Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi
Chương 68: Một nhìn liền thiên thu
Cùng lúc đó, Hiên Viên Triệt cùng Hách Liên Kỳ gương mặt biến đổi nhìn nhau.
Vũ Nhi gặp nguy hiểm?!
-”Thứ lỗi, bằng hữu chúng ta hiện bị tập kích chúng ta xin mạn phép trước cất bước” Hiên Viên Triệt đứng dậy nói.
-”Nếu là bằng hữu của Hiên Viên Tổng gặp nguy hiểm ta cũng nên giúp sức, chúng ta cùng đi đi” Dạ Tuyết không biết nghĩ gì đứng lên nói.
-”Hảo” Hiên Viên Triệt nghĩ đến thân phận của Dạ Tuyết một ngụm liền đồng ý.
Dạ Thần tuy kinh ngạc nhưng cũng đứng lên đi theo Dạ Tuyết.
Bốn người nhanh chóng lên xe đi đến nhà Vân Mộng Vũ.
Tín hiệu là từ đó phát ra.
--------------------------------------------
Mà bên này, tình hình đang căng thẳng.
-”Các hạ có gì từ từ nói, phải chăng Hạ Dật Phong đã hướng các hạ nói nhăn nói cuội gì đó? Ta có thể giải thích”
Vân Mộng Vũ không ngừng cố gắng đàm phán kéo dài thời gian.
Triệt ca, Kỳ ca, mau đến cứu Vũ nhi!!!!
-”Ồ, Vân Mộng Vũ, Vân tiểu thư, ngươi còn nhớ hay không? Bảy mươi tám năm trước ngươi từng ám toán ta, sau đó có một người con gái nhỏ thay ta đỡ một mũi tên mất mạng? Mà cô gái đó là do chính ngươi mang đến? Do chính thuộc hạ ngươi một tiễn xuyên tâm?!”
Hạ Dật Phong con ngươi tĩnh lặng, sâu trong đáy mắt chỉ còn lại chết chóc nhẹ nhàng như kể chuyện xa xưa trần thuật lại quá khứ.
Một quá khứ đau thương dằn vặt hắn gần tám mươi năm trời.
----------
Vân Mộng Vũ ngưng thần suy nghĩ.
Trong đầu chợt hiện ra một gương mặt tuyệt sắc.
Là tiện nhân Dạ Tuyết?!
.
.
Dạ Quân Nguyệt nhìn Vân Mộng vũ từ thần sắc mê mang đến hoảng hốt sau đó là oán độc liền biết những gì Hạ Dật Phong nói là sự thật.
Nữ nhi của hắn đúng là bị nữ nhân này giết chết.
Ân Lục Duẫn nắm tay siết chặt, hắn cầm lên cánh tay Vân Mộng Vũ nghiền ngẫm sau đó nhẹ bóp, xương cánh tay của ả cứ như vậy bị chấn nát vụn.
Vân Mộng Vũ đau đớn thống khổ rên rỉ thành tiếng, gương mặt không còn chút máu.
Sau đó kỳ tích xảy ra, một luồng hào quang bao trùm lấy cơ thể Vân Mộng Vũ, khi luồng sáng tan đi, cánh tay bê bết máu cùng xương nát vụn của Vân Mộng Vũ lại lành lặn không tỳ vết.
Vân Mộng Vũ cười to.
Phải rồi, nàng có Thiên Mệnh Lực, nàng làm sao có thể chết đâu. Nàng là bất tử.
-”Hạ Dật Phong, ngươi giết không được ta” Vân Mộng Vũ cười to.
Hạ Dật Phong khuôn mặt biến sắc.
-”Thiên Nữ?” Ân Lục Duẫn kinh ngạc.
-”Hừ, chỉ là hậu duệ hỗn huyết, Huyết mạch không tinh thuần, ai cho phép ả mang danh xưng đó” Dạ Quân Nguyệt âm thanh âm u nói.
-”Bất tử thân? “ Dạ Quân Nguyệt cười lạnh.
Bàn tay một lật, lòng bàn tay bừng lên hoả diễm màu trắng. (*)
Hoả Trung Chi Vương?!!
Hạ Dật Phong kinh ngạc.
Phụ thân của Tuyết nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tương truyền Phượng Hoàng dục hoả trùng sinh, liền tự thân thiêu đốt trong ngọn lửa của vạn hoả chi vương.
Vạn Hoả Chi Vương hoả diễm màu trắng, vạn hoả thần phục.
(*) được rồi, chi tiết này ta lấy cảm hứng từ ánh sáng trắng của Mặt Trời nga. Nếu ai đọc những tiểu thuyết dị giới khác mà Phượng Hoàng “chết cháy” à nhầm ..tự thiêu sau đó trùng sinh bởi ngọn lửa màu đen hay đỏ sẫm thì cũng không liên quan đến ta. Tác phẩm này của ta thì là mặc sức sự tưởng tượng của ta phải không?
--------------------------------
Dạ Quân Nguyệt gương mặt sát khí chầm chậm xoay trên tay hoả diễm.
Vân Mộng Vũ lần này thật sự hoảng sợ, bản năng cho nàng biết ngọn lửa kia vô cùng nguy hiểm.
-”ngươi ...không được lại đây” Vân Mộng Vũ nhìn Dạ Quân Nguyệt từng bước lại gần mình chỉ cảm thấy trong lòng khủng hoảng.
-”Kết giới, Kết” Ân Lục Duẫn làn môi nhẹ nhúc nhích.
Ngay lập tức xung quanh Vân Mộng Vũ hình thành một kết giới trong suốt.
Dạ Quân Nguyệt hướng về Vân Mộng Vũ một chưởng phóng tới mang theo Hoả Diễm màu trắng.
Vân Mộng Vũ trừng lớn mắt nhìn hoả diễm từ từ bao lấy nàng, hoả diễm lành lạnh, nhưng từ sâu linh hồn của nàng lại chịu đựng nỗi đau như xé da cắt thịt.
Vân Mộng Vũ thống khổ gào thét.
Hoả Trung Chi Vương, “đốt sạch linh hồn, hôi phi yên diệt”
Tiếng gào thét của Vân Mộng Vũ bị ngọn lửa hùng hực cắn nuốt yếu dần sau đó hoàn toàn ngưng bặc.
Hạ Dật Phong trên gương mặt một giọt nước mắt lặng yên không tiếng động rơi.
-”Tuyết nhi, của ta Tuyết nhi... thù đã trả.. ta bồi ngươi” Hạ Dật Phong nỉ non, hắn cho tay vào ngực áo, lấy ra một cái ngọc bội hình kỳ lân nhẹ vuốt ve.
-”Mau đi ra bên ngoài, ta sẽ đưa các ngươi trở lại Thương Lam vị diện, phiền các ngươi thay ta chăm sóc mộ phần của ta thê tử.” Hạ Dật Phong âm thanh trầm tĩnh vang lên.
Sau đó hắn xoay người nhảy lên cửa sổ.
Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra. Hiên Viên Triệt, Hách Liên Kỳ xông vào.
-”Vũ ..nhi?” Hiên Viên Triệt kinh ngạc nhìn một mảng tường lớn bị thiêu rụi.
-”Nàng ta đã chết” Ân Lục Duẫn lạnh nhạt lên tiếng.
-”Ngươi giết nàng?” Hách Liên Kỳ đỏ mắt.
Bọn hắn cần nàng mở ra đường hầm không gian trở lại Thương Lam vị diện, kẻ này là ai giữa đưởng nhảy ra phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn hắn?
-”Là ta.” Dạ Quân Nguyệt đang định mở miệng thì Hạ Dật Phong âm thanh vang lên.
Hạ Dật Phong vứt một viên thuỷ tinh cầu cho Hách Liên Kỳ, sau đó xoay người quay đi.
Hách Liên Kỳ còn định nói gì đó thì Hiên Viên Triệt ngăn lại, hắn dùng chiến khí truyền vào thuỷ tinh cầu.
Sau đó trên mặt thuỷ tinh cầu hiện ra toàn cảnh Thương Lam vị diện từ lúc Ma Thần thức tỉnh đến kết quả Ma tộc thống trị thiên hạ.
Hiên Viên Triệt cùng Hách Liên Kỳ sững sờ.
Khi nhìn thấy thú nhân bộ tộc không ngừng hô Vương, Hách Liên Kỳ đôi mắt trực tiếp đỏ, mà nhìn đến Long tộc gắng sức chống đỡ từng cái từng cái một ngã xuống, Hiên Viên Triệt ngây người, quên cả phản ứng.
.
.
.
Cùng lúc này , bên ngoài.
Dạ Tuyết cùng Dạ Thần vừa xuống xe, nhìn lên bầu trời liền thấy có ba thân ảnh huyền phù trên không trung.
Dạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Một nam nhân mái tóc dài bay trong gió, môi mấp máy gì đó.
Sau đó bầu trời đêm hé ra một cái khe như bị ai xé rách, ba thân ảnh hướng về cái khe bay đến.
Đúng lúc này, đột nhiên Hạ Dật Phong, Dạ Quân Nguyệt cùng Ân Lục Duẫn như cảm nhận được điều gì xoay người nhìn lại.
Khi thấy Dạ Tuyết ngẩng đầu nhìn mình cả ba người trong lòng đều kỳ lạ ngẩng ra.
Năm người nhìn nhau trong giây lát, một nhìn liền thiên thu.
Không gian mở ra nhanh chóng cắn nuốt thân ảnh ba người, sau đó bầu trời trở lại vị trí cũ.
--------------------------------
Thương Lam vị diện.
Dạ Quân Nguyệt cùng Ân Lục Duẫn xé bầu trời xuất hiện tại bên mộ của Dạ Tuyết.
-”Di.. tên kia đâu?” Ân Lục Duẫn nhìn bầu trời đã trở lại bình thường kinh ngạc thốt lên.
-”Huyết dẫn trả giá hôi phi yên diệt” Dạ Quân Nguyệt thanh âm lạnh lùng.
Hắn phất tay áo, ngay lập tức mộ của Dạ Tuyết bán kính năm mét lập tức biến mất, chỉ để lại một cái hố sâu hoắm.
-”Chúng ta trở về” Dạ Quân Nguyệt niệm chú ngữ, một đồ án xuất hiện bao lấy hai người, sau đó thân ảnh hai người biến mất không một chút dấu vết.
--------------------
Hạ Dật Phong cảm thấy mình đang lơ lửng trong một không gian màu trắng xám.
Hắn cứ lơ lửng như vậy không biết bao lâu, chiến khí tự động bao bọc cơ thể hắn không để bị dòng chảy thương tổn.
Nơi này là dòng chảy không gian và thời gian.
Hạ Dật Phong nhắm nghiền hai mắt đợi chờ chiến khí tan hết, bản thân bị dòng chảy thời không xé tan thành mảnh nhỏ. Khuôn mặt an tường thoả mãn.
-”Tuyết nhi, ta đi tìm nàng.”
Nhắm nghiền mắt nên hắn không biết, tại nơi nào đó của dòng chảy thời gian, dòng chảy không gian hơi bị vặn vẹo, sau đó một thân ảnh lấy trạng thái linh hồn phiêu đãng trên không trung, thân ảnh ấy gương mặt an tường như là đang ngủ.
Nếu Hạ Dật Phong thấy được màn này hắn sẽ nhận ra dung nhan đang say giấc kia là cô gái trước khi rời đi Địa Cầu hắn thấy được.
Thân ảnh đó nhanh chóng biến mất.
Cùng lúc đó, Thương Lam vị diện, tại một nơi nào đó, trong căn phòng nhỏ, trên giường, một tiểu cô nương đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc sảo như sao trời.
.
.
Mà dòng chảy thời gian cùng không gian vì sự xuất hiện của linh hồn kia bị xáo trộn va vào nhau hướng về phía Hạ Dật Phong.
Dư chấn thời gian xông vào thức hải khiến Hạ Dật Phong bị xoá đi mất phần kí ức xé rách không gian về hiện đại, quên mất cuộc gặp gỡ phụ thân cùng biểu ca Dạ Tuyết.
Mà Dư chấn không gian lại mang linh hồn hắn trở lại trăm năm trước nhập vào thân xác Hạ Dật Phong mười lăm tuổi, với nguyên vẹn kí ức kiếp trước trừ khoảng thời gian kể từ lúc gặp giữ hai người Ân Lục Duẫn, Dạ Quân Nguyệt.
Hết thảy mọi chuyện lại bắt đầu.
----------------kết thúc phiên ngoại------------------------------------
Các nàng đọc phiên ngoại có cảm tưởng gì không?
Đề cử truyện cùng thể loại: “Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường” nữ phụ văn , HE, 1:1, Điện Ảnh.
Vũ Nhi gặp nguy hiểm?!
-”Thứ lỗi, bằng hữu chúng ta hiện bị tập kích chúng ta xin mạn phép trước cất bước” Hiên Viên Triệt đứng dậy nói.
-”Nếu là bằng hữu của Hiên Viên Tổng gặp nguy hiểm ta cũng nên giúp sức, chúng ta cùng đi đi” Dạ Tuyết không biết nghĩ gì đứng lên nói.
-”Hảo” Hiên Viên Triệt nghĩ đến thân phận của Dạ Tuyết một ngụm liền đồng ý.
Dạ Thần tuy kinh ngạc nhưng cũng đứng lên đi theo Dạ Tuyết.
Bốn người nhanh chóng lên xe đi đến nhà Vân Mộng Vũ.
Tín hiệu là từ đó phát ra.
--------------------------------------------
Mà bên này, tình hình đang căng thẳng.
-”Các hạ có gì từ từ nói, phải chăng Hạ Dật Phong đã hướng các hạ nói nhăn nói cuội gì đó? Ta có thể giải thích”
Vân Mộng Vũ không ngừng cố gắng đàm phán kéo dài thời gian.
Triệt ca, Kỳ ca, mau đến cứu Vũ nhi!!!!
-”Ồ, Vân Mộng Vũ, Vân tiểu thư, ngươi còn nhớ hay không? Bảy mươi tám năm trước ngươi từng ám toán ta, sau đó có một người con gái nhỏ thay ta đỡ một mũi tên mất mạng? Mà cô gái đó là do chính ngươi mang đến? Do chính thuộc hạ ngươi một tiễn xuyên tâm?!”
Hạ Dật Phong con ngươi tĩnh lặng, sâu trong đáy mắt chỉ còn lại chết chóc nhẹ nhàng như kể chuyện xa xưa trần thuật lại quá khứ.
Một quá khứ đau thương dằn vặt hắn gần tám mươi năm trời.
----------
Vân Mộng Vũ ngưng thần suy nghĩ.
Trong đầu chợt hiện ra một gương mặt tuyệt sắc.
Là tiện nhân Dạ Tuyết?!
.
.
Dạ Quân Nguyệt nhìn Vân Mộng vũ từ thần sắc mê mang đến hoảng hốt sau đó là oán độc liền biết những gì Hạ Dật Phong nói là sự thật.
Nữ nhi của hắn đúng là bị nữ nhân này giết chết.
Ân Lục Duẫn nắm tay siết chặt, hắn cầm lên cánh tay Vân Mộng Vũ nghiền ngẫm sau đó nhẹ bóp, xương cánh tay của ả cứ như vậy bị chấn nát vụn.
Vân Mộng Vũ đau đớn thống khổ rên rỉ thành tiếng, gương mặt không còn chút máu.
Sau đó kỳ tích xảy ra, một luồng hào quang bao trùm lấy cơ thể Vân Mộng Vũ, khi luồng sáng tan đi, cánh tay bê bết máu cùng xương nát vụn của Vân Mộng Vũ lại lành lặn không tỳ vết.
Vân Mộng Vũ cười to.
Phải rồi, nàng có Thiên Mệnh Lực, nàng làm sao có thể chết đâu. Nàng là bất tử.
-”Hạ Dật Phong, ngươi giết không được ta” Vân Mộng Vũ cười to.
Hạ Dật Phong khuôn mặt biến sắc.
-”Thiên Nữ?” Ân Lục Duẫn kinh ngạc.
-”Hừ, chỉ là hậu duệ hỗn huyết, Huyết mạch không tinh thuần, ai cho phép ả mang danh xưng đó” Dạ Quân Nguyệt âm thanh âm u nói.
-”Bất tử thân? “ Dạ Quân Nguyệt cười lạnh.
Bàn tay một lật, lòng bàn tay bừng lên hoả diễm màu trắng. (*)
Hoả Trung Chi Vương?!!
Hạ Dật Phong kinh ngạc.
Phụ thân của Tuyết nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tương truyền Phượng Hoàng dục hoả trùng sinh, liền tự thân thiêu đốt trong ngọn lửa của vạn hoả chi vương.
Vạn Hoả Chi Vương hoả diễm màu trắng, vạn hoả thần phục.
(*) được rồi, chi tiết này ta lấy cảm hứng từ ánh sáng trắng của Mặt Trời nga. Nếu ai đọc những tiểu thuyết dị giới khác mà Phượng Hoàng “chết cháy” à nhầm ..tự thiêu sau đó trùng sinh bởi ngọn lửa màu đen hay đỏ sẫm thì cũng không liên quan đến ta. Tác phẩm này của ta thì là mặc sức sự tưởng tượng của ta phải không?
--------------------------------
Dạ Quân Nguyệt gương mặt sát khí chầm chậm xoay trên tay hoả diễm.
Vân Mộng Vũ lần này thật sự hoảng sợ, bản năng cho nàng biết ngọn lửa kia vô cùng nguy hiểm.
-”ngươi ...không được lại đây” Vân Mộng Vũ nhìn Dạ Quân Nguyệt từng bước lại gần mình chỉ cảm thấy trong lòng khủng hoảng.
-”Kết giới, Kết” Ân Lục Duẫn làn môi nhẹ nhúc nhích.
Ngay lập tức xung quanh Vân Mộng Vũ hình thành một kết giới trong suốt.
Dạ Quân Nguyệt hướng về Vân Mộng Vũ một chưởng phóng tới mang theo Hoả Diễm màu trắng.
Vân Mộng Vũ trừng lớn mắt nhìn hoả diễm từ từ bao lấy nàng, hoả diễm lành lạnh, nhưng từ sâu linh hồn của nàng lại chịu đựng nỗi đau như xé da cắt thịt.
Vân Mộng Vũ thống khổ gào thét.
Hoả Trung Chi Vương, “đốt sạch linh hồn, hôi phi yên diệt”
Tiếng gào thét của Vân Mộng Vũ bị ngọn lửa hùng hực cắn nuốt yếu dần sau đó hoàn toàn ngưng bặc.
Hạ Dật Phong trên gương mặt một giọt nước mắt lặng yên không tiếng động rơi.
-”Tuyết nhi, của ta Tuyết nhi... thù đã trả.. ta bồi ngươi” Hạ Dật Phong nỉ non, hắn cho tay vào ngực áo, lấy ra một cái ngọc bội hình kỳ lân nhẹ vuốt ve.
-”Mau đi ra bên ngoài, ta sẽ đưa các ngươi trở lại Thương Lam vị diện, phiền các ngươi thay ta chăm sóc mộ phần của ta thê tử.” Hạ Dật Phong âm thanh trầm tĩnh vang lên.
Sau đó hắn xoay người nhảy lên cửa sổ.
Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra. Hiên Viên Triệt, Hách Liên Kỳ xông vào.
-”Vũ ..nhi?” Hiên Viên Triệt kinh ngạc nhìn một mảng tường lớn bị thiêu rụi.
-”Nàng ta đã chết” Ân Lục Duẫn lạnh nhạt lên tiếng.
-”Ngươi giết nàng?” Hách Liên Kỳ đỏ mắt.
Bọn hắn cần nàng mở ra đường hầm không gian trở lại Thương Lam vị diện, kẻ này là ai giữa đưởng nhảy ra phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn hắn?
-”Là ta.” Dạ Quân Nguyệt đang định mở miệng thì Hạ Dật Phong âm thanh vang lên.
Hạ Dật Phong vứt một viên thuỷ tinh cầu cho Hách Liên Kỳ, sau đó xoay người quay đi.
Hách Liên Kỳ còn định nói gì đó thì Hiên Viên Triệt ngăn lại, hắn dùng chiến khí truyền vào thuỷ tinh cầu.
Sau đó trên mặt thuỷ tinh cầu hiện ra toàn cảnh Thương Lam vị diện từ lúc Ma Thần thức tỉnh đến kết quả Ma tộc thống trị thiên hạ.
Hiên Viên Triệt cùng Hách Liên Kỳ sững sờ.
Khi nhìn thấy thú nhân bộ tộc không ngừng hô Vương, Hách Liên Kỳ đôi mắt trực tiếp đỏ, mà nhìn đến Long tộc gắng sức chống đỡ từng cái từng cái một ngã xuống, Hiên Viên Triệt ngây người, quên cả phản ứng.
.
.
.
Cùng lúc này , bên ngoài.
Dạ Tuyết cùng Dạ Thần vừa xuống xe, nhìn lên bầu trời liền thấy có ba thân ảnh huyền phù trên không trung.
Dạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Một nam nhân mái tóc dài bay trong gió, môi mấp máy gì đó.
Sau đó bầu trời đêm hé ra một cái khe như bị ai xé rách, ba thân ảnh hướng về cái khe bay đến.
Đúng lúc này, đột nhiên Hạ Dật Phong, Dạ Quân Nguyệt cùng Ân Lục Duẫn như cảm nhận được điều gì xoay người nhìn lại.
Khi thấy Dạ Tuyết ngẩng đầu nhìn mình cả ba người trong lòng đều kỳ lạ ngẩng ra.
Năm người nhìn nhau trong giây lát, một nhìn liền thiên thu.
Không gian mở ra nhanh chóng cắn nuốt thân ảnh ba người, sau đó bầu trời trở lại vị trí cũ.
--------------------------------
Thương Lam vị diện.
Dạ Quân Nguyệt cùng Ân Lục Duẫn xé bầu trời xuất hiện tại bên mộ của Dạ Tuyết.
-”Di.. tên kia đâu?” Ân Lục Duẫn nhìn bầu trời đã trở lại bình thường kinh ngạc thốt lên.
-”Huyết dẫn trả giá hôi phi yên diệt” Dạ Quân Nguyệt thanh âm lạnh lùng.
Hắn phất tay áo, ngay lập tức mộ của Dạ Tuyết bán kính năm mét lập tức biến mất, chỉ để lại một cái hố sâu hoắm.
-”Chúng ta trở về” Dạ Quân Nguyệt niệm chú ngữ, một đồ án xuất hiện bao lấy hai người, sau đó thân ảnh hai người biến mất không một chút dấu vết.
--------------------
Hạ Dật Phong cảm thấy mình đang lơ lửng trong một không gian màu trắng xám.
Hắn cứ lơ lửng như vậy không biết bao lâu, chiến khí tự động bao bọc cơ thể hắn không để bị dòng chảy thương tổn.
Nơi này là dòng chảy không gian và thời gian.
Hạ Dật Phong nhắm nghiền hai mắt đợi chờ chiến khí tan hết, bản thân bị dòng chảy thời không xé tan thành mảnh nhỏ. Khuôn mặt an tường thoả mãn.
-”Tuyết nhi, ta đi tìm nàng.”
Nhắm nghiền mắt nên hắn không biết, tại nơi nào đó của dòng chảy thời gian, dòng chảy không gian hơi bị vặn vẹo, sau đó một thân ảnh lấy trạng thái linh hồn phiêu đãng trên không trung, thân ảnh ấy gương mặt an tường như là đang ngủ.
Nếu Hạ Dật Phong thấy được màn này hắn sẽ nhận ra dung nhan đang say giấc kia là cô gái trước khi rời đi Địa Cầu hắn thấy được.
Thân ảnh đó nhanh chóng biến mất.
Cùng lúc đó, Thương Lam vị diện, tại một nơi nào đó, trong căn phòng nhỏ, trên giường, một tiểu cô nương đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc sảo như sao trời.
.
.
Mà dòng chảy thời gian cùng không gian vì sự xuất hiện của linh hồn kia bị xáo trộn va vào nhau hướng về phía Hạ Dật Phong.
Dư chấn thời gian xông vào thức hải khiến Hạ Dật Phong bị xoá đi mất phần kí ức xé rách không gian về hiện đại, quên mất cuộc gặp gỡ phụ thân cùng biểu ca Dạ Tuyết.
Mà Dư chấn không gian lại mang linh hồn hắn trở lại trăm năm trước nhập vào thân xác Hạ Dật Phong mười lăm tuổi, với nguyên vẹn kí ức kiếp trước trừ khoảng thời gian kể từ lúc gặp giữ hai người Ân Lục Duẫn, Dạ Quân Nguyệt.
Hết thảy mọi chuyện lại bắt đầu.
----------------kết thúc phiên ngoại------------------------------------
Các nàng đọc phiên ngoại có cảm tưởng gì không?
Đề cử truyện cùng thể loại: “Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường” nữ phụ văn , HE, 1:1, Điện Ảnh.
Tác giả :
Tiểu Thư Kiêu Kỳ (kenzylisa)