Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 212-2: Giành ngôi vị hoàng đế, làm nữ hoàng (tt)
Tiêu Dung Diệp nhìn trường hợp đông nghịt này, có một loại cảm giác đại địch lâm trận.
Cô gái nhỏ này, sẽ không phải là muốn tìm những dân chúng nghèo nàn này nháo ra chính biến cung đình gì đó chứ?
“Nam cặn bã đáng chết, chàng mù sao? Không phát hiện ta mang nhiều người như vậy tới à, nói cho chàng biết, hôm nay lão nương tới đây chính là giành ngôi vị hoàng đế với chàng, lão nương phải làm nữ hoàng độc nhất vô nhị An Nam quốc này!”
“Đúng, giành ngôi vị hoàng đế, làm nữ hoàng!”
Nghe được Lệ Ảnh Yên lên tiếng, một đám dân chúng phía sau ồn ào kêu gào lên.
“Lão đại chúng tôi phải làm nữ hoàng, tử (tứ) Vương Gia mau cút đi!”
Thân là hồ bằng cẩu hữu của Lệ Ảnh Yên, những Tiểu La ở phía sau ào ào giơ Đại Khảm Đao kêu gào lên.
“Lệ Ảnh Yên, nàng - đại sắc nữ con rùa đen lừa gạt này, nàng là muốn nữ cặn bã nghịch thiên à?”
Tiêu Dung Diệp thấy trường hợp khí phách như thế, đột nhiên hít ngược một hơi.
“Đúng, hôm nay lão nương muốn nghịch thiên, hôm nay lão nương muốn làm nữ hoàng!”
“Nàng làm nữ hoàng? Ta phi!”
Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên tức giận đến một cái đầu biến thành bốn cái, đến tự xưng đều từ trẫm biến thành ta.
“Nam cặn bã họ Tiêu, hôm nay lão nương sẽ để chàng ngồi ngai vàng Hoàng đế này còn chưa nóng hổi, liền cướp nó đi!”
Lệ Ảnh Yên khí vũ hiên ngang tiến lên, liền mãnh lực kéo đội đầu chuỗi hạt của Tiêu Dung Diệp xuống.
Tiêu Dung Diệp tránh không kịp, vốn định kiềm chế động tác làm càn của Lệ Ảnh Yên, dien^&dan(%$quy@$don nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, mão vẫn bị Lệ Ảnh Yên mãnh liệt đoạt đi.
“A, ta là nữ hoàng!”
Nói xong, Lệ Ảnh Yên đội mão lên đầu mình.
“Này, nữ cặn bã, nàng...”
“Gọi trẫm nữ hoàng!”
Lệ Ảnh Yên tiến lên, một phen kéo lấy lỗ tai Tiêu Dung Diệp, giọng điệu ác liệt nhắc nhở.
“A... Đau...”
“Biết đau, liền mau gọi nữ hoàng!”
“Nữ cặn bã, nàng mơ tưởng!”
“A ha, cố chấp đúng không? Không gọi đúng không? Đến, Tam Pháo, Thảo Bao, kéo hắn ra cho chó cái diệt!”
“Vâng, lão đại!”
Nhận được lệnh của Lệ Ảnh Yên, dienddanulequyndong hai người Tam Pháo thế tới rào rạt tiến lên, lôi kéo Tiêu Dung Diệp.
“Lệ Ảnh Yên, nàng - đại nữ cặn bã này, thật sự để ta và chó cái lăn giường à?”
“Đúng, trẫm lớn như vậy, còn chưa thấy qua kịch chiến người thú đâu, chàng nhanh đi đi, để bản nữ hoàng mở rộng tầm mắt một chút!”
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng tìm đường chết trời không sợ, đất không sợ, giống như muốn thực sự ra tay độc ác, nhìn thấy một trận đại chiến nhân thú bắn ra bốn phía.
Rốt cục, Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên bức đến trình độ bất trị.
Vận khí ở đan điền, tập trung tinh hoa Thiên Địa nhật nguyệt đột nhiên chấn động lên.
Đột ngột nổi lên một trận gió, làm cho Sơn Pháo và Thảo Bao sợ tới mức chợt buông Tiêu Dung Diệp ra.
“Lão đại, không tốt, hàng này muốn chạy!”
“Cái gì?”
Thấy Tiêu Dung Diệp đứng tấn vận khí, Lệ Ảnh Yên giật mình phát hiện tình huống không ổn.
“Đám người các ngươi, nam cặn bã này muốn bão nổi rồi! Chạy mau đi!”
Lời nói vừa mới hạ xuống, Lệ Ảnh Yên liền chạy nhanh như làn khói.
“Muốn chạy, không có cửa đâu!”
Tiêu Dung Diệp mạnh mẽ lộn ngược ra sau hai cái, liền kéo lấy Lệ Ảnh Yên.
“Nữ Hoàng Bệ Hạ, chạy đi đâu vậy?”
“Ít đặc biệt âm dương quái khí, nam cặn bã đáng chết, buông ta ra!”
“Buông nàng ra? Làm sao có thể? Lần này để ta nhân thú đại chiến, lần sau sẽ không định để ta sinh đứa nhỏ chứ. Mẹ trứng, nữ cặn bã đáng chết, sao hôm nay cũng phải giáo huấn nàng một chút, để nàng biết cái gì gọi là, nhổ lông trên mông lão hổ - - muốn chết!”
Nói xong, Tiêu Dung Diệp khiêng Lệ Ảnh Yên trên vai, đối diện với bên trong Thiên Điện, trước mắt bao người, nghênh ngang đi vào.
Không đến một lát, bên trong liền truyền đến tiếng giường kêu làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
“Ưm... Nha... Á...”
Nghe được tiếng kêu phóng đãng của Lệ Ảnh Yên, chúng đại thần không khỏi cảm thán nói - -
“Tân hoàng bệ hạ này thật sự là nhân trung, tiêu chuẩn nhất định!”
Thật lâu sau, tà âm bên trong mới dần dần tiêu trừ.
Tiêu Dung Diệp mồ hôi đầy đầu khiêng Lệ Ảnh Yên giống như một bãi bùn nhão, không chút kiêng kỵ ra khỏi Thiên Điện.
Giao Lệ Ảnh Yên cho hai cung nữ đỡ, Tiêu Dung Diệp thế tới rào rạt tuyên cáo - -
“Tấn tăng thê tử kết tóc Cẩu thị làm hoàng hậu, khâm thử!”
Nghe được Tiêu Dung Diệp phong Lệ Ảnh Yên làm hoàng hậu, chúng đại thần vội vàng cúi đầu lễ bái - -
“Cựu thần bái kiến Cẩu hoàng hậu, nguyện nương nương thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!”
Nghe được mọi người cùng hô Cẩu hoàng hậu, Tiêu Dung Diệp suýt nữa cười rớt hàm răng.
Cô gái nhỏ này, sẽ không phải là muốn tìm những dân chúng nghèo nàn này nháo ra chính biến cung đình gì đó chứ?
“Nam cặn bã đáng chết, chàng mù sao? Không phát hiện ta mang nhiều người như vậy tới à, nói cho chàng biết, hôm nay lão nương tới đây chính là giành ngôi vị hoàng đế với chàng, lão nương phải làm nữ hoàng độc nhất vô nhị An Nam quốc này!”
“Đúng, giành ngôi vị hoàng đế, làm nữ hoàng!”
Nghe được Lệ Ảnh Yên lên tiếng, một đám dân chúng phía sau ồn ào kêu gào lên.
“Lão đại chúng tôi phải làm nữ hoàng, tử (tứ) Vương Gia mau cút đi!”
Thân là hồ bằng cẩu hữu của Lệ Ảnh Yên, những Tiểu La ở phía sau ào ào giơ Đại Khảm Đao kêu gào lên.
“Lệ Ảnh Yên, nàng - đại sắc nữ con rùa đen lừa gạt này, nàng là muốn nữ cặn bã nghịch thiên à?”
Tiêu Dung Diệp thấy trường hợp khí phách như thế, đột nhiên hít ngược một hơi.
“Đúng, hôm nay lão nương muốn nghịch thiên, hôm nay lão nương muốn làm nữ hoàng!”
“Nàng làm nữ hoàng? Ta phi!”
Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên tức giận đến một cái đầu biến thành bốn cái, đến tự xưng đều từ trẫm biến thành ta.
“Nam cặn bã họ Tiêu, hôm nay lão nương sẽ để chàng ngồi ngai vàng Hoàng đế này còn chưa nóng hổi, liền cướp nó đi!”
Lệ Ảnh Yên khí vũ hiên ngang tiến lên, liền mãnh lực kéo đội đầu chuỗi hạt của Tiêu Dung Diệp xuống.
Tiêu Dung Diệp tránh không kịp, vốn định kiềm chế động tác làm càn của Lệ Ảnh Yên, dien^&dan(%$quy@$don nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, mão vẫn bị Lệ Ảnh Yên mãnh liệt đoạt đi.
“A, ta là nữ hoàng!”
Nói xong, Lệ Ảnh Yên đội mão lên đầu mình.
“Này, nữ cặn bã, nàng...”
“Gọi trẫm nữ hoàng!”
Lệ Ảnh Yên tiến lên, một phen kéo lấy lỗ tai Tiêu Dung Diệp, giọng điệu ác liệt nhắc nhở.
“A... Đau...”
“Biết đau, liền mau gọi nữ hoàng!”
“Nữ cặn bã, nàng mơ tưởng!”
“A ha, cố chấp đúng không? Không gọi đúng không? Đến, Tam Pháo, Thảo Bao, kéo hắn ra cho chó cái diệt!”
“Vâng, lão đại!”
Nhận được lệnh của Lệ Ảnh Yên, dienddanulequyndong hai người Tam Pháo thế tới rào rạt tiến lên, lôi kéo Tiêu Dung Diệp.
“Lệ Ảnh Yên, nàng - đại nữ cặn bã này, thật sự để ta và chó cái lăn giường à?”
“Đúng, trẫm lớn như vậy, còn chưa thấy qua kịch chiến người thú đâu, chàng nhanh đi đi, để bản nữ hoàng mở rộng tầm mắt một chút!”
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng tìm đường chết trời không sợ, đất không sợ, giống như muốn thực sự ra tay độc ác, nhìn thấy một trận đại chiến nhân thú bắn ra bốn phía.
Rốt cục, Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên bức đến trình độ bất trị.
Vận khí ở đan điền, tập trung tinh hoa Thiên Địa nhật nguyệt đột nhiên chấn động lên.
Đột ngột nổi lên một trận gió, làm cho Sơn Pháo và Thảo Bao sợ tới mức chợt buông Tiêu Dung Diệp ra.
“Lão đại, không tốt, hàng này muốn chạy!”
“Cái gì?”
Thấy Tiêu Dung Diệp đứng tấn vận khí, Lệ Ảnh Yên giật mình phát hiện tình huống không ổn.
“Đám người các ngươi, nam cặn bã này muốn bão nổi rồi! Chạy mau đi!”
Lời nói vừa mới hạ xuống, Lệ Ảnh Yên liền chạy nhanh như làn khói.
“Muốn chạy, không có cửa đâu!”
Tiêu Dung Diệp mạnh mẽ lộn ngược ra sau hai cái, liền kéo lấy Lệ Ảnh Yên.
“Nữ Hoàng Bệ Hạ, chạy đi đâu vậy?”
“Ít đặc biệt âm dương quái khí, nam cặn bã đáng chết, buông ta ra!”
“Buông nàng ra? Làm sao có thể? Lần này để ta nhân thú đại chiến, lần sau sẽ không định để ta sinh đứa nhỏ chứ. Mẹ trứng, nữ cặn bã đáng chết, sao hôm nay cũng phải giáo huấn nàng một chút, để nàng biết cái gì gọi là, nhổ lông trên mông lão hổ - - muốn chết!”
Nói xong, Tiêu Dung Diệp khiêng Lệ Ảnh Yên trên vai, đối diện với bên trong Thiên Điện, trước mắt bao người, nghênh ngang đi vào.
Không đến một lát, bên trong liền truyền đến tiếng giường kêu làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
“Ưm... Nha... Á...”
Nghe được tiếng kêu phóng đãng của Lệ Ảnh Yên, chúng đại thần không khỏi cảm thán nói - -
“Tân hoàng bệ hạ này thật sự là nhân trung, tiêu chuẩn nhất định!”
Thật lâu sau, tà âm bên trong mới dần dần tiêu trừ.
Tiêu Dung Diệp mồ hôi đầy đầu khiêng Lệ Ảnh Yên giống như một bãi bùn nhão, không chút kiêng kỵ ra khỏi Thiên Điện.
Giao Lệ Ảnh Yên cho hai cung nữ đỡ, Tiêu Dung Diệp thế tới rào rạt tuyên cáo - -
“Tấn tăng thê tử kết tóc Cẩu thị làm hoàng hậu, khâm thử!”
Nghe được Tiêu Dung Diệp phong Lệ Ảnh Yên làm hoàng hậu, chúng đại thần vội vàng cúi đầu lễ bái - -
“Cựu thần bái kiến Cẩu hoàng hậu, nguyện nương nương thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!”
Nghe được mọi người cùng hô Cẩu hoàng hậu, Tiêu Dung Diệp suýt nữa cười rớt hàm răng.
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp