Nữ Chủ Nữ Phụ Văn
Chương 38: TG3: Vì nàng trầm luân(END)
Hàn Vân Nhược ở trong viện tu luyện thật lâu đều không đợi được Dạ Trầm Nhạc trở về, nàng không khỏi lo lắng mà rời khỏi đệm thiền đi ra ngoài.
Bởi vì sự kiện mấy ngày trước, trong phái cơ hồ rối loạn một mảnh.
Mà hôm nay, ma giáo phái người đến hạ chiến thư, này chẳng khác gì đánh vào mặt của Thanh Phong phái.
Không biết ma tôn lại nghĩ ra được quỷ kế gì, bất quá nàng đối với ma tôn hiểu rõ, hắn sẽ không nhất định động đến vũ lực. Hắn càng thích dùng ám chiêu hơn là trực diện đối đầu.
Hàn Vân Nhược ngẩn người hồi lâu, bước chân vô thức chuyển rời đến chủ điện.
“A Trần, các trưởng lão bên trong rốt cuộc nói cái gì?”
Hàn Vân Nhược nghe thấy tiếng nói, bước chân hơi dừng lại. Nàng nâng mắt nhìn lên, phát hiện cách nàng không xa có năm sáu cái đạo đống xúm lại một chỗ, hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía một đạo đồng lớn nhất.
Đạo đồng lớn nhất gọi là A Trần kia lắc đầu thở dài.
“Rốt cuộc là nghe được hay không?” Những đạo đồng khác thấy bộ dáng hắn như vậy, hận không thể nhào lên đánh hắn mấy cái. Nếu không phải A Trần này được phép tiến vào hầu hạ các trưởng lão dâng trà rót nước, bọn hắn cũng sẽ không bao vây lấy hắn.
A Trần bất đắc dĩ nói: “Ta là nghe được, bất quá… Aizzz”
“Nghe được còn không mau nói.”
“Đúng vậy a, mau chia sẻ cho chúng ta.”
Dưới sức ép của các đạo đồng vây quanh, A Trần bất đắc dĩ nói:
“Lần này ma giáo hạ chiến thư, hoặc là sẽ đem ma tộc đánh giết Thanh Phong phái chúng ta, hoặc là bọn hắn sẽ trả lại Bách Vân đồ, cũng không đánh giết Thanh Phong phái, có điều…”
“Như thế nào?”
“Aizz, có điều bọn hắn muốn chúng ta giao ra Hàn sư thúc.”
“Hàn sư thúc? Hàn Vân Nhược đệ tử của Dạ trưởng lão?” Đám đạo đồng kinh ngạc lặp lại.
“Đúng vậy.”
“Tại sao lại là Hàn sư thúc mà không phải kẻ khác?”
Sắc mặt A Trần lúc này trầm trọng hơn, hắn ghé sát đầu đem đám đạo đồng vẫy lại gần, thấp giọng nói: “Nghe nói Hàn sư thúc là thánh nữ ma tộc chạy trốn.”
“Thánh nữ ma tộc?”
Hàn Vân Nhược nghe tới đây cũng không tiếp tục nghe thêm nữa. Nàng đại khái đã hiểu được tình hình. Quả nhiên, ma tôn là vẫn như vậy, muốn dùng Bách Vân đồ đổi lấy nàng. Bất quá, nàng không nghĩ bản thân đáng giá đến vậy.
Rốt cuộc vì sao ma tôn lại làm ra một cuộc trao đổi không công bằng như vậy?
Lúc này, bên trong ma điện, ma tôn nửa nằm nửa ngồi trên nhuyển thấp, bên cạnh hắn là hai nữ tử đang hầu hạ ân cần. Ma tôn dõi mắt hổ nhìn xuống người quỳ bên dưới, có chút mất kiên nhẫn nói:
“Lời ngươi nói thật sự là thật, trong tay nha đầu kia thật sự có thứ thần đan cải tử hoàn sinh?”
Người quỳ phía dưới bộ dáng bất nam bất nữ, dung mạo hắn một nửa bị hủy đi nhìn qua vô cùng dữ tợn, nửa còn lại nhìn qua tương đối bình thường, bất quá là nam nhân diện, nhưng lại mang theo nữ khí.
Người này không ai khác chính là Tử y giáo chủ đã lâu không xuất hiện.
Tử y cung kính quỳ một chân trên đất, sắc mặt âm trầm nói: “Hồi tôn chủ, đây là sự thật. Khi đó thuộc hạ đã đem nàng ta giết chết, hơn nữa trước khi giết còn phế đi đan điền, cũng cắt đi gân mạch toàn thân, thế nhưng sau khi bị phát hiện thuộc hạ mới biết, thánh nữ vẫn còn sống, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, tu vi cũng không giảm mà tăng.”
Nói đến câu cuối cùng, hắn cơ hồ là nghiến răng mà nói. Vì cái gì? Vì cái gì mà nàng ta lại không chết? Vì cái gì nàng ta không trở thành phế vật? Rõ ràng hắn đã xuống tay rất nặng, bất quá lại không giết được nàng.
Đúng là những kẻ mệnh tiện đều sống thực dai.
Ma tôn nhìn Tử y quỳ gối trên đất, chống chằm như suy tư cái gì, một lúc sau hắn mới phất tay, từ trong bóng tối xuất ra một cái ma nhân toàn thân hắc y. Ma tôn nhìn hắc y nhân kia, trầm giọng ra lệnh.
“Đi thúc giục Thanh Phong trưởng môn đi, nói với hắn, kiên nhẫn của ta có hạn.”
*****
Dạ Trầm Nhạc vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy Hàn Vân Nhược lẳng lặng ngồi bên cạnh cửa sổ. Lúc này mặt trời đang xuống núi, ánh sáng đỏ rực chiếu vào khuôn mặt nàng khiến hắn cảm thấy trên thân nàng tỏa ra một hơi thở cô tịnh.
“A Nhược…” Hắn không nhịn được tiến lên mấy bước đem thiếu nữ dựa vào chính mình thân thể. Nàng không nên như không, không nên u buồn, càng không nên nặng nề ưa thương.
Hàn Vân Nhược lúc này mới giống như giật mình thoát khỏi cơn trầm mặc. Nàng hơi dùng sức đem cơ thể thoát ra khỏi vòng tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Thế nào rồi?”
Ánh mắt Dạ Trầm Nhạc xẹt qua một tia áy náy đau lòng. Lòng Hàn Vân Nhược cũng vì thế lạnh xuống, nàng tránh thoát vòng ôm của hắn, lạnh nhạt đứng lên:
“Xem ra chàng lựa chọn Thanh Phong phái mà không phải ta?”
“A Nhược…” Dạ Trầm Nhạc khẽ thở dài một tiếng. Hắn vươn tay ôm lấy nàng, trong mắt ngập tràn giãy giụa.
Hàn Vân Nhược cũng không muốn nhìn hắn. Nàng muốn thoát ra, bất quá càng giãy giụa, Dạ Trầm Nhạc càng siết chặt vòng tay. Rốt cuộc Hàn Vân Nhược không tiếp tục kháng cự nữa. Nàng ghé sát vào ngực hắn, đáy lòng trào ra nồng đậm đau đớn, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, thấm ướt vạt áo trắng noãn của nam nhân.
Cảm nhận được thân thể nàng run rẩy, Dạ Trầm Nhạc cũng đồng dạng đau đớn trong lòng.
Thanh Phong phái đối với hắn giống như ngôi nhà. Hắn từ nhỏ đã được trưởng môn sư phụ đem trở về nuôi nấng dạy dỗ, trưởng môn đối với hắn vừa là thầy vừa là cha, Thanh Phong phái bên trong cũng đều là người thân cùng bằng hữu của hắn.
Bất quá, hắn lại không thể buông tay nàng.
Nhớ lại một đoạn đối thoại ở trong chính điện, sắc mặt hắn có chút tái đi. Mặc kệ hắn có hay không đồng ý, sư phụ cùng các trưởng lão khác đều muốn đem nàng giao ra. Hắn mặc dù tu vi cao, bất quá một người không thể địch trăm, hơn nữa, hắn không đảm bảo được nàng có hay không bị thương.
Dạ Trầm Nhạc nắm chặt tay, ánh mắt kiên định.
“A Nhược, nàng cùng ta rời khỏi đây được không?”
Thanh âm Dạ Trầm Nhạc rất nhỏ, bất quá nàng vẫn có thể nghe được. Hàn Vân Nhược thoáng chốc quên cả khóc, bất quá nàng cũng không vội vã đáp lại, ngập ngừng mà nói: “Vậy còn Thanh Phong phái?”
“Thiếu đi ta, Thanh Phong phái sẽ không tổn hại.” Dạ Trầm Nhạc ngừng lại, trong mắt chỉ có kiên định: “Ma giáo nhắm vào nàng, nếu như không có nàng, vậy thì ma tôn cũng không có lý do truy sát Thanh Phong phái, nếu không chính là biểu hiện hắn muốn khai chiến tu chân người.”
“Nhưng là….” Ánh mắt Hàn Vân Nhược hơi xao động. Nàng còn chưa quên, nhiệm vụ của nàng không chỉ là công lược nam chủ, mà còn là giúp Thanh Phong phái tránh đi cuộc chiến. Hiện tại nếu nàng rời đi, ngộ nhỡ…
Bất quá, nàng không cách nào cự tuyệt được lời đề nghị của Dạ Trầm Nhạc. Nàng vui vẻ vì hắn buông tay Thanh Phong phái, cũng vui vẻ vì hắn lựa chọn nàng.
Cho nên nàng không lỡ phủ định hắn.
Dạ Trầm Nhạc đem ngón tay đặt lên miệng nàng. Hắn nhìn ra được trong mắt nàng có băn khoăn, hắn cho rằng nàng là áy náy bất an. Thành thật mà nói, hắn cũng không chắc chắn ma tộc có hay không sẽ mạo hiểm mà đánh tới Thanh Phong phái.
“Yên tâm, tất thảy có ta.”
Lời nói của hắn giống như liều thuốc trợ lực. Hàn Vân Nhược khẽ gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm.
Cho dù nhiệm vụ thứ hai thất bại thì thế nào? Chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng đều có thể chấp nhận hậu quả phía sau.
Dạ Trầm Nhạc không thẹn từ nhỏ lớn lên ở Thanh Phong phái, hắn thế nhưng có thể dễ dàng tìm được đường ra khi trong ngoài phái đều bị giới nghiêm. Rất nhanh, tin tức Dạ Trầm Nhạc mang theo Hàn Vân Nhược rời khỏi môn phái đã truyền đến tai trưởng môn lão nhân.
“Dạ trưởng lão thế nhưng lại làm ra chuyện này.”
“Rốt cuộc là vì sao hắn phải làm như vậy? Không phải chỉ là một đệ tử thôi sao?”
Này câu hỏi cũng chính là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người. Cho dù tình cảm sư đồ gắn bó, cũng không nhất định phải bỏ mặc môn phái mà bảo vệ. Huống chi cái đồ đệ kia chỉ là một cái mới thu nhận không lâu.
“Báo, bên ngoài kết giới có hai vạn quân ma tộc đang bao vây.” Thanh âm hoảng hốt của một đạo đồng truyền tới khiến không khí trong phòng nghị sự thoáng chốc chết lặng. Các vị trưởng lão nơi này đều đồng loạt nhìn về phía trưởng môn lão nhân, chờ đợi ông lên tiếng.
Trưởng môn thân là người nuôi dưỡng dạy dỗ Dạ Trầm Nhạc, như thế nào không nhìn ra tâm tư của hắn. Bất quá… Aizzz, xem như đây là lần duy nhất ông vì tình riêng mà ảnh hưởng việc chung đi.
Trưởng môn lão nhân chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, những trưởng lão khác mặc dù không rõ ràng, bất quá vẫn đi theo phía sau. Đám người đi ra khỏi điện chủ một lúc, trưởng môn nhân mới lên tiếng: “Bạch Đình, Thanh San, các ngươi dẫn các nội môn đệ tử hướng sau núi mà đi. Sau này, các ngươi nhất định phải gánh trọng trách chấn hưng môn phái.”
Bạch trưởng lão cùng Thanh trưởng lão thoáng chốc giật mình, đồng loạt quỳ rạp trên đất, Bạch trưởng lão trầm giọng nói:
“Sư thúc, hãy để Bạch Đình ta ở lại giết ma tộc, ta tuyệt không muốn làm kẻ chạy trốn.”
“Đúng vậy, chúng ta nhất định liều mình trấn trụ, tuyệt không thể để ma tộc phá hoại Thanh Phong phái chúng ta.” Đám trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt lóe lên tia cường ngạnh.
Trưởng môn nhân nhìn đám người cố chấp này, không khỏi thở dài một tiếng. Ông làm sao không hiểu, ngay cả ông cũng muốn bảo vệ môn phái đến hơi thở cuối cùng, thế nhưng Thanh Phong phái vẫn cần một đường lui, chỉ cần người còn, bất cứ lúc nào đều có thể đông sơn tái khởi.
Nghĩ tới, trưởng môn nhân há miệng muốn khuyên răn bất quá còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã chạy đến một đệ tử ngoại môn:
“Trưởng môn sư tôn, đệ tử tìm được thứ này ở phía sau núi.” Nói xong, hắn dâng lên một quyển trục nhìn qua có chút cũ kĩ.
Ánh mắt trưởng môn lão nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Ông vội vàng mở ra quyển trục kia, bên trong bút họa sống động như thật, là một bức họa cảnh sắc U Minh sơn.
“Thứ này là….”
“Bách Vân Đồ!”
Những trưởng lão còn đang quỳ trên đất sợ đến ngây người, bọn họ không cách nào tin tưởng, bất quá bút họa này, chữ kí kia, linh khí nồng đậm vờn quanh quyển trục, tất thảy đều là sự thật.
Những người ở đây đều nhận thức quyển trục, bất quá lại không biết vì sao thứ này lại ở đây, hơn nữa còn bị một ngoại môn đệ tử nhặt lấy.
Đám trưởng lão rời mắt đến ngoại môn đệ tử kia, bất quá hắn đã biến mất không thấy.
Này…
“Xem ra Trầm Nhạc cũng không phải tuyệt tình.” Trưởng môn lão nhân khẽ lắc đầu, sau đó phân phó tất thảy chuẩn bị di rời vật cùng người tiến vào Bách Vân dồ.
Bên ngoài kết giới, ma tôn đang nhàn nhã ngồi trên cỗ kiệu xa hoa của hắn, ánh mắt nhìn đến vòng kết giới mờ đục trước mắt, ánh mắt có chút không kiên nhẫn nói:
“Như thế nào đám tu chân kia còn chưa ra? Chẳng lẽ muốn làm rùa rụt cổ?”
Bên cạnh Bạch y giáo chủ cùng Hắc y giáo chủ cung kính cúi đầu, Hắc y nhanh nhẹn lên tiếng:
“Đoán chừng hẳn là muốn kéo dài thời gian để tìm đường lui.”
“Muốn kéo dài thời gian? Chẳng lẽ bọn chúng quyết bảo vệ nha đầu kia?” Ma tôn cảm thấy kì quái hỏi lại. Cho dù đám tu tiên giả kia có cao thượng đến đâu, cũng sẽ không vì một người mà hi sinh toàn bộ môn phái chứ?
Tử y giáo chủ đứng ẩn mình trong bóng râm trầm mặc một chút, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc: “Nhất định là thánh nữ đã cho bọn hắn lợi lộc gì đó, cho nên bọn chúng mới quyết bảo vệ nàng.”
“Lý nào lại như vậy?” Ma tôn tức giận vỗ ghế, cảm giác bản thân giống như đang bị người trêu đùa. Nghĩ tới, sắc mắt hắn lúc xanh lúc đỏ, lập tức vung tay nói: “Lên, phá cái kết giới chó má này đi cho ta.”
“Tôn chủ, kết giới dường như đang mở.” Hắc y giáo chủ trầm mặc đứng bên cạnh thấp giọng thuật lại.
Ngay khi kết giới tiêu tan, trước mắt bọn họ chính là lầu các nguy nga, bên trong tráng lệ cao lớn, bất quá lại giống như thiếu đi cái gì.
Thứ thiếu đi đương nhiên là nhân khí a.
“Báo, toàn bộ Thanh Phong phái đều trống không.”
“Báo, không còn ai còn trong núi.”
“Báo, U Minh sơn bắt đầu có chấn động.”
“Chấn động?” Sắc mặt của ma tôn càng lúc càng kém, chưa đợi hắn hỏi rõ ngọn nguồn, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ U Minh sơn ầm ầm rung chuyển, đình đài lầu các dưới tác động của dư chấn mà đồng loạt đổ sụp xuống, biến thành một đống hoang tàn.
Tất thảy đều diễn ra trong chớp mắt, những ma tộc đang bao vây trên đỉnh núi cũng ít nhiều bị chịu ảnh hưởng, gần thì trực tiếp bị đất đá chôn vùi, xa thì bị dư chấn đẩy ngã xuống vách núi.
Ma tộc lần này đi một chuyến không những không đoạt được mục đích hơn nữa còn tổn thất không nhỏ.
Tạm không nói đến ma tôn hiện tại có hay không giận đến hôn mê, lúc này, tại một thôn trang nhỏ ở phàm giới, Hàn Vân Nhược lo lắng ngồi bên cạnh giường, bàn tay chốc chốc lại đặt trên trán nam nhân đang nằm.
Mà nam nhân nằm trên giường tuấn nhan đã tái nhợt một mảnh, toàn thân trên dưới đều tồn tại vết thương.
Hàn Vân Nhược không nghĩ tới, Dạ Trầm Nhạc thế nhưng lại tự mình tiến vào trong ma điện đoạt lấy Bách Vân đồ.
Thật đúng là nam nhân ngốc nghếch.
Vành mắt Hàn Vân Nhược đã sớm đỏ ửng lúc này lại nhịn không được mà khóc. Dạ Trầm Nhạc mặc dù thành công lấy được Bách Vân Đồ, bất quá trên người tất thảy đều là vết thương. Hắn có thể sống đến giờ đều nhờ vào đan dược cầm cự.
Hắn đánh dổi như vậy, có hay không nghĩ đến nàng?
Hàn Vân Nhược càng nghĩ càng muốn khóc, nước mắt to như hạt đậu chạy dài trên gò má, sau đó rơi xuống bàn tay nam nhân. Ngón tay nam nhân khẽ động mấy cái, thời điểm Hàn Vân Nhược đem tay áo lau nước mắt, Dạ Trầm Nhạc cũng đồng thời mở ra mí mắt mệt mỏi.
“Đừng khóc.” Thanh âm Dạ Trầm Nhạc yếu ớt đến mức giống như tiếng muỗi kêu nhưng Hàn Vân Nhược vẫn có thể nghe thấy được. Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, đem bàn tay lạnh ngắt của nam nhân nắm chặt lấy:
“Trầm Nhạc, chàng cuối cùng cũng tỉnh.”
“Ừ.” Dạ Trầm Nhạc khẽ nhếch khóe môi, muốn đứng dậy, bất quá toàn thân đều không còn sức lực.
Yên lặng một lúc, Dạ Trầm Nhạc áy náy nói: “Xin lỗi nàng, ta có lẽ không bên cạnh nàng đến cuối đời.” Nguyên anh của hắn đã bị tổn thương nặng nề, sợ là sau này, hắn không thể tu luyện được nữa, chỉ có thể làm một người bình thường. Mặc dù đây là kết quả không mong muốn, nhưng hắn không hối hận, nếu có, cũng chỉ là cảm thấy có lỗi với nàng.
Hàn Vân Nhược không lập tức đáp, Dạ Trầm Nhạc cũng trầm mặc, hồi lâu, hắn lại nói: “A Nhược, sau khi ta chết, nàng có thể đi tìm người khác làm đạo lữ.”
“Chàng đứng có mơ.” Hàn Vân Nhược trừng mắt nhìn hắn, cắn chặt răng hung ác nói: “Dạ Trầm Nhạc, chàng sống ta sống, chàng chết ta liền chết.” Nàng nói xong, bàn tay mạnh mẽ đánh vào chính mình đan điền. Động tác của nàng nhanh đến mức Dạ Trầm Nhạc không thể ngăn cản, hoặc giả là hắn không muốn ngăn cản.
Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn hiên ngang nhìn hắn. Dạ Trầm Nhạc khẽ cười, không trách nàng, cũng không nói lời vô nghĩa.
“Nếu đã không thể cùng nhau thành tiên, vậy thì làm uyên ương đoản mệnh đi.” Hàn Vân Nhược nhẹ răng cười. Lúc này trên miệng nàng còn vương máu tươi, khi nhếch miệng cười muốn bao nhiêu điên cuồng có bấy nhiêu. Dạ Trầm Nhạc đột nhiên cảm thấy, hắn dường như lại yêu nàng nhiều thêm chút nữa.
Dần dần tích tụ, đến chết không rời.
[Tích…tích… nhiệm vụ hoàn thành, mời lựa chọn ‘ở lại’ hoặc ‘rời khỏi’]
“Ta muốn ở lại.” Hàn Vân Nhược khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng đáp.
Nàng muốn bồi hắn hết một kiếp này.
PS: Đang viết thì nhớ tới một câu: ‘chích tiện uyên ương, bất tiện tiên.’
Hết một thế giới rồi, Hạ cũng hết chương sẵn rồi nên chờ truyện có hơi lâu nha
Hạ Hà Truy Nguyệt
Bởi vì sự kiện mấy ngày trước, trong phái cơ hồ rối loạn một mảnh.
Mà hôm nay, ma giáo phái người đến hạ chiến thư, này chẳng khác gì đánh vào mặt của Thanh Phong phái.
Không biết ma tôn lại nghĩ ra được quỷ kế gì, bất quá nàng đối với ma tôn hiểu rõ, hắn sẽ không nhất định động đến vũ lực. Hắn càng thích dùng ám chiêu hơn là trực diện đối đầu.
Hàn Vân Nhược ngẩn người hồi lâu, bước chân vô thức chuyển rời đến chủ điện.
“A Trần, các trưởng lão bên trong rốt cuộc nói cái gì?”
Hàn Vân Nhược nghe thấy tiếng nói, bước chân hơi dừng lại. Nàng nâng mắt nhìn lên, phát hiện cách nàng không xa có năm sáu cái đạo đống xúm lại một chỗ, hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía một đạo đồng lớn nhất.
Đạo đồng lớn nhất gọi là A Trần kia lắc đầu thở dài.
“Rốt cuộc là nghe được hay không?” Những đạo đồng khác thấy bộ dáng hắn như vậy, hận không thể nhào lên đánh hắn mấy cái. Nếu không phải A Trần này được phép tiến vào hầu hạ các trưởng lão dâng trà rót nước, bọn hắn cũng sẽ không bao vây lấy hắn.
A Trần bất đắc dĩ nói: “Ta là nghe được, bất quá… Aizzz”
“Nghe được còn không mau nói.”
“Đúng vậy a, mau chia sẻ cho chúng ta.”
Dưới sức ép của các đạo đồng vây quanh, A Trần bất đắc dĩ nói:
“Lần này ma giáo hạ chiến thư, hoặc là sẽ đem ma tộc đánh giết Thanh Phong phái chúng ta, hoặc là bọn hắn sẽ trả lại Bách Vân đồ, cũng không đánh giết Thanh Phong phái, có điều…”
“Như thế nào?”
“Aizz, có điều bọn hắn muốn chúng ta giao ra Hàn sư thúc.”
“Hàn sư thúc? Hàn Vân Nhược đệ tử của Dạ trưởng lão?” Đám đạo đồng kinh ngạc lặp lại.
“Đúng vậy.”
“Tại sao lại là Hàn sư thúc mà không phải kẻ khác?”
Sắc mặt A Trần lúc này trầm trọng hơn, hắn ghé sát đầu đem đám đạo đồng vẫy lại gần, thấp giọng nói: “Nghe nói Hàn sư thúc là thánh nữ ma tộc chạy trốn.”
“Thánh nữ ma tộc?”
Hàn Vân Nhược nghe tới đây cũng không tiếp tục nghe thêm nữa. Nàng đại khái đã hiểu được tình hình. Quả nhiên, ma tôn là vẫn như vậy, muốn dùng Bách Vân đồ đổi lấy nàng. Bất quá, nàng không nghĩ bản thân đáng giá đến vậy.
Rốt cuộc vì sao ma tôn lại làm ra một cuộc trao đổi không công bằng như vậy?
Lúc này, bên trong ma điện, ma tôn nửa nằm nửa ngồi trên nhuyển thấp, bên cạnh hắn là hai nữ tử đang hầu hạ ân cần. Ma tôn dõi mắt hổ nhìn xuống người quỳ bên dưới, có chút mất kiên nhẫn nói:
“Lời ngươi nói thật sự là thật, trong tay nha đầu kia thật sự có thứ thần đan cải tử hoàn sinh?”
Người quỳ phía dưới bộ dáng bất nam bất nữ, dung mạo hắn một nửa bị hủy đi nhìn qua vô cùng dữ tợn, nửa còn lại nhìn qua tương đối bình thường, bất quá là nam nhân diện, nhưng lại mang theo nữ khí.
Người này không ai khác chính là Tử y giáo chủ đã lâu không xuất hiện.
Tử y cung kính quỳ một chân trên đất, sắc mặt âm trầm nói: “Hồi tôn chủ, đây là sự thật. Khi đó thuộc hạ đã đem nàng ta giết chết, hơn nữa trước khi giết còn phế đi đan điền, cũng cắt đi gân mạch toàn thân, thế nhưng sau khi bị phát hiện thuộc hạ mới biết, thánh nữ vẫn còn sống, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, tu vi cũng không giảm mà tăng.”
Nói đến câu cuối cùng, hắn cơ hồ là nghiến răng mà nói. Vì cái gì? Vì cái gì mà nàng ta lại không chết? Vì cái gì nàng ta không trở thành phế vật? Rõ ràng hắn đã xuống tay rất nặng, bất quá lại không giết được nàng.
Đúng là những kẻ mệnh tiện đều sống thực dai.
Ma tôn nhìn Tử y quỳ gối trên đất, chống chằm như suy tư cái gì, một lúc sau hắn mới phất tay, từ trong bóng tối xuất ra một cái ma nhân toàn thân hắc y. Ma tôn nhìn hắc y nhân kia, trầm giọng ra lệnh.
“Đi thúc giục Thanh Phong trưởng môn đi, nói với hắn, kiên nhẫn của ta có hạn.”
*****
Dạ Trầm Nhạc vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy Hàn Vân Nhược lẳng lặng ngồi bên cạnh cửa sổ. Lúc này mặt trời đang xuống núi, ánh sáng đỏ rực chiếu vào khuôn mặt nàng khiến hắn cảm thấy trên thân nàng tỏa ra một hơi thở cô tịnh.
“A Nhược…” Hắn không nhịn được tiến lên mấy bước đem thiếu nữ dựa vào chính mình thân thể. Nàng không nên như không, không nên u buồn, càng không nên nặng nề ưa thương.
Hàn Vân Nhược lúc này mới giống như giật mình thoát khỏi cơn trầm mặc. Nàng hơi dùng sức đem cơ thể thoát ra khỏi vòng tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Thế nào rồi?”
Ánh mắt Dạ Trầm Nhạc xẹt qua một tia áy náy đau lòng. Lòng Hàn Vân Nhược cũng vì thế lạnh xuống, nàng tránh thoát vòng ôm của hắn, lạnh nhạt đứng lên:
“Xem ra chàng lựa chọn Thanh Phong phái mà không phải ta?”
“A Nhược…” Dạ Trầm Nhạc khẽ thở dài một tiếng. Hắn vươn tay ôm lấy nàng, trong mắt ngập tràn giãy giụa.
Hàn Vân Nhược cũng không muốn nhìn hắn. Nàng muốn thoát ra, bất quá càng giãy giụa, Dạ Trầm Nhạc càng siết chặt vòng tay. Rốt cuộc Hàn Vân Nhược không tiếp tục kháng cự nữa. Nàng ghé sát vào ngực hắn, đáy lòng trào ra nồng đậm đau đớn, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, thấm ướt vạt áo trắng noãn của nam nhân.
Cảm nhận được thân thể nàng run rẩy, Dạ Trầm Nhạc cũng đồng dạng đau đớn trong lòng.
Thanh Phong phái đối với hắn giống như ngôi nhà. Hắn từ nhỏ đã được trưởng môn sư phụ đem trở về nuôi nấng dạy dỗ, trưởng môn đối với hắn vừa là thầy vừa là cha, Thanh Phong phái bên trong cũng đều là người thân cùng bằng hữu của hắn.
Bất quá, hắn lại không thể buông tay nàng.
Nhớ lại một đoạn đối thoại ở trong chính điện, sắc mặt hắn có chút tái đi. Mặc kệ hắn có hay không đồng ý, sư phụ cùng các trưởng lão khác đều muốn đem nàng giao ra. Hắn mặc dù tu vi cao, bất quá một người không thể địch trăm, hơn nữa, hắn không đảm bảo được nàng có hay không bị thương.
Dạ Trầm Nhạc nắm chặt tay, ánh mắt kiên định.
“A Nhược, nàng cùng ta rời khỏi đây được không?”
Thanh âm Dạ Trầm Nhạc rất nhỏ, bất quá nàng vẫn có thể nghe được. Hàn Vân Nhược thoáng chốc quên cả khóc, bất quá nàng cũng không vội vã đáp lại, ngập ngừng mà nói: “Vậy còn Thanh Phong phái?”
“Thiếu đi ta, Thanh Phong phái sẽ không tổn hại.” Dạ Trầm Nhạc ngừng lại, trong mắt chỉ có kiên định: “Ma giáo nhắm vào nàng, nếu như không có nàng, vậy thì ma tôn cũng không có lý do truy sát Thanh Phong phái, nếu không chính là biểu hiện hắn muốn khai chiến tu chân người.”
“Nhưng là….” Ánh mắt Hàn Vân Nhược hơi xao động. Nàng còn chưa quên, nhiệm vụ của nàng không chỉ là công lược nam chủ, mà còn là giúp Thanh Phong phái tránh đi cuộc chiến. Hiện tại nếu nàng rời đi, ngộ nhỡ…
Bất quá, nàng không cách nào cự tuyệt được lời đề nghị của Dạ Trầm Nhạc. Nàng vui vẻ vì hắn buông tay Thanh Phong phái, cũng vui vẻ vì hắn lựa chọn nàng.
Cho nên nàng không lỡ phủ định hắn.
Dạ Trầm Nhạc đem ngón tay đặt lên miệng nàng. Hắn nhìn ra được trong mắt nàng có băn khoăn, hắn cho rằng nàng là áy náy bất an. Thành thật mà nói, hắn cũng không chắc chắn ma tộc có hay không sẽ mạo hiểm mà đánh tới Thanh Phong phái.
“Yên tâm, tất thảy có ta.”
Lời nói của hắn giống như liều thuốc trợ lực. Hàn Vân Nhược khẽ gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm.
Cho dù nhiệm vụ thứ hai thất bại thì thế nào? Chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng đều có thể chấp nhận hậu quả phía sau.
Dạ Trầm Nhạc không thẹn từ nhỏ lớn lên ở Thanh Phong phái, hắn thế nhưng có thể dễ dàng tìm được đường ra khi trong ngoài phái đều bị giới nghiêm. Rất nhanh, tin tức Dạ Trầm Nhạc mang theo Hàn Vân Nhược rời khỏi môn phái đã truyền đến tai trưởng môn lão nhân.
“Dạ trưởng lão thế nhưng lại làm ra chuyện này.”
“Rốt cuộc là vì sao hắn phải làm như vậy? Không phải chỉ là một đệ tử thôi sao?”
Này câu hỏi cũng chính là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người. Cho dù tình cảm sư đồ gắn bó, cũng không nhất định phải bỏ mặc môn phái mà bảo vệ. Huống chi cái đồ đệ kia chỉ là một cái mới thu nhận không lâu.
“Báo, bên ngoài kết giới có hai vạn quân ma tộc đang bao vây.” Thanh âm hoảng hốt của một đạo đồng truyền tới khiến không khí trong phòng nghị sự thoáng chốc chết lặng. Các vị trưởng lão nơi này đều đồng loạt nhìn về phía trưởng môn lão nhân, chờ đợi ông lên tiếng.
Trưởng môn thân là người nuôi dưỡng dạy dỗ Dạ Trầm Nhạc, như thế nào không nhìn ra tâm tư của hắn. Bất quá… Aizzz, xem như đây là lần duy nhất ông vì tình riêng mà ảnh hưởng việc chung đi.
Trưởng môn lão nhân chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, những trưởng lão khác mặc dù không rõ ràng, bất quá vẫn đi theo phía sau. Đám người đi ra khỏi điện chủ một lúc, trưởng môn nhân mới lên tiếng: “Bạch Đình, Thanh San, các ngươi dẫn các nội môn đệ tử hướng sau núi mà đi. Sau này, các ngươi nhất định phải gánh trọng trách chấn hưng môn phái.”
Bạch trưởng lão cùng Thanh trưởng lão thoáng chốc giật mình, đồng loạt quỳ rạp trên đất, Bạch trưởng lão trầm giọng nói:
“Sư thúc, hãy để Bạch Đình ta ở lại giết ma tộc, ta tuyệt không muốn làm kẻ chạy trốn.”
“Đúng vậy, chúng ta nhất định liều mình trấn trụ, tuyệt không thể để ma tộc phá hoại Thanh Phong phái chúng ta.” Đám trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt lóe lên tia cường ngạnh.
Trưởng môn nhân nhìn đám người cố chấp này, không khỏi thở dài một tiếng. Ông làm sao không hiểu, ngay cả ông cũng muốn bảo vệ môn phái đến hơi thở cuối cùng, thế nhưng Thanh Phong phái vẫn cần một đường lui, chỉ cần người còn, bất cứ lúc nào đều có thể đông sơn tái khởi.
Nghĩ tới, trưởng môn nhân há miệng muốn khuyên răn bất quá còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã chạy đến một đệ tử ngoại môn:
“Trưởng môn sư tôn, đệ tử tìm được thứ này ở phía sau núi.” Nói xong, hắn dâng lên một quyển trục nhìn qua có chút cũ kĩ.
Ánh mắt trưởng môn lão nhân thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Ông vội vàng mở ra quyển trục kia, bên trong bút họa sống động như thật, là một bức họa cảnh sắc U Minh sơn.
“Thứ này là….”
“Bách Vân Đồ!”
Những trưởng lão còn đang quỳ trên đất sợ đến ngây người, bọn họ không cách nào tin tưởng, bất quá bút họa này, chữ kí kia, linh khí nồng đậm vờn quanh quyển trục, tất thảy đều là sự thật.
Những người ở đây đều nhận thức quyển trục, bất quá lại không biết vì sao thứ này lại ở đây, hơn nữa còn bị một ngoại môn đệ tử nhặt lấy.
Đám trưởng lão rời mắt đến ngoại môn đệ tử kia, bất quá hắn đã biến mất không thấy.
Này…
“Xem ra Trầm Nhạc cũng không phải tuyệt tình.” Trưởng môn lão nhân khẽ lắc đầu, sau đó phân phó tất thảy chuẩn bị di rời vật cùng người tiến vào Bách Vân dồ.
Bên ngoài kết giới, ma tôn đang nhàn nhã ngồi trên cỗ kiệu xa hoa của hắn, ánh mắt nhìn đến vòng kết giới mờ đục trước mắt, ánh mắt có chút không kiên nhẫn nói:
“Như thế nào đám tu chân kia còn chưa ra? Chẳng lẽ muốn làm rùa rụt cổ?”
Bên cạnh Bạch y giáo chủ cùng Hắc y giáo chủ cung kính cúi đầu, Hắc y nhanh nhẹn lên tiếng:
“Đoán chừng hẳn là muốn kéo dài thời gian để tìm đường lui.”
“Muốn kéo dài thời gian? Chẳng lẽ bọn chúng quyết bảo vệ nha đầu kia?” Ma tôn cảm thấy kì quái hỏi lại. Cho dù đám tu tiên giả kia có cao thượng đến đâu, cũng sẽ không vì một người mà hi sinh toàn bộ môn phái chứ?
Tử y giáo chủ đứng ẩn mình trong bóng râm trầm mặc một chút, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc: “Nhất định là thánh nữ đã cho bọn hắn lợi lộc gì đó, cho nên bọn chúng mới quyết bảo vệ nàng.”
“Lý nào lại như vậy?” Ma tôn tức giận vỗ ghế, cảm giác bản thân giống như đang bị người trêu đùa. Nghĩ tới, sắc mắt hắn lúc xanh lúc đỏ, lập tức vung tay nói: “Lên, phá cái kết giới chó má này đi cho ta.”
“Tôn chủ, kết giới dường như đang mở.” Hắc y giáo chủ trầm mặc đứng bên cạnh thấp giọng thuật lại.
Ngay khi kết giới tiêu tan, trước mắt bọn họ chính là lầu các nguy nga, bên trong tráng lệ cao lớn, bất quá lại giống như thiếu đi cái gì.
Thứ thiếu đi đương nhiên là nhân khí a.
“Báo, toàn bộ Thanh Phong phái đều trống không.”
“Báo, không còn ai còn trong núi.”
“Báo, U Minh sơn bắt đầu có chấn động.”
“Chấn động?” Sắc mặt của ma tôn càng lúc càng kém, chưa đợi hắn hỏi rõ ngọn nguồn, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ U Minh sơn ầm ầm rung chuyển, đình đài lầu các dưới tác động của dư chấn mà đồng loạt đổ sụp xuống, biến thành một đống hoang tàn.
Tất thảy đều diễn ra trong chớp mắt, những ma tộc đang bao vây trên đỉnh núi cũng ít nhiều bị chịu ảnh hưởng, gần thì trực tiếp bị đất đá chôn vùi, xa thì bị dư chấn đẩy ngã xuống vách núi.
Ma tộc lần này đi một chuyến không những không đoạt được mục đích hơn nữa còn tổn thất không nhỏ.
Tạm không nói đến ma tôn hiện tại có hay không giận đến hôn mê, lúc này, tại một thôn trang nhỏ ở phàm giới, Hàn Vân Nhược lo lắng ngồi bên cạnh giường, bàn tay chốc chốc lại đặt trên trán nam nhân đang nằm.
Mà nam nhân nằm trên giường tuấn nhan đã tái nhợt một mảnh, toàn thân trên dưới đều tồn tại vết thương.
Hàn Vân Nhược không nghĩ tới, Dạ Trầm Nhạc thế nhưng lại tự mình tiến vào trong ma điện đoạt lấy Bách Vân đồ.
Thật đúng là nam nhân ngốc nghếch.
Vành mắt Hàn Vân Nhược đã sớm đỏ ửng lúc này lại nhịn không được mà khóc. Dạ Trầm Nhạc mặc dù thành công lấy được Bách Vân Đồ, bất quá trên người tất thảy đều là vết thương. Hắn có thể sống đến giờ đều nhờ vào đan dược cầm cự.
Hắn đánh dổi như vậy, có hay không nghĩ đến nàng?
Hàn Vân Nhược càng nghĩ càng muốn khóc, nước mắt to như hạt đậu chạy dài trên gò má, sau đó rơi xuống bàn tay nam nhân. Ngón tay nam nhân khẽ động mấy cái, thời điểm Hàn Vân Nhược đem tay áo lau nước mắt, Dạ Trầm Nhạc cũng đồng thời mở ra mí mắt mệt mỏi.
“Đừng khóc.” Thanh âm Dạ Trầm Nhạc yếu ớt đến mức giống như tiếng muỗi kêu nhưng Hàn Vân Nhược vẫn có thể nghe thấy được. Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, đem bàn tay lạnh ngắt của nam nhân nắm chặt lấy:
“Trầm Nhạc, chàng cuối cùng cũng tỉnh.”
“Ừ.” Dạ Trầm Nhạc khẽ nhếch khóe môi, muốn đứng dậy, bất quá toàn thân đều không còn sức lực.
Yên lặng một lúc, Dạ Trầm Nhạc áy náy nói: “Xin lỗi nàng, ta có lẽ không bên cạnh nàng đến cuối đời.” Nguyên anh của hắn đã bị tổn thương nặng nề, sợ là sau này, hắn không thể tu luyện được nữa, chỉ có thể làm một người bình thường. Mặc dù đây là kết quả không mong muốn, nhưng hắn không hối hận, nếu có, cũng chỉ là cảm thấy có lỗi với nàng.
Hàn Vân Nhược không lập tức đáp, Dạ Trầm Nhạc cũng trầm mặc, hồi lâu, hắn lại nói: “A Nhược, sau khi ta chết, nàng có thể đi tìm người khác làm đạo lữ.”
“Chàng đứng có mơ.” Hàn Vân Nhược trừng mắt nhìn hắn, cắn chặt răng hung ác nói: “Dạ Trầm Nhạc, chàng sống ta sống, chàng chết ta liền chết.” Nàng nói xong, bàn tay mạnh mẽ đánh vào chính mình đan điền. Động tác của nàng nhanh đến mức Dạ Trầm Nhạc không thể ngăn cản, hoặc giả là hắn không muốn ngăn cản.
Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn hiên ngang nhìn hắn. Dạ Trầm Nhạc khẽ cười, không trách nàng, cũng không nói lời vô nghĩa.
“Nếu đã không thể cùng nhau thành tiên, vậy thì làm uyên ương đoản mệnh đi.” Hàn Vân Nhược nhẹ răng cười. Lúc này trên miệng nàng còn vương máu tươi, khi nhếch miệng cười muốn bao nhiêu điên cuồng có bấy nhiêu. Dạ Trầm Nhạc đột nhiên cảm thấy, hắn dường như lại yêu nàng nhiều thêm chút nữa.
Dần dần tích tụ, đến chết không rời.
[Tích…tích… nhiệm vụ hoàn thành, mời lựa chọn ‘ở lại’ hoặc ‘rời khỏi’]
“Ta muốn ở lại.” Hàn Vân Nhược khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng đáp.
Nàng muốn bồi hắn hết một kiếp này.
PS: Đang viết thì nhớ tới một câu: ‘chích tiện uyên ương, bất tiện tiên.’
Hết một thế giới rồi, Hạ cũng hết chương sẵn rồi nên chờ truyện có hơi lâu nha
Hạ Hà Truy Nguyệt
Tác giả :
Hạ Hà Truy Nguyệt