Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 196-2: Ba ông thợ giày (2)
Editor: Hoàng Dung
Lộ Lệ vào Thiên Điện, thấy Hoắc Thiếu Nghi đã ở đây, liền lưu manh tiến lên - -
"A, Hoắc Tam Thiếu đã ở đây sao!"
Hoắc Thiếu Nghi không khỏi nhướng mày, hiển nhiên hắn không có cảm tình gì với người nam nhân đào hoa này, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Lộ Lệ này quả thật là một thần y tinh thông y thuật, bệnh nhân qua tay hắn ta, không có không thể sống sót.
Cứ việc nhìn bộ dạng lưu manh ngoài cười nhưng trong không cười của Lộ Lệ, Hoắc Thiếu Nghi rất là khó chịu, nhưng vẫn lễ phép gật đầu, chào hỏi hắn ta.
"Ta nói đây là trận gió âm không thổi kia đúng không? Gió đó thổi ngươi đến Cần Chính Điện!"
Mày núi sắc bén của Tiêu Dung Diệp khẽ nhíu, mang theo giọng mỉa mai khinh thường, khinh miệt nhìn Lộ Lệ.
"A ha, ta mới phát hiện, Tiêu tứ gia, mặt ngươi hồng hào, không phải tối hôm qua được dễ chịu rồi chứ? Chậc chậc chậc, giống như tối hôm qua rất mãnh liệt vậy, năm pháo, đúng không?"
Lộ Lệ cười mỉa, đáng giận đến cực điểm, Tiêu Dung Diệp nhìn thấy, hận không thể đi qua hủy dung hắn ta, nhất là một cặp mắt đào hoa khẽ nhíu kia.
"Vậy có thể để cho ngươi thất vọng rồi, tối hôm qua mười pháo."
"Gì? Mười pháo? Mạnh như vậy, không hổ là Tiêu tứ gia, thật sự là nam tử hán, nữ nhân đó có nát vụn không?"
Lộ Lệ vừa nhắc tới trọng tâm đề tài "Tính" thú vị, hoàn toàn không dừng lại được, hoàn toàn không có thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp đang dần dần chuyển thành màu xanh đậm.
"Lộ Lệ, ngươi - tiểu tiểu tử thối kia, có chuyện mau nói, có P mau phóng, ta không thời gian ở chỗ này nói chuyện với ngươi. Ngươi muốn nói liền nói, không nói thì mau cút đi!"
Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bị xú nam nhân ngoài cười nhưng trong không cười này chọc giận, đến giọng nói tức giận mắng cũng không khỏi cất cao rồi.
Nhưng nào biết, Lộ Lệ này vẫn là một bộ dạng lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
"A, gấp gáp như vậy làm gì? Tìm ngựa của ngươi đánh pháo đi?"
"Lộ Lệ!!!"
Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bị hắn bức cho điên rồi, gầm nhẹ một tiếng.
Mà hình như Lộ Lệ cũng phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này, ngượng ngùng nhún vai.
"Được rồi, ta đây không náo loạn, nói chính sự thôi!"
"Mau nói đi!"
"Tiêu tứ gia, đối tốt với ta một chút, bằng không, sinh đứa nhỏ không có lỗ p."
"Ngươi... Mẹ nó, nói chính sự!"
"Được, vậy ta nói đây! Bên hoàng hậu đã có hành động. Theo trinh thám hồi báo, nói An đại nhân của tộc An thị nhà mẹ đẻ hoàng hậu, cũng là tướng quốc, đã bắt đầu thao luyện binh mã rồi!"
Nghe được Lộ Lệ nói như vậy, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên bóp cổ tay, quả nhiên bên phía hoàng hậu đã bắt đầu hành động rồi.
"Ngươi có biết bên kia có khoảng bao nhiêu binh mã không? Còn có, dựa theo tốc độ thao luyện của bọn họ, khi nào thì có thể nhấc lên chính biến cung đình?"
Tất cả mấu chốt vấn đề, Tiêu Dung Diệp vứt hết toàn bộ cho Lộ Lệ, hắn muốn biết hết thảy động tĩnh bên ngoài, như vậy bọn họ có thể bố trí tốt trước, làm được chắc chắn không sơ hở, một lần hành động là tiêu diệt hết bộ tộc hoàng hậu.
"Binh mã bên kia ít nhất thì mười vạn, nhiều thì ba mươi vạn, không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng sau sẽ khởi binh!"
"Cái gì? Ba mươi vạn? Nhiều như vậy!"
Sau khi nghe con số như thế, đến Hoắc Thiếu Nghi bình thường thâm trầm nội liễm cũng đột nhiên cả kinh, con số này thật là đáng sợ.
"Thiếu Nghi, ngươi có thể có điều không biết, bên Tư Đồ Hoảng đã đầu phục hoàng hậu. Nói trắng ra là tay hắn cầm binh quyền, cũng chẳng khác nào binh quyền nắm trong tay hoàng hậu."
Tiêu Dung Diệp nói chuyện với Hoắc Thiếu Nghi, kỳ thực nếu không phải lúc trước bản thân từ hôn, thế lực binh quyền này chính là của Tiêu Dung Diệp hắn rồi.
Nhưng vì Cẩu Đản, đừng nói là binh quyền, đến ngôi vị hoàng đế, hắn đều có thể không cần.
"Vậy Dung Diệp, kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?"
"Âm thầm bất động, chúng ta âm thầm gom góp một ít binh mã, tạm thời chỉ có thể như vậy, hoặc là trực tiếp lấy tội trạng của hoàng hậu, một lần vặn ngã bà ta."
"Chúng ta thu thập được bao nhiêu chứng cứ?"
"Không nhiều lắm, xem ra vẫn chưa đủ dùng để vặn ngã hoàng hậu!"
Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi nói chuyện với nhau, chau mày, đều có ý nghĩ khó giải quyết.
"Có cần ta giúp ngươi cung cấp mấy chứng cứ phạm tội không?"
Ở một bên yên lặng không tiếng động thật lâu, Lộ Lệ đột nhiên chớ có lên tiếng.
"Ngươi nắm giữ tội chứng gì?"
"Không nhiều lắm, chỉ là mấy ngày trước đây ta lật xem y thư trong Thái Y Viện, tìm được một ít manh mối. Bên hoàng hậu, từng dùng một lượng lớn xạ hương, không có gì bất ngờ xảy ra thì bà ta từng giết hại lượng lớn con cháu hoàng gia."
"Hơn nữa, có một ngày cha ta say rượu, ta từng nghe cha ta đề cập với ta, ông ấy từng trợ giúp hoàng hậu hại chết Đậu Tiệp dư, cũng là mẫu phi Uyển Nhu, chỉ vì Đậu Tiệp dư này từng phát hiện hoàng hậu và An đại nhân bí mật thông đồng nhận số tiền lớn hối lộ của quan viên."
"Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu từng hại chết mẫu phi Uyển Nhu?"
Lần này, Hoắc Thiếu Nghi khiếp sợ chất vấn.
- - - - - - - - - - - -
Lộ Lệ vào Thiên Điện, thấy Hoắc Thiếu Nghi đã ở đây, liền lưu manh tiến lên - -
"A, Hoắc Tam Thiếu đã ở đây sao!"
Hoắc Thiếu Nghi không khỏi nhướng mày, hiển nhiên hắn không có cảm tình gì với người nam nhân đào hoa này, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Lộ Lệ này quả thật là một thần y tinh thông y thuật, bệnh nhân qua tay hắn ta, không có không thể sống sót.
Cứ việc nhìn bộ dạng lưu manh ngoài cười nhưng trong không cười của Lộ Lệ, Hoắc Thiếu Nghi rất là khó chịu, nhưng vẫn lễ phép gật đầu, chào hỏi hắn ta.
"Ta nói đây là trận gió âm không thổi kia đúng không? Gió đó thổi ngươi đến Cần Chính Điện!"
Mày núi sắc bén của Tiêu Dung Diệp khẽ nhíu, mang theo giọng mỉa mai khinh thường, khinh miệt nhìn Lộ Lệ.
"A ha, ta mới phát hiện, Tiêu tứ gia, mặt ngươi hồng hào, không phải tối hôm qua được dễ chịu rồi chứ? Chậc chậc chậc, giống như tối hôm qua rất mãnh liệt vậy, năm pháo, đúng không?"
Lộ Lệ cười mỉa, đáng giận đến cực điểm, Tiêu Dung Diệp nhìn thấy, hận không thể đi qua hủy dung hắn ta, nhất là một cặp mắt đào hoa khẽ nhíu kia.
"Vậy có thể để cho ngươi thất vọng rồi, tối hôm qua mười pháo."
"Gì? Mười pháo? Mạnh như vậy, không hổ là Tiêu tứ gia, thật sự là nam tử hán, nữ nhân đó có nát vụn không?"
Lộ Lệ vừa nhắc tới trọng tâm đề tài "Tính" thú vị, hoàn toàn không dừng lại được, hoàn toàn không có thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp đang dần dần chuyển thành màu xanh đậm.
"Lộ Lệ, ngươi - tiểu tiểu tử thối kia, có chuyện mau nói, có P mau phóng, ta không thời gian ở chỗ này nói chuyện với ngươi. Ngươi muốn nói liền nói, không nói thì mau cút đi!"
Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bị xú nam nhân ngoài cười nhưng trong không cười này chọc giận, đến giọng nói tức giận mắng cũng không khỏi cất cao rồi.
Nhưng nào biết, Lộ Lệ này vẫn là một bộ dạng lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
"A, gấp gáp như vậy làm gì? Tìm ngựa của ngươi đánh pháo đi?"
"Lộ Lệ!!!"
Tiêu Dung Diệp hoàn toàn bị hắn bức cho điên rồi, gầm nhẹ một tiếng.
Mà hình như Lộ Lệ cũng phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này, ngượng ngùng nhún vai.
"Được rồi, ta đây không náo loạn, nói chính sự thôi!"
"Mau nói đi!"
"Tiêu tứ gia, đối tốt với ta một chút, bằng không, sinh đứa nhỏ không có lỗ p."
"Ngươi... Mẹ nó, nói chính sự!"
"Được, vậy ta nói đây! Bên hoàng hậu đã có hành động. Theo trinh thám hồi báo, nói An đại nhân của tộc An thị nhà mẹ đẻ hoàng hậu, cũng là tướng quốc, đã bắt đầu thao luyện binh mã rồi!"
Nghe được Lộ Lệ nói như vậy, Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên bóp cổ tay, quả nhiên bên phía hoàng hậu đã bắt đầu hành động rồi.
"Ngươi có biết bên kia có khoảng bao nhiêu binh mã không? Còn có, dựa theo tốc độ thao luyện của bọn họ, khi nào thì có thể nhấc lên chính biến cung đình?"
Tất cả mấu chốt vấn đề, Tiêu Dung Diệp vứt hết toàn bộ cho Lộ Lệ, hắn muốn biết hết thảy động tĩnh bên ngoài, như vậy bọn họ có thể bố trí tốt trước, làm được chắc chắn không sơ hở, một lần hành động là tiêu diệt hết bộ tộc hoàng hậu.
"Binh mã bên kia ít nhất thì mười vạn, nhiều thì ba mươi vạn, không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng sau sẽ khởi binh!"
"Cái gì? Ba mươi vạn? Nhiều như vậy!"
Sau khi nghe con số như thế, đến Hoắc Thiếu Nghi bình thường thâm trầm nội liễm cũng đột nhiên cả kinh, con số này thật là đáng sợ.
"Thiếu Nghi, ngươi có thể có điều không biết, bên Tư Đồ Hoảng đã đầu phục hoàng hậu. Nói trắng ra là tay hắn cầm binh quyền, cũng chẳng khác nào binh quyền nắm trong tay hoàng hậu."
Tiêu Dung Diệp nói chuyện với Hoắc Thiếu Nghi, kỳ thực nếu không phải lúc trước bản thân từ hôn, thế lực binh quyền này chính là của Tiêu Dung Diệp hắn rồi.
Nhưng vì Cẩu Đản, đừng nói là binh quyền, đến ngôi vị hoàng đế, hắn đều có thể không cần.
"Vậy Dung Diệp, kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?"
"Âm thầm bất động, chúng ta âm thầm gom góp một ít binh mã, tạm thời chỉ có thể như vậy, hoặc là trực tiếp lấy tội trạng của hoàng hậu, một lần vặn ngã bà ta."
"Chúng ta thu thập được bao nhiêu chứng cứ?"
"Không nhiều lắm, xem ra vẫn chưa đủ dùng để vặn ngã hoàng hậu!"
Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi nói chuyện với nhau, chau mày, đều có ý nghĩ khó giải quyết.
"Có cần ta giúp ngươi cung cấp mấy chứng cứ phạm tội không?"
Ở một bên yên lặng không tiếng động thật lâu, Lộ Lệ đột nhiên chớ có lên tiếng.
"Ngươi nắm giữ tội chứng gì?"
"Không nhiều lắm, chỉ là mấy ngày trước đây ta lật xem y thư trong Thái Y Viện, tìm được một ít manh mối. Bên hoàng hậu, từng dùng một lượng lớn xạ hương, không có gì bất ngờ xảy ra thì bà ta từng giết hại lượng lớn con cháu hoàng gia."
"Hơn nữa, có một ngày cha ta say rượu, ta từng nghe cha ta đề cập với ta, ông ấy từng trợ giúp hoàng hậu hại chết Đậu Tiệp dư, cũng là mẫu phi Uyển Nhu, chỉ vì Đậu Tiệp dư này từng phát hiện hoàng hậu và An đại nhân bí mật thông đồng nhận số tiền lớn hối lộ của quan viên."
"Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu từng hại chết mẫu phi Uyển Nhu?"
Lần này, Hoắc Thiếu Nghi khiếp sợ chất vấn.
- - - - - - - - - - - -
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp