suy nghĩ 1 chút, sau đó giả bộ ôm đầu kêu đau. Tiểu tì thấy vậy càng thêm lo lắng, cô thấy thế vội nắm lấy tay tiểu tì, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tái nhợt, yếu ớt mở miệng hỏi: “ Ta là ai?! Đây là đâu?! Còn nữa em là ai?! Tại sao ta không nhớ gì hết “
. Tiểu tì nhìn cô như thế cũng tin tưởng cho rằng cô bị mất trí nhớ, đôi mắt đầy lo lắng cùng đau lòng nhìn cô, mở miệng giải đáp nghi vấn trong lòng cô: “ Người là công chúa Thiên Triều Quốc - Triệu Vũ Tuyết, ca ca người là đương kim hoàng thượng của Thiên Triều Quốc - Triệu Vũ Nam, nô tỳ là tì nữ cận thân của công chúa tên là tiểu Mị, còn về lí do công chúa bị như thế thì.... “ Nói đến đây thì nàng dừng lại 1 chút nhìn cô, thấy cô ra hiệu nói tiếp thì mở miệng tiếp tục nói: “ Vì công chúa đi trêu ghẹo công tử Tô Hiên Thiệu - con trai trưởng của Binh bộ Thượng Thư Tô Hiên Vãn, trong lúc tức giận công tử Tô gia lỡ tay đẩy người té ngã xuống hòn bộ trong Ngự Hoa Viên sau đó ngất xỉu đến giờ “
. Cô ngồi im từ từ tiêu hóa tin tức mà tiểu Mị đã nói, cô có nên vui mừng khi xuyên vào thân thể công chúa không?! Hay nên buồn vì nguyên chủ thân thể này là 1 sắc nữ?! Còn nữa sau cái tên này nghe quen vậy?! Hình như cô đã đọc ở đâu rồi thì phải?!. Cô cảm giác huyệt thái dương đau nhức dữ dội, phất tay ý bảo tiểu Mị rời đi, tự mình thẫn thờ ngồi đó.
. Tiểu Mị tuy lo lắng cho công chúa nhưng không thể làm trái lệnh chỉ có thể rời đi, nhìn cô hai mắt mông lung đầy sương mờ nhịn không được trong mắt đầy sự bất đắc dĩ cùng đau lòng, hai người bọn họ tuy quan hệ chủ tử nhưng công chúa chưa từng bạc đãi nàng ngày nào nên nàng, bây giờ nhìn công chúa như vậy bảo sao nàng không đau lòng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, công chúa thích Tô Hiên Thiệu chỉ có mình nàng biết nên khi nghe tin hắn đẩy ngã công chúa thì chỉ đành thở dài hy vọng công chúa vì vụ việc lần này có thể dứt khoác từ bỏ.
. Cô nào đâu biết nỗi lòng của tiểu Mị, bây giờ thần trí của cô đã bay lên tới tận 9 tầng mây rồi, sau khi nhớ tới cái tên " Triệu Vũ Tuyết " thì cô giống như bị sét đánh ngang tai, 2 mắt đờ đẫn không hồn, trời ạ, có ai có thể nói cho cô biết không?! Tại sao ông trời lại cho cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết cô chỉ mới đọc được phân nữa chứ?! Còn nữa, " Triệu Vũ Tuyết " này hình như vai nữ phụ còn không có!!, nhưng cũng may là tác giả có đoạn miêu tả nhân vật này, tuy không có kí ức nguyên chủ nhưng cũng xem như là may mắn đi.
. Thu thập lại toàn bộ tâm tình của mình, cô bước xuống giừơng đi từ từ tiến lại bàn trang điểm, dù thế nào cũng phải xem dung mạo của nguyên chủ thân thể này cái đã, tuy cô không quan trọng hóa vấn đề này, nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, cô không khỏi hít 1 ngụm khí lạnh.
Tác giả :
Vô Lệ Ưu Sầu