Nữ Chủ Nữ Phụ Văn
Chương 33: TG3: Vì nàng trầm luân(10)
Dạ Trầm Nhạc lúc này đã muốn phát điên rồi.
Tia thần thức mà hắn kí gửi trên ngọc bội của nàng đột nhiên trở về, này chỉ có một nguyên nhân chính là ngọc bội đã bị ngoại lực tiêu hủy. Theo tính cách của nàng, cho dù có chết cũng sẽ không để ngọc bội mà hắn mang cho nàng đánh tan.
Trừ khi nàng bị thương nặng, hoặc là…
Đồng tử Dạ Trầm Nhạc co rút, hắn không ngừng phá không mà đi, hướng địa phương mà tia thần thức của hắn vừa xác định được, mỗi một khắc hắn mở ra thần thức cảm nhận tứ phía, trái tim hắn lại nhảy lên một nhịp.
Không có, hơi thở của nàng không có tồn tại.
Thời điểm Dạ Trầm Nhạc đến địa phương kia, hắn mẫn cảm ngửi đương mùi máu tanh nồng, đáy lòng hắn càng thêm lo lắng bất an, không nhịn được mà cất giọng gọi nàng:
“A Nhược, nàng ở…”
“Ta ở nơi này.” Một thanh âm mềm mại quen thuộc vang lên, Dạ Trầm Nhạc giật mình quay đầu. Thời điểm ánh mắt vừa chạm đến thân ánh nhỏ gầy đứng sau tán cây, trái tim hắn mới bình ổn được một chút, hắn vội vàng đi đến bên cạnh nàng, trên dưới dò xét xem thân thể nàng có hay không bị thương.
Chỉ thấy vạt áo trắng noãn của nàng nhuốm một chút máu, cánh tay bị thương không nhẹ, bất quá cũng không thương tổn đến gân cốt kinh mạch. Dạ Trầm Nhạc thở ra một hơi, lúc này mới hồi thần:
“Nàng gặp phải chuyện gì?”
“Ta bị ma tộc tập kích, bọn chúng rất đông đảo, ta may mắn lắm mới có thể trốn thoát.” Hàn Vân Nhược sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt đong đầy nước, ủy khuất ngã vào lòng Dạ Trầm Nhạc, yếu ớt nói tiếp: “Ta rất sợ hãi, ta sợ ta không thể sống tiếp, không thể nhìn thấy ngươi.”
Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng dáng vẻ, lại nghe nàng nói, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm. Chỉ trong chớp mắt lúc sau, Hàn Vân Nhược đột nhiên cảm thấy cổ họng lãnh lẽo, lưỡi kiếm sắc bén của nam nhân đã cắt một đường nông trên cổ nàng.
Hàn Vân Nhược thất kinh kêu lên: “Ngươi muốn giết ta.”
Dạ Trầm Nhạc giống như không nhìn thấy nàng bi thống nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nàng đang ở đâu?”
“Ngươi là đang hỏi người nào, ta không phải đang ở đây sao?”
Hàn Vân Nhược dáng vẻ vô tội càng khiến cho Dạ Trầm Nhạc tức giận, tay hắn nặng nề chuyển, trên cổ vết thương càng thêm sâu hơn một phần, máu tươi cũng từ đó mà ứa ra.
Dạ Trầm Nhạc lạnh lẽo nói: “Ngươi vốn không phải nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tỏ ra mềm yếu trước ta.” Đúng vậy, cho dù nàng bi thương, cho dù nàng đau khổ nàng đều quật cường không khóc, mà hắn chính là yêu sự quật cường có chút kiêu ngạo này của nàng.
Sắc mặt Hàn Vân Nhược hơi cứng đờ, bất quá rất nhanh liên trở thành vặn vẹo cười như điên:
“Ha ha ha, không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể phân biệt, xem ra ta vẫn là chưa hiểu Hàn Vân Nhược bằng ngươi.”
Một lời này sáng tỏ tất cả, ánh mắt Dạ Trầm Nhạc trầm xuống, Hắn lạnh lẽo quát khẽ một tiếng: “Nói, nàng rốt cuộc ở đâu?”
Dạ Trầm Nhạc nói lời này, tay thoáng run rẩy vài cái, kiếm trong tay càng cắt sâu hơn, bất quá ‘Hàn Vân Nhược’ giống như không cảm thấy sợ hãi, ‘nàng’ cong cong khóe môi, ánh mắt mang theo điên cuồng trêu chọc:
“Ngươi tìm cũng vô dụng, nàng đã sớm chết rồi.”
“Nàng đã chết?” Dạ Trầm Nhạc bị tin tức này làm cho kinh hãi, kiếm trong tay cũng vì thế mà buông lỏng ra. ‘Hàn Vân Nhược’ cũng chỉ chờ tới một khắc này, ‘nàng’ lập tức thoát khỏi hắn khống chế, thân thể ‘soát’ một tiếng nhảy ra xa một thước, lúc này ‘nàng’ mới đem ngón tay quét qua vết máu trên cổ, cuồng dã đem ngón tay lên môi liếm láp:
“Đúng vậy, nàng đã chết, nàng chính là do chính tay ta giết chết. Ngươi có biết nàng ta chết thế nào không, đầu tiên ta hủy đi đan điền của nàng ta, sau đó cắt đi gân mạch chân tay rồi chậm rãi đem khuôn mặt nàng cắt nát, cuối cùng là từng nhát từng nhát đâm nát thân thể nàng.”
Từng lời từng lời của ‘nàng giống như từng đao khắc vào tim hắn, Dạ Trầm Nhạc lui lại mấy bước, hai tròng mắt nhiễm tơ máu đỏ tươi, hắn không ngừng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, ngươi nói láo.”
Hắn lúc này còn đây dáng vẻ chân quân cao ngạo lạnh lùng, còn đâu dáng vẻ lãnh bạc vô tình? Trong mắt hắn lúc này ngập tràn bi thương, ngay cả khóe mắt cũng thoáng đỏ. Này từng cái biểu hiện đập vào mắt ‘Hàn Vân Nhược’ giống như từng cái gai châm chích, hắn càng như vậy, ‘nàng’ càng muốn đánh sâu vào nỗi đau của hắn:
“Ta nói láo? Ha hả… Xem như hôm nay ta tốt bụng đi, ta đã đem thi thể nàng ném vào hạch tâm sâm lâm, nếu ngươi đến kịp, có lẽ nàng ta vẫn còn chút hình hài, bất quá đến muốn một chút, ta cũng không đảm bảo nàng ta có hay không trở thành bộ xương.”
Dạ Trầm Nhạc vừa nghe, thân thể đã vội vã lao nhanh, hắn cũng không quản người trước mắt vì sao lại giống nàng đến vậy, cũng không quản người nọ lời nói là thật hay giả, hắn chỉ biết, hắn muốn thấy nàng, cho dù là chết, hắn cũng muốn thấy nàng.
Hạch tâm sâm lâm là địa phương đặc biệt nguy hiểm bởi lẽ hầu hết dã thú cùng ma thú cấp cao đều tụ tập ở đây, cho dù là một người đã tiến và nguyên anh đỉnh như Dạ Trầm Nhạc, tiến vào đều phải nhất nhất cẩn thận.
Mà nàng chỉ là một kim đan sơ kì tu sĩ, thân thể nhất định còn mang trọng thương, nếu hắn không nhanh, nàng hẳn là rất sợ hãi.
Lúc này, Dạ Trầm Nhạc lựa chọn tin tưởng nàng còn sống.
Thân thể không ngừng lao về phía trước, thần thức của hắn trải ra từ phía xung quanh không biết mệt mỏi mà tìm kiếm từng phân từng tấc. Rốt cuộc thời điểm hắn tiến vào thật sâu bên trong hạch tâm, hắn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc. dạ Trầm Nhạc cơ hồ vui sướng như điên mà lao về phía trước, bất quá thời điểm đến nơi, hắn lại ngập tràn thất vọng.
Nơi này chỉ có nhẫn trữ vật mà hắn tự mình chuẩn bị cho nàng.
Dạ Trầm Nhạc đem nhẫn trữ vật kia nhặt lên, phía trên nhẫn trữ vật vẫn còn máu tươi loang lổ, hắn có thể cảm nhận được, quen thuộc khí tức mà hắn cảm nhận được chính là do máu của nàng lưu lai.
Ngón tay cầm nhẫn của hắn run run, Dạ Trầm Nhạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, trên mặt đất không có dấu vết kéo lê, bất quả quả thực có dấu vết vật nặng từng nằm trên đất, hơn nữa mặt đất ướt át cũng nói cho hắn biết, nàng nhất định từng ở đây.
Hắn lần nữa phóng thần thức đi ra, bất quá không cảm nhận được bất kì hơi thở nào của nàng trong vòng trăm dặm.
Trái tim Dạ Trầm Nhạc lúc này thắt chặt.
Hắn đem nhẫn trữ vật đeo đến trên ngón tay, bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẫn trữu vật, lưu luyến đem vết máu của nàng lau đi.
Thời điểm ngón tay hắn quét qua nhẫn trữ vật, bên tai hắn đột nhiên vang lên thanh âm mơ hồ mờ nhạt, bất quá hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
“Ha ha… Ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?”
…. (Đại khái là lặp lại đoạn đối thoại chương trước, vì Hạ quá lười nên không muốn copy)
“Ngươi muốn giết liền giết, chỉ cần ta chết rồi, chàng nhất định tin tưởng ta.”
Dạ Trầm Nhạc nghe từng lời từng lời từ trong nhẫn phát ra, trái tim hắn cơ hồ rỉ máu, mà một lời cuối cùng kia của nàng hoàn toàn đem trái tim hắn chết lặng.
Nàng nói, chỉ cần nàng chết, hắn nhất định tin tưởng nàng.
Nàng luôn muốn hắn tin tưởng, bất quá hắn lại chưa từng tin tưởng nàng, hắn khiến nàng tổn thương, mà nàng chưa từng hận hắn.
Nhỏ vụn đối thoại bên trong, hắn có thể nghe ra được người cùng nàng nói chuyện. Hắn không thể tưởng được, Tùy Phong từ nhỏ đã được hắn thu dưỡng, người hắn luôn tin tưởng lại là Tử y giáo chủ. Hắn cũng nghe được, nàng đã chịu qua bao nhiêu đau đớn, nàng có bao nhiêu ẩn nhẫn quật cường, lúc nàng đau đớn nhất, hắn không ở bên cạnh nàng, thời điểm nàng sắp chết, nàng vẫn muốn hắn tin tưởng nàng, vẫn nghĩ về hắn.
Dạ Trầm Nhạc tuyệt vọng ôm lấy nhẫn trữ vật vào trong ngực, hắn lúc này không còn là chân quân lãnh khốc lạnh lùng, cũng không còn là trưởng lão vô tình cấm dục, hắn hiện tại là Dạ Trầm Nhạc, là nam nhân có tâm tư tình cảm, có bi thương cùng phẫn hận.
Hắn lúc này thực hận, hận chính bản thân hắn vì sao luôn cố chấp vì quá khứ, hận bản thân không tin tưởng nàng, làm nàng tổn thương, cũng hận nàng dùng loại phương thức này để khiến hắn tin tưởng.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, hắn không muốn làm cái gì chân quân, không muốn làm trưởng lão, cũng không muốn lo lắng cho Thanh Phong phái sự tình, hắn chỉ muốn bồi bên cạnh nàng, nhìn nàng cười giảo hoạt như hồ ly, nhìn nàng tùy hứng, nhìn nàng vì trêu chọc hắn mà mắt phượng híp lại.
Bất quá tất thảy đã muộn.
Không… còn chưa muộn, hắn vẫn còn có thể gặp nàng. Có lẽ trên đường hoàng tuyền, nàng vẫn còn đợi hắn.
Dạ Trầm Nhạc nghĩ tới đây, trong miệng niệm một đoạn trú ngữ, kiếm bên hông lập tực bay lên, thẳng tắp hướng hắn lao tới.
Chỉ cần hắn chết, hắn có thể gặp nàng.
PS: Khụ, có một sự nhầm lẫn nhẹ. Vì lần này viết đặc biệt thuận tay cho nên cốt truyện tương đối dài, có lẽ chương sau sẽ có H, H cũng sẽ đặc biệt chất lượng, thỉnh chờ mong…
Tiểu kịch trường:
Hàn Vân Nhược: Nghe nói chàng muốn chết để gặp ta?
Dạ Trầm Nhạc: Chỉ cần có nàng, cho dù là địa ngục ta cũng vào.
Hạ Hà Truy Nguyệt
Tia thần thức mà hắn kí gửi trên ngọc bội của nàng đột nhiên trở về, này chỉ có một nguyên nhân chính là ngọc bội đã bị ngoại lực tiêu hủy. Theo tính cách của nàng, cho dù có chết cũng sẽ không để ngọc bội mà hắn mang cho nàng đánh tan.
Trừ khi nàng bị thương nặng, hoặc là…
Đồng tử Dạ Trầm Nhạc co rút, hắn không ngừng phá không mà đi, hướng địa phương mà tia thần thức của hắn vừa xác định được, mỗi một khắc hắn mở ra thần thức cảm nhận tứ phía, trái tim hắn lại nhảy lên một nhịp.
Không có, hơi thở của nàng không có tồn tại.
Thời điểm Dạ Trầm Nhạc đến địa phương kia, hắn mẫn cảm ngửi đương mùi máu tanh nồng, đáy lòng hắn càng thêm lo lắng bất an, không nhịn được mà cất giọng gọi nàng:
“A Nhược, nàng ở…”
“Ta ở nơi này.” Một thanh âm mềm mại quen thuộc vang lên, Dạ Trầm Nhạc giật mình quay đầu. Thời điểm ánh mắt vừa chạm đến thân ánh nhỏ gầy đứng sau tán cây, trái tim hắn mới bình ổn được một chút, hắn vội vàng đi đến bên cạnh nàng, trên dưới dò xét xem thân thể nàng có hay không bị thương.
Chỉ thấy vạt áo trắng noãn của nàng nhuốm một chút máu, cánh tay bị thương không nhẹ, bất quá cũng không thương tổn đến gân cốt kinh mạch. Dạ Trầm Nhạc thở ra một hơi, lúc này mới hồi thần:
“Nàng gặp phải chuyện gì?”
“Ta bị ma tộc tập kích, bọn chúng rất đông đảo, ta may mắn lắm mới có thể trốn thoát.” Hàn Vân Nhược sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt đong đầy nước, ủy khuất ngã vào lòng Dạ Trầm Nhạc, yếu ớt nói tiếp: “Ta rất sợ hãi, ta sợ ta không thể sống tiếp, không thể nhìn thấy ngươi.”
Dạ Trầm Nhạc nhìn nàng dáng vẻ, lại nghe nàng nói, sắc mặt thoáng chốc trở nên âm trầm. Chỉ trong chớp mắt lúc sau, Hàn Vân Nhược đột nhiên cảm thấy cổ họng lãnh lẽo, lưỡi kiếm sắc bén của nam nhân đã cắt một đường nông trên cổ nàng.
Hàn Vân Nhược thất kinh kêu lên: “Ngươi muốn giết ta.”
Dạ Trầm Nhạc giống như không nhìn thấy nàng bi thống nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nàng đang ở đâu?”
“Ngươi là đang hỏi người nào, ta không phải đang ở đây sao?”
Hàn Vân Nhược dáng vẻ vô tội càng khiến cho Dạ Trầm Nhạc tức giận, tay hắn nặng nề chuyển, trên cổ vết thương càng thêm sâu hơn một phần, máu tươi cũng từ đó mà ứa ra.
Dạ Trầm Nhạc lạnh lẽo nói: “Ngươi vốn không phải nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tỏ ra mềm yếu trước ta.” Đúng vậy, cho dù nàng bi thương, cho dù nàng đau khổ nàng đều quật cường không khóc, mà hắn chính là yêu sự quật cường có chút kiêu ngạo này của nàng.
Sắc mặt Hàn Vân Nhược hơi cứng đờ, bất quá rất nhanh liên trở thành vặn vẹo cười như điên:
“Ha ha ha, không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể phân biệt, xem ra ta vẫn là chưa hiểu Hàn Vân Nhược bằng ngươi.”
Một lời này sáng tỏ tất cả, ánh mắt Dạ Trầm Nhạc trầm xuống, Hắn lạnh lẽo quát khẽ một tiếng: “Nói, nàng rốt cuộc ở đâu?”
Dạ Trầm Nhạc nói lời này, tay thoáng run rẩy vài cái, kiếm trong tay càng cắt sâu hơn, bất quá ‘Hàn Vân Nhược’ giống như không cảm thấy sợ hãi, ‘nàng’ cong cong khóe môi, ánh mắt mang theo điên cuồng trêu chọc:
“Ngươi tìm cũng vô dụng, nàng đã sớm chết rồi.”
“Nàng đã chết?” Dạ Trầm Nhạc bị tin tức này làm cho kinh hãi, kiếm trong tay cũng vì thế mà buông lỏng ra. ‘Hàn Vân Nhược’ cũng chỉ chờ tới một khắc này, ‘nàng’ lập tức thoát khỏi hắn khống chế, thân thể ‘soát’ một tiếng nhảy ra xa một thước, lúc này ‘nàng’ mới đem ngón tay quét qua vết máu trên cổ, cuồng dã đem ngón tay lên môi liếm láp:
“Đúng vậy, nàng đã chết, nàng chính là do chính tay ta giết chết. Ngươi có biết nàng ta chết thế nào không, đầu tiên ta hủy đi đan điền của nàng ta, sau đó cắt đi gân mạch chân tay rồi chậm rãi đem khuôn mặt nàng cắt nát, cuối cùng là từng nhát từng nhát đâm nát thân thể nàng.”
Từng lời từng lời của ‘nàng giống như từng đao khắc vào tim hắn, Dạ Trầm Nhạc lui lại mấy bước, hai tròng mắt nhiễm tơ máu đỏ tươi, hắn không ngừng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, ngươi nói láo.”
Hắn lúc này còn đây dáng vẻ chân quân cao ngạo lạnh lùng, còn đâu dáng vẻ lãnh bạc vô tình? Trong mắt hắn lúc này ngập tràn bi thương, ngay cả khóe mắt cũng thoáng đỏ. Này từng cái biểu hiện đập vào mắt ‘Hàn Vân Nhược’ giống như từng cái gai châm chích, hắn càng như vậy, ‘nàng’ càng muốn đánh sâu vào nỗi đau của hắn:
“Ta nói láo? Ha hả… Xem như hôm nay ta tốt bụng đi, ta đã đem thi thể nàng ném vào hạch tâm sâm lâm, nếu ngươi đến kịp, có lẽ nàng ta vẫn còn chút hình hài, bất quá đến muốn một chút, ta cũng không đảm bảo nàng ta có hay không trở thành bộ xương.”
Dạ Trầm Nhạc vừa nghe, thân thể đã vội vã lao nhanh, hắn cũng không quản người trước mắt vì sao lại giống nàng đến vậy, cũng không quản người nọ lời nói là thật hay giả, hắn chỉ biết, hắn muốn thấy nàng, cho dù là chết, hắn cũng muốn thấy nàng.
Hạch tâm sâm lâm là địa phương đặc biệt nguy hiểm bởi lẽ hầu hết dã thú cùng ma thú cấp cao đều tụ tập ở đây, cho dù là một người đã tiến và nguyên anh đỉnh như Dạ Trầm Nhạc, tiến vào đều phải nhất nhất cẩn thận.
Mà nàng chỉ là một kim đan sơ kì tu sĩ, thân thể nhất định còn mang trọng thương, nếu hắn không nhanh, nàng hẳn là rất sợ hãi.
Lúc này, Dạ Trầm Nhạc lựa chọn tin tưởng nàng còn sống.
Thân thể không ngừng lao về phía trước, thần thức của hắn trải ra từ phía xung quanh không biết mệt mỏi mà tìm kiếm từng phân từng tấc. Rốt cuộc thời điểm hắn tiến vào thật sâu bên trong hạch tâm, hắn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc. dạ Trầm Nhạc cơ hồ vui sướng như điên mà lao về phía trước, bất quá thời điểm đến nơi, hắn lại ngập tràn thất vọng.
Nơi này chỉ có nhẫn trữ vật mà hắn tự mình chuẩn bị cho nàng.
Dạ Trầm Nhạc đem nhẫn trữ vật kia nhặt lên, phía trên nhẫn trữ vật vẫn còn máu tươi loang lổ, hắn có thể cảm nhận được, quen thuộc khí tức mà hắn cảm nhận được chính là do máu của nàng lưu lai.
Ngón tay cầm nhẫn của hắn run run, Dạ Trầm Nhạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, trên mặt đất không có dấu vết kéo lê, bất quả quả thực có dấu vết vật nặng từng nằm trên đất, hơn nữa mặt đất ướt át cũng nói cho hắn biết, nàng nhất định từng ở đây.
Hắn lần nữa phóng thần thức đi ra, bất quá không cảm nhận được bất kì hơi thở nào của nàng trong vòng trăm dặm.
Trái tim Dạ Trầm Nhạc lúc này thắt chặt.
Hắn đem nhẫn trữ vật đeo đến trên ngón tay, bàn tay nhẹ nhàng xoa nhẫn trữu vật, lưu luyến đem vết máu của nàng lau đi.
Thời điểm ngón tay hắn quét qua nhẫn trữ vật, bên tai hắn đột nhiên vang lên thanh âm mơ hồ mờ nhạt, bất quá hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
“Ha ha… Ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?”
…. (Đại khái là lặp lại đoạn đối thoại chương trước, vì Hạ quá lười nên không muốn copy)
“Ngươi muốn giết liền giết, chỉ cần ta chết rồi, chàng nhất định tin tưởng ta.”
Dạ Trầm Nhạc nghe từng lời từng lời từ trong nhẫn phát ra, trái tim hắn cơ hồ rỉ máu, mà một lời cuối cùng kia của nàng hoàn toàn đem trái tim hắn chết lặng.
Nàng nói, chỉ cần nàng chết, hắn nhất định tin tưởng nàng.
Nàng luôn muốn hắn tin tưởng, bất quá hắn lại chưa từng tin tưởng nàng, hắn khiến nàng tổn thương, mà nàng chưa từng hận hắn.
Nhỏ vụn đối thoại bên trong, hắn có thể nghe ra được người cùng nàng nói chuyện. Hắn không thể tưởng được, Tùy Phong từ nhỏ đã được hắn thu dưỡng, người hắn luôn tin tưởng lại là Tử y giáo chủ. Hắn cũng nghe được, nàng đã chịu qua bao nhiêu đau đớn, nàng có bao nhiêu ẩn nhẫn quật cường, lúc nàng đau đớn nhất, hắn không ở bên cạnh nàng, thời điểm nàng sắp chết, nàng vẫn muốn hắn tin tưởng nàng, vẫn nghĩ về hắn.
Dạ Trầm Nhạc tuyệt vọng ôm lấy nhẫn trữ vật vào trong ngực, hắn lúc này không còn là chân quân lãnh khốc lạnh lùng, cũng không còn là trưởng lão vô tình cấm dục, hắn hiện tại là Dạ Trầm Nhạc, là nam nhân có tâm tư tình cảm, có bi thương cùng phẫn hận.
Hắn lúc này thực hận, hận chính bản thân hắn vì sao luôn cố chấp vì quá khứ, hận bản thân không tin tưởng nàng, làm nàng tổn thương, cũng hận nàng dùng loại phương thức này để khiến hắn tin tưởng.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, hắn không muốn làm cái gì chân quân, không muốn làm trưởng lão, cũng không muốn lo lắng cho Thanh Phong phái sự tình, hắn chỉ muốn bồi bên cạnh nàng, nhìn nàng cười giảo hoạt như hồ ly, nhìn nàng tùy hứng, nhìn nàng vì trêu chọc hắn mà mắt phượng híp lại.
Bất quá tất thảy đã muộn.
Không… còn chưa muộn, hắn vẫn còn có thể gặp nàng. Có lẽ trên đường hoàng tuyền, nàng vẫn còn đợi hắn.
Dạ Trầm Nhạc nghĩ tới đây, trong miệng niệm một đoạn trú ngữ, kiếm bên hông lập tực bay lên, thẳng tắp hướng hắn lao tới.
Chỉ cần hắn chết, hắn có thể gặp nàng.
PS: Khụ, có một sự nhầm lẫn nhẹ. Vì lần này viết đặc biệt thuận tay cho nên cốt truyện tương đối dài, có lẽ chương sau sẽ có H, H cũng sẽ đặc biệt chất lượng, thỉnh chờ mong…
Tiểu kịch trường:
Hàn Vân Nhược: Nghe nói chàng muốn chết để gặp ta?
Dạ Trầm Nhạc: Chỉ cần có nàng, cho dù là địa ngục ta cũng vào.
Hạ Hà Truy Nguyệt
Tác giả :
Hạ Hà Truy Nguyệt