Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 210-2: Tiết tháo của bổn vương đã sớm vỡ ở trong miệng nàng (2)
”Dung Diệp, ta yêu chàng như vậy, sao chàng nỡ đối xử với ta như vậy?”
Nghe được lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp ngửa đầu, hít một hơi thật sâu thật dài.
“Lan Cẩn, duyên phận chúng ta đã hết, phụ thân ngươi thao túng chính biến cung đình, làm cả tộc Tư Đồ đều bị biếm làm thứ dân, không còn liên quan đến hoàng thất, huống chi... Ta đã cưới vợ, giữa chúng ta... thật sự không có khả năng rồi!”
Tiêu Dung Diệp nói không nên lời là hắn không thích nàng ta chút nào, hiện tại bọn ta đã là thứ dân, dienddanulequyndong mệnh như rơm rác, bản thân cần gì phải in lửa nóng lên người nàng ta.
“Không... Dung Diệp, chỉ cần chàng nói trong lòng chàng còn có ta, ta tình nguyện đi theo chàng mà không cần danh phận!”
Thấy Tư Đồ Lan Cẩn chưa từ bỏ ý định với mình, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ thở dài.
“Lan Cẩn, có vài lời, ta không nói, là muốn giữ mặt mũi cho ngươi, nhưng ngươi... Aizz! Ngươi đã từng léng phéng với thái tử, sao ta còn có thể nhận lấy tàn hoa bại liễu mà hắn ta không cần nữa chứ! So sánh tương đối, ngươi nói yêu ta, càng yêu chính là quyền lực Chí Cao Vô Thượng đi?”
“...”
“Sở dĩ hôm nay ta không có vạch trần ngươi, hoàn toàn là đang giữ mặt mũi cho ngươi, đừng cho là ta không biết tối nay là ngươi cố ý chặn xe. Ngươi chỉ là muốn thông qua ta, lần nữa kéo cả nhà ngươi về trong triều thôi! Lan Cẩn, đừng ngu ngốc nữa, ta sẽ không bị lừa nữa đâu!”
Tiêu Dung Diệp từ từ thở dài nói dứt lời, liền không có lưu luyến gì hất tay nhỏ bé Tư Đồ Lan Cẩn đang giữ chặt thắt lưng mình ra.
“Nơi này có năm mươi lượng bạc, cầm lấy đặt mua một tòa nhà đi!”
Đặt một thỏi bạc ở trên bàn, Tiêu Dung Diệp không dừng lại liền ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Trở lại Thần vương phủ, liền nghe được hạ nhân nói, sau Lệ Ảnh Yên hồi phủ một chuyến, dienddanulequyndong liền đóng gói rất nhiều thứ, một bộ dáng rời nhà trốn khỏi vương phủ, Tiêu Dung Diệp thấy thế liền lo lắng.
“Tất cả ra ngoài tìm cho bổn vương, cho dù lật ngược toàn bộ kinh thành, cũng phải tìm vương phi trở về cho bổn vương! Tìm không được, đều chờ đi biên cương trấn thủ đi!”
Tiêu Dung Diệp giận dữ, tuấn nhan xanh mét, phái tất cả toàn bộ hạ nhân trong phủ đi ra ngoài, hắn vẫn luôn chững chạc tự kiềm chế, lúc này gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, chỉ vì Lệ Ảnh Yên kia lại có thể chơi mất tích với mình!
“Bẩm Vương Gia, không tìm được vương phi ở Tây Uyển vương phủ!”
“Bẩm Vương Gia, không tìm được vương phi ở Nam Uyển vương phủ!”
“Bẩm Vương Gia, không tìm được vương phi ở Đông Trì vương phủ!”
Mẹ nó, Lệ Ảnh Yên, nàng - nữ lừa đảo con rùa đen này, dám chơi mất tích với bổn vương gia!
“Tìm tiếp cho bổn vương! ! !”
Vừa dứt lời - -
“Vương... Vương... Vương Gia, không, không xong rồi!”
A Quân mang một gương mặt đầu heo sưng đỏ, té chạy vào chính đường!
“Vương, Vương Gia, không xong rồi! Vương phi nàng, nàng ấy ở hiến nghệ bán thân ở Di Hương viện!”
A quân còn không kịp nói hết lời, liền nghe được một tiếng sắc bén bạo rống.
“Cái gì? !”
Tiêu Dung Diệp kinh hãi, giữa trán ào ào bốc lên hắc tuyến, nữ lừa gạt này lại có thể, lại có thể đi bán thân!
Tiêu Dung Diệp không chú ý thân phận vương gia, không chút suy nghĩ liền vỗ bàn nổi giận nói: “Lệ Ảnh Yên nàng - nữ cặn bã không biết sống chết này, lại có thể muốn đi ra ngoài thông đồng dã nam nhân! Chẳng lẽ công phu của bổn vương thật sự kém như vậy sao?”
Nghẹn một bụng lửa, hắn xoay người lấy một cái áo choàng khoác lên trên người, dienddanulequyndong hoàn toàn không phát hiện thần sắc khác thường của thị nữ và gã sai vặt, phất tay áo lên khoái mã!
- - phân cách tuyến - -
Di Hương viện tọa lạc ở góc tây bắc Kinh Thành, là một thanh lâu nổi tiếng gần xa!
“Các vị quan nhân, đi xem thử một chút đi, đêm nay Di Hương viện có cô nương nhà giàu ra tiền mua nam nhân, yêu cầu rất đơn giản, chính là có thể thỏa mãn nàng!”
Nét mặt già nua của bà chủ ở trên sân khấu kịch chen lấn giống như sương giá phủ lên đóa phù dung, mặt mày hớn hở!
Làm bà chủ hơn nửa đời người, còn chưa thấy nữ tử nào đến thanh lâu bao dưỡng nam nhân lại trả thù lao đâu! Thật sự là mở mang tầm mắt mà!
Lời này vừa nói ra, dienddanulequyndong các nam nhân dưới đài nóng lòng muốn thử, chèn phá vây quanh sân khấu kịch phía trước!
“Ta tới!”
“Ta tới!”
...
Lúc tranh trước sợ sau, một tiếng nói trầm thấp đổ ập xuống!
“Đều đặc biệt cút cho ta, ai dám tranh chuyện này với ta, ta đặc biệt làm thịt người đó!”
Tiêu Dung Diệp một thân áo bào trắng xuất hiện ở cửa, trên mặt tuấn tuyệt, môi mỏng nhếch thành một đường, một đôi mắt xếch lộ ra ánh sáng lạnh đoạt lấy tính mạng!
“Ta nói khách quan này! Di Hương viện chúng tôi có quy định đó nha! Vào trước là chủ, ngài đột nhiên xuất hiện, muốn tranh đoạt... Về lý là không thể nào nói nổi!”
“Ba ngàn lượng!”
Thấy thái độ bà chủ là nắm chết không thả, Tiêu Dung Diệp mở miệng cắt đứt!
“A, khách quan, ngài xem Di Hương viện của ta là gì hả ? Chút ấy ngân lượng, đã muốn...”
“Năm ngàn lượng!”
“Khách quan, nếu ngài như vậy, thật đúng là giống như đánh lên mặt của ta! Sao ta có thể...”
“Một vạn hai!”
Nghe được lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp ngửa đầu, hít một hơi thật sâu thật dài.
“Lan Cẩn, duyên phận chúng ta đã hết, phụ thân ngươi thao túng chính biến cung đình, làm cả tộc Tư Đồ đều bị biếm làm thứ dân, không còn liên quan đến hoàng thất, huống chi... Ta đã cưới vợ, giữa chúng ta... thật sự không có khả năng rồi!”
Tiêu Dung Diệp nói không nên lời là hắn không thích nàng ta chút nào, hiện tại bọn ta đã là thứ dân, dienddanulequyndong mệnh như rơm rác, bản thân cần gì phải in lửa nóng lên người nàng ta.
“Không... Dung Diệp, chỉ cần chàng nói trong lòng chàng còn có ta, ta tình nguyện đi theo chàng mà không cần danh phận!”
Thấy Tư Đồ Lan Cẩn chưa từ bỏ ý định với mình, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ thở dài.
“Lan Cẩn, có vài lời, ta không nói, là muốn giữ mặt mũi cho ngươi, nhưng ngươi... Aizz! Ngươi đã từng léng phéng với thái tử, sao ta còn có thể nhận lấy tàn hoa bại liễu mà hắn ta không cần nữa chứ! So sánh tương đối, ngươi nói yêu ta, càng yêu chính là quyền lực Chí Cao Vô Thượng đi?”
“...”
“Sở dĩ hôm nay ta không có vạch trần ngươi, hoàn toàn là đang giữ mặt mũi cho ngươi, đừng cho là ta không biết tối nay là ngươi cố ý chặn xe. Ngươi chỉ là muốn thông qua ta, lần nữa kéo cả nhà ngươi về trong triều thôi! Lan Cẩn, đừng ngu ngốc nữa, ta sẽ không bị lừa nữa đâu!”
Tiêu Dung Diệp từ từ thở dài nói dứt lời, liền không có lưu luyến gì hất tay nhỏ bé Tư Đồ Lan Cẩn đang giữ chặt thắt lưng mình ra.
“Nơi này có năm mươi lượng bạc, cầm lấy đặt mua một tòa nhà đi!”
Đặt một thỏi bạc ở trên bàn, Tiêu Dung Diệp không dừng lại liền ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Trở lại Thần vương phủ, liền nghe được hạ nhân nói, sau Lệ Ảnh Yên hồi phủ một chuyến, dienddanulequyndong liền đóng gói rất nhiều thứ, một bộ dáng rời nhà trốn khỏi vương phủ, Tiêu Dung Diệp thấy thế liền lo lắng.
“Tất cả ra ngoài tìm cho bổn vương, cho dù lật ngược toàn bộ kinh thành, cũng phải tìm vương phi trở về cho bổn vương! Tìm không được, đều chờ đi biên cương trấn thủ đi!”
Tiêu Dung Diệp giận dữ, tuấn nhan xanh mét, phái tất cả toàn bộ hạ nhân trong phủ đi ra ngoài, hắn vẫn luôn chững chạc tự kiềm chế, lúc này gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, chỉ vì Lệ Ảnh Yên kia lại có thể chơi mất tích với mình!
“Bẩm Vương Gia, không tìm được vương phi ở Tây Uyển vương phủ!”
“Bẩm Vương Gia, không tìm được vương phi ở Nam Uyển vương phủ!”
“Bẩm Vương Gia, không tìm được vương phi ở Đông Trì vương phủ!”
Mẹ nó, Lệ Ảnh Yên, nàng - nữ lừa đảo con rùa đen này, dám chơi mất tích với bổn vương gia!
“Tìm tiếp cho bổn vương! ! !”
Vừa dứt lời - -
“Vương... Vương... Vương Gia, không, không xong rồi!”
A Quân mang một gương mặt đầu heo sưng đỏ, té chạy vào chính đường!
“Vương, Vương Gia, không xong rồi! Vương phi nàng, nàng ấy ở hiến nghệ bán thân ở Di Hương viện!”
A quân còn không kịp nói hết lời, liền nghe được một tiếng sắc bén bạo rống.
“Cái gì? !”
Tiêu Dung Diệp kinh hãi, giữa trán ào ào bốc lên hắc tuyến, nữ lừa gạt này lại có thể, lại có thể đi bán thân!
Tiêu Dung Diệp không chú ý thân phận vương gia, không chút suy nghĩ liền vỗ bàn nổi giận nói: “Lệ Ảnh Yên nàng - nữ cặn bã không biết sống chết này, lại có thể muốn đi ra ngoài thông đồng dã nam nhân! Chẳng lẽ công phu của bổn vương thật sự kém như vậy sao?”
Nghẹn một bụng lửa, hắn xoay người lấy một cái áo choàng khoác lên trên người, dienddanulequyndong hoàn toàn không phát hiện thần sắc khác thường của thị nữ và gã sai vặt, phất tay áo lên khoái mã!
- - phân cách tuyến - -
Di Hương viện tọa lạc ở góc tây bắc Kinh Thành, là một thanh lâu nổi tiếng gần xa!
“Các vị quan nhân, đi xem thử một chút đi, đêm nay Di Hương viện có cô nương nhà giàu ra tiền mua nam nhân, yêu cầu rất đơn giản, chính là có thể thỏa mãn nàng!”
Nét mặt già nua của bà chủ ở trên sân khấu kịch chen lấn giống như sương giá phủ lên đóa phù dung, mặt mày hớn hở!
Làm bà chủ hơn nửa đời người, còn chưa thấy nữ tử nào đến thanh lâu bao dưỡng nam nhân lại trả thù lao đâu! Thật sự là mở mang tầm mắt mà!
Lời này vừa nói ra, dienddanulequyndong các nam nhân dưới đài nóng lòng muốn thử, chèn phá vây quanh sân khấu kịch phía trước!
“Ta tới!”
“Ta tới!”
...
Lúc tranh trước sợ sau, một tiếng nói trầm thấp đổ ập xuống!
“Đều đặc biệt cút cho ta, ai dám tranh chuyện này với ta, ta đặc biệt làm thịt người đó!”
Tiêu Dung Diệp một thân áo bào trắng xuất hiện ở cửa, trên mặt tuấn tuyệt, môi mỏng nhếch thành một đường, một đôi mắt xếch lộ ra ánh sáng lạnh đoạt lấy tính mạng!
“Ta nói khách quan này! Di Hương viện chúng tôi có quy định đó nha! Vào trước là chủ, ngài đột nhiên xuất hiện, muốn tranh đoạt... Về lý là không thể nào nói nổi!”
“Ba ngàn lượng!”
Thấy thái độ bà chủ là nắm chết không thả, Tiêu Dung Diệp mở miệng cắt đứt!
“A, khách quan, ngài xem Di Hương viện của ta là gì hả ? Chút ấy ngân lượng, đã muốn...”
“Năm ngàn lượng!”
“Khách quan, nếu ngài như vậy, thật đúng là giống như đánh lên mặt của ta! Sao ta có thể...”
“Một vạn hai!”
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp