Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý
Chương 11
Qua câu chuyện Hoa Phổ kể, có thể thấy được Lạc Nhất Phàm là một người đàn ông rất có phong độ. Trong những tình huống như thế, mà anh có thể giả ngu để không làm cho phụ nữ lúng túng xấu hổ. Một tay Đường Ninh chống cằm, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó không xa, nói thật, cô đối với Lạc Nhất Phàm rất hiếu kì. Có điều, đôi lúc sự hiếu kì lại có thể hại chết người.
Hai mắt rũ xuống, tầm mắt rơi vào trên quyển sách đầu tư thật dày đặt trên bàn, đây là môn học nhập môn của cô, kì thực nó rất khô khan nhưng cô vẫn muốn học.
Sẽ không tự nhiên mà một miếng bánh sẽ rơi từ trên trời xuống, muốn cái gì đều phải trả giá bằng sự nỗ lực, chính mình đi thực hiện, giành lấy. Cô so với rất nhiều người đã may mắn hơn nhiều, cho dù không biết rõ vì sao cô đến được thế giới này, nhưng cô vẫn muốn cám ơn ông trời đã cho cô một gia đình có ba có mẹ làm hậu thuẫn vững chắc cho cô. Nếu như cô còn không hài lòng với những thứ này thì cô thật sự đã quá tham lam rồi.
Hoa Phổ bưng chén trà hoa hồng được pha chế tỉ mỉ và bánh ngọt đến cho cô rồi trở về quầy bar tiếp tục làm việc. Trở về quầy bar, còn không quên bưng một ly cà phê hương thơm nồng đậm cho ông chủ của mình, sau đó lại khom lưng nhẹ giọng rủ rỉ ở bên tai Lạc Nhất Phàm mấy câu. Lạc Nhất Phàm nghe xong không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt suy tư nhìn chăm chú cô gái đang đọc sách bên kia.
Hoa Phổ thấy thế, mỉm cười hì hì lại chạy về quầy bar tiếp tục làm việc.
Ánh tà dương nghịch ngợm từ từ chui qua song sắt cửa sổ chiếu thẳng xuống chỗ cô đang ngồi, cô khẽ cau mày, đặt cây bút xuống, trên bàn một quyển sách dày đã đầy những dấu gạch chân đỏ. Cũng không biết cô đã ngồi đây được bao lâu, cô lặng lẽ đặt bút xuống, đem rèm cửa bên cạnh kéo qua một bên, nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Kỳ thực quán cà phê này vị trí rất tốt, ngay bên cạnh bờ biển, khi nhìn ra ngoài đập vào mắt đầu tiên là cảnh biển với dòng nước màu xanh đầy thơ mộng. Trên bờ cát có rất nhiều người đang chơi đùa, tắm nắng, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, có đôi tình nhân tản bộ, có các cậu nhóc rồi cô bé đùa giỡn với nhau, cũng như những người nghệ sĩ ngồi trên tảng đá ngầm say sưa gảy đàn guitar. Mọi vật cứ như hoà mình vào không khí của âm nhạc. Cảnh vật và con người nơi đây hết sức bình yên, Đường Ninh không nhịn được khoé môi mỉm cười, cô thật sự rất thích cuộc sống như vậy nhưng bóng tối rất nhanh đã chụp xuống, cô ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông sau lưng đang mỉm cười nhìn cô. Cô đứng lên chào anh, “Ông chủ Lạc.”
Lạc Nhất Phàm tướng mạo rất tuấn mĩ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô tình xuất ra tư thái mị hoặc nhưng khí chất lại quá cô đơn, thâm trầm. Đừng hỏi cô tại sao lại nhìn ra được, khi đọc sách ánh mắt cô đều không tự chủ được nhìn về phía anh, nhất thời cũng lén lút đánh giá ông chủ thần bí của quán cà phê này.
Lạc Nhất Phàm dung mạo tuấn tú, hơn nữa đêm hôm trước cô suýt chút ngã xuống bậc thang khách sạn khi chuẩn bị về nhà từ sinh nhật của Diệp Tu Văn, may mà có anh đưa tay cứu cô khỏi sự thất thố. Đường Ninh cảm thấy dường như mọi cô gái đều thích mơ mộng về người đàn ông tương lai của mình, chính sự nhấc tay cứu giúp của anh đêm hôm trước đã làm cho ấn tượng của cô đối với anh lúc này phi thường tốt. Chí ít, bản thân cô tự nhận thấy như vậy, cô cũng không muốn che giấu.
“Mặt trời đã lặn không tránh khỏi bóng đêm bao phủ.”Lạc Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt say mê của cô vừa rồi khi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài song cửa mà mở lời trước.
“Ông chủ Lạc đang nhắc khéo tôi là đã đến giờ phải về rồi sao?”
“Nếu như Đường tiểu thư không chê có thể gọi thẳng tên tôi là Phàm.” Lạc Nhất Phàm ngồi xuống ghế sa lông đối diện Đường Ninh, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ đến đáp lại.
Mặc dù anh đang mỉm cười nhưng cô có thể thấy được vài phần quạnh quẽ bên trong, cô lần trước sao không nhận ra anh còn có thể có cái biểu cảm này? Đường Ninh một lần nữa ngồi xuống, cười nói: “Tôi không có mời anh ngồi xuống.”
Đối phương nhìn thẳng vào mắt cô không do dự trả lời: “Tôi tới là để cô thực hiện lời hứa mời tôi một tách cà phê.” Vừa nãy Hoa Phổ đã nói cho anh biết, cô đang rất phiền não không biết nên lấy lí do gì để mời anh một tách cà phê, vì lẽ đó anh tự đến đây giúp cô một phen.
Đường Ninh có chút ngạc nhiên.
“Thế nào? Không biết Đường tiểu thư có muốn mời tôi một tách cà phê không?”
Đường Ninh không nhịn được mỉm cười, cô phát hiện Lạc Nhất Phàm nói chuyện đặc biệt rất thú vị.
“Mời, tất nhiên phải mời!”
Trong một quán cà phê nhỏ cạnh bãi biển, có một đôi nam nữ, trên tay người nam là một tách cà phê nóng còn cô gái là một ly trà hoa hồng, hai người ngồi đối diện nhau, cảnh tượng đẹp mắt đến không nhịn được khiến những người bên cạnh không thể không ngoái đầu nhìn lại.
Đối với Đường Ninh mà nói, cô gần đây sống rất thoải mái tuy rằng Ngạn Tĩnh vẫn như trước cố chấp theo đuổi cô thế nhưng hai người không học chung ngành nên mỗi người đều có không gian riêng, dần dà hai người cũng thuận lợi kéo dài khoảng cách đôi bên. Đôi lúc tình cờ đi lại trong trường cô vẫn có thể gặp La Tinh Tinh nhưng chỉ cần La Tinh Tinh còn là một cô gái thông minh thì trên căn bản sẽ không gây bất kì phiền toái gì cho Đường Ninh. Hết thảy đều tiến hành thuận lợi dựa theo kế hoạch của Đường Ninh, hơn nữa…Đường Ninh nhìn một chút cô gái thanh tú bên cạnh. Cô gái này tên là Lâm Hạ, là cô gái mà…Nửa giờ trước bởi vì trò đùa dai của một con mèo mà…
Lâm Hạ vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa, không nói gì, Đường Ninh cũng không quấy nhiễu cô.
Bỗng nhiên, cô gái vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ kia quay đầu nhẹ giọng hỏi Đường Ninh: “Đường Ninh, có thể hay không…Cho mình số di động của bạn?”
Đường Ninh sững người, hỏi lại: “Số điện thoại di động của mình?”
Lâm Hạ cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu: “Mình biết yêu cầu của mình rất đường đột nhưng…” Cô rũ mắt xuống, nắm chặt hai bàn tay trắng toát không chút huyết sắc.
“Có thể.”
“Ừm…A?” Lâm Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Ninh.Cô không nghĩ tới Đường Ninh sẽ gật đầu đồng ý. Đường Ninh trước đây khi còn chưa đến lớp, cô đã nghe rất nhiều bạn học nói về Đường Ninh. Họ nói Đường Ninh trước đây rất tốt không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của mọi người. Nhưng gần đây tính cách của Đường Ninh bất ngờ thay đổi, trở nên kiêu ngạo lại khó gần.
Đường Ninh mỉm cười đưa điện thoại di động ra: “Bạn cẩn thận buộc dây an toàn đi.” Hiện nay khoa học kĩ thuật rất phát triển, nếu không muốn nhận điện thoại của ai có thể cho người đó vào danh sách đen. Nhưng Đường Ninh cảm thấy Lâm Hạ là một cô gái điềm đạm đáng yêu nên cô sẽ không phải dùng đến cái chức năng này.
“Cảm ơn bạn!” Lâm Hạ bỗng nhiên nói.
Đường NInh trừng mắt nhìn, “Hả?”
Môi Lâm Hạ nhợt nhạt mỉm cười, “Cảm ơn bạn đã đưa mình về nhà. Nhà mình ở tiểu khu phía trước, bạn có thể cho tài xế dừng ở chỗ này là được rồi.”
Tài xế Vương ngồi ở phía trước nghe vậy liền dừng ở tiểu khu trước mặt. Lâm Hạ mở cửa xe ra muốn về lại bị Đường Ninh gọi lại. “Lâm Hạ.”
Lâm Hạ sững người tiếp đó ngay khi cô còn đang ngạc nhiên thì một cây dù đã được nhét vào trong tay cô.
“Bên ngoài đang mưa bạn không thấy sao, đừng để bản thân bị ướt nha!” Đường Ninh mỉm cười nói vọng ra.
Lâm Hạ nhìn cây dù trong tay, quay đầu hướng Đường Ninh cảm kích mỉm cười nói theo: “Cảm ơn cậu Ninh Ninh!”
“Không cần khách sáo, mình về trước đây.” Đường Ninh bỏ lại một câu rồi sau đó nói với bác Vương, chiếc xe hơi màu đen liền lăn bánh đi trong mưa.
Lâm Hạ nhìn theo chiếc xe hơi màu đen vừa đi kia có chút thất thần. Cô cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cô và Đường Ninh lại có thể cùng về nhà.
Cô hôm nay tâm tình không tốt vốn dĩ là đang học trên tầng cao nhất của trường lại còn bị cảm lạnh. Ngày hôm nay trời lại trùng hợp mưa gió nổi lên, thời gian lúc đó cũng đã muộn, tâm trạng của cô lại ngột ngạt khiến cô không thể thở nỗi. Khi Đường Ninh đuổi theo mèo con đến tầng cao nhất của trường thì đột nhiên con mèo này lại nhảy xuống, cô không biết con mèo này có thể sống nổi không? Nhảy bảy tầng lầu với độ cao đó thật khó nói.
Có phải chỉ cần nhảy xuống là có thể giải thoát?
Có phải chỉ cần nhảy xuống là cô có thể gặp lại mẹ?
Cô lúc đó thật sự rất muốn thử dù chỉ một lần, ngay khi cô nhắm mắt thả người nhảy xuống thì một âm thanh yếu ớt mang theo vài phần tức giận vang lên…
“Ngươi cái tên trộm này, dừng lại cho ta!”
“Meo Meo.”
Cô ngẩn người, quay đầu lại liền nhìn thấy trên cổ con mèo có một đồ vật đang phát ra ánh sáng loè loè. Định thần nhìn lại, cái kia tựa hồ…là một chiếc vòng tay rất đẹp, rất quý giá.
Tiếp theo đó chính là truyền thuyết khiến người người đều kinh ngạc phát điên, ở trên tầng cao nhất của trường đại học Z, cô thấy được một đôi mắt phượng rất đẹp đang trợn trừng mắt nhìn cô mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại chính là một chú mèo đứng cách Đường Ninh không xa, “Meo Meo” nó kêu rất to, một bộ hung say nhìn thẳng cô.
Cho dù tâm trạng đang rất nặng nề nhưng nhìn cảnh một mèo một người đang nhìn chằm chằm vào nhau thế này khiến cô có chút muốn cười.
“Mèo con.”
Mèo con nghe thấy Đường Ninh gọi nó, đáp lại một tiếng “Meo Meo” thật to, thế nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, có vẻ như đang rất đề phòng Đường Ninh.
Ngược lại với nó đôi mắt của Đường Ninh sáng ngời nhìn thẳng Lâm Hạ đứng cạnh đó, “Bạn học Lâm, cậu có biết con mèo này không?”
“Mình biết, nó là Đại Mao.”
“Cậu biết nó?” Đường Ninh hỏi ngược lại.
Lâm Hạ gật đầu, Đại Mao vốn là một chú mèo nhỏ rất đáng yêu, cô vốn là muốn mang nó về nhà chăm sóc thế nhưng mẹ kế ở nhà lại không chịu, cô lại không tìm được ai khác muốn nuôi nó nên không thể làm gì khác hơn là để nó ở lại trường, đợi cô có khả năng sẽ nuôi nó hoặc giúp nó tìm được một người chủ yêu thương chăm sóc bảo vệ cho nó. Mỗi ngày cô đều để dành riêng một phần thức ăn rồi mang lên trường cho Đại Mao ăn.
“Nếu bạn học Lâm biết nó thì tốt rồi.” Đường Ninh chỉ một ngón tay thon dài về phía Đại Mao, có chút nghiến răng nghiến lợi nói thẳng, “Nó trộm mất cái vòng tay của mình, lại còn đeo trên cổ không chịu trả lại cho mình, bạn có thể giúp mình lấy cái vòng tay ấy xuống được không?”
“A?” Quả thật trên cổ Đại Mao có một chiếc vòng tay.
“Làm phiền bạn rồi, bạn học Lâm, chiếc vòng tay cầu an này là quà của mẹ mình tặng nhân dịp bà vừa đi Hồng Kông về. Nếu không thấy mình mang nó, bà nhất định sẽ lo lắng đến phát điên.”
“Mẹ cậu?” Nghe được những lời này của Đường Ninh, Lâm Hạ liền nhớ đến mẹ của cô, cô rốt cuộc gật đầu, “Được, để mình giúp cậu lấy cái vòng tay cầu an ấy về.”
Lâm Hạ đi tới gần Đại Mao, đem cái vòng tay cầu an trên cổ Đại Mao gỡ xuống đưa cho Đường Ninh, “Của cậu đây, cầm lấy.” Dừng một chút cô lại nói: “Đại Mao không phải lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy đâu, nó chỉ là… Cũng có lúc nó cô quạnh muốn có ai đó chơi cùng với nó.”
Đường Ninh nhận lấy chiếc vòng tay, trừng mắt nhìn Đại Mao, tức giận nói: “Muốn cùng người khác chơi đùa lại có thể lấy trộm đồ của người đó hay sao? Không biết nó làm sao lại có thể trộm đi chiếc vòng tay trên cổ tay mình nữa?”
Lâm Hạ nở nụ cười, ngồi xổm xuống sờ cằm Đại Mao, mèo con hình như rất thoải mái với hành động nhỏ này của Lâm Hạ liền nhấc cao cằm lên, con mắt híp lại đầy hưởng thụ.
Đường Ninh tựa hồ như không thể nói nỗi chuyện gì, thuận miệng cùng Lâm Hạ nói: “Trời cũng sắp tối rồi lại hình như sắp đổ mưa, cậu ở trong kí túc xá của trường à?”
Lâm Hạ lắc đầu.
“Nhà cậu ở đâu?”
Lâm Hạ thuận miệng đem địa chỉ nhà nói ra.
Đường Ninh nghe vậy trên mặt nở nụ cười, nói tiếp: “Vừa vặn cùng đường với mình để mình đưa cậu một đoạn.” Dừng một chút, cô lại cười nói: “Coi như đây là mình đền ơn cậu vì đã giúp mình lấy lại chiếc vòng tay cầu an này.”
Thì ra các bạn học khác đã nói đúng, Đường Ninh cười lên rất đẹp. Cô là con gái còn không nhịn được ngẩn ngơ nhìn huống hồ là các bạn nam khác…
“Bạn học Lâm cậu thấy thế nào?”
“Ồ… Được!” Trong lúc Lâm Hạ vẫn còn đang ngẩn người thì cô đã vô thức đồng ý với Đường Ninh cùng cô ấy lên chiếc xe hơi màu đen kia trở về nhà.
Chiếc xe hơi màu đen kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Hạ thế nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích mặc kệ mưa đang rơi. Nhớ tới một màn hồi nãy, lòng bàn tay cô không tự chủ được chảy đầy mồ hôi, lúc đó….Tại sao cô lại có ý nghĩ muốn tự sát?
Qua câu chuyện Hoa Phổ kể, có thể thấy được Lạc Nhất Phàm là một người đàn ông rất có phong độ. Trong những tình huống như thế, mà anh có thể giả ngu để không làm cho phụ nữ lúng túng xấu hổ. Một tay Đường Ninh chống cằm, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó không xa, nói thật, cô đối với Lạc Nhất Phàm rất hiếu kì. Có điều, đôi lúc sự hiếu kì lại có thể hại chết người.
Hai mắt rũ xuống, tầm mắt rơi vào trên quyển sách đầu tư thật dày đặt trên bàn, đây là môn học nhập môn của cô, kì thực nó rất khô khan nhưng cô vẫn muốn học.
Sẽ không tự nhiên mà một miếng bánh sẽ rơi từ trên trời xuống, muốn cái gì đều phải trả giá bằng sự nỗ lực, chính mình đi thực hiện, giành lấy. Cô so với rất nhiều người đã may mắn hơn nhiều, cho dù không biết rõ vì sao cô đến được thế giới này, nhưng cô vẫn muốn cám ơn ông trời đã cho cô một gia đình có ba có mẹ làm hậu thuẫn vững chắc cho cô. Nếu như cô còn không hài lòng với những thứ này thì cô thật sự đã quá tham lam rồi.
Hoa Phổ bưng chén trà hoa hồng được pha chế tỉ mỉ và bánh ngọt đến cho cô rồi trở về quầy bar tiếp tục làm việc. Trở về quầy bar, còn không quên bưng một ly cà phê hương thơm nồng đậm cho ông chủ của mình, sau đó lại khom lưng nhẹ giọng rủ rỉ ở bên tai Lạc Nhất Phàm mấy câu. Lạc Nhất Phàm nghe xong không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt suy tư nhìn chăm chú cô gái đang đọc sách bên kia.
Hoa Phổ thấy thế, mỉm cười hì hì lại chạy về quầy bar tiếp tục làm việc.
Ánh tà dương nghịch ngợm từ từ chui qua song sắt cửa sổ chiếu thẳng xuống chỗ cô đang ngồi, cô khẽ cau mày, đặt cây bút xuống, trên bàn một quyển sách dày đã đầy những dấu gạch chân đỏ. Cũng không biết cô đã ngồi đây được bao lâu, cô lặng lẽ đặt bút xuống, đem rèm cửa bên cạnh kéo qua một bên, nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Kỳ thực quán cà phê này vị trí rất tốt, ngay bên cạnh bờ biển, khi nhìn ra ngoài đập vào mắt đầu tiên là cảnh biển với dòng nước màu xanh đầy thơ mộng. Trên bờ cát có rất nhiều người đang chơi đùa, tắm nắng, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, có đôi tình nhân tản bộ, có các cậu nhóc rồi cô bé đùa giỡn với nhau, cũng như những người nghệ sĩ ngồi trên tảng đá ngầm say sưa gảy đàn guitar. Mọi vật cứ như hoà mình vào không khí của âm nhạc. Cảnh vật và con người nơi đây hết sức bình yên, Đường Ninh không nhịn được khoé môi mỉm cười, cô thật sự rất thích cuộc sống như vậy nhưng bóng tối rất nhanh đã chụp xuống, cô ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông sau lưng đang mỉm cười nhìn cô. Cô đứng lên chào anh, “Ông chủ Lạc.”
Lạc Nhất Phàm tướng mạo rất tuấn mĩ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô tình xuất ra tư thái mị hoặc nhưng khí chất lại quá cô đơn, thâm trầm. Đừng hỏi cô tại sao lại nhìn ra được, khi đọc sách ánh mắt cô đều không tự chủ được nhìn về phía anh, nhất thời cũng lén lút đánh giá ông chủ thần bí của quán cà phê này.
Lạc Nhất Phàm dung mạo tuấn tú, hơn nữa đêm hôm trước cô suýt chút ngã xuống bậc thang khách sạn khi chuẩn bị về nhà từ sinh nhật của Diệp Tu Văn, may mà có anh đưa tay cứu cô khỏi sự thất thố. Đường Ninh cảm thấy dường như mọi cô gái đều thích mơ mộng về người đàn ông tương lai của mình, chính sự nhấc tay cứu giúp của anh đêm hôm trước đã làm cho ấn tượng của cô đối với anh lúc này phi thường tốt. Chí ít, bản thân cô tự nhận thấy như vậy, cô cũng không muốn che giấu.
“Mặt trời đã lặn không tránh khỏi bóng đêm bao phủ.”Lạc Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt say mê của cô vừa rồi khi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài song cửa mà mở lời trước.
“Ông chủ Lạc đang nhắc khéo tôi là đã đến giờ phải về rồi sao?”
“Nếu như Đường tiểu thư không chê có thể gọi thẳng tên tôi là Phàm.” Lạc Nhất Phàm ngồi xuống ghế sa lông đối diện Đường Ninh, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ đến đáp lại.
Mặc dù anh đang mỉm cười nhưng cô có thể thấy được vài phần quạnh quẽ bên trong, cô lần trước sao không nhận ra anh còn có thể có cái biểu cảm này? Đường Ninh một lần nữa ngồi xuống, cười nói: “Tôi không có mời anh ngồi xuống.”
Đối phương nhìn thẳng vào mắt cô không do dự trả lời: “Tôi tới là để cô thực hiện lời hứa mời tôi một tách cà phê.” Vừa nãy Hoa Phổ đã nói cho anh biết, cô đang rất phiền não không biết nên lấy lí do gì để mời anh một tách cà phê, vì lẽ đó anh tự đến đây giúp cô một phen.
Đường Ninh có chút ngạc nhiên.
“Thế nào? Không biết Đường tiểu thư có muốn mời tôi một tách cà phê không?”
Đường Ninh không nhịn được mỉm cười, cô phát hiện Lạc Nhất Phàm nói chuyện đặc biệt rất thú vị.
“Mời, tất nhiên phải mời!”
Trong một quán cà phê nhỏ cạnh bãi biển, có một đôi nam nữ, trên tay người nam là một tách cà phê nóng còn cô gái là một ly trà hoa hồng, hai người ngồi đối diện nhau, cảnh tượng đẹp mắt đến không nhịn được khiến những người bên cạnh không thể không ngoái đầu nhìn lại.
Đối với Đường Ninh mà nói, cô gần đây sống rất thoải mái tuy rằng Ngạn Tĩnh vẫn như trước cố chấp theo đuổi cô thế nhưng hai người không học chung ngành nên mỗi người đều có không gian riêng, dần dà hai người cũng thuận lợi kéo dài khoảng cách đôi bên. Đôi lúc tình cờ đi lại trong trường cô vẫn có thể gặp La Tinh Tinh nhưng chỉ cần La Tinh Tinh còn là một cô gái thông minh thì trên căn bản sẽ không gây bất kì phiền toái gì cho Đường Ninh. Hết thảy đều tiến hành thuận lợi dựa theo kế hoạch của Đường Ninh, hơn nữa…Đường Ninh nhìn một chút cô gái thanh tú bên cạnh. Cô gái này tên là Lâm Hạ, là cô gái mà…Nửa giờ trước bởi vì trò đùa dai của một con mèo mà…
Lâm Hạ vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa, không nói gì, Đường Ninh cũng không quấy nhiễu cô.
Bỗng nhiên, cô gái vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ kia quay đầu nhẹ giọng hỏi Đường Ninh: “Đường Ninh, có thể hay không…Cho mình số di động của bạn?”
Đường Ninh sững người, hỏi lại: “Số điện thoại di động của mình?”
Lâm Hạ cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu: “Mình biết yêu cầu của mình rất đường đột nhưng…” Cô rũ mắt xuống, nắm chặt hai bàn tay trắng toát không chút huyết sắc.
“Có thể.”
“Ừm…A?” Lâm Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Ninh.Cô không nghĩ tới Đường Ninh sẽ gật đầu đồng ý. Đường Ninh trước đây khi còn chưa đến lớp, cô đã nghe rất nhiều bạn học nói về Đường Ninh. Họ nói Đường Ninh trước đây rất tốt không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của mọi người. Nhưng gần đây tính cách của Đường Ninh bất ngờ thay đổi, trở nên kiêu ngạo lại khó gần.
Đường Ninh mỉm cười đưa điện thoại di động ra: “Bạn cẩn thận buộc dây an toàn đi.” Hiện nay khoa học kĩ thuật rất phát triển, nếu không muốn nhận điện thoại của ai có thể cho người đó vào danh sách đen. Nhưng Đường Ninh cảm thấy Lâm Hạ là một cô gái điềm đạm đáng yêu nên cô sẽ không phải dùng đến cái chức năng này.
“Cảm ơn bạn!” Lâm Hạ bỗng nhiên nói.
Đường NInh trừng mắt nhìn, “Hả?”
Môi Lâm Hạ nhợt nhạt mỉm cười, “Cảm ơn bạn đã đưa mình về nhà. Nhà mình ở tiểu khu phía trước, bạn có thể cho tài xế dừng ở chỗ này là được rồi.”
Tài xế Vương ngồi ở phía trước nghe vậy liền dừng ở tiểu khu trước mặt. Lâm Hạ mở cửa xe ra muốn về lại bị Đường Ninh gọi lại. “Lâm Hạ.”
Lâm Hạ sững người tiếp đó ngay khi cô còn đang ngạc nhiên thì một cây dù đã được nhét vào trong tay cô.
“Bên ngoài đang mưa bạn không thấy sao, đừng để bản thân bị ướt nha!” Đường Ninh mỉm cười nói vọng ra.
Lâm Hạ nhìn cây dù trong tay, quay đầu hướng Đường Ninh cảm kích mỉm cười nói theo: “Cảm ơn cậu Ninh Ninh!”
“Không cần khách sáo, mình về trước đây.” Đường Ninh bỏ lại một câu rồi sau đó nói với bác Vương, chiếc xe hơi màu đen liền lăn bánh đi trong mưa.
Lâm Hạ nhìn theo chiếc xe hơi màu đen vừa đi kia có chút thất thần. Cô cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cô và Đường Ninh lại có thể cùng về nhà.
Cô hôm nay tâm tình không tốt vốn dĩ là đang học trên tầng cao nhất của trường lại còn bị cảm lạnh. Ngày hôm nay trời lại trùng hợp mưa gió nổi lên, thời gian lúc đó cũng đã muộn, tâm trạng của cô lại ngột ngạt khiến cô không thể thở nỗi. Khi Đường Ninh đuổi theo mèo con đến tầng cao nhất của trường thì đột nhiên con mèo này lại nhảy xuống, cô không biết con mèo này có thể sống nổi không? Nhảy bảy tầng lầu với độ cao đó thật khó nói.
Có phải chỉ cần nhảy xuống là có thể giải thoát?
Có phải chỉ cần nhảy xuống là cô có thể gặp lại mẹ?
Cô lúc đó thật sự rất muốn thử dù chỉ một lần, ngay khi cô nhắm mắt thả người nhảy xuống thì một âm thanh yếu ớt mang theo vài phần tức giận vang lên…
“Ngươi cái tên trộm này, dừng lại cho ta!”
“Meo Meo.”
Cô ngẩn người, quay đầu lại liền nhìn thấy trên cổ con mèo có một đồ vật đang phát ra ánh sáng loè loè. Định thần nhìn lại, cái kia tựa hồ…là một chiếc vòng tay rất đẹp, rất quý giá.
Tiếp theo đó chính là truyền thuyết khiến người người đều kinh ngạc phát điên, ở trên tầng cao nhất của trường đại học Z, cô thấy được một đôi mắt phượng rất đẹp đang trợn trừng mắt nhìn cô mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại chính là một chú mèo đứng cách Đường Ninh không xa, “Meo Meo” nó kêu rất to, một bộ hung say nhìn thẳng cô.
Cho dù tâm trạng đang rất nặng nề nhưng nhìn cảnh một mèo một người đang nhìn chằm chằm vào nhau thế này khiến cô có chút muốn cười.
“Mèo con.”
Mèo con nghe thấy Đường Ninh gọi nó, đáp lại một tiếng “Meo Meo” thật to, thế nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, có vẻ như đang rất đề phòng Đường Ninh.
Ngược lại với nó đôi mắt của Đường Ninh sáng ngời nhìn thẳng Lâm Hạ đứng cạnh đó, “Bạn học Lâm, cậu có biết con mèo này không?”
“Mình biết, nó là Đại Mao.”
“Cậu biết nó?” Đường Ninh hỏi ngược lại.
Lâm Hạ gật đầu, Đại Mao vốn là một chú mèo nhỏ rất đáng yêu, cô vốn là muốn mang nó về nhà chăm sóc thế nhưng mẹ kế ở nhà lại không chịu, cô lại không tìm được ai khác muốn nuôi nó nên không thể làm gì khác hơn là để nó ở lại trường, đợi cô có khả năng sẽ nuôi nó hoặc giúp nó tìm được một người chủ yêu thương chăm sóc bảo vệ cho nó. Mỗi ngày cô đều để dành riêng một phần thức ăn rồi mang lên trường cho Đại Mao ăn.
“Nếu bạn học Lâm biết nó thì tốt rồi.” Đường Ninh chỉ một ngón tay thon dài về phía Đại Mao, có chút nghiến răng nghiến lợi nói thẳng, “Nó trộm mất cái vòng tay của mình, lại còn đeo trên cổ không chịu trả lại cho mình, bạn có thể giúp mình lấy cái vòng tay ấy xuống được không?”
“A?” Quả thật trên cổ Đại Mao có một chiếc vòng tay.
“Làm phiền bạn rồi, bạn học Lâm, chiếc vòng tay cầu an này là quà của mẹ mình tặng nhân dịp bà vừa đi Hồng Kông về. Nếu không thấy mình mang nó, bà nhất định sẽ lo lắng đến phát điên.”
“Mẹ cậu?” Nghe được những lời này của Đường Ninh, Lâm Hạ liền nhớ đến mẹ của cô, cô rốt cuộc gật đầu, “Được, để mình giúp cậu lấy cái vòng tay cầu an ấy về.”
Lâm Hạ đi tới gần Đại Mao, đem cái vòng tay cầu an trên cổ Đại Mao gỡ xuống đưa cho Đường Ninh, “Của cậu đây, cầm lấy.” Dừng một chút cô lại nói: “Đại Mao không phải lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy đâu, nó chỉ là… Cũng có lúc nó cô quạnh muốn có ai đó chơi cùng với nó.”
Đường Ninh nhận lấy chiếc vòng tay, trừng mắt nhìn Đại Mao, tức giận nói: “Muốn cùng người khác chơi đùa lại có thể lấy trộm đồ của người đó hay sao? Không biết nó làm sao lại có thể trộm đi chiếc vòng tay trên cổ tay mình nữa?”
Lâm Hạ nở nụ cười, ngồi xổm xuống sờ cằm Đại Mao, mèo con hình như rất thoải mái với hành động nhỏ này của Lâm Hạ liền nhấc cao cằm lên, con mắt híp lại đầy hưởng thụ.
Đường Ninh tựa hồ như không thể nói nỗi chuyện gì, thuận miệng cùng Lâm Hạ nói: “Trời cũng sắp tối rồi lại hình như sắp đổ mưa, cậu ở trong kí túc xá của trường à?”
Lâm Hạ lắc đầu.
“Nhà cậu ở đâu?”
Lâm Hạ thuận miệng đem địa chỉ nhà nói ra.
Đường Ninh nghe vậy trên mặt nở nụ cười, nói tiếp: “Vừa vặn cùng đường với mình để mình đưa cậu một đoạn.” Dừng một chút, cô lại cười nói: “Coi như đây là mình đền ơn cậu vì đã giúp mình lấy lại chiếc vòng tay cầu an này.”
Thì ra các bạn học khác đã nói đúng, Đường Ninh cười lên rất đẹp. Cô là con gái còn không nhịn được ngẩn ngơ nhìn huống hồ là các bạn nam khác…
“Bạn học Lâm cậu thấy thế nào?”
“Ồ… Được!” Trong lúc Lâm Hạ vẫn còn đang ngẩn người thì cô đã vô thức đồng ý với Đường Ninh cùng cô ấy lên chiếc xe hơi màu đen kia trở về nhà.
Chiếc xe hơi màu đen kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Hạ thế nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích mặc kệ mưa đang rơi. Nhớ tới một màn hồi nãy, lòng bàn tay cô không tự chủ được chảy đầy mồ hôi, lúc đó….Tại sao cô lại có ý nghĩ muốn tự sát?
Hai mắt rũ xuống, tầm mắt rơi vào trên quyển sách đầu tư thật dày đặt trên bàn, đây là môn học nhập môn của cô, kì thực nó rất khô khan nhưng cô vẫn muốn học.
Sẽ không tự nhiên mà một miếng bánh sẽ rơi từ trên trời xuống, muốn cái gì đều phải trả giá bằng sự nỗ lực, chính mình đi thực hiện, giành lấy. Cô so với rất nhiều người đã may mắn hơn nhiều, cho dù không biết rõ vì sao cô đến được thế giới này, nhưng cô vẫn muốn cám ơn ông trời đã cho cô một gia đình có ba có mẹ làm hậu thuẫn vững chắc cho cô. Nếu như cô còn không hài lòng với những thứ này thì cô thật sự đã quá tham lam rồi.
Hoa Phổ bưng chén trà hoa hồng được pha chế tỉ mỉ và bánh ngọt đến cho cô rồi trở về quầy bar tiếp tục làm việc. Trở về quầy bar, còn không quên bưng một ly cà phê hương thơm nồng đậm cho ông chủ của mình, sau đó lại khom lưng nhẹ giọng rủ rỉ ở bên tai Lạc Nhất Phàm mấy câu. Lạc Nhất Phàm nghe xong không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt suy tư nhìn chăm chú cô gái đang đọc sách bên kia.
Hoa Phổ thấy thế, mỉm cười hì hì lại chạy về quầy bar tiếp tục làm việc.
Ánh tà dương nghịch ngợm từ từ chui qua song sắt cửa sổ chiếu thẳng xuống chỗ cô đang ngồi, cô khẽ cau mày, đặt cây bút xuống, trên bàn một quyển sách dày đã đầy những dấu gạch chân đỏ. Cũng không biết cô đã ngồi đây được bao lâu, cô lặng lẽ đặt bút xuống, đem rèm cửa bên cạnh kéo qua một bên, nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Kỳ thực quán cà phê này vị trí rất tốt, ngay bên cạnh bờ biển, khi nhìn ra ngoài đập vào mắt đầu tiên là cảnh biển với dòng nước màu xanh đầy thơ mộng. Trên bờ cát có rất nhiều người đang chơi đùa, tắm nắng, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, có đôi tình nhân tản bộ, có các cậu nhóc rồi cô bé đùa giỡn với nhau, cũng như những người nghệ sĩ ngồi trên tảng đá ngầm say sưa gảy đàn guitar. Mọi vật cứ như hoà mình vào không khí của âm nhạc. Cảnh vật và con người nơi đây hết sức bình yên, Đường Ninh không nhịn được khoé môi mỉm cười, cô thật sự rất thích cuộc sống như vậy nhưng bóng tối rất nhanh đã chụp xuống, cô ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông sau lưng đang mỉm cười nhìn cô. Cô đứng lên chào anh, “Ông chủ Lạc.”
Lạc Nhất Phàm tướng mạo rất tuấn mĩ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô tình xuất ra tư thái mị hoặc nhưng khí chất lại quá cô đơn, thâm trầm. Đừng hỏi cô tại sao lại nhìn ra được, khi đọc sách ánh mắt cô đều không tự chủ được nhìn về phía anh, nhất thời cũng lén lút đánh giá ông chủ thần bí của quán cà phê này.
Lạc Nhất Phàm dung mạo tuấn tú, hơn nữa đêm hôm trước cô suýt chút ngã xuống bậc thang khách sạn khi chuẩn bị về nhà từ sinh nhật của Diệp Tu Văn, may mà có anh đưa tay cứu cô khỏi sự thất thố. Đường Ninh cảm thấy dường như mọi cô gái đều thích mơ mộng về người đàn ông tương lai của mình, chính sự nhấc tay cứu giúp của anh đêm hôm trước đã làm cho ấn tượng của cô đối với anh lúc này phi thường tốt. Chí ít, bản thân cô tự nhận thấy như vậy, cô cũng không muốn che giấu.
“Mặt trời đã lặn không tránh khỏi bóng đêm bao phủ.”Lạc Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt say mê của cô vừa rồi khi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài song cửa mà mở lời trước.
“Ông chủ Lạc đang nhắc khéo tôi là đã đến giờ phải về rồi sao?”
“Nếu như Đường tiểu thư không chê có thể gọi thẳng tên tôi là Phàm.” Lạc Nhất Phàm ngồi xuống ghế sa lông đối diện Đường Ninh, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ đến đáp lại.
Mặc dù anh đang mỉm cười nhưng cô có thể thấy được vài phần quạnh quẽ bên trong, cô lần trước sao không nhận ra anh còn có thể có cái biểu cảm này? Đường Ninh một lần nữa ngồi xuống, cười nói: “Tôi không có mời anh ngồi xuống.”
Đối phương nhìn thẳng vào mắt cô không do dự trả lời: “Tôi tới là để cô thực hiện lời hứa mời tôi một tách cà phê.” Vừa nãy Hoa Phổ đã nói cho anh biết, cô đang rất phiền não không biết nên lấy lí do gì để mời anh một tách cà phê, vì lẽ đó anh tự đến đây giúp cô một phen.
Đường Ninh có chút ngạc nhiên.
“Thế nào? Không biết Đường tiểu thư có muốn mời tôi một tách cà phê không?”
Đường Ninh không nhịn được mỉm cười, cô phát hiện Lạc Nhất Phàm nói chuyện đặc biệt rất thú vị.
“Mời, tất nhiên phải mời!”
Trong một quán cà phê nhỏ cạnh bãi biển, có một đôi nam nữ, trên tay người nam là một tách cà phê nóng còn cô gái là một ly trà hoa hồng, hai người ngồi đối diện nhau, cảnh tượng đẹp mắt đến không nhịn được khiến những người bên cạnh không thể không ngoái đầu nhìn lại.
Đối với Đường Ninh mà nói, cô gần đây sống rất thoải mái tuy rằng Ngạn Tĩnh vẫn như trước cố chấp theo đuổi cô thế nhưng hai người không học chung ngành nên mỗi người đều có không gian riêng, dần dà hai người cũng thuận lợi kéo dài khoảng cách đôi bên. Đôi lúc tình cờ đi lại trong trường cô vẫn có thể gặp La Tinh Tinh nhưng chỉ cần La Tinh Tinh còn là một cô gái thông minh thì trên căn bản sẽ không gây bất kì phiền toái gì cho Đường Ninh. Hết thảy đều tiến hành thuận lợi dựa theo kế hoạch của Đường Ninh, hơn nữa…Đường Ninh nhìn một chút cô gái thanh tú bên cạnh. Cô gái này tên là Lâm Hạ, là cô gái mà…Nửa giờ trước bởi vì trò đùa dai của một con mèo mà…
Lâm Hạ vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa, không nói gì, Đường Ninh cũng không quấy nhiễu cô.
Bỗng nhiên, cô gái vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ kia quay đầu nhẹ giọng hỏi Đường Ninh: “Đường Ninh, có thể hay không…Cho mình số di động của bạn?”
Đường Ninh sững người, hỏi lại: “Số điện thoại di động của mình?”
Lâm Hạ cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu: “Mình biết yêu cầu của mình rất đường đột nhưng…” Cô rũ mắt xuống, nắm chặt hai bàn tay trắng toát không chút huyết sắc.
“Có thể.”
“Ừm…A?” Lâm Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Ninh.Cô không nghĩ tới Đường Ninh sẽ gật đầu đồng ý. Đường Ninh trước đây khi còn chưa đến lớp, cô đã nghe rất nhiều bạn học nói về Đường Ninh. Họ nói Đường Ninh trước đây rất tốt không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của mọi người. Nhưng gần đây tính cách của Đường Ninh bất ngờ thay đổi, trở nên kiêu ngạo lại khó gần.
Đường Ninh mỉm cười đưa điện thoại di động ra: “Bạn cẩn thận buộc dây an toàn đi.” Hiện nay khoa học kĩ thuật rất phát triển, nếu không muốn nhận điện thoại của ai có thể cho người đó vào danh sách đen. Nhưng Đường Ninh cảm thấy Lâm Hạ là một cô gái điềm đạm đáng yêu nên cô sẽ không phải dùng đến cái chức năng này.
“Cảm ơn bạn!” Lâm Hạ bỗng nhiên nói.
Đường NInh trừng mắt nhìn, “Hả?”
Môi Lâm Hạ nhợt nhạt mỉm cười, “Cảm ơn bạn đã đưa mình về nhà. Nhà mình ở tiểu khu phía trước, bạn có thể cho tài xế dừng ở chỗ này là được rồi.”
Tài xế Vương ngồi ở phía trước nghe vậy liền dừng ở tiểu khu trước mặt. Lâm Hạ mở cửa xe ra muốn về lại bị Đường Ninh gọi lại. “Lâm Hạ.”
Lâm Hạ sững người tiếp đó ngay khi cô còn đang ngạc nhiên thì một cây dù đã được nhét vào trong tay cô.
“Bên ngoài đang mưa bạn không thấy sao, đừng để bản thân bị ướt nha!” Đường Ninh mỉm cười nói vọng ra.
Lâm Hạ nhìn cây dù trong tay, quay đầu hướng Đường Ninh cảm kích mỉm cười nói theo: “Cảm ơn cậu Ninh Ninh!”
“Không cần khách sáo, mình về trước đây.” Đường Ninh bỏ lại một câu rồi sau đó nói với bác Vương, chiếc xe hơi màu đen liền lăn bánh đi trong mưa.
Lâm Hạ nhìn theo chiếc xe hơi màu đen vừa đi kia có chút thất thần. Cô cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cô và Đường Ninh lại có thể cùng về nhà.
Cô hôm nay tâm tình không tốt vốn dĩ là đang học trên tầng cao nhất của trường lại còn bị cảm lạnh. Ngày hôm nay trời lại trùng hợp mưa gió nổi lên, thời gian lúc đó cũng đã muộn, tâm trạng của cô lại ngột ngạt khiến cô không thể thở nỗi. Khi Đường Ninh đuổi theo mèo con đến tầng cao nhất của trường thì đột nhiên con mèo này lại nhảy xuống, cô không biết con mèo này có thể sống nổi không? Nhảy bảy tầng lầu với độ cao đó thật khó nói.
Có phải chỉ cần nhảy xuống là có thể giải thoát?
Có phải chỉ cần nhảy xuống là cô có thể gặp lại mẹ?
Cô lúc đó thật sự rất muốn thử dù chỉ một lần, ngay khi cô nhắm mắt thả người nhảy xuống thì một âm thanh yếu ớt mang theo vài phần tức giận vang lên…
“Ngươi cái tên trộm này, dừng lại cho ta!”
“Meo Meo.”
Cô ngẩn người, quay đầu lại liền nhìn thấy trên cổ con mèo có một đồ vật đang phát ra ánh sáng loè loè. Định thần nhìn lại, cái kia tựa hồ…là một chiếc vòng tay rất đẹp, rất quý giá.
Tiếp theo đó chính là truyền thuyết khiến người người đều kinh ngạc phát điên, ở trên tầng cao nhất của trường đại học Z, cô thấy được một đôi mắt phượng rất đẹp đang trợn trừng mắt nhìn cô mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại chính là một chú mèo đứng cách Đường Ninh không xa, “Meo Meo” nó kêu rất to, một bộ hung say nhìn thẳng cô.
Cho dù tâm trạng đang rất nặng nề nhưng nhìn cảnh một mèo một người đang nhìn chằm chằm vào nhau thế này khiến cô có chút muốn cười.
“Mèo con.”
Mèo con nghe thấy Đường Ninh gọi nó, đáp lại một tiếng “Meo Meo” thật to, thế nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, có vẻ như đang rất đề phòng Đường Ninh.
Ngược lại với nó đôi mắt của Đường Ninh sáng ngời nhìn thẳng Lâm Hạ đứng cạnh đó, “Bạn học Lâm, cậu có biết con mèo này không?”
“Mình biết, nó là Đại Mao.”
“Cậu biết nó?” Đường Ninh hỏi ngược lại.
Lâm Hạ gật đầu, Đại Mao vốn là một chú mèo nhỏ rất đáng yêu, cô vốn là muốn mang nó về nhà chăm sóc thế nhưng mẹ kế ở nhà lại không chịu, cô lại không tìm được ai khác muốn nuôi nó nên không thể làm gì khác hơn là để nó ở lại trường, đợi cô có khả năng sẽ nuôi nó hoặc giúp nó tìm được một người chủ yêu thương chăm sóc bảo vệ cho nó. Mỗi ngày cô đều để dành riêng một phần thức ăn rồi mang lên trường cho Đại Mao ăn.
“Nếu bạn học Lâm biết nó thì tốt rồi.” Đường Ninh chỉ một ngón tay thon dài về phía Đại Mao, có chút nghiến răng nghiến lợi nói thẳng, “Nó trộm mất cái vòng tay của mình, lại còn đeo trên cổ không chịu trả lại cho mình, bạn có thể giúp mình lấy cái vòng tay ấy xuống được không?”
“A?” Quả thật trên cổ Đại Mao có một chiếc vòng tay.
“Làm phiền bạn rồi, bạn học Lâm, chiếc vòng tay cầu an này là quà của mẹ mình tặng nhân dịp bà vừa đi Hồng Kông về. Nếu không thấy mình mang nó, bà nhất định sẽ lo lắng đến phát điên.”
“Mẹ cậu?” Nghe được những lời này của Đường Ninh, Lâm Hạ liền nhớ đến mẹ của cô, cô rốt cuộc gật đầu, “Được, để mình giúp cậu lấy cái vòng tay cầu an ấy về.”
Lâm Hạ đi tới gần Đại Mao, đem cái vòng tay cầu an trên cổ Đại Mao gỡ xuống đưa cho Đường Ninh, “Của cậu đây, cầm lấy.” Dừng một chút cô lại nói: “Đại Mao không phải lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy đâu, nó chỉ là… Cũng có lúc nó cô quạnh muốn có ai đó chơi cùng với nó.”
Đường Ninh nhận lấy chiếc vòng tay, trừng mắt nhìn Đại Mao, tức giận nói: “Muốn cùng người khác chơi đùa lại có thể lấy trộm đồ của người đó hay sao? Không biết nó làm sao lại có thể trộm đi chiếc vòng tay trên cổ tay mình nữa?”
Lâm Hạ nở nụ cười, ngồi xổm xuống sờ cằm Đại Mao, mèo con hình như rất thoải mái với hành động nhỏ này của Lâm Hạ liền nhấc cao cằm lên, con mắt híp lại đầy hưởng thụ.
Đường Ninh tựa hồ như không thể nói nỗi chuyện gì, thuận miệng cùng Lâm Hạ nói: “Trời cũng sắp tối rồi lại hình như sắp đổ mưa, cậu ở trong kí túc xá của trường à?”
Lâm Hạ lắc đầu.
“Nhà cậu ở đâu?”
Lâm Hạ thuận miệng đem địa chỉ nhà nói ra.
Đường Ninh nghe vậy trên mặt nở nụ cười, nói tiếp: “Vừa vặn cùng đường với mình để mình đưa cậu một đoạn.” Dừng một chút, cô lại cười nói: “Coi như đây là mình đền ơn cậu vì đã giúp mình lấy lại chiếc vòng tay cầu an này.”
Thì ra các bạn học khác đã nói đúng, Đường Ninh cười lên rất đẹp. Cô là con gái còn không nhịn được ngẩn ngơ nhìn huống hồ là các bạn nam khác…
“Bạn học Lâm cậu thấy thế nào?”
“Ồ… Được!” Trong lúc Lâm Hạ vẫn còn đang ngẩn người thì cô đã vô thức đồng ý với Đường Ninh cùng cô ấy lên chiếc xe hơi màu đen kia trở về nhà.
Chiếc xe hơi màu đen kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Hạ thế nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích mặc kệ mưa đang rơi. Nhớ tới một màn hồi nãy, lòng bàn tay cô không tự chủ được chảy đầy mồ hôi, lúc đó….Tại sao cô lại có ý nghĩ muốn tự sát?
Qua câu chuyện Hoa Phổ kể, có thể thấy được Lạc Nhất Phàm là một người đàn ông rất có phong độ. Trong những tình huống như thế, mà anh có thể giả ngu để không làm cho phụ nữ lúng túng xấu hổ. Một tay Đường Ninh chống cằm, ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía người đàn ông ngồi cách đó không xa, nói thật, cô đối với Lạc Nhất Phàm rất hiếu kì. Có điều, đôi lúc sự hiếu kì lại có thể hại chết người.
Hai mắt rũ xuống, tầm mắt rơi vào trên quyển sách đầu tư thật dày đặt trên bàn, đây là môn học nhập môn của cô, kì thực nó rất khô khan nhưng cô vẫn muốn học.
Sẽ không tự nhiên mà một miếng bánh sẽ rơi từ trên trời xuống, muốn cái gì đều phải trả giá bằng sự nỗ lực, chính mình đi thực hiện, giành lấy. Cô so với rất nhiều người đã may mắn hơn nhiều, cho dù không biết rõ vì sao cô đến được thế giới này, nhưng cô vẫn muốn cám ơn ông trời đã cho cô một gia đình có ba có mẹ làm hậu thuẫn vững chắc cho cô. Nếu như cô còn không hài lòng với những thứ này thì cô thật sự đã quá tham lam rồi.
Hoa Phổ bưng chén trà hoa hồng được pha chế tỉ mỉ và bánh ngọt đến cho cô rồi trở về quầy bar tiếp tục làm việc. Trở về quầy bar, còn không quên bưng một ly cà phê hương thơm nồng đậm cho ông chủ của mình, sau đó lại khom lưng nhẹ giọng rủ rỉ ở bên tai Lạc Nhất Phàm mấy câu. Lạc Nhất Phàm nghe xong không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt suy tư nhìn chăm chú cô gái đang đọc sách bên kia.
Hoa Phổ thấy thế, mỉm cười hì hì lại chạy về quầy bar tiếp tục làm việc.
Ánh tà dương nghịch ngợm từ từ chui qua song sắt cửa sổ chiếu thẳng xuống chỗ cô đang ngồi, cô khẽ cau mày, đặt cây bút xuống, trên bàn một quyển sách dày đã đầy những dấu gạch chân đỏ. Cũng không biết cô đã ngồi đây được bao lâu, cô lặng lẽ đặt bút xuống, đem rèm cửa bên cạnh kéo qua một bên, nghiêng đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Kỳ thực quán cà phê này vị trí rất tốt, ngay bên cạnh bờ biển, khi nhìn ra ngoài đập vào mắt đầu tiên là cảnh biển với dòng nước màu xanh đầy thơ mộng. Trên bờ cát có rất nhiều người đang chơi đùa, tắm nắng, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, có đôi tình nhân tản bộ, có các cậu nhóc rồi cô bé đùa giỡn với nhau, cũng như những người nghệ sĩ ngồi trên tảng đá ngầm say sưa gảy đàn guitar. Mọi vật cứ như hoà mình vào không khí của âm nhạc. Cảnh vật và con người nơi đây hết sức bình yên, Đường Ninh không nhịn được khoé môi mỉm cười, cô thật sự rất thích cuộc sống như vậy nhưng bóng tối rất nhanh đã chụp xuống, cô ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông sau lưng đang mỉm cười nhìn cô. Cô đứng lên chào anh, “Ông chủ Lạc.”
Lạc Nhất Phàm tướng mạo rất tuấn mĩ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô tình xuất ra tư thái mị hoặc nhưng khí chất lại quá cô đơn, thâm trầm. Đừng hỏi cô tại sao lại nhìn ra được, khi đọc sách ánh mắt cô đều không tự chủ được nhìn về phía anh, nhất thời cũng lén lút đánh giá ông chủ thần bí của quán cà phê này.
Lạc Nhất Phàm dung mạo tuấn tú, hơn nữa đêm hôm trước cô suýt chút ngã xuống bậc thang khách sạn khi chuẩn bị về nhà từ sinh nhật của Diệp Tu Văn, may mà có anh đưa tay cứu cô khỏi sự thất thố. Đường Ninh cảm thấy dường như mọi cô gái đều thích mơ mộng về người đàn ông tương lai của mình, chính sự nhấc tay cứu giúp của anh đêm hôm trước đã làm cho ấn tượng của cô đối với anh lúc này phi thường tốt. Chí ít, bản thân cô tự nhận thấy như vậy, cô cũng không muốn che giấu.
“Mặt trời đã lặn không tránh khỏi bóng đêm bao phủ.”Lạc Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt say mê của cô vừa rồi khi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài song cửa mà mở lời trước.
“Ông chủ Lạc đang nhắc khéo tôi là đã đến giờ phải về rồi sao?”
“Nếu như Đường tiểu thư không chê có thể gọi thẳng tên tôi là Phàm.” Lạc Nhất Phàm ngồi xuống ghế sa lông đối diện Đường Ninh, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ đến đáp lại.
Mặc dù anh đang mỉm cười nhưng cô có thể thấy được vài phần quạnh quẽ bên trong, cô lần trước sao không nhận ra anh còn có thể có cái biểu cảm này? Đường Ninh một lần nữa ngồi xuống, cười nói: “Tôi không có mời anh ngồi xuống.”
Đối phương nhìn thẳng vào mắt cô không do dự trả lời: “Tôi tới là để cô thực hiện lời hứa mời tôi một tách cà phê.” Vừa nãy Hoa Phổ đã nói cho anh biết, cô đang rất phiền não không biết nên lấy lí do gì để mời anh một tách cà phê, vì lẽ đó anh tự đến đây giúp cô một phen.
Đường Ninh có chút ngạc nhiên.
“Thế nào? Không biết Đường tiểu thư có muốn mời tôi một tách cà phê không?”
Đường Ninh không nhịn được mỉm cười, cô phát hiện Lạc Nhất Phàm nói chuyện đặc biệt rất thú vị.
“Mời, tất nhiên phải mời!”
Trong một quán cà phê nhỏ cạnh bãi biển, có một đôi nam nữ, trên tay người nam là một tách cà phê nóng còn cô gái là một ly trà hoa hồng, hai người ngồi đối diện nhau, cảnh tượng đẹp mắt đến không nhịn được khiến những người bên cạnh không thể không ngoái đầu nhìn lại.
Đối với Đường Ninh mà nói, cô gần đây sống rất thoải mái tuy rằng Ngạn Tĩnh vẫn như trước cố chấp theo đuổi cô thế nhưng hai người không học chung ngành nên mỗi người đều có không gian riêng, dần dà hai người cũng thuận lợi kéo dài khoảng cách đôi bên. Đôi lúc tình cờ đi lại trong trường cô vẫn có thể gặp La Tinh Tinh nhưng chỉ cần La Tinh Tinh còn là một cô gái thông minh thì trên căn bản sẽ không gây bất kì phiền toái gì cho Đường Ninh. Hết thảy đều tiến hành thuận lợi dựa theo kế hoạch của Đường Ninh, hơn nữa…Đường Ninh nhìn một chút cô gái thanh tú bên cạnh. Cô gái này tên là Lâm Hạ, là cô gái mà…Nửa giờ trước bởi vì trò đùa dai của một con mèo mà…
Lâm Hạ vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa, không nói gì, Đường Ninh cũng không quấy nhiễu cô.
Bỗng nhiên, cô gái vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ kia quay đầu nhẹ giọng hỏi Đường Ninh: “Đường Ninh, có thể hay không…Cho mình số di động của bạn?”
Đường Ninh sững người, hỏi lại: “Số điện thoại di động của mình?”
Lâm Hạ cắn nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu: “Mình biết yêu cầu của mình rất đường đột nhưng…” Cô rũ mắt xuống, nắm chặt hai bàn tay trắng toát không chút huyết sắc.
“Có thể.”
“Ừm…A?” Lâm Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Ninh.Cô không nghĩ tới Đường Ninh sẽ gật đầu đồng ý. Đường Ninh trước đây khi còn chưa đến lớp, cô đã nghe rất nhiều bạn học nói về Đường Ninh. Họ nói Đường Ninh trước đây rất tốt không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của mọi người. Nhưng gần đây tính cách của Đường Ninh bất ngờ thay đổi, trở nên kiêu ngạo lại khó gần.
Đường Ninh mỉm cười đưa điện thoại di động ra: “Bạn cẩn thận buộc dây an toàn đi.” Hiện nay khoa học kĩ thuật rất phát triển, nếu không muốn nhận điện thoại của ai có thể cho người đó vào danh sách đen. Nhưng Đường Ninh cảm thấy Lâm Hạ là một cô gái điềm đạm đáng yêu nên cô sẽ không phải dùng đến cái chức năng này.
“Cảm ơn bạn!” Lâm Hạ bỗng nhiên nói.
Đường NInh trừng mắt nhìn, “Hả?”
Môi Lâm Hạ nhợt nhạt mỉm cười, “Cảm ơn bạn đã đưa mình về nhà. Nhà mình ở tiểu khu phía trước, bạn có thể cho tài xế dừng ở chỗ này là được rồi.”
Tài xế Vương ngồi ở phía trước nghe vậy liền dừng ở tiểu khu trước mặt. Lâm Hạ mở cửa xe ra muốn về lại bị Đường Ninh gọi lại. “Lâm Hạ.”
Lâm Hạ sững người tiếp đó ngay khi cô còn đang ngạc nhiên thì một cây dù đã được nhét vào trong tay cô.
“Bên ngoài đang mưa bạn không thấy sao, đừng để bản thân bị ướt nha!” Đường Ninh mỉm cười nói vọng ra.
Lâm Hạ nhìn cây dù trong tay, quay đầu hướng Đường Ninh cảm kích mỉm cười nói theo: “Cảm ơn cậu Ninh Ninh!”
“Không cần khách sáo, mình về trước đây.” Đường Ninh bỏ lại một câu rồi sau đó nói với bác Vương, chiếc xe hơi màu đen liền lăn bánh đi trong mưa.
Lâm Hạ nhìn theo chiếc xe hơi màu đen vừa đi kia có chút thất thần. Cô cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cô và Đường Ninh lại có thể cùng về nhà.
Cô hôm nay tâm tình không tốt vốn dĩ là đang học trên tầng cao nhất của trường lại còn bị cảm lạnh. Ngày hôm nay trời lại trùng hợp mưa gió nổi lên, thời gian lúc đó cũng đã muộn, tâm trạng của cô lại ngột ngạt khiến cô không thể thở nỗi. Khi Đường Ninh đuổi theo mèo con đến tầng cao nhất của trường thì đột nhiên con mèo này lại nhảy xuống, cô không biết con mèo này có thể sống nổi không? Nhảy bảy tầng lầu với độ cao đó thật khó nói.
Có phải chỉ cần nhảy xuống là có thể giải thoát?
Có phải chỉ cần nhảy xuống là cô có thể gặp lại mẹ?
Cô lúc đó thật sự rất muốn thử dù chỉ một lần, ngay khi cô nhắm mắt thả người nhảy xuống thì một âm thanh yếu ớt mang theo vài phần tức giận vang lên…
“Ngươi cái tên trộm này, dừng lại cho ta!”
“Meo Meo.”
Cô ngẩn người, quay đầu lại liền nhìn thấy trên cổ con mèo có một đồ vật đang phát ra ánh sáng loè loè. Định thần nhìn lại, cái kia tựa hồ…là một chiếc vòng tay rất đẹp, rất quý giá.
Tiếp theo đó chính là truyền thuyết khiến người người đều kinh ngạc phát điên, ở trên tầng cao nhất của trường đại học Z, cô thấy được một đôi mắt phượng rất đẹp đang trợn trừng mắt nhìn cô mà chủ nhân của đôi mắt ấy lại chính là một chú mèo đứng cách Đường Ninh không xa, “Meo Meo” nó kêu rất to, một bộ hung say nhìn thẳng cô.
Cho dù tâm trạng đang rất nặng nề nhưng nhìn cảnh một mèo một người đang nhìn chằm chằm vào nhau thế này khiến cô có chút muốn cười.
“Mèo con.”
Mèo con nghe thấy Đường Ninh gọi nó, đáp lại một tiếng “Meo Meo” thật to, thế nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, có vẻ như đang rất đề phòng Đường Ninh.
Ngược lại với nó đôi mắt của Đường Ninh sáng ngời nhìn thẳng Lâm Hạ đứng cạnh đó, “Bạn học Lâm, cậu có biết con mèo này không?”
“Mình biết, nó là Đại Mao.”
“Cậu biết nó?” Đường Ninh hỏi ngược lại.
Lâm Hạ gật đầu, Đại Mao vốn là một chú mèo nhỏ rất đáng yêu, cô vốn là muốn mang nó về nhà chăm sóc thế nhưng mẹ kế ở nhà lại không chịu, cô lại không tìm được ai khác muốn nuôi nó nên không thể làm gì khác hơn là để nó ở lại trường, đợi cô có khả năng sẽ nuôi nó hoặc giúp nó tìm được một người chủ yêu thương chăm sóc bảo vệ cho nó. Mỗi ngày cô đều để dành riêng một phần thức ăn rồi mang lên trường cho Đại Mao ăn.
“Nếu bạn học Lâm biết nó thì tốt rồi.” Đường Ninh chỉ một ngón tay thon dài về phía Đại Mao, có chút nghiến răng nghiến lợi nói thẳng, “Nó trộm mất cái vòng tay của mình, lại còn đeo trên cổ không chịu trả lại cho mình, bạn có thể giúp mình lấy cái vòng tay ấy xuống được không?”
“A?” Quả thật trên cổ Đại Mao có một chiếc vòng tay.
“Làm phiền bạn rồi, bạn học Lâm, chiếc vòng tay cầu an này là quà của mẹ mình tặng nhân dịp bà vừa đi Hồng Kông về. Nếu không thấy mình mang nó, bà nhất định sẽ lo lắng đến phát điên.”
“Mẹ cậu?” Nghe được những lời này của Đường Ninh, Lâm Hạ liền nhớ đến mẹ của cô, cô rốt cuộc gật đầu, “Được, để mình giúp cậu lấy cái vòng tay cầu an ấy về.”
Lâm Hạ đi tới gần Đại Mao, đem cái vòng tay cầu an trên cổ Đại Mao gỡ xuống đưa cho Đường Ninh, “Của cậu đây, cầm lấy.” Dừng một chút cô lại nói: “Đại Mao không phải lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy đâu, nó chỉ là… Cũng có lúc nó cô quạnh muốn có ai đó chơi cùng với nó.”
Đường Ninh nhận lấy chiếc vòng tay, trừng mắt nhìn Đại Mao, tức giận nói: “Muốn cùng người khác chơi đùa lại có thể lấy trộm đồ của người đó hay sao? Không biết nó làm sao lại có thể trộm đi chiếc vòng tay trên cổ tay mình nữa?”
Lâm Hạ nở nụ cười, ngồi xổm xuống sờ cằm Đại Mao, mèo con hình như rất thoải mái với hành động nhỏ này của Lâm Hạ liền nhấc cao cằm lên, con mắt híp lại đầy hưởng thụ.
Đường Ninh tựa hồ như không thể nói nỗi chuyện gì, thuận miệng cùng Lâm Hạ nói: “Trời cũng sắp tối rồi lại hình như sắp đổ mưa, cậu ở trong kí túc xá của trường à?”
Lâm Hạ lắc đầu.
“Nhà cậu ở đâu?”
Lâm Hạ thuận miệng đem địa chỉ nhà nói ra.
Đường Ninh nghe vậy trên mặt nở nụ cười, nói tiếp: “Vừa vặn cùng đường với mình để mình đưa cậu một đoạn.” Dừng một chút, cô lại cười nói: “Coi như đây là mình đền ơn cậu vì đã giúp mình lấy lại chiếc vòng tay cầu an này.”
Thì ra các bạn học khác đã nói đúng, Đường Ninh cười lên rất đẹp. Cô là con gái còn không nhịn được ngẩn ngơ nhìn huống hồ là các bạn nam khác…
“Bạn học Lâm cậu thấy thế nào?”
“Ồ… Được!” Trong lúc Lâm Hạ vẫn còn đang ngẩn người thì cô đã vô thức đồng ý với Đường Ninh cùng cô ấy lên chiếc xe hơi màu đen kia trở về nhà.
Chiếc xe hơi màu đen kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Hạ thế nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích mặc kệ mưa đang rơi. Nhớ tới một màn hồi nãy, lòng bàn tay cô không tự chủ được chảy đầy mồ hôi, lúc đó….Tại sao cô lại có ý nghĩ muốn tự sát?
Tác giả :
Thu Thủy Tình