Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!
Chương 18-2
Editor: Yue
Xe của hắn vững vàng chạy đến cổng chính của trường học, dừng lại.
Tê Diệu ôm cặp sách: “Vẫn không có ý định nói với tôi anh ấy thế nào sao?”
Hoắc Ngu nhớ kỹ dặn dò của Tê Vọng, tự nhiên là ngậm miệng không nói. Tê Vọng lo lắng Tê Diệu vô ý kết bạn, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Trình Lịch, sau khi phát hiện Trình Lịch lại đang liên hệ một ít nhân sĩ* khả nghi, vừa sốt ruột vừa tức giận, hơn nữa công tác bận rộn, trì hoãn thời gian đi học của Tê Diệu, đành phải để Hoắc Ngu hỗ trợ đưa tới đây.
(*Yue: Người trí thức có tăm tiếng nhờ học vị hoặc tài năng, có tư tưởng tiến bộ)
Trong khoảng thời gian này Tê Vọng một bên tăng ca làm thêm giờ bận bịu công tác, một bên còn muốn tra hành tung của Trình Lịch, cường độ làm việc khiến Hoắc Ngu đều có chút không muốn nhìn.
Chỉ là, những lời này cũng không thể nói với người của Tê gia.
Bọn họ quan tâm quá mức sẽ chỉ biến khéo thành vụng.
Hoắc Ngu nói: “Cần anh đưa em đến trong lớp hay sao?”
Tê Diệu: “Mới không cần!”
Để Hoắc Ngu đưa cô giống kiểu gì chứ, hắn cũng không phải người thân của cô. Tê Diệu hung hăn mở cửa xe của mình, vác lấy cặp sách nhỏ đi hai bước, lại quay trở lại, dữ dằn nói: “Cám ơn.”
Dù sao Hoắc Ngu cũng là bạn của Tê Vọng, cô không thể quá mức tùy hứng.
Hoắc Ngu dường như không ngờ tới Tê Diệu sẽ nói một tiếng cám ơn, hắn có chút ngoài ý muốn nghiêng nghiêng đầu, nghiêng mặt nhìn về phía Tê Diệu. Dưới ánh mặt trời ấm áp, Tê Diệu một bộ váy liền áo màu hồng, bắp chân tinh tế đứng nghiêm, miệng giày cạn lộ ra mu bàn chân trắng nõn, một lớp tuyết trắng kia dưới ánh mặt trời sáng rõ khiến người ta choáng mắt.
Hoắc Ngu không khỏi hơi híp híp mắt.
*
Tê Diệu lưu lại cho Hoắc Ngu một bóng lưng tiêu sái, mang theo cặp sách hướng chỗ khu dạy học đi đến. Cái giờ này học sinh không nhiều, hẳn là thời gian lên lớp, Tê Diệu chậm rãi đi về phía lầu dạy học.
Cô đi đến dưới lầu, bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Từ từ, cô ở lớp nào nhỉ?
Đúng lúc này, tường rào phía đông truyền đến một trận động tĩnh sột sột soạt soạt, dẫn tới Tê Diệu theo bản năng hướng phía chỗ tường rào nhìn lại. Ở trong lúc cô an tĩnh nhìn chăm chú, mấy người vượt qua tường nhảy xuống, vừa lúc cùng Tê Diệu hai mặt nhìn nhau.
Tê Diệu nghĩ, cái này chẳng lẽ chính là —
“Này, mấy đứa học sinh các cậu, có phải là trèo tường vào được đúng không hả!” Giáo viên chủ nhiệm xuống lầu, vừa vặn tóm gọn.
Một người nam sinh cầm đầu một tay đút túi, chỉ hướng Tê Diệu: “Không tin thầy hỏi bạn học kia đi.” Nói xong, cậu nhìn thẳng Tê Diệu, một bộ dáng thiếu niên dữ dằn bất lương. Cậu nghĩ, sao cho tới bây giờ chưa thấy qua một người như thế? Yếu yếu đuối đuối xinh đẹp quá đáng, thoạt nhìn thật là dễ khi dễ.
Sau đó, tiểu cô nương “Dễ khi dễ” trong lòng của cậu mở to đôi mắt to màu hổ phách, thanh âm quả nhiên như trong tưởng tượng vừa mềm lại êm tai: “Dạ đúng.”
Biểu lộ của mấy nam sinh ngưng lại: “…”
Giáo viên chủ nhiệm lập tức phình thành cá nóc thô bạo nói: “Tôi biết ngay mà!”
Trừng phạt là không thể trừng phạt nghiêm được, mấy cái đứa học sinh này bối cảnh thâm hậu, chẳng qua là trường học nhiều lần bắt không được nhược điểm, miệng chỉ giáo huấn một chút. Kết thúc răn dạy, chủ nhiệm hòa ái dễ gần hỏi: “Em tên là gì vậy?”
“Tê Diệu, là học sinh chuyển trường ạ.”
“À.” Trên mặt của chủ nhiệm tươi cười xán lạn như hoa cúc nở rộ, “Thầy chờ em từ sáng sớm. Vừa lúc, thầy dẫn em đến trong lớp.”
Hai người đi ở phía trước, mấy tên nam sinh đi theo đằng sau. Dọc theo đường đi, Tê Diệu đều có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đầy sát khí sau lưng. Lâu rồi cô không có cảm nhận được hơi thở như vậy, tâm tình khoái trá cực kỳ, đối phương càng nhìn chằm chằm cô, cô càng khoan khoái tự tại.
Đây mới là màu sắc thuộc về cô đó o o!
Mấy người sau lưng: “…”
Tê Diệu được đưa tới lớp ba. Trong lớp đang tự học, còn xem như an tĩnh, Tê Diệu vừa vào cửa liền thu được ánh nhìn chăm chú đến từ bốn phương tám hướng. Trong lòng cô hiểu rõ những cô cậu nhóc này đang suy nghĩ gì, nghe giáo viên chủ nhiệm giới thiệu, quy củ gật gật đầu.
Ánh mắt liếc thoáng qua một ánh nhìn chăm chú lạnh như băng, Tê Diệu không bị ảnh hưởng chút nào. Xem ra bọn họ vô cùng không khéo đến cùng một lớp.
Cô được sắp xếp ngồi ở hàng thứ nhất, khoảng cách cách vị trí giáo bá Trầm Hủ xa vạn dặm. Trầm Hủ mặt không thay đổi đi ngang qua bên người cô, dừng lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô tốt nhất cẩn thận một chút.”
Lời nói vừa ra, mọi người không khỏi dồn dập hít sâu một hơi.
Học sinh mới chuyển trường tới quá xui xẻo rồi!
Nói xong, cậu vượt qua Tê Diệu hướng chỗ ngồi của mình đi đến. Không ngờ một bước còn không bước ra lại bị vướng một chút, cạch cạch lảo đảo mấy lần kém chút nữa ngã một cái xuống đất.
Người trong cuộc – Tê Diệu đỏ cả vành mắt, giống như người bị hại dùng ánh mắt trả đũa.
“Cậu đá phải chân của tôi.”
Trầm Hủ: “…”
Luôn cảm giác, gặp được khắc tinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Tôi chính là giáo bá cảm ơn.
Xe của hắn vững vàng chạy đến cổng chính của trường học, dừng lại.
Tê Diệu ôm cặp sách: “Vẫn không có ý định nói với tôi anh ấy thế nào sao?”
Hoắc Ngu nhớ kỹ dặn dò của Tê Vọng, tự nhiên là ngậm miệng không nói. Tê Vọng lo lắng Tê Diệu vô ý kết bạn, vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Trình Lịch, sau khi phát hiện Trình Lịch lại đang liên hệ một ít nhân sĩ* khả nghi, vừa sốt ruột vừa tức giận, hơn nữa công tác bận rộn, trì hoãn thời gian đi học của Tê Diệu, đành phải để Hoắc Ngu hỗ trợ đưa tới đây.
(*Yue: Người trí thức có tăm tiếng nhờ học vị hoặc tài năng, có tư tưởng tiến bộ)
Trong khoảng thời gian này Tê Vọng một bên tăng ca làm thêm giờ bận bịu công tác, một bên còn muốn tra hành tung của Trình Lịch, cường độ làm việc khiến Hoắc Ngu đều có chút không muốn nhìn.
Chỉ là, những lời này cũng không thể nói với người của Tê gia.
Bọn họ quan tâm quá mức sẽ chỉ biến khéo thành vụng.
Hoắc Ngu nói: “Cần anh đưa em đến trong lớp hay sao?”
Tê Diệu: “Mới không cần!”
Để Hoắc Ngu đưa cô giống kiểu gì chứ, hắn cũng không phải người thân của cô. Tê Diệu hung hăn mở cửa xe của mình, vác lấy cặp sách nhỏ đi hai bước, lại quay trở lại, dữ dằn nói: “Cám ơn.”
Dù sao Hoắc Ngu cũng là bạn của Tê Vọng, cô không thể quá mức tùy hứng.
Hoắc Ngu dường như không ngờ tới Tê Diệu sẽ nói một tiếng cám ơn, hắn có chút ngoài ý muốn nghiêng nghiêng đầu, nghiêng mặt nhìn về phía Tê Diệu. Dưới ánh mặt trời ấm áp, Tê Diệu một bộ váy liền áo màu hồng, bắp chân tinh tế đứng nghiêm, miệng giày cạn lộ ra mu bàn chân trắng nõn, một lớp tuyết trắng kia dưới ánh mặt trời sáng rõ khiến người ta choáng mắt.
Hoắc Ngu không khỏi hơi híp híp mắt.
*
Tê Diệu lưu lại cho Hoắc Ngu một bóng lưng tiêu sái, mang theo cặp sách hướng chỗ khu dạy học đi đến. Cái giờ này học sinh không nhiều, hẳn là thời gian lên lớp, Tê Diệu chậm rãi đi về phía lầu dạy học.
Cô đi đến dưới lầu, bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Từ từ, cô ở lớp nào nhỉ?
Đúng lúc này, tường rào phía đông truyền đến một trận động tĩnh sột sột soạt soạt, dẫn tới Tê Diệu theo bản năng hướng phía chỗ tường rào nhìn lại. Ở trong lúc cô an tĩnh nhìn chăm chú, mấy người vượt qua tường nhảy xuống, vừa lúc cùng Tê Diệu hai mặt nhìn nhau.
Tê Diệu nghĩ, cái này chẳng lẽ chính là —
“Này, mấy đứa học sinh các cậu, có phải là trèo tường vào được đúng không hả!” Giáo viên chủ nhiệm xuống lầu, vừa vặn tóm gọn.
Một người nam sinh cầm đầu một tay đút túi, chỉ hướng Tê Diệu: “Không tin thầy hỏi bạn học kia đi.” Nói xong, cậu nhìn thẳng Tê Diệu, một bộ dáng thiếu niên dữ dằn bất lương. Cậu nghĩ, sao cho tới bây giờ chưa thấy qua một người như thế? Yếu yếu đuối đuối xinh đẹp quá đáng, thoạt nhìn thật là dễ khi dễ.
Sau đó, tiểu cô nương “Dễ khi dễ” trong lòng của cậu mở to đôi mắt to màu hổ phách, thanh âm quả nhiên như trong tưởng tượng vừa mềm lại êm tai: “Dạ đúng.”
Biểu lộ của mấy nam sinh ngưng lại: “…”
Giáo viên chủ nhiệm lập tức phình thành cá nóc thô bạo nói: “Tôi biết ngay mà!”
Trừng phạt là không thể trừng phạt nghiêm được, mấy cái đứa học sinh này bối cảnh thâm hậu, chẳng qua là trường học nhiều lần bắt không được nhược điểm, miệng chỉ giáo huấn một chút. Kết thúc răn dạy, chủ nhiệm hòa ái dễ gần hỏi: “Em tên là gì vậy?”
“Tê Diệu, là học sinh chuyển trường ạ.”
“À.” Trên mặt của chủ nhiệm tươi cười xán lạn như hoa cúc nở rộ, “Thầy chờ em từ sáng sớm. Vừa lúc, thầy dẫn em đến trong lớp.”
Hai người đi ở phía trước, mấy tên nam sinh đi theo đằng sau. Dọc theo đường đi, Tê Diệu đều có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đầy sát khí sau lưng. Lâu rồi cô không có cảm nhận được hơi thở như vậy, tâm tình khoái trá cực kỳ, đối phương càng nhìn chằm chằm cô, cô càng khoan khoái tự tại.
Đây mới là màu sắc thuộc về cô đó o o!
Mấy người sau lưng: “…”
Tê Diệu được đưa tới lớp ba. Trong lớp đang tự học, còn xem như an tĩnh, Tê Diệu vừa vào cửa liền thu được ánh nhìn chăm chú đến từ bốn phương tám hướng. Trong lòng cô hiểu rõ những cô cậu nhóc này đang suy nghĩ gì, nghe giáo viên chủ nhiệm giới thiệu, quy củ gật gật đầu.
Ánh mắt liếc thoáng qua một ánh nhìn chăm chú lạnh như băng, Tê Diệu không bị ảnh hưởng chút nào. Xem ra bọn họ vô cùng không khéo đến cùng một lớp.
Cô được sắp xếp ngồi ở hàng thứ nhất, khoảng cách cách vị trí giáo bá Trầm Hủ xa vạn dặm. Trầm Hủ mặt không thay đổi đi ngang qua bên người cô, dừng lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô tốt nhất cẩn thận một chút.”
Lời nói vừa ra, mọi người không khỏi dồn dập hít sâu một hơi.
Học sinh mới chuyển trường tới quá xui xẻo rồi!
Nói xong, cậu vượt qua Tê Diệu hướng chỗ ngồi của mình đi đến. Không ngờ một bước còn không bước ra lại bị vướng một chút, cạch cạch lảo đảo mấy lần kém chút nữa ngã một cái xuống đất.
Người trong cuộc – Tê Diệu đỏ cả vành mắt, giống như người bị hại dùng ánh mắt trả đũa.
“Cậu đá phải chân của tôi.”
Trầm Hủ: “…”
Luôn cảm giác, gặp được khắc tinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Tôi chính là giáo bá cảm ơn.
Tác giả :
Bất Tài Như Phó