Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 210-1: Tiết tháo của bổn vương đã sớm vỡ ở trong miệng nàng (1)
”Hồi bẩm Vương Gia, vừa rồi... Vừa rồi có người chặn xe, khiến ngựa kinh ngạc. Nô tài, hiện tại nô tài xuống xe đi xem!”
Nói xong, phu xe liền xuống xe.
“Vương Gia, thật sự... Thật sự đụng vào người rồi!”
Tiếng nói phu xe truyền đến, Tiêu Dung Diệp lập tức xuống xe ngựa tiến lên xem xét.
“Sao lại thế này?”
Tiêu Dung Diệp cúi thân thể xuống, chỉ thấy một thân mình suy nhược ngã xuống trước xe ngựa.
Tiến lên, tập trung nhìn vào - -
“Lan Cẩn?”
Tiêu Dung Diệp giống như là thấy được quái vật kinh ngạc ra tiếng, mà vừa nghe là Tư Đồ Lan Cẩn, dien^&dan(%$quy@$don Lệ Ảnh Yên cũng vội vàng xuống xe ngựa.
Trước xe ngựa, một nữ tử quần áo hỗn độn, mái tóc rối tung rơi xuống, phần chân ma sát ra tơ máu, thật rõ ràng là xe ngựa đúng lúc đụng vào nàng ta, tạo thành vết thương.
“Con tôm, đụng vào ai không được, cố tình đúng lúc đụng vào ngươi? Tư Đồ Lan Cẩn, ngươi cố ý à?”
Lệ Ảnh Yên không có ý tốt với Tư Đồ Lan Cẩn từ trong đáy lòng, ánh mắt oán độc giống như thanh đao, trực tiếp quét qua thân thể mảnh khảnh trên mặt đất này.
“Cẩu Đản, trước đừng nói nhiều như vậy, em gái nàng thấy Lan Cẩn bị thương không?”
Nói xong, dien^&dan(%$quy@$don Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, nâng Tư Đồ Lan Cẩn trầy da chảy máu dậy.
“Đa tạ thần vương Điện hạ! Ôi chao,...”
Đúng lúc Tiêu Dung Diệp đỡ Tư Đồ Lan Cẩn, nàng ta không nhanh không chậm duyên dáng hô to một tiếng.
“Như thế nào? Lan Cẩn.”
“Ư... Vương Gia... Ta, chân của ta đau quá, không đi được?”
“Chân đau, không đi được sao? Vậy nhất định là xe ngựa đúng lúc đụng ngươi bị thương rồi! Đến, ta ôm ngươi lên xe ngựa, sau đó đi y quán nhìn xem!”
Vừa nói xong, Tiêu Dung Diệp liền chặn ngang ôm lấy Tư Đồ Lan Cẩn.
Tiêu Dung Diệp ôm Tư Đồ Lan Cẩn đi thẳng đến xe ngựa, hoàn toàn không có nhìn đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên sắp tức đến nổ mạnh.
Mà Tư Đồ Lan Cẩn đúng lúc vùi đầu ở trong lòng Tiêu Dung Diệp, cười mỉm về phía Lệ Ảnh Yên, dienddanulequyndong thật giống như đang tuyên chiến với nàng - - Xem đi, Dung Diệp vẫn là để ý đến ta.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên phẫn hận âm thầm nắm chặt tay nhỏ bé thành nắm đấm.
“Này, Cẩu Đản, nghĩ cái gì đấy? Lên xe ngựa đi!”
Thấy Lệ Ảnh Yên choáng váng đứng bất động tại chỗ, Tiêu Dung Diệp vội vàng gọi nàng, nhưng nào biết, nàng chính là một bộ dáng đánh chết cũng không lên xe ngựa.
“Tiêu Dung Diệp, chàng chính là nam cặn bã, biến, về sau, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!”
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền tức giận chạy đi.
Thấy Lệ Ảnh Yên chạy đi, Tiêu Dung Diệp theo bản năng xuống xe ngựa đuổi theo, nhưng nào biết, Tư Đồ Lan Cẩn này đúng là âm hồn bất tán, giống như câu hồn quấn quanh hắn.
“Ôi chao, Dung Diệp, chân của ta đau quá, chàng đừng đi được không?”
Nói xong, động tác của Tư Đồ Lan Cẩn liền vô cùng thân thiết tiến lên ôm cổ Tiêu Dung Diệp, híp mắt, dienddanulequyndong làm bộ bày ra một biểu cảm đau đớn.
Bị hai nữ nhân kẹp ở giữa, Tiêu Dung Diệp tiến thối lưỡng nan, không khỏi nói với Diên nhi và A Quên bên cạnh - -
“Hai người các ngươi đuổi theo vương phi, Diên nhi canh giữ ở bên người nàng. A Quân, ngươi phụ trách tùy thời báo cáo tình huống với ta”
Vội vàng phân phó xong, Tiêu Dung Diệp liền phân phó phu xe tới y quán gần đây trước.
- - phân cách tuyến - -
Đến y quán, trải qua một phen đại phu khám và chữa bệnh, chỉ nói là bị vài vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, về phần chân đau mà Tư Đồ Lan Cẩn nói, chỉ là trầy xước rất nhỏ thôi, không có bất kỳ tình huống nào.
Nghe được đại phu giải thích một phen, Tiêu Dung Diệp nhất thời liền hiểu rõ, hóa ra Tư Đồ Lan Cẩn này sử dụng khổ nhục kế và mỹ nhân kế mà thôi.
“Tư Đồ Lan Cẩn, bổn vương niệm tình có chút tình cũ với ngươi, lại không nghĩ ngươi không biết điều như thế, liên tiếp lừa gạt bổn vương, sau này bổn vương và ngươi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau, nếu ngươi lại có chuyện gì, không hề liên quan với bổn vương!”
Sau khi Tiêu Dung Diệp lạnh lùng nói xong, không muốn tốn nhiều lời với Tư Đồ Lan Cẩn nữa liền xoay người, không có một chút lưu luyến.
Thấy Tiêu Dung Diệp muốn đi, Tư Đồ Lan Cẩn đuổi bước lên phía trước kéo lấy eo Tiêu Dung Diệp, cúi đầu thấp giọng khóc thút thít nỉ non trên lưng hắn - -
Nói xong, phu xe liền xuống xe.
“Vương Gia, thật sự... Thật sự đụng vào người rồi!”
Tiếng nói phu xe truyền đến, Tiêu Dung Diệp lập tức xuống xe ngựa tiến lên xem xét.
“Sao lại thế này?”
Tiêu Dung Diệp cúi thân thể xuống, chỉ thấy một thân mình suy nhược ngã xuống trước xe ngựa.
Tiến lên, tập trung nhìn vào - -
“Lan Cẩn?”
Tiêu Dung Diệp giống như là thấy được quái vật kinh ngạc ra tiếng, mà vừa nghe là Tư Đồ Lan Cẩn, dien^&dan(%$quy@$don Lệ Ảnh Yên cũng vội vàng xuống xe ngựa.
Trước xe ngựa, một nữ tử quần áo hỗn độn, mái tóc rối tung rơi xuống, phần chân ma sát ra tơ máu, thật rõ ràng là xe ngựa đúng lúc đụng vào nàng ta, tạo thành vết thương.
“Con tôm, đụng vào ai không được, cố tình đúng lúc đụng vào ngươi? Tư Đồ Lan Cẩn, ngươi cố ý à?”
Lệ Ảnh Yên không có ý tốt với Tư Đồ Lan Cẩn từ trong đáy lòng, ánh mắt oán độc giống như thanh đao, trực tiếp quét qua thân thể mảnh khảnh trên mặt đất này.
“Cẩu Đản, trước đừng nói nhiều như vậy, em gái nàng thấy Lan Cẩn bị thương không?”
Nói xong, dien^&dan(%$quy@$don Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, nâng Tư Đồ Lan Cẩn trầy da chảy máu dậy.
“Đa tạ thần vương Điện hạ! Ôi chao,...”
Đúng lúc Tiêu Dung Diệp đỡ Tư Đồ Lan Cẩn, nàng ta không nhanh không chậm duyên dáng hô to một tiếng.
“Như thế nào? Lan Cẩn.”
“Ư... Vương Gia... Ta, chân của ta đau quá, không đi được?”
“Chân đau, không đi được sao? Vậy nhất định là xe ngựa đúng lúc đụng ngươi bị thương rồi! Đến, ta ôm ngươi lên xe ngựa, sau đó đi y quán nhìn xem!”
Vừa nói xong, Tiêu Dung Diệp liền chặn ngang ôm lấy Tư Đồ Lan Cẩn.
Tiêu Dung Diệp ôm Tư Đồ Lan Cẩn đi thẳng đến xe ngựa, hoàn toàn không có nhìn đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên sắp tức đến nổ mạnh.
Mà Tư Đồ Lan Cẩn đúng lúc vùi đầu ở trong lòng Tiêu Dung Diệp, cười mỉm về phía Lệ Ảnh Yên, dienddanulequyndong thật giống như đang tuyên chiến với nàng - - Xem đi, Dung Diệp vẫn là để ý đến ta.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên phẫn hận âm thầm nắm chặt tay nhỏ bé thành nắm đấm.
“Này, Cẩu Đản, nghĩ cái gì đấy? Lên xe ngựa đi!”
Thấy Lệ Ảnh Yên choáng váng đứng bất động tại chỗ, Tiêu Dung Diệp vội vàng gọi nàng, nhưng nào biết, nàng chính là một bộ dáng đánh chết cũng không lên xe ngựa.
“Tiêu Dung Diệp, chàng chính là nam cặn bã, biến, về sau, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa!”
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền tức giận chạy đi.
Thấy Lệ Ảnh Yên chạy đi, Tiêu Dung Diệp theo bản năng xuống xe ngựa đuổi theo, nhưng nào biết, Tư Đồ Lan Cẩn này đúng là âm hồn bất tán, giống như câu hồn quấn quanh hắn.
“Ôi chao, Dung Diệp, chân của ta đau quá, chàng đừng đi được không?”
Nói xong, động tác của Tư Đồ Lan Cẩn liền vô cùng thân thiết tiến lên ôm cổ Tiêu Dung Diệp, híp mắt, dienddanulequyndong làm bộ bày ra một biểu cảm đau đớn.
Bị hai nữ nhân kẹp ở giữa, Tiêu Dung Diệp tiến thối lưỡng nan, không khỏi nói với Diên nhi và A Quên bên cạnh - -
“Hai người các ngươi đuổi theo vương phi, Diên nhi canh giữ ở bên người nàng. A Quân, ngươi phụ trách tùy thời báo cáo tình huống với ta”
Vội vàng phân phó xong, Tiêu Dung Diệp liền phân phó phu xe tới y quán gần đây trước.
- - phân cách tuyến - -
Đến y quán, trải qua một phen đại phu khám và chữa bệnh, chỉ nói là bị vài vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, về phần chân đau mà Tư Đồ Lan Cẩn nói, chỉ là trầy xước rất nhỏ thôi, không có bất kỳ tình huống nào.
Nghe được đại phu giải thích một phen, Tiêu Dung Diệp nhất thời liền hiểu rõ, hóa ra Tư Đồ Lan Cẩn này sử dụng khổ nhục kế và mỹ nhân kế mà thôi.
“Tư Đồ Lan Cẩn, bổn vương niệm tình có chút tình cũ với ngươi, lại không nghĩ ngươi không biết điều như thế, liên tiếp lừa gạt bổn vương, sau này bổn vương và ngươi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau, nếu ngươi lại có chuyện gì, không hề liên quan với bổn vương!”
Sau khi Tiêu Dung Diệp lạnh lùng nói xong, không muốn tốn nhiều lời với Tư Đồ Lan Cẩn nữa liền xoay người, không có một chút lưu luyến.
Thấy Tiêu Dung Diệp muốn đi, Tư Đồ Lan Cẩn đuổi bước lên phía trước kéo lấy eo Tiêu Dung Diệp, cúi đầu thấp giọng khóc thút thít nỉ non trên lưng hắn - -
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp