Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)
Chương 62: Người thừa kế công tước vs nữ phụ phế vật phản công (2)
Cố Thịnh Nhân nằm trên ghế dài trong vườn hoa hồng trắng, tiếp nhận những ký ức mà hệ thống truyền đến.
“Cho nên... nhiệm vụ đầu tiên của tôi chính là bảo vệ tính mạng?” Nhiệm vụ ở mấy thế giới trước đều khá bình yên, không ngờ nhiệm vụ ở thế giới lần này lại hung hiểm đến như vậy.
Giọng nói của hệ thống vang lên không hề đứt đoạn: “Đúng vậy, vật chủ, hệ thống đã kiểm tra cơ thể bây giờ của cô đang là mười ba tuổi, Eve đang là mười tuổi, lúc này nàng ta đã nhặt được chiếc dây chuyền phong ấn mà vương và đang trên đường đến vương đô.”
Cố Thịnh Nhân im lặng một chút rồi hỏi: “Hệ thống, nếu tôi đánh nhau với ma vương thì có bao nhiêu phần trăm chiến thắng?”
Hệ thống trung thực trả lời: “Không.”
Cố Thịnh Nhân: “...”
Cô đang âm thầm nghĩ có nên đi bảo với cha đỡ đầu là tổng giám mục rằng Eve đang mang trên người sợi dây chuyền phong ấn ma vương không?
Hệ thống liền dội cho cô một gáo nước lạnh: “Đề nghị vật chủ không làm như vậy, Veronica Roman chưa từng rời khỏi vương đô, cô sẽ không thể nào giải thích được tại sao lại biết việc này. Nếu vật chủ làm như vậy thì rất có khả năng bị diệt vong cùng với Eve.”
Cố Thịnh Nhân chỉ có thể từ bỏ cách làm này.
“Điện hạ, nhị vương tử đến tìm người.” Có thị nữ bước đến thông báo, Cố Thịnh Nhân đang nhắm mắt im lặng suy nghĩ liền bị đánh thức.
Cố Thịnh Nhân tao nhã đứng dậy, gật đầu với thị nữ rồi đi về phía phòng khách.
“Veronica!” Từ phía đằng xa đã có một thiếu niên đang gọi cô.
Veronica chậm rãi bước tới, hành lễ theo kiểu quý tộc đối với người đến: “Nhị vương tử điện hạ.”
Vị thiếu niên đó lập tức nhíu mày lại: “Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, Veronica, trước mặt ta không cần đa lễ.”
Cố Thịnh Nhân mặt không biến sắc: “Điện hạ, lễ không thể bỏ qua.”
Vương tử Hoffman bất đành chịu: “Được rồi Veronica, công tước ba của nàng đã dạy dỗ nàng quá nghiêm khắc rồi.”
Cố Thịnh Nhân nghiêm túc: “Điện hạ, xin đừng chê trách ba của ta.”
Hoffman nhìn người con gái trước mặt.
Nàng mới mười ba tuổi nhưng đã rất cao, thân hình bắt đầu lộ ra những đường cong của phái nữ, người thừa kế của gia tộc Hoa Hồng Trắng có mái tóc xoăn màu vàng như ánh nắng mặt trời, đôi mắt xanh biếc trong sáng như ngọc, làn da trắng như sữa được kế thừa từ mẹ của nàng, phu nhân công tước Hoa Hồng Trắng, nàng còn có một cánh môi mềm mại như hoa.
Có thể nghe nàng gọi tên của mình đã là một loại hưởng thụ.
Viên minh châu của đế quốc, Hoffman đã nghe không biết bao nhiêu lời bàn luận lén lút của những con cháu quý tộc về người thừa kế của công tước. Nàng chói lóa như gia huy của gia tộc Hoa Hồng Trắng.
Đáng tiếc, Hoffman nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Veronica mà thở dài, công tước Hoa Hồng Trắng nổi tiếng nghiêm khắc, ông đã dạy dỗ con gái duy nhất của mình trở thành người có tính tình: cổ hủ, bảo thủ, nhất cử nhất động đều chuẩn như sách.
“Vương tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
Hoffman chợt nhớ tới mục đích mình đến đây.
“Con mèo Xiêm La thuần chủng mà mẫu hậu ta nuôi sinh được ba con mèo con, ta mang cho nàng một con, nàng thấy có thích không?” Hoffman đưa ra một chiếc giỏ vô cùng tinh xảo.
Lật tấm vải đậy chiếc giỏ lên, Cố Thịnh Nhân nhìn thấy bên trong có một sinh vật.
“Cho nên... nhiệm vụ đầu tiên của tôi chính là bảo vệ tính mạng?” Nhiệm vụ ở mấy thế giới trước đều khá bình yên, không ngờ nhiệm vụ ở thế giới lần này lại hung hiểm đến như vậy.
Giọng nói của hệ thống vang lên không hề đứt đoạn: “Đúng vậy, vật chủ, hệ thống đã kiểm tra cơ thể bây giờ của cô đang là mười ba tuổi, Eve đang là mười tuổi, lúc này nàng ta đã nhặt được chiếc dây chuyền phong ấn mà vương và đang trên đường đến vương đô.”
Cố Thịnh Nhân im lặng một chút rồi hỏi: “Hệ thống, nếu tôi đánh nhau với ma vương thì có bao nhiêu phần trăm chiến thắng?”
Hệ thống trung thực trả lời: “Không.”
Cố Thịnh Nhân: “...”
Cô đang âm thầm nghĩ có nên đi bảo với cha đỡ đầu là tổng giám mục rằng Eve đang mang trên người sợi dây chuyền phong ấn ma vương không?
Hệ thống liền dội cho cô một gáo nước lạnh: “Đề nghị vật chủ không làm như vậy, Veronica Roman chưa từng rời khỏi vương đô, cô sẽ không thể nào giải thích được tại sao lại biết việc này. Nếu vật chủ làm như vậy thì rất có khả năng bị diệt vong cùng với Eve.”
Cố Thịnh Nhân chỉ có thể từ bỏ cách làm này.
“Điện hạ, nhị vương tử đến tìm người.” Có thị nữ bước đến thông báo, Cố Thịnh Nhân đang nhắm mắt im lặng suy nghĩ liền bị đánh thức.
Cố Thịnh Nhân tao nhã đứng dậy, gật đầu với thị nữ rồi đi về phía phòng khách.
“Veronica!” Từ phía đằng xa đã có một thiếu niên đang gọi cô.
Veronica chậm rãi bước tới, hành lễ theo kiểu quý tộc đối với người đến: “Nhị vương tử điện hạ.”
Vị thiếu niên đó lập tức nhíu mày lại: “Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, Veronica, trước mặt ta không cần đa lễ.”
Cố Thịnh Nhân mặt không biến sắc: “Điện hạ, lễ không thể bỏ qua.”
Vương tử Hoffman bất đành chịu: “Được rồi Veronica, công tước ba của nàng đã dạy dỗ nàng quá nghiêm khắc rồi.”
Cố Thịnh Nhân nghiêm túc: “Điện hạ, xin đừng chê trách ba của ta.”
Hoffman nhìn người con gái trước mặt.
Nàng mới mười ba tuổi nhưng đã rất cao, thân hình bắt đầu lộ ra những đường cong của phái nữ, người thừa kế của gia tộc Hoa Hồng Trắng có mái tóc xoăn màu vàng như ánh nắng mặt trời, đôi mắt xanh biếc trong sáng như ngọc, làn da trắng như sữa được kế thừa từ mẹ của nàng, phu nhân công tước Hoa Hồng Trắng, nàng còn có một cánh môi mềm mại như hoa.
Có thể nghe nàng gọi tên của mình đã là một loại hưởng thụ.
Viên minh châu của đế quốc, Hoffman đã nghe không biết bao nhiêu lời bàn luận lén lút của những con cháu quý tộc về người thừa kế của công tước. Nàng chói lóa như gia huy của gia tộc Hoa Hồng Trắng.
Đáng tiếc, Hoffman nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Veronica mà thở dài, công tước Hoa Hồng Trắng nổi tiếng nghiêm khắc, ông đã dạy dỗ con gái duy nhất của mình trở thành người có tính tình: cổ hủ, bảo thủ, nhất cử nhất động đều chuẩn như sách.
“Vương tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
Hoffman chợt nhớ tới mục đích mình đến đây.
“Con mèo Xiêm La thuần chủng mà mẫu hậu ta nuôi sinh được ba con mèo con, ta mang cho nàng một con, nàng thấy có thích không?” Hoffman đưa ra một chiếc giỏ vô cùng tinh xảo.
Lật tấm vải đậy chiếc giỏ lên, Cố Thịnh Nhân nhìn thấy bên trong có một sinh vật.
Tác giả :
Tố Thủ Chiết Chi