Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)
Chương 133: Ảnh hậu làng giải trí vs người mới may mắn (18)
“Thần tính” kể về một thời đại cổ xưa, nhân tộc, ma tộc, yêu tộc, thần tộc đều tranh đoạt số mệnh và tài nguyên thiên nhiên, không ngừng chém giết lẫn nhau khiến đâu đâu cũng thấy cảnh nhân dân lầm than.
Trong thời đại đó, tất cả mọi người đều có linh lực cường đại, không kiêng nể chuyện chém giết. Khiến cho trời đất nổi giận, thậm chí đưa ra lời cảnh cáo.
Nhưng các tộc vẫn không dừng việc chém giết lẫn nhau, chỉ sợ các tộc sẽ biến mất bởi sự trừng phạt của thiên đạo.
Cuối cùng, nữ vương của thần tộc đã lấy vật báu ngàn năm của thần tộc để làm vật dẫn, lấy thân mình hiến tế, hạ chú thuật.
Xóa bỏ linh lực của nhân tộc, cướp đoạt trí tuệ của yêu tộc, đem ma tộc trục xuất đến nơi tận cùng của thế giới, còn thần tộc cũng vĩnh viễn không có tư cách đặt chân lên đất liền một lần nữa, bọn họ ở thành trì trên chín tầng mây, chỉ có thể buồn bã nhìn cố hương từ nơi xa xôi.
Trong bộ phim này Cố Thịnh Nhân diễn vai Thần Âm, nữ vương của thần tộc.
Mà Minh Thư Giai diễn vai thần khí trong tay Thần Âm, linh khí của Tinh La Bàn.
Tinh La Bàn là thần khí có ý thức riêng của bản thân, kiêu ngạo nhưng lại ngây thơ, khắp đại lục cô ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mình là Thần Âm.
Vai diễn này thật sự không dễ dàng, ban đầu đạo diễn Lý muốn tìm một diễn viên mới nổi có kỹ thuật diễn xuất tốt, nhưng kim chủ của Minh Thư Giai đã đầu tư cho bộ phim một khoản tiền lớn, ông ta cũng đã đồng ý cho cô ta vai diễn này.
Nhưng nếu Minh Thư Giai diễn không tốt thì đạo diễn Lý cũng không ngại đổi người khác.
Buổi sáng quay tương đối thuận lợi, buổi trưa sau khi mọi người ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu quay.
Minh Thư Giai hơi căng thẳng, buổi chiều là cảnh diễn của Tinh La Bàn và nữ vương.
“Tinh nhi, ngươi lại đi trêu chọc nhân tộc sao?” Khuôn mặt Cố Thịnh Nhân uy nghi, giọng nói tuy mang theo sự trách cứ nhưng lại rất thản nhiên, ánh mắt cưng chiều nhìn linh khí Tinh La.
“Đám người kia vô cùng nhát gan...” Minh Thư Giai đột nhiên quên lời thoại, rõ ràng cô ta đã rất thuộc lời mà, cảnh diễn này cũng không khó, nhưng không biết tại sao, dưới ánh mắt thản nhiên của Cố Thịnh Nhân thì cô ta lại không thể nói nên lời.
“Cắt! Diễn lại!”
Đạo diễn Lý cau mày nhìn Minh Thư Giai nhưng không nói gì.
“Bọn họ đều biết ngươi là linh khí của thần khí nên cố ý nhường nhịn ngươi, đã mấy vạn tuổi rồi mà còn nghịch ngợm như vậy?”
Minh Thư Giai vô thức mở miệng: “Hừ, ai cần bọn họ nhường! Ta... nếu ta ra tay, bọn họ đều bị đánh bại.”
“Cắt!”
“Minh Thư Giai, cảm xúc của cô ở đâu? Lời thoại không phải để cô đọc một cách tẻ nhạt như vậy, cô đang diễn, biểu cảm của cô khiến tôi cảm thấy cô đang đọc bài.” Đạo diễn Lý hơi tức giận, cảnh diễn này căn bản không cần nhiều kỹ thuật diễn xuất, nếu cảnh này mà Minh Thư Giai còn không diễn được thì các cảnh sau không cần phải nói nữa.
Không phải như vậy, không thể như vậy.
Minh Thư Giai vô cùng hoang mang, cô ta biết năng lực bản thân không chỉ có thế này, khi luyện tập ở nhà cô ta đã tập đi tập lại biết bao nhiêu lần trước gương, căn bản không có tình trạng quên lời thoại và đầu óc trống rỗng như vừa rồi.
“Xin lỗi đạo diễn Lý, tôi sẽ chú ý.” Cô ta xin lỗi đạo diễn Lý rồi lại quay sang nhìn Cố Thịnh Nhân cười xin lỗi: “Chị Kha Nghi, đã làm phiền chị rồi.”
Cố Thịnh Nhân cười: “Cô cứ chuẩn bị trước một chút, đừng sốt ruột.”
Minh Thư Giai hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng diễn xong cảnh này.
Cô ta vô tình nhìn về phía Cố Thịnh Nhân, đối phương chỉ khẽ mỉm cười.
Trong thời đại đó, tất cả mọi người đều có linh lực cường đại, không kiêng nể chuyện chém giết. Khiến cho trời đất nổi giận, thậm chí đưa ra lời cảnh cáo.
Nhưng các tộc vẫn không dừng việc chém giết lẫn nhau, chỉ sợ các tộc sẽ biến mất bởi sự trừng phạt của thiên đạo.
Cuối cùng, nữ vương của thần tộc đã lấy vật báu ngàn năm của thần tộc để làm vật dẫn, lấy thân mình hiến tế, hạ chú thuật.
Xóa bỏ linh lực của nhân tộc, cướp đoạt trí tuệ của yêu tộc, đem ma tộc trục xuất đến nơi tận cùng của thế giới, còn thần tộc cũng vĩnh viễn không có tư cách đặt chân lên đất liền một lần nữa, bọn họ ở thành trì trên chín tầng mây, chỉ có thể buồn bã nhìn cố hương từ nơi xa xôi.
Trong bộ phim này Cố Thịnh Nhân diễn vai Thần Âm, nữ vương của thần tộc.
Mà Minh Thư Giai diễn vai thần khí trong tay Thần Âm, linh khí của Tinh La Bàn.
Tinh La Bàn là thần khí có ý thức riêng của bản thân, kiêu ngạo nhưng lại ngây thơ, khắp đại lục cô ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mình là Thần Âm.
Vai diễn này thật sự không dễ dàng, ban đầu đạo diễn Lý muốn tìm một diễn viên mới nổi có kỹ thuật diễn xuất tốt, nhưng kim chủ của Minh Thư Giai đã đầu tư cho bộ phim một khoản tiền lớn, ông ta cũng đã đồng ý cho cô ta vai diễn này.
Nhưng nếu Minh Thư Giai diễn không tốt thì đạo diễn Lý cũng không ngại đổi người khác.
Buổi sáng quay tương đối thuận lợi, buổi trưa sau khi mọi người ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu quay.
Minh Thư Giai hơi căng thẳng, buổi chiều là cảnh diễn của Tinh La Bàn và nữ vương.
“Tinh nhi, ngươi lại đi trêu chọc nhân tộc sao?” Khuôn mặt Cố Thịnh Nhân uy nghi, giọng nói tuy mang theo sự trách cứ nhưng lại rất thản nhiên, ánh mắt cưng chiều nhìn linh khí Tinh La.
“Đám người kia vô cùng nhát gan...” Minh Thư Giai đột nhiên quên lời thoại, rõ ràng cô ta đã rất thuộc lời mà, cảnh diễn này cũng không khó, nhưng không biết tại sao, dưới ánh mắt thản nhiên của Cố Thịnh Nhân thì cô ta lại không thể nói nên lời.
“Cắt! Diễn lại!”
Đạo diễn Lý cau mày nhìn Minh Thư Giai nhưng không nói gì.
“Bọn họ đều biết ngươi là linh khí của thần khí nên cố ý nhường nhịn ngươi, đã mấy vạn tuổi rồi mà còn nghịch ngợm như vậy?”
Minh Thư Giai vô thức mở miệng: “Hừ, ai cần bọn họ nhường! Ta... nếu ta ra tay, bọn họ đều bị đánh bại.”
“Cắt!”
“Minh Thư Giai, cảm xúc của cô ở đâu? Lời thoại không phải để cô đọc một cách tẻ nhạt như vậy, cô đang diễn, biểu cảm của cô khiến tôi cảm thấy cô đang đọc bài.” Đạo diễn Lý hơi tức giận, cảnh diễn này căn bản không cần nhiều kỹ thuật diễn xuất, nếu cảnh này mà Minh Thư Giai còn không diễn được thì các cảnh sau không cần phải nói nữa.
Không phải như vậy, không thể như vậy.
Minh Thư Giai vô cùng hoang mang, cô ta biết năng lực bản thân không chỉ có thế này, khi luyện tập ở nhà cô ta đã tập đi tập lại biết bao nhiêu lần trước gương, căn bản không có tình trạng quên lời thoại và đầu óc trống rỗng như vừa rồi.
“Xin lỗi đạo diễn Lý, tôi sẽ chú ý.” Cô ta xin lỗi đạo diễn Lý rồi lại quay sang nhìn Cố Thịnh Nhân cười xin lỗi: “Chị Kha Nghi, đã làm phiền chị rồi.”
Cố Thịnh Nhân cười: “Cô cứ chuẩn bị trước một chút, đừng sốt ruột.”
Minh Thư Giai hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng diễn xong cảnh này.
Cô ta vô tình nhìn về phía Cố Thịnh Nhân, đối phương chỉ khẽ mỉm cười.
Tác giả :
Tố Thủ Chiết Chi